Tù Nô

Quyển 1 - Chương 8

Mộng Yểm

14/03/2017

Phượng hoàng thoát xác rũ bỏ đi vẻ sặc sỡ trên thân, thay vào vài đó là lông vũ màu xám tro có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, biến thành ma tước, đây chính là hình ảnh của nơi này.

Vết thương của Phất Ảnh vừa tốt lên được một chút đã vội vã đi đổi bộ trang phục hoa lệ thành quần áo nam xấu xí, mặt mộc không trang điểm, tóc đen chỉ quấn lên, không dùng phấn chì hoa để vẽ, cũng không có trang sức để lộ vẻ tự nhiên nhất.

Thùng nước gỗ đầy nước cồng kềnh chao đảo khiến cho quần ướt một mảng lớn, trên mặt mồ hôi như mưa, cuối cùng không chịu được phải dừng lại nghỉ ngơi, khom người tưởng như sắp ngã ra đất.

Mười ngón tay vót nhọn, lòng bàn tay dài nhỏ như chiếc kén đã xuất hiện vết chai, mềm mại như đậu khấu.

Đằng trước một cô gái mặc áo cùng màu cũng quay lại, thả thùng gỗ xuống, nhìn nàng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, nụ cười nhiệt tình ấm áp.

“Lại mệt rồi sao”

Nàng ta bước tới hỏi thăm, nhìn Phất Ảnh mở miệng thở dốc, cúi người xuống, cầm lấy thùng nước đầy trong tay Phất Ảnh nhấc lên. Mỗi tay một thùng, chân đi như bay, không hề có chút mệt mỏi.

Phất Ảnh cả kinh trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo, tưởng như sùng bái nàng ta: “Sơn nô, sao cô có thể làm được thế?”

Nô tì ở đây đều mang theo chữ nô vào sau, nô này nô kia nói trắng ra là nữ đày tớ chủ yếu làm việc nặng. Nhưng mà chỉ có Sơn nô là thuần phác tự nhiên, ngày thường đều một mình, thỉnh thoảng mới giúp Phất Ảnh, Sơn nô, Sơn nô, thanh khiết như gió núi

Sơn Nô xấu hổ cười, nhìn sang Phất Ảnh cười nói: “Trước đây tôi làm việc nặng rất nhiều nên có sức, nếu có thể cũng chỉ là biết cách để ít tốn sức hơn”

Phất Ảnh chú ý tới ánh mắt của nàng ta, lại nhìn nàng, chỉ thấy chiếc váy nơi hạ thân đã kéo lên, buộc bên hông, để lộ tiết khố màu trắng, hai ống quần dính bê bết bùn đất mang đến cảm giác tự nhiên thuần phác, thân thiện.

Sơn Nô lúc này mới nói: “Nước hay hất vào quần, sẽ làm cho chân bị ẩm như vậy rất phí sức, thùng nước vốn đã nặng nay thêm chiếc váy bị ướt, tự nhiên ta sẽ cảm thấy nặng hơn”

Phất Ảnh bật cười, từ nhỏ ở nhà dạy dỗ nghiêm túc, loại trang phục này trong mắt người nhà là bại hoại gia phong, nếu để mẹ thấy được chỉ sợ bỉ chửi đến hết da. Nhưng nàng lại cảm thấy rất kích thích, giống như lúc lén cha mẹ xem sách cấm mặt hồng tim đập nhanh, không hề do dự cúi người xuống, đem chiếc váy buộc ngang hông, mặc như Sơn Nô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng đứng tại chỗ chạy vòng vòng như đứa trẻ cười rộ lên.

Sơn Nô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.



Nước này phần lớn để giặt quần áo, còn lại cũng không được dùng, sau khi đã đổ đầy mấy vạc thì phía chân trời sớm đã nhuộm bụi.

Mấy gia nhà đơn sơ là nơi ở của các nàng, mười mấy nữ tì cùng ngủ trên một chiếc giường lớn, chen chúc kêu la, cãi nhau, mùi vị hỗn tạp khi ở chung tràn vào mũi. Theo lẽ đời, nhiều người ở chung chắc chắn sẽ có bắt nạt kẻ yếu, nịnh nọt người kia.

Hai người chưa vào cửa đã có người nhìn thấy, nói thầm thì với nhau một hồi, có vài người nhảy lên giường chiếm chỗ Phất Ảnh, vẻ mặt như xem kịch, khiêu khích nhìn nàng không chịu nhúc nhích.

Sơn Nô tức lên, đặt mông ngồi xuống người cô gái đang nằm ở chỗ Phất Ảnh, dùng sức một tí, đẩy mạnh khiến cô gái ngã người.

Cô gái không bỏ qua, đứng dậy, chống nạng hắng giọng mắng: “Chân Chân ngươi thật to gan, dám đánh tao, nha đầu này dáng vẻ dụ dỗ đàn ông, không chừng đã bị từng người đàn ông cưỡi lên, nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng ta làm tao muốn bùn nôn..”

Càng nói càng quá quắt. Sơn Nô còn giận hơn cả Phất Ảnh, hai má bừng bừng đỏ, vén tay áo lên bộ dạng như muốn đánh nhau..

Phất Ảnh vội vàng tiến lên kéo nàng ta, dùng ánh mắt nghịch ngợm nhìn Sơn Nô: “Chúng ta đi chỗ khác”

Cười rất tự nhiên, tựa như trăm hoa đua nở.

Sơn Nô ngẩng người, ngay cả cô gái kia cũng thế, đợi hai người bỏ đi, nàng ta mới mở miệng mắng to: “Tiện nhân, lại đi dụ dỗ đàn ông…”

Tiếng nước chảy róc rách. Nước mát làm ướt bờ cỏ bên sông, giống như từng hàng nước mắt trong suốt chảy qua những viên đá màu xám nâu ở giữa hồ. Trên núi đầy mùi cỏ xanh và hơi nước mờ sương.

Phất Ảnh cỡi giày, nhẹ nhàng nhảy xuống hồ, nước vẫn chưa tới eo, chiếc váy theo nước nổi bồng lên tựa như đóa hoa.

Từng làn nước lăn tăn

Kéo đi miếng vải buộc, tóc đen liền xõa xuống vào trong nước tựa như tơ lụa. Ánh trăng dần dần lên cao, ánh sáng mông lung chiếu vào người mỹ nhân.



Quần áo ướt đẫm dính vào người phô bày những đường cong. Làn da như làm từ băng, dưới ánh trăng trong suốt trắng nõn.

Quay người lại thấy Sơn Nô vẫn ngay người, nàng thản nhiên cười: “Xuống đi, ở đây rất thoải mái”

Sơn Nô sắc mặt ửng đỏ, cẩn thận léo xuống, thấy nàng cười sung sướng không nhịn được hỏi: “Chúng ta, không ở đây ngủ qua đêm chứ?”

Phất Ảnh mê mẩn cười: “Lấy trời để che, lấy đất làm lư, không được sao?”

Khóe miệng Sơn nô co lại, quả nhiên hối hận đã cùng nàng nhảy xuống, sau đó quanh co nói: “Đêm khuya sẽ rất lạnh”

Đôi mắt đẹp mở to, bất an che miệng, ảo não nói: “Tôi quên mất…”

Vẻ mặt Sơn Nô chậm lại, mờ mịt nhìn cô.

Phất Ảnh bị nàng ta nhìn rất xấu ngượng ngùng, liền mím môi chần chừ nói: “Trong sách có nói cách tạo ra lửa, không bằng thử một chút”

Nghe thế, Sơn Nô liền cười, gương mặt nhỏ nhắn lóe lên chút ánh sáng: “Cô từng đọc sách như vậy chắc hiểu biết rất nhiều’

Trong lòng Phất Ảnh cảm thấy hư ảo.

Đánh lửa một hồi, trên tay hai người đều xuất hiện vết phồng, thật không dễ dàng gì để tạo ra chút lửa nhỏ, suy nghĩ cả nửa ngày, bàn tay trắng nõn nhuốm đầy tro bụi, đôi mắt mênh mông, hai người nhìn nhau rất lâu rồi cười phá lên, sau đó cầm nhánh cây chất chồng lên.

Lửa không lớn, bùng lên làm tro bụi dính vào mặt hai người. Gió núi thổi qua rất lạnh, như một loại gai đâm vào da thịt, đầu ngón tay lạnh lẽo, Phất Ảnh ngồi xuống, nhìn mặt nước loáng thoáng bóng của hàng cây nghiêng nghiêng.

Sao trên trời cũng không sáng. Ánh trăng phản chiếu nơi mặt hồ tạo thành từng mảnh nhỏ. Trong gió mang theo luồng hơi thở tươi mát của cỏ xanh.

Bóng của gương mặt càng rõ. Nàng đưa lưng về phía Sơn Nô, không nhịn được hỏi: “Sơn Nô, cô có biết… làm cách nào rời khỏi đây không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Nô

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook