Tự Nguyện

Chương 27

Tử Liễm

05/12/2015

Thứ Bảy, Phùng Mộ Huân không đến tìm Vu Sính Đình mà gọi điện thoại bảo cô đến đơn vị với anh.

Đến đơn vị bộ đội, Phùng Mộ Huân dẫn cô đến nhà ăn dùng bữa. Anh đưa cô đến một căn phòng cạnh nhà ăn chính, đặt thức ăn trước mặt cô rồi nói: “Bữa trưa ăn nhiều một chút, không là đến chiều em không có sức mà đi đâu.”

Hai người ngồi đối diện nhau, thấy Vu Sính Đình ăn một cách chậm chạp, Phùng Mộ Huân liền gắp một miếng thịt vào bát cô, “Ăn nhiều thịt một chút.”

Thức ăn của nhà ăn đơn vị so ra thì không ngon bằng đồ ăn trong nhà, nhưng rất đầy đủ dinh dưỡng.

Vu Sính Đình phát hiện ra, lúc ăn cơm, Phùng Mộ Huân rất ít nói chuyện, tay cầm đũa, thỉnh thoảng nhìn cô rồi lại thu ánh mắt về. Khi đã ăn xong cơm, anh mới nhìn cô không dời mắt.

Cơm nước xong xuôi, Phùng Mộ Huân đưa cô sang thăm trụ sở huấn luyện xe tăng.

Đến căn cứ, một chiếc xe việt dã đưa họ đến vùng núi phía bắc. Nơi này khác biệt ở chỗ, sau khi đi qua khu đất bằng phẳng liền lao vào đoạn mấp mô gồ ghề, qua đoạn đường gồ ghề liền thấy binh lính đang luyện tập phía trong. Mấy chiếc xe tăng đi long vòng trên khoảng đất trống, bụi đất tung mù trời. Nơi này chủ yếu là đường đất, đi vài dặm cũng chỉ thấy đất. Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân cùng bước chân vào trụ sở.

Phía trước có khoảng bốn đến năm mươi chiếc xe tăng và xe bọc thép, có lẽ do tránh bị bụi phủ nên ở trên được phủ vải dù xanh biếc. Mấy chục anh lính đều đang bận rộn, người lau xe, người quét dọn vệ sinh, vừa thấy Phùng Mộ Huân đến, họ liền giơ tay chào.

Phùng Mộ Huân chạy vào phía trong lấy khăn mặt cho Vu Sính Đình lau mồ hôi.

Lúc này, Vu Sính Đình vẫn còn đang thở hổn hển, tay cầm khăn mặt nhưng không ngừng phe phẩy thay quạt. Chẳng trách Phùng Mộ Huân bảo cô ăn nhiều cơm một chút, đưa cô đi mấy dặm đường, đúng là bắt cô chịu tội mà. Phùng Mộ Huân thấy thế liền cúi đầu dịu dàng hỏi: “Mệt không? Có muốn vào lều nghỉ một lúc không?”

Vu Sính Đình hé miệng cười và lắc đầu, cô nói: “Không cần đâu, em không yếu đến mức ý, lát nữa về tắm một cái là được.” Quần áo trên người dường như hơi nhiều, không ngờ phải đi quãng đường xa như vậy, giờ cả người cô đã đẫm mồ hôi rồi.

Phùng Mộ Huân cười hỏi: “Cảm thấy chỗ này thế nào?”

Lúc Vu Sính Đình mới được mấy tuổi, ông ngoại đã đưa cô đến trụ sở xem xe tăng rồi, nhưng cũng đã lâu, giờ gần như chẳng có ấn tượng gì. Hôm nay cùng Phùng Mộ Huân đến đây, thể nghiệm cuộc sống của anh, thật sự là có cảm giác rất khác. Cô gật đầu nói: “Cảm thấy tràn đấy khí thế, ngày nào anh cũng tập như vậy à? Chẳng trách lại đen thế này.”

“Anh chỉ thỉnh thoảng đến kiểm tra thôi, nhưng mà đi huấn luyện thì chỉ năm bữa nửa tháng là đều đen hết thôi. Hóa ra em thích tiểu bạch kiểm*.” Nhắc đến mặt trắng, trong nháy mắt, Phùng Mộ Huân liền nghĩ đến Hứa Diễn Thần, quả thật tên đó trắng hơn anh.

*Nghĩa đen là “mặt trắng”, nghĩa bóng là “trai bao”, anh ý đang nói đùa.

Cô thấp giọng lầm bầm: “Em đâu có nói thế.”

Phùng Mộ Huân cười, quay lại đề tài: “Đây chỉ là chỗ đóng quân của đội tăng thiết giáp thôi.” Anh nói như đang thì thầm với chính mình: “Văn phòng không cho người nhà vào, nhưng trụ sở thì có thể đi thăm.”

Vu Sính Đình nghe anh nói cô thành người nhà, không nhịn được bèn cúi đầu cười, cũng không nói thêm gì.

Ở trụ sở một lát, Vu Sính Đình tò mò chạy đến trước mô hình lái, lắng nghe Phùng Mộ Huân kiên nhẫn giải thích. Lúc này, Phùng Mộ Huân trở thành một thủ trưởng nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại có tốp lính đi qua chào anh.

Điều khiến cô sung sướng nhất là được ngồi xe tăng. Ban đầu còn sợ trưởng doanh trại không cho, sau đó Phùng Mộ Huân nói vài câu với ông ấy, rồi cả hai cùng lên xe. Trong xe tăng có cảm giác ngột ngạt khó tả. Phía trước là núi xanh, theo từng nhịp xóc nảy của cả chiếc xe, Vu Sính Đình nhìn thấy một khe hở qua kính tiềm vọng, quả thực là kích động đến mức không lời nào diễn tả hết. Phùng Mộ Huân lại chỉ cúi đầu, nắm chặt lấy tay cô.



Một lúc sau, Phùng Mộ Huân còn dẫn cô đi thăm một số nơi xung quanh, rồi mới cùng nhau về đơn vị.

Dọc theo đường đi, Phùng Mộ Huân hỏi: “Hôm nay vui không?”

Vu Sính Đình gật đầu: “Cũng được, trừ việc phải đi bộ mấy cây.” Nói đến đây, cô lại hoài nghi hỏi: “Phùng Mộ Huân, có phải anh cố tình chỉnh em không?”

Phùng Mộ Huân khẽ cười, không hề phủ nhận: “Ừ, vừa nhìn đã biết là em lười tập luyện rồi.”

Thì ra đúng là anh cố ý bắt cô đi bộ mấy cây số.

Về tới đơn vị, Vu Sính Đình cảm thấy cả người dấp dính đến khó chịu. Đi đường đất cát, cả người phủ bụi không nói, đến gam bàn chân cũng đau nhức rã rời, cô muốn đi tắm. Phùng Mộ Huân lấy một bộ quần áo cũ của mình ra cho cô dùng tạm. Anh quen tắm nước lạnh nên không có nước ấm ở đây, sợ cô không chịu được, anh lại đi đun nước cho cô.

Phùng Mộ Huân đun cho cô một ấm nước nóng, đổ vào chậu trong nhà tắm xong mới quay ra nói với cô: “Vào được rồi.”

Vu Sính Đình cầm bộ đồ của bộ đội bước vào nhà tắm, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại. Xoay người lại, cô ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt. Phùng Mộ Huân trông không giống một người bị bệnh ưa sạch, nhưng nhà tắm sạch sẽ không nói, ngay cả bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt đều được xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Còn Phùng Mộ Huân đứng trong phòng khách thì đang cố bình ổn trái tim mình. Nghe tiếng nước chảy từ trong nhà tắm truyền ra, anh không khỏi cảm thấy thỏa mãn, vội bước ra ngoài ban công hóng gió.

Bất chợt, trong phòng khách vọng ra tiếng chuông điện thoại. Phùng Mộ Huân nghe thấy tiếng chuông liền bước vào, lúc nhìn thấy tên “Hứa Diễn Thần” trên màn hình, anh liền ấn nút giảm âm lượng chuông xuống mức thấp, sau đó đặt xuống.

Đợi tiếng chuông dứt hẳn, Phùng Mộ Huân lạnh lùng cười, vậy mà mấy phút sau, Hứa Diễn Thần lại gọi đến.

Sắc mặt của Phùng Mộ Huân lúc này thật đáng sợ. Anh cầm điện thoại, dứt khoát ấn nút hủy cuộc gọi.

Nửa tiếng sau, Vu Sính Đình mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo đen của Phùng Mộ Huân, tà áo dài chấm bắp đùi cô, phía dưới là chiếc quần jean.

Hai người nhìn nhau cười, cô bước từng bước đến gần Phùng Mộ Huân, đưa tay cung kính chào: “Chào thủ trưởng!”. Thấy Phùng Mộ Huân dựa vào ghế, ánh mắt nhìn cô chằm chặp, Vu Sính Đình cố ý khuơ tay trước mặt anh: “Ngạc nhiên rồi sao? Nhìn thế này có phải là rất có khí thế không?”

Rõ ràng là cô đang mặc một chiếc áo rộng, nhưng nhìn qua lại như mặc một chiếc váy ngắn, lại còn nghênh ngang lượn trước mặt anh.

Anh mơ hồ cười, nắm tay lại ho một tiếng rồi gật đầu: “Ừ.”

Có được câu trả lời từ anh, Vu Sính Đình mới vào nhà tắm lấy quần áo của mình ra, quanh quẩn bên bàn trà tìm một chiếc túi giấy, rồi tiện tay nhét hết quần áo vào trong.

Bỗng nhiên, Phùng Mộ Huân đứng dậy, bình tĩnh lấy lại chiếc túi, nhíu mày, vừa lôi quần áo ra gấp gọn gàng vừa dặn: “Quần áo phải gấp cho gọn. Sau này, nếu em không thích gấp quần áo chăn màn thì cứ để anh.”

Nói xong, anh nhanh chóng gấp bộ quần áo một cách phẳng phiu rồi xếp vào trong túi.

Vu Sính Đình đứng bên cạnh nhìn anh làm, không nhịn được bèn bật cười. Cô vừa cười, Phùng Mộ Huân liền ôm chầm lấy cô, đi thẳng về chiếc ghế dài.

Cô phát hiện ra bầu không khí lạ thường lúc này, vội từ chối theo bản năng. Cảm thấy Vu Sính Đình có chút kháng cự, Phùng Mộ Huân thầm thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Đôi môi nóng rực tùy ý công chiếm môi cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh sẽ không cho cô cự tuyệt. Cô càng giãy giụa, anh càng hôn mãnh liệt. Vừa nghĩ đến mấy cuộc điện thoại của Hứa Diễn Thần, anh liền cố ý khẽ cắn đầu lưỡi cô như trừng phạt, khiến Vu Sính Đình phải kêu lên.



Mới vừa rồi, lúc Vu Sính Đình còn trong nhà tắm, Phùng Mộ Huân đã có chút khác thường rồi. Bàn tay Phùng Mộ Huân mò vào trong áo cô, chậm rãi lướt lên trên, vừa chạm đến áo lót của cô, anh phản xạ gần như theo bản năng, không chút chần chừ phủ tay lên. Lúc này, Vu Sính Đình lập tức có phản ứng, tóm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình.

Anh dừng lại, khàn giọng nói bên tai cô: “Điểm Điểm, có muốn không?”

Vu Sính Đình không cần nghĩ đã trả lời: “Không muốn.”

Câu trả lời ngay lập tức của Vu Sính Đình như một chậu nước lạnh hắt tỉnh Phùng Mộ Huân trong nháy mắt. Anh bình tĩnh buông cô ra, lập tức khôi phục thần sắc nghiêm nghị, cũng thật đau đầu vì sự hưng phấn nhất thời vừa rồi của mình, suýt chút nữa là đã “lau súng cướp cò”.

Khuôn mặt anh thoáng đỏ, giọng nói lạnh nhạt: “Được.” Tiếng nói trầm thấp ẩn chứa đôi phần bứt rứt. Phùng Mộ Huân đứng dậy, thở phù một hơi rồi đi vào nhà tắm.

Vu Sính Đình thấy sắc mặt anh hơi khó coi, liền hỏi: “Phùng Mộ Huân, anh không sao chứ?” Đương nhiên cô biết, một người đàn ông ngoài ba mươi tinh lực đang dồi dào, khó tránh khỏi có lúc không khống chế được.

Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh và ánh mắt điềm nhiên, anh nói: “Anh không sao. Em cứ ngồi đấy một lát đi.”

Thấy vẻ “chưa đánh đã bại” của anh, Vu Sính Đình cúi đầu vỗ ngực. Lúc này, tim cô cũng đang nhảy loạn xạ tưng bừng.

Từ nhà tắm đi ra, Phùng Mộ Huân có vẻ thoải mái hơn, nhưng trên người vẫn còn vẻ lạnh lùng. Anh nhìn cô, nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Cô nam quả nữ, ngồi thêm lúc nữa, anh không dám cam đoan đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu.

“Hả…” Vu Sính Đình còn chưa phản ứng lại, Phùng Mộ Huân đã cầm lấy chiếc túi trong tay cô.

Thấy phản ứng có vẻ kinh ngạc của cô, khóe miệng anh giương lên ý cười mơ hồ: “Sao thế? Nếu em muốn qua đêm ở đây, anh hoàn toàn không có ý kiến.”

Vu Sính Đình bối rối nói: “Không phải, anh đừng hiểu lầm. Em có ý kiến.”

***

Trên xe, Phùng Mộ Huân cầm vô lăng chăm chú lái xe, hai người cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi.

Vu Sính Đình cảm thấy điện thoại rung vài cái, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Hứa Diễn Thần gửi đến: Đình Đình, mấy hôm tới có rảnh không? Anh muốn gặp em.

Vẻ mặt Phùng Mộ Huân vẫn bình tĩnh, anh thử hỏi: “Ai gọi à?”

Vu Sính Đình thoáng buồn, cô giải thích: “Một người bạn nhắn tin đến.”

Mấy hôm nay, Hứa Diễn Thần thường gửi tin nhắn cho cô, cô không biết tại sao, bởi đây thật sự không phải là phong cách của Hứa Diễn Thần.

Phùng Mộ Huân vẫn cười, thật ra, cho dù cô không nói thì anh cũng có thể đoán được tin nhắn đó là do Hứa Diễn Thần gửi tới. Anh cố ý giấu chuyện Hứa Diễn Thần vừa gọi điện, cũng không hỏi cô rốt cuộc có gạt mình mà vẫn qua lại với Hứa Diễn Thần hay không. Quan hệ của hai người hôm nay có được là do công anh khổ tâm sắp xếp, vất vả lắm mới có chút tiến triển, bây giờ việc duy nhất anh cần làm là nhẫn nại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Nguyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook