Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70
Chương 31:
Đại Hà Đông Lưu
23/11/2023
Ngày mai đến phiên Giản Trăn Trăn cùng Chúc Hỉ nấu cơm, nhưng Giản Trăn Trăn xin nghỉ, Tống Tiểu Vân chủ động đưa ra ý kiến: “Ngày mai tôi nấu cơm thay cô, chờ lần tới tôi có việc xin nghỉ cô lại nấu thay trở lại là được rồi.”
Giản Trăn Trăn cong cong đôi mắt: “Được, vậy phiền toái cô, tôi đang lo giữa trưa làm sao bây giờ.”
Bữa sáng, bữa tối cô đều có mặt ở chỗ này, nhưng bữa giữa trưa thì cô lại không có biện pháp nào, đang định mở miệng đâu, Tống Tiểu Vân đã chủ động nói hỗ trợ cô, Giản Trăn Trăn đem phần tình cảm này ghi nhớ.
Chờ ăn xong cơm, Trương Văn Thư lại gõ gõ đánh đánh trong chốc lát, cái tủ kia liền sửa được rồi: “Như vậy là được, quay đầu lại cô đi mua một cái khóa là có thể dùng.”
Giản Trăn Trăn nói cảm ơn, dọn tủ về trong phòng. Ba người khác nhìn thấy báo chí cũ cô để trên mặt đất có chút tò mò hỏi: “Cô mua báo cũ này làm gì?”
Giản Trăn Trăn: “Lúc nhàn rỗ tôi muốn xem một chút, sau khi xem xong còn có thể dùng chúng nó dán tường.”
Chỗ ở của bọn họ tường là đất nung, sờ một phen không đến mức bị một tay toàn bùn, nhưng khẳng định không được sạch sẽ như gạch đỏ, dùng báo cũ dán tường cũng là chuyện bình thường.
Chúc Hỉ nhìn thoáng qua số lượng báo cũ của của Gian Trăn Trăn, không khách khí nói: “Chờ cô xem xong rồi cho chúng tôi một ít, như vậy tôi liền không cần mua.”
Giản Trăn Trăn: “Được.”
Tống Tiểu Vân còn thấy được mấy quyển sách giáo khoa cũ: “Chỗ sách giáo khoa này cô mua làm cái gì?”
Giản Trăn Trăn: “Cũng dùng để tống cổ thời gian.”
Nghe thế, Tô Duyệt Hoa nhịn không được trợn trắng mắt: “Nào có nhiều thời gian nhàn hạ như vậy, xuống đất làm việc không mệt sao.”
Giản Trăn Trăn cười cười, không giải thích.
“Xôn xao ——”
Vào nửa đêm, trời lại mưa, cơn mưa hôm nay còn lớn hơn cơn mưa đêm hôm qua. Chúc Hỉ lo lắng trong chốc lát, sau đó mới nhớ ra mái nhà của bọn họ đã đươc Trương Văn Thư tu bổ, vi trí của cô sẽ không bị dột mưa, nhưng hôm nay đến phiên chỗ ngủ của Giản Trăn Trăn bị dột nước. Giản Trăn Trăn không thể không dậy dọn dẹp đồ vật của mình, rồi đi lấy đồ đựng nước.
Bởi vì đêm nay mưa khá lớn, cô không thể ngủ, bởi vì trong chốc lát đồ đựng nước đã đầy, cô cần phải kịp thời mang đi đổ.
Giản Trăn Trăn cong cong đôi mắt: “Được, vậy phiền toái cô, tôi đang lo giữa trưa làm sao bây giờ.”
Bữa sáng, bữa tối cô đều có mặt ở chỗ này, nhưng bữa giữa trưa thì cô lại không có biện pháp nào, đang định mở miệng đâu, Tống Tiểu Vân đã chủ động nói hỗ trợ cô, Giản Trăn Trăn đem phần tình cảm này ghi nhớ.
Chờ ăn xong cơm, Trương Văn Thư lại gõ gõ đánh đánh trong chốc lát, cái tủ kia liền sửa được rồi: “Như vậy là được, quay đầu lại cô đi mua một cái khóa là có thể dùng.”
Giản Trăn Trăn nói cảm ơn, dọn tủ về trong phòng. Ba người khác nhìn thấy báo chí cũ cô để trên mặt đất có chút tò mò hỏi: “Cô mua báo cũ này làm gì?”
Giản Trăn Trăn: “Lúc nhàn rỗ tôi muốn xem một chút, sau khi xem xong còn có thể dùng chúng nó dán tường.”
Chỗ ở của bọn họ tường là đất nung, sờ một phen không đến mức bị một tay toàn bùn, nhưng khẳng định không được sạch sẽ như gạch đỏ, dùng báo cũ dán tường cũng là chuyện bình thường.
Chúc Hỉ nhìn thoáng qua số lượng báo cũ của của Gian Trăn Trăn, không khách khí nói: “Chờ cô xem xong rồi cho chúng tôi một ít, như vậy tôi liền không cần mua.”
Giản Trăn Trăn: “Được.”
Tống Tiểu Vân còn thấy được mấy quyển sách giáo khoa cũ: “Chỗ sách giáo khoa này cô mua làm cái gì?”
Giản Trăn Trăn: “Cũng dùng để tống cổ thời gian.”
Nghe thế, Tô Duyệt Hoa nhịn không được trợn trắng mắt: “Nào có nhiều thời gian nhàn hạ như vậy, xuống đất làm việc không mệt sao.”
Giản Trăn Trăn cười cười, không giải thích.
“Xôn xao ——”
Vào nửa đêm, trời lại mưa, cơn mưa hôm nay còn lớn hơn cơn mưa đêm hôm qua. Chúc Hỉ lo lắng trong chốc lát, sau đó mới nhớ ra mái nhà của bọn họ đã đươc Trương Văn Thư tu bổ, vi trí của cô sẽ không bị dột mưa, nhưng hôm nay đến phiên chỗ ngủ của Giản Trăn Trăn bị dột nước. Giản Trăn Trăn không thể không dậy dọn dẹp đồ vật của mình, rồi đi lấy đồ đựng nước.
Bởi vì đêm nay mưa khá lớn, cô không thể ngủ, bởi vì trong chốc lát đồ đựng nước đã đầy, cô cần phải kịp thời mang đi đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.