Chương 23: Người Lưu Lạc
Bạch Câu Dịch Thệ
24/02/2023
Lương Sơn Trại cách thôn tân thủ số 10021 không quá xa.
Tần Thư Kiếm không có nhiều thời gian, liền trực tiếp quay lại nơi này.
Chỉ là vừa tới chân núi, đã thấy ngay một đám người quần áo rách rưới tả tơi, mặt mũi tiều tuỵ có vẻ như là đám người lưu lạc.
Có nam có nữ, cũng có già, có trẻ.
Một số người trong đó nhìn có vẻ là thanh niên trai tráng, trong tay còn cầm gậy gỗ làm vũ khí.
Cùng lúc đó.
Trong Lương Sơn Trại cũng có mấy chục đạo tặc, bao vây xung quanh những người này.
Người dẫn đầu là Trương Thiết Ngưu một trong những thủ lĩnh của Trại Lương Sơn.
Hai bên dường như đang đối đầu với nhau, không ai có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bầu không khí lộ ra vài phần nặng nề.
Nhìn thấy Tần Thư Kiếm trở lại, Trương Thiết Ngưu như thấy được người đáng tin cậy, lập tức nghênh đón.
"Trại chủ!"
"Tình huống gì đây?" Nhìn một màn trước mặt, lông mày Tần Thư Kiếm nhíu lại.
"Trại chủ..."
Trương Thiết Ngưu vừa chuẩn bị nói, thì trong đám người như dân lưu lạc đó, một ông già gần bảy mươi tuổi đã lên tiếng nói trước.
"Xin hỏi vị này có phải chủ nhân ở đây không, không biết nên xưng hô thế nào.”
Nghe vậy, Tần Thư Kiếm nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Ông lão đó cũng giống ăn mặc rách rưới giống vậy, nước da vàng vọt, nhưng ánh mắt không hề vẩn đục như một người già mà ngược lại cực kỳ sáng ngời.
Mặc dù đã rơi vào tình cảnh sa sút như vậy, nhưng vẫn có chút cảm giác nho nhã như cũ.
Đây là một loại khí chất.
Một loại khí chất không thể thay đổi chỉ vì các yếu tố bên ngoài.
Tần Thư Kiếm đưa mắt nhìn đối phương một lúc, nhàn nhạt nói: "Ta chính là trại chủ của Lương Sơn Trại này, mấy dị nhâni là ai?"
"Lão già cổ hủ Trịnh Phương, gặp qua trại chủ!"
Đầu tiên ông lão Trịnh Phương hành lễ một cái, sau đó trầm giọng nói: "Hôm nay bọn ta đến là hi vọng trại chủ có thể thu nhận và giúp đỡ, cho bọn ta một miếng ăn. Chúng ta cũng nguyện ý gia nhập Lương Sơn Trại, vì trại chủ làm việc."
Dứt lời.
Tần Thư Kiếm cũng lập tức nhận được tin tức của hệ thống.
"Có người lưu lạc muốn gia nhập Lương Sơn Trại, đồng ý hay không?"
Người lưu lạc!
Tần Thư Kiếm thấy vậy, cũng không lập tức đồng ý, mà bình tĩnh nói: "Nếu như các ngươi nguyện ý gia nhập Lương Sơn Trại, trại chủ ta đây tất nhiên sẽ không cự tuyệt, chẳng qua các ngươi có biết Lương Sơn Trại là một nơi như thế nào không?"
"Về điểm này trại chủ không cần lo lắng, thanh danh của quý trại ở Lục Lâm Thôn cũng rất lớn, bọn ta dọc đường cũng nghe nói qua rất nhiều." Vẻ mặt Trịnh Phương nghiêm túc, nói ra: "Chúng ta thành tâm khẩn cầu trại chủ thu nhận, chỉ mong trại chủ đồng ý."
Nói đến đây, Trịnh Phương liền nhìn chằm chằm Tần Thư Kiếm, trong lòng ngập tràn cảm giác bi thương.
Từ lúc nào, ông đã lưu lạc đến mức phải làm bạn với sơn tặc.
Nhưng mà ———
Hoàn cảnh mạnh hơn người.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc này, mạng sống con người như rơm rác, người dân lương thiện đơn giản sớm đã không còn đường sống nữa.
Dọc đường đi tới đây, đội ngũ ban đầu vốn gồm mấy trăm người đã tổn thất hơn một nửa rồi.
Trịnh Phương có một dự cảm, nếu như họ vẫn không tìm được nơi nào yên ổn để ở lại.
E rằng không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ chết hết.
Mà khi Trịnh Phương vừa dứt lời, đám người lưu lạc ở phía ông cũng nhìn Tần Thư Kiếm chờ mong, không có chút sợ hãi nào đối với sơn tặc.
Trong mắt họ, sớm đã không còn sự phân biệt giữa thiện và ác nữa.
Một miếng cơm no, một nơi nương náu, đã là mong ước xa xỉ nhất trước mắt rồi.
Tần Thư Kiếm nhìn những người dân lưu lạc, không lập tức trả lời.
Số người lưu lạc trước mặt ước chừng có khoảng sáu bảy mươi người, phần lớn đều là những thanh niên trai tráng mặt mũi vàng vọt tiều tuỵ, còn lại chỉ có khoảng mười mấy người già và trẻ em.
Dù cho những thanh niên trai tráng kia bây giờ đã yếu đi vì đói, nhưng cũng đủ thấy được sự cường tráng của người làm nông.
Những người này, toàn bộ đều xem như sinh lực.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Tần Thư Kiếm từ từ cúi đầu: “Nếu mọi người đã thành tâm tiến vào Lương Sơn Trại của ta, trại chủ ta đây tự nhiên sẽ không cự tuyệt.”
"Chỉ là có một việc, ta hy vọng mọi người có thể hiểu!"
"Một khi vào Lương Sơn Trại của ta, thì cả đời là người của Lương Sơn Trại ta, nếu như có người muốn giữa đường rời khỏi, vậy thì đừng trách trại chủ này xuống tay độc ác!"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Thư Kiếm sáng ngời.
Từ trong cơ thể bộc phát một loại hơi thở khiến người khiếp sợ .
Phảng phất như có một con hổ đen nằm sấp, nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
"Bọn ta hiểu!" Trong lòng Trịnh Phương chấn động, thậm chí hơi khom người tỏ lòng khuất phục.
Những người dân lưu lạc phía sau ông, cũng đồng loạt cúi đầu.
Trong mắt không ít người, vẫn còn sót lại sự sợ hãi.
Tần Thư Kiếm không có nhiều thời gian, liền trực tiếp quay lại nơi này.
Chỉ là vừa tới chân núi, đã thấy ngay một đám người quần áo rách rưới tả tơi, mặt mũi tiều tuỵ có vẻ như là đám người lưu lạc.
Có nam có nữ, cũng có già, có trẻ.
Một số người trong đó nhìn có vẻ là thanh niên trai tráng, trong tay còn cầm gậy gỗ làm vũ khí.
Cùng lúc đó.
Trong Lương Sơn Trại cũng có mấy chục đạo tặc, bao vây xung quanh những người này.
Người dẫn đầu là Trương Thiết Ngưu một trong những thủ lĩnh của Trại Lương Sơn.
Hai bên dường như đang đối đầu với nhau, không ai có hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bầu không khí lộ ra vài phần nặng nề.
Nhìn thấy Tần Thư Kiếm trở lại, Trương Thiết Ngưu như thấy được người đáng tin cậy, lập tức nghênh đón.
"Trại chủ!"
"Tình huống gì đây?" Nhìn một màn trước mặt, lông mày Tần Thư Kiếm nhíu lại.
"Trại chủ..."
Trương Thiết Ngưu vừa chuẩn bị nói, thì trong đám người như dân lưu lạc đó, một ông già gần bảy mươi tuổi đã lên tiếng nói trước.
"Xin hỏi vị này có phải chủ nhân ở đây không, không biết nên xưng hô thế nào.”
Nghe vậy, Tần Thư Kiếm nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Ông lão đó cũng giống ăn mặc rách rưới giống vậy, nước da vàng vọt, nhưng ánh mắt không hề vẩn đục như một người già mà ngược lại cực kỳ sáng ngời.
Mặc dù đã rơi vào tình cảnh sa sút như vậy, nhưng vẫn có chút cảm giác nho nhã như cũ.
Đây là một loại khí chất.
Một loại khí chất không thể thay đổi chỉ vì các yếu tố bên ngoài.
Tần Thư Kiếm đưa mắt nhìn đối phương một lúc, nhàn nhạt nói: "Ta chính là trại chủ của Lương Sơn Trại này, mấy dị nhâni là ai?"
"Lão già cổ hủ Trịnh Phương, gặp qua trại chủ!"
Đầu tiên ông lão Trịnh Phương hành lễ một cái, sau đó trầm giọng nói: "Hôm nay bọn ta đến là hi vọng trại chủ có thể thu nhận và giúp đỡ, cho bọn ta một miếng ăn. Chúng ta cũng nguyện ý gia nhập Lương Sơn Trại, vì trại chủ làm việc."
Dứt lời.
Tần Thư Kiếm cũng lập tức nhận được tin tức của hệ thống.
"Có người lưu lạc muốn gia nhập Lương Sơn Trại, đồng ý hay không?"
Người lưu lạc!
Tần Thư Kiếm thấy vậy, cũng không lập tức đồng ý, mà bình tĩnh nói: "Nếu như các ngươi nguyện ý gia nhập Lương Sơn Trại, trại chủ ta đây tất nhiên sẽ không cự tuyệt, chẳng qua các ngươi có biết Lương Sơn Trại là một nơi như thế nào không?"
"Về điểm này trại chủ không cần lo lắng, thanh danh của quý trại ở Lục Lâm Thôn cũng rất lớn, bọn ta dọc đường cũng nghe nói qua rất nhiều." Vẻ mặt Trịnh Phương nghiêm túc, nói ra: "Chúng ta thành tâm khẩn cầu trại chủ thu nhận, chỉ mong trại chủ đồng ý."
Nói đến đây, Trịnh Phương liền nhìn chằm chằm Tần Thư Kiếm, trong lòng ngập tràn cảm giác bi thương.
Từ lúc nào, ông đã lưu lạc đến mức phải làm bạn với sơn tặc.
Nhưng mà ———
Hoàn cảnh mạnh hơn người.
Trong thời đại chiến tranh loạn lạc này, mạng sống con người như rơm rác, người dân lương thiện đơn giản sớm đã không còn đường sống nữa.
Dọc đường đi tới đây, đội ngũ ban đầu vốn gồm mấy trăm người đã tổn thất hơn một nửa rồi.
Trịnh Phương có một dự cảm, nếu như họ vẫn không tìm được nơi nào yên ổn để ở lại.
E rằng không bao lâu nữa, bọn họ đều sẽ chết hết.
Mà khi Trịnh Phương vừa dứt lời, đám người lưu lạc ở phía ông cũng nhìn Tần Thư Kiếm chờ mong, không có chút sợ hãi nào đối với sơn tặc.
Trong mắt họ, sớm đã không còn sự phân biệt giữa thiện và ác nữa.
Một miếng cơm no, một nơi nương náu, đã là mong ước xa xỉ nhất trước mắt rồi.
Tần Thư Kiếm nhìn những người dân lưu lạc, không lập tức trả lời.
Số người lưu lạc trước mặt ước chừng có khoảng sáu bảy mươi người, phần lớn đều là những thanh niên trai tráng mặt mũi vàng vọt tiều tuỵ, còn lại chỉ có khoảng mười mấy người già và trẻ em.
Dù cho những thanh niên trai tráng kia bây giờ đã yếu đi vì đói, nhưng cũng đủ thấy được sự cường tráng của người làm nông.
Những người này, toàn bộ đều xem như sinh lực.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Tần Thư Kiếm từ từ cúi đầu: “Nếu mọi người đã thành tâm tiến vào Lương Sơn Trại của ta, trại chủ ta đây tự nhiên sẽ không cự tuyệt.”
"Chỉ là có một việc, ta hy vọng mọi người có thể hiểu!"
"Một khi vào Lương Sơn Trại của ta, thì cả đời là người của Lương Sơn Trại ta, nếu như có người muốn giữa đường rời khỏi, vậy thì đừng trách trại chủ này xuống tay độc ác!"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Thư Kiếm sáng ngời.
Từ trong cơ thể bộc phát một loại hơi thở khiến người khiếp sợ .
Phảng phất như có một con hổ đen nằm sấp, nhìn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
"Bọn ta hiểu!" Trong lòng Trịnh Phương chấn động, thậm chí hơi khom người tỏ lòng khuất phục.
Những người dân lưu lạc phía sau ông, cũng đồng loạt cúi đầu.
Trong mắt không ít người, vẫn còn sót lại sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.