Tự Nguyện Cắn Câu

Chương 33: Có muốn theo tôi tới Thủ Thành không

Tây Tây Đặc

16/10/2024

Vào buổi chiều không biết mấy giờ, Trần Vụ bị một cú điện thoại kéo về hiện thực từ giấc ngủ mơ, anh mơ màng hỏi là ai.

Người đầu dây bên kia tức giận nói: “Đến giọng của tôi mà anh cũng nghe không ra hả?”

“Là bạn Yến à, ngại ghê, tôi quá buồn ngủ còn chưa tỉnh táo lắm.” Trần Vụ cởi bỏ tấm chăn mỏng trên người.

“Buổi trưa tôi không trở về là để cho anh ngủ. Tôi đã thi xong rồi mà anh vẫn còn chưa ngủ đủ à?” Yến Vi Sí bất đắc dĩ, “Không ngủ đủ cũng không thể ngủ, ngủ tiếp sẽ gặp vấn đề sức khỏe đấy.”

“Không ngủ nữa.” Trần Vụ ngáp một cái.

Nghe tiếng ngáp của anh, Yến Vi Sí khẽ giật giật miệng: “A Ngộ và Triệu Tiềm muốn tới chỗ anh cọ cơm.”

“Được, đến đi.” Trần Vụ lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, đeo kính và nói, “Bây giờ các cậu tới đi, để tôi vo gạo.”

“Thế nào, anh Sí, cậu đừng giấu giếm không nói thật, tôi sẽ gọi điện nhắn tin thẳng cho anh của tôi để xác nhận đấy.”

Là giọng Triệu Tiềm.

Tiếp theo là tiếng cười sảng khoái của Hoàng Ngộ.

“Nói gì thế, anh Sí không phải người như vậy, đúng không anh Sí?”

Trần Vụ cúp điện thoại trong tiếng náo nhiệt. Anh kéo chiếc áo phông hơi nhăn nhúm sau giấc ngủ, vuốt phẳng gấu quần đùi cuộn tròn lên, sau đó xuống giường với lấy đôi dép lê, lẹt xẹt đi rửa mặt.

Khi chốt khóa “nấu nhanh” trên nồi cơm điện vang lên, điện thoại của Trần Vụ cũng đổ chuông.

Trưởng thôn chống cuốc bên cánh đồng gọi điện cho anh: “Tiểu Trần à, cháu ngoại của thím ba đi làm ở một bệnh viện tại Xuân Quế, nói là nhìn thấy Minh Xuyên bị thương rất nặng, là bị người ta đánh à? Cháu có đi thăm không?”

Trần Vụ cầm giẻ lau vết nước trên bàn: “Không đi ạ.”

Giọng nói lo lắng của ông lão lập tức trở nên nhỏ hơn, giống như một đứa trẻ làm sai không biết nên làm thế nào. Ông tưởng đã qua nửa năm, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu Trần sẽ đi thăm xem sao. Nhưng Tiểu Trần cũng không quan tâm, có lẽ sau năm mới đứa trẻ Minh Xuyên lại mắc thêm lỗi lầm nữa.

Đây thật sự là cả đời không qua lại với nhau.

“Tín hiệu trong núi không tốt ạ?”

Giọng dò hỏi của Trần Vụ truyền đến, trưởng thôn hoàn hồn: “Còn nói có một cô bé rất lo lắng cho Minh Xuyên, gia cảnh cũng không đơn giản, gọi đội y tế từ nơi lớn đến hay sao đó.”

“Không cần quan tâm đâu ạ.” Trần Vụ nói.

Trưởng thôn nghe anh, nói câu thường nói: “Vậy cháu nhớ chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, tự mình phải ăn uống đầy đủ sống tốt.”

“Cháu biết ạ.” Trần Vụ vắt giẻ lau lên trên vòi nước, “Bác và bác gái cũng thế nhé.”

“Chúng ta tốt lắm.” Trưởng thôn hòa ái cười nói, “Cháu nhắn địa chỉ cho bác đi, bác gửi cà chua, đậu que và bắp ngô cho cháu, còn có cả cải mén muối mà bác gái làm đấy.”

Trần Vụ nói: “Để một quãng thời gian nữa đi ạ.”

Trưởng thôn vội đáp: “Được, cháu tiện thì gọi cho bác.”

“Để lần tới nói sau ạ.” Trần Vụ kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn nhóm wechat nhà họ Quý.

Cũng không biết nhóm thân thích biết tin tức từ đâu, đang tán gẫu về chuyện của Quý Minh Xuyên trong nhóm chat. Những năm nay họ không tiếp xúc nhiều với Quý Minh Xuyên, có việc hoặc tặng quà dùng quan hệ thì đều đi tìm Trần Vụ.

Hiện tại Quý Minh Xuyên bị thương, không ai trong số họ đề nghị đến Xuân Quế thăm y. Đi một chuyến chẳng những vô cùng vất vả, mà còn không thể thiếu hai con gà mái già.

Nhưng Quý Minh Xuyên không thân thiết với họ, đương nhiên họ cũng sẽ không quá để ý, vì thế chỉ hỏi thăm một tiếng trong nhóm.

Trần Vụ không trả lời, họ cũng sẽ không gọi điện riêng để hỏi tình huống của y.

Chỉ đi theo quy trình, bày ra đủ mặt mũi thôi.

Trần Vụ nói trong nhóm chat rằng, anh muốn thoát nhóm.

Lúc này phản ứng của nhóm thân thích rất lớn. Họ đều không muốn anh rời khỏi, nói là ngày lễ ngày tết có thể chào hỏi một câu

Trần Vụ gõ chữ được nửa chừng thì nhìn thấy một tin: “Cha cháu không còn nữa, khi chúng ta nhớ ông ấy thì còn có thể tìm cháu nói chuyện đôi chút”.

Mặc dù đã lôi cha anh ra, anh vẫn không thay đổi quyết định.

Nhóm chat của nhà họ Quý bị xóa khỏi điện thoại của anh.

Kể từ đó, vòng tròn xã giao vốn đã nhỏ bé của anh càng thắt chặt thêm, chặt đến mức không còn được bao nhiêu người.

Khoảng sáu rưỡi, Yến Vi Sí xách mấy phần món lạnh ăn kèm tới nhà thuê, theo sau là hai kẻ ăn chực.

Triệu Tiềm ôm một két bia, Hoàng Ngộ tay trái một thùng sữa, tay phải một túi tôm: “Anh Sí, để đồ ở chỗ nào…”

Không thấy bóng dáng đâu.

Yến Vi Sí đi thẳng đến nhà bếp: “Tôi viết kín hết đấy.”

Trần Vụ đang xào rau, không nghe rõ lắm: “Cậu rót nước cho bọn họ đi, trên bàn có đó.”

Yến Vi Sí tắt máy hút mùi, tiếng ồn ào lập tức biến mất, ngọn lửa cháy mãnh liệt trong hắn chảy vào ánh mắt: “Tôi nói là, tôi đã viết kín hết.”

Trần Vụ vội liếc hắn một cái, như dỗ dành đứa trẻ cầm giấy khen trở về: “Kín à, bạn Yến thật sự làm được rồi.”

Yến Vi Sí: “…”

Hắn ném món ăn kèm vào lòng Trần Vụ rồi xoay người rời đi.

Hành động này có vẻ rất ấu trĩ.

Trần Vụ để món lạnh ăn kèm không rò nước sang một bên, tiếp tục xào rau.

Một bàn tay đột nhiên vươn tới từ phía sau, đoạt đi xẻng xào của anh, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Trần Vụ, tôi muốn phần thưởng của tôi.”

“Không nói là không cho cậu mà, tôi còn chưa xào xong thức ăn đâu, cậu gấp thế làm gì?” Trần Vụ lẩm bẩm, vặn nhỏ lửa trên bếp, đậy nắp nồi, sau đó nghiêm túc nhìn Yến Vi Sí, “Cậu nói đi.”

Yến Vi Sí bắt đầu đòi phần thưởng: “Về sau đừng gọi tôi là bạn học nữa.”

Đã sớm nghĩ kỹ muốn cái gì, không nói trong điện thoại cũng không nhắn tin, nhất định phải ngay trước mặt.

Trần Vụ lấy lại chiếc xẻng từ tay Yến Vi Sí, đặt nó trên nắp nồi: “Thế gọi cậu là gì?”

Yến Vi Sí nghiêng đầu nhìn lửa thiêu đỏ ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp mơ hồ, hệt như rung động đến từ ngôi chùa nhỏ nhiều năm trước: “Giống hồi nhỏ ấy.”

Trần Vụ hơi khó xử: “Nhưng giờ đã trưởng thành…”

“Tôi mặc kệ.” Yến Vi Sí chăm chú nhìn hàng mi cong rũ xuống của anh, độc đoán lại ẩn chứa nỗi kích động mịt mờ, “Anh nhất định phải gọi tôi là A Sí giống khi còn nhỏ.”

“Được rồi.” Trần Vụ ngượng ngùng mím môi, “A Sí.”

Ánh mắt Yến Vi Sí sâu thẳm, hắn gật đầu biểu thị hài lòng: “Phần thưởng khác cho nợ trước.”

Trần Vụ hoang mang: “Ban nãy chẳng phải đã cho cậu rồi sao?”

Yến Vi Sí không biến sắc mặt: “Đó chỉ là buổi sáng, buổi chiều còn có, mỗi môn viết kín đều có một cái.”

Trần Vụ: “…“ Anh tròn mắt há mồm, “Còn có thể như thế à?”

Yến Vi Sí lấy ra bút và một tờ giấy nợ như thể biến ảo thuật.

Trần Vụ lơ mơ nắm chiếc bút được nhét vào tay mình, ký xuống tên mình trên giấy nợ.

Yến Vi Sí phủi tờ giấy nợ, thấy Trần Vụ nhìn mình muốn nói lại thôi, hắn cau mày, “Đừng hòng ăn vạ.”

“Tôi không hề.” Trần Vụ câm nín.

Phòng khách truyền đến tiếng gọi của Triệu Tiềm: “Anh ơi, em đặt bia xuống đất luôn nhé!”

“Em lấy vài chai để ướp lạnh trong tủ lạnh đi.” Trần Vụ lên tiếng.

“Đã biết!” Triệu Tiềm nhanh chóng mở hộp các tông bằng tay không.

“Cần kéo không?” Trần Vụ vừa hỏi xong, Yến Vi Sí đã nói, “Đi vào phòng bôi thuốc cho tôi.”

Trần Vụ nhìn bàn tay bị thương của hắn: “Không cần bôi đâu.”

“Tôi không thấy thế.” Yến Vi Sí nói, “Hôm nay viết rất nhiều chữ, đau muốn chết.”

“Thôi được rồi, tôi vẫn còn một ít xương rồng mang từ trường học về.” Trần Vụ dứt lời, Yến Vi Sí ấn lên lưng anh cách một lớp vải trắng mỏng, lòng bàn tay dán lên lưng anh dẫn anh ra ngoài, “Triệu Tiềm, kéo ở trên bậu cửa sổ, tự mình vào lấy đi. A Ngộ, canh lửa, tiện thể rút chỉ tôm ra.”

Phòng khách, Triệu Tiềm và Hoàng Ngộ trơ mắt nhìn anh Sí kéo Trần Vụ vào phòng rồi đóng sầm cửa, hai người họ liếc nhau.

Dọc đường anh Sí bước đi như vợ nhỏ nhớ nhà, giờ trông thoả mãn lắm.

Đòi hôn?

Không tới mức độ đó đâu nhỉ.

“Bắt tao canh lửa rút chỉ tôm, mẹ tao cũng không dám nghĩ.” Hoàng Ngộ vò mái tóc ngắn đi vào bếp, nhìn thấy một đĩa thịt nguội thái lát cùng một bát nấm khô đã ngâm. Tầm mắt quét về mấy đôi đũa trong phía ống trúc, gã nhướng mày, sở dĩ anh Sí vừa ý Trần Vụ có lẽ là do đối phương có thể tạo ra hương vị gia đình.



“Có làm được không?” Triệu Tiềm cầm mấy chai bia tiến vào.

Rầm ——

Hoàng Ngộ đổ hết tôm và nước trong túi vào trong bồn rửa: “Chỉ tôm ở đâu?”

Triệu Tiềm mở tủ lạnh cho bia vào: “…”

“Tao biết rồi, trên bụng.” Hoàng Ngộ tràn đầy tự tin mở vòi nước rửa đôi tay thon dài, “Tao dùng dụng cụ nào?”

“Có tay là được.” Triệu Tiềm không nỡ nhìn thẳng.

“Thật hay giả đấy, chị Tiềm đừng lừa dối thằng em họ Hoàng này đấy nhé.” Hoàng Ngộ không tim không phổi trêu chọc một câu. Gã quan sát tôm trong bồn, tấm tắc, “Vẫn còn sống, quá tàn nhẫn.”

Triệu Tiềm: “…”

Hoàng Ngộ nhón tay nhặt lên một con tôm rảo cường tráng: “Mày xem chân ngắn nhỏ này, giật đùng đùng mạnh mẽ hoạt bát, nó làm nũng với tao, thể hiện sự dũng mãnh hùng tráng của nó với tao, tao thật sự không đành lòng…”

“Mày tránh ra.” Triệu Tiềm không nhịn nổi, cô cướp lấy con tôm kia, vừa bóp vừa kéo.

Toàn bộ đầu tôm và chỉ tôm nguyên vẹn bị ném vào thùng rác.

Hoàng Ngộ một lúc sau mới phát ra một tiếng: “Đệt.”

“Thô bạo quá, con nhỏ này.” Khuôn mặt anh tuấn của gã tràn đầy kinh hãi, “Mày rút chỉ tôm thì cứ rút, sao còn vặn đầu, não dính hết trên tay mày kìa.”

Triệu Tiềm cười như không cười nhìn gã biểu diễn.

“Làm sao làm sao, tao diễn chơi chơi, giải trí thôi. Mày xem mày kìa, chẳng vui vẻ gì cả.” Hoàng Ngộ lưu manh xoắn tóc đuôi ngựa của cô.

Triệu Tiềm hung ác nói: “Không muốn tay nữa à?”

“Hù chết bố mày.” Hoàng Ngộ một mét tám mấy khoa trương ôm ngực ra vẻ thẹn thùng, câu trước không ăn nhập với câu sau, “Người quanh tao kể gần đây mày bắt tay giảng hòa với Lý Tiêu rồi.”

“Vốn cũng không có chuyện gì.” Triệu Tiềm nói.

“Dẹp đi, cũng không phải là tao chưa từng chứng kiến hai đứa bọn mày cưỡi trên người nhau kéo tóc đánh đấm.” Hoàng Ngộ trợn trắng mắt.

Triệu Tiềm huých Hoàng Ngộ, sau đó bắt đầu nhanh nhẹn xử lý nổi lên một chậu tôm: “Con người đều sẽ thay đổi.”

Hoàng Ngộ mắt sắc, ôi chao, đứa con gái này đã bị tổn thương tình cảm.

“Mùi gì thế?” Triệu Tiềm đột nhiên hỏi.

Hoàng Ngộ và cô cùng nhìn chiếc nồi bốc khói nồi, lập tức lùi về phía sau: “Tao không biết, tao không ở trong bếp.”

Triệu Tiềm vội vàng tắt lửa.

Cô run tay nhấc nắp nồi lên, một làn khói đen cay xè xộc thẳng vào mặt, bay thẳng lên đỉnh đầu cô. Cô cau đôi mày đen nhánh tùy tính, “Xong đời, đồ ăn cháy khét hết rồi. Hoàng Ngộ, con mẹ nó mày chạy đi đâu!”

Hoàng Ngộ đã sớm chạy vào phòng vệ sinh..

Triệu Tiềm căng da đầu đi gõ cửa phòng Trần Vụ, thông báo tin tức bất hạnh này.

Trần Vụ là người tốt tính, cháy thì cháy thôi, rửa nồi sạch sẽ là được. Anh một lần nữa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, gọi vọng ra ngoài.

“A Sí, tôi đã chuẩn bị xong, cậu tới xào đi.”

Hoàng Ngộ đang bóc quýt ở phòng khách chạy tới như gặp ma: “Anh gọi anh Sí là gì cơ?”

“Tuổi còn trẻ đã mất thính giác rồi à?”

Yến Vi Sí kéo Hoàng Ngộ đang đứng ì ở cửa ra, lười biếng đi vào nhà bếp, cầm tạp dề đưa cho Trần Vụ: “Buộc vào giúp tôi.”

Hoàng Ngộ ngậm lại chiếc mồm há to, xưng hô đã trở nên thân mật rồi.

Dường như báo trước một khởi đầu mới.

Đây hẳn là ý của anh Sí, yêu đương mù quáng.

Hoàng Ngộ quan sát cảnh anh Sí xào rau một lát, gã nhịn rồi lại nhịn mới không lấy di động ra phát sóng trực tiếp đăng lên vòng bạn bè.

Mùa đông năm ngoái anh Sí bao sủi cảo thành dạng quỷ kia, song mùa hè năm nay đã có thể xào rau.

Phải chăng mùa xuân sang năm có thể nấu nguyên bữa Mãn Hán toàn tịch?

Thấy Hoàng Ngộ cầm lon bia đi về hướng cửa chính, Triệu Tiềm thuận miệng hỏi: “Đi đâu đấy?”

Hoàng Ngộ thất thần: “Đi dạo.”

“Tao cũng đi.” Triệu Tiềm thay giày, hai người cùng hóng gió nóng dưới tầng.

Triệu Tiềm mua hai que kem ở tiệm tạp hóa, cho gã một cây: “Ngày mấy khởi hành thế Hoàng thiếu?”

Hoàng Ngộ cắn quả nhỏ trên que kem: “Chờ anh Sí.”

Ba năm này trôi qua rất chậm, tới cuối cùng mới cảm giác bay nhanh. Trong khoảng thời gian này, anh Sí chưa từng quay về dù chỉ một lần. Năm nào gã cũng phải về nhà ăn Tết, bị người nhà véo tai cằn nhằn cái gì mà ngoài bọn họ còn có người khác để đặt cược, đều là ba năm uổng phí.

Cược cái rắm, gã đang ủng hộ anh em mà.

Theo nguyên văn của cha mẹ gã, nếu gã không phải con một thì đã để gã chết ở bên ngoài từ lâu rồi.

Năm ấy gã vừa chia phe, thị trường chứng khoán của gia đình lao dốc suýt nữa không cầm cự được. Danh tiếng nhà họ Khương cũng bị liên lụy vì quyết định của người thừa kế.

Thâm tâm Hoàng Ngộ biết rõ, hàng năm gia đình đều nói không khả năng không hy vọng, nhưng thật ra sau lưng vẫn ôm chút chờ mong.

Chờ mong anh Sí của gã có thể trở mình, dùng tình nối khố mười mấy năm của bọn họ cộng thêm tình cảm ba năm sát cánh cùng hắn trong thời điểm khó khăn nhất để chơi bài.

Lăn cầu tuyết trong thương trường lâu quá rồi, luôn nghĩ đến lợi nhuận.

Hoàng Ngộ cắn kem ngắm hoàng hôn. Về sau kể cả nếu anh Sí thật sự ngồi trở lại vị trí kia, gã cũng tuyệt đối sẽ không lôi chuyện đó ra làm gì, gã tin tưởng Chiêu Nhi cũng sẽ không.

Bởi đây là do họ tự nguyện, anh Sí không xin không ép họ.

Trái lại, hắn còn bảo bọn họ đừng theo đến Xuân Quế, không cần như vậy vì hắn, song bọn họ nhất quyết đòi theo.

Hoàng Ngộ cười nhạt, trong nhà nói gã tới trường trung học nghề Tây Đức ở Xuân Quế để lêu lổng, nói như thể gã sẽ không lêu lổng ở Thủ Thành ấy.

Đám ở Thủ Thành mới gọi là chơi đa dạng lắm trò.

Ở đây thường xuyên có anh Sí nhắc nhở thúc giục, gã cũng không chơi mấy.

Hoàng Ngộ gãi gãi gáy, ngẩng đầu lên, góc cạnh tuấn tú sắc bén: “Sắp phải trở về rồi, thật sự hơi không nỡ.”

Triệu Tiềm nhìn với ánh mắt kỳ quái: “Không phải chứ?”

Hoàng Ngộ khinh bỉ nói: “Mày có hiểu văn học thanh xuân(1) là gì không?”

(1) Văn học thanh xuân: Học đường, tình yêu, tình bạn, trưởng thành.

Triệu Tiềm: “…”

Cô ăn mấy miếng hết một que kem: “Trần Vụ ngày càng có sức nặng ở chỗ anh Sí, kiềm chế chút đi.”

Hoàng Ngộ nhún vai: “Tao cùng lắm là lén lút bàn tán, phàn nàn trong lòng thôi. Tao không chạy đến trước mặt anh ta giả vờ giả vịt, cũng không động một đầu ngón tay vào anh ta. Không so được với lão Đinh nhà mày.”

Sắc mặt Triệu Tiềm thay đổi, bình thường tên này không thấy đứng đắn bao giờ, cả ngày đùa giỡn cái nọ cái kia, dường như thế giới của gã chỉ có các mỹ nữ, trên thực tế cái gì cũng biết, gồm cả ăn chơi, tự mình chơi bời, và xem những người khác chơi.

Người tới từ Thủ Thành, không ai là đèn cạn dầu.

Sau bữa tối, Hoàng Ngộ được phân công rửa bát, cơ bắp gã căng chặt vì sợ làm vỡ bát: “Anh Sí, đi về vẫn bằng tàu lửa rồi chuyển máy bay à?”

Yến Vi Sí ăn hết phần súp rong biển còn lại: “Ừm.”

“Thế tao đi cùng mày nhé.” Hoàng Ngộ rửa sạch, “Đại khái bao giờ đi?”

Yến Vi Sí đặt bát không và đũa vào bồn nước: “Trung hạ tuần tháng này.”

Hoàng Ngộ làm xong liền ra sân nhỏ gọi về nhà: “Mẹ ơi, đừng bảo chú Trần tới đón con, tự con trở về.”

Hoàng phu nhân đang định đi đánh bài, chiếc sườn xám bó sát dáng người được chăm sóc rất tốt của bà, bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng như mưa phùn: “Vậy sao được, trên xe dán biểu ngữ do chính mẹ dùng bút viết, chúc mừng con tốt nghiệp trường trung học dạy nghề. Con không ngồi, chẳng phải là lãng phí tâm huyết của mẹ hay sao?”

“Gửi biểu ngữ cho con đi, đến lúc ấy con bọc trên người, bọc từ đầu đến chân, cảm nhận tình mẹ con vĩ đại mỗi phút mỗi giây.” Hoàng Ngộ đường hoàng nghiêm túc nói.

“Tút.”

Điện thoại cúp máy.

Hoàng phu nhân lại gọi tới: “Tiểu Đàm sẽ tới nhà ăn cơm, con tự quyết định đi. Nếu để mẹ nhìn thấy mái tóc xanh lục và trang phục trẻ trâu không chính thống của con lần nữa, tất cả thiết bị điều khiển trò chơi của con sẽ chết không toàn thây.”

Hoàng Ngộ buồn bực: “Tiểu Đàm là ai?”

“Vị hôn thê của con.”



Nghe tiếng tút tút, trên mặt Hoàng Ngộ toàn “móa nó”, gã còn chưa trở về mà đã tìm xong vợ tương lai cho gã luôn rồi.

Vị hôn thê thực sự đã kích thích Hoàng Ngộ, tuy từ nhỏ gã đã bị giáo dục tầm quan trọng của thông gia gia tộc, nhưng thế cũng nên chờ gã qua hai mươi lăm tuổi rồi nói sau, giờ gã mới bao lớn chứ.

Hoàng Ngộ hút mấy điếu thuốc ở sân nhỏ, trên cánh tay và đùi bị muỗi đốt rất nhiều vết, gã vừa gãi vừa chửi bới trong phòng khách.

Trần Vụ nói: “Cậu bôi ít muối, chờ một lúc rồi rửa đi là sẽ không ngứa nữa.”

Hoàng Ngộ làm như không nghe thấy, không tin một chữ.

Triệu Tiềm ngồi trên ghế xếp mini xem thời sự chợt nói một câu: “Bắp chân em cũng có mấy vết, để em đi thử.”

Cô làm theo lời Trần Vụ, chỉ chốc lát sau vết muỗi đã nhỏ hơn rất nhiều.

Hoàng Ngộ lén lút vào bếp bôi muối chờ kết quả, kinh ngạc nhận ra Triệu Tiềm thật đúng là không bốc phét. Gã đầy máu sống lại, quay về phòng khách.

Yến Vi Sí liếc gã: “Không ngứa nữa à?”

Hoàng Ngộ nhe ra răng nanh, đắc ý thiếu đòn.

Yến Vi Sí đá gã không nhẹ không nặng: “Sau này hãy tôn trọng anh ấy hơn.”

Hoàng Ngộ: “…”

Gã suy ngẫm về hai chữ đầu trong câu nói của anh Sí, “Muốn dẫn người theo à?”

Ánh mắt Yến Vi Sí khóa chặt người đang quay lưng về phía hắn để nói chuyện với Triệu Tiềm: “Còn chưa hỏi.”

Hoàng Ngộ không tin nổi, chuyện này cũng phải hỏi, không tự quyết được sao?

Gã ngã vào sofa nhìn lên trần nhà, mình đang nằm mơ cái gì thế này, anh Sí đâu giống người có thể tự quyết.

Không bao lâu sau, họ đi dạo chợ đêm ở phụ cận.

Triệu Tiềm một tay kẹp điếu thuốc, một tay chọc những món đồ trang sức nhỏ sặc sỡ trên giá.

Hoàng Ngộ mua quà cho các bạn bè bên nhà mình. Hàng đắt tiền số lượng có hạn thì không hiếm lạ, còn hàng rong thì mới mẻ lắm.

Gã vẫy tay hướng cách đó không xa: “Anh Sí, mày muốn lại đây xem…”

“Không xem.”

Yến Vi Sí đang cùng Trần Vụ chọn dưa hấu.

Nó được kéo bởi một chiếc xe tải lớn, bên cạnh có một tấm biển ghi dòng chữ “Hai tệ sáu một cân, không ngọt không lấy tiền” được viết ngoằn ngoèo bằng bút xanh lam. 

Bên cạnh Trần Vụ còn có hai cặp vợ chồng, một già một trẻ, cả hai đều ra ngoài đi dạo.

Yến Vi Sí đứng đằng sau anh, bóng dáng bọn họ cũng là hai người.

Trần Vụ không nhấc lên vỗ vỗ hết quả này đến quả kia, mà anh quan sát trước, nhìn trúng liền bắt lấy cuống dưa hấu, nói: “Tôi muốn nó.”

Người bán hàng liếm ngón tay, vê ra một chiếc túi nilon từ trong bọc túi, giũ ra: “Dưa hấu này bao ngọt.”

Yến Vi Sí đút tay trong túi, cúi xuống bên tai Trần Vụ, trong hơi thở là mùi nước hoa tản ra trên cổ anh: “Trông xấu, đổi quả khác nhé?”

“Xấu ở đâu, đều không khác mấy mà.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí chê bai: “Không đủ tròn trịa.”

Ánh mắt hắn như có như không lướt qua bờ mông nhỏ của anh, “Tròn hơn thì cảm giác dưới tay sẽ tốt hơn.”

“Muốn tròn cỡ nào chứ, cậu lại không ôm nó ngủ.” Trần Vụ lẩm bẩm, “Ăn dưa hấu sao còn phải để ý tới cảm giác chạm vào quả dưa?”

Yến Vi Sí dừng động tác mở di động quét mã, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, vành tai nóng ran. Hắn giấu đầu lòi đuôi mà thúc giục: “Anh quản tôi làm gì, đi mau.”

Trần Vụ xách dưa hấu, Yến Vi Sí nhận lấy: “Còn muốn mua gì không?”

“Không mua nữa.” Trần Vụ vừa nói xong, chân đã quẹo sang hướng dưa lưới Hami, “Dưa lưới Hami mười lăm tệ hai quả, rẻ quá, tôi muốn mua.”

Yến Vi Sí: “…”

Một lần đi dạo chợ đêm, mua một đống trái cây.

Khi Trần Vụ cắt dưa hấu, ba người Yến Vi Sí, Triệu Tiềm Hoàng Ngộ đều đứng bên cạnh.

Dưa hấu đã chín, vỏ cũng mỏng, để mũi dao lên thấy giòn. Trần Vụ cắt dưa hấu thành những hình tam giác có kích thước tương tự nhau. Tự anh cầm một miếng, thấy Yến Vi Sí nhìn chằm chằm, anh bèn đưa cho hắn miếng trên tay.

Sau đó, anh lấy một miếng khác và ăn nó.

Hoàng Ngộ lầm bầm: “Của chúng tôi đâu?”

Triệu Tiềm cũng nhìn về phía Trần Vụ.

“Hai người không tự lấy được à?” Trần Vụ không hiểu.

“…”

Cũng đúng, chúng ta ngu ngốc sao, không phải dưa hấu ở ngay trước mặt à, tại sao phải đợi Trần Vụ phân phát?

Hoàng Ngộ dùng khẩu hình nói với Triệu Tiềm: “Tại tao thấy anh Sí đang đợi.”

Triệu Tiềm đáp lời: “Tao cũng thế.”

“…”

Cho nên vì sao anh Sí không tự lấy, mà nhất quyết phải là Trần Vụ đưa cho hắn?

Trần Vụ ngồi ăn dưa hấu dưới mái hiên sân nhỏ, nước hoa quả chảy dọc từ đầu ngón tay qua khớp ngón tay của anh, một mạch lan tới cổ tay cánh tay của anh. Đi đến đâu cũng để lại vệt nước ngọt ngào.

Yến Vi Sí đưa giấy cho anh: “Ăn dưa hấu mà cũng ướt sũng.”

Không biết sóng điện não chạy đến kênh nào, mặt lại nóng bừng.

Mẹ kiếp.

Tiếp tục nghẹn nữa là có thể phát điên đấy.

Trần Vụ lau tay. Anh ăn xong phần dưa hấu còn lại, đặt vỏ xuống đất rồi dặn dò Yến Vi Sí: “Cậu đừng vứt đi, tôi muốn giữ lại để lên men làm phân bón. Tôi đi tắm đây.”

Yến Vi Sí bình tĩnh gọi anh lại: “Đợi lát nữa, nói chuyện này đã.”

Trần Vụ đứng bên ghế, ánh mắt dò hỏi.

“Anh ngồi xuống trước đi.” Yến Vi Sí ngẩng đầu.

“Chuyện lớn lắm à?” Trần Vụ ngồi trở lại trên ghế, mặt đối mặt với hắn.

Một chân duỗi ra, giẫm lên thanh ngang dưới ghế Trần Vụ, đẩy nó sang một bên. Anh bị sức mạnh kia đẩy biến thành ngồi nghiêng, ngay sau đó định chuyển trở về.

“Cứ ngồi như thế đi.” Yến Vi Sí không cho Trần Vụ nhìn mình.

Trần Vụ không chuyển nữa.

Xung quanh có tiếng ve tiếng dế kêu râm ran, gió mùa hè thổi dưới mái hiên, người thiếu niên lên tiếng, “Trước đây anh từng nói mình ở lại Xuân Quế, là vì không có nơi nào khác để đi.”

Trần Vụ gật đầu, Yến Vi Sí thấp giọng hỏi, “Vậy anh có muốn tới Thủ Thành không?”

“Thủ Thành?” Trần Vụ thì thầm, “Rất xa nhỉ?”

“Xa lắm.” Yến Vi Sí chăm chú nhìn gò má không phải rất rõ ràng của anh, ngữ khí thoải mái tùy ý, nhưng sau lưng lại cứng còng căng thẳng, “Có một dạng phong cảnh khác, đi xem không?”

Trần Vụ nói: “Nhà cậu ở bên kia à?”

Yến Vi Sí cười: “Ừ.”

Trần Vụ yên lặng ngồi trên ghế, ngắm vầng trăng trên bầu trời.

“Anh tắm rửa đi, tắm xong nói đáp án cho tôi.” Yến Vi Sí đã viết nháp từ rất lâu, hứa hẹn rất nhiều thứ, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ khi Trần Vụ do dự nói ra điều lo lắng thì tỏ thái độ.

Trần Vụ vuốt ve vết sẹo cũ trên tay: “Thủ Thành cũng có đu quay à?”

Yến Vi Sí sửng sốt: “Đương nhiên.” Yết hầu hắn lăn lăn, giọng càng trầm thấp, “Lớn hơn cái năm ngoái chúng ta ngồi nhiều. Tôi có thể dẫn anh đi, một tuần đi bảy lần cũng không thành vấn đề.”

Trần Vụ nhẹ giọng nói: “Thế tôi đi xem đi.”

Yến Vi Sí nghiêng nửa thân trên về phía trước, nắm lấy chiếc ghế của Trần Vụ rồi kéo nó tới trước mặt mình. Đôi chân dài hoàn mỹ mở ra khoanh lại quanh anh, hắn chậm chạp mở miệng: “Đi đâu?”

Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí, như thể không rõ tại sao hắn chợt trở nên ngớ ngẩn, “Đi Thủ Thành ấy.”

⋆。⋆˚。⋆。˚˚。⋆.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau kết thúc bản đồ Xuân Quế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Nguyện Cắn Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook