Chương 19: Anh họ trợ lý
Tước Minh
04/12/2019
Editor: L.N.H.T
Bộ phim “Nhà có một người già” quay tại thành phố, trong đoàn làm phim lại có anh Bảo là người quen, còn có một người không thể giải thích lý do, trên thực tế Dư Uyển Uyển là một người lọc lõi lăn lộn ở đoàn làm phim hơn nhiều năm…
Cho nên Dư Uyển Uyển khuyên mẹ cô, mẹ vẫn nên an tâm ở lại tiệm may quần áo đi! Tự cô có thể đến chỗ quay phim được.
Nhưng Khâu Vân Vân sống chết không đồng ý, hơn nữa còn ngang ngược tùy hứng đủ kiểu, không thể không đi.
Theo ý bà, Dư Uyển Uyển là một cô gái chưa từng trải qua việc đời, đoàn làm phim lớn như vậy, nhân viên đông đúc phức tạp như thế, còn đều là người trưởng thành, sao bà có thể yên tâm được?
Vì vậy Khâu Vân Vân giao cửa hàng lại cho chị của bà trông coi, thà rằng buổi tối thức khuya làm đêm cũng muốn coi chừng Dư Uyển Uyển.
Dư Uyển Uyển cũng bị bà làm cho nóng nảy, “Ban ngày mẹ đi theo con quay phim, buổi tối còn tăng ca, mẹ có cần thân thể này nữa không vậy? Một mình dì cả trông quán cũng bận lắm đấy?”
Dì cả của Dư Uyển Uyển tên là Khâu Nhân Nhân, hai tháng trước bị Khâu Vân Vân thành công lừa gạt kéo vào trong tiệm may.
Thật ra nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ đến lớn hai chị em Khâu Vân Vân và Khâu Nhân Nhân đều đi không đúng hướng lắm.
Khâu Vân Vân vẫn cảm thấy chị của bà luôn cúi đầu với thế tục, tầm thường đủ kiểu, thỏa hiệp đủ nơi…
Khâu Nhân Nhân cũng xem thường, chán ghét em gái của mình. Bà cảm thấy hư vinh là một loại bệnh cần phải trị!
Hai chị em sinh ra trong một gia tộc nghèo, cùng được bà nội hun đúc về lịch sử vinh hoa của gia tộc, cùng được đào tạo nghi thức khuê các. Nhưng sau khi lớn lên tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Khâu Vân Vân nghe về nhà của mình, ba đời trước kia vinh hoa cỡ nào, sĩ diện ra sao.
Khâu Nhân Nhân lại nhớ kỹ, ông nội bị cường hào đánh phân ruộng đất… gia tộc từ thịnh cho đến suy thê thảm chừng nào…
Thật ra Khâu Nhân Nhân cũng rất xinh đẹp, chỉ là không thích ăn diện thôi.
Lúc còn trẻ càng quá đáng hơn, luôn che đậy kín mít, thậm chí là còng lưng khom eo, hận không thể giấu mình vào trong góc tối mới có thể cảm thấy an toàn…
Mà điều này theo như Khâu Vân Vân thì chính là nhát gan, vô dụng!
Khâu Nhân Nhân ở độ tuổi hoa như thế gả cho một người đàn ông đi lính lớn hơn bà sáu tuổi, thành một quân tẩu vẻ vang…
Anh rể suốt năm không về nhà được một lần, vậy có khác gì ở góa chứ? Nhưng Khâu Nhân Nhân lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà ông ta, chăm sóc người lớn trong nhà…
Kết quả… cưới chưa được mấy năm, chân của anh rể xảy ra chuyện.
Chuyển nghề quay về cũng là tàn tật, không còn cách nào bèn mở một tiệm sửa xe đạp…
Về sau cuộc sống hết sức khổ cực. Khâu Nhân Nhân không chỉ chịu nhìu đau khổ chăm sóc già trẻ trong nhà, mà còn phải liều mạng làm việc kiếm tiền…
Khâu Vân Vân vẫn luôn cảm thấy chị của bà có lo nghĩ cũng vô dụng, không hăng hái, không khát vọng, vất vả vô vi[1], không ngừng chà đạp tiêu tốn tuổi hoa đẹp đẽ của mình.
[1] Vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ.
Khâu Nhân Nhân lại cảm thấy em gái mình mắt cao tay thấp[2], làm người cực đoan không đáng tin cậy, nói khó nghe chút chính là thân thể tiểu thư mệnh người hầu.
[2] Mắt cao tay thấp: nói như rồng leo, làm như mèo mửa; sáng ba chiều bốn.
Cho dù không cúi đầu trước số phận, thì bạn còn có thể làm gì? Trở về cuộc sống giàu có ba đời trước, có thể sao? Từ sáng đến tối chỉ biết hoang tưởng? Vậy không bằng sống mọt cuộc sống chân thật!
Cho nên hai chị em vẫn luôn có chút mâu thuẫn với nhau.
Nhưng hơn mười năm, vết thương cũ của anh rể tái phát phải nhập viện, không thể chữa khỏi, cha mẹ anh rể lo nhiều việc, cháu trai thì thi lên đại học… Mỗi một lần nhà chị có việc thì cho dù cắn răng Khâu Vân Vân cũng phải góp chút tiền giúp đỡ nhà chị gái.
Khâu Vân Vân có nhiều ý kiến với chị của mình, nhưng thật sự cũng yêu thương bà, tại sao mệnh lại khổ như vậy chứ?
Khâu Nhân Nhân chưa bao giờ từ chối ý tốt của em gái mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy em gái mình ra vẻ giàu có, lãng phí tiền bạc thì lại không nhịn được châm chọc phê bình bà sống đến chừng tuổi này rồi còn không hiểu chuyện…
Chỉ là tình chị em bao nhiêu năm qua cứ thế mà xuất hiện… Hai người không ngừng bất mãn đối phương, nhưng lại không ngừng chăm sóc lẫn nhau…
Lần này Khâu Vân Vân mở tiệm may kiếm tiền, lập tức rước Khâu Nhân Nhân tới… Thật ra Khâu Nhân Nhân đã sớm nghỉ việc rồi, hiện đang bán thức ăn ở chợ.
Theo Khâu Vân Vân, chị của bà đang chà đạp cuộc sống của mình, cho dù kinh doanh thì cũng phải có cuộc sống hoàn mỹ!
Khâu Nhân Nhân nói, “Em xem ngón tay chị thô thế này còn có thể sống cuộc sống hoàn mỹ sao?”
Khâu Vân Vân nói, “Sao không thể? Chỉ cần cầm kim lên là được.”
Lần này Dư Uyển Uyển quay phim, Khâu Vân Vân rất lo lắng, lúc đầu Khâu Nhân Nhân nghĩ một mình bà có thể trông tiệm. Sau đó nghe Dư Uyển Uyển nói, Khâu Vân Vân đi theo con gái sẽ rất mệt? Vì vậy bà lập tức gọi con trai Cố Lượng của mình tới.
Cố Lượng, anh họ của Dư Uyển Uyển, lớn hơn Dư Uyển Uyển hai tuổi, học đại học Luật.
Theo như Khâu Nhân Nhân nói, “Tiểu Lượng người to dáng cao 1m8, lại từng theo anh rể em học võ, hữu dụng hơn bà nội trợ trung niên như em nhiều. Để nó đi theo Uyển Uyển còn tốt hơn là em đi.”
“…” Khâu Vân Vân chẳng khác bà nội trợ trung niên.
Vì vậy anh họ Cố Lượng cao to da đen gia nhập đoàn làm phim cùng Dư Uyển Uyển.
Thật ra nếu Khâu Nhân Nhân không gọi Cố Lượng tới, Cố Lượng cũng tự mình tìm việc làm. Từ nhỏ đứa bé này đã biết điều kiện gia đình không tốt cho nên rất liều mạng nỗ lực.
Bởi vì nhà nghèo nên Cố Lượng đã sớm nếm được tình người ấm lạnh. Mặc dù dì nhỏ Khâu Vân Vân nhiều tật xấu, thích tranh luận với mẹ, nhìn kiểu gì cũng không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế, Khâu Vân Vân vẫn luôn dùng cách không mấy rõ ràng chăm sóc nhà bọn họ.
Cho nên em họ Dư Uyển Uyển có chuyện, mặc dù Cố Lượng hy sinh cơ hội kiếm tiền nhưng vẫn rất bằng lòng giúp đỡ.
Cố Lượng vừa theo Dư Uyển Uyển tới đoàn làm phim thì lập tức tạo quan hệ với anh Bảo.
Dáng dấp Cố Lượng cao lớn thô kệch, da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là một người vận động, hoàn toàn không nhìn ra là một học bá[3].
[3] Học bá: học sinh giỏi, tự dưng thấy để học bá nó hay hơn:v
Anh Bảo có chút không tin anh là anh trai của Dư Uyển Uyển, nhưng nhìn kỹ mặt của hai người thì vẫn có nét giống nhau.
“Em học Luật à?” Anh Bảo cũng mới tốt nghiệp năm nay, lớn hơn Cố Lượng hai tuổi.
“Còn học phụ cả kinh tế nữa.” Cố Lượng là cậu trai rất cởi mở, rất dễ tiếp xúc với người khác.
“Được đấy, sau khi tốt nghiệp một mình cầm hai bằng[4] nhỉ? Tiếng Anh của em tốt chứ?”
[4] Ở đây raw là hai vị, là CL học 2 cái bằng chính và phụ.
“Cũng tạm ạ, nói thật tiếng Anh của em thua em ấy đấy ạ.” Cố Lượng vừa nói vừa cười đùa, vỗ vỗ đầu Dư Uyển Uyển. Các kỹ năng của Dư Uyển Uyển đều là do mẹ cô dùng tiền mà có được…
Cố Lượng vốn là một người có tính hướng ngoại, giỏi giao tiếp với người khác, lại là người có năng lực.
Kiếp trước, khi học đến năm thứ tư, Cố Lượng bị trai đẹp giàu có cướp bạn gái… tính tình trở nên u ám lạnh lùng. Khi đó Cố Lượng nhịn cơn tức xin vào làm cho một công ty đa quốc gia. Làm được hai năm thì bị công ty điều đi Italy…
Kể từ đó Cố Lượng cố gắng phấn đấu trên con đường người chiến thắng…
Về sau, thẳng đến khi cưới một cô gái Hoa kiều không biết nói tiếng Trung…
Dì Khâu Nhân Nhân của Dư Uyển Uyển lúc còn trẻ chịu nhìu đau khổ liều mạng làm việc, ngóng trông con trai mình thành tài…
Lúc tuổi già cuộc sống lại giàu có nhàn hạ, Cố Lượng mời một bảo mẫu về cho hai vợ chồng già. Thế nhưng hai ông bà lại trông sao trông trăng trông cháu trai… Cố Lượng từng muốn đón hai ông bà qua, nhưng hai vợ chồng già lại sống chết không đồng ý…
Đợi đến khi ông cụ bị tai nạn ngoài ý muốn, Cố Lượng trở về nước, đứng ở trước mộ bia gào khóc… Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, kiếm thêm nhiều tiền cũng vô dụng.
Kiếp này, trong vô hình Dư Uyển Uyển đã thay đổi gia đình của mình, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới gia đình nhà dì.
Không biết Cố Lượng sẽ thay đổi như thế nào?
Ba người trẻ tuổi đứng ở một bên tán gẫu không lâu thì Cốc Tuyết Hàm đóng vai Tam Anh đúng lúc từ bên ngoài đi vào, hơi nghiêng đầu nói với trợ lý của mình: “Không biết bây giờ các cô gái được cha mẹ dạy dỗ thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đầu quen bạn trai.”
Vẻ mặt em gái trợ lý lúng túng muốn rẽ lối cho cô ta nhưng vì không đủ kinh nghiệm cho nên không biết phải nói gì.
Chị Cốc nhà cô ấy quá thẳng tính[5], chính cô ấy cũng biết. Trợ lý trước cũng vì cách nói chuyện độc mồm độc miệng của chị Cốc mà không chịu nổi, lựa chọn rời đi…
[5] Thẳng tính: Tính cách thẳng thắng cứng nhắc
Cho tới bây giờ, em gái trợ lý mới nhìn sắc mặt kỳ quái của nhóm ba người kia, thật sự vô năng vô lực…
Trước khi Cố Lượng tới đây đã chuẩn bị tốt tâm lý, đoàn làm phim là một xã hội nhỏ, hạng người gì cũng có.
Chỉ là anh không ngờ Cốc Tuyết Hàm vẫn luôn rất tận tuỵ, rất chuyên nghiệp đóng vai nàng dâu đanh đá, nhỏ mọn hẹp hòi lại là người như vậy?
Chưa làm rõ chuyện gì đã mở miệng nói bóng nói gió kẹp thương đeo gậy… Em họ anh rất ngoan, cũng không thích nói chuyện, từng đắc tội với Cốc Tuyết Hàm à?
Trong lúc nhất thời, Cố Lượng cứng lại, sắc mặt cũng hơi có xu hướng biến thành màu đen. Điều này khiến cho Cố Lượng luôn nhìn về phía trước có chút kinh khủng…
Trợ lý nhỏ đáng thương cũng sắp sợ quá mà khóc tới nơi rồi.
Cố Lượng biết nếu làm căng với Cốc Tuyết Hàm, không biết sẽ có hậu quả thế nào?
Nhưng sau này em họ còn phải tiếp tục với nghề này… Ít nhất hiện tại phải an phận, phải biết cách ứng xử với người khác.
Chỉ là muốn anh nhìn em họ vừa đến đã bị “giẫm đạp”, trong lòng của anh cực kỳ khó chịu…
Vẫn là anh Bảo xem tình thế xen vào nói: “Chị Cốc, chị tới rồi. Đây là Tiểu Dư diễn vai Lục Anh của đoàn làm phim chúng ta, đây là anh trai của em ấy.”
Anh Bảo đổi đề tài, nhưng anh Bảo là một nhân vật nhỏ, mặc dù là phó đạo diễn nhưng vẫn không có tiếng tăm. Tối thiểu vẫn chưa tới mức để chị Cốc phải nể mặt anh.
Vì vậy Cốc Tuyết Hàm kiêu ngạo khinh thường nhìn Dư Uyển Uyển một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Cách đó không xa còn nghe thấy Cốc Tuyết Hàm nói với cô trợ lý nhỏ: “Con gái trẻ tuổi bây giờ không có chút năng lực diễn xuất nào, nguyên một đám chỉ biết đi cửa sau. Một phó đạo diễn nhỏ xíu cũng muốn dính đến, động một chút là ôm đùi. Cho là mình bán rẻ thanh xuân có thể đổi được thứ gì? Không chừng sau này sẽ hối hận đấy!”
“…” Dư Uyển Uyển không có chút diễn xuất, cùng anh họ bị xem thành bạn trai bất lương, cùng với bắp đùi anh Bảo ba mặt nhìn nhau, không nói được câu nào ra miệng.
Bộ phim “Nhà có một người già” quay tại thành phố, trong đoàn làm phim lại có anh Bảo là người quen, còn có một người không thể giải thích lý do, trên thực tế Dư Uyển Uyển là một người lọc lõi lăn lộn ở đoàn làm phim hơn nhiều năm…
Cho nên Dư Uyển Uyển khuyên mẹ cô, mẹ vẫn nên an tâm ở lại tiệm may quần áo đi! Tự cô có thể đến chỗ quay phim được.
Nhưng Khâu Vân Vân sống chết không đồng ý, hơn nữa còn ngang ngược tùy hứng đủ kiểu, không thể không đi.
Theo ý bà, Dư Uyển Uyển là một cô gái chưa từng trải qua việc đời, đoàn làm phim lớn như vậy, nhân viên đông đúc phức tạp như thế, còn đều là người trưởng thành, sao bà có thể yên tâm được?
Vì vậy Khâu Vân Vân giao cửa hàng lại cho chị của bà trông coi, thà rằng buổi tối thức khuya làm đêm cũng muốn coi chừng Dư Uyển Uyển.
Dư Uyển Uyển cũng bị bà làm cho nóng nảy, “Ban ngày mẹ đi theo con quay phim, buổi tối còn tăng ca, mẹ có cần thân thể này nữa không vậy? Một mình dì cả trông quán cũng bận lắm đấy?”
Dì cả của Dư Uyển Uyển tên là Khâu Nhân Nhân, hai tháng trước bị Khâu Vân Vân thành công lừa gạt kéo vào trong tiệm may.
Thật ra nói đi cũng phải nói lại, từ nhỏ đến lớn hai chị em Khâu Vân Vân và Khâu Nhân Nhân đều đi không đúng hướng lắm.
Khâu Vân Vân vẫn cảm thấy chị của bà luôn cúi đầu với thế tục, tầm thường đủ kiểu, thỏa hiệp đủ nơi…
Khâu Nhân Nhân cũng xem thường, chán ghét em gái của mình. Bà cảm thấy hư vinh là một loại bệnh cần phải trị!
Hai chị em sinh ra trong một gia tộc nghèo, cùng được bà nội hun đúc về lịch sử vinh hoa của gia tộc, cùng được đào tạo nghi thức khuê các. Nhưng sau khi lớn lên tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Khâu Vân Vân nghe về nhà của mình, ba đời trước kia vinh hoa cỡ nào, sĩ diện ra sao.
Khâu Nhân Nhân lại nhớ kỹ, ông nội bị cường hào đánh phân ruộng đất… gia tộc từ thịnh cho đến suy thê thảm chừng nào…
Thật ra Khâu Nhân Nhân cũng rất xinh đẹp, chỉ là không thích ăn diện thôi.
Lúc còn trẻ càng quá đáng hơn, luôn che đậy kín mít, thậm chí là còng lưng khom eo, hận không thể giấu mình vào trong góc tối mới có thể cảm thấy an toàn…
Mà điều này theo như Khâu Vân Vân thì chính là nhát gan, vô dụng!
Khâu Nhân Nhân ở độ tuổi hoa như thế gả cho một người đàn ông đi lính lớn hơn bà sáu tuổi, thành một quân tẩu vẻ vang…
Anh rể suốt năm không về nhà được một lần, vậy có khác gì ở góa chứ? Nhưng Khâu Nhân Nhân lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà ông ta, chăm sóc người lớn trong nhà…
Kết quả… cưới chưa được mấy năm, chân của anh rể xảy ra chuyện.
Chuyển nghề quay về cũng là tàn tật, không còn cách nào bèn mở một tiệm sửa xe đạp…
Về sau cuộc sống hết sức khổ cực. Khâu Nhân Nhân không chỉ chịu nhìu đau khổ chăm sóc già trẻ trong nhà, mà còn phải liều mạng làm việc kiếm tiền…
Khâu Vân Vân vẫn luôn cảm thấy chị của bà có lo nghĩ cũng vô dụng, không hăng hái, không khát vọng, vất vả vô vi[1], không ngừng chà đạp tiêu tốn tuổi hoa đẹp đẽ của mình.
[1] Vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ.
Khâu Nhân Nhân lại cảm thấy em gái mình mắt cao tay thấp[2], làm người cực đoan không đáng tin cậy, nói khó nghe chút chính là thân thể tiểu thư mệnh người hầu.
[2] Mắt cao tay thấp: nói như rồng leo, làm như mèo mửa; sáng ba chiều bốn.
Cho dù không cúi đầu trước số phận, thì bạn còn có thể làm gì? Trở về cuộc sống giàu có ba đời trước, có thể sao? Từ sáng đến tối chỉ biết hoang tưởng? Vậy không bằng sống mọt cuộc sống chân thật!
Cho nên hai chị em vẫn luôn có chút mâu thuẫn với nhau.
Nhưng hơn mười năm, vết thương cũ của anh rể tái phát phải nhập viện, không thể chữa khỏi, cha mẹ anh rể lo nhiều việc, cháu trai thì thi lên đại học… Mỗi một lần nhà chị có việc thì cho dù cắn răng Khâu Vân Vân cũng phải góp chút tiền giúp đỡ nhà chị gái.
Khâu Vân Vân có nhiều ý kiến với chị của mình, nhưng thật sự cũng yêu thương bà, tại sao mệnh lại khổ như vậy chứ?
Khâu Nhân Nhân chưa bao giờ từ chối ý tốt của em gái mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy em gái mình ra vẻ giàu có, lãng phí tiền bạc thì lại không nhịn được châm chọc phê bình bà sống đến chừng tuổi này rồi còn không hiểu chuyện…
Chỉ là tình chị em bao nhiêu năm qua cứ thế mà xuất hiện… Hai người không ngừng bất mãn đối phương, nhưng lại không ngừng chăm sóc lẫn nhau…
Lần này Khâu Vân Vân mở tiệm may kiếm tiền, lập tức rước Khâu Nhân Nhân tới… Thật ra Khâu Nhân Nhân đã sớm nghỉ việc rồi, hiện đang bán thức ăn ở chợ.
Theo Khâu Vân Vân, chị của bà đang chà đạp cuộc sống của mình, cho dù kinh doanh thì cũng phải có cuộc sống hoàn mỹ!
Khâu Nhân Nhân nói, “Em xem ngón tay chị thô thế này còn có thể sống cuộc sống hoàn mỹ sao?”
Khâu Vân Vân nói, “Sao không thể? Chỉ cần cầm kim lên là được.”
Lần này Dư Uyển Uyển quay phim, Khâu Vân Vân rất lo lắng, lúc đầu Khâu Nhân Nhân nghĩ một mình bà có thể trông tiệm. Sau đó nghe Dư Uyển Uyển nói, Khâu Vân Vân đi theo con gái sẽ rất mệt? Vì vậy bà lập tức gọi con trai Cố Lượng của mình tới.
Cố Lượng, anh họ của Dư Uyển Uyển, lớn hơn Dư Uyển Uyển hai tuổi, học đại học Luật.
Theo như Khâu Nhân Nhân nói, “Tiểu Lượng người to dáng cao 1m8, lại từng theo anh rể em học võ, hữu dụng hơn bà nội trợ trung niên như em nhiều. Để nó đi theo Uyển Uyển còn tốt hơn là em đi.”
“…” Khâu Vân Vân chẳng khác bà nội trợ trung niên.
Vì vậy anh họ Cố Lượng cao to da đen gia nhập đoàn làm phim cùng Dư Uyển Uyển.
Thật ra nếu Khâu Nhân Nhân không gọi Cố Lượng tới, Cố Lượng cũng tự mình tìm việc làm. Từ nhỏ đứa bé này đã biết điều kiện gia đình không tốt cho nên rất liều mạng nỗ lực.
Bởi vì nhà nghèo nên Cố Lượng đã sớm nếm được tình người ấm lạnh. Mặc dù dì nhỏ Khâu Vân Vân nhiều tật xấu, thích tranh luận với mẹ, nhìn kiểu gì cũng không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế, Khâu Vân Vân vẫn luôn dùng cách không mấy rõ ràng chăm sóc nhà bọn họ.
Cho nên em họ Dư Uyển Uyển có chuyện, mặc dù Cố Lượng hy sinh cơ hội kiếm tiền nhưng vẫn rất bằng lòng giúp đỡ.
Cố Lượng vừa theo Dư Uyển Uyển tới đoàn làm phim thì lập tức tạo quan hệ với anh Bảo.
Dáng dấp Cố Lượng cao lớn thô kệch, da ngăm đen, vừa nhìn đã biết là một người vận động, hoàn toàn không nhìn ra là một học bá[3].
[3] Học bá: học sinh giỏi, tự dưng thấy để học bá nó hay hơn:v
Anh Bảo có chút không tin anh là anh trai của Dư Uyển Uyển, nhưng nhìn kỹ mặt của hai người thì vẫn có nét giống nhau.
“Em học Luật à?” Anh Bảo cũng mới tốt nghiệp năm nay, lớn hơn Cố Lượng hai tuổi.
“Còn học phụ cả kinh tế nữa.” Cố Lượng là cậu trai rất cởi mở, rất dễ tiếp xúc với người khác.
“Được đấy, sau khi tốt nghiệp một mình cầm hai bằng[4] nhỉ? Tiếng Anh của em tốt chứ?”
[4] Ở đây raw là hai vị, là CL học 2 cái bằng chính và phụ.
“Cũng tạm ạ, nói thật tiếng Anh của em thua em ấy đấy ạ.” Cố Lượng vừa nói vừa cười đùa, vỗ vỗ đầu Dư Uyển Uyển. Các kỹ năng của Dư Uyển Uyển đều là do mẹ cô dùng tiền mà có được…
Cố Lượng vốn là một người có tính hướng ngoại, giỏi giao tiếp với người khác, lại là người có năng lực.
Kiếp trước, khi học đến năm thứ tư, Cố Lượng bị trai đẹp giàu có cướp bạn gái… tính tình trở nên u ám lạnh lùng. Khi đó Cố Lượng nhịn cơn tức xin vào làm cho một công ty đa quốc gia. Làm được hai năm thì bị công ty điều đi Italy…
Kể từ đó Cố Lượng cố gắng phấn đấu trên con đường người chiến thắng…
Về sau, thẳng đến khi cưới một cô gái Hoa kiều không biết nói tiếng Trung…
Dì Khâu Nhân Nhân của Dư Uyển Uyển lúc còn trẻ chịu nhìu đau khổ liều mạng làm việc, ngóng trông con trai mình thành tài…
Lúc tuổi già cuộc sống lại giàu có nhàn hạ, Cố Lượng mời một bảo mẫu về cho hai vợ chồng già. Thế nhưng hai ông bà lại trông sao trông trăng trông cháu trai… Cố Lượng từng muốn đón hai ông bà qua, nhưng hai vợ chồng già lại sống chết không đồng ý…
Đợi đến khi ông cụ bị tai nạn ngoài ý muốn, Cố Lượng trở về nước, đứng ở trước mộ bia gào khóc… Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, kiếm thêm nhiều tiền cũng vô dụng.
Kiếp này, trong vô hình Dư Uyển Uyển đã thay đổi gia đình của mình, cũng gián tiếp ảnh hưởng tới gia đình nhà dì.
Không biết Cố Lượng sẽ thay đổi như thế nào?
Ba người trẻ tuổi đứng ở một bên tán gẫu không lâu thì Cốc Tuyết Hàm đóng vai Tam Anh đúng lúc từ bên ngoài đi vào, hơi nghiêng đầu nói với trợ lý của mình: “Không biết bây giờ các cô gái được cha mẹ dạy dỗ thế nào? Mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đầu quen bạn trai.”
Vẻ mặt em gái trợ lý lúng túng muốn rẽ lối cho cô ta nhưng vì không đủ kinh nghiệm cho nên không biết phải nói gì.
Chị Cốc nhà cô ấy quá thẳng tính[5], chính cô ấy cũng biết. Trợ lý trước cũng vì cách nói chuyện độc mồm độc miệng của chị Cốc mà không chịu nổi, lựa chọn rời đi…
[5] Thẳng tính: Tính cách thẳng thắng cứng nhắc
Cho tới bây giờ, em gái trợ lý mới nhìn sắc mặt kỳ quái của nhóm ba người kia, thật sự vô năng vô lực…
Trước khi Cố Lượng tới đây đã chuẩn bị tốt tâm lý, đoàn làm phim là một xã hội nhỏ, hạng người gì cũng có.
Chỉ là anh không ngờ Cốc Tuyết Hàm vẫn luôn rất tận tuỵ, rất chuyên nghiệp đóng vai nàng dâu đanh đá, nhỏ mọn hẹp hòi lại là người như vậy?
Chưa làm rõ chuyện gì đã mở miệng nói bóng nói gió kẹp thương đeo gậy… Em họ anh rất ngoan, cũng không thích nói chuyện, từng đắc tội với Cốc Tuyết Hàm à?
Trong lúc nhất thời, Cố Lượng cứng lại, sắc mặt cũng hơi có xu hướng biến thành màu đen. Điều này khiến cho Cố Lượng luôn nhìn về phía trước có chút kinh khủng…
Trợ lý nhỏ đáng thương cũng sắp sợ quá mà khóc tới nơi rồi.
Cố Lượng biết nếu làm căng với Cốc Tuyết Hàm, không biết sẽ có hậu quả thế nào?
Nhưng sau này em họ còn phải tiếp tục với nghề này… Ít nhất hiện tại phải an phận, phải biết cách ứng xử với người khác.
Chỉ là muốn anh nhìn em họ vừa đến đã bị “giẫm đạp”, trong lòng của anh cực kỳ khó chịu…
Vẫn là anh Bảo xem tình thế xen vào nói: “Chị Cốc, chị tới rồi. Đây là Tiểu Dư diễn vai Lục Anh của đoàn làm phim chúng ta, đây là anh trai của em ấy.”
Anh Bảo đổi đề tài, nhưng anh Bảo là một nhân vật nhỏ, mặc dù là phó đạo diễn nhưng vẫn không có tiếng tăm. Tối thiểu vẫn chưa tới mức để chị Cốc phải nể mặt anh.
Vì vậy Cốc Tuyết Hàm kiêu ngạo khinh thường nhìn Dư Uyển Uyển một cái, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Cách đó không xa còn nghe thấy Cốc Tuyết Hàm nói với cô trợ lý nhỏ: “Con gái trẻ tuổi bây giờ không có chút năng lực diễn xuất nào, nguyên một đám chỉ biết đi cửa sau. Một phó đạo diễn nhỏ xíu cũng muốn dính đến, động một chút là ôm đùi. Cho là mình bán rẻ thanh xuân có thể đổi được thứ gì? Không chừng sau này sẽ hối hận đấy!”
“…” Dư Uyển Uyển không có chút diễn xuất, cùng anh họ bị xem thành bạn trai bất lương, cùng với bắp đùi anh Bảo ba mặt nhìn nhau, không nói được câu nào ra miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.