Tù Nô

Quyển 1 - Chương 27

Mộng Yểm

14/03/2017

Bên trong viện hoa nở rực rỡ, ở hành lang, một chiếc đầu thẹn thùng nhô ra, nửa ôm đàn tỳ bà nửa che mặt. Thật ra giúp Hạo Nguyệt, nàng cũng có tính toán. Nàng chỉ muốn hắn dời bỏ sự chú ý, chỉ cần qua được mấy ngày nữa thì có thể thuận lợi rời khỏi đây.

Cái tên Bạch Mặc này, nàng cũng muốn giải thích, nhưng suy nghĩ một hồi nếu nói ra thì chẳng khác gì thừa nhận nàng là người của hắn, đối với nàng mà nói đó là một loại sỉ nhục, chẳng bằng một nô tì dâng trà rót nước.

Thà làm Nô tì đứng chung với Lam Mặc còn thoải mái hơn là làm công cụ ấm giường cho hắn.

Chỉ còn mấy ngày nữa, nàng sẽ rời khỏi đây, nên cũng lười giải thích.

Quay về chỗ mình, Phất Ảnh cởi giày, để quyển sách lên đầu gối, váy trắng thuận thế trợt xuống để lộ đôi bàn chân trắng nõn xinh xắn, tóc cũng không búi lên mà rủ xuống bên vai, tóc đen áo trắng, bàn tay trắng nõn giữ lấy cuốn sách.

Nội dung trong sách khiến nàng phải nhíu mày, ví dụ như việc hoàng đế lợi dụng các phi tần để quản lý triều đình, đợi tới lúc không cần nữa thì nhẫn tâm hủy diệt, không hề nghĩ lại ân tình trước đây, không nhớ người đã đầu ấp tay gối, chữ “tình” này ở trước quyền thế lại trở nên thật nhỏ bé. Dù biết nhất quốc chi quân không thể có tư tình nam nữ, nhưng lại dùng thủ đoạn với những người con gái thì đúng là khó có thể chịu được.

Nàng đóng sách lại, nhìn bìa sách đến ngơ ngẩn cả người, gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào từng trang sách tạo nên âm thanh xào xạt.

Lúc này, nàng mới nhận ra hoàng hôn đã buông xuống, màu của hoàng hôn khiến những bông hoa ngoài cửa sổ nhuộm lên một màu vàng kim, cánh hoa mềm mại sáng lấp lánh lại thêm phần tráng lệ.

Đột nhiên một bóng người màu đen từ xa đi tới, thân hình cao lớn, như màu sắc của đêm tối trên người mang theo luồng sát khí, khi bước qua hành lang những cánh hoa đang nở như bị khuấy động rơi rụng xuống.

Cảm giác lạnh lẽo ùa tới.

Phất Ảnh thầm kinh ngạc, sao lại thế.

Vội vàng đứng dậy khỏi ghế, giày cũng không kịp mang, định chân không đi ra ngoài nên lúc chạm vào nền đất lạnh khiến nàng không khỏi cau mày, chưa đi được mấy bước, người kia đã đi vào.

Sắc trời bỗng chốc tối sầm.



Bóng người cao lớn đứng trước cửa che đi luồng sáng từ ngoài chiếu vào, gương mặt hắn chìm trong bóng tối, thấy không rõ thần sắc nhưng có thể thấy hắn đang rất giận.

“Cạch” một tiếng, không biết hắn ném gì tới rơi xuống chân, đúng lúc lại rớt trúng bàn chân, do dùng sức nên trên là da trắng nõn xuất hiện vết đỏ ửng.

Nhịn đau không được khiến nàng phải nhíu mày, cúi đầu nhìn thì ra là chiếc túi thơm nho nhỏ. Nó đã bị bóp méo đến không còn nguyên dạng, cuối người nhặt lên, phía trên là bông hoa sen đang nở, cánh hoa ướt át, cung không phải Hạo Nguyệt bày nàng đưa nó.

Hắn đã đeo lên rồi sao lại gở xuống?

Phất Ảnh không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, hắn híp mắt lạnh lùng nhìn sang, trong mắt phủ một lớp hàn băng sắc nhọn đâm vào da thịt khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.

Lâu sau, hắn chợt cười khẽ, cơn giận cũng từ từ tản đi, nhưng lại lạnh đến mức khiến cho bất cứ ai cũng không thể tới gần.

“Thế nào, có phải dạo gần đây nàng quá rãnh rỗi nên chuyển sang là bà mai sao?”

Phất Ảnh hơi khựng lại, túi thơm nắm trong tay ném cũng không được, không ném cũng không được. Nàng lạnh mặt lãnh đạm nói: “Ta chỉ là nô tài, chủ tử nói thế nào thì chính là thế đó, làm sao cự tuyệt!”

Hắn sửng sốt, bị nàng nói thế hồi lâu không đáp lại, sắc mặt lại càng khó coi, chậm rãi đi vào phòng, đi qua bên cạnh nàng liếc một cái, đột nhiên bật cười giễu cợt: “Ai cho phép đổi thành nô tài”- Hắn liếc mắt nhìn xuống dưới váy nàng để lộ bàn chân không, không nhịn được nhíu mày: “Nàng đúng là không phải tiểu thư Lâu gia, chẳng có chút dáng vẻ của nữ nhi”

Phất Ảnh cũng chẳng chịu thua, phản bác lại: “Không nói lời nào liền mang một cô gái đàng hoàng bắt về làm nô lệ, kẻ không phải là đàn ông chính là ngươi”

Trên cành cây, những con quạ bỗng kêu lên một tiếng.

Không phải nam nhân mà nói thế, đối với một người đàn ông mà nói thế tựa hồ có hơi quá mức. Sắc mặt hắn càng thêm sa sầm khó coi.

Phất Ảnh len lén nhìn hắn, thức thời liền im lặng. Lời đã ra khỏi miệng, nàng cũng cảm thấy hối hận, xị mặt không được, gương mặt căng cứng, trong lòng thầm đoán.

Tính tình này của nàng quả thật cần thay đổi. Nhưng dù sao, lời nàng nói rõ ràng là thật,



Gió mát nhẹ nhàng thổi vào trong nhà, rèm che theo gió rung lên tại nên âm thanh khe khẽ.

Hắn không biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên tới gần nàng, đưa tay bế lấy nàng lên.

Phất Ảnh kinh hãi, tay chân lộn xộn, chống đỡ lấy cơ thể, nhiệt độ giảm mạnh, hoa dung thất sắc, vội hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Hiên Viên Hạm sãi bước đi đến bên giường, quăng nàng lên đó, một tay giữ lấy hai tay nàng để trên đỉnh đầu, cúi người, chóp mũi đụng vào nhau, hai mắt ác liệt mang theo phần hài hước: “Có phải đàn ông hay không, thử một chút sẽ biết”

Phất Ảnh bắt đầu hốt hoảng giãy giụa.

Màn chẳng biết từ khi nào đã buông xuống, bên trong tối đen, chăn gấm hoa trù, áo rơi tán loạn, Phất Ảnh lo lắng khôn cùng, môi đỏ mọng cũng trở nên mê người.

Hai mắt Hiên Viên Hạm sâu thẳm, hắn chỉ tính trêu nàng nhưng không ngờ cơ thể mình lại thành thật như vậy, vượt ra khỏi dự liệu.

Dĩ nhiên, hắn sẽ để bản thân chịu uất ức.

Hắn lật nàng lại, bàn tay thô bạo xé đi lớp quần áo tuyết, hai chân thon dài như ẩn như hiện, lúc nâng hông nàng lên lại phát hiện nàng không hề động đậy.

“Sao lại không động đậy?”

Hắn kinh ngạc nhíu mày.

Phất Ảnh thở dài, nhắm mắt lại, giống như dũng sĩ chuẩn bị hi sinh, hít một hơi, lãnh đạm nói: “Bàn về sức lực ta dĩ nhiên không phải đối thủ của ngươi, đến đi, nhanh một chút là được”

Lời tác giả: Lam Mặc là nha hoàn thân cận của Hiên Viên Hạm. Lúc trước, Phất Ảnh mặc y phục trắng cho nên Hạo Nguyệt cho rằng Phất Ảnh cũng ở bên Hiên Viên Hạm, tước vị tương đương Lam Mặc. Vấn đề địa vị, Phất Ảnh chỉ là tình nhân, Lam Mặc lại được coi là tâm phúc, cấp bậc xem như tương đối cao. Vì vậy khi Phất Ảnh không vạch trần mình không phải là Bạch Mặc, Hiên Viên Hạm cho là nàng muốn trèo cao, hiểu lầm cứ thế mà to lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook