Chương 2: Ép hôn
JJ
02/06/2024
Hoá ra lúc nãy cúi đầu đi nên cô đụng trúng lồng ngực Hoàn Cẩn Nam rồi té nhào ra đất, cô trừng mắt tức giận:
"Nè cái anh kia, bộ anh không thấy đường hả? Thấy tôi phải né ra chớ. Đã thế đụng trúng còn không biết đường tới đỡ tôi dậy mà còn đứng đó trừng mắt nhìn tôi… Hay là đui đấy.”
Cẩn Nam cau mày tỏ thái độ khó hiểu, rõ ràng là cô ta không nhìn đường đụng trúng hắn mà lại dám lớn tiếng như thế, rốt cuộc cô gái này từ đâu ra vậy:
"Nè con nhóc kia, mắt để quên ngoài vườn hay gì cắm đầu đi không nhìn đằng trước còn lớn họng ở đây với ai đó.”
“Này, ăn nói cho tử tế vào. Tôi đang đi đúng đường của tôi. Dù tôi có nhắm mắt, nhảy chân sáo hay bay lên cầu thang thì việc tôi đi đúng bên phải của tôi là được. Mắc gì bên kia rộng rãi anh không đi, anh ngáng đường đi của tôi. Người để quên tròng đen ở dưới khoé móng chân chắc hẳn là anh rồi đó.”
Hoàn Cẩn Nam trả lời với gương mặt cợt nhả:
"Nhà tôi thì tôi muốn đi muốn đứng muốn nằm ở đâu mà chả được, cô là ai, con nhóc nhà quê từ đâu tới đây mà dám ra lệnh bắt tôi phải né tránh nhường đường đi chứ"
"Anh..."
"Sao tôi sao, nói đúng quá chứ gì"
Tử Hàn Tuyết ghét bỏ, liếc mắt Hoàn Cẩn Nam một cái, khó khăn đứng lên, sau đó bước tránh sang một bên khập khiễng đi ngang qua người Hoàn Cẩn Nam, không quên đạp anh ta một cái thật mạnh khiến anh ta cũng nằm ngay đơ như cô lúc nãy, sau đó mới hả dạ bỏ lên phòng.
Hoàn Cẩn Nam tức giận đưa ánh mắt hoài nghi nhìn theo, không lẽ đây là cô gái mà ông nội hắn đưa về bắt hắn kết hôn ư? Tại sao lại chọn một con nhóc mười tám mười chín tuổi đầu về đây làm cháu dâu chứ. Tính khí cũng như bề ngoài không có chút quyến rũ nào thì như đem củi khô về nhóm bếp vậy. Không chút hấp dẫn, chẳng chút gì hứng thú.
Nhìn cũng không ra dáng tiểu thư. Cho dù người đó có đáng yêu, tốt bụng và quan tâm đến người khác như thế nào thì họ vẫn sẽ đặt lợi ích cá nhân của mình lên đầu tiên.
Vì vậy, Cẩn Nam cho rằng hắn ta phải cố gắng thiết lập giới hạn cho Hàn Tuyết, để cô ấy biết về giới hạn đó. Một người tử tế sẽ không ngần ngại làm theo ý muốn chủ nhà nếu như không có ý gì. Hắn ta muốn cho Tử Hàn Tuyết biết rằng cô ấy chỉ có thể cúi đầu sống những ngày tháng tới đây trong ngôi nhà này, chứ không thể dễ dàng thực hành được ý đồ của mình.
...
Tắm xong, Hàn Tuyết khập khiễng xuống phòng ăn.
Cơm, canh, thức ăn thơm phức nóng hổi rất nhanh đã được bày sẵn trên bàn rồi.
Hoàn Mặc với Hoàn Cẩn Nam là ông cháu ruột nhưng họ rất ít nói chuyện với nhau, mặc dù ít gặp nhau nhưng khi gặp cũng không mấy thân thiết, họ còn không ngồi chung bàn ăn. Chỉ gặp nhau ở trên công ty để nói chuyện về công việc với nhau là chủ yếu.
Từ khi ý thức được mọi chuyện đến nay hắn luôn cố gắng làm hài lòng ông nội, Hoàn Mặc có ra lệnh cho hắn làm những việc quá đáng thế nào đi chăng nữa, dù không thích hắn cũng buộc phải nghe theo..
Hoàn Mặc nổi tiếng là người thẳng tay, ông chưa bao giờ nhân nhượng cho bất kỳ một cá nhân nào làm lỗi, kể cả cháu trai của ông. Nếu Hoàn Cẩn Nam không nghe lời dám cãi lại thì ngay lập tức hắn ta có thể chỉ còn mỗi cái tên Cẩn Nam mà không còn được mang họ Hoàn nữa.
Hoàn Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn Tử Hàn Tuyết hạ giọng:
"Chân con làm sao thế"
"Dạ.. không sao ạ, hồi chiều lúc ra ngoài trở về, con không may bị chó nó rượt nó cắn nên con còn hơi đau chút thôi, chắc mai là hết rồi ông ạ.”
Bị gọi là chó Hoàn Cẩn Nam tức như phát điên đến nơi. May là có ông nội ở đây, nếu không Tử Hàn Tuyết với hắn chắc là đang cào cấu nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi.
"Con đi đứng kiểu gì mà để chó rượt như thế, lần sau đi đâu kêu tài xế Trương đưa đi, hoặc đưa thêm mấy người vệ sĩ theo. Con phải biết giữ gìn bản thân để mà còn làm đám cưới, còn phải giữ sức khoẻ để có cháu cho ông.” Hoàn Mặc nghiêm giọng.
Tử Hàn Tuyết hốt hoảng trợn to mắt
"Hả?.. cháu.. con..hả... là thế nào ông..."
Hoàn Mặc hắng giọng ngắt lời cô,
"Con sao vậy, ngồi xuống đi.”
"Dạ..”
Tử Hàn Tuyết kéo ghế ngồi kế bên Hoàn Mặc, hai mắt cô sáng rực nhìn mấy món ăn trên bàn, quên luôn những lời ông ấy vừa nói.
Thấy Hoàn Mặc đã ăn trước nên Tử Hàn Tuyết hí hửng cầm đũa yên lặng bắt đầu ăn.
Hoàn Mặc nhìn bộ dạng chăm chú ăn cơm của cô , trong lòng đang cười thầm.
Cơm nước xong xuôi, Hoàn Mặc mới lên tiếng,
"Để chuẩn bị cho việc làm dâu nhà họ Hoàn và cũng học cách làm mẹ, tuần này con cứ thoải mái làm những điều mình thích, bắt đầu từ tuần sau sẽ có người đến dạy con tất cả quy tắc trong gia tộc chúng ta. Con cần trau dồi thêm nhiều kiến thức về công việc của chồng con, sau này khi ông để lại chiếc ghế chủ tịch cho Cẩn Nam thì con sẽ phải đến công ty phụ nó làm việc.”
Tử Hàn Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng chẳng làm gì được vì ban đầu chính cô đồng ý tới đây, hoàn toàn không ai ép buộc hay bắt cóc cô tới nên đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý, sau đó xin phép trở về phòng.
...
Tử Hàn Tuyết ngồi trước gương trong phòng, trong lòng có chút rối bời. Nghĩ tới những lời lúc nãy Hoàn Mặc nói thấy có chút lo lắng.
Cô chưa từng yêu ai, chưa từng một lần rung động, vì cô muốn dành hết thời gian lo cho em trai và việc viết tiểu thuyết của mình nên đã luôn ở một mình như vậy.
Đột nhiên bây giờ chuẩn bị có một ông chồng, đã thế còn phải sinh con cho nhà họ Hoàn, cô cảm thấy có chút ngột ngạt chưa sẵn sàng.
Không biết liệu có làm tốt được không? Hay sớm bị sút bay ra khỏi Hoàn gia quay trở về làm con nhỏ lang thang suốt ngày chỉ cắm đầu ôm mộng trở thành người viết tiểu thuyết vạn người mê.
Tử Hàn Tuyết lắc đầu, chèo lên giường, cầm lấy 《 Những Người Khốn Khổ 》 bắt đầu chăm chú đọc.
...
Đồng hồ đánh chuông báo 23 giờ.
Một đôi chân đi giày tây sang trọng đạp mạnh vào cửa lớn, cánh cửa mở toang rung trời.
Một thân hình cao ráo rất nhanh đi vào trong biệt thự ngồi lên ghế sofa , đưa ánh mắt như muốn thiêu đốt nhìn chủ tịch Hoàn Mặc đang ngồi đối diện. Gương mặt hắn ta càng lúc càng đỏ bừng, người nồng nặc mùi rượu giận dữ run rẩy lớn giọng:
"Rốt cuộc ông nội muốn con phải thế nào đây? Tại sao lại đưa cô gái đó về nhà? Tại sao lại bắt con kết hôn? Ông thừa biết trái tim con..."
Hoàn Mặc nhàn nhạt hạ tờ báo đang đọc trước mặt xuống đáp:
"Ông không còn nhiều thời gian nữa rồi, ông biết vết thương cũ trong lòng con nên ông muốn tìm một người con gái xứng đáng hơn nó ở bên cạnh con. Và con phải dẹp ngay những gì ở quá khứ vào thùng rác cho ông, đã đến lúc ông nhường lại chiếc ghế chủ tịch cho con. Nhưng trước khi về hưu ông muốn có một hoặc vài đứa cháu cho ông ẵm bồng những ngày nghỉ dưỡng tuổi già."
Hoàn Cẩn Nam lạnh lùng, ánh mắt đỏ bừng rưng rưng nước mắt đáp lại:
"Cho nên ông bất chấp vì niềm vui của bản thân mình mà không màng đến cảm nhận của cháu trai ông sao? Dù có ép con phải cưới mười người hai mươi người con gái khác thì con cũng vẫn sẽ chỉ yêu một mình cô ấy, cô ấy sẽ về với con sớm thôi. Lần này ông quá lắm rồi đó"
"Trễ rồi con nên lên phòng thay đồ đi, ông cũng cần nghỉ ngơi. Ngày mai công ty có cuộc họp lớn, ông không muốn nhìn thấy hình ảnh không tốt của con vào sáng mai.''
Hoàn Mặc vẫn giữ thái độ nhàn nhạt đó đứng dậy tiến về phòng mình.
Hoàn Cẩn Nam nhìn theo bóng lưng ông của mình mà tức giận, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Đấm liên tục xuống mặt bàn.
..
Tử Hàn Tuyết đang đọc sách trong phòng chợt nghe tiếng đổ vỡ đồ đạc ở tầng trên. Cô ra ngoài gọi dì Trần lên khe khẽ hỏi:
"Con nghe thấy bên trên có tiếng động rất lớn, đã xảy ra chuyện gì vậy dì"
"Là cậu chủ, chuyện thường tình đó mà. Tiểu thư tập quen dần đi là vừa. Mỗi lần chủ tịch và cậu tranh cãi là lại như vậy đó"
Tử Hàn Tuyết đưa mắt hướng nhìn lên tầng trên nhếch miệng nhíu mày, hoá ra chồng tương lai của cô lại là một tên điên xấu tính như vậy, sau đó quay sang nhìn dì,
“Con tò mò nên hỏi thế thôi, cũng trễ rồi, dì cũng nghỉ ngơi sớm đi ha.”
Trong phòng Hoàn Cẩn Nam lúc đầu ngay ngắn sạch sẽ ra sao thì giờ đã thành bãi rác.
Đồ đạc trong phòng gần như đã nằm rải rác dưới đất, có những thứ đã bị vỡ vụn. Hoàn Cẩn Nam ngồi bệt xuống góc giường, ánh mắt thẫn thờ buồn bã mặc cho lòng bàn tay từng giọt máu đang rơi dần xuống nền nhà.
****************
Sáng hôm sau!
Tử Hàn Tuyết bước xuống phòng khách, lúc này đã hơn chín giờ sáng. Ngồi xuống sofa lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn vừa được gửi tới. Là của Cẩn Duệ Dung:
{Cẩn Duệ Dung}: Tuyết Tuyết, sao rồi ổn chứ?
{Tử Hàn Tuyết}: Cũng bình thường, nhưng tối qua không biết chủ tịch và hắn ta đã xảy ra chuyện gì mà mình nghe thấy tiếng đập đồ rất lớn, rất lâu ở trên phòng hắn.
{Cẩn Duệ Dung}: Hắn ta..??? Là ai?
{Tử Hàn Tuyết}: Là chồng sắp cưới của mình, là chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàn Thị và cũng là đứa cháu độc tôn của Hoàn Thị. Hoàn Cẩn Nam đó.
{Cẩn Duệ Dung}: Đã gặp nhau rồi à? Anh ta thế nào?
{Tử Hàn Tuyết}: Ừ, gặp rồi, nhưng... không có chút thiện cảm nào.
{Cẩn Duệ Dung}: Nghe nói anh ta rất đẹp trai, tài giỏi, ấm áp. Không dự án nào vào tay anh ta mà thất bại, còn rất hay làm từ thiện. Coi bộ cậu thật sự trúng mánh lớn nha.
{Tử Hàn Tuyết}: Haizzzz mình không thấy như vậy!
{Cẩn Duệ Dung}: Mà rốt cuộc tối qua là chuyện gì? Có ảnh hưởng đến cậu không?
{Tử Hàn Tuyết}: Mình không sao.
"Nè cái anh kia, bộ anh không thấy đường hả? Thấy tôi phải né ra chớ. Đã thế đụng trúng còn không biết đường tới đỡ tôi dậy mà còn đứng đó trừng mắt nhìn tôi… Hay là đui đấy.”
Cẩn Nam cau mày tỏ thái độ khó hiểu, rõ ràng là cô ta không nhìn đường đụng trúng hắn mà lại dám lớn tiếng như thế, rốt cuộc cô gái này từ đâu ra vậy:
"Nè con nhóc kia, mắt để quên ngoài vườn hay gì cắm đầu đi không nhìn đằng trước còn lớn họng ở đây với ai đó.”
“Này, ăn nói cho tử tế vào. Tôi đang đi đúng đường của tôi. Dù tôi có nhắm mắt, nhảy chân sáo hay bay lên cầu thang thì việc tôi đi đúng bên phải của tôi là được. Mắc gì bên kia rộng rãi anh không đi, anh ngáng đường đi của tôi. Người để quên tròng đen ở dưới khoé móng chân chắc hẳn là anh rồi đó.”
Hoàn Cẩn Nam trả lời với gương mặt cợt nhả:
"Nhà tôi thì tôi muốn đi muốn đứng muốn nằm ở đâu mà chả được, cô là ai, con nhóc nhà quê từ đâu tới đây mà dám ra lệnh bắt tôi phải né tránh nhường đường đi chứ"
"Anh..."
"Sao tôi sao, nói đúng quá chứ gì"
Tử Hàn Tuyết ghét bỏ, liếc mắt Hoàn Cẩn Nam một cái, khó khăn đứng lên, sau đó bước tránh sang một bên khập khiễng đi ngang qua người Hoàn Cẩn Nam, không quên đạp anh ta một cái thật mạnh khiến anh ta cũng nằm ngay đơ như cô lúc nãy, sau đó mới hả dạ bỏ lên phòng.
Hoàn Cẩn Nam tức giận đưa ánh mắt hoài nghi nhìn theo, không lẽ đây là cô gái mà ông nội hắn đưa về bắt hắn kết hôn ư? Tại sao lại chọn một con nhóc mười tám mười chín tuổi đầu về đây làm cháu dâu chứ. Tính khí cũng như bề ngoài không có chút quyến rũ nào thì như đem củi khô về nhóm bếp vậy. Không chút hấp dẫn, chẳng chút gì hứng thú.
Nhìn cũng không ra dáng tiểu thư. Cho dù người đó có đáng yêu, tốt bụng và quan tâm đến người khác như thế nào thì họ vẫn sẽ đặt lợi ích cá nhân của mình lên đầu tiên.
Vì vậy, Cẩn Nam cho rằng hắn ta phải cố gắng thiết lập giới hạn cho Hàn Tuyết, để cô ấy biết về giới hạn đó. Một người tử tế sẽ không ngần ngại làm theo ý muốn chủ nhà nếu như không có ý gì. Hắn ta muốn cho Tử Hàn Tuyết biết rằng cô ấy chỉ có thể cúi đầu sống những ngày tháng tới đây trong ngôi nhà này, chứ không thể dễ dàng thực hành được ý đồ của mình.
...
Tắm xong, Hàn Tuyết khập khiễng xuống phòng ăn.
Cơm, canh, thức ăn thơm phức nóng hổi rất nhanh đã được bày sẵn trên bàn rồi.
Hoàn Mặc với Hoàn Cẩn Nam là ông cháu ruột nhưng họ rất ít nói chuyện với nhau, mặc dù ít gặp nhau nhưng khi gặp cũng không mấy thân thiết, họ còn không ngồi chung bàn ăn. Chỉ gặp nhau ở trên công ty để nói chuyện về công việc với nhau là chủ yếu.
Từ khi ý thức được mọi chuyện đến nay hắn luôn cố gắng làm hài lòng ông nội, Hoàn Mặc có ra lệnh cho hắn làm những việc quá đáng thế nào đi chăng nữa, dù không thích hắn cũng buộc phải nghe theo..
Hoàn Mặc nổi tiếng là người thẳng tay, ông chưa bao giờ nhân nhượng cho bất kỳ một cá nhân nào làm lỗi, kể cả cháu trai của ông. Nếu Hoàn Cẩn Nam không nghe lời dám cãi lại thì ngay lập tức hắn ta có thể chỉ còn mỗi cái tên Cẩn Nam mà không còn được mang họ Hoàn nữa.
Hoàn Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn Tử Hàn Tuyết hạ giọng:
"Chân con làm sao thế"
"Dạ.. không sao ạ, hồi chiều lúc ra ngoài trở về, con không may bị chó nó rượt nó cắn nên con còn hơi đau chút thôi, chắc mai là hết rồi ông ạ.”
Bị gọi là chó Hoàn Cẩn Nam tức như phát điên đến nơi. May là có ông nội ở đây, nếu không Tử Hàn Tuyết với hắn chắc là đang cào cấu nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi.
"Con đi đứng kiểu gì mà để chó rượt như thế, lần sau đi đâu kêu tài xế Trương đưa đi, hoặc đưa thêm mấy người vệ sĩ theo. Con phải biết giữ gìn bản thân để mà còn làm đám cưới, còn phải giữ sức khoẻ để có cháu cho ông.” Hoàn Mặc nghiêm giọng.
Tử Hàn Tuyết hốt hoảng trợn to mắt
"Hả?.. cháu.. con..hả... là thế nào ông..."
Hoàn Mặc hắng giọng ngắt lời cô,
"Con sao vậy, ngồi xuống đi.”
"Dạ..”
Tử Hàn Tuyết kéo ghế ngồi kế bên Hoàn Mặc, hai mắt cô sáng rực nhìn mấy món ăn trên bàn, quên luôn những lời ông ấy vừa nói.
Thấy Hoàn Mặc đã ăn trước nên Tử Hàn Tuyết hí hửng cầm đũa yên lặng bắt đầu ăn.
Hoàn Mặc nhìn bộ dạng chăm chú ăn cơm của cô , trong lòng đang cười thầm.
Cơm nước xong xuôi, Hoàn Mặc mới lên tiếng,
"Để chuẩn bị cho việc làm dâu nhà họ Hoàn và cũng học cách làm mẹ, tuần này con cứ thoải mái làm những điều mình thích, bắt đầu từ tuần sau sẽ có người đến dạy con tất cả quy tắc trong gia tộc chúng ta. Con cần trau dồi thêm nhiều kiến thức về công việc của chồng con, sau này khi ông để lại chiếc ghế chủ tịch cho Cẩn Nam thì con sẽ phải đến công ty phụ nó làm việc.”
Tử Hàn Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng chẳng làm gì được vì ban đầu chính cô đồng ý tới đây, hoàn toàn không ai ép buộc hay bắt cóc cô tới nên đành ngậm ngùi gật đầu đồng ý, sau đó xin phép trở về phòng.
...
Tử Hàn Tuyết ngồi trước gương trong phòng, trong lòng có chút rối bời. Nghĩ tới những lời lúc nãy Hoàn Mặc nói thấy có chút lo lắng.
Cô chưa từng yêu ai, chưa từng một lần rung động, vì cô muốn dành hết thời gian lo cho em trai và việc viết tiểu thuyết của mình nên đã luôn ở một mình như vậy.
Đột nhiên bây giờ chuẩn bị có một ông chồng, đã thế còn phải sinh con cho nhà họ Hoàn, cô cảm thấy có chút ngột ngạt chưa sẵn sàng.
Không biết liệu có làm tốt được không? Hay sớm bị sút bay ra khỏi Hoàn gia quay trở về làm con nhỏ lang thang suốt ngày chỉ cắm đầu ôm mộng trở thành người viết tiểu thuyết vạn người mê.
Tử Hàn Tuyết lắc đầu, chèo lên giường, cầm lấy 《 Những Người Khốn Khổ 》 bắt đầu chăm chú đọc.
...
Đồng hồ đánh chuông báo 23 giờ.
Một đôi chân đi giày tây sang trọng đạp mạnh vào cửa lớn, cánh cửa mở toang rung trời.
Một thân hình cao ráo rất nhanh đi vào trong biệt thự ngồi lên ghế sofa , đưa ánh mắt như muốn thiêu đốt nhìn chủ tịch Hoàn Mặc đang ngồi đối diện. Gương mặt hắn ta càng lúc càng đỏ bừng, người nồng nặc mùi rượu giận dữ run rẩy lớn giọng:
"Rốt cuộc ông nội muốn con phải thế nào đây? Tại sao lại đưa cô gái đó về nhà? Tại sao lại bắt con kết hôn? Ông thừa biết trái tim con..."
Hoàn Mặc nhàn nhạt hạ tờ báo đang đọc trước mặt xuống đáp:
"Ông không còn nhiều thời gian nữa rồi, ông biết vết thương cũ trong lòng con nên ông muốn tìm một người con gái xứng đáng hơn nó ở bên cạnh con. Và con phải dẹp ngay những gì ở quá khứ vào thùng rác cho ông, đã đến lúc ông nhường lại chiếc ghế chủ tịch cho con. Nhưng trước khi về hưu ông muốn có một hoặc vài đứa cháu cho ông ẵm bồng những ngày nghỉ dưỡng tuổi già."
Hoàn Cẩn Nam lạnh lùng, ánh mắt đỏ bừng rưng rưng nước mắt đáp lại:
"Cho nên ông bất chấp vì niềm vui của bản thân mình mà không màng đến cảm nhận của cháu trai ông sao? Dù có ép con phải cưới mười người hai mươi người con gái khác thì con cũng vẫn sẽ chỉ yêu một mình cô ấy, cô ấy sẽ về với con sớm thôi. Lần này ông quá lắm rồi đó"
"Trễ rồi con nên lên phòng thay đồ đi, ông cũng cần nghỉ ngơi. Ngày mai công ty có cuộc họp lớn, ông không muốn nhìn thấy hình ảnh không tốt của con vào sáng mai.''
Hoàn Mặc vẫn giữ thái độ nhàn nhạt đó đứng dậy tiến về phòng mình.
Hoàn Cẩn Nam nhìn theo bóng lưng ông của mình mà tức giận, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Đấm liên tục xuống mặt bàn.
..
Tử Hàn Tuyết đang đọc sách trong phòng chợt nghe tiếng đổ vỡ đồ đạc ở tầng trên. Cô ra ngoài gọi dì Trần lên khe khẽ hỏi:
"Con nghe thấy bên trên có tiếng động rất lớn, đã xảy ra chuyện gì vậy dì"
"Là cậu chủ, chuyện thường tình đó mà. Tiểu thư tập quen dần đi là vừa. Mỗi lần chủ tịch và cậu tranh cãi là lại như vậy đó"
Tử Hàn Tuyết đưa mắt hướng nhìn lên tầng trên nhếch miệng nhíu mày, hoá ra chồng tương lai của cô lại là một tên điên xấu tính như vậy, sau đó quay sang nhìn dì,
“Con tò mò nên hỏi thế thôi, cũng trễ rồi, dì cũng nghỉ ngơi sớm đi ha.”
Trong phòng Hoàn Cẩn Nam lúc đầu ngay ngắn sạch sẽ ra sao thì giờ đã thành bãi rác.
Đồ đạc trong phòng gần như đã nằm rải rác dưới đất, có những thứ đã bị vỡ vụn. Hoàn Cẩn Nam ngồi bệt xuống góc giường, ánh mắt thẫn thờ buồn bã mặc cho lòng bàn tay từng giọt máu đang rơi dần xuống nền nhà.
****************
Sáng hôm sau!
Tử Hàn Tuyết bước xuống phòng khách, lúc này đã hơn chín giờ sáng. Ngồi xuống sofa lấy điện thoại mở ra xem tin nhắn vừa được gửi tới. Là của Cẩn Duệ Dung:
{Cẩn Duệ Dung}: Tuyết Tuyết, sao rồi ổn chứ?
{Tử Hàn Tuyết}: Cũng bình thường, nhưng tối qua không biết chủ tịch và hắn ta đã xảy ra chuyện gì mà mình nghe thấy tiếng đập đồ rất lớn, rất lâu ở trên phòng hắn.
{Cẩn Duệ Dung}: Hắn ta..??? Là ai?
{Tử Hàn Tuyết}: Là chồng sắp cưới của mình, là chủ tịch tương lai của tập đoàn Hoàn Thị và cũng là đứa cháu độc tôn của Hoàn Thị. Hoàn Cẩn Nam đó.
{Cẩn Duệ Dung}: Đã gặp nhau rồi à? Anh ta thế nào?
{Tử Hàn Tuyết}: Ừ, gặp rồi, nhưng... không có chút thiện cảm nào.
{Cẩn Duệ Dung}: Nghe nói anh ta rất đẹp trai, tài giỏi, ấm áp. Không dự án nào vào tay anh ta mà thất bại, còn rất hay làm từ thiện. Coi bộ cậu thật sự trúng mánh lớn nha.
{Tử Hàn Tuyết}: Haizzzz mình không thấy như vậy!
{Cẩn Duệ Dung}: Mà rốt cuộc tối qua là chuyện gì? Có ảnh hưởng đến cậu không?
{Tử Hàn Tuyết}: Mình không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.