Quyển 1 - Chương 4
Mộng Yểm
14/03/2017
Ngón tay của hắn khẽ động, trong bóng đêm lại trắng toát đến tàn nhẫn.
Phất Ảnh chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh ngắt, nhìn ra được con người này là kẻ nói được làm được, bản thân sợ chết nhưng lại đành bất lực, trơ mắt chờ đợi.
Tay hắn giơ lên, không hề báo trước chỉ thoáng qua tia tuyệt vọng, không kiềm được quay đầu đi, nhắm chặt mắt, thân thể khẩn trương cứng đơ.
Dáng vẻ của nàng hoàn toàn không giống với lời nói thẳng thắn lúc nãy, cơ thể căng lên như mũi tên đặc lên dây cung, một cô gái thú vị như thế chết thật đáng tiếc. Trong đêm tối, khóe môi mê hoặc nâng lên tạo thành độ cong.
Rất lâu sau không hề có động tĩnh, Phất Ảnh kinh ngạc, đang hoang mang thì thấy bả vai chợt lạnh, lớp vải nơi tay áo theo cánh tay trượt xuống, mở mắt ra thì thấy lớp vải bên vai bị lột bỏ như tàn hoa rơi xuống đất, trong gió đêm phất phơ, cánh tay ngọc mảnh khảnh bại lộ trong không khí mang theo cảm giác lạnh.
Phất Ảnh ngây người, trên mặt ửng hồng, cuối cùng lại bi người ta trêu cợt mà tức giận, vội vàng che đi phần da thịt trống, thái độ kiêu ngạo ăn vào tận xương tủy bảo nàng không thể nhịn nữa, căm hận phẫn nộ nói: “Tên ác ma này, cảm thấy làm vậy rất vui sao, đi khắp nơi vũ nhục ta, cho dù Phất Ảnh ta muống sống cũng không hạ tiện tới mức để mặc ngươi định đoạt”
Suốt cả lúc nói nàng giận đến mặt ửng hồng.
Nam tử chỉ giương mắt nhìn, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng chợt ẩn chợt hiện rất nhanh, mang theo chút đùa cợt, vươn tay, một sợi vải màu bạc kim tuyến lấp lánh tung bay, không hề báo trước, một bên tay áo lại rớt xuống.
Phất Ảnh kinh ngạc mồ hôi lạnh toàn thân, cảm giác lạnh không chỉ có hai tay, cả trái tim cũng rét lạnh, võ công của hắn cao đến trình độ nào, nếu không cẩn thận, không phải chỉ áo mà cả cánh tay cũng rơi xuống.
Lòng nặng trĩu, như rơi xuống vực sâu vạn trượng không đáy.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, nhíu mày giễu cợt: “Không vội, đôi cánh của nàng ta sẽ từ từ thay nàng bẽ gãy nó”- Đầu ngón tay kẹp sợi vải màu trắng bạc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mềm mại hòa với màu trắng bạc lại mang đến sự lạnh lẽo u ám.
Ánh mắt cố ý nhìn đến trước ngực Phất Ảnh, cười mập mờ.
Phất Ảnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, quên ngại ngùng, vội lấy hai cánh tay bảo vệ trước ngực, trừng mắt nhìn hắn, chỉ thấy ngân quang lóe lên, trước ngực không sao cả, trên đùi cũng trong veo lạnh lùng, cúi đầu nhìn, váy rơi xuống, để lộ đôi chân trắng sáng long lanh, thon dài cân xứng, như ẩn như hiện bên trong quần.
Tốt lắm giương đông kích tây!
Một luồng hỏa khí vọt lên não, không biết là xấu hổ hay tức giận, lại nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của hắn, dừng lại ngay bên thắt lưng không hề chuyển động. Nàng bị dọa sợ mồ hôi lạnh túa ra, ôm lấy người ngồi xổm xuống, hai mắt khép chặt, lông mi run lên như cánh bướm. Cảm giác xấu hổ bất lực nghẹn lại nơi cổ họng, như con thú bị vây khốn.
Đợi mãi vẫn không thấy người kia làm gì, chau mày ngẩng đầu, chỉ thấy trong đêm hoa vẫn nở, trong sân lại không còn ai bên cạnh. Hắn không tiếng động bỏ đi.
Đêm đó, nàng cuối cùng cũng nếm thử cái gì gọi là xấu hổ và bị sỉ nhục, nhìn lớp vải rơi trên đất chỉ thẫn thờ ôm đầu khối, móng tay bấu chặt vào da thịt, ửng đỏ.
Một ngày nào đó nàng sẽ trở thành tân nương, mang theo mũ phượng hà phi, nhận lời chúc phúc của phụ mẫu bước lên kiệu hoa, gả làm vợ, vào động phòng, uống rượu hỉ, sao mà hạnh phúc. Còn lúc này, nàng thẫn thờ ngồi bên bàn, cô đơn nhìn hoa nở, nghe tiếng chim ai oán.
Đặt bút lên tờ giấy mỏng như cánh ve viết ra tâm tình của mình, khắp nơi đều là mực bút như muốn truyền tải mọi cảm xúc, cuối cùng lại vỡ òa kích động khiến mực hoa văng tung tóe.
Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
Sạ quá thanh minh,
Tiệm giác thương xuân mộ.
Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.
Đào lý y y xuân ám độ,
Thuỳ tại thu thiên,
Tiếu lý khinh khinh ngữ.
Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
Nhân gian một cá an bài xứ. (**)
Gió thổi qua, cửa sổ lại run lên, trên bàn những tờ giấy như lá rụng bay xuống, theo gió cuốn đi về nơi xa, nàng hờ hững nhìn theo, vạt áo tung bay.
Hắn từng thay nàng hóa hoa cài vào tóc, hắn từng khen nàng đẹp hơn so với hoa, trước hoa dưới trăng thề non hẹn biển, nắm tay nhau mà chết, lời thề răng long đầu bạc vang lên bên tai, như mọi ước mơ giờ thành bọt biển, như giấc mộng đẹp mà thôi. Nàng không biết là nàng tự mơ mộng hay là đang sống trong cơn ác mộng, tất cả chỉ như lấy giỏ trúc mà múc nước.
(*) Lấy giỏ trúc múc nước: công dã tràng.
Vũ Vân Mặc khom lưng nhặt lên, nhìn lướt qua tờ giấy, rồi vò nát trong tay, trên gương mặt lộ vẻ phức tạp, rất lâu sau mới nghiêm túc mở lời: “Cô nương, loại thơ này xin chớ viết nữa, cô nương là người thông minh, cũng hiểu chuyện gì nên làm và không nên làm, mọi việc xin nghĩ kỹ rồi hãy làm”
Phất Ảnh không đáp, giọt mực to bắn lên bàn, như muốn xé rách nhân hoa, quay đầu, ngoài cửa chỉ thấy vạt áo đen, nàng lẳng lặng cười, gương mặt điềm tĩnh: “Các ngươi ở đây… đầu gọi thê thiếp là “cô nương” sao?”
Ngoài cửa cũng im lặng, Phất Ảnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nơi đáy mắt ướt át.
Vũ Vân Mặc không đành lòng, tái nhợt nói: “Cô nương, người hôm đó cô nương gặp cũng xuất thân từ nhà giàu… ngài… chủ tử tuổi trẻ tài cao, tin rằng cô nương cũng sẽ cam tâm tình nguyện…”
Cũng là nói không nên lời.
Mím môi lại không nói.
Tài giỏi thì sao, cuối cùng cũng là cá mè một lứa.
Từ đằng xa, một cô gái mặt áo xanh mang theo hai nữ tỳ bước tới, cành hoa chậm chờn, ám sắc sinh hương, trên người nàng ta toát ra sự tài giỏi, đôi mắt tuy còn trẻ nhưng lại thâm sâu.
Vũ Vân Mặc kinh ngạc, đôi tay khép lại, giọng nói mang theo sự khiêm nhường: “Lam Mặc Tỷ tỷ sao lại tới đây?”
Lam Mặc khẽ cười, nhìn vào trong nhà, thu hồi mắt, giọng nói dễ nghĩ: “Cũng nên nói cho rõ, tuy lần này là ngoài ý muốn của chủ tử, nhưng đã mang về tới nơi đây cũng nên tuân theo quy củ, buổi tối đi hầu hạ không thể ở đây đợi mãi được”
Vũ Vân Mặc sửng sốt, chần chờ hỏi thăm: “Nhanh thế sao?”
Lam Mặc khẽ giận: “Không nhanh, tới ba ngày mới thị tẩm coi như là muộn rồi”
Gió từ từ thổi giống như đang thì thầm, xuyên qua bức màn che, bên trong nha vang lên “cạch” giống như vô số bút rơi xuống bàn, mực hoa văng khắp nơi.
Chú thích:
(**)
Điệp luyến hoa – Lý Dục
Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
Sạ quá thanh minh,
Tiệm giác thương xuân mộ.
Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.
Đào lý y y xuân ám độ,
Thuỳ tại thu thiên,
Tiếu lý khinh khinh ngữ.
Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
Nhân gian một cá an bài xứ.
Điệp luyến hoa (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Bờ vắng đêm khuya nhàn tản bộ,
Chợt quá thanh minh,
Dần thấy xuân về cuối.
Vài tiếng mưa rơi, ngừng gió thổi,
Mông lung trăng nhạt, mây lui tới.
Đào mận đương tươi, xuân chừng dở,
Ở dưới giá đu,
Trong trẻo ai cười nói.
Một tấm lòng thơm ngàn vạn mối,
Nhân gian nào chốn an bài tới!
Phất Ảnh chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới lạnh ngắt, nhìn ra được con người này là kẻ nói được làm được, bản thân sợ chết nhưng lại đành bất lực, trơ mắt chờ đợi.
Tay hắn giơ lên, không hề báo trước chỉ thoáng qua tia tuyệt vọng, không kiềm được quay đầu đi, nhắm chặt mắt, thân thể khẩn trương cứng đơ.
Dáng vẻ của nàng hoàn toàn không giống với lời nói thẳng thắn lúc nãy, cơ thể căng lên như mũi tên đặc lên dây cung, một cô gái thú vị như thế chết thật đáng tiếc. Trong đêm tối, khóe môi mê hoặc nâng lên tạo thành độ cong.
Rất lâu sau không hề có động tĩnh, Phất Ảnh kinh ngạc, đang hoang mang thì thấy bả vai chợt lạnh, lớp vải nơi tay áo theo cánh tay trượt xuống, mở mắt ra thì thấy lớp vải bên vai bị lột bỏ như tàn hoa rơi xuống đất, trong gió đêm phất phơ, cánh tay ngọc mảnh khảnh bại lộ trong không khí mang theo cảm giác lạnh.
Phất Ảnh ngây người, trên mặt ửng hồng, cuối cùng lại bi người ta trêu cợt mà tức giận, vội vàng che đi phần da thịt trống, thái độ kiêu ngạo ăn vào tận xương tủy bảo nàng không thể nhịn nữa, căm hận phẫn nộ nói: “Tên ác ma này, cảm thấy làm vậy rất vui sao, đi khắp nơi vũ nhục ta, cho dù Phất Ảnh ta muống sống cũng không hạ tiện tới mức để mặc ngươi định đoạt”
Suốt cả lúc nói nàng giận đến mặt ửng hồng.
Nam tử chỉ giương mắt nhìn, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng chợt ẩn chợt hiện rất nhanh, mang theo chút đùa cợt, vươn tay, một sợi vải màu bạc kim tuyến lấp lánh tung bay, không hề báo trước, một bên tay áo lại rớt xuống.
Phất Ảnh kinh ngạc mồ hôi lạnh toàn thân, cảm giác lạnh không chỉ có hai tay, cả trái tim cũng rét lạnh, võ công của hắn cao đến trình độ nào, nếu không cẩn thận, không phải chỉ áo mà cả cánh tay cũng rơi xuống.
Lòng nặng trĩu, như rơi xuống vực sâu vạn trượng không đáy.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, nhíu mày giễu cợt: “Không vội, đôi cánh của nàng ta sẽ từ từ thay nàng bẽ gãy nó”- Đầu ngón tay kẹp sợi vải màu trắng bạc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mềm mại hòa với màu trắng bạc lại mang đến sự lạnh lẽo u ám.
Ánh mắt cố ý nhìn đến trước ngực Phất Ảnh, cười mập mờ.
Phất Ảnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, quên ngại ngùng, vội lấy hai cánh tay bảo vệ trước ngực, trừng mắt nhìn hắn, chỉ thấy ngân quang lóe lên, trước ngực không sao cả, trên đùi cũng trong veo lạnh lùng, cúi đầu nhìn, váy rơi xuống, để lộ đôi chân trắng sáng long lanh, thon dài cân xứng, như ẩn như hiện bên trong quần.
Tốt lắm giương đông kích tây!
Một luồng hỏa khí vọt lên não, không biết là xấu hổ hay tức giận, lại nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của hắn, dừng lại ngay bên thắt lưng không hề chuyển động. Nàng bị dọa sợ mồ hôi lạnh túa ra, ôm lấy người ngồi xổm xuống, hai mắt khép chặt, lông mi run lên như cánh bướm. Cảm giác xấu hổ bất lực nghẹn lại nơi cổ họng, như con thú bị vây khốn.
Đợi mãi vẫn không thấy người kia làm gì, chau mày ngẩng đầu, chỉ thấy trong đêm hoa vẫn nở, trong sân lại không còn ai bên cạnh. Hắn không tiếng động bỏ đi.
Đêm đó, nàng cuối cùng cũng nếm thử cái gì gọi là xấu hổ và bị sỉ nhục, nhìn lớp vải rơi trên đất chỉ thẫn thờ ôm đầu khối, móng tay bấu chặt vào da thịt, ửng đỏ.
Một ngày nào đó nàng sẽ trở thành tân nương, mang theo mũ phượng hà phi, nhận lời chúc phúc của phụ mẫu bước lên kiệu hoa, gả làm vợ, vào động phòng, uống rượu hỉ, sao mà hạnh phúc. Còn lúc này, nàng thẫn thờ ngồi bên bàn, cô đơn nhìn hoa nở, nghe tiếng chim ai oán.
Đặt bút lên tờ giấy mỏng như cánh ve viết ra tâm tình của mình, khắp nơi đều là mực bút như muốn truyền tải mọi cảm xúc, cuối cùng lại vỡ òa kích động khiến mực hoa văng tung tóe.
Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
Sạ quá thanh minh,
Tiệm giác thương xuân mộ.
Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.
Đào lý y y xuân ám độ,
Thuỳ tại thu thiên,
Tiếu lý khinh khinh ngữ.
Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
Nhân gian một cá an bài xứ. (**)
Gió thổi qua, cửa sổ lại run lên, trên bàn những tờ giấy như lá rụng bay xuống, theo gió cuốn đi về nơi xa, nàng hờ hững nhìn theo, vạt áo tung bay.
Hắn từng thay nàng hóa hoa cài vào tóc, hắn từng khen nàng đẹp hơn so với hoa, trước hoa dưới trăng thề non hẹn biển, nắm tay nhau mà chết, lời thề răng long đầu bạc vang lên bên tai, như mọi ước mơ giờ thành bọt biển, như giấc mộng đẹp mà thôi. Nàng không biết là nàng tự mơ mộng hay là đang sống trong cơn ác mộng, tất cả chỉ như lấy giỏ trúc mà múc nước.
(*) Lấy giỏ trúc múc nước: công dã tràng.
Vũ Vân Mặc khom lưng nhặt lên, nhìn lướt qua tờ giấy, rồi vò nát trong tay, trên gương mặt lộ vẻ phức tạp, rất lâu sau mới nghiêm túc mở lời: “Cô nương, loại thơ này xin chớ viết nữa, cô nương là người thông minh, cũng hiểu chuyện gì nên làm và không nên làm, mọi việc xin nghĩ kỹ rồi hãy làm”
Phất Ảnh không đáp, giọt mực to bắn lên bàn, như muốn xé rách nhân hoa, quay đầu, ngoài cửa chỉ thấy vạt áo đen, nàng lẳng lặng cười, gương mặt điềm tĩnh: “Các ngươi ở đây… đầu gọi thê thiếp là “cô nương” sao?”
Ngoài cửa cũng im lặng, Phất Ảnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nơi đáy mắt ướt át.
Vũ Vân Mặc không đành lòng, tái nhợt nói: “Cô nương, người hôm đó cô nương gặp cũng xuất thân từ nhà giàu… ngài… chủ tử tuổi trẻ tài cao, tin rằng cô nương cũng sẽ cam tâm tình nguyện…”
Cũng là nói không nên lời.
Mím môi lại không nói.
Tài giỏi thì sao, cuối cùng cũng là cá mè một lứa.
Từ đằng xa, một cô gái mặt áo xanh mang theo hai nữ tỳ bước tới, cành hoa chậm chờn, ám sắc sinh hương, trên người nàng ta toát ra sự tài giỏi, đôi mắt tuy còn trẻ nhưng lại thâm sâu.
Vũ Vân Mặc kinh ngạc, đôi tay khép lại, giọng nói mang theo sự khiêm nhường: “Lam Mặc Tỷ tỷ sao lại tới đây?”
Lam Mặc khẽ cười, nhìn vào trong nhà, thu hồi mắt, giọng nói dễ nghĩ: “Cũng nên nói cho rõ, tuy lần này là ngoài ý muốn của chủ tử, nhưng đã mang về tới nơi đây cũng nên tuân theo quy củ, buổi tối đi hầu hạ không thể ở đây đợi mãi được”
Vũ Vân Mặc sửng sốt, chần chờ hỏi thăm: “Nhanh thế sao?”
Lam Mặc khẽ giận: “Không nhanh, tới ba ngày mới thị tẩm coi như là muộn rồi”
Gió từ từ thổi giống như đang thì thầm, xuyên qua bức màn che, bên trong nha vang lên “cạch” giống như vô số bút rơi xuống bàn, mực hoa văng khắp nơi.
Chú thích:
(**)
Điệp luyến hoa – Lý Dục
Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
Sạ quá thanh minh,
Tiệm giác thương xuân mộ.
Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.
Đào lý y y xuân ám độ,
Thuỳ tại thu thiên,
Tiếu lý khinh khinh ngữ.
Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
Nhân gian một cá an bài xứ.
Điệp luyến hoa (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Bờ vắng đêm khuya nhàn tản bộ,
Chợt quá thanh minh,
Dần thấy xuân về cuối.
Vài tiếng mưa rơi, ngừng gió thổi,
Mông lung trăng nhạt, mây lui tới.
Đào mận đương tươi, xuân chừng dở,
Ở dưới giá đu,
Trong trẻo ai cười nói.
Một tấm lòng thơm ngàn vạn mối,
Nhân gian nào chốn an bài tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.