Tự Nguyện Cắn Câu

Chương 51: Sao vẫn ngây thơ như thế

Tây Tây Đặc

16/10/2024

Trong phòng bệnh chỉ có giọng nói vô tri vô giác của ông Trần: “Nó không cho chúng tôi vay tiền, cũng không nói câu nào. Dù chúng tôi có trò chuyện, van xin bao nhiêu, kể lể sai lầm và khó khăn của mình thế nào, nó cũng làm như không nghe thấy, chỉ vơ lấy những quả hồng nát nhét vào túi mình…”

“Quá độc ác, em trai nó đang nằm trên lưng mẹ, một đứa trẻ gầy gò không còn hình dáng gì mà nó có thể không đếm xỉa tới tình nghĩa anh em, đó chính là em ruột của nó đấy.”

“Đứa út không thể hứng gió lạnh được nhiều, chúng tôi thậm chí còn chưa lấy được thông tin liên lạc của nó thì đã rời đi rồi, về sau cũng không đến Xuân Quế tìm nó nữa…”

“Sau đó chính là lần này.”

Ông Trần vẫn đang nói, lúc này bà Trần đột nhiên ngừng khóc thút thít, hành động khác thường như lên cơn: “Em trai nó xuất hiện khi chúng tôi tìm được nó, không có thân thể khỏe mạnh… Nếu nó cho chúng tôi mượn tiền, chưa biết chừng em trai nó đã có thể sống sót, con của tôi ơi!”

Bà Trần lại òa khóc, đau khổ đến mức không kiềm chế được bản thân: “Tôi uống rất nhiều thuốc, cuối cùng đã có thai, bốn tháng, đã thành hình, rồi lại mất.” Bà ta vuốt vùng bụng phẳng lì của mình, “Lại mất… Lại mất… Nó là đồ tai họa, nó chính là đồ tai họa…”

Yến Vi Sí bỗng đứng phắt dậy, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng trung niên, cơ mặt hơi vặn vẹo vì kìm nén cảm xúc: “Đất lở cũng là do anh ấy?”

“Là do nó!” Bà Trần điên cuồng khóc lóc, tròng mắt đầy tơ máu lồi ra.

Giường bệnh bị đá một cách thô bạo.

Bà Trần kinh hoàng kêu to: “Y tá! Y —— “

Thở gấp một hơi không nổi, suy yếu run rẩy, sắp ngất xỉu đến nơi.

Ông Trần chỉ vào Yến Vi Sí: “Cậu ức hiếp người già, cậu…”

Ông ta bị xách lên, trong vụ lở đất đã chịu va đập nên không có sức lực gì, vùng vẫy yếu ớt như vai hề.

Yến Vi Sí ném “người già” lên người vợ ông ta, cười thành tiếng, cười đỏ cả mắt: “Trước đây tôi không tin báo ứng.”

Nhận ra hắn định nói gì, ông Trần cuống quít che tai vợ lại.

Hai vợ chồng thoạt trông rất tình cảm, ai có thể đoán được bọn họ đã từng vứt bỏ con ruột của mình chứ.

Tuy nhiên Yến Vi Sí không giận dữ gào thét mắng chửi, mà chỉ lắc đầu cảm thấy vớ vẩn: “Anh ấy ở miếu nhỏ vẫn luôn nhớ người thân, nhớ gia đình, nhưng người thân như các người khiến Phật căn của anh ấy không vững chắc.”

Ông Trần sửng sốt.

Yến Vi Sí lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra.

Ống nghe truyền đến giọng đè thấp của Khương Lương Chiêu: “A Sí, Trần Vụ tỉnh rồi, muốn tìm mày.”

“Tao về ngay đây.” Yến Vi Sí kiềm chế cảm xúc, quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Người xa lạ đã đi, song không khí xung quanh vẫn đông đặc như có lớp băng đè lên. Ông Trần luống cuống tay chân thu dọn hai túi đồ mang theo: “Không thể ở đây nữa, chúng ta đi thôi.”

Bà Trần nằm liệt trên giường, không có nhiều tri giác.

Ông Trần cõng bà ta lên, đi không được vài bước đã cùng nhau ngã xuống đất.

Cú ngã này khiến bà Trần tỉnh táo hơn, vội vàng đánh chồng như hồi quang phản chiếu: “Nó cũng ở đây, đi tìm nó. Hiện tại nó sống rất tốt, quen biết được cái loại này, cái loại người không xuất thân từ một gia đình bình thường.”

Ông Trần chật vật kéo bà ta từ trên mặt đất dậy, đỡ đến giường bệnh để bà ta ngồi xuống: “Vai tôi bị thương rồi, không cõng được, chúng ta đi từ từ thôi.”

“Tôi bảo ông đi tìm nó!” Bà Trần thét chói tai.

Ông Trần buồn bực không hé răng, xỏ giày cho vợ mình: “Chúng ta chưa từng nuôi nó, nó cũng sẽ không nuôi chúng ta.”

“Nó sẽ, nó là người xuất gia, người xuất gia có lòng từ bi…” Móng tay của bà Trần véo chặt vào da thịt tay chồng mình, “Ông mau đi tìm nó đi.”

Đôi mắt va đập bị thương của ông Trần thâm tím một vết lớn, có mấy chỗ rướm máu: “Nó không phải là người xuất gia, bà đã quên rồi à? Là chúng ta mang nó ra khỏi miếu nhỏ.”

Bà Trần đột nhiên mất tiếng.

Một lát sau, bà ta khổ sở nói: “Tôi muốn gặp nó.”

“Đừng nghĩ nữa.” Ông Trần bảo vợ bỏ cuộc. Vì nguyên nhân nào đó mà người trẻ tuổi kia không hoàn toàn phóng thích lệ khí trong lòng, tuy có kiềm chế nhưng vẫn nguy hiểm đáng sợ, ông ta rùng mình một cái.

Chỗ ga trải giường mà bà Trần đang ngồi chuyển sang màu đỏ, bà ta lại chảy máu, song bà ta không phản ứng.

Ông Trần định gọi bác sĩ, nhưng lại sợ chàng trai trẻ kia mua chuộc bác sĩ động tay động chân, nên ông ta đổi ý, qua loa lau lau cho vợ: “Trên chiếc xe buýt đó toàn người đến từ Viện Khoa học Lâm nghiệp và Đại học Lâm nghiệp, tới huyện Tề thực tiễn. Có vẻ nó không quay về miếu nhỏ mà được nhà khác nhận nuôi, đi học vào đại học. Theo tuổi tác của nó, nhất định nó là giáo viên.”

Trạng thái hồi quang phản chiếu của bà Trần biến mất, sắc mặt xám xịt: “Thế sao đứa hai lại có số khổ như vậy?” Bà ta lẩm bẩm, “Đứa ba cũng đi rồi.”

“Chỉ cần chăm sóc sức khỏe tốt thì vẫn sẽ có.” Đôi mắt long lanh mà ông Trần di truyền cho con hiện lên đau thương, ông ta nghẹn ngào an ủi, “Có rất nhiều người trên năm mươi tuổi vẫn có thể mang thai.”

Bà Trần khóc lóc thảm thiết: “Tôi chỉ muốn một đứa con thôi mà…”

Yến Vi Sí xua tan mọi sự âm u rồi mới trở về bên giường Trần Vụ, song vẫn không thể giấu được anh.

“A Sí, em đi tìm bọn họ à?” Trần Vụ hỏi.

Yến Vi Sí ngầm thừa nhận.

Khuôn mặt Trần Vụ chẳng mấy hồng hào: “Anh không muốn kể về những việc này lắm.”

“Em biết.” Yến Vi Sí nhớ rõ năm ấy trong căn nhà thuê, Trần Vụ ngồi ở mép giường ngâm chân, nói rằng người nhà thật sự đã đón anh về nhà, chẳng qua sau đó xảy ra ít chuyện, nên anh đã đến nhà họ Quý.

Bấy giờ Yến Vi Sí nhìn ra Trần Vụ không được tự nhiên, bèn bảo anh là nếu không muốn nói thì đừng nói.

Vì thế hắn không bao giờ hỏi lại nữa.

Yến Vi Sí nhìn vành tai dán băng gạc của anh: “Hiện tại trùng hợp gặp được hai người kia, em trò chuyện với họ vài câu.”

Trần Vụ cụp mắt, lặng im chốc lát rồi chuyển chủ đề: “Kính của anh lại hỏng rồi.”

“Cũng nên đổi thôi.” Yến Vi Sí khẽ vuốt mí mắt của anh, “Anh dùng tròng kính gì thế, chất lượng tốt đấy.”

Nếu tròng kính bị va vỡ lúc xảy ra sự cố, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

“Rất đắt, tốn không ít tiền.” Trần Vụ nghĩ ngợi, “Lần này lắp lại mắt kính, vẫn dùng hãng đó đi.”

“Cũng được.” Yến Vi Sí hỏi Trần Vụ nhãn hiệu tròng kính rồi ghi vào mục ghi chép trên điện thoại. Hắn đột ngột hỏi, “Tại sao không về miếu nhỏ?”

Bỏ qua thứ gì đó.

Trần Vụ biết hắn nhất định đã đã hiểu một số điều và sẽ không cung cấp thông tin đầy đủ.

Tầm mắt Trần Vụ dừng trên hoa văn của cái chăn: “Đám đòi nợ mang anh đi.”

Yến Vi Sí hít thở nặng nề, hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh ổn định: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn họ muốn bắt anh làm con tin đòi tiền, nhưng vốn dĩ không tìm thấy cha mẹ anh.” Trong giọng nói của Trần Vụ không có kinh hoảng sợ hãi do ám ảnh tâm lý, dường như mọi thứ đều đã qua, “Anh bị bọn họ trói bên ngoài nhà kho nhỏ.”

Yến Vi Sí không dám nghĩ đến với cái thời tiết kia, anh bị trói trong tuyết sẽ thành thế nào.

Trần Vụ nói: “Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, lúc anh sắp chết đói hay là chết cóng, cha nuôi phát hiện ra anh.”

Tay được nắm chặt, người nắm tay anh có lòng bàn tay ẩm ướt và ngón tay run rẩy. Anh siết siết trấn an, “Cha nuôi của anh đi làm ở nơi khác, trên đường về nhà không ngồi được xe bèn chạy bộ, khi đi ngang qua chứng kiến anh bị trói thì trực tiếp xông lên đánh nhau với mấy người kia, dùng bao tải lớn đập loạn.”

“Lúc đó cha nuôi còn rất trẻ, vóc dáng rất cao to, sức lớn, có thể hù dọa, ông ấy đánh chạy bọn họ.” Trần Vụ nói.

Yến Vi Sí khàn giọng: “Có dẫn anh đến đồn công an không?”

“Có.” Trần Vụ nhặt nhạnh những mảnh ký ức đã thất lạc từ lâu, “Họ đều bận rộn với những thương vong do bão tuyết gây ra. Sau khi hỏi anh vài vấn đề thì không có tiếp theo nữa.”

Yến Vi Sí cau chặt mày.

“Tuyết quá lớn, cha nuôi nói ông ấy không thể ở đó chờ anh lâu được, ông ấy phải về nhà ăn tết.” Trần Vụ nói, “Ông ấy thấy anh lẻ loi thì đưa cho anh một phần tiền làm công và bánh bao ăn trên đường, rồi lại không yên tâm mà quay đầu nói nhà mình ở trên núi cách đây vài cây số, bảo anh theo ông ấy về nhà, sau Tết sẽ cùng anh tới đồn công an hỏi thăm tình hình lần nữa. Tới núi, những người đó cũng sẽ không tìm thấy anh.”

Yến Vi Sí: “Sau Tết…”

Hàng mi Trần Vụ rung mạnh: “Sau Tết ông ấy bị liệt.”

Yến Vi Sí khựng lại: “Sao lại bị liệt?”

“Ngã xuống từ mái nhà bên thôn cách vách.” Mũi Trần Vụ đỏ ửng, “Tầng hai không tính cao, nhưng ông ấy lại bị liệt, xui xẻo thế đấy.”

Lúc kể chuyện, Trần Vụ mím chặt môi, máu chảy ra từ các vết nứt nẻ.

Yến Vi Sí cầm lấy khăn giấy, ném nó đi và thay thế bằng khăn tay trong túi, rồi lại ném đi. Hắn nhìn quanh tìm kiếm chiếc tăm bông rõ ràng nằm ngay trên hộc tủ.

Giữa những tạp âm hỗn loạn, Trần Vụ nói: “Nên anh không đi nữa.”

Không khí trong phòng bệnh ngột ngạt, Yến Vi Sí lau sạch vết máu trên môi Trần Vụ, hỏi anh có muốn uống nước không.

“Uống chút đi.” Trần Vụ động đậy cơ thể, “A Sí, anh có thể dậy không?”

Yến Vi Sí rót nước cho anh: “Trên đùi anh có vết thương.”

Trần Vụ nói: “Xương cốt không có vấn đề.”

Yến Vi Sí đưa cốc nước đến bên miệng anh, bỏ một cái ống hút vào bên trong: “Tổ tông ơi, có thể nằm xuống được không?”

Trần Vụ cắn cái ống uống mấy hớp nước: “Ngày mai anh nhất định phải xuống giường.”

“Ngày mai tính sau.” Yến Vi Sí nhận cuộc gọi, cúp máy rồi hỏi người trên giường, “Anh muốn những năm cuối đời bọn họ sống thế nào?”

Trần Vụ trả lời: “Cứ coi như không nhìn thấy đi.”



Yến Vi Sí sầm mặt: “Hai người đó đã vi phạm pháp luật, anh muốn công dân tuân thủ pháp luật như em nhắm mắt làm ngơ à?”

Trần Vụ lẩm bẩm: “… Cũng không bị phạt lâu đâu.”

Yến Vi Sí nói: “Chuyện này anh đừng quan tâm, chỉ cần anh muốn thì em sẽ làm.”

Trần Vụ lắc đầu: “Không muốn dính dáng.”

“Vào tù cũng sẽ không dính dáng.” Yến Vi Sí chỉ thiếu điều viết hết nợ nần phải đòi lại lên mặt.

Trần Vụ nói: “Quá nhiều chuyện, không muốn nghĩ.”

Không đợi Yến Vi Sí mở miệng, Trần Vụ đã cho một câu không đầu không đuôi, “A Sí, bao giờ em về London?”

Yến Vi Sí: “…”

Trần Vụ bày tỏ nỗi lo lắng: “Anh không biết phải nằm bao lâu mới có thể ngồi xe, em không thể ở đây với anh mãi được.”

Yến Vi Sí uống sạch cốc nước bằng ống hút mà anh đã sử dụng: “Sao lại không thể?”

Trần Vụ đáp: “Sẽ trì hoãn việc học của em.”

Yến Vi Sí thản nhiên: “Du học sinh sống qua ngày trong trường đại học cấp thấp ở nước ngoài, không hiểu học tập là gì”.

Trần Vụ không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Yến Vi Sí suýt nữa đã thỏa hiệp, hắn banh hàm dưới: “Em mặc kệ.”

Trần Vụ không nhìn hắn nữa.

Mái tóc hơi bẩn được hôn lên, tiếp theo là lông mi, chóp mũi, nụ hôn khô ráo rơi xuống một mạch, dừng ở khóe miệng anh, khống chế sức lực hôn vài cái, cùng với tiếng thương lượng trầm thấp, “Học trực tuyến nên ảnh hưởng không lớn. Bác sĩ sẽ trao đổi với em về ảnh chụp X-quang mỗi lần tái khám, khi nào phù hợp sẽ đi. Lần này em bị dọa sợ rồi, muốn đích thân đưa anh về Thủ Thành.”

Trần Vụ đồng ý: “Thế được rồi.”

Yến Vi Sí kéo kéo chiếc chăn trên người anh: “Ngủ một lát đi.”

Trần Vụ nhắm mắt.

Yến Vi Sí nhìn anh chăm chú, cân nhắc khi nào nên sắp xếp một chuyên viên tâm lý cho mình.

Ngoài ra còn có thuốc trợ tim.

Yến Vi Sí mở cửa phòng bệnh, Khương Lương Chiêu ở hành lang thẳng người dậy: “Anh Sí, không dễ tìm hành lý của Trần Vụ cho lắm, không có đồ đạc gì quý giá chứ?”

“Không có.” Yến Vi Sí đóng cửa lại.

Khương Lương Chiêu đút một tay vào túi quần jean, móng tay ngón giữa bị bật ra hơn một nửa và chảy máu be bét. Khoảng thời gian trước hắn ta gia nhập công ty, ngày càng đảm nhận nhiều công việc, cũng ngày càng nhiều tiệc xã giao, lời khen ngợi từ cha và sự đánh giá cao từ người khác cũng nhiều lên. Nhưng hắn ta không thở nổi, bắt đầu mất ngủ. Lần này thừa dịp đi công tác nên hắn ta tùy hứng, cởi ra bộ đồ tây trang thủ công trên người, tháo chiếc đồng hồ đắt tiền phù hợp với thân phận, bỏ lại phía sau một đám đông người, giơ camera lái xe đến cảng nhỏ để nhìn ngắm thế giới qua ống kính.

Lúc anh Sí gọi điện tới, hắn ta đang xem mấy người bán hàng đang chơi bài ở quầy hải sản, không chút do dự mà chạy tới huyện Tề.

Trên đường đi, hắn ta rất bất ngờ trước những thỉnh cầu lặp đi lặp lại của anh Sí, đến nỗi quên cầm công cụ tại hiện trường mà trực tiếp dùng tay đào đất.

Móng tay bị bật ra như thế.

Lần đầu tiên trong đời có cảm giác máu dồn lên đỉnh đầu bất chấp tất cả, vì tình yêu của thằng bạn nối khố.

Khương Lương Chiêu tận mắt chứng kiến anh Sí loạng choạng bước ra khỏi xe, cả người như cận kề cái chết, chỉ còn một hơi thở.

Hơi thở đó là sự an toàn của Trần Vụ.

Trần Vụ ổn thì anh Sí mới ổn.

Khương Lương Chiêu nghĩ có lẽ mình sẽ phải mất rất lâu nữa mới quên được cảnh anh Sí quỳ gối trong đống đổ nát.

Bây giờ nhớ lại những phỏng đoán và suy nghĩ đinh ninh ở Xuân Quế, hắn ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Nếu sau này nhà trường lại có hoạt động gì phải ra ngoài, đừng để Trần Vụ tham gia.” Khương Lương Chiêu đề nghị.

Yến Vi Sí liếc hắn ta: “Vì sợ hãi chuyện chưa xảy ra mà từ bỏ ngay từ đầu à?”

Khương Lương Chiêu nói: “Cũng không thể luôn trong tình trạng lo lắng hãi hùng được.”

Yến Vi Sí cong ngón tay cào đất bám trên quần áo: “Đây cũng là một phần tạo nên tình cảm, nếu thiếu đi sẽ không trọn vẹn.”

Nói rất lý trí và thong dong, nhưng hắn không muốn một ngày nào đó mình xảy ra chuyện, Trần Vụ sẽ bất lực và sợ hãi.

Không biết liệu có khóc không.

Chắc chắn có.

Hắn là bạn trai mà.

Vì thế hắn vẫn nên cố gắng tự bảo vệ bản thân nhiều nhất có thể.

Khương Lương Chiêu nói: “Ban nãy có một người đàn ông trung niên tới đây dò xét, trông hơi giống Trần Vụ.”

Lúc ấy hắn ta quan sát ánh mắt của Trần Vụ tại hiện trường vụ tai nạn, kết hợp với ngoại hình của người đàn ông, hắn ta cơ bản đã đoán được đáp án.

Trần Vụ là con nuôi nhà họ Quý, người nọ mới là cha ruột của anh.

Khương Lương Chiêu dùng bàn tay không bị thương vén tóc mái rũ xuống: “Liệu có ảnh hưởng đến tiền đồ của Trần Vụ không?”

Yến Vi Sí nhìn di động, một đám tạp nham tới hỏi han tình hình của bạn trai hắn, hắn chọn hai tin để trả lời: “Không ảnh hưởng được, anh ấy thậm chí còn chẳng dựa vào tao, mà hoàn toàn dựa vào bản thân.”

Khương Lương Chiêu nói: “Trên xe buýt có hai trường học, nếu họ lần lượt đi gây ồn ào, học sinh của cụ Dư thu hút rất nhiều sự chú ý, có ai đó lợi dụng lôi ra rêu rao…”

Yến Vi Sí cười lạnh: “Bọn họ vứt bỏ trước.”

Trong mắt Khương Lương Chiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, không phải là bị bọn buôn người bắt cóc sao?

“Vậy thì không sao.”

Khương Lương Chiêu nói tiếp, “Để bảo đảm, tốt nhất nên gửi họ đến một nơi đủ xa, ví dụ như hòn đảo đứng tên nhà mày hoặc nhà tao để lao động, lớn tuổi rồi, chẳng may ngã đập đầu vào đâu đó, nói qua đời là đi thôi.”

Yến Vi Sí bực bội: “Anh ấy không muốn tao ra tay.”

Khương Lương Chiêu không cảm thấy đây là vấn đề: “Giấu anh ta là được.”

Yến Vi Sí trầm giọng: “Tao đã đồng ý rồi.”

Khương Lương Chiêu thoáng sửng sốt, sau đó phá lên cười: “Anh Sí, bao giờ bọn mày đăng ký kết hôn?”

Yến Vi Sí xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Anh Sí của mày không quyết định được.”

Khương Lương Chiêu: “…”

Ban đêm Đới Kha lén tới gõ cửa: “Trần Vụ, là tôi đây, tôi tới thăm anh.”

Trần Vụ đang ngồi dựa trên giường và ăn uống: “Cậu vào đi.”

Đới Kha nghe Trần Vụ bảo mình vào, tức là bên trong không có ai khác, cậu ta vội vàng đẩy cửa đi vào.

Mùi cháo thơm ập vào mặt, Đới Kha nhìn những chỗ bị băng bó đang lộ ra ngoài của Trần Vụ “Anh ăn ít thôi, đi vệ sinh sẽ bất tiện đấy.”

Trần Vụ nuốt cháo thịt nạc: “Không sao, có người giúp tôi.”

“Người yêu của anh hả?” Đới Kha hỏi.

Trần Vụ nhìn sang, anh không đeo kính, hai mắt nheo lại.

“Rất lâu sau đó anh mới được đào ra, vô số người chứng kiến hai anh đẹp trai đang tìm anh, người cao hơn vừa đào vừa khóc mà chính mình cũng không hề hay biết.” Đới Kha cười nói, “Anh ta chính là người yêu của anh đúng không?”

Trần Vụ đặt chiếc thìa nhỏ vào trong bát.

“Ghen tỵ với anh ghê.” Trên cổ Đới Kha có quấn một vòng băng gạc, trên mặt dán vài miếng băng, có thể đi có thể động, cậu ta thở ngắn than dài, “Không giống tôi, từ khi xảy ra chuyện đến nay tôi chưa nhận được một cuộc gọi hỏi thăm nào cả.”

Trần Vụ giật mình: “Đến nay gia đình cậu vẫn chưa biết chuyện này à?”

“Tôi là trẻ mồ côi.” Đới Kha trả lời ba chữ này rất nhanh.

Giây tiếp theo, cậu ta đau lòng sờ sờ cánh tay bó bột của Trần Vụ, “Chắc đau lắm nhỉ, tôi khá may mắn, bị thương nhẹ thôi, còn anh phải dưỡng không ít ngày.”

Trần Vụ nói: “Tôi cũng may mắn.”

“Đúng nha, mọi người đều may mắn.” Đới Kha xua tay, “Tôi đến để nói với anh một tiếng, tôi về trường trước đây.”

Trần Vụ nhìn về phía cửa sổ đen như mực: “Đã trễ thế này mà.”

“Xe trường phái đã tới rồi.” Đới Kha nói, “Không chỉ có tôi, những ai đi được đều đi cả.”

Trần Vụ khuấy cháo ấm, giọng nói đượm mất mát vì sẽ quay lại trường học trễ: “Vậy chúc các cậu thượng lộ bình an.”

Đới Kha móc từ trong túi ra một cục cắn nha khoa, nhai chóp chép, mồm miệng lúng búng: “Anh đừng lo về tiết học, tôi sẽ quay lại cho anh.”

Trần Vụ cảm ơn: “Đã làm phiền cậu rồi.”



Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đới Kha đột nhiên như bị câm, chỉ vào di động của mình ra hiệu liên lạc bằng điện thoại, sau đó bám sát cửa lẻn ra ngoài.

Quá nửa đêm, ông bà Trần bị vài người xa lạ đuổi ra khỏi bệnh viện.

Ông Trần nhìn lên tầng bảy, lặng lẽ đếm ô cửa sổ, rồi dừng lại ở một khung cửa sổ sáng đèn.

Đây có lẽ là lần gặp cuối cùng trong đời.

Yến Vi Sí kéo rèm lại ngồi bên giường, nắm tay Trần Vụ nằm nhoài lên.

Thủ Thành lúc này có một vẻ đẹp tráng lệ không thể tìm thấy ở những thời điểm khác. Trong căn biệt thự phong cách khoa học, tiểu thư nhà giàu đang tổ chức buổi tiệc độc thân.

Uống nhiều, chơi hăng, ả lôi kéo công chúa nhỏ của nhà họ Khương mới về nước và nói: “Tiểu Hi, kể cho cậu một bí mật, năm ngoái tớ đến chỗ cậu tham gia tiệc hoá trang, bạn trai của cậu đã có phản ứng với tớ.”

Khương Hi đẩy ả ra: “Sao có thể!”

Cô bạn thân bị đẩy ra sau ngã xuống sô pha, lắc lắc đầu bò dậy: “Bạn trai cậu không phải đàn ông chắc? Đàn ông chính là động vật nửa thân dưới, tại sao anh ta là ngoại lệ?”

Khương Hi nói năng hùng hồn: “Vì anh ấy yêu tớ.”

Men say xông lên mặt cô bạn thân, ả cười ngặt nghẽo tại chỗ: “Đã bảo cậu tìm thêm mấy tên đàn ông rèn luyện đi mà cậu không tìm cơ, đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn ngây thơ như thế?”

Khương Hi hắt rượu lên người ả.

Chiếc váy màu nude thấp thoáng xuyên thấu, cô bạn thân liếm giọt rượu văng lên môi mình, lộ vẻ quyến rũ lẳng lơ mà Khương Hi không có.

Động tĩnh đã thu hút các tiểu thư thiếu gia nhà giàu khác đang chơi đùa, bọn họ đều kéo đến gần.

Khương Hi xách túi toan rời đi.

Cô bạn bắt lấy cổ tay của cô: “Nhiều người như vậy, cậu nhất quyết không nể mặt tớ à?”

“Chẳng phải do tự cậu nói hươu nói vượn sao?” Khương Hi giận đỏ mắt.

Cô bạn thân xin tha: “Ừ ừ ừ, tớ nói bậy, tớ nhìn nhầm, đó là nếp gấp quần tây. Đối với bạn trai cậu, những người khác ngoại trừ cậu đều không phải là phụ nữ, không đúng, không phải là người. Thế giới của anh ta chỉ có cậu, cùng một đống vật trang trí.”

Khương Hi nghe xong vẫn thấy không mấy vui vẻ, cô rời khỏi buổi tiệc trước. Sau khi về nước, cô không sống ở nhà mà sống trong một khu nhà riêng của mình.

Sau khi đưa xe vào garage, Khương Hi đi thang máy lên. Cô vừa đi vừa cởi quần áo và giày, mơ màng đi về phía phòng tắm.

Bỗng nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, Khương Hi quay đầu bật hết hết đèn trong biệt thự lên. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cặp trên bàn cách đó không xa, “Minh Xuyên?”

“Minh Xuyên —— ”

Khương Hi vừa gọi vừa chạy khắp nhà. Cánh cửa phòng ngủ ở cuối hành lang dài mở ra, một người đàn ông trong bộ đồ ngủ đứng trước cửa.

Ánh sáng hắt lên sống mũi rất cao của y, làm mờ đường nét ngày càng đẹp đẽ của y, bờ môi mỏng khẽ mím, đường nét thanh mảnh trên khuôn mặt tôn lên sự lạnh lùng không nhiễm thất tình lục dục, trên người mang khí chất bệnh tật ốm yếu.

Khương Hi chạy như bay tới, thuần thục nhảy lên người y, ôm cổ y: “Chẳng phải anh đã nói không có thời gian trở về sao?”

Quý Minh Xuyên kéo cô lại: “Cho em một bất ngờ.”

Khương Hi nghĩ đến điều gì đó, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt giảm bớt bảy tám phần: “Anh đừng đến tiệc đính hôn của Kiều Kiều ngày mai nữa, em cũng không đi, gửi quà chúc mừng là được.”

Quý Minh Xuyên ôm cô nàng về phòng ngủ.

“Anh không vui à?” Khương Hi nhạy cảm hỏi, “Là em bảo anh trở về tham dự tiệc đính hôn của cô ấy cùng em, bọn anh cũng không thân!”

Quý Minh Xuyên đặt cô lên giường, hai tay chống xuống hai bên cô: “Anh đang nghĩ, ngày mai dẫn em đi đâu giải sầu.”

Khương Hi nghịch nghịch cúc áo ngủ của y: “Cha và anh trai em đều đi công tác ở nơi khác rồi, chúng ta ở lâu thêm mấy ngày được không? Đợi họ trở lại, em sẽ đưa anh về nhà.”

Quý Minh Xuyên nhíu mày: “Anh chỉ có một ngày nghỉ thôi.”

“Được không được không?” Khương Hi nũng nịu, đôi mắt hàng mày tràn đầy niềm si mê đối với y.

Quý Minh Xuyên bất đắc dĩ: “Vậy thì tùy em.”

“Em biết anh tốt với em nhất mà!” Khương Hi vui vẻ reo hò, “A, đúng rồi, tặng cho anh món quà!”

“Không vội.” Quý Minh Xuyên vuốt mái tóc dài suôn mượt của cô sang một bên, đè lên.

Khương Hi và y hôn nhau say đắm.

Người xung quanh đều nói cô thích mấy ngày mấy tháng rồi sẽ không thích nữa, làm cô phát phiền, thầm thề sẽ chứng minh cho bọn họ xem.

Vài năm trôi qua, cô không thích y nữa, cô yêu y.

Trong khoảnh khắc nồng nàn tình yêu, Khương Hi nghĩ tới vận mệnh kết hôn thương mại của mình, nụ hôn trở nên khó chịu.

Nếu thật sự tới lúc đó, bỏ trốn là được.

Khương Hi không cố tình tìm người điều tra Trần Vụ, nhưng vòng bạn bè vẫn luôn có thể đưa tin tức của anh đến trước mặt cô.

Lên đại học, thân thiết với người nhà họ Dư, là đệ tử cuối cùng của viện trưởng Viện Khoa học Lâm nghiệp.

Trong mấy năm qua, Trần Vụ sống rất tốt, còn ở bên Yến Vi Sí.

Bọn họ ấy thế mà đi được một đường tới tận bây giờ.

Khương Hi mơ thấy chuyện ở Xuân Quế, khi tỉnh lại có vài giây hoảng hốt: “Minh Xuyên…”

Bên gối trống không.

Khương Hi đi tới tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ áo choàng ngủ khoác vào rồi buộc dây lại.

Một loạt Hán phục Đường phục đặt hàng riêng trong tủ quần áo hiện ra trước mắt cô. Cô sờ sờ, đã rất lâu rồi không mặc lại.

Trước đây rất yêu quý, hiện giờ cảm thấy cực kỳ ấu trĩ.

Khương Hi lấy hộp thuốc từ trong két sắt đi ra ngoài, theo tiếng động bước đến nhà bếp: “Minh Xuyên, đây là món quà em chuẩn bị cho anh.” Cô đưa hộp thuốc tới, “Mau bóc đi, mau bóc đi.”

Quý Minh Xuyên đang nấu bữa sáng, không mấy hứng thú: “Dược liệu mà thôi.”

Khương Hi biết y đã thất vọng hết lần này đến lần khác, không còn ôm hy vọng nữa, cô nàng xót xa mềm giọng nói: “Ngộ nhỡ hữu dụng thì sao, coi như là vì em, anh hãy thử xem.”

Quý Minh Xuyên bê bữa sáng thơm ngon thịnh soạn tới bàn ăn, cầm lấy hộp thuốc.

“Em quên là trước khi rời khỏi phòng đấu giá đã cài đặt vân tay.” Khương Hi ấn ngón trỏ lên khóa nhỏ của hộp thuốc, “Mở rồi.”

Một cây dược liệu phơi khô thoạt trông tầm thường nằm trong hộp.

Được phủ lên một tấm vải màu vàng quý giá.

Khương Hi bưng sữa bò nhấp một hớp, từ xa chỉ vào rễ chính của cây thuốc: “Anh nhìn vết cắt này, không phải được cắt bừa đâu, đều nhằm mục đích kiểm soát và duy trì độ tinh khiết của dược tính đấy. Số liệu về mặt độ sâu và chiều rộng của vết cắt rất khó bắt chước, bằng không sẽ không hiếm có như vậy… Còn có cái gì nữa mà em quên mất rồi, dù sao thì cũng cần bốn năm mới có thể lớn đến thế này.”

Ngay khi Quý Minh Xuyên định đặt hộp thuốc xuống, một mùi thuốc thoang thoảng quấn lên hơi thở của y. Y còn chưa kịp cảm nhận được gì, dòng sông ký ức hơn hai mươi năm lập tức dâng trào.

Giữa những đợt sóng mãnh liệt, một mảnh ký ức đâm vào tâm trí và các cơ quan của y, khuấy động máu thịt của y, điên cuồng nhắc nhở y về điều gì đó.

Quý Minh Xuyên vươn tay lấy cây dược liệu và đặt nó trước mũi, nhắm mắt ngửi.

Huyệt thái dương của y bỗng nhiên giật giật, điểm bất thường chỉ lướt qua trong giây lát, giọng nói vẫn đều đều như thường lệ: “Đấu giá hết bao nhiêu tiền?”

Ánh mắt Khương Hi lơ đãng, không quá muốn để y biết, sợ y sẽ cảm thấy áp lực: “Cái này anh đừng…”

Ánh mắt Quý Minh Xuyên thì dừng trên dược liệu: “Tiểu Hi, nói thật.”

Khương Hi ngồi xuống ăn sáng: “Bảy mươi triệu.”

Quý Minh Xuyên vuốt ve cây dược liệu không lớn bằng bàn tay, bảy mươi triệu…

Khương Hi tưởng y thật sự thấy có gánh nặng, vội nói: “Không nhiều tiền đâu, anh đừng nghĩ nhiều, quan trọng nhất là nó có ích cho anh. Trên hóa đơn đấu giá có hướng dẫn thông tin chi tiết hơn, chúng ta dựa theo quy trình bên trên để nấu nước uống.”

Quý Minh Xuyên khẽ nhướng môi: “Không nhất định là để uống.”

Khương Hi vén sợi tóc xõa xuống ra sau vai, ăn trứng gà y rán cho mình: “Tờ giới thiệu nói như vậy, nếu không nấu nước uống thì phải làm thế nào?”

Quý Minh Xuyên không nói gì.

Khương Hi thấy Quý Minh Xuyên vẫn luôn cầm dược liệu, hiển nhiên là được y coi trọng, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: “Minh Xuyên, anh cũng thấy thuốc này không giống những thuốc trước nhỉ? Chúng ta cứ để người có chuyên môn tới làm là được. Để em bảo bác sĩ đông y cho anh…”

“Tạm thời đừng động vào.” Quý Minh Xuyên đi về hướng cầu thang, “Một gốc khó cầu, anh sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng xem nên sử dụng thế nào.”

“Không ăn với em à?” Khương Hi hờn dỗi.

“Anh đi cất dược liệu.” Quý Minh Xuyên bước vững vàng lên tầng. Từ một góc độ mà Khương Hi không nhìn tới, mặt nạ hoàn mỹ dần dần tan rã vỡ nát, toát ra sự hung dữ đáng sợ.

Tìm kiếm bấy lâu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân then chốt gây tái phát, cũng không tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc, vẫn luôn bị căn bệnh đau đầu di truyền tiềm ẩn hành hạ và phải uống thuốc như cơm bữa.

Thảo nào rõ ràng y đã khỏe lên, rồi lại đột ngột tái phát.

Thảo nào y cố sức nhớ lại đủ loại thuốc Trung, Tây và các bài thuốc dân gian mà những năm đó từng thử qua, thu thập khắp nơi và dùng hết một lượt nhưng cũng vô ích.

Hóa ra đây là nguyên nhân y tái phát.

Thật đúng là anh trai tốt của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Nguyện Cắn Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook