Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Chương 14: Thư Của Tống Lão (1)

Hỏa Đáo Tinh Không Thâm Xử

28/10/2024

Chạng vạng, giờ Mùi.

Gác chuông.

Lý Càn triển khai tư thế, bám lên dùi gõ, sắc mặt nghiêm túc.

Bỗng nhiên, lỗ tai hắn khẽ động, nghe được hạt cát trong đồng hồ cát sắp chảy hết.

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên vặn hông, lấy thức mở đầu của Kiếm Thứ Quyền đẩy dùi gõ, lấy khí thế thẳng tiến không lùi, hung hăng lao về phía chuông báo giờ.

Một tiếng chuông vang trong vắt lan truyền ở trong dãy núi.

Theo sát sau tiếng thứ hai lại vang lên.

Kéo dài năm tiếng vang, tiếng chuông kéo dài không thôi.

Lý Càn chỉ cảm thấy khí huyết nội kình toàn thân đều sôi trào hẳn lên.

Đây là đặc tính tiếng chuông ẩn chứa dẫn phát.

Ngay lập tức hắn ở trên bình đài gác chuông diễn luyện Kiếm Thứ Quyền, tiếng kêu vù vù vù mơ hồ truyền ra, liên miên không ngừng.

Bỗng nhiên, một thanh âm vang lên ở dưới gác chuông.

“Này, có ai không?”

Lý Càn nghe tiếng dừng luyện quyền, đi đến bên ban công nhìn xuống, lại nhìn thấy một thiếu niên đứng đó.

“Ngươi là Lý Càn sao?”

Thiếu niên kia hỏi.

“Đúng vậy, có chuyện gì?”

Lý Càn gật đầu nói.

“Ta là đệ tử Tạp Dịch đường, có một nữ nhân, nói là người nhà của ngươi, có chuyện quan trọng muốn gặp ngươi.”

Thiếu niên đó nói.

“Người nhà?”

Lý Càn sửng sốt.

Lấy đâu ra người nhà?

Không đúng, thân thể này quả thật có người nhà, thậm chí còn là xuất thân nhà giàu.

Chẳng qua mẹ ruột mất sớm, phụ thân trước sau không thích hắn, lại bị mẹ kế âm thầm bắt nạt, quá thật chuyện không như ý, cho nên liền từ trong nhà lén chuồn ra ngoài, tham gia khảo hạch nhập môn Thần Kiếm môn.

Lý Càn sau khi trọng sinh đến thân thể này, đối với căn nhà kia càng không có cảm tình.

Lâu như vậy, hắn cũng sắp quên chuyện thân thể này còn có người nhà.



Không đúng.

Mình đến Thần Kiếm môn làm tạp dịch đệ tử, căn bản chưa từng liên hệ với gia đình kia?

Mang theo nghi hoặc, Lý Càn vội vàng đi theo thiếu niên xuống núi, đi tới Tạp Dịch đường.

Trong Tạp Dịch đường, một thiếu nữ hơi chật vật đứng ngồi không yên, sau khi nàng nhìn thấy Lý Càn liền nói, “Ngươi là Lý Càn?”

“Đúng, ngươi là ai?”

Lý Càn gật gật đầu, sau đó hỏi.

Ở trong trí nhớ của chủ nhân cũ thân thể, tựa như chưa từng gặp thiếu nữ nha?

“Đồng hồ cát cách mỗi bao lâu điều chỉnh một lần?”

Thiếu nữ đột nhiên hỏi ra một vấn đề không liên quan.

Lý Càn đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại, thiếu nữ này khẳng định không phải trong nhà phái tới.

Ngược lại có quan hệ với Tống lão.

Nếu không sẽ không hỏi vấn đề như vậy.

Rõ ràng là thử thân phận của Lý Càn.

Điều này làm trong lòng hắn khẽ động, chẳng lẽ Tống lão đã xảy ra chuyện?

Nếu không thiếu nữ này sao có thể cẩn thận như thế.

“Mười ba ngày.”

Lý Càn trả lời.

Đây là điều Tống lão dạy hắn.

“Lý Càn, đây là gia gia* bảo ta giao cho ngươi.”

* ông

Thiếu nữ lấy ra một phong thư nhăn nhúm, đưa cho Lý Càn.

Gia gia?

Lý Càn càng thêm nghi hoặc.

Tống lão không phải không có vợ con sao?

Sao lại toát ra đứa cháu gái?

Hắn tiếp nhận thư, nhưng chưa mở ra xem, mà là hỏi: “Tống lão nhân đâu?”



“Gia gia... Chết rồi.”

Trên mặt thiếu nữ toát ra một tia đau thương, nhưng sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

Tống lão chết rồi?

Trong lòng Lý Càn chấn động.

Tuy Tống lão đã sắp tám mươi, lại tập võ nhiều năm, thân thể vẫn là rất khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên chết chứ?

Hắn xem thư trong tay, hít sâu một hơi, thật cẩn thận mở ra, lộ ra nội dung của bức thư.

“Lý Càn, đây là cháu gái của lão phu thân, Tống Oánh Oánh, gả cho ngươi như thế nào?”

Lý Càn trực tiếp trợn tròn mắt.

Thiếu nữ Tống Oánh Oánh ngồi đối diện tựa như sớm đã biết nội dung trong thư, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Càn, không khỏi cúi thấp đầu xuống, gò má ửng đỏ.

“Đương nhiên, ngươi nếu không muốn, cũng không sao... Xem ra trên mặt mũi lão phu, hy vọng ngươi có thể chiếu cố Oánh Oánh đôi chút, lão phu cho ngươi một hồi cơ duyên, trên đài gác chuông đồng hồ cát chảy hết, giờ Thìn vang hai tiếng giá trị vạn kim, tự mình đi ngộ đi.”

“Nhớ lấy, thân là tạp dịch đệ tử Thần Kiếm môn, cần phải cẩn thận một số người nào đó của Tạp Dịch đường, một ngày chưa thành đệ tử chính thức, không ai có thể tin, cố gắng đừng rời khỏi Thần Kiếm môn, cho dù muốn rời khỏi, cũng phải vạn phần cẩn thận.”

“Ài, nếu lão phu có thể sống thêm vài năm thì tốt rồi.”

...

Xem xong bức thư đưa tới, Lý Càn lộ vẻ mặt trầm ngâm.

Đây là bút tích của Tống lão.

Hắn từng xem Tống lão viết chữ.

Thậm chí Tống lão còn cố ý nhắc nhở hắn, cần phải phân biệt được loại bút tích này.

Bởi vậy có thể thấy được, sớm từ lúc đó, Tống lão đã đang làm chuẩn bị cho hôm nay.

“Tống lão chết như thế nào?”

Lý Càn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ Tống Oánh Oánh, vội vàng hỏi.

Thiếu nữ Tống Oánh Oánh lại lắc đầu, tựa như không muốn nói.

“Tống lão ở trong thư, bảo ta chiếu cố ngươi... Ngươi...”

Lý Càn cũng liền không hỏi nữa, dời đi đề tài.

“Gia gia đã đổi cho ta một tấm lệnh bài thân phận tạp dịch đệ tử không ký danh, về sau hy vọng... Lý đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Nàng nói xong gò má ửng đỏ.

Trở thành tạp dịch đệ tử có hai con đường, một cái là tham gia khảo hạch, so với đệ tử chính thức yêu cầu thấp hơn nhiều.

Cái thứ hai chính là hao phí giá trị cống hiến tông môn, đổi lệnh bài thân phận tạp dịch đệ tử không ký danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Người Gõ Chuông Trở Thành Lão Tổ Tông Môn Phái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook