Chương 30: Chương 30
Tử Liễm
05/12/2015
Công ty của Hứa Diễn Thần đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản, bởi vậy mà
anh ta vô cùng suy sụp. Vừa rồi, Phùng Nghị có liên lạc với anh ta, có ý định thu mua công ty của anh ta làm một công ty con. Vì chuyện này mà
Ngụy Tử một lần nữa muốn động tay động chân với người của công ty Phùng
Nghị, thật không ngờ, người mà họ xưng huynh xưng đệ lại đâm lén sau
lưng họ một nhát. Mấy hôm nay, Quan Hân Nhiên vẫn luôn ở cạnh Hứa Diễn
Thần.
Thấy công ty rơi vào tình trạng đó, Quan Hân Nhiên đành phải tới tìm Vu Sính Đình để nhờ giúp đỡ nên mới lấy danh nghĩa Hứa Diễn Thần để gọi điện thoại cho cô, ai ngờ nói năng không lọt tai khiến cô từ chối. Cô ta biết giọng điệu của mình lúc ấy có chút quá đáng, vậy mới đến công ty Vu Sính Đình chờ cô tan ca rồi nói rõ nguyên nhân và xin cô hỗ trợ, nhưng nghe đồng nghiệp của cô nói mấy hôm nay cô không đi làm.
Quan Hân Nhiên trở lại phòng làm việc, giải thích với Ngụy Tử: “Ngụy Tử, cách nào em cũng thử rồi, phía bố em thì tạm thời không rõ tình hình, bây giờ em không dám nói cho ông ấy biết. Với lại, hôm nay em có đến công ty Vu Sính Đình chờ chị ấy, kết quả là mấy hôm nay chị ấy không đi làm. Bây giờ ngoài chị ấy ra, không ai có thể giúp chúng ta nữa đâu.”
Nói tới đây, đôi mắt Quan Hân Nhiên phiếm đỏ, “Tại lúc trước em nói chuyện hơi sỗ sàng với chị ấy, nhưng chị ấy đâu phải đến nỗi vì thế mà không chịu gặp chứ, anh Thần phải chịu như vậy vì chị ấy thật không đáng.”
Hai người đều bó tay, Ngụy Tử đi qua bàn, vỗ vai cô ta và an ủi: “Không sao, hay để anh liên lạc với cô ấy? Dù sao bọn anh cũng quen nhau lâu rồi, có chuyện gì để anh nói có vẻ tốt hơn, em đi tìm cô ấy xem ra là hơi bất ổn.”
Lúc này, Hứa Diễn Thần đẩy cửa vào, trừng mắt nhìn họ, giọng điệu lạnh lùng: “Ai cho các người đi tìm cô ấy!”
Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử cùng kinh ngạc lùi ra sau vài bước. Quan Hân Nhiên thấy mình nhắc đến Vu Sính Đình khiến Hứa Diễn Thần trở nên khác thường liền hổn hển nói: “Anh Thần, sở dĩ chúng ta có ngày hôm nay không phải đều do chị ta sao? Dựa vào cái gì mà chị ta có thể đứng ngoài cuộc? Mấy năm tâm huyết của chúng ta bị phá hủy, chẳng lẽ chị ta lại không đi tìm chồng chưa cưới nói chuyện sao, chị ta dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái như vậy!”
“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Hứa Diễn Thần trắng bệch, anh ta nhìn Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên, lên tiếng cảnh cáo: “Là tôi ham làm to, lại sơ suất xem nhẹ mọi chuyện, càng không ngờ đây là cái bẫy của Phùng Mộ Huân, không liên quan gì đến cô ấy hết. Thật ra trên đời này làm gì có thành công nào một phát đến ngay như thế chứ, nỗ lực với kết quả không liên quan trực tiếp đến nhau đâu. Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu ai đi tìm cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu.”
***
Gần đây, vì công việc nên Vu Hàn Sinh thường đi sớm về muộn, có đôi lúc Phùng Mộ Huân đến thăm ông, hai người lại nói chuyện với nhau một lúc lâu, chủ yếu chỉ xoay quanh công việc.
Hôm nay, Vu Hàn Sinh về sớm hơn mọi ngày. Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm nhìn ông, cố ý nói: “Anh xem Mộ Huân đối xử với con gái mình thế nào đi, tốt hơn anh hồi đấy nhiều.”
Vu Hàn Sinh trầm ngâm trong chốc lát, dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Liêu Hải Lâm.
“Mấy hôm trước, Điểm Điểm bị ốm, nó xin phép nghỉ ở đơn vị rồi chạy thẳng đến nhà mình, vừa nghe nói con gái nhà mình không muốn ăn cơm, anh có đoán được không, nó vào bếp tự tay nấu cháo cho con bé đấy.”
Vu Hàn Sinh nghe thấy thế, gần như không thể tin nổi mà nhìn Vu Sính Đình, lại chỉ thấy cô con gái cưng cắm đầu ăn cơm, không hề để ý đến hai người họ.
Liêu Hải Lâm nói bằng giọng bất mãn, “Thế nào mà mình kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng anh chưa từng nấu cho em một bữa nào hết.”
Vu Hàn Sinh thở dài, ngại có con gái ở đây nên nhẹ nhàng nói: “Không phải trong nhà có giúp việc rồi sao, hơn nữa anh có làm em cũng không thích ăn.”
Liêu Hải Lâm hừ một tiếng, bực bội nói: “Không thích ăn là một chuyện, anh nấu lại là một chuyện khác.” Nói đến đây, Liêu Hải Lâm lại mở miệng khuyên: “Điểm Điểm, mẹ với bố con đều có mắt nhìn người, người có điều kiện như Mộ Huân, con có thắp đèn lồng cũng không tìm được đâu, con đừng cứng đầu làm gì nữa. Con nên đối tốt với Mộ Huân một chút, bố mẹ đợi tin tốt của hai đứa, với lại, hai bên gia đình cũng đều biết chuyện hai đứa yêu nhau rồi đấy.”
Vu Sính Đình tập trung ăn, không đáp lời. Cô thừa hiểu, mẹ cô đang ngầm khen ngợi Phùng Mộ Huân, để cô mau mau chấp thuận sự sắp xếp của họ. Tâm tư của Liêu Hải Lâm, cô đã sớm biết rồi, trước đây còn ở bên Hứa Diễn Thần mà mẹ cô còn ngóng chờ cô với Phùng Mộ Huân kết đôi, giờ cô và anh đã chính thức yêu nhau, bà chỉ hận nỗi hai người họ không thể kết hôn ngay lập tức thôi.
Công ty cho Vu Sính Đình nghỉ một tuần, cô tranh thủ mấy ngày nghỉ để đi thư giãn tinh thần.
Hôm cuối cùng, Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình, bảo cô đến đơn vị thăm anh. Phùng Mộ Huân chỉ nói một câu trong điện thoại, đó là hỏi ý kiến cô, vậy mà cô chẳng nói một lời liền đến luôn.
Cô bước vào cửa, vừa lúc Phùng Mộ Huân đã nghỉ huấn luyện và mới tắm xong, nửa trên để trần, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi đen. Cơ ngực rắn chắc màu mạch nha khiến khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ ửng lên. Phùng Mộ Huân không ngờ cô lại đến nhanh như vậy, thấy cô trợn mắt há miệng nhìn mình chằm chằm, anh có chút mất tự nhiên, bình tĩnh vào phòng mặc quần áo.
Ra khỏi phòng ngủ, anh đến bên cạnh, nắm tay cô và nói: “Khi nào rảnh em cứ đến nhé.” Nói đến đây, anh mở lòng bàn tay cô ra, đặt một chiếc chìa khóa vào. Thứ kim loại lành lạnh đặt trên lòng bàn tay, cô nở một nụ cười với anh.
Phùng Mộ Huân lại nói: “Có điều, cháu gái anh cũng thỉnh thoảng về đấy. Anh thấy lần trước hai người nói chuyện cũng không đến nỗi tệ.”
“Chính là cô bé Đồng Đồng lần trước ấy hả? Nghe nói anh rất yêu chiều cháu gái.”
Anh mở miệng đáp một tiếng, “Ừ.”
Cô gật đầu: “Lần trước cô bé có nói với em là đang học mĩ thuật, em có mua cho cô bé một bộ màu này, hôm nào anh gửi cho cô bé hộ em nhé.”
Phùng Mộ Huân rất vui mừng, cúi đầu hôn lên trán cô thể hiện sự sung sướng trong lòng. Cô vì anh mà lấy lòng cháu gái anh, điều này khiến anh mừng như điên mất.
Ít ra thì nó chứng tỏ, trong lòng cô có anh.
“Bọn em mà ở cùng một chỗ, chắc anh đau đầu đấy.”
Phùng Mộ Huân thản nhiên đáp: “Không sao, anh quen rồi.”
Trong điện thoại, để hấp dẫn cô, anh đã nói sẽ trổ tài khiến cho cô cả đời khó quên. Lúc này, anh đã bắt đầu tất bật, thoăn thoắt rửa đồ ăn trong bếp. Vu Sính Đình chạy lại đeo chiếc tạp dề mới mua cho anh. Phùng Mộ Huân cao hơn cô một cái đầu, cô phải kiễng chân, quàng tay qua phía trước ra sau anh, thân thể cô kề sát tấm lưng Phùng Mộ Huân để đeo tạp dề cho anh.
Rõ ràng cơ thể Phùng Mộ Huân cứng đờ, anh im lặng bỏ rau vào bồn rửa, lại dùng khăn lông lau khô tay rồi vỗ lưng cô, “Em ra ngoài trước đi, anh làm loáng một cái là xong thôi.”
Vu Sính Đình bị Phùng Mộ Huân đuổi ra khỏi bếp, cảm thấy nhàm chán nên đi lòng vòng trong nhà một lượt. Vu Sính Đình lén vào phòng ngủ của anh, nhìn căn phòng ngăn nắp, khác xa với cảnh lộn xộn trong phòng cô, nhất là tấm chăn được gấp vuông vức. Cô lại chạy sang phòng làm việc xem, ngoài tập tài liệu dày, phần lớn đều là sách lý luận quân sự, còn có một cuốn Tư trị thông giám.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phùng Mộ Huân gọi cô ra ăn cơm.
Trong phòng khách, Phùng Mộ Huân đang dọn bát đũa lên bàn. Cô nhìn bàn thức ăn mà kinh ngạc đến nỗi không nói được gì. Người đàn ông này quả thật là cực phẩm trong nhà. “Phùng Mộ Huân, sao anh lại biết làm thế?” Vu Sính Đình gần như không thể tin nổi.
Phùng Mộ Huân lơ đễnh cười: “Đây đều là kỹ năm cơ bản thôi, ngày trước lúc anh tập huấn ở trụ sở, không thích đồ ăn ở đấy nên lén tự đi nấu. Lúc đấy anh còn quen một viên sĩ quan giải ngũ, giờ ông ấy mở một trang trại riêng rồi.” Anh không nói đến chuyện mình đã học được từ lớp trưởng của lớp cấp dưỡng.
Không thể không nói, những món Phùng Mộ Huân làm được cả sắc lẫn vị, đậu phụ nấu gạch cua, vịt nướng, thịt thái sợi kho tương, còn cả canh tảo tía, cô vừa ngồi xuống ghế là đã ăn ngon lành, chẳng buồn bận tâm đến anh. Thật sự không ngờ anh lại có thể nấu ăn, vừa nghĩ đến là cô lại không kìm được mà cười khúc khích.
Phùng Mộ Huân ngồi phía đối diện, nghiêm túc nói: “Lúc ăn không nói.”
Sau khi ăn xong, cô đứng trên bàn công ngắm những tòa nhà sừng sững phía xa, chợt cảm thấy phía sau là lạ. Phùng Mộ Huân bất chợt ôm cô từ phía sau. Hai người lẳng lặng hưởng thụ phút thân mật, không ai nỡ phá hỏng bầu không khí này.
Lúc này, Ngụy Tử bỗng gửi tin nhắn đến, Vu Sính Đình vội tránh Phùng Mộ Huân, đi vào phòng khách đọc tin:
Sính Đình, có rảnh không, anh có chuyện muốn nói với em.
Vu Sính Đình đọc nội dung tin nhắn, thấy Phùng Mộ Huân nhìn mình liền chột dạ cúi đầu, cắn răng trả lời:
Nếu là chuyện liên quan đến Hứa Diễn Thần thì thôi, anh với Quan Hân Nhiên chăm sóc cho anh ấy nhé.
Phùng Mộ Huân thấy sắc mặt cô là lạ liền dò hỏi: “Hứa Diễn Thần hả?”
Vu Sính Đình nghĩ mình không cần phải giấu anh nên liền gật đầu.
Thấy sắc mặt Phùng Mộ Huân thay đổi, Vu Sính Đình giải thích: “Không phải anh ấy nhắn tin, là một người bạn của em bảo em đến gặp anh ấy. Phùng Mộ Huân, em biết cứ lằng nhằng mãi thế này là không tốt…nhưng gần đây bạn anh ấy cứ liên lạc với em, nói muốn gặp em, em đã từ chối mấy lần rồi…” Cô nói ấp úng, câu cú lộn xộn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phùng Mộ Huân, cô lại có ánh mắt đầy bối rối.
Lúc này, Phùng Mộ Huân vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc: “Anh không hy vọng em và Hứa Diễn Thần có bất kỳ hình thức qua lại nào, kể cả bạn anh ta cũng không được.”
Đây là lần đầu tiên Phùng Mộ Huân có thái độ nghiêm nghị như vậy với Vu Sính Đình, trước đây anh đều cho cô thời gian và không gian, để cô xử lý tốt chuyện với Hứa Diễn Thần. Qua cuộc nói chuyện lần trước của cô với Hứa Diễn Thần, anh phát hiện bản thân không có cách nào nhịn được nữa.
Vu Sính Đình nghe vậy, cũng biết mình đuối lý, ở bên Phùng Mộ Huân lâu như vậy rồi mà vẫn qua lại với Hứa Diễn Thần, cô chủ động nép vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: “Phùng Mộ Huân, rốt cuộc anh đang lo chuyện gì thế?”
Phùng Mộ Huân lạnh mặt không nói. Mấy hôm nay anh vui buồn thất thường, ngay cả Vu Sính Đình cũng không nắm rõ tính tình của anh.
“Anh sợ em và anh ấy chạy mất hả?” Vu Sính Đình vừa nói xong, Phùng Mộ Huân lại có chút bối rối. Anh lập tức buông cô ra, xoay người lại, nắm tay ho nhẹ một tiếng, cố ý che giấu ánh mắt của mình.
Lúc này, Vu Sính Đình khẽ cười, cô không có ý định buông tha cho anh, luẩn quẩn bên cạnh nắm lấy tay anh rồi hỏi: “Hay là…anh có chuyện gì giấu em?”
Rõ ràng chỉ là nói đùa, nhưng Phùng Mộ Huân đột nhiên chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.
Anh đi về phía cô, “Còn nói lung tung, anh sẽ…” Nói tới đây, anh khẽ đặt một tay lên hông cô, kéo lại một cái khiến cô kề sát người anh, để cô cảm nhận được hơi nóng từ anh. Bỗng nhiên, anh bóp một cái vào lưng cô, khiến cô kêu lên một tiếng. Bàn tay bên hông dần dần đi lên, anh nói bằng giọng đầy mờ ám, “Muốn cảm thụ trước quan hệ vợ chồng không?”
Vu Sính Đình sợ run lên, khuôn mặt đỏ lựng, “Thôi đi, em sợ anh rồi, thế còn chưa được sao?”
Lúc này, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Điểm Điểm, chúng ta kết hôn đi, có được không?”
Dường như sợ cô từ chối, anh nói tiếp: “Đêm đó anh hoàn toàn nghiêm túc, không phải là nhất thời kích động lúc say.”
Vu Sính Đình trầm ngâm trong chốc lát, cô cúi đầu chứ không trả lời. Trên thực tế, cô không hề nghĩ Phùng Mộ Huân sẽ một lần nữa đề cập đến chuyện này. Thì ra đúng là không phải anh nói bừa lúc say. Dạo này bị Liêu Hải Lâm thúc giục, cô cũng biết việc mình kết hôn với Phùng Mộ Huân là chuyện sớm muộn, nhưng cô vẫn cảm thấy quá nhanh, trong lòng vẫn mơ hồ lo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thấy Vu Sính Đình có vẻ trầm tư, Phùng Mộ Huân cúi đầu ghé vào trán cô rồi nói tiếp: “Em xem xem, anh ngoài việc không thể mỗi ngày ở bên em ra, việc khác đều có thể làm cho em, em cứ gọi là anh đến này, anh nấu cơm cho em này, em ốm anh sẽ chăm sóc em này, mà còn về nhà đúng giờ nữa.” Ngụ ý là, anh là người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô còn phải lo.
Cô tóm chặt vạt áo anh, nghe anh nói vậy thì không khỏi bật cười: “Có phải sau này em nói gì anh cũng nghe không?” Cô đang nghĩ tại sao Phùng Mộ Huân lại gấp như vậy.
“Ừ.”
“Được, anh đã nghe lời như vậy thì em sẽ suy nghĩ.” Cô nghĩ thầm, người đàn ông này còn chưa chính thức cầu hôn cô mà đã đòi cô lấy anh.
Nghe Vu Sính Đình nói vậy, Phùng Mộ Huân bất chấp luôn lời trêu đùa của cô, vội vàng trả lời: “Em suy nghĩ nhanh nhanh lên, mai anh phải đi báo cáo kết hôn rồi.”
Vu Sính Đình ngạc nhiên…Rốt cuộc là anh vội vàng kết hôn đến mức nào?
Kỳ thực, Phùng Mộ Huân cũng biết tự lừa dối mình không phải biện pháp tốt. Có lẽ hai người kết hôn mới là kết quả tốt nhất, anh thật sự không có cách nào để chấp nhận việc Hứa Diễn Thần còn tồn tại trong lòng cô.
Anh nghĩ, chỉ cần cô không gặp Hứa Diễn Thần, tất cả sẽ yên ổn vô sự.
Thấy công ty rơi vào tình trạng đó, Quan Hân Nhiên đành phải tới tìm Vu Sính Đình để nhờ giúp đỡ nên mới lấy danh nghĩa Hứa Diễn Thần để gọi điện thoại cho cô, ai ngờ nói năng không lọt tai khiến cô từ chối. Cô ta biết giọng điệu của mình lúc ấy có chút quá đáng, vậy mới đến công ty Vu Sính Đình chờ cô tan ca rồi nói rõ nguyên nhân và xin cô hỗ trợ, nhưng nghe đồng nghiệp của cô nói mấy hôm nay cô không đi làm.
Quan Hân Nhiên trở lại phòng làm việc, giải thích với Ngụy Tử: “Ngụy Tử, cách nào em cũng thử rồi, phía bố em thì tạm thời không rõ tình hình, bây giờ em không dám nói cho ông ấy biết. Với lại, hôm nay em có đến công ty Vu Sính Đình chờ chị ấy, kết quả là mấy hôm nay chị ấy không đi làm. Bây giờ ngoài chị ấy ra, không ai có thể giúp chúng ta nữa đâu.”
Nói tới đây, đôi mắt Quan Hân Nhiên phiếm đỏ, “Tại lúc trước em nói chuyện hơi sỗ sàng với chị ấy, nhưng chị ấy đâu phải đến nỗi vì thế mà không chịu gặp chứ, anh Thần phải chịu như vậy vì chị ấy thật không đáng.”
Hai người đều bó tay, Ngụy Tử đi qua bàn, vỗ vai cô ta và an ủi: “Không sao, hay để anh liên lạc với cô ấy? Dù sao bọn anh cũng quen nhau lâu rồi, có chuyện gì để anh nói có vẻ tốt hơn, em đi tìm cô ấy xem ra là hơi bất ổn.”
Lúc này, Hứa Diễn Thần đẩy cửa vào, trừng mắt nhìn họ, giọng điệu lạnh lùng: “Ai cho các người đi tìm cô ấy!”
Quan Hân Nhiên và Ngụy Tử cùng kinh ngạc lùi ra sau vài bước. Quan Hân Nhiên thấy mình nhắc đến Vu Sính Đình khiến Hứa Diễn Thần trở nên khác thường liền hổn hển nói: “Anh Thần, sở dĩ chúng ta có ngày hôm nay không phải đều do chị ta sao? Dựa vào cái gì mà chị ta có thể đứng ngoài cuộc? Mấy năm tâm huyết của chúng ta bị phá hủy, chẳng lẽ chị ta lại không đi tìm chồng chưa cưới nói chuyện sao, chị ta dựa vào cái gì mà có thể yên tâm thoải mái như vậy!”
“Đừng nói nữa!” Sắc mặt Hứa Diễn Thần trắng bệch, anh ta nhìn Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên, lên tiếng cảnh cáo: “Là tôi ham làm to, lại sơ suất xem nhẹ mọi chuyện, càng không ngờ đây là cái bẫy của Phùng Mộ Huân, không liên quan gì đến cô ấy hết. Thật ra trên đời này làm gì có thành công nào một phát đến ngay như thế chứ, nỗ lực với kết quả không liên quan trực tiếp đến nhau đâu. Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu ai đi tìm cô ấy, tôi sẽ không để yên đâu.”
***
Gần đây, vì công việc nên Vu Hàn Sinh thường đi sớm về muộn, có đôi lúc Phùng Mộ Huân đến thăm ông, hai người lại nói chuyện với nhau một lúc lâu, chủ yếu chỉ xoay quanh công việc.
Hôm nay, Vu Hàn Sinh về sớm hơn mọi ngày. Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm nhìn ông, cố ý nói: “Anh xem Mộ Huân đối xử với con gái mình thế nào đi, tốt hơn anh hồi đấy nhiều.”
Vu Hàn Sinh trầm ngâm trong chốc lát, dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Liêu Hải Lâm.
“Mấy hôm trước, Điểm Điểm bị ốm, nó xin phép nghỉ ở đơn vị rồi chạy thẳng đến nhà mình, vừa nghe nói con gái nhà mình không muốn ăn cơm, anh có đoán được không, nó vào bếp tự tay nấu cháo cho con bé đấy.”
Vu Hàn Sinh nghe thấy thế, gần như không thể tin nổi mà nhìn Vu Sính Đình, lại chỉ thấy cô con gái cưng cắm đầu ăn cơm, không hề để ý đến hai người họ.
Liêu Hải Lâm nói bằng giọng bất mãn, “Thế nào mà mình kết hôn bao nhiêu năm rồi nhưng anh chưa từng nấu cho em một bữa nào hết.”
Vu Hàn Sinh thở dài, ngại có con gái ở đây nên nhẹ nhàng nói: “Không phải trong nhà có giúp việc rồi sao, hơn nữa anh có làm em cũng không thích ăn.”
Liêu Hải Lâm hừ một tiếng, bực bội nói: “Không thích ăn là một chuyện, anh nấu lại là một chuyện khác.” Nói đến đây, Liêu Hải Lâm lại mở miệng khuyên: “Điểm Điểm, mẹ với bố con đều có mắt nhìn người, người có điều kiện như Mộ Huân, con có thắp đèn lồng cũng không tìm được đâu, con đừng cứng đầu làm gì nữa. Con nên đối tốt với Mộ Huân một chút, bố mẹ đợi tin tốt của hai đứa, với lại, hai bên gia đình cũng đều biết chuyện hai đứa yêu nhau rồi đấy.”
Vu Sính Đình tập trung ăn, không đáp lời. Cô thừa hiểu, mẹ cô đang ngầm khen ngợi Phùng Mộ Huân, để cô mau mau chấp thuận sự sắp xếp của họ. Tâm tư của Liêu Hải Lâm, cô đã sớm biết rồi, trước đây còn ở bên Hứa Diễn Thần mà mẹ cô còn ngóng chờ cô với Phùng Mộ Huân kết đôi, giờ cô và anh đã chính thức yêu nhau, bà chỉ hận nỗi hai người họ không thể kết hôn ngay lập tức thôi.
Công ty cho Vu Sính Đình nghỉ một tuần, cô tranh thủ mấy ngày nghỉ để đi thư giãn tinh thần.
Hôm cuối cùng, Phùng Mộ Huân gọi điện cho Vu Sính Đình, bảo cô đến đơn vị thăm anh. Phùng Mộ Huân chỉ nói một câu trong điện thoại, đó là hỏi ý kiến cô, vậy mà cô chẳng nói một lời liền đến luôn.
Cô bước vào cửa, vừa lúc Phùng Mộ Huân đã nghỉ huấn luyện và mới tắm xong, nửa trên để trần, thân dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi đen. Cơ ngực rắn chắc màu mạch nha khiến khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ ửng lên. Phùng Mộ Huân không ngờ cô lại đến nhanh như vậy, thấy cô trợn mắt há miệng nhìn mình chằm chằm, anh có chút mất tự nhiên, bình tĩnh vào phòng mặc quần áo.
Ra khỏi phòng ngủ, anh đến bên cạnh, nắm tay cô và nói: “Khi nào rảnh em cứ đến nhé.” Nói đến đây, anh mở lòng bàn tay cô ra, đặt một chiếc chìa khóa vào. Thứ kim loại lành lạnh đặt trên lòng bàn tay, cô nở một nụ cười với anh.
Phùng Mộ Huân lại nói: “Có điều, cháu gái anh cũng thỉnh thoảng về đấy. Anh thấy lần trước hai người nói chuyện cũng không đến nỗi tệ.”
“Chính là cô bé Đồng Đồng lần trước ấy hả? Nghe nói anh rất yêu chiều cháu gái.”
Anh mở miệng đáp một tiếng, “Ừ.”
Cô gật đầu: “Lần trước cô bé có nói với em là đang học mĩ thuật, em có mua cho cô bé một bộ màu này, hôm nào anh gửi cho cô bé hộ em nhé.”
Phùng Mộ Huân rất vui mừng, cúi đầu hôn lên trán cô thể hiện sự sung sướng trong lòng. Cô vì anh mà lấy lòng cháu gái anh, điều này khiến anh mừng như điên mất.
Ít ra thì nó chứng tỏ, trong lòng cô có anh.
“Bọn em mà ở cùng một chỗ, chắc anh đau đầu đấy.”
Phùng Mộ Huân thản nhiên đáp: “Không sao, anh quen rồi.”
Trong điện thoại, để hấp dẫn cô, anh đã nói sẽ trổ tài khiến cho cô cả đời khó quên. Lúc này, anh đã bắt đầu tất bật, thoăn thoắt rửa đồ ăn trong bếp. Vu Sính Đình chạy lại đeo chiếc tạp dề mới mua cho anh. Phùng Mộ Huân cao hơn cô một cái đầu, cô phải kiễng chân, quàng tay qua phía trước ra sau anh, thân thể cô kề sát tấm lưng Phùng Mộ Huân để đeo tạp dề cho anh.
Rõ ràng cơ thể Phùng Mộ Huân cứng đờ, anh im lặng bỏ rau vào bồn rửa, lại dùng khăn lông lau khô tay rồi vỗ lưng cô, “Em ra ngoài trước đi, anh làm loáng một cái là xong thôi.”
Vu Sính Đình bị Phùng Mộ Huân đuổi ra khỏi bếp, cảm thấy nhàm chán nên đi lòng vòng trong nhà một lượt. Vu Sính Đình lén vào phòng ngủ của anh, nhìn căn phòng ngăn nắp, khác xa với cảnh lộn xộn trong phòng cô, nhất là tấm chăn được gấp vuông vức. Cô lại chạy sang phòng làm việc xem, ngoài tập tài liệu dày, phần lớn đều là sách lý luận quân sự, còn có một cuốn Tư trị thông giám.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phùng Mộ Huân gọi cô ra ăn cơm.
Trong phòng khách, Phùng Mộ Huân đang dọn bát đũa lên bàn. Cô nhìn bàn thức ăn mà kinh ngạc đến nỗi không nói được gì. Người đàn ông này quả thật là cực phẩm trong nhà. “Phùng Mộ Huân, sao anh lại biết làm thế?” Vu Sính Đình gần như không thể tin nổi.
Phùng Mộ Huân lơ đễnh cười: “Đây đều là kỹ năm cơ bản thôi, ngày trước lúc anh tập huấn ở trụ sở, không thích đồ ăn ở đấy nên lén tự đi nấu. Lúc đấy anh còn quen một viên sĩ quan giải ngũ, giờ ông ấy mở một trang trại riêng rồi.” Anh không nói đến chuyện mình đã học được từ lớp trưởng của lớp cấp dưỡng.
Không thể không nói, những món Phùng Mộ Huân làm được cả sắc lẫn vị, đậu phụ nấu gạch cua, vịt nướng, thịt thái sợi kho tương, còn cả canh tảo tía, cô vừa ngồi xuống ghế là đã ăn ngon lành, chẳng buồn bận tâm đến anh. Thật sự không ngờ anh lại có thể nấu ăn, vừa nghĩ đến là cô lại không kìm được mà cười khúc khích.
Phùng Mộ Huân ngồi phía đối diện, nghiêm túc nói: “Lúc ăn không nói.”
Sau khi ăn xong, cô đứng trên bàn công ngắm những tòa nhà sừng sững phía xa, chợt cảm thấy phía sau là lạ. Phùng Mộ Huân bất chợt ôm cô từ phía sau. Hai người lẳng lặng hưởng thụ phút thân mật, không ai nỡ phá hỏng bầu không khí này.
Lúc này, Ngụy Tử bỗng gửi tin nhắn đến, Vu Sính Đình vội tránh Phùng Mộ Huân, đi vào phòng khách đọc tin:
Sính Đình, có rảnh không, anh có chuyện muốn nói với em.
Vu Sính Đình đọc nội dung tin nhắn, thấy Phùng Mộ Huân nhìn mình liền chột dạ cúi đầu, cắn răng trả lời:
Nếu là chuyện liên quan đến Hứa Diễn Thần thì thôi, anh với Quan Hân Nhiên chăm sóc cho anh ấy nhé.
Phùng Mộ Huân thấy sắc mặt cô là lạ liền dò hỏi: “Hứa Diễn Thần hả?”
Vu Sính Đình nghĩ mình không cần phải giấu anh nên liền gật đầu.
Thấy sắc mặt Phùng Mộ Huân thay đổi, Vu Sính Đình giải thích: “Không phải anh ấy nhắn tin, là một người bạn của em bảo em đến gặp anh ấy. Phùng Mộ Huân, em biết cứ lằng nhằng mãi thế này là không tốt…nhưng gần đây bạn anh ấy cứ liên lạc với em, nói muốn gặp em, em đã từ chối mấy lần rồi…” Cô nói ấp úng, câu cú lộn xộn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phùng Mộ Huân, cô lại có ánh mắt đầy bối rối.
Lúc này, Phùng Mộ Huân vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc: “Anh không hy vọng em và Hứa Diễn Thần có bất kỳ hình thức qua lại nào, kể cả bạn anh ta cũng không được.”
Đây là lần đầu tiên Phùng Mộ Huân có thái độ nghiêm nghị như vậy với Vu Sính Đình, trước đây anh đều cho cô thời gian và không gian, để cô xử lý tốt chuyện với Hứa Diễn Thần. Qua cuộc nói chuyện lần trước của cô với Hứa Diễn Thần, anh phát hiện bản thân không có cách nào nhịn được nữa.
Vu Sính Đình nghe vậy, cũng biết mình đuối lý, ở bên Phùng Mộ Huân lâu như vậy rồi mà vẫn qua lại với Hứa Diễn Thần, cô chủ động nép vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: “Phùng Mộ Huân, rốt cuộc anh đang lo chuyện gì thế?”
Phùng Mộ Huân lạnh mặt không nói. Mấy hôm nay anh vui buồn thất thường, ngay cả Vu Sính Đình cũng không nắm rõ tính tình của anh.
“Anh sợ em và anh ấy chạy mất hả?” Vu Sính Đình vừa nói xong, Phùng Mộ Huân lại có chút bối rối. Anh lập tức buông cô ra, xoay người lại, nắm tay ho nhẹ một tiếng, cố ý che giấu ánh mắt của mình.
Lúc này, Vu Sính Đình khẽ cười, cô không có ý định buông tha cho anh, luẩn quẩn bên cạnh nắm lấy tay anh rồi hỏi: “Hay là…anh có chuyện gì giấu em?”
Rõ ràng chỉ là nói đùa, nhưng Phùng Mộ Huân đột nhiên chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi.
Anh đi về phía cô, “Còn nói lung tung, anh sẽ…” Nói tới đây, anh khẽ đặt một tay lên hông cô, kéo lại một cái khiến cô kề sát người anh, để cô cảm nhận được hơi nóng từ anh. Bỗng nhiên, anh bóp một cái vào lưng cô, khiến cô kêu lên một tiếng. Bàn tay bên hông dần dần đi lên, anh nói bằng giọng đầy mờ ám, “Muốn cảm thụ trước quan hệ vợ chồng không?”
Vu Sính Đình sợ run lên, khuôn mặt đỏ lựng, “Thôi đi, em sợ anh rồi, thế còn chưa được sao?”
Lúc này, anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Điểm Điểm, chúng ta kết hôn đi, có được không?”
Dường như sợ cô từ chối, anh nói tiếp: “Đêm đó anh hoàn toàn nghiêm túc, không phải là nhất thời kích động lúc say.”
Vu Sính Đình trầm ngâm trong chốc lát, cô cúi đầu chứ không trả lời. Trên thực tế, cô không hề nghĩ Phùng Mộ Huân sẽ một lần nữa đề cập đến chuyện này. Thì ra đúng là không phải anh nói bừa lúc say. Dạo này bị Liêu Hải Lâm thúc giục, cô cũng biết việc mình kết hôn với Phùng Mộ Huân là chuyện sớm muộn, nhưng cô vẫn cảm thấy quá nhanh, trong lòng vẫn mơ hồ lo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thấy Vu Sính Đình có vẻ trầm tư, Phùng Mộ Huân cúi đầu ghé vào trán cô rồi nói tiếp: “Em xem xem, anh ngoài việc không thể mỗi ngày ở bên em ra, việc khác đều có thể làm cho em, em cứ gọi là anh đến này, anh nấu cơm cho em này, em ốm anh sẽ chăm sóc em này, mà còn về nhà đúng giờ nữa.” Ngụ ý là, anh là người đàn ông tốt như vậy, tại sao cô còn phải lo.
Cô tóm chặt vạt áo anh, nghe anh nói vậy thì không khỏi bật cười: “Có phải sau này em nói gì anh cũng nghe không?” Cô đang nghĩ tại sao Phùng Mộ Huân lại gấp như vậy.
“Ừ.”
“Được, anh đã nghe lời như vậy thì em sẽ suy nghĩ.” Cô nghĩ thầm, người đàn ông này còn chưa chính thức cầu hôn cô mà đã đòi cô lấy anh.
Nghe Vu Sính Đình nói vậy, Phùng Mộ Huân bất chấp luôn lời trêu đùa của cô, vội vàng trả lời: “Em suy nghĩ nhanh nhanh lên, mai anh phải đi báo cáo kết hôn rồi.”
Vu Sính Đình ngạc nhiên…Rốt cuộc là anh vội vàng kết hôn đến mức nào?
Kỳ thực, Phùng Mộ Huân cũng biết tự lừa dối mình không phải biện pháp tốt. Có lẽ hai người kết hôn mới là kết quả tốt nhất, anh thật sự không có cách nào để chấp nhận việc Hứa Diễn Thần còn tồn tại trong lòng cô.
Anh nghĩ, chỉ cần cô không gặp Hứa Diễn Thần, tất cả sẽ yên ổn vô sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.