Chương 241
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Ánh mắt Hiên Viên Triệt lãnh liệt, dùng tay hất mấy ngón tay Hoa
Thanh Nhã đang túm lấy góc áo mình, đồng thời hủy diệt chút hy vọng
trong lòng nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt không chút máu, cánh môi mấp máy, run run, ánh mắt tuyệt vọng nâng lên nhìn chằm chằm vào hắn, tia sáng nhỏ nhoi duy nhất dần tắt lụi. Từ khi Hiên Viên Triệt bắt đầu quyết định lợi dụng nhờ vào mối quan hệ của hai người thì nàng đã hiểu được rõ ràng.
- Ngươi điên rồi, thật thâm độc! – đường lui trở nên vô cụng, những hy vọng sót lại đã bị giẫm nát, cuối cùng để lại chỉ là những vết thương chằng chịt.
Đúng vậy, nàng đáng chết, vì một đường sống mà khiến cho chình mình biến thành cái dạng hèn mọn, nhục nhã đáng khinh.Namnhân này cho dù làm gì cũng đều có mục đích của riêng mình, vĩnh viễn không chịu thiệt!
Môi hắn giơ lên một ý cười, ngón tay lướt nhẹ qua hai gò má nàng:
- Nói cũng lạ, hoàng hậu của trẫm không giống Hoa Mị Nô nhưng sao một cô cô như ngươi lại giống nàng tới vậy? Năm đó nếu không phải ngươi đưa Mị Nô vào cung thì có lẽ trẫm đã không có cơ hội leo lên vị trí này.
- Mị Nô? – miệng nàng lẩm nhẩm cái tên, sau đó nở một nụ cười sầu thảm. Đôi mắt mê hồn dấy lên hai ngọn lửa nhỏ, lướt tới nhìn vẻ mặt thoáng dịu dàng của Hiên Viên Triệt khi hồi tưởng lại. Hoa Thanh Nhã lui về sau từng bước, thân mình lung lay như sắp đổ, thình lình tiếng cười lớn bật ra. Tiếng cười càng ngày càng lớn càng ngày càng thê lương, ẩn ẩn còn mang theo vẻ trào phóng, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trán Hiên Viên Triệt nhăn lại, giọng điệu lạnh lẽo:
- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao?
- Ta cười vì thấy Mị Nô chết ngược lại càng tốt, rơi vào tay một người nam nhân như người chẳng bằng thuộc về Hiên Viên Khanh Trần. Tính ra thì hán đối với Mị Nô còn có chút tình ý, còn ngươi…. – ngón tay Hoa Thanh Nhã trắng nhợt run run đưa lên chỉ thẳng vào mặt Hiên Viên Triệt, cũng không nói thêm gì mà chỉ cất tiếng cười to.
- Đúng vậy, Mị Nô đã chết ngược lại cũng tốt; bằng không biết có một người cô cô như người thà không có còn hơn. – hắn không vì lời nói của Hoa Thanh Nhã mà tức giận. – Lúc trước nàng chính là con cờ trong tay ngươi, ngươi sớm đã tính dùng nó để đối phó với Hiên Viên Khanh Trần. Uổng phí Mị Nô vẫn luông cho rằng người mẫu thân ra thì ngươi là người tốt với nàng nhất.
- Chúng ta giống nhau thôi. – nàng ngừng cười, nhìn Hiên Viên Triệt, thân hình cô đơn lúc này càng thê thảm. – Ngươi không thấy sợ sao? Nàng vốn là hoàng hậu do tiên đế chỉ định cho ngươi, ngươi cũng vì một lời tiên đoán mà vứt nàng đi. Ta với ngươi là một loại người, cần gì phải đứng đó mà trách móc đối phương sai hay không sai! Ngươi nói có đúng không, Triệt? – nàng chớp mắt, hỏi.
Lời tiên đoán thiên tướng! Hiên Viên Triệt nhướng mày, đây chính là điều hắn hận nhất.
- Thì sao? Vị trí này vốn thuộc về ta, hiện tại ta vẫn ngồi trên nó, ngươi đừng tưởng lấy lý do vớ vẩn này để hù dọa trẫm. – hắn hừ lạnh một tiếng. – Tốt lắm, hôm nay là buổi ôn chuyện cuối cùng. Thái hậu nương nương, trẫm khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, không cần gây ra những chuyện không đáng, nếu không…
Hiên Viên Triệt nhướng mắt nhìn thân ảnh run rẩy, nhỏ bé đứng phía cửa Tây uyển:
- Mạn nhi, lại đây! – hắn vẫy tay, nụ cười ôn hòa nhưng lại mang theo lực uy bức không thể chống cự.
- Không được, ngươi không thể làm như vậy! – trên mặt Hoa Thanh Nhã lại mất thêm vài phần tia máu, thân thể loạng choạng tiến lên chắn trước mặt hắn. – Ngươi không thể .. không thể… – nàng lắc đầu liên tục, rồi quay ngoắt lại nhìn người đang đi tới gần mình.
- Mẫu hậu! – giọng nói yếu ớt của thân ảnh nho nhỏ vang lên, bước chân cũng chậm chạm không vững, đôi mắt to tròn mở ra nhưng không hề có tiêu cự.
- Mạn nhi, không được lại đây! – Hoa Thanh Nhã dùng sức ôm lấy thân hình gầy yếu của đứa nhỏ vào lòng. – Ngươi đừng quá đáng, nó dù sao cũng là con gái của tiên đế, là muội muội của ngươi. Nếu ngươi dám xuống tay với nó thì thiên lý tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp vì quá kích động, sợ hãi mà biến dạng. Nàng hại chết mẫu phi của Hiên Viên Khanh Trần nhưng lại không sinh được hoàng tử như nguyện. Đứa con gái duy nhất lại bẩm sinh không thể nào nhìn thấy gì.
Hiên Viên Triệt cười lạnh nhìn một màn trước mắt, nhẹ nhàng, khoan thai lên tiếng:
- Đương nhiên là trẫm sẽ không làm ra chuyện gì khiến thiên lý không tha thứ, nhưng mà thái hậu nương nương à, Đế Cơ trời sinh yếu đuối lại tàn tật, ngươi nói xem sau này trẫm phải làm sao để lo lắng chu toàn cho tương lai của nó.
Đôi mắt không có lấy chút ấm áp, sắc bén nhìn bé gái được Hoa Thanh Nhã ôm vào ngực.
Không sai, nó chính là Đế Cơ của vương triều Đại Nguyệt, cũng là muội muội của Hiên Viên Triệt hắn nhưng ngay cả đệ đệ và vương vị mà hắn cũng có thể hãm hại và dành được; ngay cả sủng phi của tiên đế cũng sủng hạnh được, cũng có thể nhẫn tâm đem hoàng hậu toàn bích tương lại đưa cho đối thủ thì có gì mà hắn không dám làm nữa!
Chẳng qua là muội muội mà thôi, sau khi nhìn thấy Hoa Mị Nô – người duy nhất lọt vào mắt hắn thì tất cả những nữ tử ở hậu cung của vương triều Đại Nguyệt này chỉ là những quân cờ trong tay hắn mà thôi.
- Hoàng thượng, nếu ngươi dám động tới Mạn nhi thì ta… – nàng đã không có bất cứ thứ gì để trao đổi, thứ còn lại duy nhất là bản thân nàng.
- Thái hậu, ngươi muốn nói cái gì. Đương nhiên là trẫm sẽ chăm sóc Mạn nhi thật tốt; có điều thái hậu cũng đừng quên trước kia đã từng đồng ý gì với trẫm. – hắn bước tới gần các nàng, ngồi xổm xuống, cúi đầu tựa vào vai Hoa Thanh Nhã. – Thiên tướng! Ngươi không nên dùng mấy chữ này để nhắc nhở trẫm, hãy cứ ngoan ngoãn làm theo ý của trẫm, trẫm sẽ để cho ngươi nhìn thấy thế nào là thiên tướng kia bị thay đổi! – nhìn khuôn mặt ướt đẫm của nàng, hắn vươn tay, dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt.
Thiên tướng!
Lúc Hiên Viên Khanh Trần sinh ra ở vương triều Đại Nguyệt, mấy ngày mưa liên miên bỗng nhiên tạnh ráo, hơn nữa hắn còn có đôi mắt rất đặc biệt, được các nhà tiên tri nói là có thể mang tới thịnh vượng cho Đại Nguyệt. Tiên đế nghe vậy mừng rỡ lập tức sắc phong cho hắn làm thái tử. Nhưng bây giờ thì sao? Hiên Viên Triệt đứng bên ngoài Lưu Ly cung, ngẩng đầu nhìn mảnh trời quang đãng.
- Vị trí này chẳng phải đang thuộc về trẫm!
Thiên tướng thì sao? Ngươi lúc nào cũng may mắn, tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng trẫm mới chính là chân mệnh thiên tử, và hiện tại điều trẫm muốn chính là ngươi chết! Đôi mắt mở trừng ra, dưới sắc vàng của ánh mặt trời thoáng cái mờ ẩn sắc đỏ!
… …
Tại Lan Lăng.
Tô Vân Phong mặc một bộ y phục đơn giản, bí mật trở về vương phủ. Thi thể Hách Liên Quyền dĩ nhiên không thể bị hư hại nên cũng phải đưa về cùng. Mà đi theo hắn còn có…
Gương mặt nàng tái nhợt không chút máu, cánh môi mấp máy, run run, ánh mắt tuyệt vọng nâng lên nhìn chằm chằm vào hắn, tia sáng nhỏ nhoi duy nhất dần tắt lụi. Từ khi Hiên Viên Triệt bắt đầu quyết định lợi dụng nhờ vào mối quan hệ của hai người thì nàng đã hiểu được rõ ràng.
- Ngươi điên rồi, thật thâm độc! – đường lui trở nên vô cụng, những hy vọng sót lại đã bị giẫm nát, cuối cùng để lại chỉ là những vết thương chằng chịt.
Đúng vậy, nàng đáng chết, vì một đường sống mà khiến cho chình mình biến thành cái dạng hèn mọn, nhục nhã đáng khinh.Namnhân này cho dù làm gì cũng đều có mục đích của riêng mình, vĩnh viễn không chịu thiệt!
Môi hắn giơ lên một ý cười, ngón tay lướt nhẹ qua hai gò má nàng:
- Nói cũng lạ, hoàng hậu của trẫm không giống Hoa Mị Nô nhưng sao một cô cô như ngươi lại giống nàng tới vậy? Năm đó nếu không phải ngươi đưa Mị Nô vào cung thì có lẽ trẫm đã không có cơ hội leo lên vị trí này.
- Mị Nô? – miệng nàng lẩm nhẩm cái tên, sau đó nở một nụ cười sầu thảm. Đôi mắt mê hồn dấy lên hai ngọn lửa nhỏ, lướt tới nhìn vẻ mặt thoáng dịu dàng của Hiên Viên Triệt khi hồi tưởng lại. Hoa Thanh Nhã lui về sau từng bước, thân mình lung lay như sắp đổ, thình lình tiếng cười lớn bật ra. Tiếng cười càng ngày càng lớn càng ngày càng thê lương, ẩn ẩn còn mang theo vẻ trào phóng, vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trán Hiên Viên Triệt nhăn lại, giọng điệu lạnh lẽo:
- Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao?
- Ta cười vì thấy Mị Nô chết ngược lại càng tốt, rơi vào tay một người nam nhân như người chẳng bằng thuộc về Hiên Viên Khanh Trần. Tính ra thì hán đối với Mị Nô còn có chút tình ý, còn ngươi…. – ngón tay Hoa Thanh Nhã trắng nhợt run run đưa lên chỉ thẳng vào mặt Hiên Viên Triệt, cũng không nói thêm gì mà chỉ cất tiếng cười to.
- Đúng vậy, Mị Nô đã chết ngược lại cũng tốt; bằng không biết có một người cô cô như người thà không có còn hơn. – hắn không vì lời nói của Hoa Thanh Nhã mà tức giận. – Lúc trước nàng chính là con cờ trong tay ngươi, ngươi sớm đã tính dùng nó để đối phó với Hiên Viên Khanh Trần. Uổng phí Mị Nô vẫn luông cho rằng người mẫu thân ra thì ngươi là người tốt với nàng nhất.
- Chúng ta giống nhau thôi. – nàng ngừng cười, nhìn Hiên Viên Triệt, thân hình cô đơn lúc này càng thê thảm. – Ngươi không thấy sợ sao? Nàng vốn là hoàng hậu do tiên đế chỉ định cho ngươi, ngươi cũng vì một lời tiên đoán mà vứt nàng đi. Ta với ngươi là một loại người, cần gì phải đứng đó mà trách móc đối phương sai hay không sai! Ngươi nói có đúng không, Triệt? – nàng chớp mắt, hỏi.
Lời tiên đoán thiên tướng! Hiên Viên Triệt nhướng mày, đây chính là điều hắn hận nhất.
- Thì sao? Vị trí này vốn thuộc về ta, hiện tại ta vẫn ngồi trên nó, ngươi đừng tưởng lấy lý do vớ vẩn này để hù dọa trẫm. – hắn hừ lạnh một tiếng. – Tốt lắm, hôm nay là buổi ôn chuyện cuối cùng. Thái hậu nương nương, trẫm khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, không cần gây ra những chuyện không đáng, nếu không…
Hiên Viên Triệt nhướng mắt nhìn thân ảnh run rẩy, nhỏ bé đứng phía cửa Tây uyển:
- Mạn nhi, lại đây! – hắn vẫy tay, nụ cười ôn hòa nhưng lại mang theo lực uy bức không thể chống cự.
- Không được, ngươi không thể làm như vậy! – trên mặt Hoa Thanh Nhã lại mất thêm vài phần tia máu, thân thể loạng choạng tiến lên chắn trước mặt hắn. – Ngươi không thể .. không thể… – nàng lắc đầu liên tục, rồi quay ngoắt lại nhìn người đang đi tới gần mình.
- Mẫu hậu! – giọng nói yếu ớt của thân ảnh nho nhỏ vang lên, bước chân cũng chậm chạm không vững, đôi mắt to tròn mở ra nhưng không hề có tiêu cự.
- Mạn nhi, không được lại đây! – Hoa Thanh Nhã dùng sức ôm lấy thân hình gầy yếu của đứa nhỏ vào lòng. – Ngươi đừng quá đáng, nó dù sao cũng là con gái của tiên đế, là muội muội của ngươi. Nếu ngươi dám xuống tay với nó thì thiên lý tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!
Khuôn mặt xinh đẹp vì quá kích động, sợ hãi mà biến dạng. Nàng hại chết mẫu phi của Hiên Viên Khanh Trần nhưng lại không sinh được hoàng tử như nguyện. Đứa con gái duy nhất lại bẩm sinh không thể nào nhìn thấy gì.
Hiên Viên Triệt cười lạnh nhìn một màn trước mắt, nhẹ nhàng, khoan thai lên tiếng:
- Đương nhiên là trẫm sẽ không làm ra chuyện gì khiến thiên lý không tha thứ, nhưng mà thái hậu nương nương à, Đế Cơ trời sinh yếu đuối lại tàn tật, ngươi nói xem sau này trẫm phải làm sao để lo lắng chu toàn cho tương lai của nó.
Đôi mắt không có lấy chút ấm áp, sắc bén nhìn bé gái được Hoa Thanh Nhã ôm vào ngực.
Không sai, nó chính là Đế Cơ của vương triều Đại Nguyệt, cũng là muội muội của Hiên Viên Triệt hắn nhưng ngay cả đệ đệ và vương vị mà hắn cũng có thể hãm hại và dành được; ngay cả sủng phi của tiên đế cũng sủng hạnh được, cũng có thể nhẫn tâm đem hoàng hậu toàn bích tương lại đưa cho đối thủ thì có gì mà hắn không dám làm nữa!
Chẳng qua là muội muội mà thôi, sau khi nhìn thấy Hoa Mị Nô – người duy nhất lọt vào mắt hắn thì tất cả những nữ tử ở hậu cung của vương triều Đại Nguyệt này chỉ là những quân cờ trong tay hắn mà thôi.
- Hoàng thượng, nếu ngươi dám động tới Mạn nhi thì ta… – nàng đã không có bất cứ thứ gì để trao đổi, thứ còn lại duy nhất là bản thân nàng.
- Thái hậu, ngươi muốn nói cái gì. Đương nhiên là trẫm sẽ chăm sóc Mạn nhi thật tốt; có điều thái hậu cũng đừng quên trước kia đã từng đồng ý gì với trẫm. – hắn bước tới gần các nàng, ngồi xổm xuống, cúi đầu tựa vào vai Hoa Thanh Nhã. – Thiên tướng! Ngươi không nên dùng mấy chữ này để nhắc nhở trẫm, hãy cứ ngoan ngoãn làm theo ý của trẫm, trẫm sẽ để cho ngươi nhìn thấy thế nào là thiên tướng kia bị thay đổi! – nhìn khuôn mặt ướt đẫm của nàng, hắn vươn tay, dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt.
Thiên tướng!
Lúc Hiên Viên Khanh Trần sinh ra ở vương triều Đại Nguyệt, mấy ngày mưa liên miên bỗng nhiên tạnh ráo, hơn nữa hắn còn có đôi mắt rất đặc biệt, được các nhà tiên tri nói là có thể mang tới thịnh vượng cho Đại Nguyệt. Tiên đế nghe vậy mừng rỡ lập tức sắc phong cho hắn làm thái tử. Nhưng bây giờ thì sao? Hiên Viên Triệt đứng bên ngoài Lưu Ly cung, ngẩng đầu nhìn mảnh trời quang đãng.
- Vị trí này chẳng phải đang thuộc về trẫm!
Thiên tướng thì sao? Ngươi lúc nào cũng may mắn, tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng trẫm mới chính là chân mệnh thiên tử, và hiện tại điều trẫm muốn chính là ngươi chết! Đôi mắt mở trừng ra, dưới sắc vàng của ánh mặt trời thoáng cái mờ ẩn sắc đỏ!
… …
Tại Lan Lăng.
Tô Vân Phong mặc một bộ y phục đơn giản, bí mật trở về vương phủ. Thi thể Hách Liên Quyền dĩ nhiên không thể bị hư hại nên cũng phải đưa về cùng. Mà đi theo hắn còn có…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.