Chương 123: Chuyển nhượng cổ phần
JJ
29/06/2024
Tử Hàn Tuyết vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường lạnh nhạt, cuối cùng là một cơn giận bừng bừng.
Cô hừ lạnh một tiếng, khóe môi mím chặt: “Anh hiểu mà, đúng chứ? Anh quá hiểu tôi mà, đúng không…? Anh biết tôi sẽ yếu đuối trước những lời nói đó mà quay về bên anh. Nên anh lại diễn xuất rồi đúng không?”
Nguỵ Triết Minh nhất thời kinh ngạc, chẳng hiểu chuyện gì.
“Không có”
Tử Hàn Tuyết bỗng nhoẻn miệng cười: “Lúc đó anh tự tin nhìn thẳng vào mắt tôi nói lời cự tuyệt, anh thẳng tay đuổi tôi, anh sẵn sàng từ bỏ tôi trước sự chứng kiến của rất nhiều người… Vậy mà hôm nay… anh còn dám đến đây…”
Một hàng lệ nóng chảy dài trên gương mặt Nguỵ Triết Minh. Cô sững người, cô vẫn nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Tôi còn nhớ như in, anh có nói một câu, anh… “chưa bao giờ yêu tôi” mà! Tới bây giờ tôi vẫn ghim chặt nó vào tim, không một giây dám quên điều đó. Chủ tịch Nguỵ chưa bao giờ yêu tôi, sao bây giờ lại thay đổi tính tình, yêu được tôi luôn rồi hả? Hay là do… Minh Nhược Y tìm được mối mới bỏ rơi anh nên anh tìm tới tôi trong lúc chưa kịp tìm mối khác.?”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn nhòe nước: “Mẹ… mẹ anh… còn sống, tất cả… là âm mưu của bà ấy… Cho đến ngày hôm đó, khi tận mắt thấy em đau đớn ngất lịm anh mới biết anh sai… dù cho điều đó là sự thật hay lừa dối anh biết chắc chắn không gì quan trọng bằng em… anh đau đớn sợ mất em… trái tim anh tan nát như bị hàng triệu mũi kim đâm sâu vào… thời gian không được thấy em, anh nhớ em, anh cần em, anh bị dày vò đau đớn thế đủ rồi…”
“Mẹ anh? Người chết mà bày mưu tính kế được ư?” Tử Hàn Tuyết lao tới đưa tay siết quanh cổ họng anh, “Cũng chính miệng anh nói mẹ anh qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, thì sao mà sống để lập mưu tính kế chứ. Hay anh thấy bố tôi có kỳ tích thoát chết sống lại nên định dựa đó lấy lý do tiếp tục lừa tôi ư.?”
Bàn tay cô thắt chặt cổ họng anh: “Đừng bao giờ mang truyện của gia đình tôi ra biến thành một trò đùa để các người diễn trước mặt tôi.”
Từng câu từng chữ từ miệng Tử Hàn Tuyết tuôn ra đều như mũi dao nhọn đâm vào tim anh, nhưng anh không trách cô, là anh đã phản cô trước, cho dù cô lấy đi sinh mạng của anh cũng không đủ bồi thường lại cho cô một phần.
Hình ảnh trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, Nguỵ Triết Minh từ từ khép mắt lại. Nguyện có thể chết trong tay cô thì đó cũng là một loại hạnh phúc cuối đời.
Nguỵ Triết Minh mấy lần muốn vòng tay ôm lấy cô, nhưng không đủ can đảm, cổ tay chỉ động động rồi yếu ớt rũ xuống, chỉ có thể miễn cưỡng trơ mắt nhìn Tử Hàn Tuyết: “Đừng rời xa anh, anh không thể yêu ai khác ngoài em, anh không thể giả vờ với cảm xúc của mình, anh không thể mỉm cười bảo rằng mình chẳng sao khi không có em bên cạnh, anh không thể, anh không thể sống mà không em, em à!”
“Ha ha!” Tử Hàn Tuyết bật cười. Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau, “Anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nói mấy lời nhạt nhẽo đó mà có thể khiến tôi bị lừa dối thêm một lần nữa?”
Cô nhìn anh, gằn từng chữ một: “Đừng bao giờ mở miệng nói thêm một câu “yêu tôi” hay “cần tôi” nữa, tôi ghê tởm khi nghe mấy lời đó từ miệng anh!”
Nguỵ Triết Minh điềm tĩnh nhìn cô, mở miệng thốt ra lời giải thích: “Em nghe anh giải thích được không?”
Tức thì, toàn thân Tử Hàn Tuyết cứng đờ, quay mặt đi chỗ khác. Nguỵ Triết Minh nhất thời có cảm giác khẩn trương trong người, sốt ruột, Tử Hàn Tuyết bỗng choáng váng, ngã xuống đất.
Nguỵ Triết Minh đột nhiên kích động nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, em ổn không…?”
Giọng Tử Hàn Tuyết đứt đoạn, nói năng không đầu không đuôi: “Thương… thuốc… là chuyện gì?”
Có vẻ như sức khoẻ Tử Hàn Tuyết đang bất ổn, sắc mặt mọi người tối sầm.
Lòng Nguỵ Triết Minh bỗng dâng lên một dự cảm không may, nôn nóng hét lên: “Nam Phong Kỳ à, hình như Tiểu Tuyết đang đau…”
Nguyên Bình bên kia khẽ nhếch đuôi mắt lên, rút một cây dao nhọn hoắc từ phía sau ra, Nam Phong Kỳ còn chưa kịp bước một chân đi, thì đã thấy xẹt qua một luồng gió mạnh kỳ dị, từ phía bên kia Nguyên Bình phóng tới, như một mũi tên rời dây cung, một con ngựa thoát khỏi dây cương, nhanh như tia chớp.
Nguỵ Triết Minh không kịp nghĩ nhiều, chẳng biết sức mạnh từ đâu tới, nhún người lao tới phía trước Tử Hàn Tuyết.
Chỉ trong một tích tắc, rất ngắn, ngắn lắm.
Một con dao nhọn đang muốn phóng thẳng vào Tử Hàn Tuyết, Nguỵ Triết Minh ra tay ngăn lại, tốc độ của hai người cực nhanh, chẳng ai kịp có phản ứng gì, thì nó bỗng đột ngột sướt qua người Vũ Vũ - Nam Phong Kỳ, đảo qua thân Hoàn Cẩn Nam lao thẳng vào Nguỵ Triết Minh.
Anh yếu ớt ‘hự’ một tiếng, chầm chậm ngã xuống,
“Minh Minh!”
Nghe mang máng ai đó gọi tên mình, là ai nhỉ? Là Tử Hàn Tuyết phải không? Nếu đúng là cô ấy, thì thật tốt quá…
…----------------…
Một bàn đầy món ngon vật lạ, màu sắc đa dạng hương thơm phưng phức.
Một bữa ăn thanh đạm. Một đôi tay thon dài cầm đôi đũa trước mặt lên, gắp một miếng cá hồi đặt vào chén.
“Minh Minh, không phải anh thích nhất ăn sashimi cá hồi hay sao? Trời tối rồi, mau cùng nhau ăn tối nào… Mở mắt nhìn em đi, mở mắt ngồi dậy mà tranh luận và dành ăn với em đi chứ.”
Hóa ra hôm đó Nguyên Bình muốn ra tay với Nguỵ Triết Minh, cứ nghĩ hắn ta giống như chị gái mình, muốn hãm hại Tử Hàn Tuyết nên Nguỵ Triết Minh mới lao tới đỡ cho cô mà không biết người Nguyên Bình thật sự muốn ra tay là mình…
Từ lúc Nguỵ Triết Minh hôn mê, Tử Hàn Tuyết gần như không hề chợp mắt dù chỉ trong chốc lát.
Mệt quá, cuối cùng Tử Hàn Tuyết cũng chịu chợp mắt một chút, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bố xuất hiện trước mặt, cô cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ mình ổn để bố an lòng.
Bố Tử Phi kéo ghế ngồi cạnh Tử Hàn Tuyết, đưa mắt nhìn thoáng cô, tựa như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả, nói: “Nam Phong Kỳ nói Triết Minh tình hình thế nào rồi con?”
“Vẫn đang theo dõi, không có tiến triển gì mới bố à!”
“Nếu con chưa thể quên được người cũ, thì đừng gieo cho bất cứ ai kỳ vọng, không yêu vẫn có thể làm bạn, đừng mang tình cảm của họ thoả mãn hận thù trong mình, không có chút ấm áp nào đâu con gái à.!”
Tử Hàn Tuyết sững lại, hơi thở tắc nghẽn trong khoảnh khắc, rồi lại nhỏ giọng nói rằng: “Con cũng biết điều này. Chỉ vì ích kỷ bản thân mà lợi dụng tình cảm của Hoàn Cẩn Nam, cuối cùng cũng phải gánh lấy hậu quả. Con sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Sau khi ngừng lại một lúc lâu, Tử Hàn Tuyết mới tiếp tục nói: “Con chỉ muốn được nghe anh ấy gọi tên con lại một lần, hôm nay con rất nhớ nụ cười anh ấy, nhớ đến phát khóc, nhưng vẫn cố giấu nước mắt và tỏ ra bình ổn…”
Bố Tử Phi thở dài một hơi nói: “Mọi sự là do trời cao an bài, duyên tiền định, đúng người hoa sẽ nở, sai người khắc sẽ tàn. Đã là ý trời thì chỉ cần nghe và tin vào những gì ơn trên sắp đặt, chắc chắn rồi các con cũng sẽ lại có nhau…”
“Vâng…” Cô lại im lặng một lúc lâu, xong rồi mới mở miệng, “Không biết khi nào anh ấy mới chịu mở mắt nhìn con?”
Bố Tử Phi trả lời: “Điều tuyệt vời nhất… sẽ đến sớm thôi con.”
Ông ấy quả là ông bố thật ân cần, hễ hỏi gì liền trả lời. Để con gái ngả vào lòng mình an tâm ngủ lúc nào không biết.
Lúc cô tỉnh dậy thì thấy trước mặt là Hoàn Cẩn Nam.
“Lúc nào anh cũng tự hỏi vì sao anh yêu em, nhưng chẳng khi nào anh tìm được lời giải đáp cả. Tình yêu hoá ra nói yêu thôi chưa đủ, nó còn thuộc vào số phận nữa, nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời yêu ai cũng chẳng thấy vui vẻ.”
“Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên ai cũng chẳng thấy bình yên. Anh chỉ nghĩ đến việc anh yêu em, nhưng lại quên mất rằng trái tim em chưa từng quên Nguỵ Triết Minh, anh biết em đồng ý kết hôn với anh thêm một lần nữa là vì em căm hận hắn ta làm tổn thương em.”
“Anh giả ngơ để ở bên em, ảo tưởng để mong chờ một ngày em sẽ nhìn về phía anh như cách em nhìn hắn, nhưng… vở kịch này kết thúc rồi, cảm ơn sự xuất hiện của em cho anh nhận ra và thay đổi rất nhiều thứ. Chúng ta sẽ là bạn tốt của nháu nhé!” Lời nói thanh âm của Hoàn Cẩn Nam rất nhẹ, rất ấm áp.
Ngược lại sau khi nghe hắn nói trên đầu mày Tử Hàn Tuyết lại hiện rõ nỗi sầu bi và hối hận không giải thích được: “Em sai, em có lỗi với anh… Xin lỗi… lẽ ra em không nên đối xử với anh như vậy.”
Trong nhất thời Hoàn Cẩn Nam không nói thêm được lời nào, đưa mắt nhìn thoáng qua cơ thể đang nằm bất động trên giường bệnh rồi nhìn lại Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Cẩn Nam trước khi đi đưa cho Tử Hàn Tuyết một tập hồ sơ: “Đây là đồ mà ông muốn đưa cho em.”
Tử Hàn Tuyết nhận lấy tập hồ sơ, nhìn theo bóng Hoàn Cẩn Nam đang rời đi, nói ra mấy chữ: “Mong anh sớm tìm được một nửa đời mình!”
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng Tử Hàn Tuyết nói: “Sẽ sớm thôi, hãy hứa với anh, khi mọi biến cố qua đi, em phải thật hạnh phúc cùng với người em chọn nhé.” Sau đó, nhanh chóng rời khỏi.
Tử Hàn Tuyết lật từng trang từng trang trong tập hồ sơ xem thử đó là gì.
Nhìn cả nửa buổi mới nhìn ra, đây là toàn bộ giấy tờ có liên quan đến tập đoàn Hoàn Thị, toàn bộ cổ phần của Hoàn Mặc đều được chuyển sang cho Tử Hàn Tuyết, kể cả tài sản lão đứng tên cũng đã thành của cô, Tử Hàn Tuyết há hốc miệng không hiểu chuyện gì, không biết nói thế nào, quả thực không biết phải làm sao.
Trong lúc lơ đãng lại nhìn sang một tờ giấy khác, trên đó có nét bút tinh tế.
Cô hừ lạnh một tiếng, khóe môi mím chặt: “Anh hiểu mà, đúng chứ? Anh quá hiểu tôi mà, đúng không…? Anh biết tôi sẽ yếu đuối trước những lời nói đó mà quay về bên anh. Nên anh lại diễn xuất rồi đúng không?”
Nguỵ Triết Minh nhất thời kinh ngạc, chẳng hiểu chuyện gì.
“Không có”
Tử Hàn Tuyết bỗng nhoẻn miệng cười: “Lúc đó anh tự tin nhìn thẳng vào mắt tôi nói lời cự tuyệt, anh thẳng tay đuổi tôi, anh sẵn sàng từ bỏ tôi trước sự chứng kiến của rất nhiều người… Vậy mà hôm nay… anh còn dám đến đây…”
Một hàng lệ nóng chảy dài trên gương mặt Nguỵ Triết Minh. Cô sững người, cô vẫn nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Tôi còn nhớ như in, anh có nói một câu, anh… “chưa bao giờ yêu tôi” mà! Tới bây giờ tôi vẫn ghim chặt nó vào tim, không một giây dám quên điều đó. Chủ tịch Nguỵ chưa bao giờ yêu tôi, sao bây giờ lại thay đổi tính tình, yêu được tôi luôn rồi hả? Hay là do… Minh Nhược Y tìm được mối mới bỏ rơi anh nên anh tìm tới tôi trong lúc chưa kịp tìm mối khác.?”
Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn nhòe nước: “Mẹ… mẹ anh… còn sống, tất cả… là âm mưu của bà ấy… Cho đến ngày hôm đó, khi tận mắt thấy em đau đớn ngất lịm anh mới biết anh sai… dù cho điều đó là sự thật hay lừa dối anh biết chắc chắn không gì quan trọng bằng em… anh đau đớn sợ mất em… trái tim anh tan nát như bị hàng triệu mũi kim đâm sâu vào… thời gian không được thấy em, anh nhớ em, anh cần em, anh bị dày vò đau đớn thế đủ rồi…”
“Mẹ anh? Người chết mà bày mưu tính kế được ư?” Tử Hàn Tuyết lao tới đưa tay siết quanh cổ họng anh, “Cũng chính miệng anh nói mẹ anh qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, thì sao mà sống để lập mưu tính kế chứ. Hay anh thấy bố tôi có kỳ tích thoát chết sống lại nên định dựa đó lấy lý do tiếp tục lừa tôi ư.?”
Bàn tay cô thắt chặt cổ họng anh: “Đừng bao giờ mang truyện của gia đình tôi ra biến thành một trò đùa để các người diễn trước mặt tôi.”
Từng câu từng chữ từ miệng Tử Hàn Tuyết tuôn ra đều như mũi dao nhọn đâm vào tim anh, nhưng anh không trách cô, là anh đã phản cô trước, cho dù cô lấy đi sinh mạng của anh cũng không đủ bồi thường lại cho cô một phần.
Hình ảnh trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, Nguỵ Triết Minh từ từ khép mắt lại. Nguyện có thể chết trong tay cô thì đó cũng là một loại hạnh phúc cuối đời.
Nguỵ Triết Minh mấy lần muốn vòng tay ôm lấy cô, nhưng không đủ can đảm, cổ tay chỉ động động rồi yếu ớt rũ xuống, chỉ có thể miễn cưỡng trơ mắt nhìn Tử Hàn Tuyết: “Đừng rời xa anh, anh không thể yêu ai khác ngoài em, anh không thể giả vờ với cảm xúc của mình, anh không thể mỉm cười bảo rằng mình chẳng sao khi không có em bên cạnh, anh không thể, anh không thể sống mà không em, em à!”
“Ha ha!” Tử Hàn Tuyết bật cười. Trong khoảnh khắc, bốn mắt nhìn nhau, “Anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nói mấy lời nhạt nhẽo đó mà có thể khiến tôi bị lừa dối thêm một lần nữa?”
Cô nhìn anh, gằn từng chữ một: “Đừng bao giờ mở miệng nói thêm một câu “yêu tôi” hay “cần tôi” nữa, tôi ghê tởm khi nghe mấy lời đó từ miệng anh!”
Nguỵ Triết Minh điềm tĩnh nhìn cô, mở miệng thốt ra lời giải thích: “Em nghe anh giải thích được không?”
Tức thì, toàn thân Tử Hàn Tuyết cứng đờ, quay mặt đi chỗ khác. Nguỵ Triết Minh nhất thời có cảm giác khẩn trương trong người, sốt ruột, Tử Hàn Tuyết bỗng choáng váng, ngã xuống đất.
Nguỵ Triết Minh đột nhiên kích động nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, em ổn không…?”
Giọng Tử Hàn Tuyết đứt đoạn, nói năng không đầu không đuôi: “Thương… thuốc… là chuyện gì?”
Có vẻ như sức khoẻ Tử Hàn Tuyết đang bất ổn, sắc mặt mọi người tối sầm.
Lòng Nguỵ Triết Minh bỗng dâng lên một dự cảm không may, nôn nóng hét lên: “Nam Phong Kỳ à, hình như Tiểu Tuyết đang đau…”
Nguyên Bình bên kia khẽ nhếch đuôi mắt lên, rút một cây dao nhọn hoắc từ phía sau ra, Nam Phong Kỳ còn chưa kịp bước một chân đi, thì đã thấy xẹt qua một luồng gió mạnh kỳ dị, từ phía bên kia Nguyên Bình phóng tới, như một mũi tên rời dây cung, một con ngựa thoát khỏi dây cương, nhanh như tia chớp.
Nguỵ Triết Minh không kịp nghĩ nhiều, chẳng biết sức mạnh từ đâu tới, nhún người lao tới phía trước Tử Hàn Tuyết.
Chỉ trong một tích tắc, rất ngắn, ngắn lắm.
Một con dao nhọn đang muốn phóng thẳng vào Tử Hàn Tuyết, Nguỵ Triết Minh ra tay ngăn lại, tốc độ của hai người cực nhanh, chẳng ai kịp có phản ứng gì, thì nó bỗng đột ngột sướt qua người Vũ Vũ - Nam Phong Kỳ, đảo qua thân Hoàn Cẩn Nam lao thẳng vào Nguỵ Triết Minh.
Anh yếu ớt ‘hự’ một tiếng, chầm chậm ngã xuống,
“Minh Minh!”
Nghe mang máng ai đó gọi tên mình, là ai nhỉ? Là Tử Hàn Tuyết phải không? Nếu đúng là cô ấy, thì thật tốt quá…
…----------------…
Một bàn đầy món ngon vật lạ, màu sắc đa dạng hương thơm phưng phức.
Một bữa ăn thanh đạm. Một đôi tay thon dài cầm đôi đũa trước mặt lên, gắp một miếng cá hồi đặt vào chén.
“Minh Minh, không phải anh thích nhất ăn sashimi cá hồi hay sao? Trời tối rồi, mau cùng nhau ăn tối nào… Mở mắt nhìn em đi, mở mắt ngồi dậy mà tranh luận và dành ăn với em đi chứ.”
Hóa ra hôm đó Nguyên Bình muốn ra tay với Nguỵ Triết Minh, cứ nghĩ hắn ta giống như chị gái mình, muốn hãm hại Tử Hàn Tuyết nên Nguỵ Triết Minh mới lao tới đỡ cho cô mà không biết người Nguyên Bình thật sự muốn ra tay là mình…
Từ lúc Nguỵ Triết Minh hôn mê, Tử Hàn Tuyết gần như không hề chợp mắt dù chỉ trong chốc lát.
Mệt quá, cuối cùng Tử Hàn Tuyết cũng chịu chợp mắt một chút, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bố xuất hiện trước mặt, cô cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ mình ổn để bố an lòng.
Bố Tử Phi kéo ghế ngồi cạnh Tử Hàn Tuyết, đưa mắt nhìn thoáng cô, tựa như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả, nói: “Nam Phong Kỳ nói Triết Minh tình hình thế nào rồi con?”
“Vẫn đang theo dõi, không có tiến triển gì mới bố à!”
“Nếu con chưa thể quên được người cũ, thì đừng gieo cho bất cứ ai kỳ vọng, không yêu vẫn có thể làm bạn, đừng mang tình cảm của họ thoả mãn hận thù trong mình, không có chút ấm áp nào đâu con gái à.!”
Tử Hàn Tuyết sững lại, hơi thở tắc nghẽn trong khoảnh khắc, rồi lại nhỏ giọng nói rằng: “Con cũng biết điều này. Chỉ vì ích kỷ bản thân mà lợi dụng tình cảm của Hoàn Cẩn Nam, cuối cùng cũng phải gánh lấy hậu quả. Con sẽ sớm giải quyết chuyện này.”
Sau khi ngừng lại một lúc lâu, Tử Hàn Tuyết mới tiếp tục nói: “Con chỉ muốn được nghe anh ấy gọi tên con lại một lần, hôm nay con rất nhớ nụ cười anh ấy, nhớ đến phát khóc, nhưng vẫn cố giấu nước mắt và tỏ ra bình ổn…”
Bố Tử Phi thở dài một hơi nói: “Mọi sự là do trời cao an bài, duyên tiền định, đúng người hoa sẽ nở, sai người khắc sẽ tàn. Đã là ý trời thì chỉ cần nghe và tin vào những gì ơn trên sắp đặt, chắc chắn rồi các con cũng sẽ lại có nhau…”
“Vâng…” Cô lại im lặng một lúc lâu, xong rồi mới mở miệng, “Không biết khi nào anh ấy mới chịu mở mắt nhìn con?”
Bố Tử Phi trả lời: “Điều tuyệt vời nhất… sẽ đến sớm thôi con.”
Ông ấy quả là ông bố thật ân cần, hễ hỏi gì liền trả lời. Để con gái ngả vào lòng mình an tâm ngủ lúc nào không biết.
Lúc cô tỉnh dậy thì thấy trước mặt là Hoàn Cẩn Nam.
“Lúc nào anh cũng tự hỏi vì sao anh yêu em, nhưng chẳng khi nào anh tìm được lời giải đáp cả. Tình yêu hoá ra nói yêu thôi chưa đủ, nó còn thuộc vào số phận nữa, nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời yêu ai cũng chẳng thấy vui vẻ.”
“Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên ai cũng chẳng thấy bình yên. Anh chỉ nghĩ đến việc anh yêu em, nhưng lại quên mất rằng trái tim em chưa từng quên Nguỵ Triết Minh, anh biết em đồng ý kết hôn với anh thêm một lần nữa là vì em căm hận hắn ta làm tổn thương em.”
“Anh giả ngơ để ở bên em, ảo tưởng để mong chờ một ngày em sẽ nhìn về phía anh như cách em nhìn hắn, nhưng… vở kịch này kết thúc rồi, cảm ơn sự xuất hiện của em cho anh nhận ra và thay đổi rất nhiều thứ. Chúng ta sẽ là bạn tốt của nháu nhé!” Lời nói thanh âm của Hoàn Cẩn Nam rất nhẹ, rất ấm áp.
Ngược lại sau khi nghe hắn nói trên đầu mày Tử Hàn Tuyết lại hiện rõ nỗi sầu bi và hối hận không giải thích được: “Em sai, em có lỗi với anh… Xin lỗi… lẽ ra em không nên đối xử với anh như vậy.”
Trong nhất thời Hoàn Cẩn Nam không nói thêm được lời nào, đưa mắt nhìn thoáng qua cơ thể đang nằm bất động trên giường bệnh rồi nhìn lại Tử Hàn Tuyết.
Hoàn Cẩn Nam trước khi đi đưa cho Tử Hàn Tuyết một tập hồ sơ: “Đây là đồ mà ông muốn đưa cho em.”
Tử Hàn Tuyết nhận lấy tập hồ sơ, nhìn theo bóng Hoàn Cẩn Nam đang rời đi, nói ra mấy chữ: “Mong anh sớm tìm được một nửa đời mình!”
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng Tử Hàn Tuyết nói: “Sẽ sớm thôi, hãy hứa với anh, khi mọi biến cố qua đi, em phải thật hạnh phúc cùng với người em chọn nhé.” Sau đó, nhanh chóng rời khỏi.
Tử Hàn Tuyết lật từng trang từng trang trong tập hồ sơ xem thử đó là gì.
Nhìn cả nửa buổi mới nhìn ra, đây là toàn bộ giấy tờ có liên quan đến tập đoàn Hoàn Thị, toàn bộ cổ phần của Hoàn Mặc đều được chuyển sang cho Tử Hàn Tuyết, kể cả tài sản lão đứng tên cũng đã thành của cô, Tử Hàn Tuyết há hốc miệng không hiểu chuyện gì, không biết nói thế nào, quả thực không biết phải làm sao.
Trong lúc lơ đãng lại nhìn sang một tờ giấy khác, trên đó có nét bút tinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.