Chương 12: Lệnh mới
JJ
02/06/2024
Ngày đầu đi làm mà đã được sếp đón thế này, coi bộ có quen biết mấy người tai to mặt lớn cũng có lợi quá ta.!
Vũ Vũ lịch sử mở cửa xe bên ghế phụ cho Tử Hàn Tuyết bước vào, sau đó cũng giúp cô đóng cửa rồi trở lại vị trí lái của mình.
''Chào anh, Vũ Vũ, buổi sáng tốt lành.'' Cô nở nụ cười thân thiện rồi thắt dây an toàn.
Vũ Vũ mỉm chi cười lại: ''Morning mỹ nhân.!"
Nói xong anh cho xe lăn bánh, Tử Hàn Tuyết nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai người nói cười rôm rả suốt chặng đường đến toàn soạn.
Chiếc siêu xe của Vũ Vũ dừng trước cửa toà soạn, Vũ Vũ cùng với Tử Hàn Tuyết bước xuống xe. Cô ngước nhìn toà cao ốc trước mắt, mặt không giấu được sự hớn hở. Sau đó cả hai cùng bước vào bên trong.
Nhân viên công ty đưa ánh mắt tò mò nhìn cô gái thân hình tỉ lệ vàng, gương mặt đáng yêu xinh xắn trong lớp make-up nhẹ đang đi vào cùng Tổng Giám Đốc Vũ Vũ.
Ai cũng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ cô là người yêu của Vũ Vũ, vì nhan sắc, vóc dáng cùng với thần thái của cô đầy khí chất như thế thì bị hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Đi bên cạnh, Tử Hàn Tuyết không khỏi thắc mắc nên lập tức quay sang hỏi,
"Nè, Tiểu Vũ,.! Tôi thấy mọi người ở đây ai ai cũng nhìn về phía anh vậy, tôi ngại quá.”
Vũ Vũ nở nụ cười thân thiện đáp: "Đúng hơn là nhìn cô chứ không phải là tôi, cô là nhân viên mới tới, họ thấy lạ nên họ nhìn thôi.!''
Tử Hàn Tuyết thở dài, tạm chấp nhận câu trả lời đó vậy. Dù sao cô cũng chỉ muốn yên ổn làm việc, không muốn tìm hiểu quá nhiều chuyện không liên quan đến mình.
Để tránh ảnh hưởng Tử Hàn Tuyết, Vũ Vũ cho người đưa cô tới văn phòng, giới thiệu cho cô công việc ở đây, sau đó sắp xếp bàn làm việc cho cô.
"Nếu không hiểu gì cô cứ hỏi mọi người ở đây hoặc hỏi Y Trân, Y Trân là trưởng phòng hậu cần, lúc nãy tôi đã giới thiệu qua cho cô rồi đó. Còn sớm nên mọi người vẫn chưa đến đông đủ, tôi có nói với Y Trân là phòng này hôm nay có thêm nhân viên mới, lát nữa Y Trân đến sẽ phân việc cho cô"
Tử Hàn Tuyết mỉm cười cảm ơn. Không biết sau này thế nào nhưng trước mắt thấy Vũ Vũ với người nhân viên vừa rồi khá là chu đáo và nhiệt tình. Lý do tại sao người trong mộng của chủ tịch lại chỉ làm nhân viên hậu cần là vì cô muốn làm ở phòng này, chỉ cần cô gái của anh muốn là được.
Mọi người đã đến đông đủ, nhìn thấy nhân viên mới mọi người xúm lại xung quanh Tử Hàn Tuyết thay nhau giới thiệu bản thân, cuối cùng là Y Trân lên tiếng,
"Tôi là Y Trân, là trưởng phòng ở đây.."
Giọng điệu có chút hơi chua ngoa, nhưng dĩ hoà vi quý, Tử Hàn Tuyết cũng đứng lên cúi đầu chào lại cô ta một cách thận trọng,
"Chào chị, em là Tử Hàn Tuyết năm nay hai mươi sáu tuổi là nhân viên mới rất mong nhận được sự giúp đỡ của chị và mọi người!''
Vẻ mặt Y Trân có chút kinh ngạc, nheo mày hạ giọng hỏi: "Tôi nghe nói tổng giám đốc Vũ đưa cô vào đây, cô có quan hệ gì với cậu ấy?"
Tổng giám đốc sao? Tử Hàn Tuyết có chút bất ngờ, vì thật ra cô gặp Vũ Vũ ở quán trà, anh ta đi cùng Nguỵ Triết Minh, cô nghĩ quá lắm cũng chỉ là trợ lý của lão Nguỵ thôi, không ngờ lại là tổng giám đốc của toà soạn lớn nhất nước này.
Không kiềm chế được Tử Hàn Tuyết buột miệng: "Tiểu Vũ sao..?"
Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, cô biết mình không được phép gọi thẳng tên của tổng giám đốc ở nơi này. Cô lúng túng trả lời cho qua.
"À... tổng .. tổng giám đốc Vũ là bạn của anh trai tôi, biết tôi đang tìm việc nên anh ấy nhận tôi vào làm thôi, ngoài ra chúng tôi không còn quan hệ gì khác, không thân... không thân thiết..”
"Anh sao? Mặc dù là tổng giám đốc nhưng rõ ràng bé hơn cô tận sáu tuổi, sao lại là bạn của anh cô chứ?"
Chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?? Ui trời sao lại bé như thế chứ? Nghe nói Vũ Vũ và Nguỵ Triết Minh bằng tuổi nhau, lần đầu gặp nghe Cẩn Duệ Dung lại gọi Nguỵ Triết Minh là anh, bây giờ lại bé hơn sáu tuổi. Rốt cuộc là thế nào đây. Một nhân viên nam thấy cô lúc này có chút lúng túng liền chen ngang:
''Làm việc thôi, sếp lớn xuống lại mắng bây giờ.''
...
Lâu rồi không đeo cao gót, vào công ty này mặc đầm công sở bắt buộc đi cao gót, cả ngày đi qua đi lại gót chân của Tử Hàn Tuyết lúc nãy sưng rộp rươm rướm máu.
Y Trân sai cô đem tài liệu lên phòng tổng giám đốc cho anh ấy ký, vừa mới vào ngày đầu mà đã bị bắt nạt rồi, coi ra những ngày tháng sắp tới của Tử Hàn Tuyết khá sóng gió đây.
Y Trân chỉ nói phòng tổng giám đốc trên tầng 80 nhưng không chỉ rõ là phòng nào, thang máy tới tầng 80 dừng lại, cửa mở, Tử Hàn Tuyết bước ra ngoài, tầng này khác hẳn tầng bên dưới.
Mọi thứ ở đây rất yên tĩnh, không gian rộng rãi thoáng mát. Có một căn phòng nằm giữa khá lớn, xung quanh tầm tám căn phòng nhỏ hơn chút, có thể đây là tầng biệt lập chỉ có những văn phòng của quản lý cấp cao. Các phòng đều được thiết kế bên ngoài là kính đen.
Lúc này gót chân của Tử Hàn Tuyết đã chảy rất nhiều máu, cô di chuyển khó khăn hơn, đi mãi vẫn không tìm thấy phòng tổng giám đốc, nơi đây quả thật rất rộng.
Quá đau nên cô đã ngồi bệt xuống sàn, tháo guốc ra phồng miệng cúi đầu thổi nhè nhẹ vào gót chân, đột nhiên cơ thể bị bế sốc lên, hoàn hồn nhìn lại mình đã nằm trọn trên tay của Nguỵ Triết Minh.
Anh bế cô lên đi thẳng vào trong văn phòng của mình, là căn phòng lớn nhất nằm giữa tầng, đặt cô ngồi xuống ghế, anh đi tới tủ y tế lấy dụng cụ ra băng bó vết thương cho cô.
Anh ấy vẫn im lặng, tỉ mỉ lau đi các vết máu ở gót chân Tử Hàn Tuyết, sau đó thoa povidone lên để sát khuẩn vết thương.
Trước những cử chỉ dịu dàng của anh, Tử Hàn Tuyết thẫn thờ đỏ mặt nhìn anh với ánh mắt trìu mến, anh luôn xuất hiện lúc cô cần, luôn ân cần dịu dàng mang lại niềm vui cho cô.
Không lẽ đây là cảm giác rung động sao? Không lẽ chỉ sau ba lần gặp cô đã thích anh? Như vậy có quá vội không? Dù đang ngồi trong phòng máy lạnh, nhưng trán của Nguỵ Triết Minh đang lấm tấm mồ hôi, chắc do lúc nãy bế cô, còn vội chạy đi lấy dụng cụ y tế.
Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm đưa tay chấm mồ hôi trên trán anh, Nguỵ Triết Minh lúc này cũng vừa dán xong miếng băng gạc trắng lên chân cô. Anh ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:
"Không đi được cao gót thì đừng cố, nhìn xem, trầy hết chân ra rồi.”
Cô cười trừ: "Rõ ràng là công ty ra lệnh phải đeo giày cao gót mà, còn chẳng phải anh là người ban lệnh đó sao, đây là lần đầu tiên tôi đi cao gót, lại là cao gót mượn của Duệ Dung, có vẻ nó hơi ôm so với chân tôi, nên..”
Nguỵ Triết Minh đứng bật dậy tiến tới bàn làm việc nhấc điện thoại bấm số, đầu giây bên kia có người bắt máy, lời nói của Nguỵ Triết Minh dứt khoát: "Thông báo đến toàn bộ công ty, từ nay nhân viên nữ không cần phải đi cao gót, có thể mang bất cứ thứ gì đi làm cũng được, nhưng đừng quá tuỳ tiện, là loại coi được một chút. Cậu cũng qua đây đi"
Dập máy dứt khoát, quay người ngồi về lại vị trí lúc nãy, vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi đã không còn, bây giờ là một chàng trai ấm áp ánh mắt đầy lo lắng đang nhìn Tử Hàn Tuyết. Vài phút sau Vũ Vũ đột ngột mở cửa đi vào, khiến cô giật mình.
Nguỵ Triết Minh cau mày: "Lại là cái hành vi không gõ cửa"
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết ở đó Vũ Vũ bật cười tiến lại ngồi gần hai người họ: "Ây da, mới ngày đầu đi làm mà cô gái nhỏ của chúng ta đã được đặc cách đến thẳng phòng chủ tịch luôn ta"
Tử Hàn Tuyết cười nhạt: "Hmmm chị Y Trân kêu tôi đưa tài liệu lên cho anh ký, mà tại hôm nay là lần đầu tôi đi cao gót nên.."
Vũ Vũ đưa mắt nhìn xuống bàn chân, phía sau gót đang bị băng bó anh ấy như đã hiểu ra chuyện gì, cười tươi
"Hoá ra đây là nguyên nhân khiến chủ tịch của chúng ta bỏ lệnh đi cao gót đến công ty đây sao.”
Hai gương mặt ngại ngùng của Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Triết Minh đang đỏ ửng lên, ánh mắt lúng túng nhìn qua nhìn lại vô tình dừng lại ở phía đối phương. Hai con người này đang làm tổn thương một con người độc thân suốt nhiều năm là Tiểu Vũ đây, anh ấy nhướn mắt hắng giọng
"Có thôi ngay cái ánh mắt đưa tình đó đi không, thật là không ra gì mà, tài liệu đâu, đưa đây, tôi về phòng xem qua, ở đây một lúc nữa chắc tôi bị tiểu đường vì hai người quá"
Nguỵ Triết Minh khịt mũi, đưa tay gãi đầu, giọng điệu có chút ra lệnh: "Bên ngoài đó, lúc nãy tôi thấy cô ấy ngồi bệt ở bên ngoài, chân thì đầy máu nên tôi chỉ kịp đưa cô ấy vào đây thôi, tài liệu còn ở bên ngoài, cậu ra đó lấy đi, tiện mang đôi cao gót của cô ấy vào đây giúp tôi"
Vũ Vũ mép cong lên gương mặt thể hiện rõ sự bất mạn với thằng bạn thân tổng tài bá đạo này của mình, suốt bao nhiêu năm chơi với nhau lần đầu nó vì gái mà hắt hủi người anh em vào sinh ra tử với nó, chẳng làm gì được khác, chỉ có thể đứng phách dậy giận dỗi bỏ ra ngoài, vài giây sau lại có bàn tay thò vào đặt đôi cao gót ngay ngắn vào bên trong ngay sát cửa, sau đó cửa lại được đóng lại.
Lúc này hai người ở bên trong thấy thế không nhịn được mà cười phá lên. Nguỵ Triết Minh khàn giọng nhìn Tử Hàn Tuyết: "Chân em thế này rồi ở đây đi, lát anh đưa em về, không cần làm việc nữa đâu, để anh nói lại với chị Trân"
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết sáng rực, cô chợt nhớ ra điều gì, môi nhếch lên: "Mà nè, chị Y Trân nói là anh thua tôi tới sáu tuổi lận, tại sao dám hỗn hào gọi người lớn hơn mình là em chứ!"
Vũ Vũ lịch sử mở cửa xe bên ghế phụ cho Tử Hàn Tuyết bước vào, sau đó cũng giúp cô đóng cửa rồi trở lại vị trí lái của mình.
''Chào anh, Vũ Vũ, buổi sáng tốt lành.'' Cô nở nụ cười thân thiện rồi thắt dây an toàn.
Vũ Vũ mỉm chi cười lại: ''Morning mỹ nhân.!"
Nói xong anh cho xe lăn bánh, Tử Hàn Tuyết nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai người nói cười rôm rả suốt chặng đường đến toàn soạn.
Chiếc siêu xe của Vũ Vũ dừng trước cửa toà soạn, Vũ Vũ cùng với Tử Hàn Tuyết bước xuống xe. Cô ngước nhìn toà cao ốc trước mắt, mặt không giấu được sự hớn hở. Sau đó cả hai cùng bước vào bên trong.
Nhân viên công ty đưa ánh mắt tò mò nhìn cô gái thân hình tỉ lệ vàng, gương mặt đáng yêu xinh xắn trong lớp make-up nhẹ đang đi vào cùng Tổng Giám Đốc Vũ Vũ.
Ai cũng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ cô là người yêu của Vũ Vũ, vì nhan sắc, vóc dáng cùng với thần thái của cô đầy khí chất như thế thì bị hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Đi bên cạnh, Tử Hàn Tuyết không khỏi thắc mắc nên lập tức quay sang hỏi,
"Nè, Tiểu Vũ,.! Tôi thấy mọi người ở đây ai ai cũng nhìn về phía anh vậy, tôi ngại quá.”
Vũ Vũ nở nụ cười thân thiện đáp: "Đúng hơn là nhìn cô chứ không phải là tôi, cô là nhân viên mới tới, họ thấy lạ nên họ nhìn thôi.!''
Tử Hàn Tuyết thở dài, tạm chấp nhận câu trả lời đó vậy. Dù sao cô cũng chỉ muốn yên ổn làm việc, không muốn tìm hiểu quá nhiều chuyện không liên quan đến mình.
Để tránh ảnh hưởng Tử Hàn Tuyết, Vũ Vũ cho người đưa cô tới văn phòng, giới thiệu cho cô công việc ở đây, sau đó sắp xếp bàn làm việc cho cô.
"Nếu không hiểu gì cô cứ hỏi mọi người ở đây hoặc hỏi Y Trân, Y Trân là trưởng phòng hậu cần, lúc nãy tôi đã giới thiệu qua cho cô rồi đó. Còn sớm nên mọi người vẫn chưa đến đông đủ, tôi có nói với Y Trân là phòng này hôm nay có thêm nhân viên mới, lát nữa Y Trân đến sẽ phân việc cho cô"
Tử Hàn Tuyết mỉm cười cảm ơn. Không biết sau này thế nào nhưng trước mắt thấy Vũ Vũ với người nhân viên vừa rồi khá là chu đáo và nhiệt tình. Lý do tại sao người trong mộng của chủ tịch lại chỉ làm nhân viên hậu cần là vì cô muốn làm ở phòng này, chỉ cần cô gái của anh muốn là được.
Mọi người đã đến đông đủ, nhìn thấy nhân viên mới mọi người xúm lại xung quanh Tử Hàn Tuyết thay nhau giới thiệu bản thân, cuối cùng là Y Trân lên tiếng,
"Tôi là Y Trân, là trưởng phòng ở đây.."
Giọng điệu có chút hơi chua ngoa, nhưng dĩ hoà vi quý, Tử Hàn Tuyết cũng đứng lên cúi đầu chào lại cô ta một cách thận trọng,
"Chào chị, em là Tử Hàn Tuyết năm nay hai mươi sáu tuổi là nhân viên mới rất mong nhận được sự giúp đỡ của chị và mọi người!''
Vẻ mặt Y Trân có chút kinh ngạc, nheo mày hạ giọng hỏi: "Tôi nghe nói tổng giám đốc Vũ đưa cô vào đây, cô có quan hệ gì với cậu ấy?"
Tổng giám đốc sao? Tử Hàn Tuyết có chút bất ngờ, vì thật ra cô gặp Vũ Vũ ở quán trà, anh ta đi cùng Nguỵ Triết Minh, cô nghĩ quá lắm cũng chỉ là trợ lý của lão Nguỵ thôi, không ngờ lại là tổng giám đốc của toà soạn lớn nhất nước này.
Không kiềm chế được Tử Hàn Tuyết buột miệng: "Tiểu Vũ sao..?"
Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, cô biết mình không được phép gọi thẳng tên của tổng giám đốc ở nơi này. Cô lúng túng trả lời cho qua.
"À... tổng .. tổng giám đốc Vũ là bạn của anh trai tôi, biết tôi đang tìm việc nên anh ấy nhận tôi vào làm thôi, ngoài ra chúng tôi không còn quan hệ gì khác, không thân... không thân thiết..”
"Anh sao? Mặc dù là tổng giám đốc nhưng rõ ràng bé hơn cô tận sáu tuổi, sao lại là bạn của anh cô chứ?"
Chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?? Ui trời sao lại bé như thế chứ? Nghe nói Vũ Vũ và Nguỵ Triết Minh bằng tuổi nhau, lần đầu gặp nghe Cẩn Duệ Dung lại gọi Nguỵ Triết Minh là anh, bây giờ lại bé hơn sáu tuổi. Rốt cuộc là thế nào đây. Một nhân viên nam thấy cô lúc này có chút lúng túng liền chen ngang:
''Làm việc thôi, sếp lớn xuống lại mắng bây giờ.''
...
Lâu rồi không đeo cao gót, vào công ty này mặc đầm công sở bắt buộc đi cao gót, cả ngày đi qua đi lại gót chân của Tử Hàn Tuyết lúc nãy sưng rộp rươm rướm máu.
Y Trân sai cô đem tài liệu lên phòng tổng giám đốc cho anh ấy ký, vừa mới vào ngày đầu mà đã bị bắt nạt rồi, coi ra những ngày tháng sắp tới của Tử Hàn Tuyết khá sóng gió đây.
Y Trân chỉ nói phòng tổng giám đốc trên tầng 80 nhưng không chỉ rõ là phòng nào, thang máy tới tầng 80 dừng lại, cửa mở, Tử Hàn Tuyết bước ra ngoài, tầng này khác hẳn tầng bên dưới.
Mọi thứ ở đây rất yên tĩnh, không gian rộng rãi thoáng mát. Có một căn phòng nằm giữa khá lớn, xung quanh tầm tám căn phòng nhỏ hơn chút, có thể đây là tầng biệt lập chỉ có những văn phòng của quản lý cấp cao. Các phòng đều được thiết kế bên ngoài là kính đen.
Lúc này gót chân của Tử Hàn Tuyết đã chảy rất nhiều máu, cô di chuyển khó khăn hơn, đi mãi vẫn không tìm thấy phòng tổng giám đốc, nơi đây quả thật rất rộng.
Quá đau nên cô đã ngồi bệt xuống sàn, tháo guốc ra phồng miệng cúi đầu thổi nhè nhẹ vào gót chân, đột nhiên cơ thể bị bế sốc lên, hoàn hồn nhìn lại mình đã nằm trọn trên tay của Nguỵ Triết Minh.
Anh bế cô lên đi thẳng vào trong văn phòng của mình, là căn phòng lớn nhất nằm giữa tầng, đặt cô ngồi xuống ghế, anh đi tới tủ y tế lấy dụng cụ ra băng bó vết thương cho cô.
Anh ấy vẫn im lặng, tỉ mỉ lau đi các vết máu ở gót chân Tử Hàn Tuyết, sau đó thoa povidone lên để sát khuẩn vết thương.
Trước những cử chỉ dịu dàng của anh, Tử Hàn Tuyết thẫn thờ đỏ mặt nhìn anh với ánh mắt trìu mến, anh luôn xuất hiện lúc cô cần, luôn ân cần dịu dàng mang lại niềm vui cho cô.
Không lẽ đây là cảm giác rung động sao? Không lẽ chỉ sau ba lần gặp cô đã thích anh? Như vậy có quá vội không? Dù đang ngồi trong phòng máy lạnh, nhưng trán của Nguỵ Triết Minh đang lấm tấm mồ hôi, chắc do lúc nãy bế cô, còn vội chạy đi lấy dụng cụ y tế.
Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm đưa tay chấm mồ hôi trên trán anh, Nguỵ Triết Minh lúc này cũng vừa dán xong miếng băng gạc trắng lên chân cô. Anh ngẩng đầu nhẹ nhàng nói:
"Không đi được cao gót thì đừng cố, nhìn xem, trầy hết chân ra rồi.”
Cô cười trừ: "Rõ ràng là công ty ra lệnh phải đeo giày cao gót mà, còn chẳng phải anh là người ban lệnh đó sao, đây là lần đầu tiên tôi đi cao gót, lại là cao gót mượn của Duệ Dung, có vẻ nó hơi ôm so với chân tôi, nên..”
Nguỵ Triết Minh đứng bật dậy tiến tới bàn làm việc nhấc điện thoại bấm số, đầu giây bên kia có người bắt máy, lời nói của Nguỵ Triết Minh dứt khoát: "Thông báo đến toàn bộ công ty, từ nay nhân viên nữ không cần phải đi cao gót, có thể mang bất cứ thứ gì đi làm cũng được, nhưng đừng quá tuỳ tiện, là loại coi được một chút. Cậu cũng qua đây đi"
Dập máy dứt khoát, quay người ngồi về lại vị trí lúc nãy, vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi đã không còn, bây giờ là một chàng trai ấm áp ánh mắt đầy lo lắng đang nhìn Tử Hàn Tuyết. Vài phút sau Vũ Vũ đột ngột mở cửa đi vào, khiến cô giật mình.
Nguỵ Triết Minh cau mày: "Lại là cái hành vi không gõ cửa"
Nhìn thấy Tử Hàn Tuyết ở đó Vũ Vũ bật cười tiến lại ngồi gần hai người họ: "Ây da, mới ngày đầu đi làm mà cô gái nhỏ của chúng ta đã được đặc cách đến thẳng phòng chủ tịch luôn ta"
Tử Hàn Tuyết cười nhạt: "Hmmm chị Y Trân kêu tôi đưa tài liệu lên cho anh ký, mà tại hôm nay là lần đầu tôi đi cao gót nên.."
Vũ Vũ đưa mắt nhìn xuống bàn chân, phía sau gót đang bị băng bó anh ấy như đã hiểu ra chuyện gì, cười tươi
"Hoá ra đây là nguyên nhân khiến chủ tịch của chúng ta bỏ lệnh đi cao gót đến công ty đây sao.”
Hai gương mặt ngại ngùng của Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Triết Minh đang đỏ ửng lên, ánh mắt lúng túng nhìn qua nhìn lại vô tình dừng lại ở phía đối phương. Hai con người này đang làm tổn thương một con người độc thân suốt nhiều năm là Tiểu Vũ đây, anh ấy nhướn mắt hắng giọng
"Có thôi ngay cái ánh mắt đưa tình đó đi không, thật là không ra gì mà, tài liệu đâu, đưa đây, tôi về phòng xem qua, ở đây một lúc nữa chắc tôi bị tiểu đường vì hai người quá"
Nguỵ Triết Minh khịt mũi, đưa tay gãi đầu, giọng điệu có chút ra lệnh: "Bên ngoài đó, lúc nãy tôi thấy cô ấy ngồi bệt ở bên ngoài, chân thì đầy máu nên tôi chỉ kịp đưa cô ấy vào đây thôi, tài liệu còn ở bên ngoài, cậu ra đó lấy đi, tiện mang đôi cao gót của cô ấy vào đây giúp tôi"
Vũ Vũ mép cong lên gương mặt thể hiện rõ sự bất mạn với thằng bạn thân tổng tài bá đạo này của mình, suốt bao nhiêu năm chơi với nhau lần đầu nó vì gái mà hắt hủi người anh em vào sinh ra tử với nó, chẳng làm gì được khác, chỉ có thể đứng phách dậy giận dỗi bỏ ra ngoài, vài giây sau lại có bàn tay thò vào đặt đôi cao gót ngay ngắn vào bên trong ngay sát cửa, sau đó cửa lại được đóng lại.
Lúc này hai người ở bên trong thấy thế không nhịn được mà cười phá lên. Nguỵ Triết Minh khàn giọng nhìn Tử Hàn Tuyết: "Chân em thế này rồi ở đây đi, lát anh đưa em về, không cần làm việc nữa đâu, để anh nói lại với chị Trân"
Ánh mắt Tử Hàn Tuyết sáng rực, cô chợt nhớ ra điều gì, môi nhếch lên: "Mà nè, chị Y Trân nói là anh thua tôi tới sáu tuổi lận, tại sao dám hỗn hào gọi người lớn hơn mình là em chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.