Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70
Chương 1:
Đại Hà Đông Lưu
06/11/2023
“Loảng xoảng loảng xoảng ——”
Xe lửa đúng giờ lăn bánh, trừ bỏ tiếng lăn bánh của xe lửa còn có vài tiếng nói chuyện cố gắng đè thấp vang lên bên tai Giản Trăn Trăn, đầu tiên là một giọng nói trong trẻo của một chàng trai : “Đồng chí Tống Tiểu Vân, cô ấy có hạ sốt không?”
Sau đó chính là giọng nói nhu hòa của một cô gái : “Tôi vừa sờ trán cô ấy, nhiệt độ trên trán cô ấy và tôi không sai biệt lắm, chắc hẳn cô ấy không có việc gì.” Trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy cảm giác may mắn. Giản Trăn Trăn bị sốt cao quá nhanh, cô ấy còn mất đi ý thức làm cho Tống Tiểu Vân bị dọa cho nhảy dựng, may mắn hiện tại cô ấy đã hạ sốt.
Lúc này lại có một giọng nói của một cô gái khác, giọng nói này có chút bén nhọn còn mang theo oán trách : “Còn không phải là bị sốt cao hay sao, nào có ai kiều khí như cô ấy, sau đó không phải chúng ta đã đút thuốc cho cô ấy sao.”
Nghe được cô gái này nói như vậy, trong lòng Tống Tiểu Vân mang theo chút bất mãn, cô lên tiếng : “Đồng chí Chúc Hỉ, đồng chí Giản Trăn Trăn phát sinh bệnh, vẫn là sốt cao, trước đó cô lại không phải không sờ qua trán của cô ấy, lúc ấy trán cô ấy nóng đến mức có thể nấu được trứng gà!”
Chúc Hỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Cô muốn tới làm người tốt? Tôi vẫn là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy không đúng.”
Chúc Hỉ vừa nói ra lời này, hai người khác đều trầm mặc, là bọn họ tâm thô đại ý không chú ý.
Giản Trăn Trăn cẩn thận nghe, trừ bỏ tiếng nói của mấy người bọn họ, bên cạnh còn có tiếng những người khác đang đi đường, đang ăn cái gì đó, đang uống nước, còn cả tiếng có người đang ngủ gà ngủ gật … Này đó âm thanh đều làm cho Giản Trăn Trăn đã tỉnh đang giả bộ ngủ chấn động trong lòng.
“Bùm bùm ——”
Tim của nàng đập thình thịch không chịu khống chế, nàng rõ ràng đã chết a!
Nàng nhớ rất rõ ràng, mặc kệ lúc loạn tặc xông vào cung, hay là lúc Hoàng Hậu nương nương đốt đuốc, nàng đều không có hy vọng sống sót.
Xe lửa đúng giờ lăn bánh, trừ bỏ tiếng lăn bánh của xe lửa còn có vài tiếng nói chuyện cố gắng đè thấp vang lên bên tai Giản Trăn Trăn, đầu tiên là một giọng nói trong trẻo của một chàng trai : “Đồng chí Tống Tiểu Vân, cô ấy có hạ sốt không?”
Sau đó chính là giọng nói nhu hòa của một cô gái : “Tôi vừa sờ trán cô ấy, nhiệt độ trên trán cô ấy và tôi không sai biệt lắm, chắc hẳn cô ấy không có việc gì.” Trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy cảm giác may mắn. Giản Trăn Trăn bị sốt cao quá nhanh, cô ấy còn mất đi ý thức làm cho Tống Tiểu Vân bị dọa cho nhảy dựng, may mắn hiện tại cô ấy đã hạ sốt.
Lúc này lại có một giọng nói của một cô gái khác, giọng nói này có chút bén nhọn còn mang theo oán trách : “Còn không phải là bị sốt cao hay sao, nào có ai kiều khí như cô ấy, sau đó không phải chúng ta đã đút thuốc cho cô ấy sao.”
Nghe được cô gái này nói như vậy, trong lòng Tống Tiểu Vân mang theo chút bất mãn, cô lên tiếng : “Đồng chí Chúc Hỉ, đồng chí Giản Trăn Trăn phát sinh bệnh, vẫn là sốt cao, trước đó cô lại không phải không sờ qua trán của cô ấy, lúc ấy trán cô ấy nóng đến mức có thể nấu được trứng gà!”
Chúc Hỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Cô muốn tới làm người tốt? Tôi vẫn là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy không đúng.”
Chúc Hỉ vừa nói ra lời này, hai người khác đều trầm mặc, là bọn họ tâm thô đại ý không chú ý.
Giản Trăn Trăn cẩn thận nghe, trừ bỏ tiếng nói của mấy người bọn họ, bên cạnh còn có tiếng những người khác đang đi đường, đang ăn cái gì đó, đang uống nước, còn cả tiếng có người đang ngủ gà ngủ gật … Này đó âm thanh đều làm cho Giản Trăn Trăn đã tỉnh đang giả bộ ngủ chấn động trong lòng.
“Bùm bùm ——”
Tim của nàng đập thình thịch không chịu khống chế, nàng rõ ràng đã chết a!
Nàng nhớ rất rõ ràng, mặc kệ lúc loạn tặc xông vào cung, hay là lúc Hoàng Hậu nương nương đốt đuốc, nàng đều không có hy vọng sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.