Chương 88: Miễn là lời tôi thích nghe
Tây Tây Đặc
16/10/2024
Chỉ một hai tiếng nữa trời sẽ sáng.
Trong bếp có tiếng nước rửa chén, Yến Vi Sí ngồi bên bàn ăn, trước mắt là một đĩa sủi cảo, hơi nóng bốc lên phủ mờ mắt hắn, xoa dịu trái tim mệt mỏi vì công việc cường độ cao trong chuyến công tác, và cả linh hồn háo hức trông mong trở về nhà của hắn.
Yến Vi Sí lấy hai tay che khuất gương mặt có phần tiều tụy. Hắn bụi bặm vất vả bay trở về, đứng dưới nhà thấp thỏm lo âu từ trước nửa đêm trên đến sau nửa đêm, không chịu nổi nữa mới rón rén vào nhà, không dám phát ra tiếng động lớn như một tên trộm.
Những gì hắn tưởng sẽ phải đối mặt lại khác một trời một vực với thực tế.
Giữa tiếng nước chảy trong bếp có tiếng gọi: “A Sí, em đã ăn gì chưa?”
“Ừ, ăn, ăn tiếp.” Yến Vi Sí buông tay xuống, giọng khàn khàn, mắt cay xè. Hắn cầm đũa gắp một chiếc sủi cảo, chấm ——
Đĩa có ba ngăn, lần lượt đựng giấm, nước tương, đường trắng.
Cổ họng Yến Vi Sí đang đau rát vì bị kích thích bởi quá nhiều kẹo bạc hà lại nghẹn lại.
Một người đàn ông khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần sau tuổi hai mươi, có phải đều dễ bị xúc động như vậy không?
Giữa mùi thơm phức của những món ăn bình dị, chủ tịch Tiểu Yến làm thơ phổ nhạc cho đĩa sủi cảo chay, thế gian xuân sắc vô ngần, muôn hoa rực rỡ bội phần tươi xinh.
“Sao em không ăn?”
Đằng sau vang lên giọng nói.
Yến Vi Sí rùng mình: “Sủi cảo vào mắt.”
Hít thở không thông.
Đệt.
Vừa rồi mình nói cái gì?
Không phải là mình đi công tác biến thành ngốc nghếch đấy chứ?
Yến Vi Sí run rẩy nhấc khăn trải bàn lên, trông như đang tìm chỗ để chui vào.
Trần Vụ yên lặng nhìn hắn.
Ngay khi Yến Vi Sí chuẩn bị buông xuôi mặc kệ, Trần Vụ lại làm như không nghe rõ, ấn khăn trải bàn mà Yến Vi Sí định nhấc lên xuống: “Mau ăn đi.”
Yến Vi Sí khựng lại, cười khổ nghiêng người, ôm eo Trần Vụ vùi đầu vào lòng anh: “Vợ ơi, em lo lắng quá không ăn nổi.”
Trần Vụ định tháo kính lau tròng kính bị mờ, nhưng rồi khựng lại, xoa đầu Yến Vi Sí, nghe hắn tủi thân than thở: “Xin anh đừng dùng dao nhỏ dịu dàng như gió xuân mưa phùn nữa, anh cứ chém mạnh tay dứt khoát đi, để em sớm được đầu thai lên bờ.”
Một đĩa sủi cảo dần từ nóng hổi nguội thành ấm áp.
Trần Vụ vỗ vỗ người bạn trai đang ôm chặt mình: “Nói gì thế, anh cầm dao để cắt hành lá cho em mà.”
Câu nói hài hước hòa vào bầu không khí trầm lắng, đầy ắp hơi thở của cuộc sống.
Yến Vi Sí lợi dụng cơ hội: “Anh chỉ gọi điện cho em khi em bay đến bên kia.”
Trần Vụ chỉnh lại cổ áo sơ mi của Yến Vi Sí, kiểm tra chiếc cổ thảm thương của hắn: “Anh có việc của mình.”
Chuyển hướng câu chuyện, “Em cũng không gọi cho anh.”
Yến Vi Sí bật ra một câu trầm thấp: “Em nào dám làm phiền anh.”
Rất nhiều lần dừng lại ở màn hình gọi điện, sợ gọi qua sẽ xúc động.
Không gọi thì lại suy nghĩ lung tung.
Hy vọng đây là lần cuối cùng, con mẹ nó quá căng thẳng.
Chiếc áo phông trước mặt bị cọ sát vào da thịt, hơi thở phảng phất phả lên từng đợt, Trần Vụ hơi ngứa ngáy, anh nói với âm lượng không lớn không nhỏ: “A Sí, anh đếm đến ba, em mà không ăn nữa thì anh sẽ bê sủi cảo cho Đậu Đậu.”
Chú chó vàng đang nằm cạnh tường vừa nghe thấy tên mình liền lập tức vẫy đuôi.
“Gâu gâu!” “Gâu gâu gâu!”
Như thể đang nói, em ăn, em đến đây.
Yến Vi Sí: “…”
Hắn lập tức rời khỏi vòng tay Trần Vụ, ngồi xuống kéo đĩa sủi cảo đã bị bỏ quên nãy giờ về phía mình, cúi đầu ăn nhanh.
Cổ họng đau thật sự, hít vào cũng thấy lạnh buốt.
Yến Vi Sí nuốt một miếng sủi cảo, một mùi khó chịu nhưng quen thuộc ập đến, hắn nghiêng đầu, thấy Trần Vụ đang cầm một hộp thuốc mỡ tự chế.
“Cái này là để cho em dùng à?”
Có chút mong đợi dè dặt.
“Không phải,” Trần Vụ trả lời trong ánh mắt ngơ ngác của hắn, “Để anh ăn đấy.”
Khóe miệng Yến Vi Sí giật giật. Hắn cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo: “Em chưa tắm, bôi lên cũng uổng phí.”
“Không sao, anh đã thêm hai loại thuốc, hiệu quả hơn trước.” Trần Vụ trực tiếp dùng tay lấy một ít thuốc mỡ màu đen, bôi lên xương tai trái của Yến Vi Sí, “Lúc em đi tắm chắc cũng đã hấp thụ rồi.”
Thuốc mỡ vừa bôi lên không có cảm giác gì, nhưng khi xoa nhẹ thì nó bắt đầu ấm dần. Cả vành tai Yến Vi Sí trở nên đỏ ửng, Trần Vụ không chỉ nấu sủi cảo cho hắn, chuẩn bị ba loại nước chấm, mà còn bôi thuốc mỡ lên vết muỗi đốt của hắn, có phải đã tiếp nhận xong rồi không?
Dây thần kinh căng thẳng của Yến Vi Sí hơi thả lỏng. Hắn lặng lẽ thò một chân dưới bàn ra, dùng dép lê cọ cọ Trần Vụ: “Thực ra em đi chuyến bay sớm nhất.”
Trần Vụ không ngừng động tác bôi thuốc: “Có thể nhìn ra, đã cho cả bầy muỗi trong dinh thự ăn no.”
“…” Yến Vi Sí vốn không cảm thấy gì nhiều về vết muỗi đốt, nhưng khi Trần Vụ nói ra, hắn cảm thấy da thịt lộ ra ngoài đều ngứa ngáy khó chịu, ngay lập tức cởi cúc áo từ trên xuống dưới, cởi luôn áo sơ mi ném lên chiếc ghế bên cạnh.
“Em còn ăn rất nhiều kẹo bạc hà.”
“Em cố nhịn không hút thuốc, rất vất vả, bởi vì tình trạng lúc đó của em, chỉ cần bắt đầu thì không dừng lại được, ít nhất cũng hết một bao.”
Dưới ánh đèn, thân hình cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi như được phủ một lớp màu sắc dịu dàng, trên hai cánh tay thon dài có rất nhiều nốt đỏ. Ngực rộng và dày, đường nét thon gọn từ trên xuống dưới đẹp đến mức gần như hoàn hảo, đầy sức hấp dẫn, chạy dài liền mạch vào cạp quần tây.
Khi nuốt, yết hầu chuyển động, trước cổ sau cổ đều là những nốt đỏ.
“Lúc em về đến nhà, quần áo toàn mùi thuốc lá, anh sẽ không vui.” Hắn nói, cổ khẽ cúi xuống, đuôi tóc xoăn vàng nhạt trông ngoan ngoãn.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, độ tuổi hăng hái ngập tràn nhiệt huyết.
Trần Vụ cười cười: “Anh dễ không vui thế à?”
Không đợi Yến Vi Sí nói gì, Trần Vụ đã di chuyển sang bên kia, tiếp tục bôi thuốc cho hắn: “Em toàn nghĩ cái gì vậy?”
Yến Vi Sí thở dài: “Không phải là nghĩ đến anh sao?”
Trần Vụ nói: “Nghĩ đến anh mà em ăn sủi cảo như tử tù ăn bữa cuối cùng à?”
Yến Vi Sí nhíu mày phản bác: “Sao lại là tử tù? Không thể nào, em cùng lắm cũng chỉ là phạm lỗi nhỏ mà thôi.”
Trần Vụ vặn cằm hắn, bôi một chút thuốc mỡ lên khóe mắt hắn: “Vậy em hoảng loạn cái gì?”
Yến Vi Sí: “…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy, trí thông minh liên tục rớt mạng, mình vẫn nên ăn sủi cảo của mình tiếp thôi.
Một đĩa sủi cảo được ăn sạch sẽ, ngay cả nước súp cũng bị Yến Vi Sí uống hết.
Chó vàng đợi cả buổi mà chẳng được gì, nó nằm dài trên đất rên ư ử.
“Ngày mai sẽ nấu riêng cho mày.” Trần Vụ sợ nó đánh thức tam thể, sẽ ồn ào lắm, nên vội vàng dỗ dành nó, sau đó quay sang nói với Yến Vi Sí đã ăn xong: “Đi tắm đi.”
Yến Vi Sí nắm lấy bàn tay dính mùi thuốc nồng nặc của Trần Vụ, không hề ghét bỏ mà hôn mấy cái: “Giờ đi tắm luôn sao?”
Trần Vụ chỉ vào đồng hồ trên tường cho Yến Vi Sí xem.
“Được rồi, em đi tắm đây.” Yến Vi Sí lười biếng đứng dậy, tháo thắt lưng đưa cho Trần Vụ. Hắn rời khỏi phòng ăn đi vào trong, đặt tay lên khóa quần tây, vừa định cởi ra thì phía sau vang lên tiếng rèm cửa tự động kéo lên.
Yến Vi Sí bật cười thành tiếng, cơ bụng cũng phập phồng theo nhịp cười. Hắn tùy ý vuốt từ trên xuống dưới, tự cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng vợ thích.
Vẫn phải tập luyện thôi.
Nhất là sau khi thời gian ngồi văn phòng tăng lên.
Nếu không tập luyện, béo lên, thì còn gì nữa. Yến Vi Sí tặc lưỡi đầy lo lắng, vừa đi về phía phòng ngủ vừa điều chỉnh lại kế hoạch tập luyện của mình.
Trong phòng ngủ có đốt huân hương, Yến Vi Sí tắm xong đi vào, Trần Vụ đã nằm trên giường. Anh tháo kính ra, đôi mắt hơi cụp xuống như một hồ nước trong veo uốn cong, tay chỉnh lại tấm chăn mỏng: “Ngủ thôi.”
Yến Vi Sí nhấc chân sải bước giẫm lên cuối giường, ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm Trần Vụ ở đầu giường từ khoảng cách không xa cũng không gần: “Thật sự để em ngủ à? Cứ thế đi ngủ?”
Trần Vụ kéo chăn đắp lên người: “Đúng rồi, ngủ đi.”
Giường phát ra tiếng lún nặng nề, lan đến bên cạnh Trần Vụ, một bóng đen từ trên cao phủ xuống anh, tiếp theo là một nụ hôn mát lạnh.
Anh mở mắt ra, mí mắt run lên vì nụ hôn, một cái đầu xù tóc cọ vào, mang theo hơi ẩm.
“Không ngủ được, tóc em chưa khô.” Yến Vi Sí vừa cọ vừa nói.
Trần Vụ sờ lên mái tóc ướt của hắn, sau đó xuống giường lấy máy sấy, không lâu sau đã sấy khô cho hắn.
Lúc này Yến Vi Sí không tìm được lý do nào khác, chỉ đành thấp thỏm nằm trên giường chờ đợi cuộc họp gia đình đêm khuya tiếp theo.
Phòng ngủ chìm vào bóng tối, Trần Vụ đặt điều khiển lên tủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Yến Vi Sí mãi không đợi được Trần Vụ mở lời. Hắn không kìm được mà nghiêng người ôm anh vào lòng: “Anh đã đến trại tạm giam, đến nhà tổ để tìm câu trả lời, chỉ còn thiếu việc hỏi em để xác nhận thôi, khi nào mới bắt đầu?”
Trần Vụ không nói gì, hơi thở cũng không đều đặn, rõ ràng là chưa ngủ.
Nhịp tim của Yến Vi Sí dồn dập thình thịch. Tất cả những biến động cảm xúc lớn trong đời hắn, không phải đến từ Trần Vụ thì cũng liên quan đến Trần Vụ, những thứ khác hắn đều tự mình dùng khiên chắn lại.
Lúc này đừng nói là khiên, ngay cả trang bị ban đầu cũng đã bị hắn tháo xuống.
“Tổ tông ơi, anh không hỏi thì em không ngủ được.” Yến Vi Sí hầu như không nghỉ ngơi trong suốt chuyến công tác, cơ thể gần như đã đến giới hạn, tinh thần vẫn đang gắng gượng chống đỡ. Hắn đang chờ Trần Vụ thổi tắt ngọn đèn trong đầu mình, dỗ mình chìm vào giấc ngủ.
Trần Vụ nhẹ giọng nói: “Tiền bán dược liệu, có phải đã dùng cho em rồi không?”
Yến Vi Sí sững sờ, những lúc ngủ mơ màng ở nước ngoài, hắn đã suy đoán Trần Vụ sẽ bắt đầu từ đâu, theo thứ tự xuôi hay ngược, hoặc xáo trộn rồi hỏi đến đâu thì hỏi, không ngờ câu hỏi đầu tiên của Trần Vụ lại là về nơi đến của số tiền bán dược liệu.
“Có phải không?” Trần Vụ nhéo vào cơ lưng của Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí rên lên: “Phải.”
Lúc trước, khi Yến Vi Sí đưa ra bức ảnh phục chế dược liệu khô trong buổi đấu giá, hắn nghe Trần Vụ nói đó là một cây trong số những cây trồng sớm nhất của mình, bấy giờ hắn đã choáng váng trước một vài thông tin được sắp xếp lại.
Trần Vụ học được phương pháp tinh chế dược liệu từ sư phụ của mình. Người đứng sau vụ đấu giá dược liệu không chỉ quen biết sư phụ anh mà còn biết anh có khả năng nhân giống loại dược liệu quý hiếm đó, vì vậy đã tìm đến anh từ khi anh còn niên thiếu.
Việc mang dược liệu do Trần Vụ trồng từ ngày xưa ra bán đấu giá không phải vì tiền bạc, mà là vì mục đích khác.
Vào thời điểm đó, số tiền lên đến hàng chục triệu.
Một câu trả lời mắc kẹt trong cổ họng Yến Vi Sí, lúc ấy tâm trạng hắn rất tồi tệ, tức giận và bất lực.
Tức giận vì hành động của Trần Vụ, bất lực vì quá khứ đã trở thành chuyện đã rồi, không thể thay đổi.
Yến Vi Sí nghĩ rằng mình sẽ điều tra thêm, làm rõ mọi thứ, xác nhận, rồi sẽ cho Trần Vụ một lời giải thích.
Sau đó, khi đã điều tra ra, Yến Vi Sí không biết phải mở lời thế nào. Hắn định đợi đến khi cùng Trần Vụ đi Anh làm sinh viên trao đổi, trong môi trường thoải mái hơn thì sẽ thẳng thắn. Ai ngờ kế hoạch không theo kịp thay đổi, hắn không đi được, nên nghĩ sẽ tìm một dịp khác để nói.
Đột nhiên bị Quý Minh Xuyên xen ngang một chân.
Trần Vụ đã tự mình kiểm chứng, cần Yến Vi Sí xác nhận kết quả để hoàn tất mảnh ghép cuối cùng.
Yến Vi Sí đã bổ sung thêm.
“Trước đây, một công ty nước ngoài của em gặp chút rắc rối, nhận được một khoản đầu tư mới vượt qua khủng hoảng.” Yến Vi Sí vuốt ve đầu vai Trần Vụ, “Một thời gian sau sự kiện đấu giá, em điều tra ra khoản đầu tư đó là do Yến Đình Sinh sắp xếp, tiền đến từ dược liệu anh trồng, hai phần ba đã được sử dụng, một phần ba còn lại được Yến Đình Sinh rót vào một công ty khác của em vào năm sau đó.”
“Cuộc đấu giá dược liệu năm ngoái đã bị ông ta thao túng ngầm để chốt ở mức bảy mươi triệu, cuộc đấu giá bốn năm trước cuối cùng là sáu mươi triệu, mà một trăm ba mươi triệu không hơn không kém chính là tổng số tiền ông ta đầu tư hai lần, ông ta đã dùng cách đó để lấy lại tiền.”
Yến Đình Sinh đã đặt dược liệu lên sân khấu của thế cục phức tạp nhằm thu hút sự chú ý của hắn, khơi dậy hứng thú của hắn lên mức cao nhất, chủ động dành rất nhiều công sức để điều tra và tìm hiểu những chuyện cũ, để hắn tự tay bóc trần mạng lưới dính dáng đến người hắn yêu.
“Cho em là được rồi.” Trần Vụ nói, “Anh không hỏi những cái khác.”
Yến Vi Sí có chút không phản ứng kịp: “Chỉ quan tâm đến điều này thôi sao?”
Trần Vụ tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay hắn: “Những chuyện khác không muốn nghe nữa, thời gian trôi qua quá lâu, liên quan đến quá nhiều thứ, ngắm hoa trong sương, nhìn trăng dưới nước, mỗi người đều có một câu chuyện với nguyên nhân kết quả của riêng mình, hầu hết mọi chuyện dù từ miệng ai nói ra cũng không hoàn toàn khách quan.”
Lần đầu tiên Yến Vi Sí phát hiện tư tưởng của Trần Vụ lại sáng suốt và thậm chí là cao minh đến vậy, hiểu biết về cuộc sống nhưng không theo khuôn mẫu. Hắn vừa vui mừng vừa tự hào, trầm giọng nói: “Anh có muốn xem bằng chứng giấy trắng mực đen không?”
Trần Vụ ngẩn người: “Tất cả?”
Yến Vi Sí vuốt ve tấm lưng gầy gò của anh: “Không có.”
Trần Vụ rúc vào lòng hắn: “Vậy không xem nữa.”
Yến Vi Sí cảm nhận được hạnh phúc bình dị trong hơi thở của Trần Vụ. Bàn cờ mà Yến Đình Sinh thao túng đã có từ lâu, phức tạp và đầy rẫy những cạm bẫy nguy hiểm.
Ngay cả hắn, nếu sơ suất, cũng có thể biến thành một quân cờ bị đặt ở vị trí nào đó.
Yến Vi Sí còn non nớt, kinh nghiệm và trải nghiệm không thể sánh được với những con cáo già trong giới kinh doanh, hơn nữa hắn khinh thường một số thủ đoạn tác phong. Trước mắt, chuyện hắn có thể chắc chắn không nhiều lắm, việc đưa phe phái của Yến Chấn cho hắn rèn luyện là một trong số đó, và việc để Yến Chấn có được sự thật đảo ngược vào trước chiến thắng, không ít bước ngoặt đều do hắn tự mình thêm vào.
Để kéo căng cảm xúc của Yến Chấn, rồi từ đó lây lan sang Quý Minh Xuyên, giống như hiệu ứng cánh bướm.
Lún sâu trong ván cờ, không còn đường lui.
Chỉ có Yến Đình Sinh mới biết sự thật hoàn chỉnh, nhưng đối với Yến Đình Sinh, đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, ai biết được liệu ông còn nhớ rốt cuộc mình đã suy nghĩ gì trong khoảnh khắc tâm huyết dâng trào nhiều năm trước.
Huống hồ, dù Yến Đình Sinh có nhớ hết mọi chi tiết cũng sẽ không nói ra, ông sẽ coi đó là chuyện nhỏ không đáng kể.
Yến Vi Sí bỗng nhiên bế Trần Vụ xuống giường, chân trần chạy xuyên qua bóng tối đến thư phòng.
“A Sí, em làm gì vậy?” Trần Vụ mơ màng bị đặt lên bàn làm việc, dưới mông là tập tài liệu lạnh lẽo.
“Tách”
Đèn chính trong thư phòng được bật lên.
Yến Vi Sí nhìn vào tủ tài liệu dán sát trần nhà, trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, song thực tế ngoại trừ hắn và Trần Vụ, bất kỳ ai bước vào phạm vi nhất định đều sẽ kích hoạt báo động.
Bí mật của Yến thị được công khai với Trần Vụ, chỉ cần anh muốn xem.
Tuy nhiên, lần nào Trần Vụ cũng chỉ lau bụi bên ngoài tủ tài liệu, anh chưa từng mở ngăn nào ra, càng không nói đến việc lật giở chúng.
Yến Vi Sí chỉ vào tủ tài liệu: “Cốt lõi của mấy thế hệ Yến thị đều nằm ở đây, bao gồm bí mật nội bộ của một số thành viên chủ chốt trong nhà họ Yến cùng của các doanh nghiệp khác.”
Trần Vụ nheo mắt tập trung nhìn, nghe thấy Yến Vi Sí nói, “Cũng như bản sao lưu dữ liệu của những giai đoạn mà em xử lý.”
“Nếu anh muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể xem.” Yến Vi Sí dịu dàng nhìn chăm chú người đang ngồi trên bàn.
Trần Vụ lắc lắc đầu.
“Đây chỉ là suy nghĩ hiện tại của anh, không đại diện cho ngày mai, càng không đại diện cho tương lai.” Yến Vi Sí kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêng người về phía trước, nắm lấy đôi tay Trần Vụ đặt lên hai bên má mình.
“A Sí, người của cha em lấy đi rất nhiều dược liệu nhưng mới bán hai cây…” Trần Vụ nhìn vết muỗi đốt trên người hắn đã giảm đi nhiều, “Vậy những cây còn lại đều để mẹ em sử dụng sao?”
Yến Vi Sí khép hờ mắt, tóc hơi rối: “Triệu chứng của mẹ em rất nhẹ, dùng khá ít, số còn lại ở trong tay em.” Đột biến gene do phóng xạ chỉ có thể được chữa lành bề ngoài, không thể thay đổi bản chất của đột biến, vì vậy sau này tuy mẹ hắn đã khỏi bệnh song cũng không sinh thêm con nữa.
“Vậy cứ bốn năm bán một lần đi.” Trần Vụ nói, “Tiền bán được đưa cho anh.”
Yến Vi Sí ngẩng đầu, cười lộ bọng mắt: “Anh muốn tiêu thế nào?”
Trần Vụ: “Mua quỹ tín thác.”
Yến Vi Sí tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh còn biết cả cái này?”
Trần Vụ: “…”
“Mua quỹ nào, có cần em cho ý kiến không?” Yến Vi Sí cười tiến lại gần Trần Vụ, hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Trần Vụ rút tay ra khỏi má Yến Vi Sí, chống tay lên bàn hơi ngả người ra sau, nói rất nghiêm túc: “Em đừng lo.”
“Để em xem có phải anh mọc cánh không, sắp bay đi rồi.” Đầu ngón tay Yến Vi Sí luồn vào sau cổ áo của anh, mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng ôm lấy xương bả vai, vuốt ve một cách đầy mê hoặc khêu gợi.
Trần Vụ liếc Yến Vi Sí, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ bên trái của thư phòng, thở dài: “Trời sắp sáng rồi.”
“Vậy không ngủ nữa.” Yến Vi Sí trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, trực giác thấy cuộc sống thật tốt, vợ mình thật tuyệt.
Trong thư phòng vang lên tiếng sột soạt.
Ghế bị đá ra, cửa sổ duy nhất đang hé mở cũng bị đóng lại.
Thoải mái thân mật khăng khít.
“Thực ra em rất sợ anh hỏi nhiều, em nói hết cho anh nghe, anh lại không tin.”
“Em không có niềm tin vào bản thân mình đến vậy à?”
“Quả thực em…”
Giọng nói xen lẫn trong những nụ hôn triền miên, “Yếu đuối.”
“Em đừng cắn anh.”
“Không cắn.”
Khi mặt trời ngoài kia đã lên cao, tấm rèm cửa dày được kéo kín mít, thư phòng trở nên yên tĩnh.
Trần Vụ tiện tay lấy một chiếc áo mặc vào, vai áo trễ xuống, ống tay dài vắt ngang khuỷu tay, vạt áo che phủ mông. Anh im lặng cởi ra thay cái khác, rồi lại tìm quần đùi của mình mặc vào, loạng choạng đứng không vững.
Trong hõm đầu gối có vài vết răng, âm thầm tuyên bố quyền sở hữu.
Người vừa nói không cắn giờ đang nằm gục trên chiếc ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên, ngủ say sưa. Đây là hành vi lái xe khi mệt nhọc, rất nguy hiểm.
Trần Vụ đứng tại chỗ vung vẩy cánh tay, chậm rãi tập vài động tác thể dục buổi sáng theo kiểu người già để thư giãn. Sau đó, anh ra ngoài cho chó mèo ăn, pha cho mình một ly ngũ cốc uống hết, rồi lại rửa thêm một quả táo, vừa gặm vừa trở về phòng làm việc.
Yến Vi Sí vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Trần Vụ rời đi.
Trần Vụ ngậm quả táo chạm vào khuyên tai của Yến Vi Sí, ngón tay men theo đường nét khuôn mặt hắn trượt xuống cằm, sờ lên đám râu mới mọc.
Trong lúc ngủ mơ Yến Vi Sí nói mê, “Xin lỗi, đã giấu giếm anh.”
Thư phòng yên tĩnh hồi lâu, thấp thoáng có tiếng lầm bầm, “Không cần xin lỗi, anh cũng có chuyện giấu em.”
Yến Vi Sí không nghe thấy.
Về việc Trần Vụ bị động tiến vào trại tạm giam, Triệu Khoát làm chủ mời anh và Yến Vi Sí đi ăn.
Lúc đó, trên đài quan sát đang phơi cá khô nhỏ, tam thể thèm thuồng đến mức nhỏ dãi sắc cầu vồng.
Chó vàng không mấy hứng thú với đống cá khô nhỏ, hai chân nó đặt lên đùi Trần Vụ, đuôi vẫy vui vẻ, trong miệng là kẹo bỏng gạo vừa được cho ăn.
Trần Vụ nằm trong phòng khách, mười ngón tay đeo kẹo que dài, anh cắn một miếng ở chỗ này, liếm một chút ở chỗ kia, ăn “rột rột”.
Trong bếp vang lên tiếng “cạch” “cạch”.
Yến Vi Sí đang chặt xương sườn.
Không lâu sau, Yến Vi Sí cầm dao đi ra, mặt mày đen xì: “Không đúng, anh mua ở siêu thị nào mà không chặt sẵn thế? Lần sau đừng mua ở đó nữa.”
Trần Vụ chớp chớp mắt: “Anh mua ở chợ nông sản xa lắm, quầy hàng ở đó rất đắt khách, không có thời gian chặt.”
Sự bất mãn trên mặt Yến Vi Sí chững lại: “Siêu thị hết sườn rồi à?”
Trần Vụ đáp: “Chợ nông sản rẻ hơn.”
Yến Vi Sí: “…” Hắn dùng tay còn lại vuốt tóc mái lòa xòa, bất lực nói, “Nhà mình thiếu chút tiền đó sao? Chiếc thẻ em đưa anh hồi năm nhất đã đổi thành không giới hạn rồi, anh…”
Trần Vụ lúng búng ngắt lời: Anh còn chưa nói xong mà.”
“OK.” Yến Vi Sí thong thả, “Vậy anh nói đi.”
Trần Vụ nói tiếp nửa câu sau: “Còn tươi hơn siêu thị, heo mới giết, ai muốn mua phần nào thì tự cắt.”
Yến Vi Sí nghĩ bụng, sao em lại không tin được nhỉ? Có phải anh nghĩ em ít va chạm không?
“Nhanh đi chặt sườn tiếp đi, chặt xong thì cho vào nồi đất, không cần chần qua nước sôi.” Trần Vụ nằm im không nhúc nhích, trong miệng vẫn ngậm một đoạn kẹo que trắng giòn.
Đúng lúc này cuộc gọi của Triệu Khoát tới.
Điều kỳ lạ là, Triệu Khoát là người nắm quyền của Triệu thị, vậy mà không hẹn trước qua bộ phận trợ lý của Yến thị, mà gọi thẳng vào số của người nhà của chủ tịch Yến, bỏ qua bước đó.
Đánh rắn cũng biết phải đánh bảy tấc.
Muốn mời được Yến Vi Sí, cách hiệu quả nhất là tìm đến Trần Vụ.
Nhưng xung quanh Trần Vụ đều là người thân tín của Yến Vi Sí, dù có tiếp cận được anh thì cũng chưa chắc anh đã gật đầu.
Chỉ những người được anh kéo vào vòng tròn nhỏ của mình mới nhận được sự quan tâm của anh.
Nên Triệu Khoát liên lạc với Lưu Du.
Trần Vụ hỏi Yến Vi Sí có đi ăn không, Yến Vi Sí biết anh đã hỏi thì chứng tỏ là muốn đi.
Vì vậy, Yến Vi Sí đồng ý.
Bữa ăn diễn ra rất công thức, hai vị gia chủ một người kiệm lời, một người trong lòng chỉ có vợ, không nói chuyện được với nhau.
Trần Vụ cũng không phải người nói nhiều biết khuấy động không khí, vừa rảnh một chút là bị Yến Vi Sí đút cho ăn, hoàn toàn chẳng có thời gian lo gì khác.
Bữa tiệc này vừa kết thúc đã đến tai những người có ý đồ.
Hiện tại, nhất cử nhất động của Yến thị đều đặc biệt thu hút sự chú ý, dòng máu mới đại diện cho cách làm mới, phong cách xử lý công việc khó lường đi kèm với những biến số khó đoán.
Minh Ký cố ý mượn sức Yến thị để thay thế Khương thị, song Yến thị đã từ chối.
Có lẽ là vì tình cũ, dù bạn thân không còn nữa, nhưng vẫn giữ tình nghĩa ủng hộ hết mình thời niên thiếu.
Cuộc gặp riêng tư tối nay giữa Yến thị và Triệu thị, liệu có liên quan đến lợi ích nào đó tạm thời chưa được tiết lộ hay không, lại có tin tức mới truyền ra.
Buổi gặp gỡ còn có người thứ ba.
Chủ tịch Yến đã dẫn người nhà đi cùng.
Xem ra không phải công việc, mà là giao tình cá nhân. Vậy thì càng không thể xem thường. Người yêu cũ của Triệu Khoát và em họ gã đều là người thân cận của Trần Vụ.
Trong lúc Triệu thị đang được bàn tán xôn xao về khả năng quay lại đỉnh cao nhờ Yến thị, chủ tịch Khương ngất xỉu tại văn phòng và được đưa đi cấp cứu khẩn cấp.
Nghe nói nguyên nhân là do vấn đề ở bộ phận tài chính.
Vấn đề gì thì không rõ, dù sao bộ phận đó cũng không bao giờ có chuyện nhỏ.
Cũng có tin đồn nói là liên quan đến dự án vịnh Đại Kỳ.
Thời gian trước dự án này là trọng điểm của Khương thị, Khương Vệ Dân giao toàn quyền cho người con rể mà ông ta đắc ý phụ trách. Con rể vừa bị bắt, tất cả nguồn lực đầu tư vào dự án đều đổ sông đổ biển.
Trong số nhiều doanh nghiệp tham gia cạnh tranh, một công ty ngoại quốc nào đó gần như chắc chắn sẽ giành được dự án.
Dự án vịnh Đại Kỳ có triển vọng rất hạn chế, cùng lắm chỉ có thể làm điểm du lịch, là một thương vụ lỗ vốn. Không ít thương nhân chỉ tham gia cho vui, không thiếu tiền nên chơi bời tùy ý.
Cũng không biết tại sao Khương thị lại coi trọng như vậy.
Kết cấu phe phái của Khương thị không bằng một nửa Yến thị, song cũng rất phức tạp, dưới bề mặt bình lặng là dòng dung nham đang cuộn trào.
Cô con gái duy nhất vẫn đang ở nước ngoài.
Về nước chắc là sẽ khóc ngất trên bậc thang trước cửa trại tạm giam, hoặc trước cổng nhà tù.
Sáng thứ Năm, Trần Vụ được mời đi tham quan triển lãm mẫu gỗ, Yến Vi Sí đã dành thời gian đi cùng anh.
Ngày làm việc, trong phòng triển lãm không có nhiều người, chỉ mỗi Yến Vi Sí là người ngoài ngành, Hắn kéo Trần Vụ giải thích cho mình một lúc, thấy người của Viện Khoa học Lâm nghiệp giới thiệu một bậc thầy trong ngành cho Trần Vụ bèn tự lùi ra.
Yến Vi Sí bước ra khỏi phòng triển lãm, nheo mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới ánh nắng chói chang, rút một tay ra khỏi túi quần tây, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Đợi lát nữa xong việc sẽ cùng Trần Vụ đến bệnh viện thăm trưởng thôn.
Cả buổi sáng đã trống lịch rồi, dứt khoát dùng hết luôn.
Trên lề đường đối diện có một ông thầy bói ngồi ở gần cây cầu, là một ông lão què, gần như sắp bị nắng làm choáng váng.
Yến Vi Sí chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống hỏi về đường tình duyên của mình.
Thầy bói rất quan tâm đến từng người qua đường trong tầm mắt, vì tất cả đều có thể là khách hàng tiềm năng của mình. Lão chú ý tới từng người một trong đám đông trước cửa phòng triển lãm.
Lúc này lão nhận ra vị quan quyền quý trước mặt mình.
“Cậu có một người yêu đồng giới, hai người tuổi tác không bằng nhau, trải nghiệm khác nhau, lĩnh vực công việc và vòng tròn xã hội cũng không giống nhau, nhưng hai người đều kiên định lựa chọn đối phương. Năm nay là năm thứ…”
Thầy bói bắt đầu bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm rất thần bí.
“Thứ tư bên nhau.”
Yến Vi Sí nói: “Thật giả không quan trọng, miễn là lời tôi thích nghe.”
Hắn cầm lấy mã QR trước quầy, nghịch nghịch một cách lơ đãng, “Một câu một nghìn. Hơn hai mươi câu thì mỗi câu mười nghìn.”
Thầy bói nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đôi mắt đục ngầu sáng rực lên, còn có chuyện tốt như vậy sao!
Trong bếp có tiếng nước rửa chén, Yến Vi Sí ngồi bên bàn ăn, trước mắt là một đĩa sủi cảo, hơi nóng bốc lên phủ mờ mắt hắn, xoa dịu trái tim mệt mỏi vì công việc cường độ cao trong chuyến công tác, và cả linh hồn háo hức trông mong trở về nhà của hắn.
Yến Vi Sí lấy hai tay che khuất gương mặt có phần tiều tụy. Hắn bụi bặm vất vả bay trở về, đứng dưới nhà thấp thỏm lo âu từ trước nửa đêm trên đến sau nửa đêm, không chịu nổi nữa mới rón rén vào nhà, không dám phát ra tiếng động lớn như một tên trộm.
Những gì hắn tưởng sẽ phải đối mặt lại khác một trời một vực với thực tế.
Giữa tiếng nước chảy trong bếp có tiếng gọi: “A Sí, em đã ăn gì chưa?”
“Ừ, ăn, ăn tiếp.” Yến Vi Sí buông tay xuống, giọng khàn khàn, mắt cay xè. Hắn cầm đũa gắp một chiếc sủi cảo, chấm ——
Đĩa có ba ngăn, lần lượt đựng giấm, nước tương, đường trắng.
Cổ họng Yến Vi Sí đang đau rát vì bị kích thích bởi quá nhiều kẹo bạc hà lại nghẹn lại.
Một người đàn ông khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần sau tuổi hai mươi, có phải đều dễ bị xúc động như vậy không?
Giữa mùi thơm phức của những món ăn bình dị, chủ tịch Tiểu Yến làm thơ phổ nhạc cho đĩa sủi cảo chay, thế gian xuân sắc vô ngần, muôn hoa rực rỡ bội phần tươi xinh.
“Sao em không ăn?”
Đằng sau vang lên giọng nói.
Yến Vi Sí rùng mình: “Sủi cảo vào mắt.”
Hít thở không thông.
Đệt.
Vừa rồi mình nói cái gì?
Không phải là mình đi công tác biến thành ngốc nghếch đấy chứ?
Yến Vi Sí run rẩy nhấc khăn trải bàn lên, trông như đang tìm chỗ để chui vào.
Trần Vụ yên lặng nhìn hắn.
Ngay khi Yến Vi Sí chuẩn bị buông xuôi mặc kệ, Trần Vụ lại làm như không nghe rõ, ấn khăn trải bàn mà Yến Vi Sí định nhấc lên xuống: “Mau ăn đi.”
Yến Vi Sí khựng lại, cười khổ nghiêng người, ôm eo Trần Vụ vùi đầu vào lòng anh: “Vợ ơi, em lo lắng quá không ăn nổi.”
Trần Vụ định tháo kính lau tròng kính bị mờ, nhưng rồi khựng lại, xoa đầu Yến Vi Sí, nghe hắn tủi thân than thở: “Xin anh đừng dùng dao nhỏ dịu dàng như gió xuân mưa phùn nữa, anh cứ chém mạnh tay dứt khoát đi, để em sớm được đầu thai lên bờ.”
Một đĩa sủi cảo dần từ nóng hổi nguội thành ấm áp.
Trần Vụ vỗ vỗ người bạn trai đang ôm chặt mình: “Nói gì thế, anh cầm dao để cắt hành lá cho em mà.”
Câu nói hài hước hòa vào bầu không khí trầm lắng, đầy ắp hơi thở của cuộc sống.
Yến Vi Sí lợi dụng cơ hội: “Anh chỉ gọi điện cho em khi em bay đến bên kia.”
Trần Vụ chỉnh lại cổ áo sơ mi của Yến Vi Sí, kiểm tra chiếc cổ thảm thương của hắn: “Anh có việc của mình.”
Chuyển hướng câu chuyện, “Em cũng không gọi cho anh.”
Yến Vi Sí bật ra một câu trầm thấp: “Em nào dám làm phiền anh.”
Rất nhiều lần dừng lại ở màn hình gọi điện, sợ gọi qua sẽ xúc động.
Không gọi thì lại suy nghĩ lung tung.
Hy vọng đây là lần cuối cùng, con mẹ nó quá căng thẳng.
Chiếc áo phông trước mặt bị cọ sát vào da thịt, hơi thở phảng phất phả lên từng đợt, Trần Vụ hơi ngứa ngáy, anh nói với âm lượng không lớn không nhỏ: “A Sí, anh đếm đến ba, em mà không ăn nữa thì anh sẽ bê sủi cảo cho Đậu Đậu.”
Chú chó vàng đang nằm cạnh tường vừa nghe thấy tên mình liền lập tức vẫy đuôi.
“Gâu gâu!” “Gâu gâu gâu!”
Như thể đang nói, em ăn, em đến đây.
Yến Vi Sí: “…”
Hắn lập tức rời khỏi vòng tay Trần Vụ, ngồi xuống kéo đĩa sủi cảo đã bị bỏ quên nãy giờ về phía mình, cúi đầu ăn nhanh.
Cổ họng đau thật sự, hít vào cũng thấy lạnh buốt.
Yến Vi Sí nuốt một miếng sủi cảo, một mùi khó chịu nhưng quen thuộc ập đến, hắn nghiêng đầu, thấy Trần Vụ đang cầm một hộp thuốc mỡ tự chế.
“Cái này là để cho em dùng à?”
Có chút mong đợi dè dặt.
“Không phải,” Trần Vụ trả lời trong ánh mắt ngơ ngác của hắn, “Để anh ăn đấy.”
Khóe miệng Yến Vi Sí giật giật. Hắn cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo: “Em chưa tắm, bôi lên cũng uổng phí.”
“Không sao, anh đã thêm hai loại thuốc, hiệu quả hơn trước.” Trần Vụ trực tiếp dùng tay lấy một ít thuốc mỡ màu đen, bôi lên xương tai trái của Yến Vi Sí, “Lúc em đi tắm chắc cũng đã hấp thụ rồi.”
Thuốc mỡ vừa bôi lên không có cảm giác gì, nhưng khi xoa nhẹ thì nó bắt đầu ấm dần. Cả vành tai Yến Vi Sí trở nên đỏ ửng, Trần Vụ không chỉ nấu sủi cảo cho hắn, chuẩn bị ba loại nước chấm, mà còn bôi thuốc mỡ lên vết muỗi đốt của hắn, có phải đã tiếp nhận xong rồi không?
Dây thần kinh căng thẳng của Yến Vi Sí hơi thả lỏng. Hắn lặng lẽ thò một chân dưới bàn ra, dùng dép lê cọ cọ Trần Vụ: “Thực ra em đi chuyến bay sớm nhất.”
Trần Vụ không ngừng động tác bôi thuốc: “Có thể nhìn ra, đã cho cả bầy muỗi trong dinh thự ăn no.”
“…” Yến Vi Sí vốn không cảm thấy gì nhiều về vết muỗi đốt, nhưng khi Trần Vụ nói ra, hắn cảm thấy da thịt lộ ra ngoài đều ngứa ngáy khó chịu, ngay lập tức cởi cúc áo từ trên xuống dưới, cởi luôn áo sơ mi ném lên chiếc ghế bên cạnh.
“Em còn ăn rất nhiều kẹo bạc hà.”
“Em cố nhịn không hút thuốc, rất vất vả, bởi vì tình trạng lúc đó của em, chỉ cần bắt đầu thì không dừng lại được, ít nhất cũng hết một bao.”
Dưới ánh đèn, thân hình cường tráng của người đàn ông trẻ tuổi như được phủ một lớp màu sắc dịu dàng, trên hai cánh tay thon dài có rất nhiều nốt đỏ. Ngực rộng và dày, đường nét thon gọn từ trên xuống dưới đẹp đến mức gần như hoàn hảo, đầy sức hấp dẫn, chạy dài liền mạch vào cạp quần tây.
Khi nuốt, yết hầu chuyển động, trước cổ sau cổ đều là những nốt đỏ.
“Lúc em về đến nhà, quần áo toàn mùi thuốc lá, anh sẽ không vui.” Hắn nói, cổ khẽ cúi xuống, đuôi tóc xoăn vàng nhạt trông ngoan ngoãn.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, độ tuổi hăng hái ngập tràn nhiệt huyết.
Trần Vụ cười cười: “Anh dễ không vui thế à?”
Không đợi Yến Vi Sí nói gì, Trần Vụ đã di chuyển sang bên kia, tiếp tục bôi thuốc cho hắn: “Em toàn nghĩ cái gì vậy?”
Yến Vi Sí thở dài: “Không phải là nghĩ đến anh sao?”
Trần Vụ nói: “Nghĩ đến anh mà em ăn sủi cảo như tử tù ăn bữa cuối cùng à?”
Yến Vi Sí nhíu mày phản bác: “Sao lại là tử tù? Không thể nào, em cùng lắm cũng chỉ là phạm lỗi nhỏ mà thôi.”
Trần Vụ vặn cằm hắn, bôi một chút thuốc mỡ lên khóe mắt hắn: “Vậy em hoảng loạn cái gì?”
Yến Vi Sí: “…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy, trí thông minh liên tục rớt mạng, mình vẫn nên ăn sủi cảo của mình tiếp thôi.
Một đĩa sủi cảo được ăn sạch sẽ, ngay cả nước súp cũng bị Yến Vi Sí uống hết.
Chó vàng đợi cả buổi mà chẳng được gì, nó nằm dài trên đất rên ư ử.
“Ngày mai sẽ nấu riêng cho mày.” Trần Vụ sợ nó đánh thức tam thể, sẽ ồn ào lắm, nên vội vàng dỗ dành nó, sau đó quay sang nói với Yến Vi Sí đã ăn xong: “Đi tắm đi.”
Yến Vi Sí nắm lấy bàn tay dính mùi thuốc nồng nặc của Trần Vụ, không hề ghét bỏ mà hôn mấy cái: “Giờ đi tắm luôn sao?”
Trần Vụ chỉ vào đồng hồ trên tường cho Yến Vi Sí xem.
“Được rồi, em đi tắm đây.” Yến Vi Sí lười biếng đứng dậy, tháo thắt lưng đưa cho Trần Vụ. Hắn rời khỏi phòng ăn đi vào trong, đặt tay lên khóa quần tây, vừa định cởi ra thì phía sau vang lên tiếng rèm cửa tự động kéo lên.
Yến Vi Sí bật cười thành tiếng, cơ bụng cũng phập phồng theo nhịp cười. Hắn tùy ý vuốt từ trên xuống dưới, tự cảm thấy không có gì đặc biệt, nhưng vợ thích.
Vẫn phải tập luyện thôi.
Nhất là sau khi thời gian ngồi văn phòng tăng lên.
Nếu không tập luyện, béo lên, thì còn gì nữa. Yến Vi Sí tặc lưỡi đầy lo lắng, vừa đi về phía phòng ngủ vừa điều chỉnh lại kế hoạch tập luyện của mình.
Trong phòng ngủ có đốt huân hương, Yến Vi Sí tắm xong đi vào, Trần Vụ đã nằm trên giường. Anh tháo kính ra, đôi mắt hơi cụp xuống như một hồ nước trong veo uốn cong, tay chỉnh lại tấm chăn mỏng: “Ngủ thôi.”
Yến Vi Sí nhấc chân sải bước giẫm lên cuối giường, ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm Trần Vụ ở đầu giường từ khoảng cách không xa cũng không gần: “Thật sự để em ngủ à? Cứ thế đi ngủ?”
Trần Vụ kéo chăn đắp lên người: “Đúng rồi, ngủ đi.”
Giường phát ra tiếng lún nặng nề, lan đến bên cạnh Trần Vụ, một bóng đen từ trên cao phủ xuống anh, tiếp theo là một nụ hôn mát lạnh.
Anh mở mắt ra, mí mắt run lên vì nụ hôn, một cái đầu xù tóc cọ vào, mang theo hơi ẩm.
“Không ngủ được, tóc em chưa khô.” Yến Vi Sí vừa cọ vừa nói.
Trần Vụ sờ lên mái tóc ướt của hắn, sau đó xuống giường lấy máy sấy, không lâu sau đã sấy khô cho hắn.
Lúc này Yến Vi Sí không tìm được lý do nào khác, chỉ đành thấp thỏm nằm trên giường chờ đợi cuộc họp gia đình đêm khuya tiếp theo.
Phòng ngủ chìm vào bóng tối, Trần Vụ đặt điều khiển lên tủ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Yến Vi Sí mãi không đợi được Trần Vụ mở lời. Hắn không kìm được mà nghiêng người ôm anh vào lòng: “Anh đã đến trại tạm giam, đến nhà tổ để tìm câu trả lời, chỉ còn thiếu việc hỏi em để xác nhận thôi, khi nào mới bắt đầu?”
Trần Vụ không nói gì, hơi thở cũng không đều đặn, rõ ràng là chưa ngủ.
Nhịp tim của Yến Vi Sí dồn dập thình thịch. Tất cả những biến động cảm xúc lớn trong đời hắn, không phải đến từ Trần Vụ thì cũng liên quan đến Trần Vụ, những thứ khác hắn đều tự mình dùng khiên chắn lại.
Lúc này đừng nói là khiên, ngay cả trang bị ban đầu cũng đã bị hắn tháo xuống.
“Tổ tông ơi, anh không hỏi thì em không ngủ được.” Yến Vi Sí hầu như không nghỉ ngơi trong suốt chuyến công tác, cơ thể gần như đã đến giới hạn, tinh thần vẫn đang gắng gượng chống đỡ. Hắn đang chờ Trần Vụ thổi tắt ngọn đèn trong đầu mình, dỗ mình chìm vào giấc ngủ.
Trần Vụ nhẹ giọng nói: “Tiền bán dược liệu, có phải đã dùng cho em rồi không?”
Yến Vi Sí sững sờ, những lúc ngủ mơ màng ở nước ngoài, hắn đã suy đoán Trần Vụ sẽ bắt đầu từ đâu, theo thứ tự xuôi hay ngược, hoặc xáo trộn rồi hỏi đến đâu thì hỏi, không ngờ câu hỏi đầu tiên của Trần Vụ lại là về nơi đến của số tiền bán dược liệu.
“Có phải không?” Trần Vụ nhéo vào cơ lưng của Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí rên lên: “Phải.”
Lúc trước, khi Yến Vi Sí đưa ra bức ảnh phục chế dược liệu khô trong buổi đấu giá, hắn nghe Trần Vụ nói đó là một cây trong số những cây trồng sớm nhất của mình, bấy giờ hắn đã choáng váng trước một vài thông tin được sắp xếp lại.
Trần Vụ học được phương pháp tinh chế dược liệu từ sư phụ của mình. Người đứng sau vụ đấu giá dược liệu không chỉ quen biết sư phụ anh mà còn biết anh có khả năng nhân giống loại dược liệu quý hiếm đó, vì vậy đã tìm đến anh từ khi anh còn niên thiếu.
Việc mang dược liệu do Trần Vụ trồng từ ngày xưa ra bán đấu giá không phải vì tiền bạc, mà là vì mục đích khác.
Vào thời điểm đó, số tiền lên đến hàng chục triệu.
Một câu trả lời mắc kẹt trong cổ họng Yến Vi Sí, lúc ấy tâm trạng hắn rất tồi tệ, tức giận và bất lực.
Tức giận vì hành động của Trần Vụ, bất lực vì quá khứ đã trở thành chuyện đã rồi, không thể thay đổi.
Yến Vi Sí nghĩ rằng mình sẽ điều tra thêm, làm rõ mọi thứ, xác nhận, rồi sẽ cho Trần Vụ một lời giải thích.
Sau đó, khi đã điều tra ra, Yến Vi Sí không biết phải mở lời thế nào. Hắn định đợi đến khi cùng Trần Vụ đi Anh làm sinh viên trao đổi, trong môi trường thoải mái hơn thì sẽ thẳng thắn. Ai ngờ kế hoạch không theo kịp thay đổi, hắn không đi được, nên nghĩ sẽ tìm một dịp khác để nói.
Đột nhiên bị Quý Minh Xuyên xen ngang một chân.
Trần Vụ đã tự mình kiểm chứng, cần Yến Vi Sí xác nhận kết quả để hoàn tất mảnh ghép cuối cùng.
Yến Vi Sí đã bổ sung thêm.
“Trước đây, một công ty nước ngoài của em gặp chút rắc rối, nhận được một khoản đầu tư mới vượt qua khủng hoảng.” Yến Vi Sí vuốt ve đầu vai Trần Vụ, “Một thời gian sau sự kiện đấu giá, em điều tra ra khoản đầu tư đó là do Yến Đình Sinh sắp xếp, tiền đến từ dược liệu anh trồng, hai phần ba đã được sử dụng, một phần ba còn lại được Yến Đình Sinh rót vào một công ty khác của em vào năm sau đó.”
“Cuộc đấu giá dược liệu năm ngoái đã bị ông ta thao túng ngầm để chốt ở mức bảy mươi triệu, cuộc đấu giá bốn năm trước cuối cùng là sáu mươi triệu, mà một trăm ba mươi triệu không hơn không kém chính là tổng số tiền ông ta đầu tư hai lần, ông ta đã dùng cách đó để lấy lại tiền.”
Yến Đình Sinh đã đặt dược liệu lên sân khấu của thế cục phức tạp nhằm thu hút sự chú ý của hắn, khơi dậy hứng thú của hắn lên mức cao nhất, chủ động dành rất nhiều công sức để điều tra và tìm hiểu những chuyện cũ, để hắn tự tay bóc trần mạng lưới dính dáng đến người hắn yêu.
“Cho em là được rồi.” Trần Vụ nói, “Anh không hỏi những cái khác.”
Yến Vi Sí có chút không phản ứng kịp: “Chỉ quan tâm đến điều này thôi sao?”
Trần Vụ tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay hắn: “Những chuyện khác không muốn nghe nữa, thời gian trôi qua quá lâu, liên quan đến quá nhiều thứ, ngắm hoa trong sương, nhìn trăng dưới nước, mỗi người đều có một câu chuyện với nguyên nhân kết quả của riêng mình, hầu hết mọi chuyện dù từ miệng ai nói ra cũng không hoàn toàn khách quan.”
Lần đầu tiên Yến Vi Sí phát hiện tư tưởng của Trần Vụ lại sáng suốt và thậm chí là cao minh đến vậy, hiểu biết về cuộc sống nhưng không theo khuôn mẫu. Hắn vừa vui mừng vừa tự hào, trầm giọng nói: “Anh có muốn xem bằng chứng giấy trắng mực đen không?”
Trần Vụ ngẩn người: “Tất cả?”
Yến Vi Sí vuốt ve tấm lưng gầy gò của anh: “Không có.”
Trần Vụ rúc vào lòng hắn: “Vậy không xem nữa.”
Yến Vi Sí cảm nhận được hạnh phúc bình dị trong hơi thở của Trần Vụ. Bàn cờ mà Yến Đình Sinh thao túng đã có từ lâu, phức tạp và đầy rẫy những cạm bẫy nguy hiểm.
Ngay cả hắn, nếu sơ suất, cũng có thể biến thành một quân cờ bị đặt ở vị trí nào đó.
Yến Vi Sí còn non nớt, kinh nghiệm và trải nghiệm không thể sánh được với những con cáo già trong giới kinh doanh, hơn nữa hắn khinh thường một số thủ đoạn tác phong. Trước mắt, chuyện hắn có thể chắc chắn không nhiều lắm, việc đưa phe phái của Yến Chấn cho hắn rèn luyện là một trong số đó, và việc để Yến Chấn có được sự thật đảo ngược vào trước chiến thắng, không ít bước ngoặt đều do hắn tự mình thêm vào.
Để kéo căng cảm xúc của Yến Chấn, rồi từ đó lây lan sang Quý Minh Xuyên, giống như hiệu ứng cánh bướm.
Lún sâu trong ván cờ, không còn đường lui.
Chỉ có Yến Đình Sinh mới biết sự thật hoàn chỉnh, nhưng đối với Yến Đình Sinh, đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, ai biết được liệu ông còn nhớ rốt cuộc mình đã suy nghĩ gì trong khoảnh khắc tâm huyết dâng trào nhiều năm trước.
Huống hồ, dù Yến Đình Sinh có nhớ hết mọi chi tiết cũng sẽ không nói ra, ông sẽ coi đó là chuyện nhỏ không đáng kể.
Yến Vi Sí bỗng nhiên bế Trần Vụ xuống giường, chân trần chạy xuyên qua bóng tối đến thư phòng.
“A Sí, em làm gì vậy?” Trần Vụ mơ màng bị đặt lên bàn làm việc, dưới mông là tập tài liệu lạnh lẽo.
“Tách”
Đèn chính trong thư phòng được bật lên.
Yến Vi Sí nhìn vào tủ tài liệu dán sát trần nhà, trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, song thực tế ngoại trừ hắn và Trần Vụ, bất kỳ ai bước vào phạm vi nhất định đều sẽ kích hoạt báo động.
Bí mật của Yến thị được công khai với Trần Vụ, chỉ cần anh muốn xem.
Tuy nhiên, lần nào Trần Vụ cũng chỉ lau bụi bên ngoài tủ tài liệu, anh chưa từng mở ngăn nào ra, càng không nói đến việc lật giở chúng.
Yến Vi Sí chỉ vào tủ tài liệu: “Cốt lõi của mấy thế hệ Yến thị đều nằm ở đây, bao gồm bí mật nội bộ của một số thành viên chủ chốt trong nhà họ Yến cùng của các doanh nghiệp khác.”
Trần Vụ nheo mắt tập trung nhìn, nghe thấy Yến Vi Sí nói, “Cũng như bản sao lưu dữ liệu của những giai đoạn mà em xử lý.”
“Nếu anh muốn xem, bất cứ lúc nào cũng có thể xem.” Yến Vi Sí dịu dàng nhìn chăm chú người đang ngồi trên bàn.
Trần Vụ lắc lắc đầu.
“Đây chỉ là suy nghĩ hiện tại của anh, không đại diện cho ngày mai, càng không đại diện cho tương lai.” Yến Vi Sí kéo ghế ra ngồi xuống, nghiêng người về phía trước, nắm lấy đôi tay Trần Vụ đặt lên hai bên má mình.
“A Sí, người của cha em lấy đi rất nhiều dược liệu nhưng mới bán hai cây…” Trần Vụ nhìn vết muỗi đốt trên người hắn đã giảm đi nhiều, “Vậy những cây còn lại đều để mẹ em sử dụng sao?”
Yến Vi Sí khép hờ mắt, tóc hơi rối: “Triệu chứng của mẹ em rất nhẹ, dùng khá ít, số còn lại ở trong tay em.” Đột biến gene do phóng xạ chỉ có thể được chữa lành bề ngoài, không thể thay đổi bản chất của đột biến, vì vậy sau này tuy mẹ hắn đã khỏi bệnh song cũng không sinh thêm con nữa.
“Vậy cứ bốn năm bán một lần đi.” Trần Vụ nói, “Tiền bán được đưa cho anh.”
Yến Vi Sí ngẩng đầu, cười lộ bọng mắt: “Anh muốn tiêu thế nào?”
Trần Vụ: “Mua quỹ tín thác.”
Yến Vi Sí tỏ vẻ kinh ngạc: “Anh còn biết cả cái này?”
Trần Vụ: “…”
“Mua quỹ nào, có cần em cho ý kiến không?” Yến Vi Sí cười tiến lại gần Trần Vụ, hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Trần Vụ rút tay ra khỏi má Yến Vi Sí, chống tay lên bàn hơi ngả người ra sau, nói rất nghiêm túc: “Em đừng lo.”
“Để em xem có phải anh mọc cánh không, sắp bay đi rồi.” Đầu ngón tay Yến Vi Sí luồn vào sau cổ áo của anh, mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng ôm lấy xương bả vai, vuốt ve một cách đầy mê hoặc khêu gợi.
Trần Vụ liếc Yến Vi Sí, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ bên trái của thư phòng, thở dài: “Trời sắp sáng rồi.”
“Vậy không ngủ nữa.” Yến Vi Sí trút bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, trực giác thấy cuộc sống thật tốt, vợ mình thật tuyệt.
Trong thư phòng vang lên tiếng sột soạt.
Ghế bị đá ra, cửa sổ duy nhất đang hé mở cũng bị đóng lại.
Thoải mái thân mật khăng khít.
“Thực ra em rất sợ anh hỏi nhiều, em nói hết cho anh nghe, anh lại không tin.”
“Em không có niềm tin vào bản thân mình đến vậy à?”
“Quả thực em…”
Giọng nói xen lẫn trong những nụ hôn triền miên, “Yếu đuối.”
“Em đừng cắn anh.”
“Không cắn.”
Khi mặt trời ngoài kia đã lên cao, tấm rèm cửa dày được kéo kín mít, thư phòng trở nên yên tĩnh.
Trần Vụ tiện tay lấy một chiếc áo mặc vào, vai áo trễ xuống, ống tay dài vắt ngang khuỷu tay, vạt áo che phủ mông. Anh im lặng cởi ra thay cái khác, rồi lại tìm quần đùi của mình mặc vào, loạng choạng đứng không vững.
Trong hõm đầu gối có vài vết răng, âm thầm tuyên bố quyền sở hữu.
Người vừa nói không cắn giờ đang nằm gục trên chiếc ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên, ngủ say sưa. Đây là hành vi lái xe khi mệt nhọc, rất nguy hiểm.
Trần Vụ đứng tại chỗ vung vẩy cánh tay, chậm rãi tập vài động tác thể dục buổi sáng theo kiểu người già để thư giãn. Sau đó, anh ra ngoài cho chó mèo ăn, pha cho mình một ly ngũ cốc uống hết, rồi lại rửa thêm một quả táo, vừa gặm vừa trở về phòng làm việc.
Yến Vi Sí vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Trần Vụ rời đi.
Trần Vụ ngậm quả táo chạm vào khuyên tai của Yến Vi Sí, ngón tay men theo đường nét khuôn mặt hắn trượt xuống cằm, sờ lên đám râu mới mọc.
Trong lúc ngủ mơ Yến Vi Sí nói mê, “Xin lỗi, đã giấu giếm anh.”
Thư phòng yên tĩnh hồi lâu, thấp thoáng có tiếng lầm bầm, “Không cần xin lỗi, anh cũng có chuyện giấu em.”
Yến Vi Sí không nghe thấy.
Về việc Trần Vụ bị động tiến vào trại tạm giam, Triệu Khoát làm chủ mời anh và Yến Vi Sí đi ăn.
Lúc đó, trên đài quan sát đang phơi cá khô nhỏ, tam thể thèm thuồng đến mức nhỏ dãi sắc cầu vồng.
Chó vàng không mấy hứng thú với đống cá khô nhỏ, hai chân nó đặt lên đùi Trần Vụ, đuôi vẫy vui vẻ, trong miệng là kẹo bỏng gạo vừa được cho ăn.
Trần Vụ nằm trong phòng khách, mười ngón tay đeo kẹo que dài, anh cắn một miếng ở chỗ này, liếm một chút ở chỗ kia, ăn “rột rột”.
Trong bếp vang lên tiếng “cạch” “cạch”.
Yến Vi Sí đang chặt xương sườn.
Không lâu sau, Yến Vi Sí cầm dao đi ra, mặt mày đen xì: “Không đúng, anh mua ở siêu thị nào mà không chặt sẵn thế? Lần sau đừng mua ở đó nữa.”
Trần Vụ chớp chớp mắt: “Anh mua ở chợ nông sản xa lắm, quầy hàng ở đó rất đắt khách, không có thời gian chặt.”
Sự bất mãn trên mặt Yến Vi Sí chững lại: “Siêu thị hết sườn rồi à?”
Trần Vụ đáp: “Chợ nông sản rẻ hơn.”
Yến Vi Sí: “…” Hắn dùng tay còn lại vuốt tóc mái lòa xòa, bất lực nói, “Nhà mình thiếu chút tiền đó sao? Chiếc thẻ em đưa anh hồi năm nhất đã đổi thành không giới hạn rồi, anh…”
Trần Vụ lúng búng ngắt lời: Anh còn chưa nói xong mà.”
“OK.” Yến Vi Sí thong thả, “Vậy anh nói đi.”
Trần Vụ nói tiếp nửa câu sau: “Còn tươi hơn siêu thị, heo mới giết, ai muốn mua phần nào thì tự cắt.”
Yến Vi Sí nghĩ bụng, sao em lại không tin được nhỉ? Có phải anh nghĩ em ít va chạm không?
“Nhanh đi chặt sườn tiếp đi, chặt xong thì cho vào nồi đất, không cần chần qua nước sôi.” Trần Vụ nằm im không nhúc nhích, trong miệng vẫn ngậm một đoạn kẹo que trắng giòn.
Đúng lúc này cuộc gọi của Triệu Khoát tới.
Điều kỳ lạ là, Triệu Khoát là người nắm quyền của Triệu thị, vậy mà không hẹn trước qua bộ phận trợ lý của Yến thị, mà gọi thẳng vào số của người nhà của chủ tịch Yến, bỏ qua bước đó.
Đánh rắn cũng biết phải đánh bảy tấc.
Muốn mời được Yến Vi Sí, cách hiệu quả nhất là tìm đến Trần Vụ.
Nhưng xung quanh Trần Vụ đều là người thân tín của Yến Vi Sí, dù có tiếp cận được anh thì cũng chưa chắc anh đã gật đầu.
Chỉ những người được anh kéo vào vòng tròn nhỏ của mình mới nhận được sự quan tâm của anh.
Nên Triệu Khoát liên lạc với Lưu Du.
Trần Vụ hỏi Yến Vi Sí có đi ăn không, Yến Vi Sí biết anh đã hỏi thì chứng tỏ là muốn đi.
Vì vậy, Yến Vi Sí đồng ý.
Bữa ăn diễn ra rất công thức, hai vị gia chủ một người kiệm lời, một người trong lòng chỉ có vợ, không nói chuyện được với nhau.
Trần Vụ cũng không phải người nói nhiều biết khuấy động không khí, vừa rảnh một chút là bị Yến Vi Sí đút cho ăn, hoàn toàn chẳng có thời gian lo gì khác.
Bữa tiệc này vừa kết thúc đã đến tai những người có ý đồ.
Hiện tại, nhất cử nhất động của Yến thị đều đặc biệt thu hút sự chú ý, dòng máu mới đại diện cho cách làm mới, phong cách xử lý công việc khó lường đi kèm với những biến số khó đoán.
Minh Ký cố ý mượn sức Yến thị để thay thế Khương thị, song Yến thị đã từ chối.
Có lẽ là vì tình cũ, dù bạn thân không còn nữa, nhưng vẫn giữ tình nghĩa ủng hộ hết mình thời niên thiếu.
Cuộc gặp riêng tư tối nay giữa Yến thị và Triệu thị, liệu có liên quan đến lợi ích nào đó tạm thời chưa được tiết lộ hay không, lại có tin tức mới truyền ra.
Buổi gặp gỡ còn có người thứ ba.
Chủ tịch Yến đã dẫn người nhà đi cùng.
Xem ra không phải công việc, mà là giao tình cá nhân. Vậy thì càng không thể xem thường. Người yêu cũ của Triệu Khoát và em họ gã đều là người thân cận của Trần Vụ.
Trong lúc Triệu thị đang được bàn tán xôn xao về khả năng quay lại đỉnh cao nhờ Yến thị, chủ tịch Khương ngất xỉu tại văn phòng và được đưa đi cấp cứu khẩn cấp.
Nghe nói nguyên nhân là do vấn đề ở bộ phận tài chính.
Vấn đề gì thì không rõ, dù sao bộ phận đó cũng không bao giờ có chuyện nhỏ.
Cũng có tin đồn nói là liên quan đến dự án vịnh Đại Kỳ.
Thời gian trước dự án này là trọng điểm của Khương thị, Khương Vệ Dân giao toàn quyền cho người con rể mà ông ta đắc ý phụ trách. Con rể vừa bị bắt, tất cả nguồn lực đầu tư vào dự án đều đổ sông đổ biển.
Trong số nhiều doanh nghiệp tham gia cạnh tranh, một công ty ngoại quốc nào đó gần như chắc chắn sẽ giành được dự án.
Dự án vịnh Đại Kỳ có triển vọng rất hạn chế, cùng lắm chỉ có thể làm điểm du lịch, là một thương vụ lỗ vốn. Không ít thương nhân chỉ tham gia cho vui, không thiếu tiền nên chơi bời tùy ý.
Cũng không biết tại sao Khương thị lại coi trọng như vậy.
Kết cấu phe phái của Khương thị không bằng một nửa Yến thị, song cũng rất phức tạp, dưới bề mặt bình lặng là dòng dung nham đang cuộn trào.
Cô con gái duy nhất vẫn đang ở nước ngoài.
Về nước chắc là sẽ khóc ngất trên bậc thang trước cửa trại tạm giam, hoặc trước cổng nhà tù.
Sáng thứ Năm, Trần Vụ được mời đi tham quan triển lãm mẫu gỗ, Yến Vi Sí đã dành thời gian đi cùng anh.
Ngày làm việc, trong phòng triển lãm không có nhiều người, chỉ mỗi Yến Vi Sí là người ngoài ngành, Hắn kéo Trần Vụ giải thích cho mình một lúc, thấy người của Viện Khoa học Lâm nghiệp giới thiệu một bậc thầy trong ngành cho Trần Vụ bèn tự lùi ra.
Yến Vi Sí bước ra khỏi phòng triển lãm, nheo mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới ánh nắng chói chang, rút một tay ra khỏi túi quần tây, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Đợi lát nữa xong việc sẽ cùng Trần Vụ đến bệnh viện thăm trưởng thôn.
Cả buổi sáng đã trống lịch rồi, dứt khoát dùng hết luôn.
Trên lề đường đối diện có một ông thầy bói ngồi ở gần cây cầu, là một ông lão què, gần như sắp bị nắng làm choáng váng.
Yến Vi Sí chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống hỏi về đường tình duyên của mình.
Thầy bói rất quan tâm đến từng người qua đường trong tầm mắt, vì tất cả đều có thể là khách hàng tiềm năng của mình. Lão chú ý tới từng người một trong đám đông trước cửa phòng triển lãm.
Lúc này lão nhận ra vị quan quyền quý trước mặt mình.
“Cậu có một người yêu đồng giới, hai người tuổi tác không bằng nhau, trải nghiệm khác nhau, lĩnh vực công việc và vòng tròn xã hội cũng không giống nhau, nhưng hai người đều kiên định lựa chọn đối phương. Năm nay là năm thứ…”
Thầy bói bắt đầu bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm rất thần bí.
“Thứ tư bên nhau.”
Yến Vi Sí nói: “Thật giả không quan trọng, miễn là lời tôi thích nghe.”
Hắn cầm lấy mã QR trước quầy, nghịch nghịch một cách lơ đãng, “Một câu một nghìn. Hơn hai mươi câu thì mỗi câu mười nghìn.”
Thầy bói nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đôi mắt đục ngầu sáng rực lên, còn có chuyện tốt như vậy sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.