Chương 30: Đồ Chơi
Tiểu Thanh Điểm
28/06/2024
Người dọn dẹp lặng lẽ men theo cầu thang trở lại tầng hầm.
Bác sĩ hỏi Giang Mi: "Người đâu?”
Vi Diệp vểnh tai lên.
Giang Mi lầm bầm một cách không tường tận: "Ai biết được -- đến trong lòng tôi, mèo, để tôi ôm một cái..."
"Tôi không muốn ở lại đây lâu, Giang Mi." Bác sĩ nói, đưa mắt đặt trên người Vi Diệp, nhưng chỉ dừng lại một cách ý vị thâm trường, cũng không nói gì.
“Ồ.” Giang Mi thuận miệng ứng phó.
Vi Diệp gãi tim gãi gan, không biết hắn rốt cuộc có ý gì, cũng không biết bác sĩ đang nói chuyện gì với hắn, muốn tìm ai, muốn làm gì.
Giang Mi thật sự rất làm người ta tức giận, hắn căn bản không nói chuyện đứng đắn, người bình thường nói chuyện với hắn sẽ bị chọc đến phát điên.
Cô hận không thể nắm lấy cổ của hắn, khiến hắn phun ra hết những kế hoạch khủng khiếp của mình.
Hắn chuyên tâm tuốt mèo, lại bế cô lên, hôn vào đầu cô vài cái, nụ hôn quá mạnh khiến cô liên tục ngửa người ra sau.
Trên người hắn có mùi thơm ngọt ngào mà lạnh lẽo, cũng có mùi rượu, khiến cô không tự chủ được mà run rẩy.
Rượu khiến cô nhớ đến mùi khử trùng sạch sẽ sau khi hắn giết người.
Bác sĩ tính tình coi như tốt, đã quen với phong cách đáng ghét của Giang Mi, nói: "Vậy anh cứ chơi từ từ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vi Diệp luôn cảm giác bác sĩ đang đọc chữ "chơi" này, âm hơi nặng.
Anh ta đang ám chỉ điều gì?
Chơi gì? Chơi cha Giang Tiêu Vũ, hay chơi người khác mà cô không biết, hay là... chơi cô?
Giang Mi ghé sát vào mặt cô, thấp giọng nói: "Lúc nghe lén, mở to mắt sẽ nghe rõ hơn sao, mèo ngốc?"
Vi Diệp vội vàng cụp mắt xuống.
Hắn bị bộ dáng giấu đầu hở đuôi này chọc cho cười ra tiếng: “Suy nghĩ của mèo con đều hiện rõ trên mặt."
“... " Vi Diệp căng thẳng.
Cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi.
"Nhưng mà, tôi sẽ trực tiếp nói cho em biết” Giang Mi khoan dung nói: “Em chính là bảo bối mèo nhỏ của tôi."
"Chó canh gác ngoài tường sẽ rời đi vào buổi chiều", Giang Mi nói: “Con chuột nhỏ là của em, em có muốn chơi với nó nữa không?"
“Cái gì?” Vi Diệp kinh ngạc hỏi.
Vệ sĩ sẽ rời đi?
Chuyện gì xảy ra? Tại sao? Có chuyện gì vậy?
Cha Giang từ bỏ Giang Tiêu Vũ?
“Kết quả chính là như vậy.” Giang Mi thưởng thức vẻ mặt lo lắng càng thêm hoang mang rối rắm của cô, nói.
“Ông ta chết rồi sao?” Vi Diệp hỏi: “Cha của Giang Tiêu Vũ chết rồi sao?”
Tại sao cha Giang đột nhiên từ bỏ đứa con trai yêu dấu của mình, đó không phải là con tin mà Giang Mi đang nắm trong tay sao?
“Ừ...” Giang Mi phát ra âm mũi suy tư, cố ý thu hút sự chú ý của cô.
Đợi đến khi thấy cô tập trung hết sức nhìn chằm chằm mình, Giang Mi mới thỏa mãn lòng hiếu kì của cô:
“Chưa chết.”
"Tôi nhớ rõ, con chuột nhỏ hù dọa em, nói, cha mẹ bỏ rơi em rồi."
Hắn nhếch khóe miệng lên: "Nhưng hiện tại, em có thể nói với nó, ba ba chuột của nó cũng không cần nó nữa."
“Anh đã làm cái gì...” Vi Diệp không hiểu.
Vậy không có vệ sĩ canh gác, có phải cô lại có thể chạy trốn rồi không?
Chết tiệt.
Giang Mi chết tiệt, thay đổi thất thường, quỷ kế đa đoan. Cô đã suy nghĩ rất lâu, vừa nghĩ ra biện pháp, hắn sẽ lập tức tạo ra thay đổi. Điều này làm cho cô vừa hạ quyết tâm giết hắn, lại sinh ra ý nghĩ chạy trốn.
Cô giống như một con cá nhỏ không thể nhìn thấy dòng nước, vừa thích nghi với dòng chảy ngược mãnh liệt, lại bị ném lên trời, một lúc sau đột nhiên rơi xuống thác nước.
Đầu óc cô choáng váng, tâm loạn như ma.
“Mèo con ngốc.”
Giang Mi dùng sức mút một cái ở trên mặt cô: “Tôi không phải loại người xấu xa không chú ý đến sức khỏe tinh thần của mèo con. Mèo cần được giải trí."
“Món đồ chơi nhỏ đầu tiên tôi tìm được cho em, em có thể lấy ra chơi lại.”
"Em có thích nó không?"
Vi Diệp không dám nói thích, cũng không dám nói không thích.
Cô chỉ rất mờ mịt nói một câu: "Đồ chơi... sao?”
Hắn ôm eo cô, nâng cô lên vai.
Vi Diệp nắm lấy vai hắn. Sàn nhà ở rất xa và tầm nhìn của cô cao một cách đáng ngạc nhiên.
Giang Mi nói: "Thế giới là sân chơi, em có thể coi mọi thứ như một món đồ chơi... Mèo con ngoan của tôi."
Bác sĩ hỏi Giang Mi: "Người đâu?”
Vi Diệp vểnh tai lên.
Giang Mi lầm bầm một cách không tường tận: "Ai biết được -- đến trong lòng tôi, mèo, để tôi ôm một cái..."
"Tôi không muốn ở lại đây lâu, Giang Mi." Bác sĩ nói, đưa mắt đặt trên người Vi Diệp, nhưng chỉ dừng lại một cách ý vị thâm trường, cũng không nói gì.
“Ồ.” Giang Mi thuận miệng ứng phó.
Vi Diệp gãi tim gãi gan, không biết hắn rốt cuộc có ý gì, cũng không biết bác sĩ đang nói chuyện gì với hắn, muốn tìm ai, muốn làm gì.
Giang Mi thật sự rất làm người ta tức giận, hắn căn bản không nói chuyện đứng đắn, người bình thường nói chuyện với hắn sẽ bị chọc đến phát điên.
Cô hận không thể nắm lấy cổ của hắn, khiến hắn phun ra hết những kế hoạch khủng khiếp của mình.
Hắn chuyên tâm tuốt mèo, lại bế cô lên, hôn vào đầu cô vài cái, nụ hôn quá mạnh khiến cô liên tục ngửa người ra sau.
Trên người hắn có mùi thơm ngọt ngào mà lạnh lẽo, cũng có mùi rượu, khiến cô không tự chủ được mà run rẩy.
Rượu khiến cô nhớ đến mùi khử trùng sạch sẽ sau khi hắn giết người.
Bác sĩ tính tình coi như tốt, đã quen với phong cách đáng ghét của Giang Mi, nói: "Vậy anh cứ chơi từ từ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vi Diệp luôn cảm giác bác sĩ đang đọc chữ "chơi" này, âm hơi nặng.
Anh ta đang ám chỉ điều gì?
Chơi gì? Chơi cha Giang Tiêu Vũ, hay chơi người khác mà cô không biết, hay là... chơi cô?
Giang Mi ghé sát vào mặt cô, thấp giọng nói: "Lúc nghe lén, mở to mắt sẽ nghe rõ hơn sao, mèo ngốc?"
Vi Diệp vội vàng cụp mắt xuống.
Hắn bị bộ dáng giấu đầu hở đuôi này chọc cho cười ra tiếng: “Suy nghĩ của mèo con đều hiện rõ trên mặt."
“... " Vi Diệp căng thẳng.
Cô có rất nhiều thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi.
"Nhưng mà, tôi sẽ trực tiếp nói cho em biết” Giang Mi khoan dung nói: “Em chính là bảo bối mèo nhỏ của tôi."
"Chó canh gác ngoài tường sẽ rời đi vào buổi chiều", Giang Mi nói: “Con chuột nhỏ là của em, em có muốn chơi với nó nữa không?"
“Cái gì?” Vi Diệp kinh ngạc hỏi.
Vệ sĩ sẽ rời đi?
Chuyện gì xảy ra? Tại sao? Có chuyện gì vậy?
Cha Giang từ bỏ Giang Tiêu Vũ?
“Kết quả chính là như vậy.” Giang Mi thưởng thức vẻ mặt lo lắng càng thêm hoang mang rối rắm của cô, nói.
“Ông ta chết rồi sao?” Vi Diệp hỏi: “Cha của Giang Tiêu Vũ chết rồi sao?”
Tại sao cha Giang đột nhiên từ bỏ đứa con trai yêu dấu của mình, đó không phải là con tin mà Giang Mi đang nắm trong tay sao?
“Ừ...” Giang Mi phát ra âm mũi suy tư, cố ý thu hút sự chú ý của cô.
Đợi đến khi thấy cô tập trung hết sức nhìn chằm chằm mình, Giang Mi mới thỏa mãn lòng hiếu kì của cô:
“Chưa chết.”
"Tôi nhớ rõ, con chuột nhỏ hù dọa em, nói, cha mẹ bỏ rơi em rồi."
Hắn nhếch khóe miệng lên: "Nhưng hiện tại, em có thể nói với nó, ba ba chuột của nó cũng không cần nó nữa."
“Anh đã làm cái gì...” Vi Diệp không hiểu.
Vậy không có vệ sĩ canh gác, có phải cô lại có thể chạy trốn rồi không?
Chết tiệt.
Giang Mi chết tiệt, thay đổi thất thường, quỷ kế đa đoan. Cô đã suy nghĩ rất lâu, vừa nghĩ ra biện pháp, hắn sẽ lập tức tạo ra thay đổi. Điều này làm cho cô vừa hạ quyết tâm giết hắn, lại sinh ra ý nghĩ chạy trốn.
Cô giống như một con cá nhỏ không thể nhìn thấy dòng nước, vừa thích nghi với dòng chảy ngược mãnh liệt, lại bị ném lên trời, một lúc sau đột nhiên rơi xuống thác nước.
Đầu óc cô choáng váng, tâm loạn như ma.
“Mèo con ngốc.”
Giang Mi dùng sức mút một cái ở trên mặt cô: “Tôi không phải loại người xấu xa không chú ý đến sức khỏe tinh thần của mèo con. Mèo cần được giải trí."
“Món đồ chơi nhỏ đầu tiên tôi tìm được cho em, em có thể lấy ra chơi lại.”
"Em có thích nó không?"
Vi Diệp không dám nói thích, cũng không dám nói không thích.
Cô chỉ rất mờ mịt nói một câu: "Đồ chơi... sao?”
Hắn ôm eo cô, nâng cô lên vai.
Vi Diệp nắm lấy vai hắn. Sàn nhà ở rất xa và tầm nhìn của cô cao một cách đáng ngạc nhiên.
Giang Mi nói: "Thế giới là sân chơi, em có thể coi mọi thứ như một món đồ chơi... Mèo con ngoan của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.