Chương 20: Thực Lực Kinh Người
Bạch Câu Dịch Thệ
23/02/2023
Tay phải Tần Thư Kiếm lặng lẽ đặt lên chuôi đao phía sau.
Nhìn trường thương đâm tới, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Ầm!
Khí thế của Tần Thư Kiếm lập tức thay đổi, y hệt một con mãnh hổ vừa rời núi đầy hung hăng.
Thanh đao Hổ Đầu được rút khỏi vỏ, thân đao nặng trĩu cuồn cuộn xé gió chém ngang về phía mấy tên thủ vệ.
Mãnh hổ xuống núi!
Khí thế ngút trời!
Chỉ một chiêu đã nghiền nát mười mấy cây thương dài, dư âm của lưỡi đao vẫn còn chém tiếp.
Mấy tên thủ vệ thấy mà sợ hãi, cả người cứ như bị khí thế kinh người ấy đông cứng lại.
Trong mắt bọn họ, Tần Thư Kiếm bây giờ chẳng khác gì một con mãnh thú, khí thế hung tàn kia khiến bọn họ hoảng loạn chẳng thể suy nghĩ gì thêm.
Mà không chỉ những thủ vệ đó thôi, cả những người chơi xung quanh cũng có cảm giác như rơi vào hầm băng ngay khoảnh khắc Tần Thư Kiếm bày ra khí thế của mình.
Khoảnh khắc ấy, cứ như kẻ đang đứng đó không phải một NPC mà là một con mãnh thú đáng sợ có thể giết chết họ thật.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát vang trời vang lên.
Nhưng ánh mắt Tần Thư Kiếm vẫn lạnh băng, không hề có ý định dừng tấn công.
Lưỡi đao lướt ngang, máu văng tung tóe.
Một bóng đen xông ra từ thôn tân thủ, tiếp đó là một chưởng oanh động kéo theo làn gió nóng khiến nhiệt độ xung quanh lập tức tăng cao.
Chấn động trăm dặm!
Grào!
Tiếng mãnh hổ thét gào khiến bóng đen kia thoáng khựng lại.
Tần Thư Kiếm không lùi mà tiếp tục tiến lên, thức thứ nhất của Hổ Đầu Đao “Mãnh hổ xuống núi” vừa chém ra đã đối đầu trực tiếp với chưởng của kẻ kia.
Ầm!
Hậu quả là gió xé điên cuồng.
Bàn tay cầm đao của Tần Thư Kiếm hơi run, cả người cũng vô thức lùi lại.
Mà bóng đen kia cũng ngã về sau.
Là Nhập võ tầng 5?
Hay Nhập võ tầng 6?
Sắc mặt Tần Thư Kiếm trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn người đàn ông trung niên mặc quần áo màu nâu trước mặt.
Trận giao đấu vừa rồi không ai giành được lợi thế cả.
Vậy nên hắn cũng ước chừng được thực lực của kẻ trước mặt rồi.
“Đó là... Giáo đầu Trương của võ quán!”
Sau khi thấy rõ là ai đến, nhóm người chơi bắt đầu xôn xao.
Giáo đầu của võ quán thật ra là người truyền thụ công pháp cho người chơi.
Mới đầu, mấy người chơi chỉ biết giáo đầu của võ quán là một cao thủ rất mạnh. còn thực lực cụ thể tới đâu thì chẳng ai biết rõ.
Thế nhưng bây giờ vị giáo đầu Trương này vừa xuất hiện đã ngăn cản được khí thế của NPC thần bí kia, chứng tỏ thực lực không phải dạng tầm thường.
Sắc mặt giáo đầu Trương âm trầm, nhìn mười mấy người nằm la liệt trên mặt đất, trong lòng thoáng qua chút khiếp sợ.
Vết chém dứt khoát cộng thêm trận giao chiến vừa rồi đã phơi bày thực lực của Tần Thư Kiếm, nói rõ hắn là một địch thủ khó chơi.
“Vì sao các hạ lại đến đây vô cớ giết người?” Giáo đầu Trương trầm giọng chất vấn.
“Muốn giết thì giết thôi. Kẻ không có mắt nếu hôm nay không chết thì cũng không sống nổi tới ngày mai.” Tần Thư Kiếm khinh khỉnh cười nhạt.
Thực lực của đối phương không phải dạng vừa, nsếu phải chiến đấu một chết một sống thật thì hắn vẫn tự tin mình có thể vung đao chém trúng đối phương.
Vừa rồi ra tay vội vã nên hắn chưa phát huy được bảy phần tinh túy của đao pháp này.
Điều duy nhất khiến Tần Thư Kiếm đắn đo đó là liệu kẻ này có phải người mạnh nhất thôn tân thủ hay không, hay hắn ta chỉ là một trong số những cao thủ đó thôi.
Ánh mắt giáo đầu Trương trầm xuống: “Các hạ thật ngạo mạn.”
“Muốn báo thù thì ra tay nhanh lên, không ra tay được thì cút sang một bên.”
“Láo xược!”
Sắc mặt giáo đầu Trương âm trầm, tức giận quát: “Tại hạ biết ngươi là trại chủ của Lương Sơn Trại nên mới nể mặt, vậy mà ngươi lại được voi đòi tiên!”
Nghe vậy, Tần Thư Kiếm híp mắt lại.
Nếu đã nói vậy thì có nghĩa hắn ta biết thân phận của hắn.
Theo lý mà nói, việc hắn giết Ngô Thắng cũng chỉ mất hai ngày mà thôi.
Ngoại trừ sơn phỉ trong Lương Sơn Trại thì làm gì có ai biết chuyện Lương Sơn Trại thật ra đã đổi chủ.
Nhưng bây giờ kẻ kia vừa lên tiếng đã vạch trần thân phận của hắn, hiển nhiên là có hiểu biết về hắn.
Tuy vậy, Tần Thư Kiếm cũng chỉ nghi hoặc một chút thôi, ngay sau đó lại lập tức dưng dửng như thường.
Hắn là NPC, người khác cũng là NPC.
Nếu hắn có thể bất ngờ nhận được một hệ thống có thể cung cấp tình báo cho mình thì người khác cũng có thể.
Thế thì không còn gì phải nghi hoặc nữa rồi, nhất định là hệ thống đã tiết lộ thân phận trại chủ Lương Sơn Trại ra ngoài.
Phía bên kia, mấy người chơi khác cũng đang thắc mắc.
Trại chủ Lương Sơn Trại?
Vừa nghe là biết đây là chức vụ đứng đầu một thế lực.
Lại thêm chuyện vừa rồi hắn đã giết nhiều người ở thôn tân thủ như vậy mà giáo đầu Trương của võ quán cũng không lập tức ra tay, càng khiến mấy người chơi giật mình vì thực lực của Tần Thư Kiếm.
Vụt! Vụt!
Lại có hai người xông ra từ thôn tân thủ, dừng lại bên cạnh giáo đầu Trương.
Một nam, một nữ. Người nam tai to mặt lớn, râu ria rậm rạp, mặc bộ đồ màu đen trông rất lôi thôi.
Còn người nữ khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, quần áo giản dị không khác mấy phụ nữ nông thôn bình thường là bao.
Nhìn trường thương đâm tới, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Ầm!
Khí thế của Tần Thư Kiếm lập tức thay đổi, y hệt một con mãnh hổ vừa rời núi đầy hung hăng.
Thanh đao Hổ Đầu được rút khỏi vỏ, thân đao nặng trĩu cuồn cuộn xé gió chém ngang về phía mấy tên thủ vệ.
Mãnh hổ xuống núi!
Khí thế ngút trời!
Chỉ một chiêu đã nghiền nát mười mấy cây thương dài, dư âm của lưỡi đao vẫn còn chém tiếp.
Mấy tên thủ vệ thấy mà sợ hãi, cả người cứ như bị khí thế kinh người ấy đông cứng lại.
Trong mắt bọn họ, Tần Thư Kiếm bây giờ chẳng khác gì một con mãnh thú, khí thế hung tàn kia khiến bọn họ hoảng loạn chẳng thể suy nghĩ gì thêm.
Mà không chỉ những thủ vệ đó thôi, cả những người chơi xung quanh cũng có cảm giác như rơi vào hầm băng ngay khoảnh khắc Tần Thư Kiếm bày ra khí thế của mình.
Khoảnh khắc ấy, cứ như kẻ đang đứng đó không phải một NPC mà là một con mãnh thú đáng sợ có thể giết chết họ thật.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát vang trời vang lên.
Nhưng ánh mắt Tần Thư Kiếm vẫn lạnh băng, không hề có ý định dừng tấn công.
Lưỡi đao lướt ngang, máu văng tung tóe.
Một bóng đen xông ra từ thôn tân thủ, tiếp đó là một chưởng oanh động kéo theo làn gió nóng khiến nhiệt độ xung quanh lập tức tăng cao.
Chấn động trăm dặm!
Grào!
Tiếng mãnh hổ thét gào khiến bóng đen kia thoáng khựng lại.
Tần Thư Kiếm không lùi mà tiếp tục tiến lên, thức thứ nhất của Hổ Đầu Đao “Mãnh hổ xuống núi” vừa chém ra đã đối đầu trực tiếp với chưởng của kẻ kia.
Ầm!
Hậu quả là gió xé điên cuồng.
Bàn tay cầm đao của Tần Thư Kiếm hơi run, cả người cũng vô thức lùi lại.
Mà bóng đen kia cũng ngã về sau.
Là Nhập võ tầng 5?
Hay Nhập võ tầng 6?
Sắc mặt Tần Thư Kiếm trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn người đàn ông trung niên mặc quần áo màu nâu trước mặt.
Trận giao đấu vừa rồi không ai giành được lợi thế cả.
Vậy nên hắn cũng ước chừng được thực lực của kẻ trước mặt rồi.
“Đó là... Giáo đầu Trương của võ quán!”
Sau khi thấy rõ là ai đến, nhóm người chơi bắt đầu xôn xao.
Giáo đầu của võ quán thật ra là người truyền thụ công pháp cho người chơi.
Mới đầu, mấy người chơi chỉ biết giáo đầu của võ quán là một cao thủ rất mạnh. còn thực lực cụ thể tới đâu thì chẳng ai biết rõ.
Thế nhưng bây giờ vị giáo đầu Trương này vừa xuất hiện đã ngăn cản được khí thế của NPC thần bí kia, chứng tỏ thực lực không phải dạng tầm thường.
Sắc mặt giáo đầu Trương âm trầm, nhìn mười mấy người nằm la liệt trên mặt đất, trong lòng thoáng qua chút khiếp sợ.
Vết chém dứt khoát cộng thêm trận giao chiến vừa rồi đã phơi bày thực lực của Tần Thư Kiếm, nói rõ hắn là một địch thủ khó chơi.
“Vì sao các hạ lại đến đây vô cớ giết người?” Giáo đầu Trương trầm giọng chất vấn.
“Muốn giết thì giết thôi. Kẻ không có mắt nếu hôm nay không chết thì cũng không sống nổi tới ngày mai.” Tần Thư Kiếm khinh khỉnh cười nhạt.
Thực lực của đối phương không phải dạng vừa, nsếu phải chiến đấu một chết một sống thật thì hắn vẫn tự tin mình có thể vung đao chém trúng đối phương.
Vừa rồi ra tay vội vã nên hắn chưa phát huy được bảy phần tinh túy của đao pháp này.
Điều duy nhất khiến Tần Thư Kiếm đắn đo đó là liệu kẻ này có phải người mạnh nhất thôn tân thủ hay không, hay hắn ta chỉ là một trong số những cao thủ đó thôi.
Ánh mắt giáo đầu Trương trầm xuống: “Các hạ thật ngạo mạn.”
“Muốn báo thù thì ra tay nhanh lên, không ra tay được thì cút sang một bên.”
“Láo xược!”
Sắc mặt giáo đầu Trương âm trầm, tức giận quát: “Tại hạ biết ngươi là trại chủ của Lương Sơn Trại nên mới nể mặt, vậy mà ngươi lại được voi đòi tiên!”
Nghe vậy, Tần Thư Kiếm híp mắt lại.
Nếu đã nói vậy thì có nghĩa hắn ta biết thân phận của hắn.
Theo lý mà nói, việc hắn giết Ngô Thắng cũng chỉ mất hai ngày mà thôi.
Ngoại trừ sơn phỉ trong Lương Sơn Trại thì làm gì có ai biết chuyện Lương Sơn Trại thật ra đã đổi chủ.
Nhưng bây giờ kẻ kia vừa lên tiếng đã vạch trần thân phận của hắn, hiển nhiên là có hiểu biết về hắn.
Tuy vậy, Tần Thư Kiếm cũng chỉ nghi hoặc một chút thôi, ngay sau đó lại lập tức dưng dửng như thường.
Hắn là NPC, người khác cũng là NPC.
Nếu hắn có thể bất ngờ nhận được một hệ thống có thể cung cấp tình báo cho mình thì người khác cũng có thể.
Thế thì không còn gì phải nghi hoặc nữa rồi, nhất định là hệ thống đã tiết lộ thân phận trại chủ Lương Sơn Trại ra ngoài.
Phía bên kia, mấy người chơi khác cũng đang thắc mắc.
Trại chủ Lương Sơn Trại?
Vừa nghe là biết đây là chức vụ đứng đầu một thế lực.
Lại thêm chuyện vừa rồi hắn đã giết nhiều người ở thôn tân thủ như vậy mà giáo đầu Trương của võ quán cũng không lập tức ra tay, càng khiến mấy người chơi giật mình vì thực lực của Tần Thư Kiếm.
Vụt! Vụt!
Lại có hai người xông ra từ thôn tân thủ, dừng lại bên cạnh giáo đầu Trương.
Một nam, một nữ. Người nam tai to mặt lớn, râu ria rậm rạp, mặc bộ đồ màu đen trông rất lôi thôi.
Còn người nữ khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, quần áo giản dị không khác mấy phụ nữ nông thôn bình thường là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.