Chương 102: Ngoại truyện chung (6) - Cảm ơn đã nhường
Tây Tây Đặc
16/10/2024
“A Sí, anh muốn lau tượng Phật.” Trần Vụ cởi găng tay, chạm lên bàn tay to của tượng Phật, đầu ngón tay dính đầy bụi.
Yến Vi Sí chiếu đèn pin lên tượng Phật từ trên xuống dưới, thời diểm này ánh sáng này, khá rùng rợn.
“Lau nó làm gì.” Yến Vi Sí cau mày, “Anh đừng nói với em rằng anh lau xong còn quỳ ở đây gõ mõ tụng kinh đấy nhé.”
“Không đâu, chỉ lau thôi.” Trần Vụ đi vào bếp lấy nước, còn có chậu và khăn chuyên dụng để lau tượng Phật cùng với bột hương, anh nhớ mấy thứ đó đều được cất ở chỗ sư huynh, “Nếu em sợ thì về phòng đi.”
“Về phòng thì không sợ nữa à? Em có một mình thôi đấy.”
Yến Vi Sí sải bước theo Trần Vụ, dáng người cao lớn có chút vội vàng.
“A Sí, em lớn lên trong miếu đó.”
“Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, đủ thấy đã để lại bóng ma tâm lý sâu đậm như thế nào cho em. Nghe nói ban đêm bên ngoài miếu toàn là quỷ quái muốn được siêu độ.”
“Không sao, em có súng mà.”
“Súng làm sao bằng anh được, em chỉ có thể dựa vào anh thôi, anh bảo vệ em cho tốt đấy.”
“… Em đi theo anh, đừng nhìn Đông ngó Tây.”
“Chết tiệt, đừng dọa bạn trai anh chứ.”
Miếu tuy nhỏ và cũ, nhưng bích hoạ lại sống động như thật, những tiên nữ trên tường như thể sắp bước ra ngay giây tiếp theo, nhẹ nhàng tung một nắm hoa, miệng niệm Phật âm.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bên ngoài điện bị gió tuyết đập vào phát ra tiếng vang.
Bịch.
Chiếc chân nến nhỏ màu đen đổ xuống, rơi trên hòm công đức.
Yến Vi Sí đã bước ra khỏi điện Phật bỗng cứng người, trong lòng chửi thề, sắp bị dọa chết mất.
Sợ thì sợ, song Yến Vi Sí vẫn giúp Trần Vụ một tay.
Bức tượng Phật lấm lem bụi bặm được chuyển xuống đặt dưới đất, dùng vải thấm nước hòa hương bột để lau, họ không cười đùa hay nói chuyện trong suốt quá trình.
Sau khi lau xong, Yến Vi Sí và Trần Vụ mỗi người nâng một bên, đặt tượng Phật trở lại chỗ cũ.
Trần Vụ thắp hương đã mang theo, cắm vào lư hương.
Một làn khói xanh lượn lờ.
Yến Vi Sí lấy bồ đoàn phủi phủi, đặt trước Phật. Trần Vụ thành kính quỳ xuống, chắp tay, ba lạy trước Phật.
Trần Vụ đứng dậy, Yến Vi Sí kéo mũ phía sau áo khoác giữ nhiệt của anh lên che tai anh, dắt anh bước ra khỏi điện, trước mặt là cây cối khô héo và ngọn núi già phủ đầy tuyết trắng.
Ánh sáng bạc trải khắp tầm mắt, họ đi dạo ở nơi tuyết đọng ít hơn một chút, đi một đường, tiếng cót két vang lên không ngừng.
Yến Vi Sí nhìn lại hai hàng dấu chân trên tuyết, tâm trạng rất khoan khoái: “Ngày mai em không thể đi cùng anh đến nhà họ Dư ăn cơm được.”
“Phải bận việc đúng không, vậy anh tự đi.” Trần Vụ hiểu chuyện nói.
Yến Vi Sí dừng lại ôm anh: “Ăn cơm xong, anh có định ở lại nhà họ Dư một lát không?”
Trần Vụ gật đầu.
“Trước khi rời khỏi nhớ gọi điện cho em, em sẽ bảo người đến đón anh đến công viên giải trí, chúng ta sẽ ngồi vòng đu quay.” Yến Vi Sí vuốt ve vòng eo bị che khuất dưới lớp áo quần của anh.
Trần Vụ thu ánh mắt từ mặt trăng trên ngọn cây về, dừng lại trên đôi mắt trẻ trung rạng ngời của người yêu: “Lần sau đi nhé.”
“Không được.” Yến Vi Sí nghiêm nghị nói, “Lần sau rồi lại lần sau, không được trì hoãn nữa.”
Trần Vụ cũng thấy có lý: “Được rồi được rồi.”
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, đi thêm một lúc nữa rồi về ngủ thôi.” Yến Vi Sí phát hiện ra vài điểm đỏ trong nền trắng xóa, hất cằm về một hướng, “Đó có phải là hồng không?”
Trần Vụ rướn cổ nhìn kỹ, hơi ghen tị với thị lực và khả năng quan sát của hắn: “Là quả hồng.”
“Sư phụ trồng rất nhiều loại cây ăn quả, mà hình như chỉ có hai, ba cây hồng thôi, không ngờ vẫn còn sống.” Trần Vụ cảm thán.
“Chúng ta đi hái đi.” Yến Vi Sí hào hứng.
Trần Vụ bất đắc dĩ trước năng lượng dồi dào của bạn trai: “Thôi đừng hái nữa, tổng cộng không được mấy quả đâu, để cho chim ăn đi.”
“Có thể không hái cây ở đó, nhưng anh có thể nói cho em biết không…” Hơi thở trắng của Yến Vi Sí phớt qua lông mi anh, “Hồng năm nay ở quê nhà sao em không thấy một miếng vỏ nào vậy?”
Trần Vụ ngạc nhiên: “Em ăn à? Bây giờ em bận rộn như con quay, một ngày ba bữa còn chưa chắc đã ăn được, nói gì đến hoa quả.”
“Đừng quan tâm.” Yến Vi Sí nâng khuôn mặt Trần Vụ qua lớp mũ lông, nghiêm nghị nói, “Em có thể không ăn cơm, nhưng nhất định phải ăn hồng.”
Trần Vụ như có như không mà bĩu môi: “Anh sẽ bảo trưởng thôn gửi cho em.”
“Không phải địa chỉ dinh thự, lần này gửi thẳng đến Yến thị, em để ở văn phòng, đói thì ăn vài quả.”
“…” Trần Vụ ấp úng, “A Sí…”
Yến Vi Sí hôn anh một cái: “Hửm?”
“Không có gì.” Trần Vụ không nói nữa. Người già gửi bưu phẩm luôn lo lắng bao bì bị rách, thường quấn rất nhiều băng dính bên ngoài, không biết khi nhân viên lễ tân của Yến thị nhìn thấy gói hàng của ông chủ được gói như bánh chưng thì sẽ thế nào.
Sư phụ được hỏa táng, tro cốt đều được rải trên núi. Trần Vụ đi một đoạn, chỉ hít thở được không khí lạnh lẽo, cảm nhận sự cô đơn mà sắc trắng mang lại. Anh không cảm nhận được sự hiện diện của sư phụ.
Người chết như đèn tắt, mọi thứ đều tan biến, không còn gì nữa.
Trần Vụ trở lại thiền viện ngồi trước chậu lửa, lấy khoai lang đã nướng chín ra, để nguội một chút rồi bẻ đôi, đưa một nửa cho Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí đang thêm củi vào lửa, không nhận, cắn một miếng từ tay của Trần Vụ: “Được rồi, em đã ăn rồi, phần còn lại anh ăn đi.”
Thế là cả hai nửa đều vào bụng Trần Vụ.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Trần Vụ nói với Yến Vi Sí đang cầm điện thoại xử lý công việc: “Anh vào túi ngủ nằm một lát.”
Yến Vi Sí bấm điện thoại, liếc nhìn anh: “Anh mà chui vào rồi, sẽ không muốn ra đâu.”
Trần Vụ trải túi ngủ: “Sẽ không đâu.”
Nói chắc như đinh đóng cột, ai ngờ lại thật sự không ra được.
Như thể dính liền với túi ngủ.
Miếu nhỏ còn lạnh hơn cả thôn Lão Thạch, quá lạnh, không nhớ nổi trước đây đã sống qua như thế nào.
Trần Vụ co ro trong túi ngủ, tất cả lỗ chân lông trên người đều co lại, anh đạp chân, ngáp dài điều chỉnh tư thế.
Yến Vi Sí ở ngoài cửa gọi điện thoại, tiếng Đức rất chuẩn, không phải khách hàng mà là chi nhánh bên đó gặp sự cố.
Trần Vụ chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy, Yến Vi Sí vẫn đang gọi điện thoại.
Cửa vẫn đóng yên.
Trần Vụ trở mình ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài đã ngừng.
Trần Vụ mơ màng gọi: “A Sí, xong việc rồi à?”
“Ừ.”
Cánh cửa trong chốc lát đã mở ra rồi đóng lại, gió rét và tuyết bị ngăn ở bên ngoài, không lọt vào trong nhà được bao nhiêu. Yến Vi Sí xoa xoa thái dương ngồi xuống ghế, cả lịch trình ban ngày lẫn nửa đêm đều bị hủy bỏ, kết quả lại xuất hiện biến động.
Hưởng thụ chút đời sống riêng tư cũng không được như ý, kiếm nhiều tiền có ý nghĩa gì, còn không bằng những ngày làm thêm rồi nộp lương.
Nhưng…
Một khi đã giẫm chân vào vũng bùn, dính bẩn rồi thì không thể nào rút chân ra được nữa.
Ai mà tin một thanh niên mới ngoài hai mươi, ở độ tuổi đỉnh cao của tham vọng và năng lượng, từ người thừa kế trở thành người nắm quyền, sau khi tiếp quản một ván cờ lớn và điều khiển đến cuối lại có thể buông bỏ tất cả, cam tâm buông bỏ tất cả.
Một khi đã nếm mùi tanh, không thể nào ăn chay được nữa.
Các thế lực vì tự bảo vệ mình, vì trả thù, vì lợi ích, v.v…, chắc chắn sẽ không buông tha hắn và người yêu của hắn, sẽ đuổi cùng giết tận họ.
Vì vậy, xét từ bất kỳ góc độ nào, trong vòng ba mươi năm hắn cũng không thể rút lui khỏi trò chơi quyền lực này.
Huống hồ dù hắn muốn sống ung dung tự tại ở một nơi nhỏ bé, Trần Vụ cũng không thể đi được.
Trần Vụ sẽ vào Viện Khoa học Lâm nghiệp.
Khi Trần Vụ vào đó, anh sẽ là hình ảnh đại diện tích cực của Yến thị.
Tương lai khi anh tiếp quản từ cụ Dư, Yến thị – vốn đã là bá chủ trong giới kinh doanh, sẽ nâng tầm ở một khía cạnh nào đó.
Yến Vi Sí dùng que gỗ khều những cục than đỏ rực trong bếp lửa, bên giường vang lên giọng nói khó hiểu của Trần Vụ, “Em đã làm xong việc rồi, sao còn chưa vào?”
“Người em lạnh, đợi một lát.”
Giọng nói của Trần Vụ không rõ ràng lắm, mềm mại và không có góc cạnh: “Không sao đâu, anh ấm, anh sẽ ủ ấm cho em.”
Yến Vi Sí sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo của Trần Vụ nheo lại, không tập trung lắm, khi nhìn hắn có cảm giác mơ màng.
Sóng mắt long lanh tràn đầy tình ý, như đang phóng điện.
Yến Vi Sí ném que gỗ sang một bên, quỳ một gối bên giường sờ mắt mũi tóc anh, lưu luyến không rời.
Như thể cơn nghiện tiếp xúc da thịt bùng phát.
Trần Vụ ngửa đầu ra sau, cái đầu vàng chôn trong cổ anh cọ tới cọ lui. Anh đưa tay ra khỏi túi ngủ, nắm lấy lọn tóc xoăn cọ vào cằm mình kéo sang một bên.
“Đừng cọ nữa, vào nhanh đi, ngủ thôi.”
Bên giường vang lên tiếng sột soạt, Trần Vụ dịch vào trong, Yến Vi Sí cởi áo khoác ngoài chui vào túi ngủ.
Trong chốc lát, mùi đàn hương, mùi thuốc lá, mùi chanh, mùi hormone nam hòa quyện vào nhau, bao bọc lấy Trần Vụ.
Yến Vi Sí dùng chân kẹp lấy chân anh: “Có lạnh không?”
Ngón chân Trần Vụ có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc áp sát: “Lạnh.”
Anh nắm lấy bàn tay không dám chạm vào người mình, đưa lên miệng hà hơi vào rồi nhét vào nách mình cách lớp áo lót: “Ngủ đi.”
Toàn bộ quá trình, Yến Vi Sí đều im lặng lạ thường.
Trần Vụ phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình: “A Sí, em nhắm mắt lại đi, cứ nhìn anh mãi làm gì, trên mặt anh đâu có mọc nấm.”
“Anh hôn em đi.” Giọng Yến Vi Sí lộ ra sự khàn khàn không rõ nguyên do.
Trần Vụ rướn người lên, đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào trán hắn, hôn chụt chụt hai cái.
Yến Vi Sí không hài lòng: “Sao giống như hôn em bé vậy? Có thể thể hiện thái độ của người lớn không?”
“Ngoài cửa hình như có tiếng gì đó.” Trần Vụ đột nhiên thì thầm bên tai hắn.
Yến Vi Sí: “…”
Cần gì phải dọa bạn trai mình như vậy chứ, dọa hỏng rồi còn dùng được không?
Trong phòng thắp một hàng nến, để tránh bị gió thổi tắt, nến được đặt sát tường ở góc khuất gió.
Bầu không khí rất lãng mạn.
Yến Vi Sí không buồn ngủ, hắn kể với Trần Vụ về một lần gặp sấm sét lúc nhỏ: “Em sợ, anh dạy em đếm số.”
“Tại sao lại đếm số, em có đếm không?” Đầu óc Trần Vụ hoạt động chậm chạp.
“Có đếm.” Yến Vi Sí vẫn nhớ rõ con số, “Đếm từ 0 đến mười nghìn.”
Trần Vụ không thể tin nổi: “Có tác dụng không?”
Yến Vi Sí cho anh một ánh mắt “Anh đoán xem”.
Trần Vụ: “Vậy sao em còn đếm?”
Răng hàm Yến Vi Sí phát ngứa: “Em khờ.”
Trần Vụ mím môi.
“Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì, kẻo bị nội thương đấy.” Tay Yến Vi Sí nhanh chóng ấm lên, hắn quen thói luồn vào trong áo Trần Vụ, cảm nhận sắc đẹp nhân gian.
Nhẫn cọ vào da Trần Vụ, anh né tránh, bị Yến Vi Sí ôm vào lòng má ấp môi kề.
Tuyết rơi lặng lẽ ngoài cửa sổ, trong chiếc túi ngủ không thể so sánh với chiếc giường ở nhà, hai trái tim đập thình thịch.
Thật là một điều tuyệt vời.
Giữa lúc xuân tình dạt dào, trăm hoa nở rộ, Trần Vụ lại nói một câu phá hỏng không khí: “A Sí, nếu tối muốn đi tiểu thì làm thế nào, quên mang theo thùng nước tiểu rồi.”
Yến Vi Sí cắn vành tai anh: “Kéo khóa túi ngủ ra một đoạn, thò ra ngoài mà tiểu.”
Trần Vụ: “…”
Đi vệ sinh thực sự bất tiện, trước khi ngủ Trần Vụ không uống nước, bàng quang yên ổn cả đêm.
Không biết Yến Vi Sí có ra ngoài vào ban đêm không, chỉ biết sáng ra khi Trần Vụ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, tay chân thon dài của Yến Vi Sí đang quấn lấy anh. Hơi thở như có như không phả vào cổ anh, sống mũi cao vút chạm nhẹ vào mạch đập của anh.
Sắc trời mờ sáng, Trần Vụ muốn dậy nhưng lại sợ đánh thức Yến Vi Sí. Anh cẩn thận đưa tay đi lấy quần áo đặt trên túi ngủ, đầu ngón tay chạm vào áo khoác giữ nhiệt của mình, từ từ kéo lại gần.
Điện thoại trong túi còn nửa vạch pin, sớm như vậy đã có tin nhắn.
Triệu Tiềm gửi. Cô mê tập thể dục không thể dứt ra được, giữa mùa đông cũng vẫn kiên trì chạy bộ ngoài trời vào sáng sớm.
Kỳ nghỉ đông của Trần Vụ còn chưa bắt đầu, Triệu Tiềm đã hẹn anh rồi, nói là sợ muộn sẽ không hẹn được. Anh cầm điện thoại dựa trên vai Yến Vi Sí để gõ chữ.
Kỳ nghỉ đông anh có một tuần hoạt động tự do, ngày cụ thể chưa xác định, phải đợi thông báo của thầy hướng dẫn lớn tuổi.
Xương cốt toàn thân Trần Vụ bị kìm kẹp đến mức tê dại, anh cử động cánh tay, gửi nội dung đã soạn cho Triệu Tiềm: [Đi miền Nam chơi gì?]
Triệu Tiềm gửi tin nhắn thoại, “Chơi là phụ, chủ yếu là tụ tập, Hoàng Ngộ cũng có ý này, nếu anh rảnh thì chúng ta hẹn nhau nhé.”
Trần Vụ hạ giọng trả lời, “Vậy em đợi anh nhé, bên anh hiện tại chưa xác định được.”
Triệu Tiềm, “Anh, sao anh nói nhỏ thế, cứ như hai chúng ta đang thủ thỉ trong chăn ấy, làm em ngại quá đi mất. Anh chưa dậy à, bình thường giờ này không phải anh đã xuống tầng dắt chó đi dạo sao?”
“Chết tiệt, em quên mất anh Sí, bây giờ hai người đang trên giường đúng không?” Cô kinh hãi, “Chạy đây chạy đây!”
Còn không quên gửi thêm một biểu cảm con vịt vàng chạy trốn.
Trần Vụ lặng lẽ lưu vào bộ sưu tập. Anh thoát khỏi wechat, chơi trò chơi đánh bài có sẵn trong điện thoại để giết thời gian.
Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Trần Vụ là không biết mình đã vô tình cài đặt nhầm lúc nào, anh vội vàng kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.
Không có cài đặt nào.
Chuông báo vẫn đang reo.
Trần Vụ chợt nhận ra tiếng chuông phát ra từ đầu kia của túi ngủ. Anh ngẩng đầu, lần theo âm thanh tìm thấy áo khoác của Yến Vi Sí.
“A Sí, em cài báo thức à, sáng sớm tinh mơ, em định làm gì hả?” Trần Vụ tò mò vỗ vỗ người bên cạnh.
Yến Vi Sí có tính gắt ngủ, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt u ám cáu kỉnh. Hắn nằm vùi mình xuống, lưng cong lên một độ cong khó chịu, trẻ con nắm lấy cánh tay Trần Vụ đặt lên cổ mình, để Trần Vụ ôm mình.
Chuông báo thức chưa tắt, một lúc sau lại bắt đầu vang lên.
Yến Vi Sí tái mét mặt mày ngồi dậy, hai tay vò mái tóc rối bù lẩm bẩm chửi thề vài câu. Hắn rời khỏi túi ngủ đi lấy quần áo, chân suýt nữa giẫm lên Trần Vụ.
“Em cứ nằm đi, để anh lấy cho, em thế này anh sợ em ngã mất.” Trần Vụ lo lắng nói.
“Không nằm nữa.” Yến Vi Sí buồn ngủ mặc quần vào, “Chúng ta ăn chút gì đó, rồi ra ngoài ném tuyết, đắp người tuyết.”
Thấy Trần Vụ không phản ứng, Yến Vi Sí dùng thắt lưng chọc vào má anh, chất liệu da cao cấp chính hãng mát lạnh trượt xuống cổ và hõm xương quai xanh của anh.
Buổi sáng đàn ông đặc biệt căng tràn năng lượng.
Nhất là những người đàn ông trẻ tuổi.
Trần Vụ vội vàng gạt thắt lưng ra, nhanh chóng đeo kính vào, mặc quần áo xuống giường.
“Nhìn anh hoảng hốt kìa, em còn ăn thịt anh được chắc?” Yến Vi Sí liếc nhìn bản thân, cau mày nhắm mắt lại, suy nghĩ về công việc hôm nay.
Được rồi, sóng gió lớn đến đâu cũng đã êm dịu.
“Có ném tuyết không, có đắp người tuyết không?” Yến Vi Sí tắt chuông báo thức, cầm áo khoác xích lại gần Trần Vụ.
“Có thể ném tuyết, cũng có thể đắp người tuyết.” Trần Vụ kiểm tra chậu lửa, đốt cả đêm chỉ còn lại một chậu tro tàn, anh bưng chậu ra ngoài đổ, “Nhưng em đừng đăng lên vòng bạn bè nhé.”
Yến Vi Sí không vui: “Đăng lên vòng bạn bè thì làm sao?”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Làm sao…” Khoe tình yêu làm anh ngứa cả người.
Anh mở cửa, gió lạnh thấu xương tạt vào người và mặt anh, há miệng như ngậm một luồng khí từ hầm băng ra, lạnh đến độ anh rùng mình, “Em quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy, vẫn phải chú ý hình tượng một chút.”
“Trần Vụ, bây giờ anh nông cạn như vậy sao?” Yến Vi Sí quàng khăn choàng cho anh, buộc một nút sau gáy, giả vờ thở dài, “Anh thay đổi rồi, có lòng hư vinh rồi.”
“…”
Trần Vụ lấy điện thoại từ trong túi của Yến Vi Sí, mở khóa bằng vân tay, chụp một bức ảnh chung của họ, sau đó vào wechat của hắn đăng lên vòng bạn bè.
Màn hình bị một bàn tay che lại.
Yến Vi Sí không trêu anh nữa: “Đừng đăng, ban nãy em không cười.”
Trần Vụ không rõ có vấn đề gì: “Chẳng có ai lúc nào cũng cười hết.”
“Chúng ta không giống nhau, bức ảnh này của anh mà được đăng lên, tin đồn chúng ta bất hòa sẽ bay đầy trời.” Yến Vi Sí vươn vai về phía bầu trời xanh xám, lăn một quả cầu tuyết tại chỗ để làm thân người tuyết, “Một đám hồ ly nam hồ ly nữ sẽ phấn khích chui ra khỏi hang, dùng mọi cách để chia người đàn ông của anh ra ăn.”
“Nghe đáng sợ thế.” Trần Vụ làm động tác nuốt nước bọt, “Vậy em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình đấy.”
Yến Vi Sí thừa thắng xông lên: “Môi trường khắc nghiệt, kẻ thù quá nhiều. Vì sự an toàn của em, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định phải thể hiện chủ quyền nhiều hơn.”
Trần Vụ nửa hiểu nửa không: “A Sí, anh thấy em không có nhiều tin đồn tình ái giống Hoàng Ngộ.”
“Nó ngu ngốc vô tư thì có.” Yến Vi Sí không chút lưu tình nhận xét về thằng bạn thân.
“Người đàn ông của anh thì không phải.”
Khác biệt về giai cấp xuất thân dẫn đến sự chênh lệch về mức tiêu dùng, nhưng điểm này không ảnh hưởng gì đến Yến Vi Sí và Trần Vụ.
Yến Vi Sí có thể ăn một chùm nho nhập khẩu vài chục nghìn tệ, cũng có thể ăn nho vài tệ một cân. Hắn đi giày da thiết kế riêng, cũng sẽ đi giày vải Trần Vụ làm cho mình.
Đàm phán chuyện làm ăn trị giá hàng tỷ đô la, cũng có thể cùng Trần Vụ mặc cả nửa ngày ở chợ, tích cực đưa ra ý kiến.
Bữa sáng có thể là một lon cháo bát bảo bình thường để lấp đầy bụng, sau đó về nhà ăn thêm.
Có hai lon cháo bát bảo, Trần Vụ không thích ăn, được Yến Vi Sí đút cho hai thìa rồi có nói thế nào cũng không đụng vào nữa.
“Em ăn của em đi, anh đi cất đồ vệ sinh cá nhân đã.” Trần Vụ đi dọn ba lô.
Thiền viện có năm người tuyết, người có đặc điểm rõ ràng nhất đeo một cặp kính làm bằng cành cây, tiếp theo là người tuyết cao lớn đầu kề đầu với nó.
Chúng đang đợi mặt trời.
Không biết hôm nay có đợi được không. Không đợi được thì còn có ngày mai, ngày kia, cuối cùng sẽ đợi được thôi.
Yến Vi Sí ăn hết lon cháo bát bảo thứ hai rồi vo một cục tuyết ném ra ngoài, cục tuyết va vào thân cây rơi lả tả những bông tuyết.
Trần Vụ chơi ném tuyết với hắn hơn nửa tiếng, mà hắn vẫn còn chưa đã thèm.
“A Sí, còn bao lâu nữa trực thăng mới đến?” Trần Vụ hỏi vọng ra từ trong phòng.
“Không vội.” Yến Vi Sí tự mình đi dạo quanh miếu nhỏ một vòng, khi quay lại trên tay có thêm một bàn cờ và hai hộp quân cờ, đều đã lăn lộn trong tuyết, bên trên có một lớp ẩm ướt.
“Em vào phòng sư phụ anh à?” Trần Vụ nhận ra đó là bộ cờ của sư phụ.
Yến Vi Sí rút khăn giấy lau bàn cờ: “Không có, em tìm thấy trong phòng để hương nến, chắc là Tịnh Dương dọn vào trước khi đi.”
Trần Vụ phủi tuyết trên tay áo Yến Vi Sí, luồn tay vào trong ống tay áo, sờ xem áo len của hắn có bị ướt không: “Vậy chúng ta có mang theo không?”
“Không mang theo, chẳng qua em nhìn thấy, mang lại nói với anh một chuyện…” Yến Vi Sí ném tờ giấy bẩn sang một bên, rút một tờ sạch lau hộp cờ, “Lần nào anh và Tịnh Dương chơi cờ, em đều ở bên cạnh xem, nhìn một lúc rồi cũng biết chơi.”
“Anh đừng không tin.” Hắn hạ vai xuống huých vào Trần Vụ.
“Không có không tin.” Trần Vụ chớp mắt, nghiêm túc nói, “Anh tin.”
Đáy mắt Yến Vi Sí thoáng qua vẻ gian xảo chỉ có trong thương trường đầy mưu mô: “Vậy chơi không? Em đã gọi điện hỏi rồi, lát nữa trực thăng mới tới, hay là chúng ta chơi một ván cờ trước nhé.”
Trần Vụ vừa định bảo chơi hai ván, thì nghe thấy Yến Vi Sí nói bằng giọng điệu bình thản, “Anh thua thì cho em hôn.”
Trong khoảnh khắc đó, mặt Trần Vụ đỏ bừng, “Vậy nếu em thua thì…”
“Còn cần em nói rõ ra sao?” Yến Vi Sí có qua có lại, “Đương nhiên là…” Hắn ngừng một hai giây vô cùng trịnh trọng, “Em cho anh hôn.”
Trần Vụ lắc đầu xua tay: “Không cần không cần.”
“Sao lại không cần?” Yến Vi Sí nhanh chóng mở hộp cờ ra, “Cứ quyết định vậy đi.”
Trần Vụ nhỏ giọng: “Trong miếu không thể… Rất bất kính.”
“Em cũng không nói là phải thực hiện ngay.” Yến Vi Sí tỏ vẻ rất khoan dung và lý trí, “Ghi vào sổ nợ.”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Nghe như kiểu anh chắc chắn sẽ thua vậy.”
…
Thua thật.
Trần Vụ buồn bực xem lại ván cờ.
Yến Vi Sí cười không kiềm chế được: “Cảm ơn đã nhường nhé vợ.”
Yến Vi Sí chiếu đèn pin lên tượng Phật từ trên xuống dưới, thời diểm này ánh sáng này, khá rùng rợn.
“Lau nó làm gì.” Yến Vi Sí cau mày, “Anh đừng nói với em rằng anh lau xong còn quỳ ở đây gõ mõ tụng kinh đấy nhé.”
“Không đâu, chỉ lau thôi.” Trần Vụ đi vào bếp lấy nước, còn có chậu và khăn chuyên dụng để lau tượng Phật cùng với bột hương, anh nhớ mấy thứ đó đều được cất ở chỗ sư huynh, “Nếu em sợ thì về phòng đi.”
“Về phòng thì không sợ nữa à? Em có một mình thôi đấy.”
Yến Vi Sí sải bước theo Trần Vụ, dáng người cao lớn có chút vội vàng.
“A Sí, em lớn lên trong miếu đó.”
“Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, đủ thấy đã để lại bóng ma tâm lý sâu đậm như thế nào cho em. Nghe nói ban đêm bên ngoài miếu toàn là quỷ quái muốn được siêu độ.”
“Không sao, em có súng mà.”
“Súng làm sao bằng anh được, em chỉ có thể dựa vào anh thôi, anh bảo vệ em cho tốt đấy.”
“… Em đi theo anh, đừng nhìn Đông ngó Tây.”
“Chết tiệt, đừng dọa bạn trai anh chứ.”
Miếu tuy nhỏ và cũ, nhưng bích hoạ lại sống động như thật, những tiên nữ trên tường như thể sắp bước ra ngay giây tiếp theo, nhẹ nhàng tung một nắm hoa, miệng niệm Phật âm.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bên ngoài điện bị gió tuyết đập vào phát ra tiếng vang.
Bịch.
Chiếc chân nến nhỏ màu đen đổ xuống, rơi trên hòm công đức.
Yến Vi Sí đã bước ra khỏi điện Phật bỗng cứng người, trong lòng chửi thề, sắp bị dọa chết mất.
Sợ thì sợ, song Yến Vi Sí vẫn giúp Trần Vụ một tay.
Bức tượng Phật lấm lem bụi bặm được chuyển xuống đặt dưới đất, dùng vải thấm nước hòa hương bột để lau, họ không cười đùa hay nói chuyện trong suốt quá trình.
Sau khi lau xong, Yến Vi Sí và Trần Vụ mỗi người nâng một bên, đặt tượng Phật trở lại chỗ cũ.
Trần Vụ thắp hương đã mang theo, cắm vào lư hương.
Một làn khói xanh lượn lờ.
Yến Vi Sí lấy bồ đoàn phủi phủi, đặt trước Phật. Trần Vụ thành kính quỳ xuống, chắp tay, ba lạy trước Phật.
Trần Vụ đứng dậy, Yến Vi Sí kéo mũ phía sau áo khoác giữ nhiệt của anh lên che tai anh, dắt anh bước ra khỏi điện, trước mặt là cây cối khô héo và ngọn núi già phủ đầy tuyết trắng.
Ánh sáng bạc trải khắp tầm mắt, họ đi dạo ở nơi tuyết đọng ít hơn một chút, đi một đường, tiếng cót két vang lên không ngừng.
Yến Vi Sí nhìn lại hai hàng dấu chân trên tuyết, tâm trạng rất khoan khoái: “Ngày mai em không thể đi cùng anh đến nhà họ Dư ăn cơm được.”
“Phải bận việc đúng không, vậy anh tự đi.” Trần Vụ hiểu chuyện nói.
Yến Vi Sí dừng lại ôm anh: “Ăn cơm xong, anh có định ở lại nhà họ Dư một lát không?”
Trần Vụ gật đầu.
“Trước khi rời khỏi nhớ gọi điện cho em, em sẽ bảo người đến đón anh đến công viên giải trí, chúng ta sẽ ngồi vòng đu quay.” Yến Vi Sí vuốt ve vòng eo bị che khuất dưới lớp áo quần của anh.
Trần Vụ thu ánh mắt từ mặt trăng trên ngọn cây về, dừng lại trên đôi mắt trẻ trung rạng ngời của người yêu: “Lần sau đi nhé.”
“Không được.” Yến Vi Sí nghiêm nghị nói, “Lần sau rồi lại lần sau, không được trì hoãn nữa.”
Trần Vụ cũng thấy có lý: “Được rồi được rồi.”
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, đi thêm một lúc nữa rồi về ngủ thôi.” Yến Vi Sí phát hiện ra vài điểm đỏ trong nền trắng xóa, hất cằm về một hướng, “Đó có phải là hồng không?”
Trần Vụ rướn cổ nhìn kỹ, hơi ghen tị với thị lực và khả năng quan sát của hắn: “Là quả hồng.”
“Sư phụ trồng rất nhiều loại cây ăn quả, mà hình như chỉ có hai, ba cây hồng thôi, không ngờ vẫn còn sống.” Trần Vụ cảm thán.
“Chúng ta đi hái đi.” Yến Vi Sí hào hứng.
Trần Vụ bất đắc dĩ trước năng lượng dồi dào của bạn trai: “Thôi đừng hái nữa, tổng cộng không được mấy quả đâu, để cho chim ăn đi.”
“Có thể không hái cây ở đó, nhưng anh có thể nói cho em biết không…” Hơi thở trắng của Yến Vi Sí phớt qua lông mi anh, “Hồng năm nay ở quê nhà sao em không thấy một miếng vỏ nào vậy?”
Trần Vụ ngạc nhiên: “Em ăn à? Bây giờ em bận rộn như con quay, một ngày ba bữa còn chưa chắc đã ăn được, nói gì đến hoa quả.”
“Đừng quan tâm.” Yến Vi Sí nâng khuôn mặt Trần Vụ qua lớp mũ lông, nghiêm nghị nói, “Em có thể không ăn cơm, nhưng nhất định phải ăn hồng.”
Trần Vụ như có như không mà bĩu môi: “Anh sẽ bảo trưởng thôn gửi cho em.”
“Không phải địa chỉ dinh thự, lần này gửi thẳng đến Yến thị, em để ở văn phòng, đói thì ăn vài quả.”
“…” Trần Vụ ấp úng, “A Sí…”
Yến Vi Sí hôn anh một cái: “Hửm?”
“Không có gì.” Trần Vụ không nói nữa. Người già gửi bưu phẩm luôn lo lắng bao bì bị rách, thường quấn rất nhiều băng dính bên ngoài, không biết khi nhân viên lễ tân của Yến thị nhìn thấy gói hàng của ông chủ được gói như bánh chưng thì sẽ thế nào.
Sư phụ được hỏa táng, tro cốt đều được rải trên núi. Trần Vụ đi một đoạn, chỉ hít thở được không khí lạnh lẽo, cảm nhận sự cô đơn mà sắc trắng mang lại. Anh không cảm nhận được sự hiện diện của sư phụ.
Người chết như đèn tắt, mọi thứ đều tan biến, không còn gì nữa.
Trần Vụ trở lại thiền viện ngồi trước chậu lửa, lấy khoai lang đã nướng chín ra, để nguội một chút rồi bẻ đôi, đưa một nửa cho Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí đang thêm củi vào lửa, không nhận, cắn một miếng từ tay của Trần Vụ: “Được rồi, em đã ăn rồi, phần còn lại anh ăn đi.”
Thế là cả hai nửa đều vào bụng Trần Vụ.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Trần Vụ nói với Yến Vi Sí đang cầm điện thoại xử lý công việc: “Anh vào túi ngủ nằm một lát.”
Yến Vi Sí bấm điện thoại, liếc nhìn anh: “Anh mà chui vào rồi, sẽ không muốn ra đâu.”
Trần Vụ trải túi ngủ: “Sẽ không đâu.”
Nói chắc như đinh đóng cột, ai ngờ lại thật sự không ra được.
Như thể dính liền với túi ngủ.
Miếu nhỏ còn lạnh hơn cả thôn Lão Thạch, quá lạnh, không nhớ nổi trước đây đã sống qua như thế nào.
Trần Vụ co ro trong túi ngủ, tất cả lỗ chân lông trên người đều co lại, anh đạp chân, ngáp dài điều chỉnh tư thế.
Yến Vi Sí ở ngoài cửa gọi điện thoại, tiếng Đức rất chuẩn, không phải khách hàng mà là chi nhánh bên đó gặp sự cố.
Trần Vụ chợp mắt một lúc rồi tỉnh dậy, Yến Vi Sí vẫn đang gọi điện thoại.
Cửa vẫn đóng yên.
Trần Vụ trở mình ngủ tiếp.
Không biết qua bao lâu, tiếng nói chuyện bên ngoài đã ngừng.
Trần Vụ mơ màng gọi: “A Sí, xong việc rồi à?”
“Ừ.”
Cánh cửa trong chốc lát đã mở ra rồi đóng lại, gió rét và tuyết bị ngăn ở bên ngoài, không lọt vào trong nhà được bao nhiêu. Yến Vi Sí xoa xoa thái dương ngồi xuống ghế, cả lịch trình ban ngày lẫn nửa đêm đều bị hủy bỏ, kết quả lại xuất hiện biến động.
Hưởng thụ chút đời sống riêng tư cũng không được như ý, kiếm nhiều tiền có ý nghĩa gì, còn không bằng những ngày làm thêm rồi nộp lương.
Nhưng…
Một khi đã giẫm chân vào vũng bùn, dính bẩn rồi thì không thể nào rút chân ra được nữa.
Ai mà tin một thanh niên mới ngoài hai mươi, ở độ tuổi đỉnh cao của tham vọng và năng lượng, từ người thừa kế trở thành người nắm quyền, sau khi tiếp quản một ván cờ lớn và điều khiển đến cuối lại có thể buông bỏ tất cả, cam tâm buông bỏ tất cả.
Một khi đã nếm mùi tanh, không thể nào ăn chay được nữa.
Các thế lực vì tự bảo vệ mình, vì trả thù, vì lợi ích, v.v…, chắc chắn sẽ không buông tha hắn và người yêu của hắn, sẽ đuổi cùng giết tận họ.
Vì vậy, xét từ bất kỳ góc độ nào, trong vòng ba mươi năm hắn cũng không thể rút lui khỏi trò chơi quyền lực này.
Huống hồ dù hắn muốn sống ung dung tự tại ở một nơi nhỏ bé, Trần Vụ cũng không thể đi được.
Trần Vụ sẽ vào Viện Khoa học Lâm nghiệp.
Khi Trần Vụ vào đó, anh sẽ là hình ảnh đại diện tích cực của Yến thị.
Tương lai khi anh tiếp quản từ cụ Dư, Yến thị – vốn đã là bá chủ trong giới kinh doanh, sẽ nâng tầm ở một khía cạnh nào đó.
Yến Vi Sí dùng que gỗ khều những cục than đỏ rực trong bếp lửa, bên giường vang lên giọng nói khó hiểu của Trần Vụ, “Em đã làm xong việc rồi, sao còn chưa vào?”
“Người em lạnh, đợi một lát.”
Giọng nói của Trần Vụ không rõ ràng lắm, mềm mại và không có góc cạnh: “Không sao đâu, anh ấm, anh sẽ ủ ấm cho em.”
Yến Vi Sí sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo của Trần Vụ nheo lại, không tập trung lắm, khi nhìn hắn có cảm giác mơ màng.
Sóng mắt long lanh tràn đầy tình ý, như đang phóng điện.
Yến Vi Sí ném que gỗ sang một bên, quỳ một gối bên giường sờ mắt mũi tóc anh, lưu luyến không rời.
Như thể cơn nghiện tiếp xúc da thịt bùng phát.
Trần Vụ ngửa đầu ra sau, cái đầu vàng chôn trong cổ anh cọ tới cọ lui. Anh đưa tay ra khỏi túi ngủ, nắm lấy lọn tóc xoăn cọ vào cằm mình kéo sang một bên.
“Đừng cọ nữa, vào nhanh đi, ngủ thôi.”
Bên giường vang lên tiếng sột soạt, Trần Vụ dịch vào trong, Yến Vi Sí cởi áo khoác ngoài chui vào túi ngủ.
Trong chốc lát, mùi đàn hương, mùi thuốc lá, mùi chanh, mùi hormone nam hòa quyện vào nhau, bao bọc lấy Trần Vụ.
Yến Vi Sí dùng chân kẹp lấy chân anh: “Có lạnh không?”
Ngón chân Trần Vụ có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc áp sát: “Lạnh.”
Anh nắm lấy bàn tay không dám chạm vào người mình, đưa lên miệng hà hơi vào rồi nhét vào nách mình cách lớp áo lót: “Ngủ đi.”
Toàn bộ quá trình, Yến Vi Sí đều im lặng lạ thường.
Trần Vụ phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình: “A Sí, em nhắm mắt lại đi, cứ nhìn anh mãi làm gì, trên mặt anh đâu có mọc nấm.”
“Anh hôn em đi.” Giọng Yến Vi Sí lộ ra sự khàn khàn không rõ nguyên do.
Trần Vụ rướn người lên, đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào trán hắn, hôn chụt chụt hai cái.
Yến Vi Sí không hài lòng: “Sao giống như hôn em bé vậy? Có thể thể hiện thái độ của người lớn không?”
“Ngoài cửa hình như có tiếng gì đó.” Trần Vụ đột nhiên thì thầm bên tai hắn.
Yến Vi Sí: “…”
Cần gì phải dọa bạn trai mình như vậy chứ, dọa hỏng rồi còn dùng được không?
Trong phòng thắp một hàng nến, để tránh bị gió thổi tắt, nến được đặt sát tường ở góc khuất gió.
Bầu không khí rất lãng mạn.
Yến Vi Sí không buồn ngủ, hắn kể với Trần Vụ về một lần gặp sấm sét lúc nhỏ: “Em sợ, anh dạy em đếm số.”
“Tại sao lại đếm số, em có đếm không?” Đầu óc Trần Vụ hoạt động chậm chạp.
“Có đếm.” Yến Vi Sí vẫn nhớ rõ con số, “Đếm từ 0 đến mười nghìn.”
Trần Vụ không thể tin nổi: “Có tác dụng không?”
Yến Vi Sí cho anh một ánh mắt “Anh đoán xem”.
Trần Vụ: “Vậy sao em còn đếm?”
Răng hàm Yến Vi Sí phát ngứa: “Em khờ.”
Trần Vụ mím môi.
“Muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì, kẻo bị nội thương đấy.” Tay Yến Vi Sí nhanh chóng ấm lên, hắn quen thói luồn vào trong áo Trần Vụ, cảm nhận sắc đẹp nhân gian.
Nhẫn cọ vào da Trần Vụ, anh né tránh, bị Yến Vi Sí ôm vào lòng má ấp môi kề.
Tuyết rơi lặng lẽ ngoài cửa sổ, trong chiếc túi ngủ không thể so sánh với chiếc giường ở nhà, hai trái tim đập thình thịch.
Thật là một điều tuyệt vời.
Giữa lúc xuân tình dạt dào, trăm hoa nở rộ, Trần Vụ lại nói một câu phá hỏng không khí: “A Sí, nếu tối muốn đi tiểu thì làm thế nào, quên mang theo thùng nước tiểu rồi.”
Yến Vi Sí cắn vành tai anh: “Kéo khóa túi ngủ ra một đoạn, thò ra ngoài mà tiểu.”
Trần Vụ: “…”
Đi vệ sinh thực sự bất tiện, trước khi ngủ Trần Vụ không uống nước, bàng quang yên ổn cả đêm.
Không biết Yến Vi Sí có ra ngoài vào ban đêm không, chỉ biết sáng ra khi Trần Vụ tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, tay chân thon dài của Yến Vi Sí đang quấn lấy anh. Hơi thở như có như không phả vào cổ anh, sống mũi cao vút chạm nhẹ vào mạch đập của anh.
Sắc trời mờ sáng, Trần Vụ muốn dậy nhưng lại sợ đánh thức Yến Vi Sí. Anh cẩn thận đưa tay đi lấy quần áo đặt trên túi ngủ, đầu ngón tay chạm vào áo khoác giữ nhiệt của mình, từ từ kéo lại gần.
Điện thoại trong túi còn nửa vạch pin, sớm như vậy đã có tin nhắn.
Triệu Tiềm gửi. Cô mê tập thể dục không thể dứt ra được, giữa mùa đông cũng vẫn kiên trì chạy bộ ngoài trời vào sáng sớm.
Kỳ nghỉ đông của Trần Vụ còn chưa bắt đầu, Triệu Tiềm đã hẹn anh rồi, nói là sợ muộn sẽ không hẹn được. Anh cầm điện thoại dựa trên vai Yến Vi Sí để gõ chữ.
Kỳ nghỉ đông anh có một tuần hoạt động tự do, ngày cụ thể chưa xác định, phải đợi thông báo của thầy hướng dẫn lớn tuổi.
Xương cốt toàn thân Trần Vụ bị kìm kẹp đến mức tê dại, anh cử động cánh tay, gửi nội dung đã soạn cho Triệu Tiềm: [Đi miền Nam chơi gì?]
Triệu Tiềm gửi tin nhắn thoại, “Chơi là phụ, chủ yếu là tụ tập, Hoàng Ngộ cũng có ý này, nếu anh rảnh thì chúng ta hẹn nhau nhé.”
Trần Vụ hạ giọng trả lời, “Vậy em đợi anh nhé, bên anh hiện tại chưa xác định được.”
Triệu Tiềm, “Anh, sao anh nói nhỏ thế, cứ như hai chúng ta đang thủ thỉ trong chăn ấy, làm em ngại quá đi mất. Anh chưa dậy à, bình thường giờ này không phải anh đã xuống tầng dắt chó đi dạo sao?”
“Chết tiệt, em quên mất anh Sí, bây giờ hai người đang trên giường đúng không?” Cô kinh hãi, “Chạy đây chạy đây!”
Còn không quên gửi thêm một biểu cảm con vịt vàng chạy trốn.
Trần Vụ lặng lẽ lưu vào bộ sưu tập. Anh thoát khỏi wechat, chơi trò chơi đánh bài có sẵn trong điện thoại để giết thời gian.
Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên.
Phản ứng đầu tiên của Trần Vụ là không biết mình đã vô tình cài đặt nhầm lúc nào, anh vội vàng kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.
Không có cài đặt nào.
Chuông báo vẫn đang reo.
Trần Vụ chợt nhận ra tiếng chuông phát ra từ đầu kia của túi ngủ. Anh ngẩng đầu, lần theo âm thanh tìm thấy áo khoác của Yến Vi Sí.
“A Sí, em cài báo thức à, sáng sớm tinh mơ, em định làm gì hả?” Trần Vụ tò mò vỗ vỗ người bên cạnh.
Yến Vi Sí có tính gắt ngủ, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt u ám cáu kỉnh. Hắn nằm vùi mình xuống, lưng cong lên một độ cong khó chịu, trẻ con nắm lấy cánh tay Trần Vụ đặt lên cổ mình, để Trần Vụ ôm mình.
Chuông báo thức chưa tắt, một lúc sau lại bắt đầu vang lên.
Yến Vi Sí tái mét mặt mày ngồi dậy, hai tay vò mái tóc rối bù lẩm bẩm chửi thề vài câu. Hắn rời khỏi túi ngủ đi lấy quần áo, chân suýt nữa giẫm lên Trần Vụ.
“Em cứ nằm đi, để anh lấy cho, em thế này anh sợ em ngã mất.” Trần Vụ lo lắng nói.
“Không nằm nữa.” Yến Vi Sí buồn ngủ mặc quần vào, “Chúng ta ăn chút gì đó, rồi ra ngoài ném tuyết, đắp người tuyết.”
Thấy Trần Vụ không phản ứng, Yến Vi Sí dùng thắt lưng chọc vào má anh, chất liệu da cao cấp chính hãng mát lạnh trượt xuống cổ và hõm xương quai xanh của anh.
Buổi sáng đàn ông đặc biệt căng tràn năng lượng.
Nhất là những người đàn ông trẻ tuổi.
Trần Vụ vội vàng gạt thắt lưng ra, nhanh chóng đeo kính vào, mặc quần áo xuống giường.
“Nhìn anh hoảng hốt kìa, em còn ăn thịt anh được chắc?” Yến Vi Sí liếc nhìn bản thân, cau mày nhắm mắt lại, suy nghĩ về công việc hôm nay.
Được rồi, sóng gió lớn đến đâu cũng đã êm dịu.
“Có ném tuyết không, có đắp người tuyết không?” Yến Vi Sí tắt chuông báo thức, cầm áo khoác xích lại gần Trần Vụ.
“Có thể ném tuyết, cũng có thể đắp người tuyết.” Trần Vụ kiểm tra chậu lửa, đốt cả đêm chỉ còn lại một chậu tro tàn, anh bưng chậu ra ngoài đổ, “Nhưng em đừng đăng lên vòng bạn bè nhé.”
Yến Vi Sí không vui: “Đăng lên vòng bạn bè thì làm sao?”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Làm sao…” Khoe tình yêu làm anh ngứa cả người.
Anh mở cửa, gió lạnh thấu xương tạt vào người và mặt anh, há miệng như ngậm một luồng khí từ hầm băng ra, lạnh đến độ anh rùng mình, “Em quản lý một doanh nghiệp lớn như vậy, vẫn phải chú ý hình tượng một chút.”
“Trần Vụ, bây giờ anh nông cạn như vậy sao?” Yến Vi Sí quàng khăn choàng cho anh, buộc một nút sau gáy, giả vờ thở dài, “Anh thay đổi rồi, có lòng hư vinh rồi.”
“…”
Trần Vụ lấy điện thoại từ trong túi của Yến Vi Sí, mở khóa bằng vân tay, chụp một bức ảnh chung của họ, sau đó vào wechat của hắn đăng lên vòng bạn bè.
Màn hình bị một bàn tay che lại.
Yến Vi Sí không trêu anh nữa: “Đừng đăng, ban nãy em không cười.”
Trần Vụ không rõ có vấn đề gì: “Chẳng có ai lúc nào cũng cười hết.”
“Chúng ta không giống nhau, bức ảnh này của anh mà được đăng lên, tin đồn chúng ta bất hòa sẽ bay đầy trời.” Yến Vi Sí vươn vai về phía bầu trời xanh xám, lăn một quả cầu tuyết tại chỗ để làm thân người tuyết, “Một đám hồ ly nam hồ ly nữ sẽ phấn khích chui ra khỏi hang, dùng mọi cách để chia người đàn ông của anh ra ăn.”
“Nghe đáng sợ thế.” Trần Vụ làm động tác nuốt nước bọt, “Vậy em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình đấy.”
Yến Vi Sí thừa thắng xông lên: “Môi trường khắc nghiệt, kẻ thù quá nhiều. Vì sự an toàn của em, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, anh nhất định phải thể hiện chủ quyền nhiều hơn.”
Trần Vụ nửa hiểu nửa không: “A Sí, anh thấy em không có nhiều tin đồn tình ái giống Hoàng Ngộ.”
“Nó ngu ngốc vô tư thì có.” Yến Vi Sí không chút lưu tình nhận xét về thằng bạn thân.
“Người đàn ông của anh thì không phải.”
Khác biệt về giai cấp xuất thân dẫn đến sự chênh lệch về mức tiêu dùng, nhưng điểm này không ảnh hưởng gì đến Yến Vi Sí và Trần Vụ.
Yến Vi Sí có thể ăn một chùm nho nhập khẩu vài chục nghìn tệ, cũng có thể ăn nho vài tệ một cân. Hắn đi giày da thiết kế riêng, cũng sẽ đi giày vải Trần Vụ làm cho mình.
Đàm phán chuyện làm ăn trị giá hàng tỷ đô la, cũng có thể cùng Trần Vụ mặc cả nửa ngày ở chợ, tích cực đưa ra ý kiến.
Bữa sáng có thể là một lon cháo bát bảo bình thường để lấp đầy bụng, sau đó về nhà ăn thêm.
Có hai lon cháo bát bảo, Trần Vụ không thích ăn, được Yến Vi Sí đút cho hai thìa rồi có nói thế nào cũng không đụng vào nữa.
“Em ăn của em đi, anh đi cất đồ vệ sinh cá nhân đã.” Trần Vụ đi dọn ba lô.
Thiền viện có năm người tuyết, người có đặc điểm rõ ràng nhất đeo một cặp kính làm bằng cành cây, tiếp theo là người tuyết cao lớn đầu kề đầu với nó.
Chúng đang đợi mặt trời.
Không biết hôm nay có đợi được không. Không đợi được thì còn có ngày mai, ngày kia, cuối cùng sẽ đợi được thôi.
Yến Vi Sí ăn hết lon cháo bát bảo thứ hai rồi vo một cục tuyết ném ra ngoài, cục tuyết va vào thân cây rơi lả tả những bông tuyết.
Trần Vụ chơi ném tuyết với hắn hơn nửa tiếng, mà hắn vẫn còn chưa đã thèm.
“A Sí, còn bao lâu nữa trực thăng mới đến?” Trần Vụ hỏi vọng ra từ trong phòng.
“Không vội.” Yến Vi Sí tự mình đi dạo quanh miếu nhỏ một vòng, khi quay lại trên tay có thêm một bàn cờ và hai hộp quân cờ, đều đã lăn lộn trong tuyết, bên trên có một lớp ẩm ướt.
“Em vào phòng sư phụ anh à?” Trần Vụ nhận ra đó là bộ cờ của sư phụ.
Yến Vi Sí rút khăn giấy lau bàn cờ: “Không có, em tìm thấy trong phòng để hương nến, chắc là Tịnh Dương dọn vào trước khi đi.”
Trần Vụ phủi tuyết trên tay áo Yến Vi Sí, luồn tay vào trong ống tay áo, sờ xem áo len của hắn có bị ướt không: “Vậy chúng ta có mang theo không?”
“Không mang theo, chẳng qua em nhìn thấy, mang lại nói với anh một chuyện…” Yến Vi Sí ném tờ giấy bẩn sang một bên, rút một tờ sạch lau hộp cờ, “Lần nào anh và Tịnh Dương chơi cờ, em đều ở bên cạnh xem, nhìn một lúc rồi cũng biết chơi.”
“Anh đừng không tin.” Hắn hạ vai xuống huých vào Trần Vụ.
“Không có không tin.” Trần Vụ chớp mắt, nghiêm túc nói, “Anh tin.”
Đáy mắt Yến Vi Sí thoáng qua vẻ gian xảo chỉ có trong thương trường đầy mưu mô: “Vậy chơi không? Em đã gọi điện hỏi rồi, lát nữa trực thăng mới tới, hay là chúng ta chơi một ván cờ trước nhé.”
Trần Vụ vừa định bảo chơi hai ván, thì nghe thấy Yến Vi Sí nói bằng giọng điệu bình thản, “Anh thua thì cho em hôn.”
Trong khoảnh khắc đó, mặt Trần Vụ đỏ bừng, “Vậy nếu em thua thì…”
“Còn cần em nói rõ ra sao?” Yến Vi Sí có qua có lại, “Đương nhiên là…” Hắn ngừng một hai giây vô cùng trịnh trọng, “Em cho anh hôn.”
Trần Vụ lắc đầu xua tay: “Không cần không cần.”
“Sao lại không cần?” Yến Vi Sí nhanh chóng mở hộp cờ ra, “Cứ quyết định vậy đi.”
Trần Vụ nhỏ giọng: “Trong miếu không thể… Rất bất kính.”
“Em cũng không nói là phải thực hiện ngay.” Yến Vi Sí tỏ vẻ rất khoan dung và lý trí, “Ghi vào sổ nợ.”
Trần Vụ lẩm bẩm: “Nghe như kiểu anh chắc chắn sẽ thua vậy.”
…
Thua thật.
Trần Vụ buồn bực xem lại ván cờ.
Yến Vi Sí cười không kiềm chế được: “Cảm ơn đã nhường nhé vợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.