Chương 166
Tuyết Nhạn
16/10/2013
“Nói đi, vì sao không nói cho ta biết?” Hiên Viên Khanh Trần có chút
kỳ quái, trước giờ giữa Vô Ngân và hắn đều không bao giờ giấu
dieemsnhau điều gì
.
“Trong lúc vô tình ở đây ta tìm được một gốc cây cơ hồ là một loại thảo dược đã tuyệt tích, ta nguyên bản tưởng rằng nó chỉ là được ghi lại trong bộ sách.”
“Có ý gì?”
“Mọi vật đều có tương sinh tương khắc, hoả liên tuy là kịch độc không có một thứ thuốc nào có thể dùng để giải nó, nhưng loại thảo dược này có thể sử dụng nó để ức chế độc hoả liên, ít nhất có thể làm cho độc tố trong người nàng không tiếp tục tăng thêm. Chỉ cần có thể làm cho Cảnh Dạ Lan còn sống, ta nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể nghiên cứu chế tạo ra phương pháp thanh trừ độc tố trong người nàng.
Nhãn tình Hiên Viên Khanh Trần sáng lên, nắm lấy cổ tay Vô Ngân, cơ hồ như là không thể tin được, khẽ run lên nói, “Thật sự?!”
“Ta ít nhất có thể thử xem, nếu ngươi nói nguyện ý.”
“Ta đương nhiên nguyện ý, tuy nhiên có bao nhiêu phần nắm chắc?” Sau khi kích động, hắn không khỏi lại bắt đầu lo lắng.
“Nếu như trở về Đại Nguyệt, việc bắt đầu nghiên cứu chế tạo sẽ càng thêm thuận tiện.” Vô Ngân thản nhiên nói, con ngươi tối tăm giống như là vô tình đảo qua ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần, đáy mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc phức tạp thu vào hết mắt mình.
Đồng thời y cũng muốn biết, dùng dược để làm mồi câu, Khanh Trần có thể vì nàng ấy đi đến từng bước như thế nào.
Phải về Đại Nguyệt mới có thể sớm cho kịp làm cho nàng giảm bớt đau đớn, không bị ăn khổ. Nhưng là chiến sự hiện tại lại không thể buông ra hoàn toàn, hắn đối với Lan Lăng cùng Tây Sở tình thế tất muốn bỏ, nhưng thân thể của nàng…Lông mày dày đen của Hiên Viên Khanh Trần trong phút chốc nhăn lại, “Thay ta tiện thể nhắn với Tô Vân Phong, ta đáp ứng đề nghị y đưa ra lúc trước.”
“Ta hiểu rồi, là muốn triệt binh trở về Đại Nguyệt phải không?” Đôi mắt Vô Ngân lạnh lùng, Khanh Trần cuối cùng vì cái nữ nhân này muốn buông tha cho Lan Lăng và Tây Sở.
“Hừ! Làm sao ta có thể để cho bọn họ không công đắc ý” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Là ta tạm thời ngưng chiến, muốn tăng cường binh lực ở biên giới như trước, lúc này đây ta nhất định phải khiến cho Tô Vân Phong và Hách Liên Quyền biết, ai mới có thể là bá chủ thiên hạ !” Hắn xoay người cùng Vô Ngân liếc nhau, trong đồng mâu yêu dị kia, tự nhiên biểu lộ phong thái vương giả, làm cho Vô Ngân không khỏi cười gật gật đầu.
***
Khó được ngủ an ổn một đêm, Cảnh Dạ Lan tỉnh dậy nhưng không nhìn thấy hắn, thân thủ vuốt ve chỗ hắn ngủ lạnh lạnh, có lẽ là đã đi được chốc lát rồi.
Trong lòng có một loại mất mát khó hiểu, Cảnh Dạ Lan không khỏi nhéo mình một chút. Vài ngày gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, lòng của nàng loại không tìm được đầu mối.
Ngoài doanh trướng có tiếng vang hỗn loạn, làm cho nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Vương phi, thiếp thân là Tử Đại.” Thanh âm của Tử Đại ngoài doanh trướng truyền đến.
“Vào đi.” Nàng nói.
Tử Đại vẻ mặt ý cười, nàng vội vàng nói: “Vương gia đã đồng ý triệt binh, chúng ta sẽ quay về Đại Nguyệt.”
Hắnh thực sự đồng ý triệt binh?! Cảnh Dạ Lan vừa mừng vừa sợ, “Là thực vậy chăng?”
Tử Đại gật gật đầu khẳng định, “Sáng sớm nay Vương gia đã đi Lan Lăng của Vân Vương gia, người hầu đi trước trở về nói, đã bàn bạc xong điều kiện triệt binh.”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng ức chế không được xúc động trong lòng, thân thể của hắn cũng cần nghỉ ngơi, bị thương nghiêm trọng như vậy. Nàng hôm qua nàng còn nhìn thấy, miệng vết thương của hắn cong nhiều hơn trước ngoài ra còn có máu chảy chưa ngừng.
“Thỉnh Vương phi thứ Tử Đại lắm miệng một câu, từ sau khi Vương gia có Vương phi, cả người hình như đều thay đổi, lúc này đây sau khi Vương gia trở về có Vương phi bên người, Tử Đại nghĩ rằng Vương gia nhất định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều so với trước kia.”
Cảnh Dạ Lan đột nhiên sửng sốt. Trở về Đại Nguyệt, chỉ cần Vô Ngân nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho nàng thành công, là nàng có thể rời khỏi Hiên Viên Khanh Trần. Nhưng là hiện tại bây giờ nàng lại cảm thấy vui vẻ cùng chờ mong trái ngược không có mãnh liệt giống như trước kia.
“Vương phi?” Tử Đại nhìn thấy thần sắc của Cảnh Dạ Lan đột nhiên biến đổi, nhỏ giọng hỏi.
“Tử Đại, nghe lời ngươi nói thì hình như là ngươi đã hầu hạ hắn từ rất lâu rồi?”
“Hồi bẩm Vương phi, Tử Đại mười lăm tuổi đã vào Bắc An Vương phủ hầu hạ Vương gia, tính tính thời gian, hình như là năm năm. Đó là thời điểm Vương gia được phong Bắc An Vương không lâu.” Tử Đại nói đến đây, không khỏi nhớ tới lúc lầu đầu nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng nhưng lại mị hoặc, một đôi mắt có màu vàng lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng. Hoảng hốt, nàng tưởng rằng chính mình đang nhìn một vị thần, cao quý đến không thể với tới. Cũng thật không ngờ, chính mình có mình có thể có một ngày trở thành thị thiếp của hắn, hầu hạ hắn.
Không có danh phận gì cũng không sao cả, chỉ cần có thể đứng ở bên người hắn, mỗi ngày nhìn thấy dung nhan của hắn, Tử Đại nàng cũng rất thoả mản. Trên mặt ý cười ái mộ, dừng ở trong mắt Cảnh Dạ Lan.
Nàng ấy yêu Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ bé yêu, cũng không cần hồi báo gì.
“Ta có chuyện này muốn cầu xin ngươi.” Cảnh Dạ Lan đi đến trước mặt Tử Đại, giữ chặt tay của nàng ấy. “Về sau, ngươi phải tận tâm chiếu cố hắn, được không?”
Tử Đại cả kinh, có chút khó hiểu. Lập tức cuống quýt giải thích, “Vương phi, Tử Đại là thị thiếp, không có ý tưởng muốn tranh giành với Vương phi, huống chi mọi người ai cũng nói trong lòng Vương gia chỉ có…”
“Đừng nói ra, cái gì cũng không cần phải nói, ngươi chỉ cần dựa theo đúng những gì ta nói mà làm là tốt rồi.” Nàng không muốn nghe, trong lòng hắn đang tương tư ai cũng có thể, chính là không nên đem giao cho nàng, nàng không thể đòi hỏi, không nghĩ muốn, càng thêm không được, càng không thể bắt đầu!
Nhìn không thấu, đoán không ra vẻ mặt quái dị của Cảnh Dạ Lan, Tử Đại chỉ có thể gật đầu đáp ứng. “Thiếp thân nhất định sẽ tận tâm chiếu cố Vương gia.”
“Tốt.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên đáp lại lời nói của Tử Đại, ánh mắt lại không biết nói phiêu hướng về phía phương nào.
***
Hiên Viên Khanh Trần cùng Lan Lăng và Tây Sở hoà đàm thành công, phía biên giới tạm thời đình chỉ chiến sự, nếu tam phương ai có ý muốn khơi mào, thì bị coi là vi phạm hiệp ước, hai bên còn lại sẽ liên thủ tấn công.
Trong lúc hoà đàm, Tây Sở cần phải tiến cống cho Đại Nguyệt, tỏ vẻ hữu hảo! Đương nhiên điểm này, tự nhiên là do Hiên Viên Khanh Trần đưa ra, từ xưa đến nay, chỉ có chư hầu mới hướng cống cho thiên tử, làm như vậy cơ hồ là muốn nói với mọi người, Tây Sở đã thần phục Đại Nguyệt.
Hách Liên Quyền phản đối ngay từ đầu, nhưng bởi vì Tô Vân Phong đề nghị , đổi thành kỳ hạn ba năm sau, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng, cũng bởi vì vậy mà y cùng với Hiên Viên Khanh Trần kết oán càng sâu.
Cứ như vậy, chiến sự ở biên giới tạm thời chấm dứt, nhìn như một đoạn thời kỳ hoà bình đã đến.
Mà Cảnh Dạ Lan cũng như nguyện, theo Hiên Viên Khanh Trần trở về Bắc An đã lâu, Đại Nguyệt bởi vì hắn có công bình định chiến sự, lại một lần thăng quan tiến chức, ban thưởng liên tục.
.
“Trong lúc vô tình ở đây ta tìm được một gốc cây cơ hồ là một loại thảo dược đã tuyệt tích, ta nguyên bản tưởng rằng nó chỉ là được ghi lại trong bộ sách.”
“Có ý gì?”
“Mọi vật đều có tương sinh tương khắc, hoả liên tuy là kịch độc không có một thứ thuốc nào có thể dùng để giải nó, nhưng loại thảo dược này có thể sử dụng nó để ức chế độc hoả liên, ít nhất có thể làm cho độc tố trong người nàng không tiếp tục tăng thêm. Chỉ cần có thể làm cho Cảnh Dạ Lan còn sống, ta nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể nghiên cứu chế tạo ra phương pháp thanh trừ độc tố trong người nàng.
Nhãn tình Hiên Viên Khanh Trần sáng lên, nắm lấy cổ tay Vô Ngân, cơ hồ như là không thể tin được, khẽ run lên nói, “Thật sự?!”
“Ta ít nhất có thể thử xem, nếu ngươi nói nguyện ý.”
“Ta đương nhiên nguyện ý, tuy nhiên có bao nhiêu phần nắm chắc?” Sau khi kích động, hắn không khỏi lại bắt đầu lo lắng.
“Nếu như trở về Đại Nguyệt, việc bắt đầu nghiên cứu chế tạo sẽ càng thêm thuận tiện.” Vô Ngân thản nhiên nói, con ngươi tối tăm giống như là vô tình đảo qua ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần, đáy mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc phức tạp thu vào hết mắt mình.
Đồng thời y cũng muốn biết, dùng dược để làm mồi câu, Khanh Trần có thể vì nàng ấy đi đến từng bước như thế nào.
Phải về Đại Nguyệt mới có thể sớm cho kịp làm cho nàng giảm bớt đau đớn, không bị ăn khổ. Nhưng là chiến sự hiện tại lại không thể buông ra hoàn toàn, hắn đối với Lan Lăng cùng Tây Sở tình thế tất muốn bỏ, nhưng thân thể của nàng…Lông mày dày đen của Hiên Viên Khanh Trần trong phút chốc nhăn lại, “Thay ta tiện thể nhắn với Tô Vân Phong, ta đáp ứng đề nghị y đưa ra lúc trước.”
“Ta hiểu rồi, là muốn triệt binh trở về Đại Nguyệt phải không?” Đôi mắt Vô Ngân lạnh lùng, Khanh Trần cuối cùng vì cái nữ nhân này muốn buông tha cho Lan Lăng và Tây Sở.
“Hừ! Làm sao ta có thể để cho bọn họ không công đắc ý” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Là ta tạm thời ngưng chiến, muốn tăng cường binh lực ở biên giới như trước, lúc này đây ta nhất định phải khiến cho Tô Vân Phong và Hách Liên Quyền biết, ai mới có thể là bá chủ thiên hạ !” Hắn xoay người cùng Vô Ngân liếc nhau, trong đồng mâu yêu dị kia, tự nhiên biểu lộ phong thái vương giả, làm cho Vô Ngân không khỏi cười gật gật đầu.
***
Khó được ngủ an ổn một đêm, Cảnh Dạ Lan tỉnh dậy nhưng không nhìn thấy hắn, thân thủ vuốt ve chỗ hắn ngủ lạnh lạnh, có lẽ là đã đi được chốc lát rồi.
Trong lòng có một loại mất mát khó hiểu, Cảnh Dạ Lan không khỏi nhéo mình một chút. Vài ngày gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, lòng của nàng loại không tìm được đầu mối.
Ngoài doanh trướng có tiếng vang hỗn loạn, làm cho nàng cảm thấy có chút kỳ quái.
“Vương phi, thiếp thân là Tử Đại.” Thanh âm của Tử Đại ngoài doanh trướng truyền đến.
“Vào đi.” Nàng nói.
Tử Đại vẻ mặt ý cười, nàng vội vàng nói: “Vương gia đã đồng ý triệt binh, chúng ta sẽ quay về Đại Nguyệt.”
Hắnh thực sự đồng ý triệt binh?! Cảnh Dạ Lan vừa mừng vừa sợ, “Là thực vậy chăng?”
Tử Đại gật gật đầu khẳng định, “Sáng sớm nay Vương gia đã đi Lan Lăng của Vân Vương gia, người hầu đi trước trở về nói, đã bàn bạc xong điều kiện triệt binh.”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng ức chế không được xúc động trong lòng, thân thể của hắn cũng cần nghỉ ngơi, bị thương nghiêm trọng như vậy. Nàng hôm qua nàng còn nhìn thấy, miệng vết thương của hắn cong nhiều hơn trước ngoài ra còn có máu chảy chưa ngừng.
“Thỉnh Vương phi thứ Tử Đại lắm miệng một câu, từ sau khi Vương gia có Vương phi, cả người hình như đều thay đổi, lúc này đây sau khi Vương gia trở về có Vương phi bên người, Tử Đại nghĩ rằng Vương gia nhất định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều so với trước kia.”
Cảnh Dạ Lan đột nhiên sửng sốt. Trở về Đại Nguyệt, chỉ cần Vô Ngân nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cho nàng thành công, là nàng có thể rời khỏi Hiên Viên Khanh Trần. Nhưng là hiện tại bây giờ nàng lại cảm thấy vui vẻ cùng chờ mong trái ngược không có mãnh liệt giống như trước kia.
“Vương phi?” Tử Đại nhìn thấy thần sắc của Cảnh Dạ Lan đột nhiên biến đổi, nhỏ giọng hỏi.
“Tử Đại, nghe lời ngươi nói thì hình như là ngươi đã hầu hạ hắn từ rất lâu rồi?”
“Hồi bẩm Vương phi, Tử Đại mười lăm tuổi đã vào Bắc An Vương phủ hầu hạ Vương gia, tính tính thời gian, hình như là năm năm. Đó là thời điểm Vương gia được phong Bắc An Vương không lâu.” Tử Đại nói đến đây, không khỏi nhớ tới lúc lầu đầu nhìn thấy Hiên Viên Khanh Trần, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng nhưng lại mị hoặc, một đôi mắt có màu vàng lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng. Hoảng hốt, nàng tưởng rằng chính mình đang nhìn một vị thần, cao quý đến không thể với tới. Cũng thật không ngờ, chính mình có mình có thể có một ngày trở thành thị thiếp của hắn, hầu hạ hắn.
Không có danh phận gì cũng không sao cả, chỉ cần có thể đứng ở bên người hắn, mỗi ngày nhìn thấy dung nhan của hắn, Tử Đại nàng cũng rất thoả mản. Trên mặt ý cười ái mộ, dừng ở trong mắt Cảnh Dạ Lan.
Nàng ấy yêu Hiên Viên Khanh Trần, nhỏ bé yêu, cũng không cần hồi báo gì.
“Ta có chuyện này muốn cầu xin ngươi.” Cảnh Dạ Lan đi đến trước mặt Tử Đại, giữ chặt tay của nàng ấy. “Về sau, ngươi phải tận tâm chiếu cố hắn, được không?”
Tử Đại cả kinh, có chút khó hiểu. Lập tức cuống quýt giải thích, “Vương phi, Tử Đại là thị thiếp, không có ý tưởng muốn tranh giành với Vương phi, huống chi mọi người ai cũng nói trong lòng Vương gia chỉ có…”
“Đừng nói ra, cái gì cũng không cần phải nói, ngươi chỉ cần dựa theo đúng những gì ta nói mà làm là tốt rồi.” Nàng không muốn nghe, trong lòng hắn đang tương tư ai cũng có thể, chính là không nên đem giao cho nàng, nàng không thể đòi hỏi, không nghĩ muốn, càng thêm không được, càng không thể bắt đầu!
Nhìn không thấu, đoán không ra vẻ mặt quái dị của Cảnh Dạ Lan, Tử Đại chỉ có thể gật đầu đáp ứng. “Thiếp thân nhất định sẽ tận tâm chiếu cố Vương gia.”
“Tốt.” Cảnh Dạ Lan thản nhiên đáp lại lời nói của Tử Đại, ánh mắt lại không biết nói phiêu hướng về phía phương nào.
***
Hiên Viên Khanh Trần cùng Lan Lăng và Tây Sở hoà đàm thành công, phía biên giới tạm thời đình chỉ chiến sự, nếu tam phương ai có ý muốn khơi mào, thì bị coi là vi phạm hiệp ước, hai bên còn lại sẽ liên thủ tấn công.
Trong lúc hoà đàm, Tây Sở cần phải tiến cống cho Đại Nguyệt, tỏ vẻ hữu hảo! Đương nhiên điểm này, tự nhiên là do Hiên Viên Khanh Trần đưa ra, từ xưa đến nay, chỉ có chư hầu mới hướng cống cho thiên tử, làm như vậy cơ hồ là muốn nói với mọi người, Tây Sở đã thần phục Đại Nguyệt.
Hách Liên Quyền phản đối ngay từ đầu, nhưng bởi vì Tô Vân Phong đề nghị , đổi thành kỳ hạn ba năm sau, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng, cũng bởi vì vậy mà y cùng với Hiên Viên Khanh Trần kết oán càng sâu.
Cứ như vậy, chiến sự ở biên giới tạm thời chấm dứt, nhìn như một đoạn thời kỳ hoà bình đã đến.
Mà Cảnh Dạ Lan cũng như nguyện, theo Hiên Viên Khanh Trần trở về Bắc An đã lâu, Đại Nguyệt bởi vì hắn có công bình định chiến sự, lại một lần thăng quan tiến chức, ban thưởng liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.