Chương 23: Cầu Nguyện
Tiểu Thanh Điểm
28/06/2024
Vệ sĩ của nhà họ Giang.
Trong trường học vẫn luôn có tin đồn, rằng nhà họ Giang là người của xã hội đen, chỉ mới tẩy trắng trong những năm gần đây, nhanh chóng biến thành đại gia giả vờ làm từ thiện.
Vi Diệp tin.
Bởi vì chỉ cần Giang Tiêu Vũ ra khỏi trường đều có vệ sĩ đi cùng, bình thường là ba chiếc xe xuất hành, đầu và cuối đều có vệ sĩ bảo vệ.
Cũng may Giang Tiêu Vũ hình như rất chán ghét chuyện này, vì vậy hắn ta luôn động thủ trong trường học, chỉ cần Vi Diệp chạy ra khỏi trường học từ trong tay hắn ta, là sẽ an toàn.
Nhưng mà...
Vi Diệp cảm thấy nếu chạy trốn khỏi Giang Mi, rơi vào trong tay những vệ sĩ này, cô vẫn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Giang Tiêu Vũ bị cô đâm một nhát, còn nằm ở trong phòng, không biết có người chạy chữa cho cậu ta hay không.
Cô ngồi xổm chỗ đó và suy nghĩ miên man.
Lỗ tai bỗng nhiên nóng lên.
"Nựng nựng cái mặt bé mèo." Kẻ biến thái cười khanh khách.
"..."
Adrenaline qua đi, Vi Diệp sau khi bình tĩnh lại mới cảm thấy lạnh sống lưng. Bàn chân giẫm ở trên mặt đất giống như bước trên băng, lạnh cóng từ đầu đến chân..
Vi Diệp vô thức ôm lấy cánh tay của mình, cố gắng hạn chế tối đa khu vực nhiệt độ cơ thể bị mất đi.
"Ồ? Lạnh?" Giang Mi hôn một cái lên cằm cô, suýt chút nữa xô ngã cô.
Hắn thuận tiện ôm cô vào trong ngực.
Một cánh tay quấn quanh eo cô, tay kia siết bắp chân, bưng cả người cô lên.
Lúc Vi Diệp bay lên không, hoảng sợ nuốt ực.
Con người không nên có loại sức mạnh này.
"Mèo ngoan, bé cưng." Hắn nhẹ nhàng lắc cô, như đang bế một con mèo, rồi từ ngoài vườn đi về ngôi nhà ấm áp: "Hôm nay ngoan ngoãn thế này, tôi phải thưởng cho em."
Cô chỉ hy vọng hắn đừng "Ban thưởng" .
" Cách em chạy trốn thật đáng yêu, rúc vào đó và biến thành một một chú mèo con run rẩy... Ôm vào tay cũng không chạy." Hắn thè lưỡi ra liếm môi, đè nén nói: " Muốn ăn tươi em luôn."
Vi Diệp nhìn hắn một cái.
Có lẽ ý hắn thực sự là "ăn" theo nghĩa đen.
"A, đôi mắt mèo tròn xoe đó..." Hắn đột nhiên cúi xuống, dùng môi hôn thật mạnh vào mí mắt cô.
Vi Diệp nức nở nghẹn ngào.
—— tròng mắt thiếu chút nữa bị mútra.
"Ơ, đã trở về rồi à." Người đàn ông mặc áo khoác trắng chào cô trong khi vẫn ngồi uống cà phê trong phòng khách.
Vi Diệp nghiêng đầu lướt qua Giang Mi, lén lút nhìn anh ta một cái.
Người này là ai? Vừa rồi Giang Mi gọi anh ta là "Bác sĩ", chẳng lẽ là vội tới cứu mạng Giang Tiêu Vũ hay sao?
"Ừm..." Giang Mi rầm rì ngăn trở tầm mắt của cô: "Anh ta cực kỳ tà ác."
Cô lùi đầu về.
"Tôi không giết người, em gái nhỏ." Bác sĩ nâng chén cà phê về phía cô.
" Chơi nội tạng sống." Giang Mi nói.
... Vi Diệp siết chặt nắm đấm, hận không thể khử trùng cánh tay bị nắm qua một vạn lần.
Chỉ trong một tuần, cô đã gặp một đầu bếp ăn thịt người, bác sĩ mổ xẻ cơ thể sống của con người, còn có công nhân vệ sinh "Ăn thịt mèo".
... Ở chung một chỗ với bọn họ, Giang Mi có thể là loại người tốt lành gì chứ.
Vi Diệp hoài nghi, sở thích của Giang Mi có thể là hủy hoại tinh thần của con người, biến con người thành súc vật mất nhân tính, chiếm được lòng tin và toàn tâm toàn ý vâng lời xong, sau đó trở mặt lộ nguyên hình để giết người một cách tàn ác.
Thanh âm hắn dịu nhẹ, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Chỉ có tôi là mẹ của em, mèo ngoan."
Trên mặt cô không có biểu cảm gì.
Hắn ôm cô lên lầu, và nói với giọng như đang ước nguyện.
"Em phải ngoan ngoãn yêu tôi, mèo con. Ngủ ở trong chăn của tôi nằm trên lồng ngực của tôi... Cọ tôi, sờ tôi, hôn tôi, liếm tôi..."
Cái đầu nhỏ lắc lư qua lại theo tiếng bước chân va chạm, tóc ngắn sượt qua cằm của hắn, ngứa đến tận xương cốt.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu xuống, dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu tóc ngắn của cô, đầu lưỡi đẩy gốc tóc ra, liếʍ ướt sũng da đầu cô.
Vi Diệp cúi sụp đầu xuống để tránh sự liếm láp kỳ lạ và hơi thở nặng nề.
Không có đường lui rồi. Cô trốn không thoát, hiện tại chỉ có thể đối mặt với vật này...
Trong trường học vẫn luôn có tin đồn, rằng nhà họ Giang là người của xã hội đen, chỉ mới tẩy trắng trong những năm gần đây, nhanh chóng biến thành đại gia giả vờ làm từ thiện.
Vi Diệp tin.
Bởi vì chỉ cần Giang Tiêu Vũ ra khỏi trường đều có vệ sĩ đi cùng, bình thường là ba chiếc xe xuất hành, đầu và cuối đều có vệ sĩ bảo vệ.
Cũng may Giang Tiêu Vũ hình như rất chán ghét chuyện này, vì vậy hắn ta luôn động thủ trong trường học, chỉ cần Vi Diệp chạy ra khỏi trường học từ trong tay hắn ta, là sẽ an toàn.
Nhưng mà...
Vi Diệp cảm thấy nếu chạy trốn khỏi Giang Mi, rơi vào trong tay những vệ sĩ này, cô vẫn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Giang Tiêu Vũ bị cô đâm một nhát, còn nằm ở trong phòng, không biết có người chạy chữa cho cậu ta hay không.
Cô ngồi xổm chỗ đó và suy nghĩ miên man.
Lỗ tai bỗng nhiên nóng lên.
"Nựng nựng cái mặt bé mèo." Kẻ biến thái cười khanh khách.
"..."
Adrenaline qua đi, Vi Diệp sau khi bình tĩnh lại mới cảm thấy lạnh sống lưng. Bàn chân giẫm ở trên mặt đất giống như bước trên băng, lạnh cóng từ đầu đến chân..
Vi Diệp vô thức ôm lấy cánh tay của mình, cố gắng hạn chế tối đa khu vực nhiệt độ cơ thể bị mất đi.
"Ồ? Lạnh?" Giang Mi hôn một cái lên cằm cô, suýt chút nữa xô ngã cô.
Hắn thuận tiện ôm cô vào trong ngực.
Một cánh tay quấn quanh eo cô, tay kia siết bắp chân, bưng cả người cô lên.
Lúc Vi Diệp bay lên không, hoảng sợ nuốt ực.
Con người không nên có loại sức mạnh này.
"Mèo ngoan, bé cưng." Hắn nhẹ nhàng lắc cô, như đang bế một con mèo, rồi từ ngoài vườn đi về ngôi nhà ấm áp: "Hôm nay ngoan ngoãn thế này, tôi phải thưởng cho em."
Cô chỉ hy vọng hắn đừng "Ban thưởng" .
" Cách em chạy trốn thật đáng yêu, rúc vào đó và biến thành một một chú mèo con run rẩy... Ôm vào tay cũng không chạy." Hắn thè lưỡi ra liếm môi, đè nén nói: " Muốn ăn tươi em luôn."
Vi Diệp nhìn hắn một cái.
Có lẽ ý hắn thực sự là "ăn" theo nghĩa đen.
"A, đôi mắt mèo tròn xoe đó..." Hắn đột nhiên cúi xuống, dùng môi hôn thật mạnh vào mí mắt cô.
Vi Diệp nức nở nghẹn ngào.
—— tròng mắt thiếu chút nữa bị mútra.
"Ơ, đã trở về rồi à." Người đàn ông mặc áo khoác trắng chào cô trong khi vẫn ngồi uống cà phê trong phòng khách.
Vi Diệp nghiêng đầu lướt qua Giang Mi, lén lút nhìn anh ta một cái.
Người này là ai? Vừa rồi Giang Mi gọi anh ta là "Bác sĩ", chẳng lẽ là vội tới cứu mạng Giang Tiêu Vũ hay sao?
"Ừm..." Giang Mi rầm rì ngăn trở tầm mắt của cô: "Anh ta cực kỳ tà ác."
Cô lùi đầu về.
"Tôi không giết người, em gái nhỏ." Bác sĩ nâng chén cà phê về phía cô.
" Chơi nội tạng sống." Giang Mi nói.
... Vi Diệp siết chặt nắm đấm, hận không thể khử trùng cánh tay bị nắm qua một vạn lần.
Chỉ trong một tuần, cô đã gặp một đầu bếp ăn thịt người, bác sĩ mổ xẻ cơ thể sống của con người, còn có công nhân vệ sinh "Ăn thịt mèo".
... Ở chung một chỗ với bọn họ, Giang Mi có thể là loại người tốt lành gì chứ.
Vi Diệp hoài nghi, sở thích của Giang Mi có thể là hủy hoại tinh thần của con người, biến con người thành súc vật mất nhân tính, chiếm được lòng tin và toàn tâm toàn ý vâng lời xong, sau đó trở mặt lộ nguyên hình để giết người một cách tàn ác.
Thanh âm hắn dịu nhẹ, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Chỉ có tôi là mẹ của em, mèo ngoan."
Trên mặt cô không có biểu cảm gì.
Hắn ôm cô lên lầu, và nói với giọng như đang ước nguyện.
"Em phải ngoan ngoãn yêu tôi, mèo con. Ngủ ở trong chăn của tôi nằm trên lồng ngực của tôi... Cọ tôi, sờ tôi, hôn tôi, liếm tôi..."
Cái đầu nhỏ lắc lư qua lại theo tiếng bước chân va chạm, tóc ngắn sượt qua cằm của hắn, ngứa đến tận xương cốt.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, cúi đầu xuống, dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu tóc ngắn của cô, đầu lưỡi đẩy gốc tóc ra, liếʍ ướt sũng da đầu cô.
Vi Diệp cúi sụp đầu xuống để tránh sự liếm láp kỳ lạ và hơi thở nặng nề.
Không có đường lui rồi. Cô trốn không thoát, hiện tại chỉ có thể đối mặt với vật này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.