Quyển 1 - Chương 29
Mộng Yểm
14/03/2017
Một nhóm
người hoa y mũ ngọc xuất hiện ở tiệm ăn nghèo đơn sơ quả thật thu hút,
thêm nữa dung mạo khí chất tuyệt mỹ vô song khiến cho người đi đường
liên tục ngắm như gặp thiên nhân.
Hiên Viên Hạm mặt lạnh tanh ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ nát, mấy người hầu thuận thế đứng phía sau, mãi không thấy ai lên, không khỏi quát: “Tiểu nhị”
“Mấy vị khách quan các vị cần gì?”
Vừa lấy lại tinh thần, Tiểu nhị thu hồi ánh mắt và dáng vẻ giật mình vội vàng dùng khăn lau từng cái bàn, khom người bước tới, trước sau vẫn duy trì khoảnh cách nhất định.
Hiên Viên Hạm không nói, Lam Mặc đúng lúc đi tới, lãnh đạm nói: “Làm mấy bát hoành thánh”- Quay đầu lại thăm dò Hiên Viên Hạm, hắn cũng chỉ gật đầu, nhìn thấy mấy người sợ hãi đứng bên ngoài liền nói: “Ra bên ngoài lấy đâu ra nhiều quy củ như thế, mau ngồi cả đi”
Mấy người khác chần chừ, cũng biết chủ tử không phải nhân vật dễ đắc tội nhưng cũng sảng khoái ngồi xuống.
Phất Ảnh và Lam Mặc ngồi chung bàn, đợi hoành tháng bưng lên. Quả thật như lời nàng nói, mùi canh thơm nồng thêm vài miếng hành lá nhỏ thanh thanh đạm đạm, giống như con thuyền lênh đênh trên biển.
Lam Mặc húp một ngụm, mãn nguyện nói: “Quả thật rất ngon, tôi cảm thấy thật lạ, Ảnh cô nương là con nhà quan, đúng ra chưa từng ăn món này mới phải”
Phất Ảnh cười nhạt, nói: “Phải nói là đã lâu không ăn. Lần đầu tiên ta ăn món này là vào năm chín tuổi, lúc đó giả dạng bé trai lén lút trốn ra ngoài, cùng với Trì…”- Nói tới đó, nàng nhất thời sợ hãi, ngơ ngẩn cả người, ngón tay cầm đũa vô thức khuấy mạnh bát canh khiến nước canh tràn ra ngoài, dính vào cổ tay.
Lam Mặc khẽ biến sắc, không khỏi nghi ngờ nhìn nàng. Nàng mới sực tỉnh, hướng nàng ta mỉm cười, cúi đầu máy móc gắp đồ ăn cho vào miệng.
Trên trán tóc đen rũ xuống che kín mắt, hai mắt là những hình ảnh vỡ vụn, mông lung hư vô nhìn không rõ.
Lam Mặc quay đầu nhìn Hiên Viên Hạm, thấy hắn chỉ híp mắt lại không biết nghĩ gì, gương mặt lạnh lùng tràn đầy ý lạnh. Bát canh trên bàn đang bốc hơi nước cũng không ấm áp hơn là bao, Tiểu nhị đứng một bên chỉ biết lau mồ hôi lạnh, vai lưng ướt đẫm mồ hôi.
Ngầm thở dài, lại cảm giác càng lúc không thể đoán nổi tâm tư chủ tử.
Bữa cơm này quả nhiên mất ngon, le hoe ăn vài miếng rồi quay về xe.
Hiên Viên Hạm bước lên xe, người hầu chuẩn bị xuất phát, Lam Mặc ở trong xe đợi nàng như có tâm sự, chỉ biết chau mày tựa vào xe thẫn thờ.
Phất Ảnh vịn thanh xe muốn bước lên, ánh mắt lại nhìn theo bóng người màu trắng vừa thoáng qua, dáng vẻ quen thuộc như vậy dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng khiến nàng chấn động.
Mộ Dung.. Trì?
Nàng chưa kịp suy nghĩ đã xách váy đuổi theo, trong mắt chỉ có bóng màu trắng bất định, bước chân vội vã, bóng màu trắng kia mất hút trong đám người, không thấy đâu.
“Trì?”
Nàng sợ hãi khẽ gọi, không có mục đích mà cứ chạy, mặc cho mình bị bao phủ trong dòng người. Đoàn xe phía sau cách nàng càng lúc càng xa, nàng lại không nhận ra, chỉ mù quáng chạy vào giữa đám đông tìm kiếm bóng người mình hằng mong hoặc giả chưa từng xuất hiện.
“Chủ tử, có cần đuổi theo không?”
Lam Mặc vén màn xe, hỏi Hiên Viên Hạm và Vũ Vân Mặc đang ngồi bên cạnh, gương mặt thoáng hiện vẻ lo âu.
Hiên Viên Hạm híp mắt nhìn bóng người dần dần hóa thành vệt đen, chan chúc giữa đám người không còn thấy được nữa, lát sau nói: “Theo nàng ấy”
Xung quanh đều là những gương mặt xa lạ.
Trên đường kẻ qua người lại hữu ý hay vô ý đều nhìn nàng đang đảo mắt liên tục. Nàng đi trong mờ mịt, tựa như đang trong mộng, muốn bắt lấy nhưng lại không thể, loại cảm giác bi ai bất lực đó như thít chặt lấy cổ họng nàng đến không thở nổi.
Lát sau, một vấn đề đột nhiên xuất hiện, nhưng không thể lý giải.
Vì sao, lại không có ai đi tìm tung tích của nàng, còn nữa người lần đó muốn giết nàng là vì sao, Bạch y nhân kia có mục đích gì, là người bên Hiên Viên Hạm hay là ai khác?
Nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu, giống như lục bình không có rễ không bao giờ có được đích đến.
Đột nhiên bóng màu trắng quẹo vào ngõ nhỏ, nàng tinh mắt nhìn thấy, thấy người đó đi càng lúc càng nhanh trong lòng uất ức, chỉ thiếu chút nữa bật khóc.
Nếu gặp lại, nàng chẳng để tâm cái gọi là nam nữ bất thân, chỉ muốn nhảy vào lòng hắn khóc cho thỏa thích.
Đang muốn gọi, thì người đó quay lại, dung mạo bình thản mang theo vẻ kinh ngạc: “Vị tiểu thư, xin hỏi tiểu thư đi theo tiểu sinh làm gì?”
Nếu không phải nhìn nàng dáng vẻ thanh lệ, chỉ sợ là gặp gái Thanh Lâu gây rối.
Phất Ảnh giật mình đứng bất động, lúc này mới nhận ra hắn chỉ mặc bộ áo trắng, dáng vẻ thư sinh, dung mạo bình thường không bằng người đàn ông mà nàng tưởng nhớ.
Sao nàng lại nhận lầm.
Phất Ảnh không biết tâm trạng mình ra sao, chỉ cảm thấy trái tim nàng từ trên trung rơi xuống, cạch một tiếng vỡ nát thành từng mảnh, đau đến chết lặng.
Còn oán hắn, nhiều ngày nàng không có tin tức như vậy ngay cả chuyện đi tìm nàng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Lui về sau mấy bước, nàng nhìn gương mặt thư sinh kia mà lòng hốt hoảng, hấp tấp quay về, chạy vô định, chẳng biết đi đâu, chẳng biết chạy về hướng nào.
Lại không tự chủ chạy về nơi đỗ xe, nơi đó cũng trống trải không hề có bóng xe ngựa.
Hiên Viên Hạm mặt lạnh tanh ngồi xuống chiếc bàn gỗ cũ nát, mấy người hầu thuận thế đứng phía sau, mãi không thấy ai lên, không khỏi quát: “Tiểu nhị”
“Mấy vị khách quan các vị cần gì?”
Vừa lấy lại tinh thần, Tiểu nhị thu hồi ánh mắt và dáng vẻ giật mình vội vàng dùng khăn lau từng cái bàn, khom người bước tới, trước sau vẫn duy trì khoảnh cách nhất định.
Hiên Viên Hạm không nói, Lam Mặc đúng lúc đi tới, lãnh đạm nói: “Làm mấy bát hoành thánh”- Quay đầu lại thăm dò Hiên Viên Hạm, hắn cũng chỉ gật đầu, nhìn thấy mấy người sợ hãi đứng bên ngoài liền nói: “Ra bên ngoài lấy đâu ra nhiều quy củ như thế, mau ngồi cả đi”
Mấy người khác chần chừ, cũng biết chủ tử không phải nhân vật dễ đắc tội nhưng cũng sảng khoái ngồi xuống.
Phất Ảnh và Lam Mặc ngồi chung bàn, đợi hoành tháng bưng lên. Quả thật như lời nàng nói, mùi canh thơm nồng thêm vài miếng hành lá nhỏ thanh thanh đạm đạm, giống như con thuyền lênh đênh trên biển.
Lam Mặc húp một ngụm, mãn nguyện nói: “Quả thật rất ngon, tôi cảm thấy thật lạ, Ảnh cô nương là con nhà quan, đúng ra chưa từng ăn món này mới phải”
Phất Ảnh cười nhạt, nói: “Phải nói là đã lâu không ăn. Lần đầu tiên ta ăn món này là vào năm chín tuổi, lúc đó giả dạng bé trai lén lút trốn ra ngoài, cùng với Trì…”- Nói tới đó, nàng nhất thời sợ hãi, ngơ ngẩn cả người, ngón tay cầm đũa vô thức khuấy mạnh bát canh khiến nước canh tràn ra ngoài, dính vào cổ tay.
Lam Mặc khẽ biến sắc, không khỏi nghi ngờ nhìn nàng. Nàng mới sực tỉnh, hướng nàng ta mỉm cười, cúi đầu máy móc gắp đồ ăn cho vào miệng.
Trên trán tóc đen rũ xuống che kín mắt, hai mắt là những hình ảnh vỡ vụn, mông lung hư vô nhìn không rõ.
Lam Mặc quay đầu nhìn Hiên Viên Hạm, thấy hắn chỉ híp mắt lại không biết nghĩ gì, gương mặt lạnh lùng tràn đầy ý lạnh. Bát canh trên bàn đang bốc hơi nước cũng không ấm áp hơn là bao, Tiểu nhị đứng một bên chỉ biết lau mồ hôi lạnh, vai lưng ướt đẫm mồ hôi.
Ngầm thở dài, lại cảm giác càng lúc không thể đoán nổi tâm tư chủ tử.
Bữa cơm này quả nhiên mất ngon, le hoe ăn vài miếng rồi quay về xe.
Hiên Viên Hạm bước lên xe, người hầu chuẩn bị xuất phát, Lam Mặc ở trong xe đợi nàng như có tâm sự, chỉ biết chau mày tựa vào xe thẫn thờ.
Phất Ảnh vịn thanh xe muốn bước lên, ánh mắt lại nhìn theo bóng người màu trắng vừa thoáng qua, dáng vẻ quen thuộc như vậy dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng khiến nàng chấn động.
Mộ Dung.. Trì?
Nàng chưa kịp suy nghĩ đã xách váy đuổi theo, trong mắt chỉ có bóng màu trắng bất định, bước chân vội vã, bóng màu trắng kia mất hút trong đám người, không thấy đâu.
“Trì?”
Nàng sợ hãi khẽ gọi, không có mục đích mà cứ chạy, mặc cho mình bị bao phủ trong dòng người. Đoàn xe phía sau cách nàng càng lúc càng xa, nàng lại không nhận ra, chỉ mù quáng chạy vào giữa đám đông tìm kiếm bóng người mình hằng mong hoặc giả chưa từng xuất hiện.
“Chủ tử, có cần đuổi theo không?”
Lam Mặc vén màn xe, hỏi Hiên Viên Hạm và Vũ Vân Mặc đang ngồi bên cạnh, gương mặt thoáng hiện vẻ lo âu.
Hiên Viên Hạm híp mắt nhìn bóng người dần dần hóa thành vệt đen, chan chúc giữa đám người không còn thấy được nữa, lát sau nói: “Theo nàng ấy”
Xung quanh đều là những gương mặt xa lạ.
Trên đường kẻ qua người lại hữu ý hay vô ý đều nhìn nàng đang đảo mắt liên tục. Nàng đi trong mờ mịt, tựa như đang trong mộng, muốn bắt lấy nhưng lại không thể, loại cảm giác bi ai bất lực đó như thít chặt lấy cổ họng nàng đến không thở nổi.
Lát sau, một vấn đề đột nhiên xuất hiện, nhưng không thể lý giải.
Vì sao, lại không có ai đi tìm tung tích của nàng, còn nữa người lần đó muốn giết nàng là vì sao, Bạch y nhân kia có mục đích gì, là người bên Hiên Viên Hạm hay là ai khác?
Nhiều nghi vấn quanh quẩn trong đầu, giống như lục bình không có rễ không bao giờ có được đích đến.
Đột nhiên bóng màu trắng quẹo vào ngõ nhỏ, nàng tinh mắt nhìn thấy, thấy người đó đi càng lúc càng nhanh trong lòng uất ức, chỉ thiếu chút nữa bật khóc.
Nếu gặp lại, nàng chẳng để tâm cái gọi là nam nữ bất thân, chỉ muốn nhảy vào lòng hắn khóc cho thỏa thích.
Đang muốn gọi, thì người đó quay lại, dung mạo bình thản mang theo vẻ kinh ngạc: “Vị tiểu thư, xin hỏi tiểu thư đi theo tiểu sinh làm gì?”
Nếu không phải nhìn nàng dáng vẻ thanh lệ, chỉ sợ là gặp gái Thanh Lâu gây rối.
Phất Ảnh giật mình đứng bất động, lúc này mới nhận ra hắn chỉ mặc bộ áo trắng, dáng vẻ thư sinh, dung mạo bình thường không bằng người đàn ông mà nàng tưởng nhớ.
Sao nàng lại nhận lầm.
Phất Ảnh không biết tâm trạng mình ra sao, chỉ cảm thấy trái tim nàng từ trên trung rơi xuống, cạch một tiếng vỡ nát thành từng mảnh, đau đến chết lặng.
Còn oán hắn, nhiều ngày nàng không có tin tức như vậy ngay cả chuyện đi tìm nàng cũng chẳng thấy tăm hơi.
Lui về sau mấy bước, nàng nhìn gương mặt thư sinh kia mà lòng hốt hoảng, hấp tấp quay về, chạy vô định, chẳng biết đi đâu, chẳng biết chạy về hướng nào.
Lại không tự chủ chạy về nơi đỗ xe, nơi đó cũng trống trải không hề có bóng xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.