Tự Nguyện Cắn Câu

Chương 2: Diễn cái quái gì đây

Tây Tây Đặc

16/10/2024

Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí sắp cọ đến mặt mình, ngẩn cả người.

Yến Vi Sí và Trần Vụ anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, hắn đưa tay lên che mặt để che giấu vẻ tức giận, sau đó quay người bỏ đi.

Trần Vụ vội vàng chào hỏi anh trai câu cá rồi đuổi theo Yến Vi Sí: “Sao đột nhiên lại bị sốt rồi, có phải là do buổi tối ngủ không đắp chăn kín không, hơn nữa cậu cũng mặc ít quần áo, trời lạnh như thế mà cậu còn không mặc quần áo lót, thậm chí không có áo khoác dày…”

Yến Vi Sí vốn dĩ không đau đầu, nhưng đầu lại sắp nổ tung vì bị Trần Vụ cằn nhằn. Hắn xoay người với vẻ mặt cáu kỉnh.

Trần Vụ suýt nữa đâm vào lòng Yến Vi Sí, anh hốt hoảng phanh gấp: “Sao… Bạn học Yến, cậu muốn đi đâu? Cậu bị cảm hẳn là nên ở nhà… Cậu không mặc áo khoác à? Cậu đợi đã, tôi đi lấy cho cậu!”

Lúc Trần Vụ vội vàng vào nhà lấy áo khoác ra, Yến Vi Sí đã đi rồi.

Tiếng gầm rú của chiếc motor ngày càng mơ hồ, cho đến khi nó biến mất.

Đêm khuya, Yến Vi Sí vừa tắt xe thì Trần Vụ mở cửa chạy ra: “Về rồi đấy à?”

Hiển nhiên là vẫn luôn chờ, đã trễ thế này cũng chưa đi ngủ.

Yến Vi Sí không trả lời Trần Vụ, hắn đi đến cửa với vẻ mặt chán ghét uể oải, trong hơi thở của hắn có mùi khói.

Trần Vụ nhường đường cho hắn, tìm chủ đề trong bầu không khí ngột ngạt: “Tôi đã sửa đường ống nước trong nhà tắm rồi. Tôi nghĩ tìm người sửa sẽ rất phiền phức, sẽ phải đợi rất lâu, không ngờ nó khá đơn giản… Cậu có muốn đi xem nhà tắm không? Nếu cảm thấy chỗ nào không ổn, tôi sẽ sửa lại.”

Yến Vi Sí ném mũ bảo hiểm và chìa khóa xe lên bàn, nằm dài trên võng, đá giày văng xa đến nỗi suýt đụng phải nồi cơm điện.

Trần Vụ đứng đờ cạnh cửa khoảng ba năm phút, từng cơn gió đêm ập đến sau gáy anh, sau đó phân tán ra bốn phía, thổi tung một mảnh giấy vệ sinh được bứt xuống nhưng chưa sử dụng trên bàn. Anh giật cả mình, vội vàng đóng cửa lại.

Căn phòng thoáng chốc trở nên yên lặng.

Trần Vụ khép sát áo bông, phát hiện không biết phần dưới của khóa kéo đã bị tách ra từ lúc nào. Anh kéo khóa kéo xuống, chậm chạp nghịch nghịch nó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Vụ vẫn luôn đứng tại chỗ vật lộn với chiếc khóa kéo.

“Khụ —— khụ khụ ——”

Một tiếng ho khan nặng nề vang lên, Trần Vụ rốt cuộc cũng ra khỏi thế giới của mình, không tiếp tục quản dây kéo chưa chỉnh nữa, anh cất bước nhanh đến bên võng.

“Vẫn đang sốt à, bao nhiêu độ thế?” Trần Vụ lo lắng sờ trán Yến Vi Sí, bị hắn hất tay cái “bịch”.

Lực rất lớn, phần da đó lập tức ửng đỏ.

Yến Vi Sí kiêu căng tùy tiện lạnh nhạt, giống như người muốn Trần Vụ sờ ở dưới gốc cây lúc sẩm tối không phải bản thân hắn vậy.

“Đừng chạm vào tôi.” Hắn ném sang con mắt hình viên đạn.

Trần Vụ “soạt” giơ tay lên: “Được, tôi không chạm, cậu đừng tức giận, để tôi đi lấy thuốc cho cậu.”

Trần Vụ kéo chiếc túi du lịch dưới gầm giường gỗ nhỏ ra. Anh mở túi, đẩy ra mấy bộ quần áo đơn giản bên trên rồi nhấc lên một hộp thuốc nhỏ trông như được chế tác thủ công.

Có đủ loại thuốc thông dụng hàng ngày trên thị trường, được sắp xếp vô cùng cẩn thận, trên mỗi loại thuốc đều có dán nhãn mác.

Trần Vụ ngẩn người phút chốc rồi bóc một hộp thuốc cảm, lấy hai viên đưa cho Yến Vi Sí. Anh nhẹ giọng nói: “Cậu uống thuốc đi, nhiệt độ sẽ hạ xuống nhanh lắm.”

Yến Vi Sí không phản ứng, nhắm nghiền mắt, tóc mái ẩm ướt dính bết với nhau, trên yết hầu có lớp mồ hôi, bờ môi đỏ hơn ngày thường, dáng vẻ trông rất khó chịu.

Trần Vụ chuyển một chiếc ghế dựa tới, đặt thuốc và nước lên đó rồi bỏ đi không nói lời nào.

Bên giường thanh tịnh, Yến Vi Sí mới gắng mở đôi mắt đỏ hoe, tầm mắt xẹt qua viên thuốc nhưng không lấy. Hắn cởi hết áo hoodie và quần jean ném lên võng, bọc cơ thể ẩm ướt của mình trong một chiếc chăn ướt rồi vươn một bàn tay mở di động.

Không lướt bao lâu thì có bộ phim truyền hình ăn khách được đề cử trên điện thoại của hắn, đang chiếu cảnh nữ chính rút tay khỏi lòng bàn tay của nam chính, nói một cách ai oán và chua xót, “Không phải anh mặc kệ em à, bây giờ lại quan tâm em làm gì, anh cút đi! Anh cút đi ——”

Yến Vi Sí: “…”

“Diễn cái quái gì đây, có bệnh.”

Yến Vi Sí nằm chốc lát, cảm giác máu huyết sôi sục, uống cạn một cốc nước, sau đó nuốt khan viên thuốc. Anh vuốt tóc, suy nghĩ miên man, chỉ là cảm cúm thông thường, có thể gây ra chuyện gì, sao lại trở nên nhạy cảm như vậy.

Tình trạng này ngày càng trở nên tồi tệ hơn, khiến cơ thể nhận được tín hiệu —— mình thật sự rất khó chịu.

Gọi người khác đi ăn nướng BBQ nhưng đột nhiên hết muốn ăn, thậm chí còn hơi buồn nôn, hút xong mấy điếu thuốc liền cưỡi motor vòng vòng khắp nơi. Xuân Quế nhỏ xíu, nhưng chạy một vòng mà mùi thuốc lá trong miệng vẫn chưa tan.



Tối nay chính là bị động kinh.

Yến Vi Sí đổi tư thế nằm, đối diện với một tấm rèm, ngăn cách với chiếc giường nhỏ ở đầu kia của căn phòng.

Rèm là do Trần Vụ mua, vải dệt thủ công, nhìn chất liệu đã biết rất thô ráp rẻ tiền, đâu đâu cũng là đầu chỉ thừa, con mẹ nó còn là hình hoa nhí, màu đỏ tím.

Yến Vi Sí nhớ rõ lúc mình tan học trở về nhìn thấy rèm, cổ họng nghẹn ra một ngụm máu.

Trần Vụ chạy quanh chợ đồ cũ một ngày, mũi đông lạnh nứt nẻ, trông rất thảm thương. Anh nhặt lên chiếc rèm bị Yến Vi Sí giật xuống giẫm dưới lòng bàn chân, ngồi xổm trên mặt đất, vai rung lên kìm nén tiếng xì mũi, như thể bị bắt nạt kinh khủng lắm.

Yến Vi Sí từ trên cao nhìn xuống Trần Vụ, chứng kiến bộ dáng uất ức của đối phương khi nhặt rèm đến gần chân hắn, muốn hắn nhấc chân lên nhưng lại không dám nói.

Đó là ngày đầu tiên Trần Vụ vào ở, còn chưa đến hai mươi tư tiếng đã liều lĩnh thách thức điểm mấu chốt của hắn.

Sau đó…

Giữ lại cái rèm.

Cho tới nay, Yến Vi Sí vẫn chưa hiểu làm thế nào mà mình có thể kìm nén không gói cả người lẫn rèm rồi ném ra ngoài.

Bình thường Yến Vi Sí không cho phép Trần Vụ kéo rèm, giữ nó bên tường từ sáng đến tối, ngay cả lúc ngủ cũng không cho Trần Vụ kéo rèm, hắn nhìn một cái là phát bực.

Bây giờ nhìn chiếc rèm đã hoàn toàn được buông ra, Yến Vi Sí cảm thấy cơn cảm mạo của mình nặng thêm, hắn quát: “Trần Vụ!”

“Đây!” Gần như là lập tức có tiếng đáp lại.

Yến Vi Sí ra lệnh cho Trần Vụ đang chạy tới: “Kéo rèm lại cho tôi! Lập tức!”

Trần Vụ luống cuống tay chân làm theo.

“Lại đây, ấn ấn cho tôi.” Yến Vi Sí nằm sấp, nghiêng đầu sang một bên, tì trán lên ga giường.

Tóc sau gáy cạo rất ngắn, để lộ ra phần gáy thon dài, trên khớp xương nhô ra có một nốt ruồi son nho nhỏ.

Dường như kề sát chóp mũi cọ lên là có thể ngửi được mùi hormone giới tính sạch sẽ.

Dưới chỉ thị của hắn, Trần Vụ ấn vào sau tai và một bên cổ với một lực mạnh khiến hắn hài lòng: “Cái này có thể chữa cảm à? Bạn Yến còn hiểu huyệt vị, lợi hại ghê.”

Yến Vi Sí bật chế độ chụp ảnh của điện thoại, giơ nó lên trước gương mặt tươi cười của Trần Vụ: “Xem cái dáng vẻ đáng khinh khi anh nịnh nọt này.”

Trần Vụ ngượng ngùng ngậm miệng lại, không cười nữa.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, cũng có thể là do Trần Vụ mát xa đúng cách, Yến Vi Sí bất giác chìm vào giấc ngủ sâu. Khi hắn tỉnh lại, màn đêm ngoài cửa sổ đã mỏng manh hơn rất nhiều, chảy ra một màu trắng mờ ảo của bình minh bắt đầu ló dạng.

Trần Vụ ngồi ngược trên ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, úp mặt vào đó, cứ thế canh giữ bên cạnh giường.

Yến Vi Sí dừng một chút, giật nhẹ khóe môi: “Chỉ là phát sốt thôi, cũng không phải sắp chết, chờ ở đây chăm sóc tôi trước lúc lâm chung đấy à?”

Ngọn đèn nhỏ trên tường lờ mờ, Trần Vụ phát ra những tiếng lẩm bẩm mơ hồ trong giấc mơ, nghe loáng thoáng hình như là đang gọi ai đó, có chút khó chịu co đầu ngón tay vào lòng bàn tay, song Yến Vi Sí không chú ý. Hắn đã hết sốt, cơ thể mềm nhũn không có chút sức lực nào. Hắn nhàm chán cầm lấy chiếc kính trên chăn lên nghịch rồi ném về chỗ cũ, sau đó rời giường đi tắm.

Trần Vụ tỉnh dậy khỏi giấc mơ, anh mò kính đeo lên, thuận tay lau đi những giọt nước đọng trên khóe mắt, tầm nhìn dõi về hướng tiếng nước ào ào.

Phòng tắm nằm ngay phía tây cửa sổ, trên kính có một lớp màng che để tạo sự riêng tư. Tuy nhiên, lúc Yến Vi Sí ở nhà, Trần Vụ sẽ không tắm rửa, chờ ai kia đi học thì anh mới tắm.

Trần Vụ ngáp một cái, lấy di động ra xem giờ, cửa kính phòng tắm đột nhiên được kéo ra, một luồng khí nóng xen lẫn mùi trái cây sảng khoái xông ra.

Yến Vi Sí vừa đi vừa cúi đầu lau nước, trên đầu khoác chiếc khăn lông, phía ngoài chiếc áo may ô là áo gió mở tung, một dây rút của quần thể thao được thả bên ngoài, cái còn lại giắt vào cạp quần.

“Bạn học Yến, cậu đã hết sốt chưa?” Trần Vụ ân cần hỏi.

“Ừm.” Tơ máu trong mắt Yến Vi Sí chưa rút đi, hắn hơi rũ mắt, tinh thần vẫn khá tốt.

“Không sốt thì tốt.” Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm. Anh vào phòng tắm lau sàn và tiện thể thu dọn đồ đạc trên giá.

Yến Vi Sí không có nhiều đồ vệ sinh cá nhân lắm, còn đồ của Trần Vụ càng ít ỏi đến đáng thương, gội đầu rửa mặt đều được giải quyết bằng một khối xà phòng. Nếu không phải Yến Vi Sí chê anh dùng xà phòng gội đầu làm tóc có mùi khó ngửi, ném dầu gội của mình cho anh dùng, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không thay dầu gội.

Không phải vì tiết kiệm tiền, mà là không muốn.

Đối với anh, để thay một thứ đã dùng lâu thì phải mất nhiều thời gian tìm đồ thay thế và làm quen dần, nếu sau một thời gian sử dụng mà thấy không phù hợp thì phải tìm cái mới và bắt đầu lại từ đầu. Quá trình này quá tốn công tốn sức, trừ phi cực chẳng đã, không là anh sẽ không thay đổi, thậm chí còn chẳng có suy nghĩ này.



Trần Vụ vắt sạch nước trong giẻ rồi phơi cho khô. Khi đi ra ngoài, anh thấy Yến Vi Sí đang lục túi áo hoodie treo trên dây võng, không có ý định tiếp tục ngủ, vì vậy anh hỏi, “Cậu không ngủ à?”

Yến Vi Sí tắm rửa một cái, cảm giác nóng và nhớp nháp trong lỗ chân lông được gột rửa. Hắn thoải mái nên kiên nhẫn hơn bình thường, hỏi gì đáp nấy: “Không ngủ.”

“Thế tôi giúp cậu giặt sạch chăn nhé, toàn là mồ hôi thôi.” Trần Vụ dứt lời liền bắt đầu kéo chăn, khóe mắt cùng lông mày không có một tia chán ghét và miễn cưỡng nào.

“Trần Vụ, anh không cần ra sức lấy lòng tôi đâu. Nếu đã đồng ý thì tôi sẽ không đổi ý.” Yến Vi Sí lấy từ túi áo hoodie ra một thứ trông giống như tờ rơi, mắt đảo qua bóng dáng gầy gò quay lưng về phía hắn.

Tốc độ tay Trần Vụ chậm lại, anh nuốt nước miếng, nói một cách ngượng ngùng: “Tôi không…”

Âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình anh có thể nghe thấy.

Yến Vi Sí không truy vấn, hắn cất tờ giấy trên tay vào trong ngăn kéo rồi tháo khăn ra lau mái tóc ẩm ướt. Về hành vi như bị quỷ ám tối hôm qua của hắn, hắn không nhắc, Trần Vụ cũng không hỏi.

Chẳng hiểu sao lại xuất hiện, đương nhiên là bỏ qua.

Căn phòng chìm trong yên lặng.

“Bạn học Yến, cậu uốn tóc ở đâu thế?” Trần Vụ nhoài người bên cạnh võng tháo vỏ chăn, “Phần tóc phía trước của tôi dài quá nên muốn cắt, cũng muốn đổi kiểu tóc. Tiệm cắt tóc hẳn là có mở trong dịp Tết, sẽ có lời hơn ngày thường một chút.”

Như thể nhớ lại chuyện gì, anh rũ mắt nhằm che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, “Tôi còn chưa uốn tóc bao giờ, nếu không tôi tới tiệm cậu làm tóc hỏi thử…”

“Không làm, xoăn tự nhiên.” Yến Vi Sí trả lời.

Trần Vụ kinh ngạc quay đầu: “Hả… Bẩm sinh à?”

“Không thì sao? Thiên nhiên uốn xoăn cho à?” Yến Vi Sí nhìn anh như nhìn thiểu năng trí tuệ.

Trần Vụ: “… Rất đẹp mà.” Anh nhìn quả đầu vàng của Yến Vi Sí không chớp mắt, “Thật sự rất đẹp.”

Yến Vi Sí nhìn đôi mắt tràn ngập mong ngóng của Trần Vụ, tại sao lại có cảm giác như là đang nhìn chó, muốn vuốt vài cái?

Giây tiếp theo sắc mặt hắn lạnh xuống, mẹ kiếp, sao mình sẽ có loại suy nghĩ này?

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào mơ hồ xen lẫn tiếng khóc cuồng loạn.

Trần Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bạn học Yến, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, để tôi ra ngoài nhìn xem.”

“Anh là trưởng khu phố à?” Yến Vi Sí còn chưa dứt lời, người tháo vỏ chăn cho hắn đã chạy ra ngoài, thậm chí còn không kịp đóng cửa. Thái dương hắn giật giật, mặt đen lại, hắn kéo nốt phần vỏ chăn còn lại, đem cả chăn và ga giường vào máy giặt trong phòng tắm.

Trần Vụ trở về chia sẻ với Yến Vi Sí chuyện ầm ĩ bên ngoài, nói là vợ một anh trai tìm tới đây, mắng anh ta chẳng màng chuyện gì chỉ lo câu cá, còn không về nhà, suốt ngày chạy đến hồ chứa nước.

Hai người đổ ra một đống chuyện xưa tích cũ bên rìa nước, cãi vã quá dữ dội, hiện giờ đâm đơn ly hôn.

“Từ bạn học thành vợ chồng, mười mấy năm, chỉ bởi câu cá.” Trần Vụ ngồi phịch xuống ghế, tháo kính lau mặt, phát ra tiếng thở dài không hiểu nổi.

“Anh ngốc hả? Chuyện này không có quan hệ trực tiếp với việc câu cá.” Yến Vi Sí nhẹ nhàng bâng quơ, giọng nói tỉnh táo và lý trí không vướng bận tình cảm, “Là hết yêu rồi.”

Trần Vụ nhìn hắn.

Yến Vi Sí chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, kéo khóa áo khoác lên đến tận cằm.

Thanh xuân vượt qua mọi trang phục lộng lẫy.

Áo gió và quần thể thao tôn lên khí chất sạch sẽ, vai rộng chân dài, vô cùng nổi bật.

Hắn nói: “Tình yêu là dopamine. Sẽ đột nhiên xuất hiện trong một thời điểm nhất định, cũng sẽ đột nhiên biến mất vào một khoảnh khắc nào đó.”

Khuôn mặt Trần Vụ tràn đầy mờ mịt: “Dopamine là gì?”

Yến Vi Sí dừng động tác bóp xoay cổ tay rồi cúi đầu, người đang ngước nhìn hắn có đôi mắt ngấn lệ, lúc nào nhìn vào cũng tạo cho người ta cảm giác như sắp khóc.

Vừa rồi ra ngoài một chuyến, có thể là bị gió thổi nên hiện tại đuôi mắt phớt đỏ, nước trong mắt dường như nhiều thêm, sẽ lăn xuống bất cứ lúc nào.

Có lẽ do rất lâu sau Yến Vi Sí vẫn chưa trả lời, Trần Vụ lại hỏi, nghiêm túc như học sinh tiểu học đặt câu hỏi trong lớp: “Thế thời điểm dopamine xuất hiện sẽ có cảm giác gì?”

Yến Vi Sí bực bội vì mình mới thất thần, thấy anh vẫn đang hỏi bèn căng quai hàm, cười lạnh: “Tôi mười tám, trai tân, anh hỏi tôi ấy hả?”

Trần Vụ: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Nguyện Cắn Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook