Tự Nguyện Cắn Câu

Chương 67: Ai là nhân vật chính

Tây Tây Đặc

16/10/2024

Cảnh sát tiến hành hỏi vài câu theo quy trình rồi rời đi.

Trần Vụ đứng đờ tại chỗ.

“Meo ~ meo ~” Tam thể cắn quần anh leo lên người anh. Anh đỡ tam thể, “Không câu nữa, về nhà thôi.”

Trần Vụ ôm con mèo đi đến ngã tư, sau đó quay lại lấy lưới đánh cá, chiếc ghế gấp nhỏ và dụng cụ câu cá mà mình bỏ quên bên hồ.

Cần câu chìm một nửa xuống nước, mồi trên lưỡi câu đã mất từ lâu, con cá diếc to bằng lòng bàn tay vẫn treo trên đó, dù thế nào cũng không thể thoát ra được, giãy giụa rách cả mang, trông rất đáng thương.

Trần Vụ thả nó đi.

Vụ án trộm trẻ sơ sinh này, từ việc triệt phá cho đến kết án, diễn ra rất nhanh chóng.

Trần Vụ vừa về nhà, tin tức đã được đăng trên mạng.

Báo cáo của cảnh sát rất giản lược, không sử dụng tên thật, chỉ tiết lộ kết quả của vụ án, nhưng không thiếu những tin đồn lan truyền.

Cư dân mạng đang nhảy nhót trên các nền tảng khác nhau, chắp nối những thông tin rời rạc lại với nhau thông qua cái gọi là tung tin vạch trần sự thật.

Bản chất của vụ án trộm trẻ sơ sinh là cuộc đấu đá nội bộ đẫm máu trong gia tộc hào môn hàng đầu, nhân vật chính bị đánh cắp chính là ngài Quý – người nổi bật ở Thủ Thành dạo gần đây. Nguyên nhân là cảnh sát nhận được một cuộc gọi tố giác nặc danh, một người nặc danh đã nhìn thấy hình ảnh cha của ngài Quý trên mạng rồi nhớ lại một sự việc đã xảy ra trong quá khứ.

Người nọ kể rằng nhiều năm trước bên bờ sông mình từng chứng kiến lão ôm một đứa bé hốt hoảng bỏ chạy, trong tã toàn là nước.

Chính là con sông nơi gia đình con thứ ba nhà họ Yến gặp nạn.

Người giấu tên chỉ gọi điện với thái độ hoài nghi, vì tuổi tác của ngài Quý vừa khớp, hơn nữa trông chẳng giống cha y chút nào. Cảnh sát phái người đến thăm nhà tổ họ Yến, hỏi  cô con gái thứ ba của Yến lão gia để xác minh, sau đó tới Khương thị để tìm một người khác có liên quan, tổng giám đốc hiện tại – Quý Minh Xuyên.

Ngay khi kết quả xét nghiệm mẹ con tương đối chính xác được đưa ra, vụ án đã đi đến hồi kết.

Phim truyền hình đều mang tính bảo thủ. Trên thực tế, những gia đình giàu có tranh giành quyền lực bằng những thủ đoạn vô cùng tàn khốc, không có gì là không thể, chỉ có thứ bạn không nghĩ ra.

Cô ba Yến sắp lâm bồn thì bị bắt cóc, sau đó sinh con, trên đường được chồng cứu về lại gặp sự cố vô tình rơi xuống sông. Tuy nhiên, thực chất người sáng suốt vừa nhìn đã biết ngay, là người nhà thuê kẻ ác muốn bọn họ chết oan chết uổng ở bên ngoài, rất có thể vụ bắt cóc cũng là do nhóm người đó thực hiện, hoặc có một nhóm khác nữa.

Dựa vào tình hình năm ấy, ngoài bà năm đang ở cữ được thương yêu cưng chiều nhất, bốn bà vợ còn lại mắc bệnh qua đời hoặc đã ly dị, nhưng các bà đều có con cái ở Yến thị, ở nhà họ Yến, bởi vì thế lực bốn phe kia đều nằm trong danh sách nghi phạm.

Cô tư, cô năm, cô bảy và cô chín thường xuyên bị so sánh với cô ba, còn xếp hạng sau cô ba trên bảng tiểu thư quý cô, có khả năng khá lớn, tiếp theo là… Người anh trai cùng một mẹ đẻ ra nhưng không được yêu thích như em gái, lúc ấy còn chưa phải là nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng sợ fan đánh hơi thấy tìm tới nên không ai nói thẳng.

Cô ba sống sót sau đại nạn, tỉnh dậy tưởng rằng đứa con đã rời bỏ thế gian theo chồng mình, bị bệnh tâm lý hành hạ nhiều năm như vậy.

May mắn thay ông trời có mắt, hai mẹ con được đoàn tụ.

Quá bi thảm.

Ngài Quý đâu phải là con nhà nghèo, rõ ràng là cháu ngoại quý giá của nhà họ Yến, mẹ ruột là tiểu thư đệ nhất. Mặc dù cha ruột chết thảm, gia tộc cũng đã suy tàn từ lâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc y vừa ra đời đã ngậm thìa vàng, song y lại vô duyên vô cớ chịu khổ mười mấy hai mươi năm.

Nhóm người trước đấy nói “Cha ruột của ngài Quý ra mắt là có thể lập tức hạ gục một đám trai trẻ” giờ lại bắt đầu chửi rủa không hổ là bọn buôn người, trông mặt mũi quỷ dị có tâm thuật bất chính.

Kẻ buôn người thật sự không phải là người, nuôi lớn y thì sao? Ai sẽ trả lại y những năm tháng mà đáng lẽ y vốn phải được hưởng một cuộc sống giàu có và nền giáo dục tinh hoa?

Sức mạnh của quần chúng hóng chuyện rất hùng mạnh, thông tin cá nhân của kẻ buôn người bị đào ra, người nhà họ Quý bị bạo lực mạng, họ lần lượt im lặng biến mất, không ai dám đi tìm Quý Minh Xuyên để làm thân kiếm lợi.

Một bộ phận nhỏ cư dân mạng bừng tỉnh, sở dĩ năm ngoái chủ tịch Khương thị chọn người kế vị vào năm ngoái ngay sau đám tang của con trai mình, vội vã giúp ngài Quý gặp khó khăn ở nước ngoài thoát khỏi rắc rối và hộ tống về nước, gả con gái cho y, là bởi ông ta đã sớm nghe được tiếng gió, không phải y trèo cao mà là con gái ông ta trèo cao. Những bình luận liên quan vừa xuất hiện đã bị át đi.

Còn có lác đác người hóng chuyện không ngại chuyện lớn, cố ý vô tình chuyển đầu mâu chỉ hướng anh trai của ngài Quý, hoài nghi đối phương biết nhưng không báo.

Dù sao cũng đã sống chung với kẻ buôn người suốt nhiều năm và có mối quan hệ thân thiết.

Trần Vụ đang trò chuyện điện thoại với Dư Trản.

Dư Trản đang họp, trợ lý tiến vào báo cho hắn chuyện này. Hắn đang định tiếp tục cuộc họp thì trợ lý lại chạy vào, cầm điện thoại cá nhân của hắn nói rằng có cuộc gọi đến.

Vì thế cuộc họp đã tạm dừng. Dư Trản ngồi trong văn phòng, nới lỏng cà vạt, nâng ly cà phê lên uống một ngụm: “Tôi cũng hơi bất ngờ.”

Trần Vụ đứng trên đài quan sát rộng lớn hướng về phía mặt trời: “Trước kia từng nghe anh nói về cô ba Yến, buổi tối có tiệc đầy tháng của đứa bé ấy, tôi lái xe chở anh đi dự tiệc.”

“Tôi nhớ.” Dư Trản nói.

Trần Vụ ôn hòa nói: “Vậy anh có thể giúp tôi điều tra xem… Cha tôi thật sự…”

Dư Trản đặt ly cà phê xuống, hai ngón tay hơi cong gõ lên hình đa giác lập thể trên chiếc cốc trắng: “Những gì tôi biết là những gì tôi đã kể với cậu khi đó, cơ bản là toàn bộ. Tôi cũng không biết mấy thứ trên mạng.”

Có người mưu toan cố tình nhét vào, mà không phải bị cư dân mạng đào ra, nhân cơ hội khuấy đục nước bên trong, thật giả lẫn lộn.

Về phần người ẩn danh được cảnh sát nhắc đến, thực chất là một thế lực nào đó đã nắm giữ lá bài này từ rất lâu, vẫn luôn chờ thời cơ, bây giờ mới đánh ra.

Chờ thêm một chút là có thể tự trồi lên.

Khả năng là Khương thị không lớn, Khương thị giống đồng minh hơn, theo như nhu cầu, mỗi bên đều có mục đích riêng phải đạt được.

Ngay khi Trần Vụ định cúp máy thì Dư Trản nói: “Năm phút nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu.”

Vừa đến năm phút, cuộc gọi của Dư Trản đến, hắn tiết lộ manh mối mà mình sử dụng ân tình điều tra được cho Trần Vụ biết.

“Vào thời điểm đó, một số cơ quan truyền thông có chỗ dựa đã đưa tin đầu đuôi về một trong rất nhiều vụ bắt cóc nhà họ Yến. Mở đầu là bức ảnh gia đình cô ba Yến thoát khỏi nguy hiểm ở bên ngoài và cùng nhau lên xe. Chồng lái xe, vợ ngồi ở ghế phụ, ghế sau là bảo mẫu bế đứa trẻ đi cùng.”

“Sau đó là báo cáo từ hiện trường vụ tai nạn, người vợ bám chặt vào tay người chồng đã mất sự sống, thi thể của bảo mẫu trôi nổi gần đấy, không thấy đứa bé. Quá nhỏ không vớt được.”

Trần Vụ vẫn đang ở dưới nắng, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường.

Phát âm nhấn từng chữ của Dư Trản mang vẻ ổn định có thể khiến người khác cảm nhận được cảm giác an toàn: “Khi cha nuôi của cậu còn trẻ, ông ấy từng làm công việc tạp vụ trong cửa hàng đàn piano của cô ba Yến.”

Hắn trình bày những phân tích và suy đoán của mình một cách có trật tự.

“Năm ấy cô ba Yến có cực kỳ nhiều người ái mộ, có lẽ cha nuôi của cậu cũng ôm tình cảm nam nữ với cô ấy. Sau vụ tai nạn, cha nuôi của cậu lo lắng đi tìm kiếm, lại phát hiện một đứa bé vẫn còn thở ở góc nào đó dưới hạ lưu rồi mang đi, giấu trong núi sâu có tính toán khác.”

“Về sau lại thay đổi quyết định, lặng lẽ nuôi đứa bé lớn lên như con của mình.”

“Hoặc có thể mọi thứ đều không đúng, ông ấy không có ý gì với cô ba Yến, cũng không chú ý tới sự cố này, một lòng bôn ba kiếm sống, chỉ tình cờ nhặt được đứa bé bên bờ sông.”

“Đương nhiên, tôi chưa từng tiếp xúc với cha nuôi của cậu, không biết ông ấy là người thế nào, đây chỉ là ý kiến khách quan của tôi.”

Dư Trản đứng trước bức tường đa năng, dùng điều khiển từ xa chuyển ra thông tin mới nhất, hắn lướt qua mọi thứ một cách cẩn thận để không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mà Trần Vụ không biết: “Cha nuôi của cậu đã qua đời, chết rồi không thể đối chứng. Có lẽ cậu có thể thử nhớ lại xem ông ấy có thói quen viết lách hay không.”

Một khoảng lặng dài.

Dư Trản không để ý tới nhóm quản lý cấp cao bên ngoài văn phòng, kiên nhẫn chờ đợi.

Vài phút sau, Dư Trản mới nghe thấy giọng Trần Vụ, anh nói: “Không phải ông ấy tự ôm đứa bé à?”

Dư Trản kinh ngạc, điều Trần Vụ chú ý sau khi nghe xong hết thảy là vấn đề này: “Ừ.”

Trần Vụ ngồi xổm xuống, đặt tay trên lưng chó vàng, nhẹ nhàng vuốt lông: “Tôi không muốn tin ông ấy cố ý trộm con của người khác.”

Dư Trản nói: “Đây là cảm xúc bình thường của con người. Trước khi có bằng chứng thuyết phục, cậu đừng tự quy mình là đạo đức nông cạn, đừng tự trách bản thân không biết đúng sai hay không tôn trọng pháp luật.”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Còn có thể có chứng cớ xác thực sao?”

Dư Trản không trả lời trực tiếp mà nói: “Trong cuộc sống, có một số việc nhất định phải mơ hồ, không biết thì đi học, mơ hồ mới có thể sống nhẹ nhàng.”

Lớn hơn rất nhiều, luôn có thể chia sẻ một số kinh nghiệm, về cách đối mặt với bản thân và với người khác.

Trần Vụ tự nói một mình: “Ông ấy có một hộp gỗ nhỏ, nhưng tôi không biết bên trong có gì.”

Chó vàng liếm mùi cá tanh trên đầu ngón tay Trần Vụ, anh trở về thậm chí quên cả rửa tay, “Tôi sẽ không lén nhìn khi ông ấy không chú ý… Hình như hộp gỗ đã biến mất… Tôi cũng không để ý… Nhà cũ tân trang lại cũng chưa từng nhìn thấy…”

“Biết đâu một ngày nào đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Dư Trản trấn an.

Có lẽ Trần Vụ là người duy nhất quan tâm đến chân tướng, cha nuôi của anh chỉ là một quân cờ bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Mặc dù nói sự thật cho anh nghe, sẽ có chút tàn nhẫn.

Toàn bộ Thủ Thành đều đang thảo luận chuyện nhà họ Yến, đầu óc Hoàng Ngộ căng thẳng sắp nổ tung, không đúng, là tế bào não sắp chết đến nơi. Gã đuổi mấy tên cấp dưới líu ríu báo cáo công việc đổ lỗi cho nhau ra ngoài, chẳng khác gì cuộc cãi vã giữa các bác gái bán thức ăn ngoài chợ. Gã ngồi xổm trên sô pha tìm anh Sí của mình.

Hoàn toàn không có hình tượng thông minh của giám đốc trẻ tuổi, mà giống như ngồi lề đường xem tuồng.



Hoàng Ngộ kêu rên: “Anh Sí, trời sập đất lở rồi, ngày mai sẽ bùng nổ thảm họa xác sống đấy.”

Yến Vi Sí không diễn với gã: “Có rắm thì đánh.”

“Mày không chú ý đến tin tức trong nước à? Vòng bạn bè cũng không xem?” Hoàng Ngộ lộ vẻ đắc ý “quả nhiên bị mình đoán trúng, không hổ là mình”, sau đó chửi bới nghi ngờ cuộc đời, “Tao bảo này, trò cười lớn nhất thiên hạ, chuyện tiếu lâm nhạt nhẽo mà đời này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, tên họ Quý chính là con trai của chị ba nhà mày! Cậu ta thế mà lại là cháu mày!”

Có thể nghe ra trong lời nói có dấu chấm than rất lớn.

Hoàng Ngộ muốn phát điên: “Thế giới này của chúng ta không phải là giả tưởng đấy chứ? Có sự trùng hợp ngẫu nhiên thuần túy như vậy?”

Không được phản hồi từ anh Sí, có lẽ đang tiêu hóa điều bất ngờ, Hoàng Ngộ chỉ nói mát một mình, không thể chấp nhận sự thực khó tin và vô cùng xúi quẩy này: “Thường nói cháu trai giống cậu, trông cậu ta đâu có giống mày? Sao lại thành nửa người họ Yến rồi? Con mẹ nó chứ, cậu ta ngày càng giả vờ giả vịt.”

Yến Vi Sí ngồi trước máy tính, ánh mắt rơi trên màn hình: “Đây chính là điều mày muốn nói à?”

Vẻ kích động cường điệu trên mặt Hoàng Ngộ cứng lại, phản ứng này của anh Sí không đúng, như thể đã biết từ lâu rồi ấy.

“Nếu không có chuyện gì thì cúp máy.” Yến Vi Sí nói, “Tao còn phải chọn kiểu dáng nhẫn cưới.”

Hoàng Ngộ: “…”

“Không đúng, anh Sí, bây giờ thành thế này… Nhẫn cưới cái gì? Đệt, bọn mày muốn kết ——”

“Trần Vụ gọi cho tao rồi, đừng làm phiền anh ấy. Hơn nữa, quản chặt cái miệng, nếu ảnh hưởng tới chuyện cầu hôn của tao sau đó, tao sẽ đánh chết mày. Cúp đây.” Yến Vi Sí cúp máy rồi trả lời cuộc gọi của Trần Vụ, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, “Vẫn đang câu cá à?”

“Anh ở nhà.” Trần Vụ vẫn ngồi xổm bên cạnh chó vàng, hai chân tê dại.

Yến Vi Sí thu hồi những bức vẽ bày ra trước mặt, thấp giọng hỏi: “Cậu được bao nhiêu con cá?”

Trần Vụ nói: “Một chậu nhỏ.”

“Lợi hại vậy sao?” Yến Vi Sí khen ngợi, “Dự định nấu thế nào?”

“Con nhỏ làm thành cá khô, con lớn nấu cho Miên Miên Đậu Đậu ăn.” Trần Vụ trả lời.

“Hai đứa nó có lộc ăn.” Yến Vi Sí chậc lưỡi, “Khi em trở về, lúc câu cá nhớ dẫn theo em, em sẽ xâu mồi cho anh, em muốn con cá lớn nhất mà anh câu được.”

Trần Vụ cụp mắt xuống, ánh nắng chiếu vào phần gáy lạnh lẽo của anh.

Yến Vi Sí không dò hỏi thì anh im lặng, đầu óc như thể đã bị ngắt kết nối.

“Hồi hồn, tổ tông ơi.” Yến Vi Sí thở dài bất đắc dĩ.

Trần Vụ phát ra tiếng thở rất nhẹ.

Yến Vi Sí nói: “Vào bếp lấy chút nước uống. Ăn một quả táo, đừng dùng dao gọt vỏ, ăn cả vỏ đi.” Cuối cùng lại dặn dò, “Đi chậm thôi.”

Trần Vụ trì trệ đứng dậy, lê đôi chân tê dại của mình ra khỏi đài quan sát.

Yến Vi Sí vẫn luôn chú ý động tĩnh trong ống nghe, khi nghe tiếng rộp rộp, lông mày của hắn cuối cùng cũng giãn ra: “Không ảnh hưởng đến anh.”

Một người chưa nói, một người không hỏi, không cần nói cũng biết đang nhắc tới chuyện gì.

Trần Vụ cắn một miếng táo ngọt giòn: “Cảnh sát đã tìm anh tra hỏi.”

“Em biết.” Yến Vi Sí đáp, “Không sao.”

Trần Vụ ăn hết miếng táo trong miệng: “Anh lập tức tìm Dư Trản.”

Yến Vi Sí giả vờ ghen tuông, đánh lạc hướng sự chú ý của anh: “Thế à, em không còn là lựa chọn đầu tiên của anh nữa sao?”

Trần Vụ vội giải thích: “Em là lựa chọn đầu tiên mà, nhưng tình huống khác biệt. Vì Dư Trản từng kể về chuyện của chị ba em, anh nghĩ anh ta biết một vài tin tức khá bí mật… Vào thời điểm xảy ra sự việc kia, em cũng mới ra đời không lâu, em không biết được.”

Cảm xúc của Yến Vi Sí nhạt đi: “Quả thật là mới sinh ra không lâu.”

Hắn bằng tuổi Quý Minh Xuyên, lúc ấy cũng là đứa bé sơ sinh, một đứa bé lớn hơn chút.

Có lẽ tam thể và chó vàng cảm giác được tâm trạng của chủ nhân, chúng không gây ầm ĩ, ngoan ngoãn nằm vật xuống bên chân anh.

Trần Vụ ăn hơn nửa quả táo, ngập ngừng nói ra một câu khó có thể tin: “A Sí, bây giờ hai người đã trở thành họ hàng rồi.”

Yến Vi Sí giật giật cơ mặt: “Anh chỉ cần nhìn vào em là được, đừng quan tâm những người không liên quan.”

Trần Vụ chìm vào hồi ức, thanh âm trở nên nhỏ bé xa xôi: “Năm lớp mười hai, cậu ta không quay về đưa tang, trở về cũng không đi viếng mộ, khi đó đã biết chuyện rồi, sớm như vậy.”

Yến Vi Sí không lên tiếng.

Trần Vụ lại lần nữa nói ra phỏng đoán của mình: “Có lẽ chỉ hoài nghi.”

Yến Vi Sí vẫn im lặng.

Trần Vụ không yên lòng ăn hết quả táo, lơ đãng nhìn về phía chiếc đèn cảm ứng kỳ lân to lớn ở góc tường đối diện: “A Sí, bao giờ em mới quay về?”

“Tuần sau.” Bấy giờ Yến Vi Sí mới mở miệng.

“Vậy ngày mai anh sẽ kiểm tra thời tiết, giặt sạch ga trải giường và vỏ chăn.” Trần Vụ trầm mặc chốc lát, thì thầm, “Không ai hỏi anh, thôn trưởng không, Đới Kha không, Tiềm Tiềm không, chú Lưu không, thầy không, Hoàng Ngộ cũng không…”

Đều là những người anh quen biết.

“Chẳng phải rất tốt đó ư?” Yến Vi Sí cười, “Anh cứ đi học, đến đại viện làm việc và chờ em về như bình thường thôi.”

Trần Vụ thở hắt một hơi, nét mặt thả lỏng: “Anh phải đi xử lý cá.”

“Đừng mà tổ tông.” Yến Vi Sí không yên tâm để anh dùng dao dùng kéo vào lúc này, “Để xử lý sau đi.”

Trần Vụ nghe hắn: “Thôi được rồi.”

Các thành viên Hội đồng quản trị của Khương thị đều rất vui vẻ, về việc chủ tịch Khương lựa chọn người trẻ tuổi kia, quả nhiên có điều mấu chốt mà bọn họ không biết, niềm hy vọng của bọn họ không bị phung phí.

Quyết định kỳ quặc của chủ tịch Khương năm ngoái lập tức trở nên hợp lý.

Rốt cuộc chủ tịch Khương nghe ngóng được thông tin từ đâu, hay có ai đó chủ động đưa cho ông ta…

Quên đi, điều này không quan trọng, Khương thị và Yến thị đã trói buộc với nhau rồi.

Cho dù Khương Hi không thành công theo đuổi cậu út nhà họ Yến, hai bên vẫn bị ràng buộc với nhau, đây là vận mệnh. Mệnh bàn của Khương thị tỏa ánh vàng, sẽ ngày càng thuận lợi hơn.

Khương Hi không thể không để bụng tiền căn hậu quả của sự việc này, cô nàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy phù hợp logic.

Chẳng trách cha cô đồng ý để cô và Minh Xuyên ở bên nhau, hóa ra là vậy.

Thám tử tư còn chưa kịp điều tra ra, câu trả lời đã bất ngờ xuất hiện trong thế giới của cô vào một ngày bình thường.

Phản ứng của Khương Hi không phải là vui vẻ, ít nhất không hoàn toàn là thế. Cô nàng xuất hiện trước mặt cha mình với thái độ nghi ngờ: “Liệu có nhầm lẫn gì không?”

Chủ tịch Khương ngay lập tức nổi giận hất rơi đi một món đồ cổ có giá trị không nhỏ, tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô: “Nói nhảm cái gì đấy, đừng nói là chắc chắn trăm phần trăm, dẫu có sai lầm cũng nhất định phải là không có!”

Trong ký ức của Khương Hi, cha cô chưa bao giờ giận dữ như vậy với cô. Cô hoảng sợ quá mức, đứa bé trong bụng cũng bất an theo.

Thấy sắc mặt con gái không ổn, chủ tịch Khương quay người đi, mắt không thấy tâm không phiền: “Nhất quyết phải giội gáo nước lạnh vào lúc mọi người đang vui vẻ, con mang thai khiến đầu óc trống rỗng luôn rồi.”

“Con chỉ…” Khương Hi đỡ phần bụng nhói lên từng cơn, hơi thở hổn hển. Cô nàng từng suy nghĩ về thân thế của Minh Xuyên, nhưng dẫu thế nào cũng không hề liên tưởng đến nhà họ Yến.

Là cô nàng đã suy nghĩ quá bảo thủ.

Trước khi tới, cô nàng có gọi video với Minh Xuyên đi công tác ở nơi khác, vành mắt y có chút đỏ, trạng thái thoạt nhìn không tốt lắm, cần có sự an ủi và đồng hành của cô.

Cha ruột thành kẻ buôn người, gia đình là giả, tình thân cũng là giả, bản thân trở thành cháu ngoại của Yến lão gia tử có thể một tay che trời ở Thủ Thành, dùng từ “kinh thiên động địa” để hình dung cũng không quá lời.

Hơn nữa…

Anh Sí là cậu út của Minh Xuyên.

Mối quan hệ mà hồi ở Xuân Quế có bảo cô nàng bịa đặt, cô nàng cũng không bịa ra được.

Khương Hi ổn định lại sau cơn khó chịu, lau mồ hôi rịn ra trên mặt và hỏi: “Cha, làm sao cha còn biết sớm hơn cả cảnh sát?”



“Không cần con bận tâm thì ít bận tâm thôi. Cũng đừng dò hỏi không ngừng trước mặt Minh Xuyên.” Chủ tịch Khương đuổi cô nàng đi, “Lần sau trở về hãy báo trước một tiếng, đừng không nói với ai như thế.”

Khương Hi: “…”

Cô nhìn quanh phòng khách rộng lớn, cảm giác trong lòng lạnh lẽo, hụt hẫng và lạc lõng.

Đây là nhà cô mà, về nhà còn phải báo trước sao? Gả đi là trở thành người ngoài?

“Được, con đi đây.” Khương Hi chống eo đứng dậy khỏi sô pha lên, đi ra ngoài, “Con không hỏi thì Minh Xuyên cũng sẽ hỏi cha đấy.”

Chủ tịch Khương tức cười trước sự ngu ngốc của con gái: “Con cho rằng ai cũng giống con, chỉ chăm chăm vào những chi tiết không quan trọng, không biết phân biệt và loại bỏ, không nhìn thấy bức tranh tổng thể à?”

“Bất luận cha làm sao mà biết được, bất luận cậu ta có tò mò về nguồn thông tin của cha, thì đều thay đổi không được hai điểm.”

Chủ tịch Khương xoay người, lướt qua mảnh sứ vỡ trên mặt đất đi lên gác, “Một, cha không liên quan đến toàn bộ câu chuyện cậu ta bị đánh cắp khi còn sơ sinh. Hai, cậu ta là đứa con duy nhất của cô ba Yến, sẽ thừa kế mọi thứ của bà ta, bà ta cũng sẽ đền bù cho cậu ta, chúng ta và cậu ta là một thể.”

Khương Hi quay đầu nhìn về phía cha mình, người cầm quyền của Khương thị lúc này đang sải bước lên gác, bước chân dài và nhanh nhẹn, như thể uống tiên đan cải lão hoàn đồng, trở thành một vị tướng quân trẻ trung, khí phách hăng hái đầy ngập nhiệt huyết.

Sắp sửa vung kiếm, dẫn quân chiếm đoạt biết bao nhiêu thành trì, mở rộng lãnh thổ càng nhiều càng tốt.

Đều là sự tự tin do Yến thị mang lại.

Khương Hi không nhìn tiếp nữa. Cô nàng gọi người hầu bên ngoài vào đỡ mình, qua mùa hè cô sẽ sinh con, nhưng phản ứng ốm nghén vẫn rất nghiêm trọng, thức ăn trong dạ dày đã trào lên cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra.

Điện thoại xuất hiện tin nhắn, thám tử tư hỏi có cần trả lại tiền đặt cọc không.

Cô đáp, không trả, còn có chuyện khác cần điều tra.

Tháng Tư này, không một cây nào trong kho nuôi trồng Trường Ninh bị chết, tất cả đều suôn sẻ bước vào giai đoạn tăng trưởng. Bài luận văn mà Trần Vụ công bố đã giành giải thưởng trong lĩnh vực có giá trị cao trong ngành, nhà trường trao cho anh một khoản tiền thưởng, anh đổi BYD thành Toyota.

Yến Vi Sí đã về nước.

Ngoài ra, đứa cháu ngoại lưu lạc bên ngoài của nhà họ Yến cuối cùng đã được tìm thấy, được mẹ ruột đón về nhà tổ, cùng ăn cùng sống trong ngôi nhà với khu vườn đặc biệt trang nhã.

Chị tỉnh táo hơn, tinh thần cũng tốt hơn, đích thân đến Yến thị một chuyến, gò má khô khốc được trang điểm nhẹ nhàng. Ngồi giữa các cổ đông với dáng vẻ lịch sự, chị tuyên bố chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tay cho con trai, không để lại gì.

Số cổ phần thuộc top mười và khối tài sản đáng kinh ngạc rơi vào tay người trẻ tuổi một cách nhẹ nhàng.

Chẳng qua y không thể với tới phần lớn hơn trong tay Yến lão gia tử, bởi cháu ngoại không phải là người thừa kế hợp pháp, trừ khi có di chúc hợp pháp.

Mẹ y thực sự muốn bù đắp những gì đã bị bỏ lỡ trong những năm qua cho y, để y kế thừa cổ phần, đồng thời muốn y nắm quyền cổ đông gia nhập vào Hội đồng quản trị.

Hội đồng quản trị có quyền quản lý vừa vặn có một ghế trống, vì vậy đã tiến hành bỏ phiếu nội bộ.

Người trông như thể tán thành đồng ý lại phản đối, người có vẻ phản đối lại dường như đã đồng ý sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Kết quả rất phức tạp khó đoán.

Yến Lam Phong từ bỏ quyền bỏ phiếu, tầm mắt chị đảo qua, lặng lẽ dừng trên những cổ đông lớn đã đồng ý nhiều hơn một hai giây.

“Được, vậy để cậu ta gia nhập.”

Vào đêm tin tức được công bố, Yến thị tổ chức đại tiệc phô trương cho Quý Minh Xuyên, xem như chính thức nhận tổ quy tông.

Y còn chưa sửa họ, nếu muốn đổi cũng là đổi sang họ cha. Phía mẹ ruột cần ông cụ đồng ý, nhưng lúc này ông cụ đang ở trong chùa, thậm chí không gặp đứa con gái thứ ba được yêu thương.

Đáng ghen tỵ biết bao, có phúc lớn thật.

Vừa là tổng giám đốc của Khương thị vừa là thành viên Hội đồng quản trị của Yến thị, nắm lợi thế lớn như vậy, giới kinh doanh thật sự sắp trở trời rồi, tương lai sẽ phụ thuộc vào cách người thanh niên này đứng trên đỉnh kim tự tháp của thế hệ kế tiếp thế nào.

Nhóm người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Thủ Thành đang chăm sóc nhân vật chính của đêm nay. Y mặc một bộ lễ phục đuôi tôm được cắt may tinh tế, hơi cúi đầu khi nói chuyện với người khác, cử chỉ thong dong khiêm tốn không câu nệ, giống một vương tử quý tộc, không hề có dấu vết giữa đường chen vào tầng lớp thượng lưu. Họ trao đổi bằng ánh mắt, thì thầm đàm luận…

Trông quá đẹp đẽ, tôi cũng không dám để con gái của mình tới, sợ nó làm xấu mặt.

Ai mà không thế? Ba đứa con gái của tôi bị tống cổ ra nước ngoài hết rồi, con trai cũng chưa gọi tới. Vừa thấy người đẹp bất luận nam nữ đều phải sờ chạm, tới đây nhất định sẽ liên lụy tới tôi.

Sao tôi thấy cậu ta không giống cha mẹ nhỉ? Chỉ cặp mắt kia giống mẹ, liệu giám định có thể là giả không?

Chắc chắn phải qua nhiều lớp thẩm tra nghiêm ngặt, sao có thể có vấn đề chứ?

Ngộ nhỡ bên trên gian lận thì sao?

Mục đích làm vậy là gì, để một người ngoài trà trộn vào Hội đồng quản trị của Yến thị, muốn tự tan rã?

Tôi cũng thuận miệng nói thế thôi, chờ xem sao.

Xem cái gì?

Đúng lúc này, bầu không khí ở lối vào trở nên vô cùng kỳ quái.

Sau đó cả hội trường im lặng.

Không khí đông đặc bị phá vỡ bởi hàng loạt tiếng bước chân, có bốn vị khách bước vào đại sảnh.

Từ trái sang phải lần lượt là gia chủ nhà họ Dư, tổng giám đốc Tiểu Hoàng của Thánh Thụy, phế Thái Tử của Yến thị, người nối nghiệp kế nhiệm viện trưởng Viện Khoa học Lâm nghiệp mà nội bộ các gia tộc lớn có ý tranh giành.

Tiếng hít hà kinh ngạc nối tiếp nhau.

Chẳng những các gia tộc khác không kịp phản ứng lại, mà người nhà họ Yến đều trở tay không kịp, không khỏi nhìn chằm chằm vào thanh niên ở cửa. Chuyện gì đang xảy ra? Vị kia chưa bao giờ gọi hắn tham gia vào các dịp lớn nhỏ suốt sáu bảy năm này, ấy thế mà lần này lại gọi đi.

Và hắn cũng tới.

Những người họ Yến hiện giờ còn đứng ở đây, bất luận già trẻ ai mà không phải người làm việc nghiêm cẩn, kín kẽ chặt chẽ chứ, song lúc này họ đang trên bờ vực thất bại trong việc kiểm soát biểu cảm. Trước khi bị người khác chế giễu, họ lục tục rút lui khỏi tầm mắt của công chúng, đồng thời phân tán lực lượng để tìm hiểu về biến động đột ngột và không nên xuất hiện này.

Có thứ gì đó đang đánh thẳng vào sự tỉnh táo của họ với tần suất và cường độ đáng sợ, tạo ra rung động ầm ầm.

Ngoại trừ Yến Lam Phong, vì chị còn chưa đến.

Người còn lại ở hội trường là những người từng có giao dịch kinh doanh, muốn có giao dịch kinh doanh với Yến thị, và có giao tình sâu sắc với nhà họ Yến. Sự chú ý của họ ngay lập tức rời khỏi cháu ngoại nhà họ Yến mà tập trung lên cậu út.

Đây là lần đầu tiên người thừa kế cũ của Yến thị tham dự bữa tiệc của nhà họ Yến kể từ khi bị phế truất ở tuổi mười lăm.

Chỉ mỗi lộ diện, chưa làm hành động gì khác, cũng không mặc quần áo đặt may cao cấp của nước ngoài, tối đa chỉ là bộ lễ phục thoải mái miễn cưỡng đạt tiêu chuẩu; kiểu tóc cũng không được xử lý, hình như gội sạch đầu xong liền tới đây luôn; trên cổ tay không có đồng hồ xa xỉ, mà là một đồng hồ thể thao cũ kỹ đã đeo khá lâu, song hắn lại trực tiếp cướp đi sự nổi bật của đứa cháu ngoại nhà họ Yến có rất nhiều danh hiệu trên người.

Người được chọn làm nhân vật chính thay đổi vào thời khắc này.

Nếu cậu út Yến không phải được mời tới một cách tùy tiện, thì điểm sáng trong cuộc đời cháu ngoại rất có khả năng chính là trước khi hắn tiến vào hội trường.

“Sao không ai nói gì thế?” Hoàng Ngộ đút hai tay trong túi, mang vẻ bất cần đi xuyên qua đám đông đến đứng trước mặt Quý Minh Xuyên, không kiêng nể gì mà đánh giá y từ đầu đến chân một phen, “Mẹ kiếp quần áo thật đẹp trai.”

“Đừng hiểu lầm, không phải khen cậu, mà là khen nhà thiết kế.” Hoàng Ngộ cà lơ phất phơ cười hỏi, “Mẹ cậu đâu?”

Quý Minh Xuyên đứng cạnh người hành xử tùy ý không kìm hãm như gã, y càng giống con cháu được bồi dưỡng trong gia tộc giàu có quyền lực hơn: “Không tới.”

“Ồ… Không tới à… Nghĩ rằng cậu có thể tự ứng phó đúng không?” Hoàng Ngộ giơ ngón cái, “Đỉnh.”

Gã nhìn quanh bốn phía, “Thế sao cậu không gọi? Không biết lễ phép cơ bản luôn hả?”

Bóng tối phủ lên đôi mắt Quý Minh Xuyên.

Hoàng Ngộ không sợ hãi, bĩu môi hướng về phía anh Sí của gã: “Vai vế trên cậu.”

Cảnh giương cung bạt kiếm giữa những người thanh niên bắt đầu như vậy.

Có nhiều người quyền quý thuộc thế hệ trước thế hệ sau đang nhìn, nếu là các dịp khác bên ngoài nhà họ Yến, Quý Minh Xuyên không cần tuân theo cấp bậc, ấy thế mà Yến Vi Sí lại tới.

Khoảnh khắc trước Quý Minh Xuyên vẫn còn được mọi người vây quanh tung hứng như trung tâm vũ trụ, tương lai vô lượng, lúc này cứ thế rơi vào việc chào hỏi thông thường của thế tục.

Chỉ trong chốc lát, y đã sải bước đến gần Yến Vi Sí, sắc mặt bình tĩnh chứa đựng sự kiềm chế khiến các cô gái mê mẩn, y nhẹ giọng nói: “Cậu út.”

Một xưng hô, hai chữ, một khi trở thành cháu ngoại nhà họ Yến, y vĩnh viễn không vượt qua được khoảng cách vai vế giữa họ.

Quý Minh Xuyên gọi ra miệng.

Tuy nhiên, Yến Vi Sí thậm chí chẳng buồn liếc y. Hắn ném một ánh mắt ra hiệu cho Dư Trản, sau đó kéo Trần Vụ đi về hướng khu vực đồ uống: “Không phải đói à, dẫn anh đi tìm thức ăn ngon nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Nguyện Cắn Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook