Từ Nữ Thái Y Thành Thầy Thuốc Ở Thập Niên 70
Chương 47:
Đại Hà Đông Lưu
30/11/2023
Giang Thanh Hòa đi tới phòng bếp, Khúc Thắng Bá cũng theo vào phòng bếp xem củi lửa đi. Giang Thanh Hòa một bên bận việc trên tay, một bên hỏi hắn trong khoảng thời gian này ra cửa có thuận lợi hay không? Đáng tiếc từ trong miệng con trai bà vĩnh viện chỉ nghe được hai chữ thuận lợi, hắn không nói, bà chỉ có thể chính mình mở miệng.
“Trong khoảng thời gian con ra cửa lần này, trong thôn chúng ta xảy ra một chuyện lớn.”
Không đợi Khúc Thắng Bá tiếp lời, Giang Thanh Hòa một bên gõ trứng gà một bên tiếp tục nói tiếp, “Đại đội chúng ta tới bốn thanh niên trí thức, ba nữ một nam, trong đó có một người hiện tại chính là bác sĩ của chúng ta, về sau có người bị bệnh, liền có thể đến trạm y tế xem bệnh.
Nghe thấy tin tức này, Khúc Thắng bá tới hứng thú, “Y thuật thế nào?”
Thanh niên trí thức tới đại đội bọn họ đều là tốt nghiệp cấp ba, tuổi hẳn không lớn, thật sự có bản lĩnh?
Giang Thanh Hòa nhịn không được cười: “Hẳn là không tồi, mẹ nghe nói còn tốt hơn so với bác sĩ Tần. Cháu trai nhà thím Vương con bị bệnh mấy ngày, đi khám ở trạm y tế, không mất bao lâu đã tốt rồi, hiệu quả nhanh chóng, hơn nữa lại không tốn đồng tiền gì, đứa nhỏ cũng không bị lăn lộn. Còn có chú Lưu Tứ, đầu gối của ông ấy vừa đến ngày mưa sẽ chịu không nổi, hiện tại cầm mấy đơn thuốc dán từ trạm y tế, sau khi dán lên, ông ấy nói buổi tối đã có thể ngủ ngon.”
Khúc Thắng Bá nhịn không được nhướng mày: “Trong nhà vị bác sĩ đó có người học y sao?”
Giang Thanh Hòa: “Không nghe nói, nhưng hẳn là vậy đi.”
Khúc Thắng Bá chậm rãi gật gật đầu: “Chuyện tốt.”
Giang Thanh Hòa có bệnh cũ đau đầu, khi bệnh cũ tái phát bà đã đi bệnh viện công xã lấy thuốc, tuy rằng nói không trông cậy vào thuốc của trạm y tế, nhưng bây giờ nếu ngày thường bị đau đầu nhức óc thì cũng không cần phải đi xa như vậy.
Giang Thanh Hòa tươi cười càng xán lạn chút: “Đúng vậy, chuyện tốt.”
Chỉ là sau khi cười xong, Giang Thanh Hòa nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, liền tính trong nhà bà có hai người làm công nhân, nhưng bà thật sự đau lòng tiền thuốc, chỉ là không uống thuốc cũng không được, nếu bệnh tái phát, đầu đau làm cho bà sống không bằng chết.
“Trong khoảng thời gian con ra cửa lần này, trong thôn chúng ta xảy ra một chuyện lớn.”
Không đợi Khúc Thắng Bá tiếp lời, Giang Thanh Hòa một bên gõ trứng gà một bên tiếp tục nói tiếp, “Đại đội chúng ta tới bốn thanh niên trí thức, ba nữ một nam, trong đó có một người hiện tại chính là bác sĩ của chúng ta, về sau có người bị bệnh, liền có thể đến trạm y tế xem bệnh.
Nghe thấy tin tức này, Khúc Thắng bá tới hứng thú, “Y thuật thế nào?”
Thanh niên trí thức tới đại đội bọn họ đều là tốt nghiệp cấp ba, tuổi hẳn không lớn, thật sự có bản lĩnh?
Giang Thanh Hòa nhịn không được cười: “Hẳn là không tồi, mẹ nghe nói còn tốt hơn so với bác sĩ Tần. Cháu trai nhà thím Vương con bị bệnh mấy ngày, đi khám ở trạm y tế, không mất bao lâu đã tốt rồi, hiệu quả nhanh chóng, hơn nữa lại không tốn đồng tiền gì, đứa nhỏ cũng không bị lăn lộn. Còn có chú Lưu Tứ, đầu gối của ông ấy vừa đến ngày mưa sẽ chịu không nổi, hiện tại cầm mấy đơn thuốc dán từ trạm y tế, sau khi dán lên, ông ấy nói buổi tối đã có thể ngủ ngon.”
Khúc Thắng Bá nhịn không được nhướng mày: “Trong nhà vị bác sĩ đó có người học y sao?”
Giang Thanh Hòa: “Không nghe nói, nhưng hẳn là vậy đi.”
Khúc Thắng Bá chậm rãi gật gật đầu: “Chuyện tốt.”
Giang Thanh Hòa có bệnh cũ đau đầu, khi bệnh cũ tái phát bà đã đi bệnh viện công xã lấy thuốc, tuy rằng nói không trông cậy vào thuốc của trạm y tế, nhưng bây giờ nếu ngày thường bị đau đầu nhức óc thì cũng không cần phải đi xa như vậy.
Giang Thanh Hòa tươi cười càng xán lạn chút: “Đúng vậy, chuyện tốt.”
Chỉ là sau khi cười xong, Giang Thanh Hòa nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, liền tính trong nhà bà có hai người làm công nhân, nhưng bà thật sự đau lòng tiền thuốc, chỉ là không uống thuốc cũng không được, nếu bệnh tái phát, đầu đau làm cho bà sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.