Quyển 1 - Chương 2
Mộng Yểm
14/03/2017
Nàng cứ ngỡ bản thân sẽ chết đi, không
ngờ lại bàng hoàng tỉnh lại. Toàn thân đau nhức, đầu ngón tay không còn
sức, bên dưới lót chăn êm, hai mắt chậm rãi mở to, nhìn xung quanh là
một màu xanh chợp chờn của ruộng đồng ở xa xa, ánh sáng từ gương đồng
đặt trên bàn trang điểm phản xạ đến chói mắt, mùi thơm của tinh vân
ngợp lòng người, an tĩnh cứ ngỡ như vừa trải qua một cơn ác mộng, khi
thức dậy mùi hoa vẫn như trước.
Nhưng hạ thân lại không khỏe, toàn thân bủn rủn đau đớn tựa như muốn nói với nàng tất cả đều không là mơ, nhưng quần áo trên người cũng không hề xộc xệch vẫn nguyên vẹn, trên tóc vẫn còn cài cây trâm trân châu.
Ánh mắt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, gió nổi lên, mùi hoa tràn vào, nàng nhắm lại dùng sức hít lấy mùi hương trong lành này, bên trong nhà bức rèm che vang lên âm thanh đinh đương, trên mặt đất những vệt bóng lấp lánh.
Tiếng bước chân gấp gáp từ xa truyền đến, một bóng người màu cam nhẹ nhàng vén rèm che lên, đi tới bên giường, sau lưng âm thanh thúy hỗn độn vang lên, theo ánh sáng chiếu vào, nha hoàn với mái tóc búi nắm chặt tay nàng, trong miệng không ngừng vang lên tiếng a di Đà Phật: “Cảm ơn trời đất, cô nương, cô cuối cùng cũng tỉnh”
Theo bản năng, nàng kinh sợ rút tay về, tiểu nha hoàn có vẻ hơi xấu hổ, khó hiểu nhìn nàng, nàng ngẩn ra đành cười trừ.
Nữ nhu của Lâu Gia dù ở ngoài cũng luôn coi trọng lễ tiết trên dưới, trước mặt kẻ dưới chưa từng để mất phong độ, lần này lại bị dọa sợ, vội thu lại thần sắc, nàng thuận tay vuốt mái tóc đen, nhìn vẻ mặt lo lắng của nha hoàn, hai mày nhíu lại: “Đây là đâu?”
“A..”– Tiểu nha đầu muốn nói nhưng lại thôi, không hé nửa lời, hai đầu khối khép lại, liền quỳ xuống trên đất.
Phất Ảnh kinh ngạc, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa mơ hồ nhìn thấy bóng người đi qua, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, rồi thở dài hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ gọi là Thanh Mai”– Run rẩy nói tên, giương mắt nhìn Phất Ảnh, sau đó mới ép người xuống thấp thỏm giải thích: “Cô nương xin đừng làm khó nô tỳ, chủ nhân đã dặn không được nói quá nhiều, cô nương có gì cần xin cứ ra lệnh, những câu hỏi này nô tỳ không thể trả lời”
Thủy phong khinh
Bình hoa tiệm lão.
Nguyệt lộ lãnh, ngô hiệp phiêu hoàng.
Khiển tình thương, cố nhân ở đâu, yên thủy mờ mịt.
Đầu xuân, quanh cảnh vẫn mang đến cảm giác lạnh lẽo, trong đôi mắt đen hiện lên chút ánh sáng, nhìn liếc qua cửa sổ có rất nhiều loại hoa, bàn tay trắng nõn đỡ nàng đứng dậy, nàng miễn cưỡng nói: “Thay ta chuẩn bị nước nóng”
“Dạ vâng!”- Thanh Mai còn sợ cô nương này sẽ khóc to náo loạn, lại không ngờ thay đổi tính tình, gặp chuyện thì bình tĩnh, thật khác xa so với những cô nương mới tới, xoay người lại không nén được dăn dò: “Cô nương, đây không phải nơi bình thường, mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm, gặp người phải nhẫn nhịn ba phần, nếu không xúc động sẽ làm hỏng việc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ, vẻ mặt Thanh Mai liền biến sắc, hoảng sợ nhìn xung quanh, đau xót nhìn Phất Ảnh, không dám nói tiếp, khom lưng, sắc mặt trắng toát lui xuống.
Tâm trạng nặng nề như sao rơi, vạt áo màu trắng bằng sa mỏng manh phủ trên mặt áo trong bằng gấm. bóng người yểu điệu đứng dậy, đẩy cửa, trước mắt vô số loài hoa rực rỡ, nhưng lại vô tâm thưởng thức.
Thị vệ canh giữ liền chắp tay, giọng nói lạnh như băng hờ hững: “Xin cô nương quay về phòng”
Phất Ảnh giương mắt nhìn qua, thấy rõ sự khinh miệt trong mắt thị vệ lóe lên rồi mất đi Nàng ngơ ngẩn không nghĩ tới lúc sẽ bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn, đối diện với sắc mặt lạnh lẽo bình thản, trong đầu lại nhớ tới đôi mắt băng hàn kia, không nhịn được rung mình, chung quy không muốn bản thân ngồi chờ chết, liền cúi đầu ôn nhu nói: “Ta hơi buồn, muốn đi ra ngoài mấy bước có được không?”
Sắc mặt thị vệ không đổi, có vẻ đã từng nghe thấy kiểu lý do này, liền ngăn cửa lại không nói lời nào.
Phất Ảnh cũng không hề vội vàng, tóc theo gió tung bay, làm lu mờ cả ngàn hoa, gương mặt ôn nhu điềm tĩnh, đôi mắt hé mở, đôi mắt như hồ thu hơi lóe sang, tay vịn lên khung cửa, vạt áo trắng tung bay phấp phới, bên trong nhà bức rèm che nhẹ rung động, giọng nói thương cảm như mộng: “Xuân rồi cũng sẽ trôi qua”
Tiếng thở dài, âm thanh trầm lắng bao nhiêu cảm xúc, vô tình nói ra sự tàn khốc của thế giới. Thất thân, tỉnh lại thì bản thân ở nơi lạ, gặp nhiều chuyện như thế sao có thể bình tĩnh, nhưng trái tim vốn đã tê dại, không còn hoàn chỉnh nữa
Tên thị vệ cũng khựng người lại, cuối cùng kiếm chế không được giương mắt nhìn đến mất hồn, bóng người mặc lụa trắng di động, chiếc khăn lụa trắng bồng bềnh trôi qua , một mùi hương xông vào mũi.
Phất Ảnh kêu lên một tiếng, đáy mắt kín bưng che đi sự giảo hoạt, làm ra vẻ không kiềm được bỏ chạy, từng nơi bước chân đạp qua đều rực rỡ, thị vệ tính vươn tay cản nhưng lại rút về, bởi vì nàng như con bướm vụt bay, giai nhân lướt qua, tay áo hương trầm ủ.
Muôn hoa nghìn sắc ở bên trong, Phất Ảnh cúi người lượm khăn, ngước mắt nhìn về nơi xa lạ, xung quanh cây cối um tùm bao phủ, chỉ có một nhàn đình bị cô lập màu đỏ thắm, không thể nhìn ra đây là đâu. Khắp nơi đều hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy sau lưng một ánh mắt ai đó đang thiêu cháy nàng, như muốn lột trần ra, ánh mắt không hề e ngại, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy những nhánh cây rung lên, không còn bóng người nào cả, trong đầu lại nhớ đến bóng người màu đen tàn khốc, cầm trường kinh trong tay, trên mặt mang mặt nạ màu bạc đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Tim lại đập nhanh, trong kí ức, giấc mộng đau đớn vô tận lại bừng tỉnh đánh mạnh vào nàng. Nàng hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh, thất thần quay người, tính ngoan ngoãn quay vào trong nhà.
Nhưng có ai đó không muốn nàng được như ý, chân vừa nhấc lên, phía sau đã có tiếng quay lạnh lùng, trong khung cảnh đẹp đẽ yên tĩnh lại trở nên chói tai: “Đứng lại”
Ở nơi đầy hoa, một bóng nữ nhân mặc quần sam màu hồng yểu điểu bước tới, đúng là băng thanh ngọc cốt, mắt ngọc mày ngài, nơi mi tâm còn điểm bằng hoa sen màu đỏ, làn da trắng mịn như ngọc.
Nữ nhân này lãnh diễm kiều mị, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều phong tình vạn chủng.
Phất Ảnh không động, sau lưng thị vệ đã tiến lên che trước mặt nàng, đối với nữ tử kia lạnh lùng nói: “Cô nương, quy định của chủ tử cô cũng biết, vị cô nương này không phải như cô suy nghĩ”
Mấy câu nói đó thật khó hiểu.
Nàng ta lại làm như nghe hiểu được, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Phất Ảnh, không cam lòng, dịu dàng nói: “Vũ thị vệ, phàm là ai gặp qua cô nương của chủ tử mà chẳng động lòng, vị muội muội này sớm muộn cũng hầu hạ ngài, ta tới thăm một lát sao lại gọi là không tuân theo quy củ”
Thị vệ không nói, ngăn ở trước mặt Phất Ảnh bất động, như một pho tượng.
Trên mặt nữ tử xuất hiện vẻ không vui, lại như có điều khó nói, nhưng không giận dữ, ngại ngùng nhìn thị vệ một lần, lúc sau mới xoay người rời đi.
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ lại làm cho Phất Ảnh than thở không dứt, mỹ nhân là vậy, cũng chỉ dùng để làm ấm giường chủ tử, theo lời đám người này, chủ tử đó có thân phận gì, còn nàng trong lúc vô tình đã bước vào thế giới kinh hãi gì đây?
“Cô nương xin quay về cho” – Thị vệ nhăn mày, gương mặt lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên vẻ ảo não.
Có thể hắn đang tự trách bản thân không nên mềm lòng.
Phất Ảnh dịu dàng cười, nhìn hắn tựa như pho tựa đứng chắn ở cửa, nhẹ nhàng cười xòa: “Vừa rồi cám ơn đại ca đã cứu giúp”
Không phải giả vờ, nếu không phải có vị thị vệ này, nàng dám chắc nàng ta sẽ kiếm cách làm khó nàng, có người nói nữ nhân khi ghen là đáng sợ nhất.
Trên gương mặt thị vệ đột nhiên ửng đỏ, không tự nhiên quay đầu đi, nhìn chằm chằm về phương xa, nhất quyết không nhìn nàng.
Có lẽ bản thân hắn là kẻ kiệm lời, nhíu mày lại cảm thấy mình được voi đòi tiên, dù được voi đòi tiên nàng cũng không ngại, tốt nhất là có thể đem hắn khai ra, chọc hắn phiền sau đó đuổi nàng ngoài.
“Ta rất nhàn rỗi, có thể mượn vài quyển sách một chút không, mượn nó để đuổi đi sự tĩnh mịch của ngày xuân”
Cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp như nước hồ thu quan sát vẻ mặt biến hóa của phu tượng trước mắt, thấy lông mày hắn nhíu lại, không kiềm được bật cười như trăm hoa đua nở, lấy đi tất cả màu sắc.
Thị vệ giật mình, nháy mắt , vẻ kinh ngạt mất hút bên trong đôi mắt đen, không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ quay đầu, tận lực cố gắng dùng giọng nói tự nhiên nhất: “Tại hạ sẽ cố gắng”
Đúng là tiếc chữ như vàng, Phất Ảnh thầm than, cười khẽ, bàn tay trắng nõn đặt lên tay vịn, xoay người đi vào trong.
Nước nóng rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Sau tấm bình phong sương mù bốc lên, ánh sáng của nước lăn tăn bên trong, mùi hoa thơm ngát, từng cánh hoa mầm mãi ở trong nước phiêu đãng, mang theo mùi hương lượn lờ tản lên theo làn hơi nước.
Nàng cởi áo, đem cơ thể vùi sâu vào trong làn nước, cảm giác ấm áp chạm vào từng lớp da thịt, tơ lụa bồng bềnh trong nước, trong đầu cũng bối rối không thể quên đi đoạn kí ức ngắn ngủi, nhớ tới cơ thể người đàn ông nóng rực dương cương, mùi thơm ngát, ánh mắt vô tình lạnh lùng của hắn cùng với cảm giác đau đớn tê liệt.
“Xoạt” chui ra khỏi mặt nước, bọt nước văng tung tóe, trên da thịt sóng nước mênh mông, đầu ngón tay vô ý chạm vào mắt cá nhân, đang sờ vào cảm giác thấy chỗ lồi lõm, nàng ngây người.
Vội vàng mặc sa vào quay về giường, tỉ mỉ nhìn chăm chú, sắc khói từ ánh nến tỏa ra, nơi mắt cá chân mảnh khảnh lại có đóa sen màu đỏ, như đang mọc rể đâm chòi, yêu mị nằm trên mắt cá chân, cùng với làn da thịt mịn màng càng làm tăng sự tà mị diễm lệ. Trước mắt hiện lên chính là ánh mắt lạnh lẽo tựa băng, nàng không dám nhìn, tự lừa mình dối người đắp chăn che kín chân, trong lồng ngực thở mạnh, kinh ngạc sợ hãi.
Ngoài cửa chim ca hát vui vẻ, gió thổi qua cửa sổ tạo thành âm thanh dễ nghe, khí trời thật tốt, nhẹ mà không âm u, lạnh mà không rét, vừa tắm xong cảm giác thoải mái dễ chịu khiến nàng nhẹ nhõm nhiều, vén chắn lên, muốn dùng khăn lau đi, mới phát hiện, ấn ký kia quả thật rất rõ, ở trên da thịt mang đến cảm giác lồi lõm, mặc cho hoa sen đỏ ở phía trên không ngừng phát triển.
Nhưng lại không hề thấy đau chỉ thấy nóng rực, giống như muốn đem nàng thiêu cháy thành than, tan thành mây khói
Cố gắng bình tĩnh nhìn ấn ký, nàng thở thật sâu, tay trong sâu thẳm run lên, hắn không giết nàng, sau khi cưỡng bức nàng lại để lại thứ ấn ký đặc biệt này, ấn ký này đại diện cho cái gì? Nàng còn nhớ trên trán nữ tử kia cũng có đóa sen hồng, chẳng lẽ ấn ký này là dấu hiểu chứng tỏ nàng là kẻ ấm giường của hắn?
Không, nàng phải rời khỏi đây, nàng là con một của Lâu Gia, lại đại tiểu thư khuê tú, sao lại nhịn nhục để người khác coi như thị thiếp, xem như thất thân đi, nàng cũng không muốn phải dựa vào cơ thể này lấy lòng người khác.
Nhưng nàng có chạy thoát không?
Căn phòng sang trọng, giai nhân thẹn thùng, nói cho dễ nghe là Kim ốc tàng kiều, nói khó nghe thì chỉ một chữ “Tù”
Mây khói hoa mộng, mộng tỉnh rồi, cũng chỉ là cá chậu chim lồng.
Người nhà của nàng, vị hôn phu của nàng thì sẽ ra sao đây!
Mấy ngày qua đi trong mơ màng, nàng nhàn tản như mây, ở trong phòng cả ngày không có việc gì, cũng may thị vệ mang vài cuốn sách, đều là “Nữ đức” và “liệt nữ truyện”.. Phất Ảnh cảm thấy thật buồn cười, chỉ nhìn chằm chằm vào số đếm của trang sách.
Liệt nữ nàng sợ bản thân làm không được!
Buổi tối không ngủ, cả người mềm nhũn không còn sức, cơn ác mộng liên tiếp làm nàng đổ mồ hôi
Hương thơm nhẹ nhàng, cảnh đêm mơ hồ đêm không trăng thanh lãnh cô tịch, nếu không ánh trắng chiếu sáng chỉ là một màu đen, nàng mở cửa sổ rồi từ từ chìm vào giấc mộng, song cửa sổ nửa đêm nhẹ vang lên, gió đêm du dương, không biết là mát mẻ hay ấm áp.
Ngủ trên chiếc giường không quen thuộc, nàng luôn ngủ không được, lại không muốn ngồi dậy, chỉ nhắm mắt, suy nghĩ bay loạn. Mơ hồ nhớ lại lúc nàng cùng Tam thiếu gia của Mộ Dang đi hái trộm đào nhà người khác lại bị rượt đuổi, không cẩn thận rớt giày,hai người nhếch nhác quay về bị cha mẹ mắng một trận.
Khoảng thời gian niên thiếu là hồn nhiên nhất, mỗi lần nhớ lại đều mỉm cười yếu ớt, nhưng không hiểu sao trước giường lại lạnh lẽo, thân thể bị một bóng người cao lớn vây kín, từ trong mộng tỉnh dậy, muốn mở mắt, thì cảnh sắc cũng lạnh lẽo, không tự chủ tóm lấy, cổ họng bị một bàn tay giữ lấy, đầu ngón tay lạnh lẽo, xua tan vẻ dịu dàng của mùa xuân
Loại cảm giác như sắp chết này cả đời nàng không quên, cơn ác mộng cũng kéo tới, mùi hương lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm không đổi, không hề cảm thấy chút sự ấm áp.
Quả nhiên, là hắn…
Nhưng hạ thân lại không khỏe, toàn thân bủn rủn đau đớn tựa như muốn nói với nàng tất cả đều không là mơ, nhưng quần áo trên người cũng không hề xộc xệch vẫn nguyên vẹn, trên tóc vẫn còn cài cây trâm trân châu.
Ánh mắt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, gió nổi lên, mùi hoa tràn vào, nàng nhắm lại dùng sức hít lấy mùi hương trong lành này, bên trong nhà bức rèm che vang lên âm thanh đinh đương, trên mặt đất những vệt bóng lấp lánh.
Tiếng bước chân gấp gáp từ xa truyền đến, một bóng người màu cam nhẹ nhàng vén rèm che lên, đi tới bên giường, sau lưng âm thanh thúy hỗn độn vang lên, theo ánh sáng chiếu vào, nha hoàn với mái tóc búi nắm chặt tay nàng, trong miệng không ngừng vang lên tiếng a di Đà Phật: “Cảm ơn trời đất, cô nương, cô cuối cùng cũng tỉnh”
Theo bản năng, nàng kinh sợ rút tay về, tiểu nha hoàn có vẻ hơi xấu hổ, khó hiểu nhìn nàng, nàng ngẩn ra đành cười trừ.
Nữ nhu của Lâu Gia dù ở ngoài cũng luôn coi trọng lễ tiết trên dưới, trước mặt kẻ dưới chưa từng để mất phong độ, lần này lại bị dọa sợ, vội thu lại thần sắc, nàng thuận tay vuốt mái tóc đen, nhìn vẻ mặt lo lắng của nha hoàn, hai mày nhíu lại: “Đây là đâu?”
“A..”– Tiểu nha đầu muốn nói nhưng lại thôi, không hé nửa lời, hai đầu khối khép lại, liền quỳ xuống trên đất.
Phất Ảnh kinh ngạc, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa mơ hồ nhìn thấy bóng người đi qua, trong lòng trầm xuống, vẻ mặt lạnh lẽo, rồi thở dài hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ gọi là Thanh Mai”– Run rẩy nói tên, giương mắt nhìn Phất Ảnh, sau đó mới ép người xuống thấp thỏm giải thích: “Cô nương xin đừng làm khó nô tỳ, chủ nhân đã dặn không được nói quá nhiều, cô nương có gì cần xin cứ ra lệnh, những câu hỏi này nô tỳ không thể trả lời”
Thủy phong khinh
Bình hoa tiệm lão.
Nguyệt lộ lãnh, ngô hiệp phiêu hoàng.
Khiển tình thương, cố nhân ở đâu, yên thủy mờ mịt.
Đầu xuân, quanh cảnh vẫn mang đến cảm giác lạnh lẽo, trong đôi mắt đen hiện lên chút ánh sáng, nhìn liếc qua cửa sổ có rất nhiều loại hoa, bàn tay trắng nõn đỡ nàng đứng dậy, nàng miễn cưỡng nói: “Thay ta chuẩn bị nước nóng”
“Dạ vâng!”- Thanh Mai còn sợ cô nương này sẽ khóc to náo loạn, lại không ngờ thay đổi tính tình, gặp chuyện thì bình tĩnh, thật khác xa so với những cô nương mới tới, xoay người lại không nén được dăn dò: “Cô nương, đây không phải nơi bình thường, mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ rồi mới làm, gặp người phải nhẫn nhịn ba phần, nếu không xúc động sẽ làm hỏng việc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan nho nhỏ, vẻ mặt Thanh Mai liền biến sắc, hoảng sợ nhìn xung quanh, đau xót nhìn Phất Ảnh, không dám nói tiếp, khom lưng, sắc mặt trắng toát lui xuống.
Tâm trạng nặng nề như sao rơi, vạt áo màu trắng bằng sa mỏng manh phủ trên mặt áo trong bằng gấm. bóng người yểu điệu đứng dậy, đẩy cửa, trước mắt vô số loài hoa rực rỡ, nhưng lại vô tâm thưởng thức.
Thị vệ canh giữ liền chắp tay, giọng nói lạnh như băng hờ hững: “Xin cô nương quay về phòng”
Phất Ảnh giương mắt nhìn qua, thấy rõ sự khinh miệt trong mắt thị vệ lóe lên rồi mất đi Nàng ngơ ngẩn không nghĩ tới lúc sẽ bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn, đối diện với sắc mặt lạnh lẽo bình thản, trong đầu lại nhớ tới đôi mắt băng hàn kia, không nhịn được rung mình, chung quy không muốn bản thân ngồi chờ chết, liền cúi đầu ôn nhu nói: “Ta hơi buồn, muốn đi ra ngoài mấy bước có được không?”
Sắc mặt thị vệ không đổi, có vẻ đã từng nghe thấy kiểu lý do này, liền ngăn cửa lại không nói lời nào.
Phất Ảnh cũng không hề vội vàng, tóc theo gió tung bay, làm lu mờ cả ngàn hoa, gương mặt ôn nhu điềm tĩnh, đôi mắt hé mở, đôi mắt như hồ thu hơi lóe sang, tay vịn lên khung cửa, vạt áo trắng tung bay phấp phới, bên trong nhà bức rèm che nhẹ rung động, giọng nói thương cảm như mộng: “Xuân rồi cũng sẽ trôi qua”
Tiếng thở dài, âm thanh trầm lắng bao nhiêu cảm xúc, vô tình nói ra sự tàn khốc của thế giới. Thất thân, tỉnh lại thì bản thân ở nơi lạ, gặp nhiều chuyện như thế sao có thể bình tĩnh, nhưng trái tim vốn đã tê dại, không còn hoàn chỉnh nữa
Tên thị vệ cũng khựng người lại, cuối cùng kiếm chế không được giương mắt nhìn đến mất hồn, bóng người mặc lụa trắng di động, chiếc khăn lụa trắng bồng bềnh trôi qua , một mùi hương xông vào mũi.
Phất Ảnh kêu lên một tiếng, đáy mắt kín bưng che đi sự giảo hoạt, làm ra vẻ không kiềm được bỏ chạy, từng nơi bước chân đạp qua đều rực rỡ, thị vệ tính vươn tay cản nhưng lại rút về, bởi vì nàng như con bướm vụt bay, giai nhân lướt qua, tay áo hương trầm ủ.
Muôn hoa nghìn sắc ở bên trong, Phất Ảnh cúi người lượm khăn, ngước mắt nhìn về nơi xa lạ, xung quanh cây cối um tùm bao phủ, chỉ có một nhàn đình bị cô lập màu đỏ thắm, không thể nhìn ra đây là đâu. Khắp nơi đều hoàn toàn xa lạ.
Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy sau lưng một ánh mắt ai đó đang thiêu cháy nàng, như muốn lột trần ra, ánh mắt không hề e ngại, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy những nhánh cây rung lên, không còn bóng người nào cả, trong đầu lại nhớ đến bóng người màu đen tàn khốc, cầm trường kinh trong tay, trên mặt mang mặt nạ màu bạc đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Tim lại đập nhanh, trong kí ức, giấc mộng đau đớn vô tận lại bừng tỉnh đánh mạnh vào nàng. Nàng hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh, thất thần quay người, tính ngoan ngoãn quay vào trong nhà.
Nhưng có ai đó không muốn nàng được như ý, chân vừa nhấc lên, phía sau đã có tiếng quay lạnh lùng, trong khung cảnh đẹp đẽ yên tĩnh lại trở nên chói tai: “Đứng lại”
Ở nơi đầy hoa, một bóng nữ nhân mặc quần sam màu hồng yểu điểu bước tới, đúng là băng thanh ngọc cốt, mắt ngọc mày ngài, nơi mi tâm còn điểm bằng hoa sen màu đỏ, làn da trắng mịn như ngọc.
Nữ nhân này lãnh diễm kiều mị, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều phong tình vạn chủng.
Phất Ảnh không động, sau lưng thị vệ đã tiến lên che trước mặt nàng, đối với nữ tử kia lạnh lùng nói: “Cô nương, quy định của chủ tử cô cũng biết, vị cô nương này không phải như cô suy nghĩ”
Mấy câu nói đó thật khó hiểu.
Nàng ta lại làm như nghe hiểu được, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Phất Ảnh, không cam lòng, dịu dàng nói: “Vũ thị vệ, phàm là ai gặp qua cô nương của chủ tử mà chẳng động lòng, vị muội muội này sớm muộn cũng hầu hạ ngài, ta tới thăm một lát sao lại gọi là không tuân theo quy củ”
Thị vệ không nói, ngăn ở trước mặt Phất Ảnh bất động, như một pho tượng.
Trên mặt nữ tử xuất hiện vẻ không vui, lại như có điều khó nói, nhưng không giận dữ, ngại ngùng nhìn thị vệ một lần, lúc sau mới xoay người rời đi.
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ lại làm cho Phất Ảnh than thở không dứt, mỹ nhân là vậy, cũng chỉ dùng để làm ấm giường chủ tử, theo lời đám người này, chủ tử đó có thân phận gì, còn nàng trong lúc vô tình đã bước vào thế giới kinh hãi gì đây?
“Cô nương xin quay về cho” – Thị vệ nhăn mày, gương mặt lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên vẻ ảo não.
Có thể hắn đang tự trách bản thân không nên mềm lòng.
Phất Ảnh dịu dàng cười, nhìn hắn tựa như pho tựa đứng chắn ở cửa, nhẹ nhàng cười xòa: “Vừa rồi cám ơn đại ca đã cứu giúp”
Không phải giả vờ, nếu không phải có vị thị vệ này, nàng dám chắc nàng ta sẽ kiếm cách làm khó nàng, có người nói nữ nhân khi ghen là đáng sợ nhất.
Trên gương mặt thị vệ đột nhiên ửng đỏ, không tự nhiên quay đầu đi, nhìn chằm chằm về phương xa, nhất quyết không nhìn nàng.
Có lẽ bản thân hắn là kẻ kiệm lời, nhíu mày lại cảm thấy mình được voi đòi tiên, dù được voi đòi tiên nàng cũng không ngại, tốt nhất là có thể đem hắn khai ra, chọc hắn phiền sau đó đuổi nàng ngoài.
“Ta rất nhàn rỗi, có thể mượn vài quyển sách một chút không, mượn nó để đuổi đi sự tĩnh mịch của ngày xuân”
Cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp như nước hồ thu quan sát vẻ mặt biến hóa của phu tượng trước mắt, thấy lông mày hắn nhíu lại, không kiềm được bật cười như trăm hoa đua nở, lấy đi tất cả màu sắc.
Thị vệ giật mình, nháy mắt , vẻ kinh ngạt mất hút bên trong đôi mắt đen, không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ quay đầu, tận lực cố gắng dùng giọng nói tự nhiên nhất: “Tại hạ sẽ cố gắng”
Đúng là tiếc chữ như vàng, Phất Ảnh thầm than, cười khẽ, bàn tay trắng nõn đặt lên tay vịn, xoay người đi vào trong.
Nước nóng rất nhanh đã chuẩn bị xong.
Sau tấm bình phong sương mù bốc lên, ánh sáng của nước lăn tăn bên trong, mùi hoa thơm ngát, từng cánh hoa mầm mãi ở trong nước phiêu đãng, mang theo mùi hương lượn lờ tản lên theo làn hơi nước.
Nàng cởi áo, đem cơ thể vùi sâu vào trong làn nước, cảm giác ấm áp chạm vào từng lớp da thịt, tơ lụa bồng bềnh trong nước, trong đầu cũng bối rối không thể quên đi đoạn kí ức ngắn ngủi, nhớ tới cơ thể người đàn ông nóng rực dương cương, mùi thơm ngát, ánh mắt vô tình lạnh lùng của hắn cùng với cảm giác đau đớn tê liệt.
“Xoạt” chui ra khỏi mặt nước, bọt nước văng tung tóe, trên da thịt sóng nước mênh mông, đầu ngón tay vô ý chạm vào mắt cá nhân, đang sờ vào cảm giác thấy chỗ lồi lõm, nàng ngây người.
Vội vàng mặc sa vào quay về giường, tỉ mỉ nhìn chăm chú, sắc khói từ ánh nến tỏa ra, nơi mắt cá chân mảnh khảnh lại có đóa sen màu đỏ, như đang mọc rể đâm chòi, yêu mị nằm trên mắt cá chân, cùng với làn da thịt mịn màng càng làm tăng sự tà mị diễm lệ. Trước mắt hiện lên chính là ánh mắt lạnh lẽo tựa băng, nàng không dám nhìn, tự lừa mình dối người đắp chăn che kín chân, trong lồng ngực thở mạnh, kinh ngạc sợ hãi.
Ngoài cửa chim ca hát vui vẻ, gió thổi qua cửa sổ tạo thành âm thanh dễ nghe, khí trời thật tốt, nhẹ mà không âm u, lạnh mà không rét, vừa tắm xong cảm giác thoải mái dễ chịu khiến nàng nhẹ nhõm nhiều, vén chắn lên, muốn dùng khăn lau đi, mới phát hiện, ấn ký kia quả thật rất rõ, ở trên da thịt mang đến cảm giác lồi lõm, mặc cho hoa sen đỏ ở phía trên không ngừng phát triển.
Nhưng lại không hề thấy đau chỉ thấy nóng rực, giống như muốn đem nàng thiêu cháy thành than, tan thành mây khói
Cố gắng bình tĩnh nhìn ấn ký, nàng thở thật sâu, tay trong sâu thẳm run lên, hắn không giết nàng, sau khi cưỡng bức nàng lại để lại thứ ấn ký đặc biệt này, ấn ký này đại diện cho cái gì? Nàng còn nhớ trên trán nữ tử kia cũng có đóa sen hồng, chẳng lẽ ấn ký này là dấu hiểu chứng tỏ nàng là kẻ ấm giường của hắn?
Không, nàng phải rời khỏi đây, nàng là con một của Lâu Gia, lại đại tiểu thư khuê tú, sao lại nhịn nhục để người khác coi như thị thiếp, xem như thất thân đi, nàng cũng không muốn phải dựa vào cơ thể này lấy lòng người khác.
Nhưng nàng có chạy thoát không?
Căn phòng sang trọng, giai nhân thẹn thùng, nói cho dễ nghe là Kim ốc tàng kiều, nói khó nghe thì chỉ một chữ “Tù”
Mây khói hoa mộng, mộng tỉnh rồi, cũng chỉ là cá chậu chim lồng.
Người nhà của nàng, vị hôn phu của nàng thì sẽ ra sao đây!
Mấy ngày qua đi trong mơ màng, nàng nhàn tản như mây, ở trong phòng cả ngày không có việc gì, cũng may thị vệ mang vài cuốn sách, đều là “Nữ đức” và “liệt nữ truyện”.. Phất Ảnh cảm thấy thật buồn cười, chỉ nhìn chằm chằm vào số đếm của trang sách.
Liệt nữ nàng sợ bản thân làm không được!
Buổi tối không ngủ, cả người mềm nhũn không còn sức, cơn ác mộng liên tiếp làm nàng đổ mồ hôi
Hương thơm nhẹ nhàng, cảnh đêm mơ hồ đêm không trăng thanh lãnh cô tịch, nếu không ánh trắng chiếu sáng chỉ là một màu đen, nàng mở cửa sổ rồi từ từ chìm vào giấc mộng, song cửa sổ nửa đêm nhẹ vang lên, gió đêm du dương, không biết là mát mẻ hay ấm áp.
Ngủ trên chiếc giường không quen thuộc, nàng luôn ngủ không được, lại không muốn ngồi dậy, chỉ nhắm mắt, suy nghĩ bay loạn. Mơ hồ nhớ lại lúc nàng cùng Tam thiếu gia của Mộ Dang đi hái trộm đào nhà người khác lại bị rượt đuổi, không cẩn thận rớt giày,hai người nhếch nhác quay về bị cha mẹ mắng một trận.
Khoảng thời gian niên thiếu là hồn nhiên nhất, mỗi lần nhớ lại đều mỉm cười yếu ớt, nhưng không hiểu sao trước giường lại lạnh lẽo, thân thể bị một bóng người cao lớn vây kín, từ trong mộng tỉnh dậy, muốn mở mắt, thì cảnh sắc cũng lạnh lẽo, không tự chủ tóm lấy, cổ họng bị một bàn tay giữ lấy, đầu ngón tay lạnh lẽo, xua tan vẻ dịu dàng của mùa xuân
Loại cảm giác như sắp chết này cả đời nàng không quên, cơn ác mộng cũng kéo tới, mùi hương lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm không đổi, không hề cảm thấy chút sự ấm áp.
Quả nhiên, là hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.