Chương 5
Hoa Ngộ Nha
27/06/2021
Edit: Ryal
“Em mang quà cho anh này”. Lúc nói ra lời ấy, tư tế nhỏ đã ngồi trên đùi Thất hoàng tử.
Tay Thất hoàng tử vòng trên eo em, áo choàng của tư tế nhỏ đã được cởi xuống, lộ ra mái đầu vàng óng mềm mại.
“Quà gì thế?”. Thất hoàng tử thân mật cọ vào tai tư tế nhỏ, nếu là quà, thật ra hắn hi vọng tư tế nhỏ sẽ tặng chính em cho hắn.
“Cái này…”. tư tế nhỏ móc từ trong túi ra một lọ thủy tinh, chỉ lớn bằng ngón tay cái.
Nhưng xuyên qua thân lọ trong suốt, có thể thấy bên trong lập lòe ánh sáng, lộ ra chút sương mù màu tím nhạt.
Thất hoàng tử không khỏi hơi nheo mắt lại.
“Trong này là một mảnh nhỏ biển sao”. Tư tế nhỏ như đang hiến vật quý mà đưa cái lọ cho hắn, rồi em mở nắp lọ.
Những ngôi sao màu tím đen trào ra, mây mù bay lên trần nhà.
Trần nhà thô ráp màu xám hoàn toàn bị che lấp, nhìn từ dưới lên trên chẳng hề giống địa lao, mà như thể đang ngẩng đầu từ một vườn hoa nào đó, có thể thấy được một mảnh trời sao lung linh.
Thất hoàng tử biết loại ma pháp này.
Sao trời trong lọ.
Thu sao trời vào lọ thủy tinh, chỉ cần mở ra là có thể ngắm bầu trời đêm.
Chỉ là thứ ma thuật vừa tốn sức vừa phí công này ngày càng ít người biết đến, chỉ còn một số những lâu đài cổ xưa sở hữu vài phòng ngủ được trang trí như vậy.
Thất hoàng tử nghe thấy tư tế nhỏ nói: “Anh luôn bị nhốt ở nơi này, chưa thấy được bầu trời sao đẹp đẽ. Sắp đến tiết quang minh, dạo này chúng em đứng trên sân thượng thu hoạch ánh sao rất nhiều”.
Tư tế nhỏ dụi vào lồng ngực Thất hoàng tử, cười rộ lên như chú hồ ly nhỏ: “Em trộm để lại một chút, làm cái này cho anh. Giờ thì dù anh ở đây cũng ngắm sao được rồi”.
Thất hoàng tử cúi đầu nhìn em.
Hôm nay trên tai tư tế nhỏ là một chiếc khuyên đính hồng ngọc, dây xích bằng đá quý màu đỏ đậm khiến làn da em càng thêm trắng nõn, đong đưa qua lại khi em nói líu ríu.
Thực ra sao lại chưa từng ngắm sao trời, phòng ngủ trong hoàng cung của hắn lúc nào cũng có thể thấy được bầu trời đầy sao, nếu hắn muốn, chỉ cần vươn tay là những vì sao ấy sẽ ngoan ngoãn dừng lại, chui vào trong lọ.
Nhưng tư tế nhỏ không hề biết, em không biết người trước mặt mình chẳng phải một Thất hoàng tử nghèo túng, cũng chẳng phải tên tù nhân bị giam giữ nơi đây.
Em thực lòng muốn cho hắn những gì mình có được, dù chỉ là một mảnh sao trời nhỏ bé, cũng phải lén lút trái luật đưa tới trước mặt hắn.
“Anh thích không ạ?”. Tư tế nhỏ ngắm chiếc cúc áo của Thất hoàng tử, đôi mắt rũ xuống, có hơi bất an và lo sợ. “Em đã làm tốt nhất có thể rồi”. Em nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Vốn học dốt, nên ma pháp này em phải luyện tới hai ngày.
Thất hoàng tử không kìm nổi mà nở nụ cười, hắn cụng trán mình vào trán tư tế nhỏ, chậm rãi ngậm lấy đôi môi em. Đôi môi mỏng mà mềm mại, mang theo vị ngọt như kẹo, mềm như bông, bị giam cầm trong miệng hắn.
“Ta thích vô cùng”. Thất hoàng tử vừa hôn tư tế nhỏ, vừa nhẹ giọng nói.
Chỉ cần là thứ em cho ta, thì ta đều thích cả.
Tư tế nhỏ ngoan ngoãn giương miệng cho Thất hoàng tử liếm mút, em không biết hai người đang làm gì nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào đến tê dại. Cả người em nóng lên mà chẳng hiểu tại sao, vòng eo mềm nhũn như không có xương cốt, chỉ muốn dựa vào lồng ngực hắn.
Em không nhịn được mà cọ cọ lên đầu gối Thất hoàng tử, những món trang sức vàng trên người rung động leng keng. Em muốn Thất hoàng tử chạm vào mình nhiều hơn nữa, sờ em như đang sờ một chú mèo nhỏ vậy, khiến em thấy vô cùng thoải mái.
Em nghĩ sao thì nói vậy, đôi mắt khao khát nhìn Thất hoàng tử, như một đứa trẻ đang đòi cho bằng được loại kẹo mà mình thích.
Thất hoàng tử bị ánh mắt ấy làm cho nóng bừng phần bụng dưới.
Đây đúng là thứ tra tấn tàn ác nhất thế giới này, người hắn tơ tưởng ngày đêm đang nằm ngay trong lồng ngực, vừa ngây ngô vừa tin tưởng hết mực mà nhìn hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
Thất hoàng tử thở ra một hơi, một tay nhẹ vuốt ve lưng tư tế nhỏ, một tay nhẹ ấn lên đôi môi hồng.
Hắn thấy may mắn chưa từng có bởi tư tế nhỏ trời sinh đã là con của thần, bị đưa vào thần điện dạy dỗ từ sớm, tránh đi không biết bao nhiêu con mắt bên ngoài.
Nếu không em ấy vừa sạch sẽ, ngoan ngoãn lại dễ lừa đến vậy, đã bị ăn sạch tận xương tủy từ lâu rồi.
Tư tế nhỏ bị hắn sờ soạng một chốc, thoải mái rầm rì.
Nhưng nhớ tới điều gì, em lại tựa đầu lên vai Thất hoàng tử. “Hai ngày nữa trong cung tổ chức vũ hội để mừng sinh nhật của Ngũ công chúa. Đại pháp sư nói em đã trưởng thành rồi, người muốn em mời Ngũ công chúa cùng khiêu vũ”.
“Nhưng em nhảy chẳng tốt chút nào”. Tư tế nhỏ ngước khuôn mặt đáng thương. “Ngũ công chúa cao hơn em, lỡ em giẫm trúng chân nàng thì phải làm sao đây?”.
Nói tới đây, tư tế nhỏ run rẩy.
Ngũ công chúa lớn hơn em những mấy tuổi, từ bé đã có tiếng tăm sấm rền gió cuốn. Hai năm trước nàng gia nhập quân đội nên lại càng thêm lạnh lùng nghiêm túc, lần nào thấy nàng tư tế nhỏ cũng nhũn hết cả chân.
Vậy mà lần này em phải mời Ngũ công chúa cùng khiêu vũ.
Thất hoàng tử nhíu mày, bởi kế thừa dòng máu rồng bí ẩn của hoàng tộc nên sự tồn tại của hắn không thể để lộ ra bên ngoài. Nhưng ai trong hoàng tộc cũng biết đến hắn.
Mấy ngày trước hắn còn chúc chị mình sinh nhật vui vẻ, tặng nàng một thanh đao cổ vì không thể tham dự vũ hội.
Nhưng hắn chưa từng nghe nói chị mình muốn cùng tư tế nhỏ khiêu vũ mở màn.
Khuôn mặt Thất hoàng tử ngay lập tức trầm xuống, hơi muốn hạ một thần chú ác độc lên thanh đao cổ kia.
Tư tế nhỏ vùi mặt vào lồng ngực hắn như một chú đà điểu, lí nha lí nhí: “Giá mà anh có thể khiêu vũ cùng em thì tốt biết bao”.
Khuôn mặt Thất hoàng tử vốn đã tối sầm, nghe câu này lại tươi sáng lên một chút.
Hắn nhéo nhéo cổ tư tế nhỏ, hỏi: “Em muốn khiêu vũ với ta ư?”.
“Muốn chứ”. Tư tế nhỏ lại ló đầu ra. “Nếu có bị giẫm trúng chân, anh cũng chẳng mắng em đâu”.
Em vẫn rất sợ chuyện ấy, lúc dạy em khiêu vũ Đại pháp sư phải mắng mỏ gần một tiếng đồng hồ, lúc sau khiêu vũ cùng một nữ thần quan, em lại còn khiến người ta khóc nữa.
Tư tế nhỏ khổ sở nghĩ, Thất hoàng tử vẫn là tốt nhất, kiên nhẫn biết bao, chắc chắn sẽ không mắng em đâu.
Nhưng Thất hoàng tử bị nhốt ở đây, sao có thể khiêu vũ cùng em được?
Thất hoàng tử không biết lòng em đang nghĩ gì, hắn trìu mến hôn lên khuôn mặt mềm mại của tư tế nhỏ, nói: “Em sẽ không khiêu vũ với nàng ấy đâu, ta bảo đảm đấy”.
Tư tế nhỏ vừa định hỏi tại sao thì lại thấy được gương mặt hắn, em mở to đôi mắt.
“Mặt anh làm sao vậy?”. Em hỏi gần như là hoảng sợ, bàn tay chạm lên mặt Thất hoàng tử.
Nơi ấy có một mảnh vảy đen đang chậm rãi lan ra, sau đó em phát hiện cánh tay hắn cũng dần bị vảy bao trùm.
“Anh bị bệnh sao?”. Tư tế nhỏ hoảng loạn hỏi, em nhìn tay Thất hoàng tử, theo bản năng định thò tay vào túi. Nhưng vừa cúi đầu, cái tay đã biến thành vuốt rồng của hắn đã đặt sau gáy em.
Một loại pháp thuật màu trắng phát ra từ vuốt rồng, tư tế nhỏ im hơi lặng tiếng ngã vào lồng ngực Thất hoàng tử.
Những phù chú và hàng chữ kì bí trong địa lao cảm nhận được hơi thở loài rồng bèn hiện ra trên tường, phong ấn hoàn toàn nơi này, biến thành một nhà tù không thể bị phá vỡ.
Một đôi cánh chui ra từ sau lưng Thất hoàng tử, đôi mắt hắn cũng biến thành màu vàng với con ngươi dựng thẳng.
Hắn không kịp đưa tư tế nhỏ quay về.
Việc cuối cùng hắn có thể làm là cắt qua làn da nơi chưa bị vảy rồng bao phủ, máu đỏ chảy trên da em, lại bị quệt lên đôi môi mềm mại, diễm lệ như hoa hồng.
Trong lúc mê man, tư tế nhỏ hoàn toàn không biết em đã bị một con rồng bôi lên hơi thở thuộc về nó.
“Em mang quà cho anh này”. Lúc nói ra lời ấy, tư tế nhỏ đã ngồi trên đùi Thất hoàng tử.
Tay Thất hoàng tử vòng trên eo em, áo choàng của tư tế nhỏ đã được cởi xuống, lộ ra mái đầu vàng óng mềm mại.
“Quà gì thế?”. Thất hoàng tử thân mật cọ vào tai tư tế nhỏ, nếu là quà, thật ra hắn hi vọng tư tế nhỏ sẽ tặng chính em cho hắn.
“Cái này…”. tư tế nhỏ móc từ trong túi ra một lọ thủy tinh, chỉ lớn bằng ngón tay cái.
Nhưng xuyên qua thân lọ trong suốt, có thể thấy bên trong lập lòe ánh sáng, lộ ra chút sương mù màu tím nhạt.
Thất hoàng tử không khỏi hơi nheo mắt lại.
“Trong này là một mảnh nhỏ biển sao”. Tư tế nhỏ như đang hiến vật quý mà đưa cái lọ cho hắn, rồi em mở nắp lọ.
Những ngôi sao màu tím đen trào ra, mây mù bay lên trần nhà.
Trần nhà thô ráp màu xám hoàn toàn bị che lấp, nhìn từ dưới lên trên chẳng hề giống địa lao, mà như thể đang ngẩng đầu từ một vườn hoa nào đó, có thể thấy được một mảnh trời sao lung linh.
Thất hoàng tử biết loại ma pháp này.
Sao trời trong lọ.
Thu sao trời vào lọ thủy tinh, chỉ cần mở ra là có thể ngắm bầu trời đêm.
Chỉ là thứ ma thuật vừa tốn sức vừa phí công này ngày càng ít người biết đến, chỉ còn một số những lâu đài cổ xưa sở hữu vài phòng ngủ được trang trí như vậy.
Thất hoàng tử nghe thấy tư tế nhỏ nói: “Anh luôn bị nhốt ở nơi này, chưa thấy được bầu trời sao đẹp đẽ. Sắp đến tiết quang minh, dạo này chúng em đứng trên sân thượng thu hoạch ánh sao rất nhiều”.
Tư tế nhỏ dụi vào lồng ngực Thất hoàng tử, cười rộ lên như chú hồ ly nhỏ: “Em trộm để lại một chút, làm cái này cho anh. Giờ thì dù anh ở đây cũng ngắm sao được rồi”.
Thất hoàng tử cúi đầu nhìn em.
Hôm nay trên tai tư tế nhỏ là một chiếc khuyên đính hồng ngọc, dây xích bằng đá quý màu đỏ đậm khiến làn da em càng thêm trắng nõn, đong đưa qua lại khi em nói líu ríu.
Thực ra sao lại chưa từng ngắm sao trời, phòng ngủ trong hoàng cung của hắn lúc nào cũng có thể thấy được bầu trời đầy sao, nếu hắn muốn, chỉ cần vươn tay là những vì sao ấy sẽ ngoan ngoãn dừng lại, chui vào trong lọ.
Nhưng tư tế nhỏ không hề biết, em không biết người trước mặt mình chẳng phải một Thất hoàng tử nghèo túng, cũng chẳng phải tên tù nhân bị giam giữ nơi đây.
Em thực lòng muốn cho hắn những gì mình có được, dù chỉ là một mảnh sao trời nhỏ bé, cũng phải lén lút trái luật đưa tới trước mặt hắn.
“Anh thích không ạ?”. Tư tế nhỏ ngắm chiếc cúc áo của Thất hoàng tử, đôi mắt rũ xuống, có hơi bất an và lo sợ. “Em đã làm tốt nhất có thể rồi”. Em nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Vốn học dốt, nên ma pháp này em phải luyện tới hai ngày.
Thất hoàng tử không kìm nổi mà nở nụ cười, hắn cụng trán mình vào trán tư tế nhỏ, chậm rãi ngậm lấy đôi môi em. Đôi môi mỏng mà mềm mại, mang theo vị ngọt như kẹo, mềm như bông, bị giam cầm trong miệng hắn.
“Ta thích vô cùng”. Thất hoàng tử vừa hôn tư tế nhỏ, vừa nhẹ giọng nói.
Chỉ cần là thứ em cho ta, thì ta đều thích cả.
Tư tế nhỏ ngoan ngoãn giương miệng cho Thất hoàng tử liếm mút, em không biết hai người đang làm gì nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào đến tê dại. Cả người em nóng lên mà chẳng hiểu tại sao, vòng eo mềm nhũn như không có xương cốt, chỉ muốn dựa vào lồng ngực hắn.
Em không nhịn được mà cọ cọ lên đầu gối Thất hoàng tử, những món trang sức vàng trên người rung động leng keng. Em muốn Thất hoàng tử chạm vào mình nhiều hơn nữa, sờ em như đang sờ một chú mèo nhỏ vậy, khiến em thấy vô cùng thoải mái.
Em nghĩ sao thì nói vậy, đôi mắt khao khát nhìn Thất hoàng tử, như một đứa trẻ đang đòi cho bằng được loại kẹo mà mình thích.
Thất hoàng tử bị ánh mắt ấy làm cho nóng bừng phần bụng dưới.
Đây đúng là thứ tra tấn tàn ác nhất thế giới này, người hắn tơ tưởng ngày đêm đang nằm ngay trong lồng ngực, vừa ngây ngô vừa tin tưởng hết mực mà nhìn hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
Thất hoàng tử thở ra một hơi, một tay nhẹ vuốt ve lưng tư tế nhỏ, một tay nhẹ ấn lên đôi môi hồng.
Hắn thấy may mắn chưa từng có bởi tư tế nhỏ trời sinh đã là con của thần, bị đưa vào thần điện dạy dỗ từ sớm, tránh đi không biết bao nhiêu con mắt bên ngoài.
Nếu không em ấy vừa sạch sẽ, ngoan ngoãn lại dễ lừa đến vậy, đã bị ăn sạch tận xương tủy từ lâu rồi.
Tư tế nhỏ bị hắn sờ soạng một chốc, thoải mái rầm rì.
Nhưng nhớ tới điều gì, em lại tựa đầu lên vai Thất hoàng tử. “Hai ngày nữa trong cung tổ chức vũ hội để mừng sinh nhật của Ngũ công chúa. Đại pháp sư nói em đã trưởng thành rồi, người muốn em mời Ngũ công chúa cùng khiêu vũ”.
“Nhưng em nhảy chẳng tốt chút nào”. Tư tế nhỏ ngước khuôn mặt đáng thương. “Ngũ công chúa cao hơn em, lỡ em giẫm trúng chân nàng thì phải làm sao đây?”.
Nói tới đây, tư tế nhỏ run rẩy.
Ngũ công chúa lớn hơn em những mấy tuổi, từ bé đã có tiếng tăm sấm rền gió cuốn. Hai năm trước nàng gia nhập quân đội nên lại càng thêm lạnh lùng nghiêm túc, lần nào thấy nàng tư tế nhỏ cũng nhũn hết cả chân.
Vậy mà lần này em phải mời Ngũ công chúa cùng khiêu vũ.
Thất hoàng tử nhíu mày, bởi kế thừa dòng máu rồng bí ẩn của hoàng tộc nên sự tồn tại của hắn không thể để lộ ra bên ngoài. Nhưng ai trong hoàng tộc cũng biết đến hắn.
Mấy ngày trước hắn còn chúc chị mình sinh nhật vui vẻ, tặng nàng một thanh đao cổ vì không thể tham dự vũ hội.
Nhưng hắn chưa từng nghe nói chị mình muốn cùng tư tế nhỏ khiêu vũ mở màn.
Khuôn mặt Thất hoàng tử ngay lập tức trầm xuống, hơi muốn hạ một thần chú ác độc lên thanh đao cổ kia.
Tư tế nhỏ vùi mặt vào lồng ngực hắn như một chú đà điểu, lí nha lí nhí: “Giá mà anh có thể khiêu vũ cùng em thì tốt biết bao”.
Khuôn mặt Thất hoàng tử vốn đã tối sầm, nghe câu này lại tươi sáng lên một chút.
Hắn nhéo nhéo cổ tư tế nhỏ, hỏi: “Em muốn khiêu vũ với ta ư?”.
“Muốn chứ”. Tư tế nhỏ lại ló đầu ra. “Nếu có bị giẫm trúng chân, anh cũng chẳng mắng em đâu”.
Em vẫn rất sợ chuyện ấy, lúc dạy em khiêu vũ Đại pháp sư phải mắng mỏ gần một tiếng đồng hồ, lúc sau khiêu vũ cùng một nữ thần quan, em lại còn khiến người ta khóc nữa.
Tư tế nhỏ khổ sở nghĩ, Thất hoàng tử vẫn là tốt nhất, kiên nhẫn biết bao, chắc chắn sẽ không mắng em đâu.
Nhưng Thất hoàng tử bị nhốt ở đây, sao có thể khiêu vũ cùng em được?
Thất hoàng tử không biết lòng em đang nghĩ gì, hắn trìu mến hôn lên khuôn mặt mềm mại của tư tế nhỏ, nói: “Em sẽ không khiêu vũ với nàng ấy đâu, ta bảo đảm đấy”.
Tư tế nhỏ vừa định hỏi tại sao thì lại thấy được gương mặt hắn, em mở to đôi mắt.
“Mặt anh làm sao vậy?”. Em hỏi gần như là hoảng sợ, bàn tay chạm lên mặt Thất hoàng tử.
Nơi ấy có một mảnh vảy đen đang chậm rãi lan ra, sau đó em phát hiện cánh tay hắn cũng dần bị vảy bao trùm.
“Anh bị bệnh sao?”. Tư tế nhỏ hoảng loạn hỏi, em nhìn tay Thất hoàng tử, theo bản năng định thò tay vào túi. Nhưng vừa cúi đầu, cái tay đã biến thành vuốt rồng của hắn đã đặt sau gáy em.
Một loại pháp thuật màu trắng phát ra từ vuốt rồng, tư tế nhỏ im hơi lặng tiếng ngã vào lồng ngực Thất hoàng tử.
Những phù chú và hàng chữ kì bí trong địa lao cảm nhận được hơi thở loài rồng bèn hiện ra trên tường, phong ấn hoàn toàn nơi này, biến thành một nhà tù không thể bị phá vỡ.
Một đôi cánh chui ra từ sau lưng Thất hoàng tử, đôi mắt hắn cũng biến thành màu vàng với con ngươi dựng thẳng.
Hắn không kịp đưa tư tế nhỏ quay về.
Việc cuối cùng hắn có thể làm là cắt qua làn da nơi chưa bị vảy rồng bao phủ, máu đỏ chảy trên da em, lại bị quệt lên đôi môi mềm mại, diễm lệ như hoa hồng.
Trong lúc mê man, tư tế nhỏ hoàn toàn không biết em đã bị một con rồng bôi lên hơi thở thuộc về nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.