Chương 61: Xa lánh
JJ
22/06/2024
Điện thoại hiển thị tên Nhã Hân, cô vội vàng ngồi bật dậy chèo xuống giường rảo bước vào phòng tắm, còn để lại cho đối phương một nụ hôn gió quyến rũ.
Sau khi đóng cửa phòng tắm, vẫn như thói quen ả Minh Nhược Y xả nước tạo tiếng vang, cong môi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương rồi nhấc điện thoại.
“Nói đi!”
Vốn dĩ Nhã Hân hợp tác với ả Minh Nhược Y là để cảnh cáo Tử Hàn Tuyết cho hả dạ nhưng không ngờ ngày hôm đó ả Minh Nhược Y ra tay quá mạnh, khiến Nhã Hân sợ hãi mà phải trốn chui trốn lủi như một con chó vì sợ sự truy lùng của Nguỵ Triết Minh.
Đầu dây bên kia đáp trả: “Trả thù thì trả thù sao cô dám khiến Tử Hàn Tuyết rơi vào nguy hiểm chứ, cô có biết Tử Hàn Tuyết suýt nữa thì bỏ mạng không.?”
Minh Nhược Y cau mày “Cô ta bị như vậy là do cô ta xứng đáng, cô thì có lỗi gì đâu mà phải lo lắng như vậy.!”
“Tôi sẽ không liên minh với cô nữa, tới đây đủ rồi.!”
Minh Nhược Y nhìn mình trong gương, không còn cười nổi nữa: “Cô đang muốn phản tôi.?”
“Trước đó tôi đã nói chỉ cần cảnh cáo cho cô ta sợ, vậy mà cô lại…”
Minh Nhược Y lại cong môi tà tứ đáp lại: “Nguỵ Triết Minh trước giờ nổi tiếng là một đại ma đầu không để ai làm vướng mắt, nếu hắn biết người phụ nữ của hắn bị thương là do có phần nhúng tay của cô thì cô sẽ có kết cục thế nào đây. Ngoan ngoãn mà ngồi yên trên thuyền với tôi, phóng lao thì phải theo lao.!”
“Cô…!”
Bên ngoài có tiếng vọng vào: “Em yêu, làm gì trong đó mà lâu vậy.?”
Minh Nhược Y trở lại dáng vẻ quyến rũ, giọng nói ngọt lịm, đưa tay che phần loa của điện thoại: “Anh yêu, đợi em chút ~”. Nói rồi ả đưa điện thoại lên tai, nhìn mình trong gương cười nhếch mép,
“Ngoan thì sẽ có thưởng, mà hư là sẽ bị phạt. Chắc chắn là cô đã từng nghe qua câu đó rồi chứ.? Không đôi co nhiều với cô nữa, đây là giây phút hưởng thụ của tôi, đừng làm phiền… ngồi yên đó chờ tôi giao nhiệm vụ…”
Nói rồi Minh Nhược Y liền cúp máy đưa tay tắt vòi nước sau đó bước trở ra giường ngủ với gã thanh niên trẻ kia.
…----------------…
Ba tuần sau.!
Buổi sáng ở bệnh viện A.!
“Không!”
Nhìn lọ thuốc màu trắng trong tay Tử Mạn Thiên, trong mắt Tử Hàn Tuyết hiện lên một tia hoảng sợ.
Nếu ngày nào cũng phải tiêm thuốc để khôi phục trí nhớ, liệu chiếc mông xinh xắn của cô có để lại sẹo không? Chưa kể là từ trước đến giờ cô rất sợ cái thứ nhỏ bé nhọn hoắc đó, nghĩ đến việc mình sắp bị cái thứ đó đâm xuyên vào da thịt thì Tử Hàn Tuyết đã toát hết cả mồ hôi hột.
Sau khi thuốc đã được lấy ra khỏi lọ, Tử Mạn Thiên nhẹ nhàng quay người sang,
‘‘Đây là thuốc bổ chị cần phải tiêm, em bé trong bụng vì mẹ nó không cẩn thận mà khiến nó cũng chịu không biết bao thiệt thòi, nên cố gắng chịu đau một chút để cho em bé khoẻ mạnh nha.’’
Nói xong Tử Mạn Thiên nhanh chóng đưa kim tiêm vào vòng ba của Tử Hàn Tuyết.
Cơ thể Tử Hàn Tuyết lập tức cứng đờ, nhìn thuốc từ từ được tiêm vào trong người mà sợ sệt đến nỗi bất động. Mặc dù đã gần một tháng trải qua điều này nhưng sao cô vẫn không thể quen được với mấy cái mũi tiêm sắc nhọn đó.
Tử Hàn Tuyết cứ ngỡ cái thai trong bụng mình là của Hoàn Cẩn Nam, nhưng cô không biết đó là con của Nguỵ Triết Minh.
Hiện tại Tử Mạn Thiên là bác sĩ chăm sóc cho Tử Hàn Tuyết, chỉ cậu và Tử Phi biết Tử Hàn Tuyết đang mang thai, họ dặn dò cô không được để bất cứ ai biết đến việc cô đang mang thai, vì thế Tử Hàn Tuyết cũng âm thầm làm theo lời họ dặn.
Vết thương ở đầu của Tử Hàn Tuyết cũng từ từ hồi phục, cô cũng đã được tháo băng quấn ra, ban ngày những lúc không có bệnh nhân hay ca phẫu thuật thì Cẩn Duệ Dung, Tử Mạn Thiên hay Nam Phong Kỳ cũng thay phiên nhau đến thăm Tử Hàn Tuyết.
Bên cạnh đó dì Trần là người trực tiếp chăm sóc cô, mỗi ngày Nguỵ Triết Minh và Tử Phi cũng như Vũ Vũ cũng đến thăm Tử Hàn Tuyết, nhưng cô dường như luôn tỏ thái độ xa lạ với họ, chỉ có chút thân thiết với Vũ Vũ vì đó là bạn trai của bạn thân cô.
Buổi tối Tử Hàn Tuyết chỉ cho phép một mình Hoàn Cẩn Nam ở bên, nên hắn phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô mỗi tối.
Trong phòng bệnh, Hoàn Cẩn Nam đang ngồi bên giường xăm xoi thứ gì đó trên ipad.
Tử Hàn Tuyết khẽ cau mày ngồi dậy, nói: “Anh đang coi gì mà chăm chú vậy Hoàn Cẩn Nam?”
“À.! Anh đang xem một số thứ cần thiết để lên kế hoạch về đám cưới của chúng ta.!”
Đám cưới sao.? Nghe đến hai từ này sao cô thấy có cảm giác gì đó là lạ, không vui cũng chẳng buồn nhưng có vẻ nó giống như cô đang sai sót ở đâu đó thì phải.
Tử Hàn Tuyết xoa xoa lỗ tai, cười khẽ rồi nói: “Anh định… khi nào thì chúng ta kết hôn.?”
Hoàn Cẩn Nam bình thản cười: “Em muốn chúng ta kết hôn vào ngày nào.??”
Tử Hàn Tuyết do dự hồi lâu, lắc đầu nói: “Tôi… em… cũng không biết nữa. Nhưng… để từ từ được không.? Vì em vẫn còn đang ở bệnh viện, em chỉ muốn mình khoẻ mạnh một chút, vừa xuất viện mà lo cho đám cưới liền em sợ mình không đủ sức.!”
Hoàn Cẩn Nam thực sự muốn Tử Hàn Tuyết nhanh chóng kết hôn một lần nữa với mình là vì sự ích kỷ của hắn ta. Hắn sợ nếu cứ kéo dài thời gian tên Nguỵ Triết Minh kia cứ cố tiếp cận Tử Hàn Tuyết khiến cô nhớ lại mọi chuyện thì hắn sẽ một lần nữa để cô vụt khỏi tầm tay.
Biết chắc là bản thân không có được Tử Hàn Tuyết khi cô ấy khôi phục trí nhớ, nên hắn cưỡng ép bản thân mỗi ngày phải cố gắng để cô ấy thật sự rung động vì mình.
Mỗi ngày, mỗi ngày, đem tình yêu cô dành cho Nguỵ Triết Minh từng chút tách ra khỏi trái tim cô, khi thứ tình yêu đó vơi đi hắn sẽ chễm chệ ngồi vào lòng Tử Hàn Tuyết.
Dù biết Tử Hàn Tuyết không thương mình nhưng Hoàn Cẩn Nam vẫn cố tình ở lại, không quan trọng là sai hay đúng chỉ cần biết ngày nào còn có thể ở bên cô ấy một cách đường đường chính chính thì hắn sẽ không từ bỏ.
Hoàn Cẩn Nam thu lại cảm xúc trong mắt, trầm giọng nói: “Thế cũng được, nhưng… em có thể hứa với anh một chuyện không.?”
“Anh nói đi.!”
Một tia áy náy hiện lên trong mắt Hoàn Cẩn Nam, hắn đứng lên và chỉ muốn nói điều gì đó, nhưng lại dừng lại, phải mất một lúc lâu sau mới ngồi lại bên giường bệnh nói: “Em… có thể… đừng gần gũi với tên Nguỵ Triết Minh kia nữa, có được không.?”
“Anh ghen sao.?”
Hắn liếc nhìn ra chỗ khác, ánh mắt hơi xẹt qua một cái, gật đầu.
Ghen à.? Đúng là có ghen đấy, nhưng sợ thì nhiều hơn, hắn luôn thua tên nhóc Nguỵ Triết Minh mọi mặt, trên thương trường doanh nghiệp hắn bị tên nhóc đó coi thường hết lần này đến lần khác, lúc trước tên nhóc đó còn dễ dàng chinh phục được trái tim người con gái hắn yêu, bây giờ hắn đã có được người con gái mà cả hai tên tổng tài đều phải tranh giành, coi như hắn và Nguỵ Triết Minh đã hoà một một, chỉ cần cố gắng lật đổ Nguỵ An thì đương nhiên Nguỵ Triết Minh sẽ thua trắng.
Thấy mắt Tử Hàn Tuyết sáng lên liền biết cô đã đồng ý, tâm trạng hắn cũng vui vẻ lên theo.
…----------------…
Một tuần sau!
Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng vì sao lại cảm thấy trống trải thế này?
Tử Hàn Tuyết được Tử Mạn Thiên đưa về biệt thự của bố, sức khoẻ của cô còn yếu, chỉ sợ nói ra việc nhận lại bố sẽ khiến cô kích động mạnh rồi sẽ dẫn đến những chuyện tồi tệ khác, nên mọi người đành phải nói dối Tử Phi là người bố nuôi Tử Mạn Thiên nhận khi đi du học bên Mỹ, ông ấy cùng cậu trở về Quảng Châu làm việc và sinh sống, do cô mất trí nên không nhớ ông ấy.
Tử Hàn Tuyết đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy ai về nhà, cô ngẫm nghĩ hay là ra ngoài đi dạo cho thoáng.
Một buổi chiều thanh vắng tĩnh lặng thế này bỗng nhiên bị xé toạc bởi một tiếng chuông cửa, âm thanh không được du dương cho lắm quả thực dọa Tử Hàn Tuyết một phen mất hồn.
Cô bị chấn động đến mức ly trà nóng đang cầm trên tay đưa lên miệng thổi cho bớt nóng rơi bịch xuống bàn đá ngoài sân, nước nóng đổ ra khiến ngón tay cô rộp đỏ.
Ngó về phía trước chỉ thấy cánh cổng được cô người hầu của biệt thự từ trong bếp chạy vội ra mở, đột nhiên có một đôi mắt như mũi dùi tóe lửa liếc nhìn Tử Hàn Tuyết, bị người ta nhìn như vậy nhất thời khiến cô cảm thấy rùng mình.
Thoáng chốc quên đi vết bỏng ở mu bàn tay, lúc này khó khăn lắm miễn cưỡng mới có thể nhìn thẳng vào người đó, trong lòng thầm than: ôi trời! Chẳng phải là cái tên ngày nào cũng đến bệnh viện tìm cô rồi nói những lời khó hiểu đây sao? Cái gì mà cầu hôn, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà sinh con tùm lum hết, nghe mà đau hết cả đầu
Ở bên đây Tử Hàn Tuyết đang nhăn nhó vì khi nãy đứng lên vội mà chỗ vết thương ở mu bàn tay chạm vào cạnh bàn, không may bị trầy ra đang rươm rướm máu, thì Nguỵ Triết Minh ở bên kia lại đang sải chân phóng như bay về phía cô. Tuy hôm nay anh ta không khoác lên mình bộ vest lịch lãm, chỉ là bộ thể thao bình thường nhưng nhìn qua cũng thấy nó sặc mùi hàng hiệu, tư thế uy nghiêm đó có phần áp đảo người khác ngay lập tức, đúng là khí chất với trang phục không có lấy nửa phần quan hệ.
Chuẩn bị chu đáo, Nguỵ Triết Minh bày ra một bộ mặt hiền lành khiêm tốn nói: “Tiểu Tuyết, sao em lại ra đây, em mới xuất viện ra đây gió máy rồi cảm lạnh thì sao.?”
“Tiểu Tuyết.?!” Tử Hàn Tuyết cười như không cười lạnh lùng nhìn Nguỵ Triết Minh một cái.
Nguỵ Triết Minh vẫn cứ kiên cường giữ bộ dạng thản nhiên nói: “Có phải anh hơi đường đột khiến em khó chịu không? Tại anh thấy vết thương ở đầu của em cũng chưa khỏi hẳn nên anh lo lắng cho em chút thôi.! Ông trời làm chứng, anh chỉ đơn thuần là quan tâm thôi, ngoài ra không có gì khác, em đừng xa lánh anh nữa có được không.?”
Sau khi đóng cửa phòng tắm, vẫn như thói quen ả Minh Nhược Y xả nước tạo tiếng vang, cong môi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương rồi nhấc điện thoại.
“Nói đi!”
Vốn dĩ Nhã Hân hợp tác với ả Minh Nhược Y là để cảnh cáo Tử Hàn Tuyết cho hả dạ nhưng không ngờ ngày hôm đó ả Minh Nhược Y ra tay quá mạnh, khiến Nhã Hân sợ hãi mà phải trốn chui trốn lủi như một con chó vì sợ sự truy lùng của Nguỵ Triết Minh.
Đầu dây bên kia đáp trả: “Trả thù thì trả thù sao cô dám khiến Tử Hàn Tuyết rơi vào nguy hiểm chứ, cô có biết Tử Hàn Tuyết suýt nữa thì bỏ mạng không.?”
Minh Nhược Y cau mày “Cô ta bị như vậy là do cô ta xứng đáng, cô thì có lỗi gì đâu mà phải lo lắng như vậy.!”
“Tôi sẽ không liên minh với cô nữa, tới đây đủ rồi.!”
Minh Nhược Y nhìn mình trong gương, không còn cười nổi nữa: “Cô đang muốn phản tôi.?”
“Trước đó tôi đã nói chỉ cần cảnh cáo cho cô ta sợ, vậy mà cô lại…”
Minh Nhược Y lại cong môi tà tứ đáp lại: “Nguỵ Triết Minh trước giờ nổi tiếng là một đại ma đầu không để ai làm vướng mắt, nếu hắn biết người phụ nữ của hắn bị thương là do có phần nhúng tay của cô thì cô sẽ có kết cục thế nào đây. Ngoan ngoãn mà ngồi yên trên thuyền với tôi, phóng lao thì phải theo lao.!”
“Cô…!”
Bên ngoài có tiếng vọng vào: “Em yêu, làm gì trong đó mà lâu vậy.?”
Minh Nhược Y trở lại dáng vẻ quyến rũ, giọng nói ngọt lịm, đưa tay che phần loa của điện thoại: “Anh yêu, đợi em chút ~”. Nói rồi ả đưa điện thoại lên tai, nhìn mình trong gương cười nhếch mép,
“Ngoan thì sẽ có thưởng, mà hư là sẽ bị phạt. Chắc chắn là cô đã từng nghe qua câu đó rồi chứ.? Không đôi co nhiều với cô nữa, đây là giây phút hưởng thụ của tôi, đừng làm phiền… ngồi yên đó chờ tôi giao nhiệm vụ…”
Nói rồi Minh Nhược Y liền cúp máy đưa tay tắt vòi nước sau đó bước trở ra giường ngủ với gã thanh niên trẻ kia.
…----------------…
Ba tuần sau.!
Buổi sáng ở bệnh viện A.!
“Không!”
Nhìn lọ thuốc màu trắng trong tay Tử Mạn Thiên, trong mắt Tử Hàn Tuyết hiện lên một tia hoảng sợ.
Nếu ngày nào cũng phải tiêm thuốc để khôi phục trí nhớ, liệu chiếc mông xinh xắn của cô có để lại sẹo không? Chưa kể là từ trước đến giờ cô rất sợ cái thứ nhỏ bé nhọn hoắc đó, nghĩ đến việc mình sắp bị cái thứ đó đâm xuyên vào da thịt thì Tử Hàn Tuyết đã toát hết cả mồ hôi hột.
Sau khi thuốc đã được lấy ra khỏi lọ, Tử Mạn Thiên nhẹ nhàng quay người sang,
‘‘Đây là thuốc bổ chị cần phải tiêm, em bé trong bụng vì mẹ nó không cẩn thận mà khiến nó cũng chịu không biết bao thiệt thòi, nên cố gắng chịu đau một chút để cho em bé khoẻ mạnh nha.’’
Nói xong Tử Mạn Thiên nhanh chóng đưa kim tiêm vào vòng ba của Tử Hàn Tuyết.
Cơ thể Tử Hàn Tuyết lập tức cứng đờ, nhìn thuốc từ từ được tiêm vào trong người mà sợ sệt đến nỗi bất động. Mặc dù đã gần một tháng trải qua điều này nhưng sao cô vẫn không thể quen được với mấy cái mũi tiêm sắc nhọn đó.
Tử Hàn Tuyết cứ ngỡ cái thai trong bụng mình là của Hoàn Cẩn Nam, nhưng cô không biết đó là con của Nguỵ Triết Minh.
Hiện tại Tử Mạn Thiên là bác sĩ chăm sóc cho Tử Hàn Tuyết, chỉ cậu và Tử Phi biết Tử Hàn Tuyết đang mang thai, họ dặn dò cô không được để bất cứ ai biết đến việc cô đang mang thai, vì thế Tử Hàn Tuyết cũng âm thầm làm theo lời họ dặn.
Vết thương ở đầu của Tử Hàn Tuyết cũng từ từ hồi phục, cô cũng đã được tháo băng quấn ra, ban ngày những lúc không có bệnh nhân hay ca phẫu thuật thì Cẩn Duệ Dung, Tử Mạn Thiên hay Nam Phong Kỳ cũng thay phiên nhau đến thăm Tử Hàn Tuyết.
Bên cạnh đó dì Trần là người trực tiếp chăm sóc cô, mỗi ngày Nguỵ Triết Minh và Tử Phi cũng như Vũ Vũ cũng đến thăm Tử Hàn Tuyết, nhưng cô dường như luôn tỏ thái độ xa lạ với họ, chỉ có chút thân thiết với Vũ Vũ vì đó là bạn trai của bạn thân cô.
Buổi tối Tử Hàn Tuyết chỉ cho phép một mình Hoàn Cẩn Nam ở bên, nên hắn phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô mỗi tối.
Trong phòng bệnh, Hoàn Cẩn Nam đang ngồi bên giường xăm xoi thứ gì đó trên ipad.
Tử Hàn Tuyết khẽ cau mày ngồi dậy, nói: “Anh đang coi gì mà chăm chú vậy Hoàn Cẩn Nam?”
“À.! Anh đang xem một số thứ cần thiết để lên kế hoạch về đám cưới của chúng ta.!”
Đám cưới sao.? Nghe đến hai từ này sao cô thấy có cảm giác gì đó là lạ, không vui cũng chẳng buồn nhưng có vẻ nó giống như cô đang sai sót ở đâu đó thì phải.
Tử Hàn Tuyết xoa xoa lỗ tai, cười khẽ rồi nói: “Anh định… khi nào thì chúng ta kết hôn.?”
Hoàn Cẩn Nam bình thản cười: “Em muốn chúng ta kết hôn vào ngày nào.??”
Tử Hàn Tuyết do dự hồi lâu, lắc đầu nói: “Tôi… em… cũng không biết nữa. Nhưng… để từ từ được không.? Vì em vẫn còn đang ở bệnh viện, em chỉ muốn mình khoẻ mạnh một chút, vừa xuất viện mà lo cho đám cưới liền em sợ mình không đủ sức.!”
Hoàn Cẩn Nam thực sự muốn Tử Hàn Tuyết nhanh chóng kết hôn một lần nữa với mình là vì sự ích kỷ của hắn ta. Hắn sợ nếu cứ kéo dài thời gian tên Nguỵ Triết Minh kia cứ cố tiếp cận Tử Hàn Tuyết khiến cô nhớ lại mọi chuyện thì hắn sẽ một lần nữa để cô vụt khỏi tầm tay.
Biết chắc là bản thân không có được Tử Hàn Tuyết khi cô ấy khôi phục trí nhớ, nên hắn cưỡng ép bản thân mỗi ngày phải cố gắng để cô ấy thật sự rung động vì mình.
Mỗi ngày, mỗi ngày, đem tình yêu cô dành cho Nguỵ Triết Minh từng chút tách ra khỏi trái tim cô, khi thứ tình yêu đó vơi đi hắn sẽ chễm chệ ngồi vào lòng Tử Hàn Tuyết.
Dù biết Tử Hàn Tuyết không thương mình nhưng Hoàn Cẩn Nam vẫn cố tình ở lại, không quan trọng là sai hay đúng chỉ cần biết ngày nào còn có thể ở bên cô ấy một cách đường đường chính chính thì hắn sẽ không từ bỏ.
Hoàn Cẩn Nam thu lại cảm xúc trong mắt, trầm giọng nói: “Thế cũng được, nhưng… em có thể hứa với anh một chuyện không.?”
“Anh nói đi.!”
Một tia áy náy hiện lên trong mắt Hoàn Cẩn Nam, hắn đứng lên và chỉ muốn nói điều gì đó, nhưng lại dừng lại, phải mất một lúc lâu sau mới ngồi lại bên giường bệnh nói: “Em… có thể… đừng gần gũi với tên Nguỵ Triết Minh kia nữa, có được không.?”
“Anh ghen sao.?”
Hắn liếc nhìn ra chỗ khác, ánh mắt hơi xẹt qua một cái, gật đầu.
Ghen à.? Đúng là có ghen đấy, nhưng sợ thì nhiều hơn, hắn luôn thua tên nhóc Nguỵ Triết Minh mọi mặt, trên thương trường doanh nghiệp hắn bị tên nhóc đó coi thường hết lần này đến lần khác, lúc trước tên nhóc đó còn dễ dàng chinh phục được trái tim người con gái hắn yêu, bây giờ hắn đã có được người con gái mà cả hai tên tổng tài đều phải tranh giành, coi như hắn và Nguỵ Triết Minh đã hoà một một, chỉ cần cố gắng lật đổ Nguỵ An thì đương nhiên Nguỵ Triết Minh sẽ thua trắng.
Thấy mắt Tử Hàn Tuyết sáng lên liền biết cô đã đồng ý, tâm trạng hắn cũng vui vẻ lên theo.
…----------------…
Một tuần sau!
Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng vì sao lại cảm thấy trống trải thế này?
Tử Hàn Tuyết được Tử Mạn Thiên đưa về biệt thự của bố, sức khoẻ của cô còn yếu, chỉ sợ nói ra việc nhận lại bố sẽ khiến cô kích động mạnh rồi sẽ dẫn đến những chuyện tồi tệ khác, nên mọi người đành phải nói dối Tử Phi là người bố nuôi Tử Mạn Thiên nhận khi đi du học bên Mỹ, ông ấy cùng cậu trở về Quảng Châu làm việc và sinh sống, do cô mất trí nên không nhớ ông ấy.
Tử Hàn Tuyết đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy ai về nhà, cô ngẫm nghĩ hay là ra ngoài đi dạo cho thoáng.
Một buổi chiều thanh vắng tĩnh lặng thế này bỗng nhiên bị xé toạc bởi một tiếng chuông cửa, âm thanh không được du dương cho lắm quả thực dọa Tử Hàn Tuyết một phen mất hồn.
Cô bị chấn động đến mức ly trà nóng đang cầm trên tay đưa lên miệng thổi cho bớt nóng rơi bịch xuống bàn đá ngoài sân, nước nóng đổ ra khiến ngón tay cô rộp đỏ.
Ngó về phía trước chỉ thấy cánh cổng được cô người hầu của biệt thự từ trong bếp chạy vội ra mở, đột nhiên có một đôi mắt như mũi dùi tóe lửa liếc nhìn Tử Hàn Tuyết, bị người ta nhìn như vậy nhất thời khiến cô cảm thấy rùng mình.
Thoáng chốc quên đi vết bỏng ở mu bàn tay, lúc này khó khăn lắm miễn cưỡng mới có thể nhìn thẳng vào người đó, trong lòng thầm than: ôi trời! Chẳng phải là cái tên ngày nào cũng đến bệnh viện tìm cô rồi nói những lời khó hiểu đây sao? Cái gì mà cầu hôn, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà sinh con tùm lum hết, nghe mà đau hết cả đầu
Ở bên đây Tử Hàn Tuyết đang nhăn nhó vì khi nãy đứng lên vội mà chỗ vết thương ở mu bàn tay chạm vào cạnh bàn, không may bị trầy ra đang rươm rướm máu, thì Nguỵ Triết Minh ở bên kia lại đang sải chân phóng như bay về phía cô. Tuy hôm nay anh ta không khoác lên mình bộ vest lịch lãm, chỉ là bộ thể thao bình thường nhưng nhìn qua cũng thấy nó sặc mùi hàng hiệu, tư thế uy nghiêm đó có phần áp đảo người khác ngay lập tức, đúng là khí chất với trang phục không có lấy nửa phần quan hệ.
Chuẩn bị chu đáo, Nguỵ Triết Minh bày ra một bộ mặt hiền lành khiêm tốn nói: “Tiểu Tuyết, sao em lại ra đây, em mới xuất viện ra đây gió máy rồi cảm lạnh thì sao.?”
“Tiểu Tuyết.?!” Tử Hàn Tuyết cười như không cười lạnh lùng nhìn Nguỵ Triết Minh một cái.
Nguỵ Triết Minh vẫn cứ kiên cường giữ bộ dạng thản nhiên nói: “Có phải anh hơi đường đột khiến em khó chịu không? Tại anh thấy vết thương ở đầu của em cũng chưa khỏi hẳn nên anh lo lắng cho em chút thôi.! Ông trời làm chứng, anh chỉ đơn thuần là quan tâm thôi, ngoài ra không có gì khác, em đừng xa lánh anh nữa có được không.?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.