Chương 163
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Lo sợ bất an cả một ngày, đêm đó Hiên Viên Khanh Trần không có đến,
Tây Sở tăng binh đánh lén sườn đóng quân của Đại Nguyệt ở phía tây, Hiên Viên Khanh Trần vừa nghe là Hách Liên Quyền mang binh, tự nhiên không
thể buông tay cơ hội tuyệt hảo này, vừa đi luôn vài ngày.
Trong tay vuốt ve cây trâm gỗ hắn đưa, tâm Cảnh Dạ Lan vẫn không thể bình tĩnh được. Thật loạn, lại không để ý ra rõ ràng. Nàng hiểu được tâm của chính mình đã bắt đầu dao động, nhất định phải xóa bỏ ngay lập tức
“Vương phi, Tử Đại phu nhân ở bên ngoài cầu kiến.”
Tử Đại? Nàng ta đến đây vài ngày lại chưa bao giờ đến gặp nàng, “Cho nàng vào đi.” Ở trong Vương phủ, nàng đối với Tử Đại cũng không tệ lắm, ít nhất mấy ngày nàng làm nô tỳ cho nàng ấy, Tử Đại cũng đối xử tử tế với nàng.
“Tử Đại tham kiến Vương phi, Vương phi vạn phúc.” Nàng chậm rãi thi lễ. Không thể phủ nhận, Hiên Viên Khanh Trần sủng ái Tử Đại cũng là có đạo lý. Nàng ta không chỉ đẹp, lại không có kiêu ngạo ương ngạng giống như Tô Tĩnh Uyển, còn có thể giúp hắn mọi chuyện.
“Ta không thích quy củ , ngươi không cần khách khí.”
“Có một khoảng thời gian không có nhìn thấy Vương phi, Vương phi vẫn mạnh khỏe, mấy ngày nay Tử Đại vì công đạo của Vương gia nên rất bận rộn, vì thế đến thăm Vương phi muộn, mong Vương phi thứ tội.”
Cảnh Dạ Lan cho nàng ngồi xuống, “Ngươi giúp đỡ Vương gia, nên vì góp lực cho hắn, không đến thăm ta cũng không sao cả.”
“Kỳ thậy Tử Đại đến chỗ Vương phi ngày hôm nay là có việc muốn nhờ
Vương phi hỗ trợ.” Nàng lấy trong ống tay áo ra một bản sơ đồ phác thảo địa hình đưa cho Cảnh Dạ Lan.
Cảnh Dạ Lan vừa thấy sơ đồ giản lược thô sơ, “Vì sao địa hình nơi này lại phức tạp đến như vậy?” Không khỏi nhíu mày.
“Vương phi thật sự là thông minh, nhìn ra địa hình nơi này phức tạp. Tử Đại xem ra đã tìm đúng người.” Nàng ta có chút cao hứng, thật không ngờ Cảnh Dạ Lan cư nhiên cũng biết cái này.
Cảnh Dạ Lan cười nhạt, mấy thứ này không thể nào làm khó được nàng, “Là Vương gia muốn ngươi thăm dò bản đồ địa hình sao?”
“Đúng vậy, nhưng Tử Đại sau khi xem xong cảm thấy Vương gia không nên thủ lại nơi này lâu bởi vì thành cũ của Tây Sở là ở chỗ này, Tây Sở Vương hẳn đối với nơi này rất quen thuộc, hắn có thể đánh lén Đại Nguyệt hẳn là đối sách rất tốt!”
“Vậy ngươi nên đi khuyên hắn không nên tiếp tục lưu thủ mới đúng, vì sao lại đến nói cùng ta? Dù sao kinh nghiệm của ngươi mới là tốt nhất, có thể thuyết phục hắn.”
“Tử Đại đã thử qua, nhưng là Vương gia không nghe, cố ý muốn lưu lại!” Nàng có chút lo lắng nói, nhìn Cảnh Dạ Lan rốt cuộc nàng vẫn là không nhịn xuống. “Vương gia muốn đánh với Hách Liên Quyền, nguyên nhân là vì Vương phi.”
Cảnh Dạ Lan kinh ngạc, “Bởi vì ta?”
“Đúng, tuy rằng Vương gia không nói gì hết, nhưng thời điểm Tử Đại đến, nhìn thấy vết thương trên người Vương gia, có một chỗ thương tích là cho tên nổ gây ra, cực kì nghiêm trọng, lúc ấy Tử Đại còn lấy là kỳ quái với thân thủ của Vương gia làm sao có thể dễ dàng bị thương đến thế, trong lúc vô tình nghe Vương gia thấp giọng nói một câu…” Nàng dừng lại một chút, đối diện với ánh mắt Cảnh Dạ Lan nhẹ giọng nói, “Vương gia lúc ấy nói là… ‘may mắn không có thương tổn đến nàng!’ Hẳn là Vương gia đang nói đến Vương phi người.”
May mắn không có thương tổn đến nàng, may mắn không có thương tổn đến nàng, may mắn không có thương tổn đến nàng… Lời nói của Tử Đại, làm cho Cảnh Dạ Lan đột nhiên đứng lên.
Thương hay không thương đến ta, cũng là ta tự nguyện, ngươi nhớ rõ ràng như vậy làm gì? Nàng bất an ở trong quân trướng qua lại tiêu sái, nàng biết được tính tình của hắn, nguyên tưởng là vì bị cho ăn Hách Liên Quyền khổ gì, hắn mới có thể tâm tâm niệm niệm muốn tiêu diệt Tây Sở, dứt khoát phát binh đối với Tây Sở, hoàn toàn không để ý tới Lăng Lan là đồng minh của Tây Sở, lại thật không ngờ là vì…
“Vương phi, người xem…”
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi ra ngoài.” Cảnh Dạ Lan ngược lại phân phó, còn Tử Đại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi nở nụ cười.
Nhìn Cảnh Dạ Lan vội vão rời đi, tâm Tử Đại mới dần dần buông. Trên mặt ý cười chua sót làm cho nàng muốn rơi lệ, Hiên Viên Khanh Trần ba lần truy đuổi Vương phi, đem nàng ấy giữ chặt bên người, đến biên giới khai chiến, thời điểm hắn mang theo Cảnh Dạ Lan rời khỏi vương phủ, nàng liền hiểu được rõ ràng là hắn đã luyến tiếc nữ nhân này.
Rõ ràng là luyến tiếc, rõ ràng là thích, rõ ràng là mỗi lần nhìn thấy độc tố trong người nàng phát tác rất thống khổ đều không đành lòng, bởi vì mất đi tiểu thế tử mà cả đêm say rượu ngã vào phòng của nàng, lại vẫn là sau khi thanh tỉnh cùng Vương phi lãnh ngôn tuyệt tình.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần vẫn đều dừng ở trên người Vương phi, mỗi một lần nàng ở một nơi bí mật nào đó yên lặng đứng nhìn, đôi mắt kia lúc đầu thì vô tình, lạnh như băng nhưng bởi vì nàng ta xuất hiện mà bắt đầu thay đổi. Vương gia mà trong lòng Tử Đại yêu, lại vì một nữ nhân khác thay đổi, vĩnh viễn vĩnh viễn không phải của Tử Đại nàng.
Vương gia, những điều Tử Đại có thể làm cho người sợ là chỉ có điều này. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống hai má, thở dài thật mạnh.
Bôn ba nửa ngày, nàng cuối cùng cũng đến doanh trướng của Hiên Viên Khanh Trần. Nàng dừng lại ở xa xa, đem sợi tóc chính mình bị gió thổi gọn gàng trở lại, mới chậm rãi cưỡi ngựa đi qua. Nàng không hy vọng hắn nhìn ra nàng một đường bôn ba đến đây, nàng không muốn cho hắn biết nàng bắt đầu lo lắng cho an nguy của hắn, hòa bình không phải là tốt nhất sao, không cần thay đổi cái gì phát sinh.
Hiên Viên Khanh trần nhìn thấy nàng đến ngoài ý muốn, “Sao nàng lại đến đây?” Hắn nghi hoặc hỏi, nhìn lại phía sau người nàng, trách cứ nói,“Vì sao ngay cả một người hộ vệ cũng không có, nàng có biết ở đây nguy hiểm đến cỡ nào không?” Đồng mâu yêu dị nheo lại, ẩn chưa sự lo lắng cùng tức giận.
Nữ nhân này thật sự là lớn mật, ở phạm vi thế lực của hắn cũng thể như thế, “Xem ra sau khi trở về, ta phải hảo hảo trách phạt bọn quân sĩ này, đều quên hết phân phó của ta, thật đáng chết!” Đại lực huy chưởng mạnh lên án thư.
“Không liên quan gì đến bọn họ, thời điểm ta rời đi bất luận kẻ nào cũng không biết, ngươi không cần phải trách phạt bọn họ vì điều này.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói, ánh mắt lại bắt đầu đánh giá hắn, hình như là gầy đi một chút, trên mặt tựa hồ là râu lún phún mới lên.
Phát hiện ra ánh mắt nàng khác thường, Hiên Viên Khanh Trần mị hoặc cười, “Là nhớ ta nên mới tới sao?” Duỗi cánh tay ra, đem Cảnh Dạ Lan ôm vào trong ngực. Tà tà nhỏ giọng nói, “Vẫn là đêm đó ta thất ước, nàng tức giận?”
“Không có đứng đắn, ngươi là ở chiến trường, Vương gia của ta.” Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên đẩy hắn ra.
“Vậy nàng đến là vì cái gì?” Hắn cũng không buông tha tới gần nàng.
Trong tay vuốt ve cây trâm gỗ hắn đưa, tâm Cảnh Dạ Lan vẫn không thể bình tĩnh được. Thật loạn, lại không để ý ra rõ ràng. Nàng hiểu được tâm của chính mình đã bắt đầu dao động, nhất định phải xóa bỏ ngay lập tức
“Vương phi, Tử Đại phu nhân ở bên ngoài cầu kiến.”
Tử Đại? Nàng ta đến đây vài ngày lại chưa bao giờ đến gặp nàng, “Cho nàng vào đi.” Ở trong Vương phủ, nàng đối với Tử Đại cũng không tệ lắm, ít nhất mấy ngày nàng làm nô tỳ cho nàng ấy, Tử Đại cũng đối xử tử tế với nàng.
“Tử Đại tham kiến Vương phi, Vương phi vạn phúc.” Nàng chậm rãi thi lễ. Không thể phủ nhận, Hiên Viên Khanh Trần sủng ái Tử Đại cũng là có đạo lý. Nàng ta không chỉ đẹp, lại không có kiêu ngạo ương ngạng giống như Tô Tĩnh Uyển, còn có thể giúp hắn mọi chuyện.
“Ta không thích quy củ , ngươi không cần khách khí.”
“Có một khoảng thời gian không có nhìn thấy Vương phi, Vương phi vẫn mạnh khỏe, mấy ngày nay Tử Đại vì công đạo của Vương gia nên rất bận rộn, vì thế đến thăm Vương phi muộn, mong Vương phi thứ tội.”
Cảnh Dạ Lan cho nàng ngồi xuống, “Ngươi giúp đỡ Vương gia, nên vì góp lực cho hắn, không đến thăm ta cũng không sao cả.”
“Kỳ thậy Tử Đại đến chỗ Vương phi ngày hôm nay là có việc muốn nhờ
Vương phi hỗ trợ.” Nàng lấy trong ống tay áo ra một bản sơ đồ phác thảo địa hình đưa cho Cảnh Dạ Lan.
Cảnh Dạ Lan vừa thấy sơ đồ giản lược thô sơ, “Vì sao địa hình nơi này lại phức tạp đến như vậy?” Không khỏi nhíu mày.
“Vương phi thật sự là thông minh, nhìn ra địa hình nơi này phức tạp. Tử Đại xem ra đã tìm đúng người.” Nàng ta có chút cao hứng, thật không ngờ Cảnh Dạ Lan cư nhiên cũng biết cái này.
Cảnh Dạ Lan cười nhạt, mấy thứ này không thể nào làm khó được nàng, “Là Vương gia muốn ngươi thăm dò bản đồ địa hình sao?”
“Đúng vậy, nhưng Tử Đại sau khi xem xong cảm thấy Vương gia không nên thủ lại nơi này lâu bởi vì thành cũ của Tây Sở là ở chỗ này, Tây Sở Vương hẳn đối với nơi này rất quen thuộc, hắn có thể đánh lén Đại Nguyệt hẳn là đối sách rất tốt!”
“Vậy ngươi nên đi khuyên hắn không nên tiếp tục lưu thủ mới đúng, vì sao lại đến nói cùng ta? Dù sao kinh nghiệm của ngươi mới là tốt nhất, có thể thuyết phục hắn.”
“Tử Đại đã thử qua, nhưng là Vương gia không nghe, cố ý muốn lưu lại!” Nàng có chút lo lắng nói, nhìn Cảnh Dạ Lan rốt cuộc nàng vẫn là không nhịn xuống. “Vương gia muốn đánh với Hách Liên Quyền, nguyên nhân là vì Vương phi.”
Cảnh Dạ Lan kinh ngạc, “Bởi vì ta?”
“Đúng, tuy rằng Vương gia không nói gì hết, nhưng thời điểm Tử Đại đến, nhìn thấy vết thương trên người Vương gia, có một chỗ thương tích là cho tên nổ gây ra, cực kì nghiêm trọng, lúc ấy Tử Đại còn lấy là kỳ quái với thân thủ của Vương gia làm sao có thể dễ dàng bị thương đến thế, trong lúc vô tình nghe Vương gia thấp giọng nói một câu…” Nàng dừng lại một chút, đối diện với ánh mắt Cảnh Dạ Lan nhẹ giọng nói, “Vương gia lúc ấy nói là… ‘may mắn không có thương tổn đến nàng!’ Hẳn là Vương gia đang nói đến Vương phi người.”
May mắn không có thương tổn đến nàng, may mắn không có thương tổn đến nàng, may mắn không có thương tổn đến nàng… Lời nói của Tử Đại, làm cho Cảnh Dạ Lan đột nhiên đứng lên.
Thương hay không thương đến ta, cũng là ta tự nguyện, ngươi nhớ rõ ràng như vậy làm gì? Nàng bất an ở trong quân trướng qua lại tiêu sái, nàng biết được tính tình của hắn, nguyên tưởng là vì bị cho ăn Hách Liên Quyền khổ gì, hắn mới có thể tâm tâm niệm niệm muốn tiêu diệt Tây Sở, dứt khoát phát binh đối với Tây Sở, hoàn toàn không để ý tới Lăng Lan là đồng minh của Tây Sở, lại thật không ngờ là vì…
“Vương phi, người xem…”
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi ra ngoài.” Cảnh Dạ Lan ngược lại phân phó, còn Tử Đại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi nở nụ cười.
Nhìn Cảnh Dạ Lan vội vão rời đi, tâm Tử Đại mới dần dần buông. Trên mặt ý cười chua sót làm cho nàng muốn rơi lệ, Hiên Viên Khanh Trần ba lần truy đuổi Vương phi, đem nàng ấy giữ chặt bên người, đến biên giới khai chiến, thời điểm hắn mang theo Cảnh Dạ Lan rời khỏi vương phủ, nàng liền hiểu được rõ ràng là hắn đã luyến tiếc nữ nhân này.
Rõ ràng là luyến tiếc, rõ ràng là thích, rõ ràng là mỗi lần nhìn thấy độc tố trong người nàng phát tác rất thống khổ đều không đành lòng, bởi vì mất đi tiểu thế tử mà cả đêm say rượu ngã vào phòng của nàng, lại vẫn là sau khi thanh tỉnh cùng Vương phi lãnh ngôn tuyệt tình.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần vẫn đều dừng ở trên người Vương phi, mỗi một lần nàng ở một nơi bí mật nào đó yên lặng đứng nhìn, đôi mắt kia lúc đầu thì vô tình, lạnh như băng nhưng bởi vì nàng ta xuất hiện mà bắt đầu thay đổi. Vương gia mà trong lòng Tử Đại yêu, lại vì một nữ nhân khác thay đổi, vĩnh viễn vĩnh viễn không phải của Tử Đại nàng.
Vương gia, những điều Tử Đại có thể làm cho người sợ là chỉ có điều này. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống hai má, thở dài thật mạnh.
Bôn ba nửa ngày, nàng cuối cùng cũng đến doanh trướng của Hiên Viên Khanh Trần. Nàng dừng lại ở xa xa, đem sợi tóc chính mình bị gió thổi gọn gàng trở lại, mới chậm rãi cưỡi ngựa đi qua. Nàng không hy vọng hắn nhìn ra nàng một đường bôn ba đến đây, nàng không muốn cho hắn biết nàng bắt đầu lo lắng cho an nguy của hắn, hòa bình không phải là tốt nhất sao, không cần thay đổi cái gì phát sinh.
Hiên Viên Khanh trần nhìn thấy nàng đến ngoài ý muốn, “Sao nàng lại đến đây?” Hắn nghi hoặc hỏi, nhìn lại phía sau người nàng, trách cứ nói,“Vì sao ngay cả một người hộ vệ cũng không có, nàng có biết ở đây nguy hiểm đến cỡ nào không?” Đồng mâu yêu dị nheo lại, ẩn chưa sự lo lắng cùng tức giận.
Nữ nhân này thật sự là lớn mật, ở phạm vi thế lực của hắn cũng thể như thế, “Xem ra sau khi trở về, ta phải hảo hảo trách phạt bọn quân sĩ này, đều quên hết phân phó của ta, thật đáng chết!” Đại lực huy chưởng mạnh lên án thư.
“Không liên quan gì đến bọn họ, thời điểm ta rời đi bất luận kẻ nào cũng không biết, ngươi không cần phải trách phạt bọn họ vì điều này.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói, ánh mắt lại bắt đầu đánh giá hắn, hình như là gầy đi một chút, trên mặt tựa hồ là râu lún phún mới lên.
Phát hiện ra ánh mắt nàng khác thường, Hiên Viên Khanh Trần mị hoặc cười, “Là nhớ ta nên mới tới sao?” Duỗi cánh tay ra, đem Cảnh Dạ Lan ôm vào trong ngực. Tà tà nhỏ giọng nói, “Vẫn là đêm đó ta thất ước, nàng tức giận?”
“Không có đứng đắn, ngươi là ở chiến trường, Vương gia của ta.” Cảnh Dạ Lan có chút mất tự nhiên đẩy hắn ra.
“Vậy nàng đến là vì cái gì?” Hắn cũng không buông tha tới gần nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.