Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 21: Sữa Mèo

Tiểu Thanh Điểm

28/06/2024

"Cút đi!"

Vi Diệp hô to.

Nhưng cũng không giúp được gì.

Đặc biệt thích nghe tiếng hét của cô, Giang Mi cười thở dốc, hơi thở không ngừng phả vào ngực cô.

Núm vú nhạy cảm được khoang miệng ấm áp ẩm ướt gắt gao bao bọc, đầu lưỡi linh hoạt uốn lượn một vòng, gẩy gẩy chỗ đó.

"Đừng cử động! Đừng làm thế..." Cô cố gắng khuyên nhủ hắn một cách đáng thương: "Không có sữa mèo, tôi không có sữa..."

Rất nỗ lực để giải thích.

Hắn ngậm nó trong miệng, khi nói, hắn dùng môi và lưỡi nghiền nát quả anh đào, giọng nói trở nên mơ hồ và nhớp nháp: "Không thể nào."

Ngón tay của hắn chọc lên bầu ngực một cái, sau đó thay đổi động tác, nâng bầu ngực vuốt ve đè ép, giống như đang xác nhận thứ bên trong: "Căng mọng, loại cảm giác này, nhất định tràn đầy."

Chém chết hắn, bóp chết hắn, đạp chết hắn!

Giết hắn!

Giết hắn giết hắn giết hắn!

"A... Em lại nhìn tôi như thế rồi." Hắn rên rỉ: "Đôi mắt như muốn chém người lộ ra rồi, mèo con ngu ngốc."

Hắn cúi đầu tiếp tục liếm mút.

Vùng này đã được bảo vệ dưới miếng bông của chiếc cúp ngực quanh năm, đến cả vải vóc thô ráp cọ xát cũng không thể chịu đựng được, cực kỳ mỏng manh và nhạy cảm.

Ngoại trừ tắm rửa, Vi Diệp hầu như không bao giờ chạm vào tới chỗ này, cũng căn bản không thể nào biết được, chỗ vô dụng này sẽ mang đến khoái cảm đặc biệt khác thường.

Cứ quấn mút bú liếm, nhưng hắn cũng không nếm ra được vị gì.

Cho nên hắn lại càng dùng nhiều sức hơn.

Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, thẳng lưng muốn đẩy hắn ngã khỏi người mình, nhưng mà hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ có lò xo trong đệm kêu cọt kẹt và phát ra tiếng động.



"Tôi đã nếm được, vị ngọt. Có một chút phải không?." Hắn nuốt nước miếng, đầu lưỡi quét một vòng trên núm vú đỏ như nhỏ máu, rồi lè đầu lưỡi ra cho cô xem.

"..." Cô nghiến răng.

Có cái rắm.

Chỉ có nước miếng nhỏ xuống.

Giang Mi hiểu được sự im lặng của cô, vì vậy cúi đầu tiếp tục.

Thè lưỡi liếm không ra, cũng chỉ có thể ra sức mút mãnh và cắn nó.

Anh đào bị cắn giữa hai hàm răng, hắn gặm mút rất chuyên chú, lại thử day, nhai.

Chẳng lẽ muốn cắn đứt da thịt cô sao!

Sợ hãi, đau đớn xen lẫn khoái cảm không ngừng tấn công thần kinh não bộ của cô, cô run rẩy mất kiểm soát, làn da ửng lên màu đỏ diễm lệ.

"Bốp."

Tiếng vang giòn tan, đùi cô đau nhức, trên đó nhanh chóng xuất hiện những dấu ngón tay đỏ tươi.

Bàn tay vừa đánh đùi cô trượt đến mông, chậm rãi siết chặt, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chìm vào trong da thịt mềm mại. Hắn hàm hồ thở dốc nói: "Đừng cọ vào tôi, cũng đừng dùng chân siết chặt thế."

"..." Môi cô run run, thanh âm vỡ vụn: "Tôi không có..."

"Anh đừng cắn tôi, đừng..."

Hắn thu hồi hàm răng trong tiếc hận, bờ môi mút một cái cuối cùng, chụt một tiếng nhổ ra, bất đắc dĩ thừa nhận:

"Không có sữa mèo."

"..."

"Nếu vậy thì làm sao tôi gọi em là mèo sữa nhỏ nữa đây?" Hắn nhíu mày: "Cục cưng hư."



Vi Diệp không thể nhịn được nữa hít hai hơi mới nói được một câu hoàn chỉnh.

"Không phải anh tự xưng là "Mẹ" à... Tự uống sữa của mình đi!"

"Có sao?" Hắn sờ soạng lồng ngực của mình: "Hay là..."

"Em thử xem."

"Biến thái!" Vi Diệp chửi rủa, nhưng thấy anh buông cô ra, cô lật người nằm ngửa bên ngoài.

Một tay hắn nhấc chiếc áo len đen lên.

Lộ ra đường cong cơ bụng rắn rỏi trước, vạt áo lại được cuốn lên, lộ ra hai sườn cùng cơ ngực.

Núm vú nhỏ hơn cô hai cỡ, là một chấm đỏ nổi lên, ngạc nhiên thay, trông rất ngon miệng, có thể khơi gợi cảm giác thèm ăn.

Dáng dấp hạ lưu như vậy.

Vi Diệp phỉ nhổ.

Giang Mi thở gấp nói: "Em tới thử xem nhé, mèo con."

Hắn muốn làm thật.

Vi Diệp hít vào một hơi sâu, trở mình đứng lên.

Một chân giẫm lên mặt hắn, lướt qua hắn nhảy xuống giường.

"Cút ngay đi!"

Hắn rên rỉ, ngạc nhiên sờ lên má mình: "Mèo, mèo con..."

Hắn lăn nửa vòng trên giường, nghẹn ngào rêи ɾỉ nói: " Con mèo nhỏ... Chân nhỏ thật mềm..."

"Quay lại! Dẫm tôi thêm một cái —— Bảo bối... cho tôi hôn cái nữa..."

"Meo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nhân (Ngc 6334)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook