Chương 134
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Chuyện cũ một màn hiện hữu lại trong đầu, hỗn loạn, nặng nề mà thảm thiết.
Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm thế nào? Hoa gia các ngươi vì muốn leo lên quyền lực mà giẫm đạp lên mạng của mẫu phi hắn. Hắn không thể quên được, vĩnh viễn cũng không quên được, lúc còn nhỏ đã phải dùng tâm trạng gì nhìn mẫu phi bị ban cái chết ngay trước mặt.
Còn hắn, lại trở thành nguyên nhân dẫn tới sự bất trung của mẫu phi đối với phụ hoàng. Bị sỉ nhục, thậm chí còn làm con tin đưa tới quốc gia đối địch để bảo vệ hòa bình, gắn kết giữa hai nước.
Chuyện năm đó khiến hắn bị tổn thương sâu sắc, khiến hắn hằng đêm tỉnh dậy từ trong ác mộng. Hắn không ngừng nói với chính mình là phải vĩnh viễn nhớ kỹ hết thảy, hắn phải đứng ở vị trí quyền lực cao nhất, lãnh huyết, lãnh khốc, vô tình nhìn xuống tất cả những kẻ từng tổn thương tới người của hắn, dồn bọn người đó tới một góc chết không có đường về.
Chính điều này là hy vọng đã chống đỡ cho hắn sống tới bây giờ, mà mọi đau khổ này phát ra đều vì một câu nói của nữ nhân kia, chỉ một câu đơn giản mà khiến cho cuộc sống của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc Hiên Viên Khanh Trần sinh ra thì đã nhận được hết vinh sủng, hắn chính là hoàng tử mà mọi người của vương triều Đại Nguyệt mong chờ. Tuy hắn không phải là con trai trưởng nhưng mẫu phi của hắn là người có thân phận cao quý, đồng thời rất được phụ hoàng hắn sủng ái.
Nhất là ngày hắn sinh, Đại Nguyệt vốn đang mưa to gió lớn chợt ngừng hẳn. Cặp mắt yêu dị kia cũng được người ta nói là dị tướng, sẽ mang tới những vận may vô tận cho Đại Nguyệt.
Tất cả mọi người đều nói hắn sinh ra là để kế thừa đại thống.
Mẫu phi của sinh ra trong một gia đình danh môn, là con gái của ân sư của phụ hoàng, không chỉ có mỹ mạo mà còn bác học đa tài. Sau khi phụ hoàng đăng cơ, người vẫn luôn lo lắng, suy nghĩ trợ giúp.
Thần dân Đại Nguyệt đều nói phụ hoàng hắn là một quân chủ tài đức sáng suốt nhưng lại không biết sau lưng người, mẫu phi của hắn đã trả giá bằng bao nhiêu vất vả. Mặc dù không phải là hoàng hậu nhưng trong mắt mọi người thì hoàng hậu không sánh được với nàng, chỉ có thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Dĩ nhiên, nàng là một người hiền lành; một nữ tử tài đức vẹn toàn như mẫu phi hắn thì khắp thế gian này nam tử nào mà không cầu; những nam tử sinh lòng yêu thương ít nhất cũng là thuộc hàng đế vương!
Đáng thương hồng nhan bạc mệnh, bên cạnh ánh sáng lúc nào cũng ẩn náu bóng tối.
Mãi tới khi có sự xuất hiện của nàng thì mọi chuyện trong cung âm thầm thay đổi. Lúc đó Hoa gia tuy rằng làm quan chưa cao, Hoa Thanh Nho kia lại đứng ở hàng quan viên tứ phẩm; mặt khác lão tài hoa hơn người, ánh mắt rất tinh nhạy nên được hoàng thượng khâm điểm cho cả nhà vào kinh thành. Muội muội của lão là Hoa Thanh Nhã, cùng vì có cơ hội vào cung, được hoàng thượng nhắm trúng phong làm Nhã phi.
Nam nhân trong thiên hạ này, ngay cả một người cao cao tại thượng như hoàng thượng thì mỗi người đều tôn thờ một cái triết lý: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Tuy hơi thô tục nhưng cũng đã thể hiện được một phần nào đó suy nghĩ của nam nhân đối với nữ nhân.
Mẫu phi của hắn rất bình lặng, dịu ngoan, nàng đối với hoàng thượng lúc nào cũng ăn nói mềm nhẹ, chân thành, cho dù nàng có muốn làm cái gì khác hẳn với bình thường thì cũng e ngại tới những lễ giáo mà nàng được dạy dỗ từ nhỏ, thế nên lúc nào cũng cố khắc trụ ngôn ngữ, cử chỉ của mình lại. Nữ tử, nữ nhân của hoàng thượng, nhất là phẩm chính trang.
Nhã phi thì không như vậy, nàng ấy vẫn luôn đi theo ca ca rời khỏi kinh thành; Hoa Thanh Nho làm việc rất lớn gan, trường hợp đặc biệt khi liên quan tới muội muội hắn thì sẽ biến cho muội muội hắn biến thành một nữ tử không tầm thường chút nào. Nàng có mỹ mạo rất yêu dã, xinh đẹp, tính tình cũng bướng bỉnh vô cùng; giống như một đóa hoa kiều diễm, nóng bỏng, kiêu hãnh đang nở rộ.
Nàng ấy còn trẻ, gan dạ, lại mang theo sự thanh tao đặc biệt của một nữ tử, cứ như một cơn gió tươi mát thổi quét qua tim phụ hoàng; phụ hoàng biến thành một thiếu nam ngây thở thanh xuân bị nàng ấy kích thích thức dậy khỏi cơn say ngủ.
Nàng có được kiến thức rất thông rộng, thậm chí còn cao hơn cả mẫu phi hắn; hơn nữa nàng biết sử dụng thủ đoạn, nhanh chóng sau đó đã trở thành tân sủng của phụ hoàng.
Cũng bắt đầu từ khi đó Hiên Viên Khanh Trần cũng bắt đầu nhận thức được trong tẩm thất của mẫu phi khó thấy được hình bóng của phụ hoàng; thỉnh thoảng người vội vàng tới rồi lại vội vàng đi; thậm chí ngay cả nói mấy câu cũng không thèm nói. Trên gương mặt ôn nhu của mẫu phi hắn đã thiếu đi những nụ cười, nhiều lúc hắn thấy mẫu phi lẳng lặng ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn người nhìn bầu trời.
Hắn không thích nhìn mẫu phi cô đơn như vậy, tuy hắn còn nhỏ nhưng cũng mơ hồ biết được phụ hoàng vì sao lại bỏ quên họ. Vài lần, hắn đi ngang qua tẩm cung của Nhã phi đều nghe thấy tiếng nói cười thoải mái, sang sảng của phụ hoàng; còn hắn thì nghe theo lời nói của mẫu phi, yên lặng vòng đường khác mà đi.
Mãi đến một hôm hắn được nội quan của hoàng thượng gọi tới tẩm cung của Nhã phi.
- Khanh Trần, ngươi lại đây, đây là Mị Nô. – phụ hoàng hắn tươi cười gọi hắn.
Mị Nô?! Hắn nhíu chặt mày, sao Hoa Thanh Nho lại có thể đặt tên cho con gái của mình là “Nô” chứ? Nâng mắt lên, đập vào mắt hắn là một đôi mắt long lanh, trong suốt đang chăm chăm nhìn hắn.
Tuy tuổi còn nhỏ mà đã có biểu hiện của một mỹ nhân rồi. Lúc đó đối với hắn mà nói thì không có ai xinh đẹp bằng mẫu phi; còn nàng thị ôn nhu dịu dàng đứng nơi đó cúi đầu cười làm cho tim hắn lỗi nhịp. Hắn cũng chỉ là đứa nhỏ nhưng đã xác định được trong lòng,tương lại của người nữ tử có cái tên chứa chữ “Nô” này không biết sẽ bị đẩy về đâu.
- Khanh Trần ca ca! – giọng nói thanh thúy gọi tên của hắn; hăn cư nhiên không chán ghét nàng gọi hắn như vậy.
- Khanh Trần, đây là cháu gái của Nhã phi! – phụ hoàng vui vẻ giới thiệu.
Ồ, là cháu gái của nữ nhân kia, khó trách phụ hoàng coi trọng như vậy. Hắn thản nhiên cười, lập tức nói:
- Phụ hoàng, nhi thần còn muốn tới gặp thái phó hoàn thành buổi học, xin người cho nhi thần lui ra trước.
Hắn không muốn đứng ở trong này, nhớ tới mẫu phi, tim Hiên Viên Khanh Trần đau đớn vô cùng.
- Được, Khanh Trần luôn luôn biết cố gắng, không hổ là thái tử của trẫm. – phụ hoàng khen ngợi.
- Đúng rồi, hoàng thượng, thái tử đi tới chỗ thái phó thì nhân tiện cho Mị Nô đi cùng hắn đi. Vừa mới vào cung nên nàng chưa có đi được nơi nào, về sau cũng phải biết đường một chút. – Nhã phi ngồi một bên đề nghị.
- Cũng đúng, sau này Mị Nô sẽ cùng học tập với nhóm thái tử và hoàng tử, hôm nay Khanh TRần dẫn nàng đi cùng đi.
Ý chỉ của phụ hoàng ban ra làm sao hắn cãi lời:
- Nhi thần đã biết. – sau khi hành lễ, hắn mang theo Hoa Mị Nô rời khỏi tẩm cung của Nhã phi. Dọc đường đi hắn cứ thế bước nhanh cũng không thèm để ý tới nàng. Chỉ nghe tiếng nàng chạy đằng sau, có vẻ cố hết sức nhưng nàng không mở miệng gọi hắn, chỉ dùng khí lực lẽo đẽo chạy theo.
Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm thế nào? Hoa gia các ngươi vì muốn leo lên quyền lực mà giẫm đạp lên mạng của mẫu phi hắn. Hắn không thể quên được, vĩnh viễn cũng không quên được, lúc còn nhỏ đã phải dùng tâm trạng gì nhìn mẫu phi bị ban cái chết ngay trước mặt.
Còn hắn, lại trở thành nguyên nhân dẫn tới sự bất trung của mẫu phi đối với phụ hoàng. Bị sỉ nhục, thậm chí còn làm con tin đưa tới quốc gia đối địch để bảo vệ hòa bình, gắn kết giữa hai nước.
Chuyện năm đó khiến hắn bị tổn thương sâu sắc, khiến hắn hằng đêm tỉnh dậy từ trong ác mộng. Hắn không ngừng nói với chính mình là phải vĩnh viễn nhớ kỹ hết thảy, hắn phải đứng ở vị trí quyền lực cao nhất, lãnh huyết, lãnh khốc, vô tình nhìn xuống tất cả những kẻ từng tổn thương tới người của hắn, dồn bọn người đó tới một góc chết không có đường về.
Chính điều này là hy vọng đã chống đỡ cho hắn sống tới bây giờ, mà mọi đau khổ này phát ra đều vì một câu nói của nữ nhân kia, chỉ một câu đơn giản mà khiến cho cuộc sống của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc Hiên Viên Khanh Trần sinh ra thì đã nhận được hết vinh sủng, hắn chính là hoàng tử mà mọi người của vương triều Đại Nguyệt mong chờ. Tuy hắn không phải là con trai trưởng nhưng mẫu phi của hắn là người có thân phận cao quý, đồng thời rất được phụ hoàng hắn sủng ái.
Nhất là ngày hắn sinh, Đại Nguyệt vốn đang mưa to gió lớn chợt ngừng hẳn. Cặp mắt yêu dị kia cũng được người ta nói là dị tướng, sẽ mang tới những vận may vô tận cho Đại Nguyệt.
Tất cả mọi người đều nói hắn sinh ra là để kế thừa đại thống.
Mẫu phi của sinh ra trong một gia đình danh môn, là con gái của ân sư của phụ hoàng, không chỉ có mỹ mạo mà còn bác học đa tài. Sau khi phụ hoàng đăng cơ, người vẫn luôn lo lắng, suy nghĩ trợ giúp.
Thần dân Đại Nguyệt đều nói phụ hoàng hắn là một quân chủ tài đức sáng suốt nhưng lại không biết sau lưng người, mẫu phi của hắn đã trả giá bằng bao nhiêu vất vả. Mặc dù không phải là hoàng hậu nhưng trong mắt mọi người thì hoàng hậu không sánh được với nàng, chỉ có thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Dĩ nhiên, nàng là một người hiền lành; một nữ tử tài đức vẹn toàn như mẫu phi hắn thì khắp thế gian này nam tử nào mà không cầu; những nam tử sinh lòng yêu thương ít nhất cũng là thuộc hàng đế vương!
Đáng thương hồng nhan bạc mệnh, bên cạnh ánh sáng lúc nào cũng ẩn náu bóng tối.
Mãi tới khi có sự xuất hiện của nàng thì mọi chuyện trong cung âm thầm thay đổi. Lúc đó Hoa gia tuy rằng làm quan chưa cao, Hoa Thanh Nho kia lại đứng ở hàng quan viên tứ phẩm; mặt khác lão tài hoa hơn người, ánh mắt rất tinh nhạy nên được hoàng thượng khâm điểm cho cả nhà vào kinh thành. Muội muội của lão là Hoa Thanh Nhã, cùng vì có cơ hội vào cung, được hoàng thượng nhắm trúng phong làm Nhã phi.
Nam nhân trong thiên hạ này, ngay cả một người cao cao tại thượng như hoàng thượng thì mỗi người đều tôn thờ một cái triết lý: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Tuy hơi thô tục nhưng cũng đã thể hiện được một phần nào đó suy nghĩ của nam nhân đối với nữ nhân.
Mẫu phi của hắn rất bình lặng, dịu ngoan, nàng đối với hoàng thượng lúc nào cũng ăn nói mềm nhẹ, chân thành, cho dù nàng có muốn làm cái gì khác hẳn với bình thường thì cũng e ngại tới những lễ giáo mà nàng được dạy dỗ từ nhỏ, thế nên lúc nào cũng cố khắc trụ ngôn ngữ, cử chỉ của mình lại. Nữ tử, nữ nhân của hoàng thượng, nhất là phẩm chính trang.
Nhã phi thì không như vậy, nàng ấy vẫn luôn đi theo ca ca rời khỏi kinh thành; Hoa Thanh Nho làm việc rất lớn gan, trường hợp đặc biệt khi liên quan tới muội muội hắn thì sẽ biến cho muội muội hắn biến thành một nữ tử không tầm thường chút nào. Nàng có mỹ mạo rất yêu dã, xinh đẹp, tính tình cũng bướng bỉnh vô cùng; giống như một đóa hoa kiều diễm, nóng bỏng, kiêu hãnh đang nở rộ.
Nàng ấy còn trẻ, gan dạ, lại mang theo sự thanh tao đặc biệt của một nữ tử, cứ như một cơn gió tươi mát thổi quét qua tim phụ hoàng; phụ hoàng biến thành một thiếu nam ngây thở thanh xuân bị nàng ấy kích thích thức dậy khỏi cơn say ngủ.
Nàng có được kiến thức rất thông rộng, thậm chí còn cao hơn cả mẫu phi hắn; hơn nữa nàng biết sử dụng thủ đoạn, nhanh chóng sau đó đã trở thành tân sủng của phụ hoàng.
Cũng bắt đầu từ khi đó Hiên Viên Khanh Trần cũng bắt đầu nhận thức được trong tẩm thất của mẫu phi khó thấy được hình bóng của phụ hoàng; thỉnh thoảng người vội vàng tới rồi lại vội vàng đi; thậm chí ngay cả nói mấy câu cũng không thèm nói. Trên gương mặt ôn nhu của mẫu phi hắn đã thiếu đi những nụ cười, nhiều lúc hắn thấy mẫu phi lẳng lặng ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn người nhìn bầu trời.
Hắn không thích nhìn mẫu phi cô đơn như vậy, tuy hắn còn nhỏ nhưng cũng mơ hồ biết được phụ hoàng vì sao lại bỏ quên họ. Vài lần, hắn đi ngang qua tẩm cung của Nhã phi đều nghe thấy tiếng nói cười thoải mái, sang sảng của phụ hoàng; còn hắn thì nghe theo lời nói của mẫu phi, yên lặng vòng đường khác mà đi.
Mãi đến một hôm hắn được nội quan của hoàng thượng gọi tới tẩm cung của Nhã phi.
- Khanh Trần, ngươi lại đây, đây là Mị Nô. – phụ hoàng hắn tươi cười gọi hắn.
Mị Nô?! Hắn nhíu chặt mày, sao Hoa Thanh Nho lại có thể đặt tên cho con gái của mình là “Nô” chứ? Nâng mắt lên, đập vào mắt hắn là một đôi mắt long lanh, trong suốt đang chăm chăm nhìn hắn.
Tuy tuổi còn nhỏ mà đã có biểu hiện của một mỹ nhân rồi. Lúc đó đối với hắn mà nói thì không có ai xinh đẹp bằng mẫu phi; còn nàng thị ôn nhu dịu dàng đứng nơi đó cúi đầu cười làm cho tim hắn lỗi nhịp. Hắn cũng chỉ là đứa nhỏ nhưng đã xác định được trong lòng,tương lại của người nữ tử có cái tên chứa chữ “Nô” này không biết sẽ bị đẩy về đâu.
- Khanh Trần ca ca! – giọng nói thanh thúy gọi tên của hắn; hăn cư nhiên không chán ghét nàng gọi hắn như vậy.
- Khanh Trần, đây là cháu gái của Nhã phi! – phụ hoàng vui vẻ giới thiệu.
Ồ, là cháu gái của nữ nhân kia, khó trách phụ hoàng coi trọng như vậy. Hắn thản nhiên cười, lập tức nói:
- Phụ hoàng, nhi thần còn muốn tới gặp thái phó hoàn thành buổi học, xin người cho nhi thần lui ra trước.
Hắn không muốn đứng ở trong này, nhớ tới mẫu phi, tim Hiên Viên Khanh Trần đau đớn vô cùng.
- Được, Khanh Trần luôn luôn biết cố gắng, không hổ là thái tử của trẫm. – phụ hoàng khen ngợi.
- Đúng rồi, hoàng thượng, thái tử đi tới chỗ thái phó thì nhân tiện cho Mị Nô đi cùng hắn đi. Vừa mới vào cung nên nàng chưa có đi được nơi nào, về sau cũng phải biết đường một chút. – Nhã phi ngồi một bên đề nghị.
- Cũng đúng, sau này Mị Nô sẽ cùng học tập với nhóm thái tử và hoàng tử, hôm nay Khanh TRần dẫn nàng đi cùng đi.
Ý chỉ của phụ hoàng ban ra làm sao hắn cãi lời:
- Nhi thần đã biết. – sau khi hành lễ, hắn mang theo Hoa Mị Nô rời khỏi tẩm cung của Nhã phi. Dọc đường đi hắn cứ thế bước nhanh cũng không thèm để ý tới nàng. Chỉ nghe tiếng nàng chạy đằng sau, có vẻ cố hết sức nhưng nàng không mở miệng gọi hắn, chỉ dùng khí lực lẽo đẽo chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.