Chương 71: Dập đầu
Tây Tây Đặc
16/10/2024
Đêm nay Trần Vụ ngủ không ngon trong nhà tổ họ Yến. Anh nhắm mắt, tay cứ đánh nhẹ lên người của Yến Vi Sí.
Năm ngón tay chụm lại như đang cầm một cây gậy nhỏ, gõ Yến Vi Sí như gõ mõ.
Yến Vi Sí ngây người.
“Đệt.” Yến Vi Sí nắm lấy nắm đấm mềm mại sắp đánh tới, “Vợ ơi?”
Trần Vụ chưa tỉnh lại, không gõ được vào mõ, anh bực bội mím chặt môi, lông mày cũng nhíu lại.
Yến Vi Sí đành phải buông tay, tiếp tục làm cái mõ cho anh gõ.
Tối nay hắn vừa đánh đàn vừa tỏ tình, chẳng phải Trần Vụ nên mơ về cảnh đám cưới à, sao lại mơ về miếu nhỏ?
Yến Vi Sí nằm trên giường thở dài sầu não.
Cách tỏ tình đơn giản phổ biến thì có muôn vàn, nhưng vòng quay ngựa gỗ vẫn hiệu quả nhất, khi nào lại đi ngồi nữa đây?
Trần Vụ gõ mõ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng ngủ yên. Yến Vi Sí xoa xoa ngón tay của anh, rồi cũng ngủ theo.
Kết quả không bao lâu sau, Trần Vụ tỉnh dậy, bụng không thoải mái, anh bò dậy tìm dép lê đi vệ sinh, va vào giường một cái “cộp”.
Yến Vi Sí nghe thấy thì mí mắt giật giật, vén tóc anh lên kiểm tra chỗ va chạm, thấy sưng một cục, còn hơi trầy xước.
Va vào hình chạm khắc của giường rồi.
Yến Vi Sí lại gần thổi thổi, xót xa nói: “Sao lại va thành thế này?”
“Không sao đâu, chỉ hơi đau một chút thôi.” Trần Vụ đã tỉnh hẳn, nhận lấy kính từ tay Yến Vi Sí đeo vào, tóc mái vểnh loạn, anh ngáp một cái, “Em cứ ngủ đi, anh đi vệ sinh xong sẽ đi rót nước uống, phải lát nữa mới quay lại giường.”
Yến Vi Sí còn ngủ gì nổi, hắn gọi quản gia mang thuốc tới, có thuốc tiêu hóa cho dạ dày, cũng có thuốc cảm, một hòm thuốc lớn đủ loại.
“Tiểu thiếu gia, có cần gọi bác sĩ không ạ?” Quản gia hỏi.
Yến Vi Sí tiện tay lấy một hộp thuốc xem hướng dẫn: “Tạm thời không cần, nếu có vấn đề gì sẽ nói sau.”
Lúc quản gia sắp rời khỏi sảnh chính, bên trong vọng ra tiếng bước chân nhanh kèm theo tiếng gọi lo lắng.
“A Sí!”
Sự lạnh lùng quanh người tiểu thiếu gia lập tức tan biến, hắn ném hộp thuốc xuống rồi sải bước vào trong: “Bị ma đuổi à? Chạy hoang mang hấp tấp làm gì?”
Chỉ một câu ngắn, nhưng chứa đựng sự ấm áp thân mật không tương xứng với tòa nhà tổ này.
Quản gia nhẹ nhàng rời đi.
Không lâu sau, Trần Vụ uống thuốc rồi nằm xuống.
Yến Vi Sí nhìn điện thoại, đã hai giờ bốn mươi sáng, hắn cau mày vò đầu bứt tóc với sắc mặt tái nhợt.
Nơi này không được, không hợp với bát tự của Trần Vụ. Năm nay nếu không cần thiết sẽ không trở lại, có trở lại cũng không ở qua đêm.
Tổ tiên họ Yến bỏ ra số tiền lớn mời đội ngũ thầy phong thủy hàng đầu thiết kế sắp đặt, bố cục có thể tụ tài có thể trấn tà, song trong mắt Yến Vi Sí thì chẳng đáng gì.
Yến Vi Sí nghiêng người sờ Trần Vụ: “Còn khó chịu không?”
“Đỡ hơn chút rồi.” Trần Vụ ôm cánh tay hắn vào lòng: “Miên Miên Đậu Đậu đang làm gì thế?”
Yến Vi Sí mở hệ thống giám sát trong nhà ra.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mặt Trần Vụ, anh nheo mắt quan sát, lúc này tam thể đã bắt đầu màn catwalk của một ngày mới, còn chó vàng vẫn đang ngủ say.
Động vật rất nhạy bén.
Tam thể tìm thấy camera, đứng lên giơ móng vuốt lau lau mặt, ngoan ngoãn meo vài tiếng.
“Miên Miên, mày ngủ thêm một lát đi.” Trần Vụ nói.
“Meo ~ ” Tam thể lượn quanh hai vòng, rồi nằm xuống tại chỗ, đôi mắt lặng lẽ mở ra rồi nhắm lại, vùi đầu vào móng vuốt.
Rất giống đứa trẻ giả vờ với phụ huynh “Con không chơi nữa đâu, con ngủ rồi.”
“Miên Miên ngoan thật.” Trần Vụ dịu dàng khen ngợi, ôm lấy cánh tay Yến Vi Sí đặt lên bụng mình, dẫn tay hắn xoa xoa.
Yến Vi Sí tắt màn hình ném điện thoại sang một bên, điều chỉnh lực xoa bụng cho anh.
Bốn rưỡi sáng, đến lúc phải dậy rồi.
Cả Trần Vụ và Yến Vi Sí đều có quầng thâm dưới mắt.
Trời không quá nóng cũng không quá lạnh nên họ mặc đơn giản, chỉ cần áo và quần mỏng là đủ, chẳng mấy chốc họ đã ăn mặc chỉnh tề đứng trong nhà vệ sinh.
Hôm qua hai người còn đang bàn bạc xem Chủ Nhật sẽ làm gì, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ bù.
Yến Vi Sí bóp kem đánh răng lên bàn chải cho Trần Vụ, Trần Vụ đưa cốc súc miệng đã đổ đầy nước cho hắn.
“Nếu bụng còn khó chịu thì không ăn nữa.” Yến Vi Sí nói.
“Không khó chịu nữa, có thể ăn rồi.” Trần Vụ vừa rửa mặt bằng nước lạnh nên tỉnh táo hơn nhiều, có giọt nước trượt xuống cổ anh, để lại vệt đậm trên cổ áo. Anh cúi đầu đánh răng, lông mi bị anh chà xát dính thành từng cụm.
“Tối qua anh mơ thấy gì vậy?” Yến Vi Sí làm ướt mái tóc bù xù thành ổ gà vàng của mình, vuốt vuốt một cách qua loa.
“Mơ thấy gõ mõ với sư huynh.” Trần Vụ mơ hồ đáp.
Yến Vi Sí luồn tay vào áo anh từ phía sau: “Sao không có em?”
Trần Vụ nghi hoặc liếc nhìn Yến Vi Sí, như thể muốn nói, em đâu biết gõ mõ.
Yến Vi Sí: “…”
Mình cũng rảnh rỗi quá, nhất định phải lắm miệng cơ.
Sáng nay Yến Vi Sí làm mình làm mẩy, muốn Trần Vụ cạo râu cho mình.
Trần Vụ luống cuống tay chân, còn Yến Vi mỉm cười, tận hưởng sự phục vụ vụng về của anh.
Tuy Trần Vụ cũng sẽ mọc râu, nhưng mọc rất chậm, cũng khá thưa, không giống Yến Vi Sí, qua một đêm đã xuất hiện một lớp cứng và thô.
Yến Vi Sí không cạo không được, Trần Vụ không cho hôn, nói là rất gai rất cứng.
“A Sí, chúng ta có nên nhanh lên không? Đến muộn sẽ không tốt.” Trần Vụ đặt dao cạo râu xuống.
“Không sao.” Yến Vi Sí mở tủ gỗ bên cạnh gương, lấy ra thứ gì đó từ ngăn thứ hai.
Nhận ra đó là loại kem dưỡng hắn thường dùng để bôi mặt bôi tay, Trần Vụ tròn mắt há miệng: “A Sí, cái này em cũng bảo người ta chuẩn bị sẵn à?”
“Đừng để ý.” Yến Vi Sí mở một hộp kem bôi lên mặt, thuần thục dùng ngón tay lấy một ít: “Ngửa mặt lên.”
Trần Vụ ngoan ngoãn làm theo.
Yến Vi Sí cúi sát lại, hơi thở xen lẫn hương bạc hà phả vào mặt anh, dưới cằm còn có mùi tươi mát của nước cạo râu.
Bôi mặt xong đến lượt bôi tay.
Yến Vi Sí cẩn thận thực hiện công việc này, mức độ tỉ mỉ như đang chăm sóc một món đồ ngọc quý.
Trần Vụ có thể tự bôi, nhưng anh không từ chối Yến Vi Sí, trước nay anh chưa bao giờ làm điều gì đả kích sự trân trọng nồng nhiệt của hắn trong chuyện này.
“Được rồi.” Yến Vi đậy nắp hộp kem. Hắn thấy Trần Vụ vẫn đang ngửa mặt, trong lòng mềm nhũn, không kìm được cúi xuống hôn mấy cái.
Trần Vụ rất hiếm khi hỏi về nhà họ Yến, bất luận là lần dẫn anh xuất hiện bất ngờ tại buổi lễ nhận tổ quy tông của Quý Minh Xuyên, hay là lần này về nhà tổ.
Hoặc là sự thật đằng sau tin đồn giết mẹ năm ấy, nguyên nhân quay lại nhà họ Yến tưởng chừng như đột ngột không hề báo trước.
Trời đất khoác lên một lớp ánh sáng mờ ảo.
Xung quanh nhà tổ đâu đâu cũng thấy người hầu đang bận rộn, các loại cột trụ điêu khắc bàn đá đều không có bụi, sạch sẽ như vậy vẫn phải lau chùi.
Trần Vụ đi theo Yến Vi Sí, dọc đường đều có tiếng chào hỏi cung kính của người hầu.
Tối hôm qua không có cảnh tượng phô trương của gia tộc tài phiệt truyền thống như thế này, Trần Vụ không quen lắm. Anh cụp mắt yên lặng bước trên nền đất đã được quét dọn kỹ lưỡng, điện thoại trong túi reo lên.
Vào giờ này có điện thoại gọi đến, Trần Vụ kinh ngạc bắt máy: “Tiềm Tiềm.”
Triệu Tiềm yếu ớt hỏi: “Anh ơi, chiều nay anh có ở dinh thự không?”
“Có.” Trần Vụ được Yến Vi Sí dắt qua một bức tượng đá hình con dơi.
Triệu Tiềm nói: “Thế em đến tìm anh được không?”
“Được.” Trần Vụ hỏi, “Sao em dậy sớm vậy?”
“Không ngủ.” Triệu Tiềm nhấp một ngụm trà để qua đêm, miệng đầy lá trà, cô nhai thô bạo rồi nuốt xuống, “Đang viết luận văn, sắp chết rồi.”
Trần Vụ: “…”
“Em là người chuẩn bị vào nhà máy, mỗi ngày tự hỏi một vạn lần, em thật sự cần cái bằng tốt nghiệp này sao? Em thật sự bó tay luôn.” Triệu Tiềm suy sụp nói: “Anh sắc ít thuốc bổ gan cho em uống đi.”
Trần Vụ ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, tinh thần trở nên tốt hơn: “Thầy hướng dẫn của em nghiêm khắc lắm à?”
“Quan Thế Âm tại thế.” Triệu Tiềm cười ha ha.
Trần Vụ: “…”
“Em đến chỗ anh chơi, tìm chút linh cảm.” Triệu Tiềm ho khan: “Nhân tiện nhờ anh kiểm tra giúp xem luận văn của em có vấn đề cơ bản gì không.”
“Được, em gửi cho anh.” Sau khi cúp máy, Trần Vụ nói, “A Sí, Tiềm Tiềm bị luận văn tra tấn rất thảm, còn em thì sao?”
Trên mặt Yến Vi Sí tràn ngập mệt mỏi: “Em gì cơ?”
Trần Vụ nhìn cây hải đường đang nở rộ đẹp đẽ bên cạnh: “Luận văn của em ấy, chưa nghe em nhắc đến bao giờ.”
“Viết đại thôi.” Yến Vi Sí thuận miệng đáp.
“Vậy à?” Trần Vụ tò mò nói: “Anh muốn đọc thử.”
Yến Vi Sí không đồng ý: “Da mặt của bạn trai anh mỏng lắm.”
Trần Vụ: “… Luận văn chứ không phải thư tình.”
Yến Vi Sí cười trêu: “Muốn em viết thư tình cho anh à?”
Trần Vụ: “Không phải, anh không…”
“Chờ đó.” Yến Vi Sí quyết định không do dự: “Cho em chút thời gian, em sẽ chuẩn bị. Tối thiểu là năm trăm từ, không giới hạn.”
Trần Vụ ngậm miệng lại.
Yến Vi Sí lặng lẽ thở phào, luận văn của hắn kết hợp lý thuyết với thực tiễn, phần thực tiễn có viết về Trần Vụ.
Để anh xem? Không ngượng chết mới lạ.
Bữa sáng vẫn ăn ở chỗ tối qua.
Từ chính đến thứ, các sảnh khác nhau có lối ra vào khác nhau, sẽ không chạm mặt.
Bàn ăn rất dài, có cả món Tây và món Trung, từ đơn giản đến tinh tế, mọi người ăn phần của mình, không liên quan đến nhau.
So với tối qua, thiếu đi vài người.
Yến nhị gia không có mặt, không ai hỏi han, mọi người đều đang dùng bữa.
Trần Vụ nuốt một muỗng cháo ngũ cốc không biết đã được ninh bao lâu, cảm giác như tan chảy trong miệng, còn dính dính, anh múc thêm một thìa nữa.
“Em út, nửa đêm hôm qua anh hai em không khỏe, gia đình đã đưa anh ấy đến bệnh viện.” Yến Lam Phong lau tay bằng khăn ấm, bàn tay trông rất bình thường này thường ký các hợp đồng trị giá hàng tỷ.
Yến Vi Sí không đáp lời, bên tai là tiếng lẩm bẩm của Trần Vụ: “Chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào cả.”
Hắn gắp một cái bánh bao nhân sữa đặt vào đĩa nhỏ của Trần Vụ.
Sáng nay không chỉ thiếu Yến nhị gia, mà Quý Minh Xuyên cũng không có mặt.
Lần này cũng không ai hỏi han, vẫn là Yến Lam Phong lên tiếng: “Tiểu Quý phát sốt.”
Trần Vụ cắn miếng bánh bao, hương sữa đậm đà lan tỏa trong miệng anh.
Đúng lúc này, cô ba Yến từ phía bên kia đột nhiên đứng dậy, tóc tai rối bời quần áo lộn xộn, không gọn gàng như hôm qua, chị cúi đầu đi vòng qua bàn dài đến bên cạnh Trần Vụ, quỳ phịch xuống. Anh ngơ ngác ngồi đó, thìa còn giơ giữa không trung.
Sau bức bình phong không có tiếng động nào.
Sắc mặt Yến Vi Sí lạnh lùng nghiêm nghị: “Chị ba, mới sáng sớm, trời còn chưa sáng rõ đâu, chị đang diễn trò gì vậy? Chưa tỉnh ngủ thì về ngủ tiếp đi, đừng ở đây làm người khác sợ.”
Cô ba Yến không nhìn Yến Vi Sí mà quỳ xuống đất, ngước nhìn Trần Vụ, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt buồn khổ vằn vện tơ máu chảy xuống hai dòng lệ: “Cậu bé, cậu thương xót con trai tôi với, đưa cách điều chế thuốc cho nó đi.”
Trần Vụ thoáng biến sắc.
Yến Vi Sí ném bát đũa lên bàn, cầm tay Trần Vụ kéo anh dậy: “Không ăn nữa, về nhà.”
Trần Vụ mới đi được hai bước, đã có một đôi tay ôm lấy chân anh.
Dưới lớp da khô nẻ là những khúc xương nhô ra.
Lực rất mạnh, như thể thứ đang siết chặt không phải là da thịt xương cốt của người sống, mà là một tờ đơn thuốc.
Trần Vụ không thể thoát ra được.
Ngay trước khi Yến Vi Sí nổi giận, trong đám người thờ ơ, Yến Lam Phong có hành động: “Chị ba, chị đứng dậy trước đi.”
Yến Lam Phong tiến lại kéo chị, nhưng không kéo nổi.
Người nhìn có vẻ yếu đuối, khi phát điên thì không dễ gì khống chế.
“Tối qua Minh Xuyên sốt cao, nó nói nó đau. Bình thường nó không như vậy, nó thực sự rất đau, cứ run rẩy mãi, nói mê, nói rất nhiều điều tôi không biết. Nếu có thể, tôi sẵn sàng chịu đau thay nó. Nó vẫn còn trẻ, không nên chịu đựng nỗi khổ đó, bản thân vẫn là một đứa trẻ mà đã trải qua niềm đau mất con, sau này còn không biết có thể có con nữa không. Nó quyên góp cho trường học vùng núi, chưa gây ra tội ác tày trời gì, nó vô tội mà, nó vô tội…”
Có lẽ cô ba Yến không uống thuốc, thần chí không tỉnh táo. Chị vừa lẩm bẩm khẩn cầu Trần Vụ vừa nặng nề dập đầu xuống đất, từng tiếng “cộp cộp cộp” vang lên liên tiếp.
“Cậu bé, cậu là người tốt bụng, cậu hãy cứu con trai tôi với.”
Dập đầu đến mức chảy máu.
Năm ngón tay chụm lại như đang cầm một cây gậy nhỏ, gõ Yến Vi Sí như gõ mõ.
Yến Vi Sí ngây người.
“Đệt.” Yến Vi Sí nắm lấy nắm đấm mềm mại sắp đánh tới, “Vợ ơi?”
Trần Vụ chưa tỉnh lại, không gõ được vào mõ, anh bực bội mím chặt môi, lông mày cũng nhíu lại.
Yến Vi Sí đành phải buông tay, tiếp tục làm cái mõ cho anh gõ.
Tối nay hắn vừa đánh đàn vừa tỏ tình, chẳng phải Trần Vụ nên mơ về cảnh đám cưới à, sao lại mơ về miếu nhỏ?
Yến Vi Sí nằm trên giường thở dài sầu não.
Cách tỏ tình đơn giản phổ biến thì có muôn vàn, nhưng vòng quay ngựa gỗ vẫn hiệu quả nhất, khi nào lại đi ngồi nữa đây?
Trần Vụ gõ mõ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng ngủ yên. Yến Vi Sí xoa xoa ngón tay của anh, rồi cũng ngủ theo.
Kết quả không bao lâu sau, Trần Vụ tỉnh dậy, bụng không thoải mái, anh bò dậy tìm dép lê đi vệ sinh, va vào giường một cái “cộp”.
Yến Vi Sí nghe thấy thì mí mắt giật giật, vén tóc anh lên kiểm tra chỗ va chạm, thấy sưng một cục, còn hơi trầy xước.
Va vào hình chạm khắc của giường rồi.
Yến Vi Sí lại gần thổi thổi, xót xa nói: “Sao lại va thành thế này?”
“Không sao đâu, chỉ hơi đau một chút thôi.” Trần Vụ đã tỉnh hẳn, nhận lấy kính từ tay Yến Vi Sí đeo vào, tóc mái vểnh loạn, anh ngáp một cái, “Em cứ ngủ đi, anh đi vệ sinh xong sẽ đi rót nước uống, phải lát nữa mới quay lại giường.”
Yến Vi Sí còn ngủ gì nổi, hắn gọi quản gia mang thuốc tới, có thuốc tiêu hóa cho dạ dày, cũng có thuốc cảm, một hòm thuốc lớn đủ loại.
“Tiểu thiếu gia, có cần gọi bác sĩ không ạ?” Quản gia hỏi.
Yến Vi Sí tiện tay lấy một hộp thuốc xem hướng dẫn: “Tạm thời không cần, nếu có vấn đề gì sẽ nói sau.”
Lúc quản gia sắp rời khỏi sảnh chính, bên trong vọng ra tiếng bước chân nhanh kèm theo tiếng gọi lo lắng.
“A Sí!”
Sự lạnh lùng quanh người tiểu thiếu gia lập tức tan biến, hắn ném hộp thuốc xuống rồi sải bước vào trong: “Bị ma đuổi à? Chạy hoang mang hấp tấp làm gì?”
Chỉ một câu ngắn, nhưng chứa đựng sự ấm áp thân mật không tương xứng với tòa nhà tổ này.
Quản gia nhẹ nhàng rời đi.
Không lâu sau, Trần Vụ uống thuốc rồi nằm xuống.
Yến Vi Sí nhìn điện thoại, đã hai giờ bốn mươi sáng, hắn cau mày vò đầu bứt tóc với sắc mặt tái nhợt.
Nơi này không được, không hợp với bát tự của Trần Vụ. Năm nay nếu không cần thiết sẽ không trở lại, có trở lại cũng không ở qua đêm.
Tổ tiên họ Yến bỏ ra số tiền lớn mời đội ngũ thầy phong thủy hàng đầu thiết kế sắp đặt, bố cục có thể tụ tài có thể trấn tà, song trong mắt Yến Vi Sí thì chẳng đáng gì.
Yến Vi Sí nghiêng người sờ Trần Vụ: “Còn khó chịu không?”
“Đỡ hơn chút rồi.” Trần Vụ ôm cánh tay hắn vào lòng: “Miên Miên Đậu Đậu đang làm gì thế?”
Yến Vi Sí mở hệ thống giám sát trong nhà ra.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mặt Trần Vụ, anh nheo mắt quan sát, lúc này tam thể đã bắt đầu màn catwalk của một ngày mới, còn chó vàng vẫn đang ngủ say.
Động vật rất nhạy bén.
Tam thể tìm thấy camera, đứng lên giơ móng vuốt lau lau mặt, ngoan ngoãn meo vài tiếng.
“Miên Miên, mày ngủ thêm một lát đi.” Trần Vụ nói.
“Meo ~ ” Tam thể lượn quanh hai vòng, rồi nằm xuống tại chỗ, đôi mắt lặng lẽ mở ra rồi nhắm lại, vùi đầu vào móng vuốt.
Rất giống đứa trẻ giả vờ với phụ huynh “Con không chơi nữa đâu, con ngủ rồi.”
“Miên Miên ngoan thật.” Trần Vụ dịu dàng khen ngợi, ôm lấy cánh tay Yến Vi Sí đặt lên bụng mình, dẫn tay hắn xoa xoa.
Yến Vi Sí tắt màn hình ném điện thoại sang một bên, điều chỉnh lực xoa bụng cho anh.
Bốn rưỡi sáng, đến lúc phải dậy rồi.
Cả Trần Vụ và Yến Vi Sí đều có quầng thâm dưới mắt.
Trời không quá nóng cũng không quá lạnh nên họ mặc đơn giản, chỉ cần áo và quần mỏng là đủ, chẳng mấy chốc họ đã ăn mặc chỉnh tề đứng trong nhà vệ sinh.
Hôm qua hai người còn đang bàn bạc xem Chủ Nhật sẽ làm gì, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ bù.
Yến Vi Sí bóp kem đánh răng lên bàn chải cho Trần Vụ, Trần Vụ đưa cốc súc miệng đã đổ đầy nước cho hắn.
“Nếu bụng còn khó chịu thì không ăn nữa.” Yến Vi Sí nói.
“Không khó chịu nữa, có thể ăn rồi.” Trần Vụ vừa rửa mặt bằng nước lạnh nên tỉnh táo hơn nhiều, có giọt nước trượt xuống cổ anh, để lại vệt đậm trên cổ áo. Anh cúi đầu đánh răng, lông mi bị anh chà xát dính thành từng cụm.
“Tối qua anh mơ thấy gì vậy?” Yến Vi Sí làm ướt mái tóc bù xù thành ổ gà vàng của mình, vuốt vuốt một cách qua loa.
“Mơ thấy gõ mõ với sư huynh.” Trần Vụ mơ hồ đáp.
Yến Vi Sí luồn tay vào áo anh từ phía sau: “Sao không có em?”
Trần Vụ nghi hoặc liếc nhìn Yến Vi Sí, như thể muốn nói, em đâu biết gõ mõ.
Yến Vi Sí: “…”
Mình cũng rảnh rỗi quá, nhất định phải lắm miệng cơ.
Sáng nay Yến Vi Sí làm mình làm mẩy, muốn Trần Vụ cạo râu cho mình.
Trần Vụ luống cuống tay chân, còn Yến Vi mỉm cười, tận hưởng sự phục vụ vụng về của anh.
Tuy Trần Vụ cũng sẽ mọc râu, nhưng mọc rất chậm, cũng khá thưa, không giống Yến Vi Sí, qua một đêm đã xuất hiện một lớp cứng và thô.
Yến Vi Sí không cạo không được, Trần Vụ không cho hôn, nói là rất gai rất cứng.
“A Sí, chúng ta có nên nhanh lên không? Đến muộn sẽ không tốt.” Trần Vụ đặt dao cạo râu xuống.
“Không sao.” Yến Vi Sí mở tủ gỗ bên cạnh gương, lấy ra thứ gì đó từ ngăn thứ hai.
Nhận ra đó là loại kem dưỡng hắn thường dùng để bôi mặt bôi tay, Trần Vụ tròn mắt há miệng: “A Sí, cái này em cũng bảo người ta chuẩn bị sẵn à?”
“Đừng để ý.” Yến Vi Sí mở một hộp kem bôi lên mặt, thuần thục dùng ngón tay lấy một ít: “Ngửa mặt lên.”
Trần Vụ ngoan ngoãn làm theo.
Yến Vi Sí cúi sát lại, hơi thở xen lẫn hương bạc hà phả vào mặt anh, dưới cằm còn có mùi tươi mát của nước cạo râu.
Bôi mặt xong đến lượt bôi tay.
Yến Vi Sí cẩn thận thực hiện công việc này, mức độ tỉ mỉ như đang chăm sóc một món đồ ngọc quý.
Trần Vụ có thể tự bôi, nhưng anh không từ chối Yến Vi Sí, trước nay anh chưa bao giờ làm điều gì đả kích sự trân trọng nồng nhiệt của hắn trong chuyện này.
“Được rồi.” Yến Vi đậy nắp hộp kem. Hắn thấy Trần Vụ vẫn đang ngửa mặt, trong lòng mềm nhũn, không kìm được cúi xuống hôn mấy cái.
Trần Vụ rất hiếm khi hỏi về nhà họ Yến, bất luận là lần dẫn anh xuất hiện bất ngờ tại buổi lễ nhận tổ quy tông của Quý Minh Xuyên, hay là lần này về nhà tổ.
Hoặc là sự thật đằng sau tin đồn giết mẹ năm ấy, nguyên nhân quay lại nhà họ Yến tưởng chừng như đột ngột không hề báo trước.
Trời đất khoác lên một lớp ánh sáng mờ ảo.
Xung quanh nhà tổ đâu đâu cũng thấy người hầu đang bận rộn, các loại cột trụ điêu khắc bàn đá đều không có bụi, sạch sẽ như vậy vẫn phải lau chùi.
Trần Vụ đi theo Yến Vi Sí, dọc đường đều có tiếng chào hỏi cung kính của người hầu.
Tối hôm qua không có cảnh tượng phô trương của gia tộc tài phiệt truyền thống như thế này, Trần Vụ không quen lắm. Anh cụp mắt yên lặng bước trên nền đất đã được quét dọn kỹ lưỡng, điện thoại trong túi reo lên.
Vào giờ này có điện thoại gọi đến, Trần Vụ kinh ngạc bắt máy: “Tiềm Tiềm.”
Triệu Tiềm yếu ớt hỏi: “Anh ơi, chiều nay anh có ở dinh thự không?”
“Có.” Trần Vụ được Yến Vi Sí dắt qua một bức tượng đá hình con dơi.
Triệu Tiềm nói: “Thế em đến tìm anh được không?”
“Được.” Trần Vụ hỏi, “Sao em dậy sớm vậy?”
“Không ngủ.” Triệu Tiềm nhấp một ngụm trà để qua đêm, miệng đầy lá trà, cô nhai thô bạo rồi nuốt xuống, “Đang viết luận văn, sắp chết rồi.”
Trần Vụ: “…”
“Em là người chuẩn bị vào nhà máy, mỗi ngày tự hỏi một vạn lần, em thật sự cần cái bằng tốt nghiệp này sao? Em thật sự bó tay luôn.” Triệu Tiềm suy sụp nói: “Anh sắc ít thuốc bổ gan cho em uống đi.”
Trần Vụ ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, tinh thần trở nên tốt hơn: “Thầy hướng dẫn của em nghiêm khắc lắm à?”
“Quan Thế Âm tại thế.” Triệu Tiềm cười ha ha.
Trần Vụ: “…”
“Em đến chỗ anh chơi, tìm chút linh cảm.” Triệu Tiềm ho khan: “Nhân tiện nhờ anh kiểm tra giúp xem luận văn của em có vấn đề cơ bản gì không.”
“Được, em gửi cho anh.” Sau khi cúp máy, Trần Vụ nói, “A Sí, Tiềm Tiềm bị luận văn tra tấn rất thảm, còn em thì sao?”
Trên mặt Yến Vi Sí tràn ngập mệt mỏi: “Em gì cơ?”
Trần Vụ nhìn cây hải đường đang nở rộ đẹp đẽ bên cạnh: “Luận văn của em ấy, chưa nghe em nhắc đến bao giờ.”
“Viết đại thôi.” Yến Vi Sí thuận miệng đáp.
“Vậy à?” Trần Vụ tò mò nói: “Anh muốn đọc thử.”
Yến Vi Sí không đồng ý: “Da mặt của bạn trai anh mỏng lắm.”
Trần Vụ: “… Luận văn chứ không phải thư tình.”
Yến Vi Sí cười trêu: “Muốn em viết thư tình cho anh à?”
Trần Vụ: “Không phải, anh không…”
“Chờ đó.” Yến Vi Sí quyết định không do dự: “Cho em chút thời gian, em sẽ chuẩn bị. Tối thiểu là năm trăm từ, không giới hạn.”
Trần Vụ ngậm miệng lại.
Yến Vi Sí lặng lẽ thở phào, luận văn của hắn kết hợp lý thuyết với thực tiễn, phần thực tiễn có viết về Trần Vụ.
Để anh xem? Không ngượng chết mới lạ.
Bữa sáng vẫn ăn ở chỗ tối qua.
Từ chính đến thứ, các sảnh khác nhau có lối ra vào khác nhau, sẽ không chạm mặt.
Bàn ăn rất dài, có cả món Tây và món Trung, từ đơn giản đến tinh tế, mọi người ăn phần của mình, không liên quan đến nhau.
So với tối qua, thiếu đi vài người.
Yến nhị gia không có mặt, không ai hỏi han, mọi người đều đang dùng bữa.
Trần Vụ nuốt một muỗng cháo ngũ cốc không biết đã được ninh bao lâu, cảm giác như tan chảy trong miệng, còn dính dính, anh múc thêm một thìa nữa.
“Em út, nửa đêm hôm qua anh hai em không khỏe, gia đình đã đưa anh ấy đến bệnh viện.” Yến Lam Phong lau tay bằng khăn ấm, bàn tay trông rất bình thường này thường ký các hợp đồng trị giá hàng tỷ.
Yến Vi Sí không đáp lời, bên tai là tiếng lẩm bẩm của Trần Vụ: “Chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào cả.”
Hắn gắp một cái bánh bao nhân sữa đặt vào đĩa nhỏ của Trần Vụ.
Sáng nay không chỉ thiếu Yến nhị gia, mà Quý Minh Xuyên cũng không có mặt.
Lần này cũng không ai hỏi han, vẫn là Yến Lam Phong lên tiếng: “Tiểu Quý phát sốt.”
Trần Vụ cắn miếng bánh bao, hương sữa đậm đà lan tỏa trong miệng anh.
Đúng lúc này, cô ba Yến từ phía bên kia đột nhiên đứng dậy, tóc tai rối bời quần áo lộn xộn, không gọn gàng như hôm qua, chị cúi đầu đi vòng qua bàn dài đến bên cạnh Trần Vụ, quỳ phịch xuống. Anh ngơ ngác ngồi đó, thìa còn giơ giữa không trung.
Sau bức bình phong không có tiếng động nào.
Sắc mặt Yến Vi Sí lạnh lùng nghiêm nghị: “Chị ba, mới sáng sớm, trời còn chưa sáng rõ đâu, chị đang diễn trò gì vậy? Chưa tỉnh ngủ thì về ngủ tiếp đi, đừng ở đây làm người khác sợ.”
Cô ba Yến không nhìn Yến Vi Sí mà quỳ xuống đất, ngước nhìn Trần Vụ, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt buồn khổ vằn vện tơ máu chảy xuống hai dòng lệ: “Cậu bé, cậu thương xót con trai tôi với, đưa cách điều chế thuốc cho nó đi.”
Trần Vụ thoáng biến sắc.
Yến Vi Sí ném bát đũa lên bàn, cầm tay Trần Vụ kéo anh dậy: “Không ăn nữa, về nhà.”
Trần Vụ mới đi được hai bước, đã có một đôi tay ôm lấy chân anh.
Dưới lớp da khô nẻ là những khúc xương nhô ra.
Lực rất mạnh, như thể thứ đang siết chặt không phải là da thịt xương cốt của người sống, mà là một tờ đơn thuốc.
Trần Vụ không thể thoát ra được.
Ngay trước khi Yến Vi Sí nổi giận, trong đám người thờ ơ, Yến Lam Phong có hành động: “Chị ba, chị đứng dậy trước đi.”
Yến Lam Phong tiến lại kéo chị, nhưng không kéo nổi.
Người nhìn có vẻ yếu đuối, khi phát điên thì không dễ gì khống chế.
“Tối qua Minh Xuyên sốt cao, nó nói nó đau. Bình thường nó không như vậy, nó thực sự rất đau, cứ run rẩy mãi, nói mê, nói rất nhiều điều tôi không biết. Nếu có thể, tôi sẵn sàng chịu đau thay nó. Nó vẫn còn trẻ, không nên chịu đựng nỗi khổ đó, bản thân vẫn là một đứa trẻ mà đã trải qua niềm đau mất con, sau này còn không biết có thể có con nữa không. Nó quyên góp cho trường học vùng núi, chưa gây ra tội ác tày trời gì, nó vô tội mà, nó vô tội…”
Có lẽ cô ba Yến không uống thuốc, thần chí không tỉnh táo. Chị vừa lẩm bẩm khẩn cầu Trần Vụ vừa nặng nề dập đầu xuống đất, từng tiếng “cộp cộp cộp” vang lên liên tiếp.
“Cậu bé, cậu là người tốt bụng, cậu hãy cứu con trai tôi với.”
Dập đầu đến mức chảy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.