Quyển 1 - Chương 21
Mộng Yểm
14/03/2017
Hắn quả nhiên thực hiện lời hứa dẫn nàng đi ra ngoài.
Phố xá rực rỡ muôn màu, tất nhiên là không đề cập tới đi ra ngoài một mình khá nguy hiểm, lần đầu tiên nàng phát hiện, đi theo sau có thị vệ cũng có tác dụng bảo vệ.
Hắn dẫn nàng tàng thư viện, cũng không quên thương tiếc nói cho nàng biết, kho sách lớn nhất thành, dưới tầng hầm có rất nhiều loại sách khác nhau nhưng không thể đưa nàng tới.
Phất Ảnh cười khẽ, thì ra trên thế gian này có có chuyện hắn không làm được.
Kỳ thật làm gì có chuyện làm không được, có lẽ hắn đang cân nhắc giá trị của nàng, xem bản thân có thể vì nàng làm được tới đâu.
Thành này không phải chỉ phồn hoa thôi, ngồi lặng lẽ trên giá sách vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bên ngoài.
Cho dù không ai nói cho nàng biết, nàng cũng biết đây là hoàng thành, là nơi nằm dưới chân thiên tử, cách không xa chính là Lưu Ly Cung. Trên sách có viết, năm đó Thái Thượng Hoàng dùng hết hoàng kim vạn gánh, thủy tinh vạn rương, dùng vô số ngọc lưu ly tạo thành Lưu Ly Cung. Nhìn về nơi xa, ánh mặt trời dâng lên, các vầng sáng đủ màu tỏa ra bốn phía, ánh sáng huyền ảo, tưởng như thắt lưng của Ngọc đế, thật ra tất cả chỉ là ánh sáng phản xạ từ ngọc lưu ly, chính vì thế mới gọi là Lưu Ly Cung. Nhưng các bách tính vẫn tin, ánh sáng đó là do ông trời che chở ban phúc, vì thế dân gian lưu truyền gọi là Vạn Phúc Cung.
Trong lúc lơ là lại đi tới nơi mình muốn, cũng bằng phương thức như thế. Bên trong thư khố chất đầy những giá sách cao, những cuốn sách được xếp ngăn nắp phía trên chằng chịt, tất cả đều là những mỹ nhân ở tuổi xế chiều, những trang sách ố vàng đang theo màu sắc của thời gian, một số vẫn còn mới, trang giấy trắng tinh mang theo mùi hương.
Đầu ngón tay lướt qua từng trang sắc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ngón tay chạm vào giấy. Ánh mắt lướt qua một quyển sách “Mọi người yêu thích không buông tay”, bất chợt lại thấy trên giá sách cao có quyển “Đế Vương Truyền”, nghe nói bên trong viết lại những điều bí mật của lịch sử, mặc dù không phải tất cả nhưng người bên ngoài khó có thể đọc được.
Nàng hớn hở nhón chân lên đưa tay lấy, không ngờ một bàn tay xa lạ của nam tử đưa tới, ngón tay trơn bóng thon dài cấm lấy, làn da nhẵn nhụi như nữ nhi, Phất Ảnh sững sờ, sách bị hắn nhanh chân chộp trước.
Vật mình thích bị người khác lấy đi không khỏi tức giận, xoay người nhìn sang, bóng nam tử đứng ngay giá sách kinh ngạc nhìn nàng, trên tay còn cầm quyển sách, cách ăn mặc trang nhã làm nổi bật lên những ngón tay .
Phất Ảnh thầm than, nhưng cũng không quên chuyện bị hắn đoạt sách, mỉm cười nhìn sang, dịu giọng nhắc: “Công tử cũng thích xem lịch sử cung đình sao?”
Nam tử cũng thoáng sững sốt, chậm rãi bước ra khỏi nơi tối, đôi mắt hơi xếch lên điểm nụ cười, da trắng nõn môi đỏ thắm, ánh sáng hoàng hồn chiếu vào trên mặt, trong đầu Phất Ảnh hiện lên hai chữ “tuyệt mỹ”
“Trong sách có viết Hoàng Kim Ốc, trong sách có viết Nhan Như Ngọc, những lời này quả thật không chỉ đùa, không ngờ tới đọc sách cũng có thể gặp được Thư trung tiên tử, ông trời đối với ta thật sự rất quan tâm”
Khóe miệng hắn mỉm cười, đôi mắt xếch ẩn chưa sự hứng thú mập mờ.
Phất Ảnh sửng sốt, bị nam tử trêu đùa như vậy liền cảm thấy không vui, giọng nói mất kiên nhẫn, nhìn cuốn sách trên tay hắn, lạnh lùng nói: “Sách này là ta thấy trước, xin công tử trả lại cho ta được không?”
Hắn thoáng kinh ngạc, không quan tâm khẽ cầm quyển sách lật qua lật lại, lúc sau mới ngẩng đầu cười nói: “Sách này tuy có viết về cung đình bí sử nhưng cũng nhắc nhiều về vấn đề xây thành của các đế vương, đối với nữ nhi nó rất khô khan, không biết tại sao cô nương lại có hứng thú với cuốn sách này”
Lời nói ra, đôi mắt xếch cũng lộ vẻ thâm sâu, trong thoáng chốc lộ lên chút khí phách khó thấy, ngay sau đó đuôi lông may giãn da vẫn là thái độ thoải mái bỡn cợt.
Phất Ảnh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cuốn sách trên tay hắn.
Nam tử cười than: “Đôi mắt của cô nương khi mở ra tựa như hoa phù dung nở rộ, đàm hoa nhất hiện, làm người khác kinh ngạc. Thật là…”- Vẻ mặt của hắn như tra xét nàng, rồi ngờ vực nói: “Cô nương là người của Hiên Viên Hạm”
Đàm hoa nhất hiện (hoa quỳnh thoáng nở). “Đàm hoa nhất hiện” ám chỉ một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, như hoa quỳnh chỉ nở rộ trong chốc lát mà thôi. Đây là nói về việc Viên Thế Khải do kém đức hạnh nên chỉ làm hoàng đế được vỏn vẹn có tám mươi ba (83) ngày. Tám mươi ba ngày làm hoàng đế của ông ta có thể ví như hoa quỳnh thoáng nở thoáng tàn về đêm vậy.
Sắc mặt Phất Ảnh khẽ biến, sau đó lại hòa hoãn trở lại, vẻ mặt không đổi cười nhạt nói: “Ta là nữ nô của hắn”
Nam tử cười to, đem sách trả lại cho nàng, ngón tay cũng không sợ chầm chậm trộm hương, dù vô tình hay cố ý cũng khẽ chạm vào Phất Ảnh khi nàng cầm cuốn sách, nói: “Hiên Viên Hạm thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng bằng cô nương đi theo tại hạ đi?”
Phất Ảnh mặt không biến sắc, nhận lấy cuốn sách cũng không liếc nhìn hắn một lần, lễ phép khẽ chào đi ra ngoài.
Nam tử càng thêm kinh ngạc, trong lòng cảm thấy mất mặt, hiệu quả của cái gọi là mỹ nam nay lại mất đi thành ra có chút không quen, hắn giống như thợ săn nhìn theo bóng lưng Phất Ảnh, nở nụ cười bước ra ngoài.
Hiên Viên Hạm ở quán trà đối diện chờ nàng. Phất Ảnh cầm sách đi lên thì nàng đã thấy hắn ngồi ngay ngắn sau bàn, áo đen như bực, ngón tay thon dài cầm lấy tách trà bằng gốm màu xanh nhạt, xung quanh mép tách lưu quang sống động, thấy nàng bước tới liền đặt tách xuống đưa về hướng nàng, hai mắt sâu hoắm sóng nước bình lặng, nói: “Lại đây”
Phố xá rực rỡ muôn màu, tất nhiên là không đề cập tới đi ra ngoài một mình khá nguy hiểm, lần đầu tiên nàng phát hiện, đi theo sau có thị vệ cũng có tác dụng bảo vệ.
Hắn dẫn nàng tàng thư viện, cũng không quên thương tiếc nói cho nàng biết, kho sách lớn nhất thành, dưới tầng hầm có rất nhiều loại sách khác nhau nhưng không thể đưa nàng tới.
Phất Ảnh cười khẽ, thì ra trên thế gian này có có chuyện hắn không làm được.
Kỳ thật làm gì có chuyện làm không được, có lẽ hắn đang cân nhắc giá trị của nàng, xem bản thân có thể vì nàng làm được tới đâu.
Thành này không phải chỉ phồn hoa thôi, ngồi lặng lẽ trên giá sách vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bên ngoài.
Cho dù không ai nói cho nàng biết, nàng cũng biết đây là hoàng thành, là nơi nằm dưới chân thiên tử, cách không xa chính là Lưu Ly Cung. Trên sách có viết, năm đó Thái Thượng Hoàng dùng hết hoàng kim vạn gánh, thủy tinh vạn rương, dùng vô số ngọc lưu ly tạo thành Lưu Ly Cung. Nhìn về nơi xa, ánh mặt trời dâng lên, các vầng sáng đủ màu tỏa ra bốn phía, ánh sáng huyền ảo, tưởng như thắt lưng của Ngọc đế, thật ra tất cả chỉ là ánh sáng phản xạ từ ngọc lưu ly, chính vì thế mới gọi là Lưu Ly Cung. Nhưng các bách tính vẫn tin, ánh sáng đó là do ông trời che chở ban phúc, vì thế dân gian lưu truyền gọi là Vạn Phúc Cung.
Trong lúc lơ là lại đi tới nơi mình muốn, cũng bằng phương thức như thế. Bên trong thư khố chất đầy những giá sách cao, những cuốn sách được xếp ngăn nắp phía trên chằng chịt, tất cả đều là những mỹ nhân ở tuổi xế chiều, những trang sách ố vàng đang theo màu sắc của thời gian, một số vẫn còn mới, trang giấy trắng tinh mang theo mùi hương.
Đầu ngón tay lướt qua từng trang sắc, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ngón tay chạm vào giấy. Ánh mắt lướt qua một quyển sách “Mọi người yêu thích không buông tay”, bất chợt lại thấy trên giá sách cao có quyển “Đế Vương Truyền”, nghe nói bên trong viết lại những điều bí mật của lịch sử, mặc dù không phải tất cả nhưng người bên ngoài khó có thể đọc được.
Nàng hớn hở nhón chân lên đưa tay lấy, không ngờ một bàn tay xa lạ của nam tử đưa tới, ngón tay trơn bóng thon dài cấm lấy, làn da nhẵn nhụi như nữ nhi, Phất Ảnh sững sờ, sách bị hắn nhanh chân chộp trước.
Vật mình thích bị người khác lấy đi không khỏi tức giận, xoay người nhìn sang, bóng nam tử đứng ngay giá sách kinh ngạc nhìn nàng, trên tay còn cầm quyển sách, cách ăn mặc trang nhã làm nổi bật lên những ngón tay .
Phất Ảnh thầm than, nhưng cũng không quên chuyện bị hắn đoạt sách, mỉm cười nhìn sang, dịu giọng nhắc: “Công tử cũng thích xem lịch sử cung đình sao?”
Nam tử cũng thoáng sững sốt, chậm rãi bước ra khỏi nơi tối, đôi mắt hơi xếch lên điểm nụ cười, da trắng nõn môi đỏ thắm, ánh sáng hoàng hồn chiếu vào trên mặt, trong đầu Phất Ảnh hiện lên hai chữ “tuyệt mỹ”
“Trong sách có viết Hoàng Kim Ốc, trong sách có viết Nhan Như Ngọc, những lời này quả thật không chỉ đùa, không ngờ tới đọc sách cũng có thể gặp được Thư trung tiên tử, ông trời đối với ta thật sự rất quan tâm”
Khóe miệng hắn mỉm cười, đôi mắt xếch ẩn chưa sự hứng thú mập mờ.
Phất Ảnh sửng sốt, bị nam tử trêu đùa như vậy liền cảm thấy không vui, giọng nói mất kiên nhẫn, nhìn cuốn sách trên tay hắn, lạnh lùng nói: “Sách này là ta thấy trước, xin công tử trả lại cho ta được không?”
Hắn thoáng kinh ngạc, không quan tâm khẽ cầm quyển sách lật qua lật lại, lúc sau mới ngẩng đầu cười nói: “Sách này tuy có viết về cung đình bí sử nhưng cũng nhắc nhiều về vấn đề xây thành của các đế vương, đối với nữ nhi nó rất khô khan, không biết tại sao cô nương lại có hứng thú với cuốn sách này”
Lời nói ra, đôi mắt xếch cũng lộ vẻ thâm sâu, trong thoáng chốc lộ lên chút khí phách khó thấy, ngay sau đó đuôi lông may giãn da vẫn là thái độ thoải mái bỡn cợt.
Phất Ảnh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cuốn sách trên tay hắn.
Nam tử cười than: “Đôi mắt của cô nương khi mở ra tựa như hoa phù dung nở rộ, đàm hoa nhất hiện, làm người khác kinh ngạc. Thật là…”- Vẻ mặt của hắn như tra xét nàng, rồi ngờ vực nói: “Cô nương là người của Hiên Viên Hạm”
Đàm hoa nhất hiện (hoa quỳnh thoáng nở). “Đàm hoa nhất hiện” ám chỉ một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, như hoa quỳnh chỉ nở rộ trong chốc lát mà thôi. Đây là nói về việc Viên Thế Khải do kém đức hạnh nên chỉ làm hoàng đế được vỏn vẹn có tám mươi ba (83) ngày. Tám mươi ba ngày làm hoàng đế của ông ta có thể ví như hoa quỳnh thoáng nở thoáng tàn về đêm vậy.
Sắc mặt Phất Ảnh khẽ biến, sau đó lại hòa hoãn trở lại, vẻ mặt không đổi cười nhạt nói: “Ta là nữ nô của hắn”
Nam tử cười to, đem sách trả lại cho nàng, ngón tay cũng không sợ chầm chậm trộm hương, dù vô tình hay cố ý cũng khẽ chạm vào Phất Ảnh khi nàng cầm cuốn sách, nói: “Hiên Viên Hạm thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng bằng cô nương đi theo tại hạ đi?”
Phất Ảnh mặt không biến sắc, nhận lấy cuốn sách cũng không liếc nhìn hắn một lần, lễ phép khẽ chào đi ra ngoài.
Nam tử càng thêm kinh ngạc, trong lòng cảm thấy mất mặt, hiệu quả của cái gọi là mỹ nam nay lại mất đi thành ra có chút không quen, hắn giống như thợ săn nhìn theo bóng lưng Phất Ảnh, nở nụ cười bước ra ngoài.
Hiên Viên Hạm ở quán trà đối diện chờ nàng. Phất Ảnh cầm sách đi lên thì nàng đã thấy hắn ngồi ngay ngắn sau bàn, áo đen như bực, ngón tay thon dài cầm lấy tách trà bằng gốm màu xanh nhạt, xung quanh mép tách lưu quang sống động, thấy nàng bước tới liền đặt tách xuống đưa về hướng nàng, hai mắt sâu hoắm sóng nước bình lặng, nói: “Lại đây”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.