Chương 97: Ngày trở lại
JJ
26/06/2024
“Tiểu… Mạn…” Một lúc lâu sau, ông ấy hoàn hồn xoay người lại, nhưng lời vừa ra lại khiến Nguỵ Triết Minh cảm thấy mờ mịt.
Thực ra Nguỵ Triết Minh chỉ mơ hồ nghe người khác vài lần nhắc đến cái tên ‘Tiểu Mạn’ ấy, mà anh không biết rốt cuộc cái tên đó là ai, nhân vật tầm cỡ thế nào.
Nhưng với Tử Hàn Tuyết cô cũng chỉ biết cái chết của mẹ cô có liên quan đến Hoàn Gia, ngay cả bố Tử Phi cũng mơ hồ không nắm rõ được nguyên nhân tai nạn năm đó, bản thân chỉ biết chắc rằng cái chết của họ chính là do Hoàn Mặc gây ra.
Tử Hàn Tuyết vẫn luôn vì cái tên ‘Tiểu Mạn’ đó mà ôm mối thù trong lòng, cô luôn cố tỏ ra bình thường nhất để cố gắng tiếp cận đến sự thật về cái chết của mẹ mình.
Bên cạnh đó Nguỵ Triết Minh cũng vì cái tên ‘Tiểu Mạn’ đó mà tạm thời gác lại âm mưu báo thù Hoàn Mặc, anh muốn biết rốt cuộc người có tên ‘Tiểu Mạn’ đó có liên quan đến cái chết của mẹ mình không? Hay là người đó có thể cho anh biết thêm những chuyện mà người khác đang cố tình che giấu anh.
“Tiểu Tuyết thích nghe hát kịch, vậy cậu có biết kịch trích đoạn vì sao lại dễ nghe như vậy không?”
Nguỵ Triết Minh nghi hoặc nhìn ông ấy, anh thầm nghĩ xem kịch tất nhiên là bởi vì nhân vật trong kịch diễn hay, giọng hát cuốn hút, thú vị…
Bố Tử Phi mỉm cười, nói: “Bởi vì kịch trích đoạn không có mở đầu và kết thúc, chỉ chọn lấy chỗ cao trào trong cả vở kịch, nên mới không có những nỗi hận và những điều không như ý, chỉ lựa ra phần rực rỡ nhất mà diễn thôi. Nhân sinh như kịch, vui buồn li hợp, nhưng tôi mong cuộc đời của hai đứa con thương yêu nhất của tôi sẽ giống như một đoạn kịch, chỉ có những lúc rực rỡ vui sướng, không có những ưu thương tăm tối…”
Mải trò chuyện, trời sập tối lúc nào không hay, dự án của công ty có chút trục trặc nên bố Tử Phi phải nhanh chóng rời đi để giải quyết.
Lúc này chỉ có một mình Nguỵ Triết Minh trong căn phòng bệnh đợi chờ Tử Hàn Tuyết tỉnh dậy.
Bấy giờ đã hơn mười giờ đêm, Nguỵ Triết Minh đứng lên xoay người hướng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dãy phố dài với đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Đột nhiên có cảm giác như ai đó dựa đầu vào lưng anh. Nguỵ Triết Minh không né tránh, giữ nguyên tư thế, cuối cùng có một giọng nói cất lên: “Anh biết không, em rất nhớ anh…”
Âm thanh này… lạ lạ mà quen quen, nhưng… chắc chắn không phải là Tử Hàn Tuyết.
Anh cụp mi mắt, xoay vội người lại, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của ả Minh Nhược Y. Anh nhanh chóng bước đi chỗ khác, nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt.
“Cô đang làm trò gì vậy?” Vẫn là giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc ấy, Nguỵ Triết Minh luôn cảm thấy phiền phức với cô ta, nhưng anh còn để cô ta ở bên là vì ả từng nói ả biết rất rõ người mang tên ‘Tiểu Mạn’ kia và ả còn biết rõ nguyên nhân cái chết của mẹ anh. Bạo lực thì ả chắc chắn không cất lời, chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu đựng để ả ở bên, dần dần moi móc thông tin của ả, chứ Nguỵ Triết Minh đã ghê tởm ả đến tận cổ rồi.
Không chút kinh ngạc, ả quay sang đối mặt với Nguỵ Triết Minh: “Sao anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng là chúng ta đã…”
Nguỵ Triết Minh như chợt tỉnh ngộ ra điều gì đó, đầu mày nhíu chặt, quai hàm căng cứng, cân nhắc một chút, lấy lại bình tĩnh, anh giữ gương mặt không hề lộ ra một chút tức giận nào,
“Có vẻ cô không nên đến đây thì hơn…”
Minh Nhược Y cười cười: “Tại sao em không thể đến đây chứ? Em say… thì em nhớ anh, em muốn đến gặp anh, điều đó là sai sao?”
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối hắt vào gương mặt nhìn nghiêng của Nguỵ Triết Minh, khiến diện mạo của anh càng trở nên mờ ảo.
Người đàn ông này, có được anh ta quả là một điều xa xỉ, Minh Nhược Y ả thầm nghĩ, tại sao những người như anh ta lại mê đắm Tử Hàn Tuyết như thế?
Minh Nhược Y đang chìm đắm trong suy tư, Nguỵ Triết Minh đột nhiên giơ tay, hất mạnh cô ta. Tròn xoe hai mắt, Minh Nhược Y không dám tin vào mắt mình.
Quả nhiên dùng cách nào cũng không lấy được trái tim Nguỵ Triết Minh. Chỉ là ả ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Ả nhất quyết không để thua Tử Hàn Tuyết bất cứ thứ gì, miễn là của cô ấy thì ả sẽ dành lấy hết.
“Hôm nay anh sao vậy? Anh không muốn gần gũi em sao? Anh quên khoảnh khắc ân ái của chúng ta rồi sao???”
Nguỵ Triết Minh chỉnh lại vạt áo: “Cô nên cẩn thận lời nói của mình thì hơn.”
Minh Nhược Y cắm móng tay vào lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy đau đớn, cô ta cười lạnh, thầm nghĩ: ‘Đáng tiếc thật, tôi còn tưởng anh ngoan ngoãn chiều theo ý tôi, ấy vậy mà anh lại muốn trở mặt, thôi được, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua hứng thú của mình, sẽ có lúc anh phải đến tìm tôi, Nguỵ Triết Minh…!’
Ả bước tới, kiễng chân hôn lên gò má anh tuấn của Nguỵ Triết Minh, anh sững người một lúc, hất ả ta ra.
Đôi mắt sâu thẳm của Nguỵ Triết Minh tràn ra ý tức giận, vừa rồi cô ta làm cái quái gì thế nhỉ, dùng một nụ hôn ghê tởm đó để mê hoặc anh sao? Đúng là con đàn bà trắng trợn.
Sắc mặt Nguỵ Triết Minh tối sầm lại, đưa tay túm chặt cổ tay Minh Nhược Y, ánh lửa trong mắt như đang lóe lên áp sát, hơi thở nóng bừng rót vào tai ả,
“Đừng bao giờ dở cái trò ghê tởm đó ra để mê hoặc tôi, cũng đừng bao giờ lấy cái thân thể nhơ nhớp của cô chạm vào tôi. Cô không có tư cách đó, đừng cố vượt giới hạn của tôi, một lần nữa cô còn làm vậy, tôi không biết bản thân sẽ phanh thây cô ra thế nào đâu.”
Càng lúc ánh lửa trong mắt Nguỵ Triết Minh lại càng dữ dội: “Cút”
“An…h…”
Minh Nhược Y chỉ tay vào mặt Nguỵ Triết Minh, lời nói như kẹt lại trong cổ họng, một chữ cũng không bật ra được.
Kết quả, chẳng thể làm được gì, ả phải ê chề quay người bỏ đi. Những bước chân phát rõ âm thanh của sự nhục nhã.
…----------------…
Một năm sau.!
Bầu trời buổi sớm mai mới thoát khỏi màn đêm đen như mực, trong lành tinh khiết, những đám mây trắng như lông măng nhàn nhã trôi, biệt thự Hoàn Gia ngói đỏ tường đen đang lờ mờ thấp thoáng hiện ra trước mặt Tử Hàn Tuyết.
Rốt cuộc cũng tới bên ngoài cổng biệt thự, tài xế đang định đưa tay mở cửa xe để xuống nhấn chuông, thì cánh cổng bỗng ngoan ngoãn không đẩy mà tự mở ra, bên trong hai ba người hầu nghe tiếng động quay đầu lại, khi nhìn thấy đó là xe của bố con Tử Hàn Tuyết liền cúi đầu chào hỏi như được căn dặn kỹ lưỡng từ trước.
Tử Hàn Tuyết bước xuống xe trước, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Người thanh niên ngồi dựa vào ghế đá đưa lưng về phía cô, rõ ràng là bóng người của Hoàn Cẩn Nam, nhưng lại gợi cho người cô nhớ tới buổi tối đêm hôm đó.
Cái đêm mà cô vừa vật lộn với tử thần dành giật mạng sống để tỉnh lại. Khi mở mắt hình ảnh thấy đầu tiên lại là bờ môi của người đàn ông mình yêu, đang bị chính người con gái cô căm ghét chạm vào.
Mặc dù vờ như không thấy không biết gì, im lặng xuất viện, trốn tránh tất cả mọi người đã hơn một năm rồi mới trở lại, nhưng hình ảnh quả thật là nỗi ám ảnh trong những giấc mơ mỗi tối của Tử Hàn Tuyết.
Lúc này Hoàn Cẩn Nam đang xắn cao tay áo loay hoay làm gì đó trên bàn đá, do bóng lưng che khuất tầm nhìn nên cũng không thấy rõ, hình như là đang pha trà.
Người hầu gần đó nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang đi tới, khom mình chào hỏi. Bàn tay Hoàn Cẩn Nam khựng lại, xoay người về phía Tử Hàn Tuyết.
Vừa nhìn thấy cô là đôi mắt hắn trong như nước, vẻ mặt hớn hở như mây, quả thật thì cũng ngần ấy thời gian hắn chưa được gặp cô, chắc chắn là rất nhớ mong, gặp lại thế này sao tiết chế được cảm xúc chứ.
“Tiểu Tuyết.!..”
Tử Hàn Tuyết bước vội vài bước đến ngồi bên cạnh Hoàn Cẩn Nam, nở một nụ cười dịu dàng với hắn: “Anh khoẻ chứ?”
''Anh vẫn thế? Em thế nào rồi? Thời gian qua em sống thế nào, anh rất muốn gặp em nhưng không cách nào có thể liên lạc được. Thật mừng, em đã trở về rồi…”
Tử Hàn Tuyết chống má trịnh trọng suy nghĩ một hồi: “Sự trở lại của em khiến anh vui mừng thế à?”
Hoàn Cẩn Nam cười khanh khách: “Vui chứ, anh vui lắm, ơn trời, Tiểu Tuyết đã quay về thật rồi…!” Tiếng cười bất chợt tuôn ra, giọng cười lanh lảnh bộc lộ tâm tình sảng khoái trong tích tắc. Tuy lúc nào hắn cũng luôn luôn mỉm cười, thường thì chưa nói đã cười, ôn nhu tao nhã, song Tử Hàn Tuyết luôn cảm thấy trong nụ cười đó hình như thiếu một thứ, trái lại nụ cười hôm nay cười vang thành tiếng.
Hoàn Cẩn Nam nói ra lời trong lòng cho Tử Hàn Tuyết nghe, cuối cùng hỏi cô đầy thiện chí: “Em có thể ở lại đây và đừng đi nữa được không? Nếu đi… có thể cho anh được liên lạc với em… nha.!”
Tử Hàn Tuyết ôn nhu nhìn hắn ta, khóe môi khẽ nhoẻn thành một nụ cười như mộc xuân, một vài sợi tóc bung khỏi sự kềm kẹp của vành tai bay xòa xoà bên má, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Hoàn Cẩn Nam,
“Em không đi nữa, cũng sẽ không cắt liên lạc với anh. Chỉ cần anh còn ở bên cạnh em một ngày, thì sẽ bảo vệ em bình an vui khoẻ một ngày, nên việc gì em phải đi nữa, có đúng không?”
Những lời nói dịu dàng mật ngọt này của Tử Hàn Tuyết khiến Hoàn Cẩn Nam cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ có điều Tử Hàn Tuyết trước nay luôn lạnh lẽo với hắn vô cùng, sao nay lại ấm áp đến lạ, hắn có chút không quen.
Chỉ thất thần một chút, nhưng lúc hoàn hồn lại, Hoàn Cẩn Nam đưa tay vuốt ve trên mặt Tử Hàn Tuyết, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, vẻ mặt say túy lúy giống như uống hết mười mấy bình rượu vậy.
Thực ra Nguỵ Triết Minh chỉ mơ hồ nghe người khác vài lần nhắc đến cái tên ‘Tiểu Mạn’ ấy, mà anh không biết rốt cuộc cái tên đó là ai, nhân vật tầm cỡ thế nào.
Nhưng với Tử Hàn Tuyết cô cũng chỉ biết cái chết của mẹ cô có liên quan đến Hoàn Gia, ngay cả bố Tử Phi cũng mơ hồ không nắm rõ được nguyên nhân tai nạn năm đó, bản thân chỉ biết chắc rằng cái chết của họ chính là do Hoàn Mặc gây ra.
Tử Hàn Tuyết vẫn luôn vì cái tên ‘Tiểu Mạn’ đó mà ôm mối thù trong lòng, cô luôn cố tỏ ra bình thường nhất để cố gắng tiếp cận đến sự thật về cái chết của mẹ mình.
Bên cạnh đó Nguỵ Triết Minh cũng vì cái tên ‘Tiểu Mạn’ đó mà tạm thời gác lại âm mưu báo thù Hoàn Mặc, anh muốn biết rốt cuộc người có tên ‘Tiểu Mạn’ đó có liên quan đến cái chết của mẹ mình không? Hay là người đó có thể cho anh biết thêm những chuyện mà người khác đang cố tình che giấu anh.
“Tiểu Tuyết thích nghe hát kịch, vậy cậu có biết kịch trích đoạn vì sao lại dễ nghe như vậy không?”
Nguỵ Triết Minh nghi hoặc nhìn ông ấy, anh thầm nghĩ xem kịch tất nhiên là bởi vì nhân vật trong kịch diễn hay, giọng hát cuốn hút, thú vị…
Bố Tử Phi mỉm cười, nói: “Bởi vì kịch trích đoạn không có mở đầu và kết thúc, chỉ chọn lấy chỗ cao trào trong cả vở kịch, nên mới không có những nỗi hận và những điều không như ý, chỉ lựa ra phần rực rỡ nhất mà diễn thôi. Nhân sinh như kịch, vui buồn li hợp, nhưng tôi mong cuộc đời của hai đứa con thương yêu nhất của tôi sẽ giống như một đoạn kịch, chỉ có những lúc rực rỡ vui sướng, không có những ưu thương tăm tối…”
Mải trò chuyện, trời sập tối lúc nào không hay, dự án của công ty có chút trục trặc nên bố Tử Phi phải nhanh chóng rời đi để giải quyết.
Lúc này chỉ có một mình Nguỵ Triết Minh trong căn phòng bệnh đợi chờ Tử Hàn Tuyết tỉnh dậy.
Bấy giờ đã hơn mười giờ đêm, Nguỵ Triết Minh đứng lên xoay người hướng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Dãy phố dài với đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy. Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Đột nhiên có cảm giác như ai đó dựa đầu vào lưng anh. Nguỵ Triết Minh không né tránh, giữ nguyên tư thế, cuối cùng có một giọng nói cất lên: “Anh biết không, em rất nhớ anh…”
Âm thanh này… lạ lạ mà quen quen, nhưng… chắc chắn không phải là Tử Hàn Tuyết.
Anh cụp mi mắt, xoay vội người lại, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của ả Minh Nhược Y. Anh nhanh chóng bước đi chỗ khác, nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt.
“Cô đang làm trò gì vậy?” Vẫn là giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc ấy, Nguỵ Triết Minh luôn cảm thấy phiền phức với cô ta, nhưng anh còn để cô ta ở bên là vì ả từng nói ả biết rất rõ người mang tên ‘Tiểu Mạn’ kia và ả còn biết rõ nguyên nhân cái chết của mẹ anh. Bạo lực thì ả chắc chắn không cất lời, chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu đựng để ả ở bên, dần dần moi móc thông tin của ả, chứ Nguỵ Triết Minh đã ghê tởm ả đến tận cổ rồi.
Không chút kinh ngạc, ả quay sang đối mặt với Nguỵ Triết Minh: “Sao anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng là chúng ta đã…”
Nguỵ Triết Minh như chợt tỉnh ngộ ra điều gì đó, đầu mày nhíu chặt, quai hàm căng cứng, cân nhắc một chút, lấy lại bình tĩnh, anh giữ gương mặt không hề lộ ra một chút tức giận nào,
“Có vẻ cô không nên đến đây thì hơn…”
Minh Nhược Y cười cười: “Tại sao em không thể đến đây chứ? Em say… thì em nhớ anh, em muốn đến gặp anh, điều đó là sai sao?”
Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối hắt vào gương mặt nhìn nghiêng của Nguỵ Triết Minh, khiến diện mạo của anh càng trở nên mờ ảo.
Người đàn ông này, có được anh ta quả là một điều xa xỉ, Minh Nhược Y ả thầm nghĩ, tại sao những người như anh ta lại mê đắm Tử Hàn Tuyết như thế?
Minh Nhược Y đang chìm đắm trong suy tư, Nguỵ Triết Minh đột nhiên giơ tay, hất mạnh cô ta. Tròn xoe hai mắt, Minh Nhược Y không dám tin vào mắt mình.
Quả nhiên dùng cách nào cũng không lấy được trái tim Nguỵ Triết Minh. Chỉ là ả ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Ả nhất quyết không để thua Tử Hàn Tuyết bất cứ thứ gì, miễn là của cô ấy thì ả sẽ dành lấy hết.
“Hôm nay anh sao vậy? Anh không muốn gần gũi em sao? Anh quên khoảnh khắc ân ái của chúng ta rồi sao???”
Nguỵ Triết Minh chỉnh lại vạt áo: “Cô nên cẩn thận lời nói của mình thì hơn.”
Minh Nhược Y cắm móng tay vào lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy đau đớn, cô ta cười lạnh, thầm nghĩ: ‘Đáng tiếc thật, tôi còn tưởng anh ngoan ngoãn chiều theo ý tôi, ấy vậy mà anh lại muốn trở mặt, thôi được, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua hứng thú của mình, sẽ có lúc anh phải đến tìm tôi, Nguỵ Triết Minh…!’
Ả bước tới, kiễng chân hôn lên gò má anh tuấn của Nguỵ Triết Minh, anh sững người một lúc, hất ả ta ra.
Đôi mắt sâu thẳm của Nguỵ Triết Minh tràn ra ý tức giận, vừa rồi cô ta làm cái quái gì thế nhỉ, dùng một nụ hôn ghê tởm đó để mê hoặc anh sao? Đúng là con đàn bà trắng trợn.
Sắc mặt Nguỵ Triết Minh tối sầm lại, đưa tay túm chặt cổ tay Minh Nhược Y, ánh lửa trong mắt như đang lóe lên áp sát, hơi thở nóng bừng rót vào tai ả,
“Đừng bao giờ dở cái trò ghê tởm đó ra để mê hoặc tôi, cũng đừng bao giờ lấy cái thân thể nhơ nhớp của cô chạm vào tôi. Cô không có tư cách đó, đừng cố vượt giới hạn của tôi, một lần nữa cô còn làm vậy, tôi không biết bản thân sẽ phanh thây cô ra thế nào đâu.”
Càng lúc ánh lửa trong mắt Nguỵ Triết Minh lại càng dữ dội: “Cút”
“An…h…”
Minh Nhược Y chỉ tay vào mặt Nguỵ Triết Minh, lời nói như kẹt lại trong cổ họng, một chữ cũng không bật ra được.
Kết quả, chẳng thể làm được gì, ả phải ê chề quay người bỏ đi. Những bước chân phát rõ âm thanh của sự nhục nhã.
…----------------…
Một năm sau.!
Bầu trời buổi sớm mai mới thoát khỏi màn đêm đen như mực, trong lành tinh khiết, những đám mây trắng như lông măng nhàn nhã trôi, biệt thự Hoàn Gia ngói đỏ tường đen đang lờ mờ thấp thoáng hiện ra trước mặt Tử Hàn Tuyết.
Rốt cuộc cũng tới bên ngoài cổng biệt thự, tài xế đang định đưa tay mở cửa xe để xuống nhấn chuông, thì cánh cổng bỗng ngoan ngoãn không đẩy mà tự mở ra, bên trong hai ba người hầu nghe tiếng động quay đầu lại, khi nhìn thấy đó là xe của bố con Tử Hàn Tuyết liền cúi đầu chào hỏi như được căn dặn kỹ lưỡng từ trước.
Tử Hàn Tuyết bước xuống xe trước, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Người thanh niên ngồi dựa vào ghế đá đưa lưng về phía cô, rõ ràng là bóng người của Hoàn Cẩn Nam, nhưng lại gợi cho người cô nhớ tới buổi tối đêm hôm đó.
Cái đêm mà cô vừa vật lộn với tử thần dành giật mạng sống để tỉnh lại. Khi mở mắt hình ảnh thấy đầu tiên lại là bờ môi của người đàn ông mình yêu, đang bị chính người con gái cô căm ghét chạm vào.
Mặc dù vờ như không thấy không biết gì, im lặng xuất viện, trốn tránh tất cả mọi người đã hơn một năm rồi mới trở lại, nhưng hình ảnh quả thật là nỗi ám ảnh trong những giấc mơ mỗi tối của Tử Hàn Tuyết.
Lúc này Hoàn Cẩn Nam đang xắn cao tay áo loay hoay làm gì đó trên bàn đá, do bóng lưng che khuất tầm nhìn nên cũng không thấy rõ, hình như là đang pha trà.
Người hầu gần đó nhìn thấy Tử Hàn Tuyết đang đi tới, khom mình chào hỏi. Bàn tay Hoàn Cẩn Nam khựng lại, xoay người về phía Tử Hàn Tuyết.
Vừa nhìn thấy cô là đôi mắt hắn trong như nước, vẻ mặt hớn hở như mây, quả thật thì cũng ngần ấy thời gian hắn chưa được gặp cô, chắc chắn là rất nhớ mong, gặp lại thế này sao tiết chế được cảm xúc chứ.
“Tiểu Tuyết.!..”
Tử Hàn Tuyết bước vội vài bước đến ngồi bên cạnh Hoàn Cẩn Nam, nở một nụ cười dịu dàng với hắn: “Anh khoẻ chứ?”
''Anh vẫn thế? Em thế nào rồi? Thời gian qua em sống thế nào, anh rất muốn gặp em nhưng không cách nào có thể liên lạc được. Thật mừng, em đã trở về rồi…”
Tử Hàn Tuyết chống má trịnh trọng suy nghĩ một hồi: “Sự trở lại của em khiến anh vui mừng thế à?”
Hoàn Cẩn Nam cười khanh khách: “Vui chứ, anh vui lắm, ơn trời, Tiểu Tuyết đã quay về thật rồi…!” Tiếng cười bất chợt tuôn ra, giọng cười lanh lảnh bộc lộ tâm tình sảng khoái trong tích tắc. Tuy lúc nào hắn cũng luôn luôn mỉm cười, thường thì chưa nói đã cười, ôn nhu tao nhã, song Tử Hàn Tuyết luôn cảm thấy trong nụ cười đó hình như thiếu một thứ, trái lại nụ cười hôm nay cười vang thành tiếng.
Hoàn Cẩn Nam nói ra lời trong lòng cho Tử Hàn Tuyết nghe, cuối cùng hỏi cô đầy thiện chí: “Em có thể ở lại đây và đừng đi nữa được không? Nếu đi… có thể cho anh được liên lạc với em… nha.!”
Tử Hàn Tuyết ôn nhu nhìn hắn ta, khóe môi khẽ nhoẻn thành một nụ cười như mộc xuân, một vài sợi tóc bung khỏi sự kềm kẹp của vành tai bay xòa xoà bên má, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Hoàn Cẩn Nam,
“Em không đi nữa, cũng sẽ không cắt liên lạc với anh. Chỉ cần anh còn ở bên cạnh em một ngày, thì sẽ bảo vệ em bình an vui khoẻ một ngày, nên việc gì em phải đi nữa, có đúng không?”
Những lời nói dịu dàng mật ngọt này của Tử Hàn Tuyết khiến Hoàn Cẩn Nam cảm thấy vô cùng dễ chịu, chỉ có điều Tử Hàn Tuyết trước nay luôn lạnh lẽo với hắn vô cùng, sao nay lại ấm áp đến lạ, hắn có chút không quen.
Chỉ thất thần một chút, nhưng lúc hoàn hồn lại, Hoàn Cẩn Nam đưa tay vuốt ve trên mặt Tử Hàn Tuyết, hai mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, vẻ mặt say túy lúy giống như uống hết mười mấy bình rượu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.