Chương 61: Ngoại truyện
Tử Liễm
10/12/2015
Trong quá trình mang thai, Vu Sính Đình có phản ứng rất mạnh, ngày nào cũng
vô cùng khó chịu. Tới tháng thứ sáu, hai chân Vu Sính Đình đã sưng phù,
tối đi ngủ lại thường bị chuột rút.
Phùng Mộ Huân ngủ không sâu, mỗi lần Vu Sính Đình chỉ hơi động nhẹ là anh đã tỉnh.
Nửa đêm, Vu Sính Đình bị cơn chuột rút đánh thức. Cô cắn môi, duỗi chân một cái nhưng chẳng có tác dụng gì.
Phùng Mộ Huân mở mắt, “Sao thế?”
Cô thều thào nói: “Đau quá…bắp chân bị chuột rút.”
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Phùng Mộ Huân tỉnh táo hẳn, đến cuối giường, kéo quần ngủ của cô lên, cúi đầu cẩn thận xoa bắp chân cho cô.
Vu Sính Đình nằm trên giường, nhắm mắt buồn bực hừ một tiếng, một lát sau mở mắt liếc nhìn Phùng Mộ Huân, rồi lại uể oải nhắm mắt lại. Lúc này hai chân cô căng cứng, Phùng Mộ Huân thấy cô đau đến mức run cả người thì càng thêm đau lòng.
“Đau lắm à?” Anh nhíu chặt mày, ngón tay ấn vào giữa gam bàn chân cô, nhẹ nhàng vân vê các đầu ngón chân, động tác rất thành thục, “Uống canxi nhé?”
Vu Sính Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cái đó uống được hơn một tháng rồi, bác sĩ nói là uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, em không muốn uống.”
Uống canxi là đề nghị của Liêu Hải Lâm, lúc ấy Phùng Mộ Huân nghe xong cũng đồng ý, nhưng Vu Sính Đình nhớ bác sĩ nói uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, kết quả là Liêu Hải Lâm khuyên thế nào cô cũng không chịu uống. Dù bác sĩ nói nếu uống với lượng phù hợp thì không sao, nhưng cô vẫn sợ.
Cuối cùng, Liêu Hải Lâm đành nói: Con nghĩ là mẹ không lo cho đứa bé à? Nói đi nói lại thì vẫn là mẹ xót con thôi.
Phùng Mộ Huân nghĩ một lát rồi nói: “Mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Được anh xoa bóp một lúc, Vu Sính Đình khẽ nói: “Không đau nữa, không phải xoa bóp nữa đâu anh. Lại đây ngủ với em nào.” Nói xong, cô hé miệng cười, giơ hai tay về phía anh.
Phùng Mộ Huân cười, nghiêng người nhận lấy vòng tay cô, nằm bên cạnh cô, ôm cô, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô: “Điểm Điểm nhà mình chịu khổ rồi, còn đau không, còn khó chịu không?”
Cô không trả lời, hạ mí mắt xuống, thần sắc mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất cảm động, không thể làm gì khác là rụi đầu vào lòng anh: “Có phải anh động đậy làm anh mất ngủ không?”
Thời gian này, vì cô đang mang thai nên Phùng Mộ Huân về nhà rất sớm, đôi khi kết thúc huấn luyện mệt mỏi ở đơn vị về, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, anh tắm rửa nhanh rồi lại quay ra chăm cô. Đêm đến, cô chật vật như vậy, trên cơ bản anh cũng không có mấy thời gian để ngủ, sáng sớm lại vội vàng đến quân khu.
Thấy cô khó chịu, Phùng Mộ Huân rất đau lòng. Người ta vẫn nói, mang thai rất khổ, nhưng không ngờ cô lại khổ sở đến mức đó.
Liêu Hải Lâm còn nói đùa với anh và Phùng Tranh Hiến, đứa bé này nghịch như vậy, không chừng sẽ là con trai. Thật ra anh không quá hy vọng là con trai, con trai hay con gái anh đều thích, dù sao cũng là con của mình.
Anh sờ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Đâu có, trái lại, là em chịu khổ ấy, khó chịu thì cứ nói cho anh biết, đừng cố chịu đựng.”
Cô gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nhoẻn miệng cười. Không ngờ hành động này lại bị Phùng Mộ Huân bắt gặp, anh cúi đầu hôn cô, đan tay vào tay cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Cười gì thế? Hả?”
Vu Sính Đình đưa tay sờ gương mặt góc cạnh của anh, không thể nghi ngờ, người đàn ông trước mặt này vô cùng đẹp trai.
Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em cảm thấy phúc đời này gần như đã được hưởng hết rồi.”
“Nói linh tinh cái gì đấy, lúc trước anh bị thương nằm viện, chẳng phải em cũng chăm sóc anh như thế sao?”
Mang thai lại cảm giác mình trở thành Hoàng thái hậu, hô phong hoán vũ, không có gì là khó, dù chỉ hơi bị làm sao là người nhà lại căng thẳng đến độ đổ mồ hôi. Trước kia, dù ngoài mặt Phùng Mộ Huân ôn hòa, nhưng thật ra tính chuyên chế vẫn không thay đổi, thường vì chuyện công việc của cô mà tranh luận vài câu. Nhưng từ khi cô mang thai, chuyện gì anh cũng nghe theo cô. Thậm chí, cô nói mặt trăng hình vuông, anh như ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng đồng ý.
Buổi tối nọ, Vu Sính Đình đưa tay sờ sờ cơ ngực anh, ôm cái bụng cồng kềnh cọ cọ vào lòng anh.
Phùng Mộ Huân cúi đầu hôn cô qua loa, vì vừa tắm nên trên người cô còn vương hương thơm, kích thích ham muốn đã ẩn giấu lâu ngày trong anh. Cô như con mèo nhỏ, ngọ nguậy không ngừng trong lòng anh, khi có khi không châm ngòi lửa nóng rực trong cơ thể anh.
“Mộ Huân…” Thấy Phùng Mộ Huân không động đậy, Vu Sính Đình càng áp sát hơn, nói như làm nũng, sau đó chủ động hôn anh.
Sao anh lại không hiểu ý cô chứ, anh cúi đầu hôn cô, ngậm hết lời nói của cô, triền miên một lát rồi mới rời đi, lại dỗ dành: “Bà xã, như vậy không tốt cho đứa nhỏ.”
Vu Sính Đình đâu chịu, bàn tay nghịch ngợm sờ lung tung trên ngực anh, lại bị Phùng Mộ Huân tóm lấy.
Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay bất giác vuốt ve bầu ngực đầy đặn của cô, lại cúi đầu hôn lên trán cô rồi đè thấp giọng nói: “Điểm Điểm, ngoan nào, nhịn một thời gian nữa nhé.”
Tuy cô có chút xấu hổ nhưng cơ thể lại có cảm giác rất khó chịu, không thể làm gì khác là nhỏ giọng giải thích bên tai anh: “Bác sĩ nói, sau ba tháng là có thể, bây giờ cũng được hơn sáu tháng rồi, anh còn lo gì nữa.” Rồi cô duỗi chân, cọ cọ vào bắp đùi anh.
Phùng Mộ Huân đỏ mặt, do dự nhìn cô.
Khiêu khích chốc lát, thấy anh vẫn không muốn, cô ấm ức nói: “Mộ Huân, có phải anh chê em rồi không?”
Không trách cô suy nghĩ lung tung được. Trước kia, lúc chưa có thai, cô vô cùng tự tin với vóc dáng của mình, hơn nữa hàng năm lại dành ra không ít thời gian đến spa; trên phương diện quan hệ vợ chồng, Phùng Mộ Huân lại rất nhiệt tình, gần như cứ về nhà là quấn lấy cô. Từ sau khi cô mang thai, sự thân mật nhất Phùng Mộ Huân dành cho cô cũng chỉ là hôn, hoặc là dùng tay giải tỏa nhu cầu cho cô, chứ không làm gì cô cả. Bây giờ, cô còn không dám soi gương nữa rồi. Nhìn cơ thể nuột nà của mình ngày qua ngày xấu đi, đến mình còn hãi, huống chi Phùng Mộ Huân.
Phùng Mộ Huân sao lại không muốn, anh cảm thấy mình sắp nghẹn đến sinh bệnh rồi, nhưng nhìn thấy cái bụng cô là anh lại ép mình khống chế suy nghĩ đó.
Phùng Mộ Huân nghiêm mặt, bất đắc dĩ dỗ cô: “Đâu có đâu, dù gì cũng là vợ anh mà.”
Phùng Mộ Huân thấy cô có vẻ sắp khóc. Anh biết phụ nữ mang thai tính tình thay đổi nhiều, cho nên chuyện gì cũng chiều theo cô. Vốn là nhìn thấy cái bụng nên mới lo lắng, đó là con mình mà, nhưng anh lại không muốn cô suy nghĩ lan man, cuối cùng địch không lại sự mềm mại của cô. Sau khi anh phục vụ chu đáo bà xã, Vu Sính Đình rất thỏa mãn, chỉ có Phùng Mộ Huân anh là đáng thương, còn chưa chính thức bắt đầu đã phải vội vàng lui ra.
Ban ngày, Liêu Hải Lâm bảo giúp việc nấu canh cho Vu Sính Đình rồi đem đến. Phùng Tranh Hiến cũng gọi điện nói sẽ đến thăm cô. Khi mang thai, Vu Sính Đình không ở lại quân khu mà về căn biệt thự của hai người, có giúp việc đến lo ăn mặc cho cô, Liêu Hải Lâm cũng thường xuyên lui tới.
Hôm nay, Liêu Hải Lâm nhìn sắc mặt Phùng Mộ Huân không tốt, đáy mắt đùng đục, vừa nghĩ đã ra nguyên nhân, nhưng cũng chỉ hỏi han vài câu qua loa. Trong lòng, bà thầm trách: Đúng là còn trẻ, đàn ông chỉ biết nghĩ cho mình, không biết tiết chế gì hết.
Liêu Hải Lâm gọi Vu Sính Đình vào phòng ngủ, giáo huấn cô bằng sắc mặt khó xử: “Không phải mẹ thích xen vào chuyện của hai đứa, loại chuyện thế này, mẹ không tiện nói với Mộ Huân. Mẹ biết hai đứa còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng mà bụng con cũng lớn thế này rồi, phải biết tiết chế một chút chứ. Ngộ nhỡ làm hại đến đứa bé thì sao đây? Con nói với Mộ Huân đi, đừng có chuyện gì cũng nghe theo nó! Chuyện này không tốt cho cơ thể con đâu.”
Vu Sính Đình nghe vậy, mặt đỏ rực lên, chính cô còn cảm thấy xấu hổ. Việc này vốn dĩ là do cô đòi Phùng Mộ Huân làm, anh thật sự chịu oan uổng rồi.
Hai tháng sau, Vu Sính Đình sinh được một cậu con trai, đặt tên là Phùng Diễm. Khi đó, Phùng Mộ Huân run run bế đứa con mới sinh vào lòng, hốc mắt hồng hồng, trong khoảng thời gian ngắn mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hai bên gia đình đều vô cùng vui sướng, đặc biệt là Phùng Tranh Hiến, cứ hễ rảnh rang là lại chạy đến bệnh viện thăm cháu.
Lúc Diễm Diễm tròn bốn tuổi, Phùng Mộ Huân nói sẽ phân phòng ngủ. Nguyên nhân là, con trai đến độ tuổi nhất định, phải rèn cho nó khả năng tự lập.
Vu Sính Đình thì lại bác bỏ quan điểm của anh: “Thằng bé còn nhỏ, ngủ một mình không quen đâu, rồi lại đâm ra sợ hãi.”
Phùng Mộ Huân kiên nhẫn khuyên: “Nhưng nếu tách phòng muộn quá thì không giúp Diễm Diễm tự lập được. Chúng ta cứ thử một thời gian đi, việc gì cũng phải có quá trình, chỉ cần đúng mực, theo tuần tự là ổn thôi, dần dần nó sẽ quen được.”
Trước kia khi không có con, hai người làm gì cũng dính lấy nhau, giờ trước mặt con trai, Phùng Mộ Huân vô cùng quy củ, thậm chí còn hạnh chế biểu hiện thân mật quá mức với Vu Sính Đình. Hai vợ chồng hoạt động cũng phải chờ Diễm Diễm ngủ say, sang phòng bên cạnh làm qua loa cho xong. Phương pháp giáo dục của Phùng Mộ Huân với Diễm Diễm tương đối nghiêm khắc, lần nào cũng khiến thằng bé khóc. Anh thường dùng vẻ mặt nghiêm nghị lúc huấn luyện cấp dưới, căn bản là hù dọa thằng bé, khiến Diễm Diễm không dám khóc nhè trước mặt anh. Thật ra, nói cho cùng, sở dĩ thằng nhỏ không khóc lóc ầm ĩ, chính là vì đợi người lớn đến dỗ dành nó.
Cuối cùng, với lời lẽ khôn khéo và miệng lưỡi trơn tru của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình đã đồng ý với đề nghị của anh.
Buổi tối chia phòng đầu tiên, Diễm Diễm bé nhỏ tỉnh lại muốn ôm mẹ mà lại không thấy ai ở bên cạnh, liền gào ầm lên: “Mẹ ơi…Bố ơi…” Gọi thế mà vẫn không thấy động tĩnh, thằng bé xoay xoay cái mông nhỏ, nhưng chẳng thấy bóng dáng bố mẹ đâu nên mới ngồi dậy khóc toáng lên.
Lúc đó, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân còn đang cao hứng. Vu Sính Đình thở hổn hển bám lấy vai Phùng Mộ Huân, cả người dán vào anh, tiếp nhận một rồi lại một cú tấn công của anh. Nghe thấy tiếng khóc của con ở phòng bên cạnh, Vu Sính Đình đẩy đẩy Phùng Mộ Huân, thều thào nói: “Diễm Diễm đang khóc, a…anh nhanh lên một chút đi, xong chưa hả…Mộ Huân, dừng lại đi…ưm…”
Vu Sính Đình còn chưa nói hết, Phùng Mộ Huân đã chặn miệng cô lại, dây dưa với cô một lúc nữa rồi mới buông ra.
Phùng Mộ Huân bình tĩnh hung hăng thêm mấy lần nữa, cuối cùng không thể không lẳng lặng ngừng chiến.
Vu Sính Đình vội vàng buộc dây áo ngủ, xỏ dép lê rồi chạy vội sang phòng bên cạnh. Phùng Mộ Huân cởi trần cũng theo sau, trên người vẫn còn nhơm nhớp mồ hôi, trên lưng và cánh tay đều là dấu vết của hồi kịch liệt vừa rồi.
Diễm Diễm khóc thút thít, nước mắt nước mũi chảy đến tận mép, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Tiếng khóc còn đang nhỏ, nhưng vừa thấy bố mẹ mở cửa phòng vào, nó lại há miệng gào lên, tiếng khóc lúc này còn to hơn ban nãy gấp mấy lần. Vừa khóc, thằng bé vừa ấm ức giơ tay ra đòi Vu Sính Đình bế.
Vu Sính Đình ôm con vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: “Diễm Diễm đừng khóc nữa nào, mẹ ở đây rồi.”
Diễm Diễm bĩu môi, giọng nói nghẹn ngào: “Con…con muốn ngủ với bố mẹ cơ, con không muốn ngủ ở đây đâu.”
Hẳn là sợ bố mặt đen đang đứng bên cạnh không đồng ý, Diễm Diễm lại gào lên.
Vu Sính Đình xót xa ôm con vào lòng, hôn hít đầy thương yêu, lại thấp giọng dỗ: “Diễm Diễm ngoan nào, Diễm Diễm không khóc nữa nhé, không ngủ một mình nữa, Diễm Diễm ngủ với bố mẹ nhé.”
Nói xong, cô nghiêng đầu đe Phùng Mộ Huân một trận: “Tại anh hết đấy, phân phòng cái gì chứ! Dọa thằng bé thành ra thế này đây.” Phùng Mộ Huân điềm tĩnh không nói gì, chỉ có thể nuốt lời vào bụng.
Hôm sau, Phùng Mộ Huân lắp ráp máy báy với con trai, chơi đùa với nó một lát rồi anh liền hưng phấn bế Diễm Diễm lên đùi, giọng nói ôn hòa: “Diễm Diễm nói cho bố biết này, sao lại không chịu ngủ một mình?”
Diễm Diễm ngậm ngón tay nho nhỏ, mở to đôi mắt long lanh nhìn Phùng Mộ Huân và đáp: “Con muốn ngủ với bố mẹ.”
“Diễm Diễm là nam tử hán, ngủ một mình có gì sợ chứ.” Nói xong, Phùng Mộ Huân lấy ngón tay thằng bé đang ngậm ra.
Đại đa số trẻ con đều lấy bố làm tấm gương để noi theo, trong lòng cực kỳ sùng bái bố, Diễm Diễm đối với Phùng Mộ Huân cũng không phải ngoại lệ. Có lần, Phùng Mộ Huân cùng đội ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc về trên người có vết sẹo, Vu Sính Đình nhìn mà đau lòng đến phát khóc. Lúc xảy ra động đất, Phùng Mộ Huân đã đến hiện trường. Cảnh đó cũng được chiếu trên tivi, Vu Sính Đình ôm con trai ngồi trước tivi, biết tường tận tình hình bên đó của Phùng Mộ Huân. Bỗng dưng, Diễm Diễm chạy đến trước màn hình tivi tinh thể lỏng, chỉ vào Phùng Mộ Huân và tự hào nói, bố con là đại anh hùng.
Diễm Diễm nhìn Phùng Mộ Huân, như suy nghĩ gì đó rồi ấp úng hỏi: “Nếu bố ngủ một mình thì có sợ không ạ?”
Phùng Mộ Huân xoa đầu con trai, giọng điệu như dạy bảo: “Đương nhiên là không rồi. Bắt đầu từ bây giờ, Diễm Diễm phải làm một người đàn ông đội trời đạp đất, con trai của Phùng Mộ Huân không được hơi một tí là khóc nhè, nếu không các bác trong quân khu sẽ cười con đấy.”
Dường như thằng bé hiểu điều Phùng Mộ Huân nói, ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Kết quả là, đêm hôm sau, Diễm Diễm chủ động nói muốn ngủ một mình.
Vu Sính Đình hỏi tại sao con trai lại đột ngột thay đổi như vậy, thằng bé học dáng vẻ nghiêm trang của bố, trả lời bằng giọng điệu tương tự: “Tại vì con là người đàn ông đội trời đạp đất.”
Vu Sính Đình nghe xong, không nhịn nổi cười.
Chuyện này khiến Vu Sính Đình phải nhìn Phùng Mộ Huân bằng con mắt khác xưa, “Anh dạy con kiểu gì mà tài thế?” Trước mặt cô, Diễm Diễm hầu như lúc nào cũng làm nũng, tới phiên Phùng Mộ Huân, thằng bé lại hoàn toàn độc lập.
Phùng Mộ Huân ôm cô, cười cười, dương dương tự đắc nói: “Em ngoài miệng thì dọa nó nhưng sau đấy lại chiều nó, đương nhiên nó không chịu nghe rồi.” Dù sao thì uy nghiêm của anh vẫn còn, anh nói gì thì con trai anh vẫn cho là đúng.
***
Phùng Mộ Huân từ đơn vị về đã đi thẳng vào nhà tắm để tắm nước lạnh. Tắm được một lúc, phát hiện ra thiếu đồ, anh gọi với ra ngoài cửa: “Bà xã!”
Lúc này, Vu Sính Đình đang dạy con nhớ chữ Hán, không nhịn được gắt: “Chuyện gì?”
“Lấy cho anh con dao cạo râu.”
Vu Sính Đình đứng dậy vào phòng ngủ, lấy con dao cạo râu trên tủ đầu giường đưa vào phòng tắm cho anh.
Phùng Mộ Huân để trần nửa người, quàng khăn tắm rồi hỏi Vu Sính Đình: “Có muốn vào cùng tắm không?”
Vu Sính Đình đỏ mặt trách: “Không biết xấu hổ, con trai còn đang ở phòng khách đấy.”
Phùng Mộ Huân bị vợ nói vậy, nghẹn một lúc mới đáp: “Anh có nói là muốn làm gì đâu.”
“Điểm Điểm.”
“Lại chuyện gì nữa đây ông tướng?”
“Vào kì lưng cho anh.”
Còn không đợi Vu Sính Đình đồng ý, Phùng Mộ Huân đã tóm tay cô kéo vào trong phòng tắm rồi vội vàng khóa trái cửa lại. Phòng tắm có hai gian, Phùng Mộ Huân khóa vửa rồi mới yên tâm nằm trong bồn tắm, để Vu Sính Đình kì cọ cho anh.
Kết quả là, người nào đó tâm hồn bất chính bỗng kéo cô vào bồn tắm, dứt khoát đòi vài lần. Đến khi anh thỏa mãn buông cô ra thì Vu Sính Đình đã mềm nhũn người, cả người ướt sũng, váy cũng đã bị anh xé rách. Phùng Mộ Huân không thể làm gì hơn là ra khỏi phòng tắm, vào phòng ngủ tìm áo cho Vu Sính Đình, lại lẻn đưa vào trong.
Mới vừa ra đến nửa phòng khách, cu cậu mở to mắt hỏi anh: “Bố, mẹ đâu ạ?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân không đổi, anh ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Mẹ đang tắm.”
Có khi Phùng Mộ Huân về nhà sớm, thấy Vu Sính Đình mệt mỏi vì chuyện công ty nên chủ động vào phòng tắm xả nước cho cô, sau đó nói: “Điểm Điểm, mau đi tắm đi, anh xả nước ấm cho em rồi đấy.”
Kết quả là ngày nào đó, Diễm Diễm tìm mô hình trực thăng mãi mà không thấy, bèn học khẩu khí của Phùng Mộ Huân, không ngừng gọi Vu Sính Đình: “Điểm Điểm, con muốn chơi trực thăng.”
Lúc này, Vu Sính Đình đang nằm trên ghế trong phòng khách đắp mặt nạ, còn tưởng mình nghe nhầm, vậy mà thằng bé lại gọi với vào từ ngoài sảnh: “Bà xã, trực thăng của con đâu rồi?”
Vu Sính Đình nở nụ cười cứng đờ, do còn đang đắp mặt nạ nên không dám cười to. Mười phút sau, cô gỡ mặt nạ xuống, đến cạnh con trai, nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của nó và cười nói: “Ai cha, con trai, con bắt chước bố con gọi bà xã hả, đừng gọi lung tung, mẹ là mẹ con đấy.”
Nghe con trai gọi như vậy, Vu Sính Đình đột nhiên nhớ đến Phùng Mộ Huân, đảm bảo là thằng bé đã bị ảnh hưởng bởi Phùng Mộ Huân. “Điểm Điểm, bà xã” đều là lời cửa miệng mỗi khi Phùng Mộ Huân về đến nhà. Vu Sính Đình cố ổn định tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Còn gọi lung tung, cẩn thận bố con nghe được là sẽ xử con một trận đấy, mẹ cũng mặc kệ con luôn.”
Vừa nghe nói Phùng Mộ Huân sẽ xử lý, Diễm Diễm vâng lời luôn, sau này cũng không dám học Phùng Mộ Huân gọi bừa nữa.
***
Gần đây chương trình về bố con rất nổi tiếng, phía trường học cũng tổ chức một hoạt động cho bố con. Hôm đó vừa hay Phùng Mộ Huân ở nhà, Vu Sính Đình bảo anh cùng con trai tham gia hoạt động. Bà xã đại nhân ra lệnh, Phùng Mộ Huân đâu dám khước từ, huống hồ đã một thời gian không được thân thiết với con trai, đại bộ phận đều dồn vào chỗ đơn vị, về đến nhà thì con đã ngủ rồi.
Trong chương trình, rất nhiều bạn nhỏ cùng bố biểu diễn một tiết mục, có bạn nhỏ còn lên sân khấu múa hát. Diễm Diễm tung tăng lên sân khấu đọc một bài thơ cổ.
Ở đây đa số là con của các chiến hữu với Phùng Mộ Huân, gần như đều là người của quân khu. Vừa hay là dịp cuối tuần, nhiều viên sĩ quan cùng vợ con đến tham gia hoạt động.
Lúc này, cô giáo đặt câu hỏi với lũ trẻ: “Các con có biết bố thích cái gì nhất, giỏi cái gì nhất không nào?”
Nhiều bạn nhỏ nhao nhao giơ tay, nói bố mình thích đọc sách, thích uống trà, còn dẫn chúng đến bơi trong bể bơi của quân khu.
Diễm Diễm giơ tay lên, hiên ngang nói: “Con thưa cô, bố con thích mẹ con nhất ạ.” Nó cảm thấy, đây là điều duy nhất mà đứa trẻ khác không nghĩ ra.
Đám người lớn có mặt ở đó đều cười ầm lên, ngay cả cô giáo cũng cười toe toét. Phùng Mộ Huân ngồi đó, cứng ngắc nhếch khóe miệng.
Vu Sính Đình nghiêm mặt, hỏi vặn lại: “Nhìn cái mặt này của anh, liệu có phải con trai em nói sai hay không?”
Phùng Mộ Huân đáp: “Không có.”
Cô giáo lại hỏi: “Vậy bố Diễm Diễm giỏi gì nhất?”
Diễm Diễm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ cun cút của Phùng Mộ Huân trước mặt Vu Sính Đình, lập tức thốt lên: “Bố con biết nấu cơm ạ.”
Dường như cảm thấy mình nói chưa đủ nhiều, Diễm Diễm lại nói thêm, “Bố con còn đưa con đi xem xe tăng này, ngồi trực thăng này. Còn nữa, bố con rất là khỏe nhé.”
Điều này cũng khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Hoàn
Phùng Mộ Huân ngủ không sâu, mỗi lần Vu Sính Đình chỉ hơi động nhẹ là anh đã tỉnh.
Nửa đêm, Vu Sính Đình bị cơn chuột rút đánh thức. Cô cắn môi, duỗi chân một cái nhưng chẳng có tác dụng gì.
Phùng Mộ Huân mở mắt, “Sao thế?”
Cô thều thào nói: “Đau quá…bắp chân bị chuột rút.”
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Phùng Mộ Huân tỉnh táo hẳn, đến cuối giường, kéo quần ngủ của cô lên, cúi đầu cẩn thận xoa bắp chân cho cô.
Vu Sính Đình nằm trên giường, nhắm mắt buồn bực hừ một tiếng, một lát sau mở mắt liếc nhìn Phùng Mộ Huân, rồi lại uể oải nhắm mắt lại. Lúc này hai chân cô căng cứng, Phùng Mộ Huân thấy cô đau đến mức run cả người thì càng thêm đau lòng.
“Đau lắm à?” Anh nhíu chặt mày, ngón tay ấn vào giữa gam bàn chân cô, nhẹ nhàng vân vê các đầu ngón chân, động tác rất thành thục, “Uống canxi nhé?”
Vu Sính Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cái đó uống được hơn một tháng rồi, bác sĩ nói là uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, em không muốn uống.”
Uống canxi là đề nghị của Liêu Hải Lâm, lúc ấy Phùng Mộ Huân nghe xong cũng đồng ý, nhưng Vu Sính Đình nhớ bác sĩ nói uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, kết quả là Liêu Hải Lâm khuyên thế nào cô cũng không chịu uống. Dù bác sĩ nói nếu uống với lượng phù hợp thì không sao, nhưng cô vẫn sợ.
Cuối cùng, Liêu Hải Lâm đành nói: Con nghĩ là mẹ không lo cho đứa bé à? Nói đi nói lại thì vẫn là mẹ xót con thôi.
Phùng Mộ Huân nghĩ một lát rồi nói: “Mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem.”
Được anh xoa bóp một lúc, Vu Sính Đình khẽ nói: “Không đau nữa, không phải xoa bóp nữa đâu anh. Lại đây ngủ với em nào.” Nói xong, cô hé miệng cười, giơ hai tay về phía anh.
Phùng Mộ Huân cười, nghiêng người nhận lấy vòng tay cô, nằm bên cạnh cô, ôm cô, nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô: “Điểm Điểm nhà mình chịu khổ rồi, còn đau không, còn khó chịu không?”
Cô không trả lời, hạ mí mắt xuống, thần sắc mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất cảm động, không thể làm gì khác là rụi đầu vào lòng anh: “Có phải anh động đậy làm anh mất ngủ không?”
Thời gian này, vì cô đang mang thai nên Phùng Mộ Huân về nhà rất sớm, đôi khi kết thúc huấn luyện mệt mỏi ở đơn vị về, đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, anh tắm rửa nhanh rồi lại quay ra chăm cô. Đêm đến, cô chật vật như vậy, trên cơ bản anh cũng không có mấy thời gian để ngủ, sáng sớm lại vội vàng đến quân khu.
Thấy cô khó chịu, Phùng Mộ Huân rất đau lòng. Người ta vẫn nói, mang thai rất khổ, nhưng không ngờ cô lại khổ sở đến mức đó.
Liêu Hải Lâm còn nói đùa với anh và Phùng Tranh Hiến, đứa bé này nghịch như vậy, không chừng sẽ là con trai. Thật ra anh không quá hy vọng là con trai, con trai hay con gái anh đều thích, dù sao cũng là con của mình.
Anh sờ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Đâu có, trái lại, là em chịu khổ ấy, khó chịu thì cứ nói cho anh biết, đừng cố chịu đựng.”
Cô gật đầu, ừ một tiếng, sau đó nhoẻn miệng cười. Không ngờ hành động này lại bị Phùng Mộ Huân bắt gặp, anh cúi đầu hôn cô, đan tay vào tay cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Cười gì thế? Hả?”
Vu Sính Đình đưa tay sờ gương mặt góc cạnh của anh, không thể nghi ngờ, người đàn ông trước mặt này vô cùng đẹp trai.
Cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Em cảm thấy phúc đời này gần như đã được hưởng hết rồi.”
“Nói linh tinh cái gì đấy, lúc trước anh bị thương nằm viện, chẳng phải em cũng chăm sóc anh như thế sao?”
Mang thai lại cảm giác mình trở thành Hoàng thái hậu, hô phong hoán vũ, không có gì là khó, dù chỉ hơi bị làm sao là người nhà lại căng thẳng đến độ đổ mồ hôi. Trước kia, dù ngoài mặt Phùng Mộ Huân ôn hòa, nhưng thật ra tính chuyên chế vẫn không thay đổi, thường vì chuyện công việc của cô mà tranh luận vài câu. Nhưng từ khi cô mang thai, chuyện gì anh cũng nghe theo cô. Thậm chí, cô nói mặt trăng hình vuông, anh như ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng đồng ý.
Buổi tối nọ, Vu Sính Đình đưa tay sờ sờ cơ ngực anh, ôm cái bụng cồng kềnh cọ cọ vào lòng anh.
Phùng Mộ Huân cúi đầu hôn cô qua loa, vì vừa tắm nên trên người cô còn vương hương thơm, kích thích ham muốn đã ẩn giấu lâu ngày trong anh. Cô như con mèo nhỏ, ngọ nguậy không ngừng trong lòng anh, khi có khi không châm ngòi lửa nóng rực trong cơ thể anh.
“Mộ Huân…” Thấy Phùng Mộ Huân không động đậy, Vu Sính Đình càng áp sát hơn, nói như làm nũng, sau đó chủ động hôn anh.
Sao anh lại không hiểu ý cô chứ, anh cúi đầu hôn cô, ngậm hết lời nói của cô, triền miên một lát rồi mới rời đi, lại dỗ dành: “Bà xã, như vậy không tốt cho đứa nhỏ.”
Vu Sính Đình đâu chịu, bàn tay nghịch ngợm sờ lung tung trên ngực anh, lại bị Phùng Mộ Huân tóm lấy.
Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay bất giác vuốt ve bầu ngực đầy đặn của cô, lại cúi đầu hôn lên trán cô rồi đè thấp giọng nói: “Điểm Điểm, ngoan nào, nhịn một thời gian nữa nhé.”
Tuy cô có chút xấu hổ nhưng cơ thể lại có cảm giác rất khó chịu, không thể làm gì khác là nhỏ giọng giải thích bên tai anh: “Bác sĩ nói, sau ba tháng là có thể, bây giờ cũng được hơn sáu tháng rồi, anh còn lo gì nữa.” Rồi cô duỗi chân, cọ cọ vào bắp đùi anh.
Phùng Mộ Huân đỏ mặt, do dự nhìn cô.
Khiêu khích chốc lát, thấy anh vẫn không muốn, cô ấm ức nói: “Mộ Huân, có phải anh chê em rồi không?”
Không trách cô suy nghĩ lung tung được. Trước kia, lúc chưa có thai, cô vô cùng tự tin với vóc dáng của mình, hơn nữa hàng năm lại dành ra không ít thời gian đến spa; trên phương diện quan hệ vợ chồng, Phùng Mộ Huân lại rất nhiệt tình, gần như cứ về nhà là quấn lấy cô. Từ sau khi cô mang thai, sự thân mật nhất Phùng Mộ Huân dành cho cô cũng chỉ là hôn, hoặc là dùng tay giải tỏa nhu cầu cho cô, chứ không làm gì cô cả. Bây giờ, cô còn không dám soi gương nữa rồi. Nhìn cơ thể nuột nà của mình ngày qua ngày xấu đi, đến mình còn hãi, huống chi Phùng Mộ Huân.
Phùng Mộ Huân sao lại không muốn, anh cảm thấy mình sắp nghẹn đến sinh bệnh rồi, nhưng nhìn thấy cái bụng cô là anh lại ép mình khống chế suy nghĩ đó.
Phùng Mộ Huân nghiêm mặt, bất đắc dĩ dỗ cô: “Đâu có đâu, dù gì cũng là vợ anh mà.”
Phùng Mộ Huân thấy cô có vẻ sắp khóc. Anh biết phụ nữ mang thai tính tình thay đổi nhiều, cho nên chuyện gì cũng chiều theo cô. Vốn là nhìn thấy cái bụng nên mới lo lắng, đó là con mình mà, nhưng anh lại không muốn cô suy nghĩ lan man, cuối cùng địch không lại sự mềm mại của cô. Sau khi anh phục vụ chu đáo bà xã, Vu Sính Đình rất thỏa mãn, chỉ có Phùng Mộ Huân anh là đáng thương, còn chưa chính thức bắt đầu đã phải vội vàng lui ra.
Ban ngày, Liêu Hải Lâm bảo giúp việc nấu canh cho Vu Sính Đình rồi đem đến. Phùng Tranh Hiến cũng gọi điện nói sẽ đến thăm cô. Khi mang thai, Vu Sính Đình không ở lại quân khu mà về căn biệt thự của hai người, có giúp việc đến lo ăn mặc cho cô, Liêu Hải Lâm cũng thường xuyên lui tới.
Hôm nay, Liêu Hải Lâm nhìn sắc mặt Phùng Mộ Huân không tốt, đáy mắt đùng đục, vừa nghĩ đã ra nguyên nhân, nhưng cũng chỉ hỏi han vài câu qua loa. Trong lòng, bà thầm trách: Đúng là còn trẻ, đàn ông chỉ biết nghĩ cho mình, không biết tiết chế gì hết.
Liêu Hải Lâm gọi Vu Sính Đình vào phòng ngủ, giáo huấn cô bằng sắc mặt khó xử: “Không phải mẹ thích xen vào chuyện của hai đứa, loại chuyện thế này, mẹ không tiện nói với Mộ Huân. Mẹ biết hai đứa còn trẻ, tinh lực dồi dào, nhưng mà bụng con cũng lớn thế này rồi, phải biết tiết chế một chút chứ. Ngộ nhỡ làm hại đến đứa bé thì sao đây? Con nói với Mộ Huân đi, đừng có chuyện gì cũng nghe theo nó! Chuyện này không tốt cho cơ thể con đâu.”
Vu Sính Đình nghe vậy, mặt đỏ rực lên, chính cô còn cảm thấy xấu hổ. Việc này vốn dĩ là do cô đòi Phùng Mộ Huân làm, anh thật sự chịu oan uổng rồi.
Hai tháng sau, Vu Sính Đình sinh được một cậu con trai, đặt tên là Phùng Diễm. Khi đó, Phùng Mộ Huân run run bế đứa con mới sinh vào lòng, hốc mắt hồng hồng, trong khoảng thời gian ngắn mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hai bên gia đình đều vô cùng vui sướng, đặc biệt là Phùng Tranh Hiến, cứ hễ rảnh rang là lại chạy đến bệnh viện thăm cháu.
Lúc Diễm Diễm tròn bốn tuổi, Phùng Mộ Huân nói sẽ phân phòng ngủ. Nguyên nhân là, con trai đến độ tuổi nhất định, phải rèn cho nó khả năng tự lập.
Vu Sính Đình thì lại bác bỏ quan điểm của anh: “Thằng bé còn nhỏ, ngủ một mình không quen đâu, rồi lại đâm ra sợ hãi.”
Phùng Mộ Huân kiên nhẫn khuyên: “Nhưng nếu tách phòng muộn quá thì không giúp Diễm Diễm tự lập được. Chúng ta cứ thử một thời gian đi, việc gì cũng phải có quá trình, chỉ cần đúng mực, theo tuần tự là ổn thôi, dần dần nó sẽ quen được.”
Trước kia khi không có con, hai người làm gì cũng dính lấy nhau, giờ trước mặt con trai, Phùng Mộ Huân vô cùng quy củ, thậm chí còn hạnh chế biểu hiện thân mật quá mức với Vu Sính Đình. Hai vợ chồng hoạt động cũng phải chờ Diễm Diễm ngủ say, sang phòng bên cạnh làm qua loa cho xong. Phương pháp giáo dục của Phùng Mộ Huân với Diễm Diễm tương đối nghiêm khắc, lần nào cũng khiến thằng bé khóc. Anh thường dùng vẻ mặt nghiêm nghị lúc huấn luyện cấp dưới, căn bản là hù dọa thằng bé, khiến Diễm Diễm không dám khóc nhè trước mặt anh. Thật ra, nói cho cùng, sở dĩ thằng nhỏ không khóc lóc ầm ĩ, chính là vì đợi người lớn đến dỗ dành nó.
Cuối cùng, với lời lẽ khôn khéo và miệng lưỡi trơn tru của Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình đã đồng ý với đề nghị của anh.
Buổi tối chia phòng đầu tiên, Diễm Diễm bé nhỏ tỉnh lại muốn ôm mẹ mà lại không thấy ai ở bên cạnh, liền gào ầm lên: “Mẹ ơi…Bố ơi…” Gọi thế mà vẫn không thấy động tĩnh, thằng bé xoay xoay cái mông nhỏ, nhưng chẳng thấy bóng dáng bố mẹ đâu nên mới ngồi dậy khóc toáng lên.
Lúc đó, Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân còn đang cao hứng. Vu Sính Đình thở hổn hển bám lấy vai Phùng Mộ Huân, cả người dán vào anh, tiếp nhận một rồi lại một cú tấn công của anh. Nghe thấy tiếng khóc của con ở phòng bên cạnh, Vu Sính Đình đẩy đẩy Phùng Mộ Huân, thều thào nói: “Diễm Diễm đang khóc, a…anh nhanh lên một chút đi, xong chưa hả…Mộ Huân, dừng lại đi…ưm…”
Vu Sính Đình còn chưa nói hết, Phùng Mộ Huân đã chặn miệng cô lại, dây dưa với cô một lúc nữa rồi mới buông ra.
Phùng Mộ Huân bình tĩnh hung hăng thêm mấy lần nữa, cuối cùng không thể không lẳng lặng ngừng chiến.
Vu Sính Đình vội vàng buộc dây áo ngủ, xỏ dép lê rồi chạy vội sang phòng bên cạnh. Phùng Mộ Huân cởi trần cũng theo sau, trên người vẫn còn nhơm nhớp mồ hôi, trên lưng và cánh tay đều là dấu vết của hồi kịch liệt vừa rồi.
Diễm Diễm khóc thút thít, nước mắt nước mũi chảy đến tận mép, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp. Tiếng khóc còn đang nhỏ, nhưng vừa thấy bố mẹ mở cửa phòng vào, nó lại há miệng gào lên, tiếng khóc lúc này còn to hơn ban nãy gấp mấy lần. Vừa khóc, thằng bé vừa ấm ức giơ tay ra đòi Vu Sính Đình bế.
Vu Sính Đình ôm con vào lòng, nhỏ giọng dỗ dành: “Diễm Diễm đừng khóc nữa nào, mẹ ở đây rồi.”
Diễm Diễm bĩu môi, giọng nói nghẹn ngào: “Con…con muốn ngủ với bố mẹ cơ, con không muốn ngủ ở đây đâu.”
Hẳn là sợ bố mặt đen đang đứng bên cạnh không đồng ý, Diễm Diễm lại gào lên.
Vu Sính Đình xót xa ôm con vào lòng, hôn hít đầy thương yêu, lại thấp giọng dỗ: “Diễm Diễm ngoan nào, Diễm Diễm không khóc nữa nhé, không ngủ một mình nữa, Diễm Diễm ngủ với bố mẹ nhé.”
Nói xong, cô nghiêng đầu đe Phùng Mộ Huân một trận: “Tại anh hết đấy, phân phòng cái gì chứ! Dọa thằng bé thành ra thế này đây.” Phùng Mộ Huân điềm tĩnh không nói gì, chỉ có thể nuốt lời vào bụng.
Hôm sau, Phùng Mộ Huân lắp ráp máy báy với con trai, chơi đùa với nó một lát rồi anh liền hưng phấn bế Diễm Diễm lên đùi, giọng nói ôn hòa: “Diễm Diễm nói cho bố biết này, sao lại không chịu ngủ một mình?”
Diễm Diễm ngậm ngón tay nho nhỏ, mở to đôi mắt long lanh nhìn Phùng Mộ Huân và đáp: “Con muốn ngủ với bố mẹ.”
“Diễm Diễm là nam tử hán, ngủ một mình có gì sợ chứ.” Nói xong, Phùng Mộ Huân lấy ngón tay thằng bé đang ngậm ra.
Đại đa số trẻ con đều lấy bố làm tấm gương để noi theo, trong lòng cực kỳ sùng bái bố, Diễm Diễm đối với Phùng Mộ Huân cũng không phải ngoại lệ. Có lần, Phùng Mộ Huân cùng đội ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc về trên người có vết sẹo, Vu Sính Đình nhìn mà đau lòng đến phát khóc. Lúc xảy ra động đất, Phùng Mộ Huân đã đến hiện trường. Cảnh đó cũng được chiếu trên tivi, Vu Sính Đình ôm con trai ngồi trước tivi, biết tường tận tình hình bên đó của Phùng Mộ Huân. Bỗng dưng, Diễm Diễm chạy đến trước màn hình tivi tinh thể lỏng, chỉ vào Phùng Mộ Huân và tự hào nói, bố con là đại anh hùng.
Diễm Diễm nhìn Phùng Mộ Huân, như suy nghĩ gì đó rồi ấp úng hỏi: “Nếu bố ngủ một mình thì có sợ không ạ?”
Phùng Mộ Huân xoa đầu con trai, giọng điệu như dạy bảo: “Đương nhiên là không rồi. Bắt đầu từ bây giờ, Diễm Diễm phải làm một người đàn ông đội trời đạp đất, con trai của Phùng Mộ Huân không được hơi một tí là khóc nhè, nếu không các bác trong quân khu sẽ cười con đấy.”
Dường như thằng bé hiểu điều Phùng Mộ Huân nói, ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Kết quả là, đêm hôm sau, Diễm Diễm chủ động nói muốn ngủ một mình.
Vu Sính Đình hỏi tại sao con trai lại đột ngột thay đổi như vậy, thằng bé học dáng vẻ nghiêm trang của bố, trả lời bằng giọng điệu tương tự: “Tại vì con là người đàn ông đội trời đạp đất.”
Vu Sính Đình nghe xong, không nhịn nổi cười.
Chuyện này khiến Vu Sính Đình phải nhìn Phùng Mộ Huân bằng con mắt khác xưa, “Anh dạy con kiểu gì mà tài thế?” Trước mặt cô, Diễm Diễm hầu như lúc nào cũng làm nũng, tới phiên Phùng Mộ Huân, thằng bé lại hoàn toàn độc lập.
Phùng Mộ Huân ôm cô, cười cười, dương dương tự đắc nói: “Em ngoài miệng thì dọa nó nhưng sau đấy lại chiều nó, đương nhiên nó không chịu nghe rồi.” Dù sao thì uy nghiêm của anh vẫn còn, anh nói gì thì con trai anh vẫn cho là đúng.
***
Phùng Mộ Huân từ đơn vị về đã đi thẳng vào nhà tắm để tắm nước lạnh. Tắm được một lúc, phát hiện ra thiếu đồ, anh gọi với ra ngoài cửa: “Bà xã!”
Lúc này, Vu Sính Đình đang dạy con nhớ chữ Hán, không nhịn được gắt: “Chuyện gì?”
“Lấy cho anh con dao cạo râu.”
Vu Sính Đình đứng dậy vào phòng ngủ, lấy con dao cạo râu trên tủ đầu giường đưa vào phòng tắm cho anh.
Phùng Mộ Huân để trần nửa người, quàng khăn tắm rồi hỏi Vu Sính Đình: “Có muốn vào cùng tắm không?”
Vu Sính Đình đỏ mặt trách: “Không biết xấu hổ, con trai còn đang ở phòng khách đấy.”
Phùng Mộ Huân bị vợ nói vậy, nghẹn một lúc mới đáp: “Anh có nói là muốn làm gì đâu.”
“Điểm Điểm.”
“Lại chuyện gì nữa đây ông tướng?”
“Vào kì lưng cho anh.”
Còn không đợi Vu Sính Đình đồng ý, Phùng Mộ Huân đã tóm tay cô kéo vào trong phòng tắm rồi vội vàng khóa trái cửa lại. Phòng tắm có hai gian, Phùng Mộ Huân khóa vửa rồi mới yên tâm nằm trong bồn tắm, để Vu Sính Đình kì cọ cho anh.
Kết quả là, người nào đó tâm hồn bất chính bỗng kéo cô vào bồn tắm, dứt khoát đòi vài lần. Đến khi anh thỏa mãn buông cô ra thì Vu Sính Đình đã mềm nhũn người, cả người ướt sũng, váy cũng đã bị anh xé rách. Phùng Mộ Huân không thể làm gì hơn là ra khỏi phòng tắm, vào phòng ngủ tìm áo cho Vu Sính Đình, lại lẻn đưa vào trong.
Mới vừa ra đến nửa phòng khách, cu cậu mở to mắt hỏi anh: “Bố, mẹ đâu ạ?”
Sắc mặt Phùng Mộ Huân không đổi, anh ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Mẹ đang tắm.”
Có khi Phùng Mộ Huân về nhà sớm, thấy Vu Sính Đình mệt mỏi vì chuyện công ty nên chủ động vào phòng tắm xả nước cho cô, sau đó nói: “Điểm Điểm, mau đi tắm đi, anh xả nước ấm cho em rồi đấy.”
Kết quả là ngày nào đó, Diễm Diễm tìm mô hình trực thăng mãi mà không thấy, bèn học khẩu khí của Phùng Mộ Huân, không ngừng gọi Vu Sính Đình: “Điểm Điểm, con muốn chơi trực thăng.”
Lúc này, Vu Sính Đình đang nằm trên ghế trong phòng khách đắp mặt nạ, còn tưởng mình nghe nhầm, vậy mà thằng bé lại gọi với vào từ ngoài sảnh: “Bà xã, trực thăng của con đâu rồi?”
Vu Sính Đình nở nụ cười cứng đờ, do còn đang đắp mặt nạ nên không dám cười to. Mười phút sau, cô gỡ mặt nạ xuống, đến cạnh con trai, nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của nó và cười nói: “Ai cha, con trai, con bắt chước bố con gọi bà xã hả, đừng gọi lung tung, mẹ là mẹ con đấy.”
Nghe con trai gọi như vậy, Vu Sính Đình đột nhiên nhớ đến Phùng Mộ Huân, đảm bảo là thằng bé đã bị ảnh hưởng bởi Phùng Mộ Huân. “Điểm Điểm, bà xã” đều là lời cửa miệng mỗi khi Phùng Mộ Huân về đến nhà. Vu Sính Đình cố ổn định tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Còn gọi lung tung, cẩn thận bố con nghe được là sẽ xử con một trận đấy, mẹ cũng mặc kệ con luôn.”
Vừa nghe nói Phùng Mộ Huân sẽ xử lý, Diễm Diễm vâng lời luôn, sau này cũng không dám học Phùng Mộ Huân gọi bừa nữa.
***
Gần đây chương trình về bố con rất nổi tiếng, phía trường học cũng tổ chức một hoạt động cho bố con. Hôm đó vừa hay Phùng Mộ Huân ở nhà, Vu Sính Đình bảo anh cùng con trai tham gia hoạt động. Bà xã đại nhân ra lệnh, Phùng Mộ Huân đâu dám khước từ, huống hồ đã một thời gian không được thân thiết với con trai, đại bộ phận đều dồn vào chỗ đơn vị, về đến nhà thì con đã ngủ rồi.
Trong chương trình, rất nhiều bạn nhỏ cùng bố biểu diễn một tiết mục, có bạn nhỏ còn lên sân khấu múa hát. Diễm Diễm tung tăng lên sân khấu đọc một bài thơ cổ.
Ở đây đa số là con của các chiến hữu với Phùng Mộ Huân, gần như đều là người của quân khu. Vừa hay là dịp cuối tuần, nhiều viên sĩ quan cùng vợ con đến tham gia hoạt động.
Lúc này, cô giáo đặt câu hỏi với lũ trẻ: “Các con có biết bố thích cái gì nhất, giỏi cái gì nhất không nào?”
Nhiều bạn nhỏ nhao nhao giơ tay, nói bố mình thích đọc sách, thích uống trà, còn dẫn chúng đến bơi trong bể bơi của quân khu.
Diễm Diễm giơ tay lên, hiên ngang nói: “Con thưa cô, bố con thích mẹ con nhất ạ.” Nó cảm thấy, đây là điều duy nhất mà đứa trẻ khác không nghĩ ra.
Đám người lớn có mặt ở đó đều cười ầm lên, ngay cả cô giáo cũng cười toe toét. Phùng Mộ Huân ngồi đó, cứng ngắc nhếch khóe miệng.
Vu Sính Đình nghiêm mặt, hỏi vặn lại: “Nhìn cái mặt này của anh, liệu có phải con trai em nói sai hay không?”
Phùng Mộ Huân đáp: “Không có.”
Cô giáo lại hỏi: “Vậy bố Diễm Diễm giỏi gì nhất?”
Diễm Diễm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ cun cút của Phùng Mộ Huân trước mặt Vu Sính Đình, lập tức thốt lên: “Bố con biết nấu cơm ạ.”
Dường như cảm thấy mình nói chưa đủ nhiều, Diễm Diễm lại nói thêm, “Bố con còn đưa con đi xem xe tăng này, ngồi trực thăng này. Còn nữa, bố con rất là khỏe nhé.”
Điều này cũng khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.