Chương 247
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Dược! Ý cười trên mặt Vô Ngân khiến cho lòng Hiên Viên Khanh Trần
động. Quen biết nhiều năm, hắn biết Vô Ngân là người luôn cười; nhiều
khi rất nhiều người vì thấy y cười mà buông lỏng cảnh giác. Không ai ngờ được, dưới cái cười mị hoặc bình thường đó của Vô Ngân là một nguy hiểm vô hình – y có thể lấy mạng kẻ khác.
Người khác nhìn không ra sự vui buồn, giận hờn của y song Hiên Viên Khanh Trần thì lại quá rõ.
Một lát sau, tâm hắn dường như không yên nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
- Ta biết đôi khi ta đã cầu ngươi nhiều chuyện khó khăn nhưng nàng đối với ta mà nói đã quan trọng tới mức khắc vào cốt nhục. Ta không bao giờ muốn tình trạng lại giống như trước kia và phải đứng một bên nhìn nàng chịu tội. Vậy nên, Vô Ngân, xin ngươi hãy giúp ta.
Hiên Viên Khanh Trần đi từ trên bậc thềm xuống, đứng trước mắt Vô Ngân, cánh tay chấp lại chuẩn bị hạ thấp người xuống.
Ngay sau đó Vô Ngân liền nâng tay hắn lên:
- Khanh Trần, làm gì phải khách sáo như vậy? Nếu ngay cả ngươi cũng làm vậy với ta thì giao tình nhiều năm nay giữa chúng ta tính là cái gì?
- Không, ngươi xứng đáng. Bao năm qua nhờ sự giúp đỡ của ngươi nên Hiên Viên Khanh Trần ta mới có được thành quả như ngày hôm nay. Cho dù là yêu cầu gì của ta thì ngươi đều dốc sức làm cho bằng được, tỷ như chuyện Thu Thủy… – hắn và Vô Ngân đã phải trả giá không biết bao tâm lực, cuối cùng cũng biến mình thành kẻ bị thương sâu sắc nhất.
- Chuyện của Thu Thủy, ngươi không cần cảm tạ ta; dù sao tình cảm với nhau từ nhỏ tới lớn là không thể thay thế. Lúc ấy cùng vì ngươi đối với Thu Thủy quá chấp nhất nên ta mới có thể kiên định đứng bên ngươi.
Y cũng là người sinh ra trong hoàng tộc; Hiên Viên Khanh Trần lúc nhỏ còn được biết tới mùi vị được cưng chiều nhưng y thì ngay lúc sinh ra đã là một hoàng tử bị vứt bỏ ở lãnh cung. Không ai chú ý với y, còn y thì sống và lớn lên như một thứ cỏ dại.
Không được bất kỳ kẻ nào yêu, cũng chưa bao giờ yêu bất kỳ ai, y không hiểu và cũng không cần cảm giác ấm áp và yêu thương. Về phần sống chết thì đối với y chẳng còn quan trọng chút nào.
- Có điều ta khuyên ngươi không cần quá xem nặng chuyện sinh tử của kẻ khác. Ta chỉ có thể nói là ta sẽ làm hết sức mình. – Vô Ngân lạnh nhạt đáp. Nhiều lần nàng dùng đủ mọi cách để đào thoát nhưng kết quả đều không thành.
- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần? – Hiên Viên Khanh Trần biết, chỉ cần là chuyện Vô Ngân hứa hẹn thì còn có một tia hy vọng.
Tạm dừng một lát Vô Ngân mới nói:
- Miễn cưỡng thì được một phần. – y không lừa Hiên Viên Khanh Trần, theo những gì y đã chuẩn bị từ trước thì nếu muốn trị khỏi độc trong thân thể của nàng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
- Không sao, so với việc ngươi nói với ta không có một tia hy vọng nào còn tốt hơn nhiều. – hắn gật đầu, trong lòng thầm hiểu tất cả. Nếu không đưa nàng rời khỏi Lan Lăng trở về Bắc An thì chỉ e ngay cả một phần cơ hội này cũng sẽ biến mất.
- Chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau khi cuộc quyết đấu của ta kết thúc, ta muốn đưa nàng về Bắc An. – trong mắt Hiên Viên Khanh Trần khôi phục lại sự tự tin vốn có.
Cảnh Lan, ta sẽ thắng, nàng nhất định phải theo ta trở về!
Vô Ngân cũng ăn ý gật đầu:
- Ngươi đó, lắm lúc khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Nếu không phải ta biết ngươi trước thì có lẽ sẽ bị ngươi làm cho giận chết bất đắc kỳ tử. Cũng khó trách một người thông minh, cơ trí như nàng cũng bị ngươi nắm trong lòng bàn tay.
- Ai bảo ta yêu thương nàng!
- Không biết được ngươi yêu là may mắn hay là bất hạnh nữa. Vô Ngân thở dài. – Nhưng mà ta dám nói, nữ tử nào yêu thương ngươi nhất định sẽ rất bất hạnh. – Tĩnh Uyển, Thu Thủy, còn có Tử Đại…
- Cũng giống người uống nước, nóng lạnh tư biết.
.. ..
Chuyện tối nay, Cảnh Dạ Lan không biết là mình làm đúng hay sai nhưng bây giờ nàng cũng lười phải suy nghĩ. Lâm vào tình cảnh này, nàng như bước nhầm vào một đầm lầy, càng giãy dụa lại càng chìm xuống, không giãy dụa thì cũng vẫn từ từ bị cắn nuốt.
Cuối cùng nàng đành mang tâm trạng hoảng hốt trở lại phòng ngủ. Đẩy cánh cửa khép hờ ra, nàng không chút để ý, nhẹ giọng lên tiếng:
- Đã muộn thế này nếu biết ngươi tới đây thì hắn nhất định sẽ không vui đâu.
Trong bóng đêm, thân hình gầy yếu khẽ giật mình; sau vài giây suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Huynh ấy sẽ không biết, còn tưởng… còn tưởng là ta đang ngủ.
Mắt Cảnh Dạ Lan dần thích ứng với bóng tối, dựa theo thói quen đi tới bên cạnh bàn:
- Vừa rồi ngươi còn có chuyện muốn nói với ta, bây giờ nếu đã tới đây thì cũng nên nói ra đi. – trốn không được chuyện gì, tốt nhất là đối diện.
Trong đôi mắt trong veo như nước dần dần tích tụ dũng khí:
- Ừm, đúng là vừa rồi ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Nói đi, ta nghe. – Cảnh Dạ Lan tùy tay rót một ly trà lạnh. Bình thường nàng không thích đồ lạnh, tình trạng của thân thể này không cho phép. Nhưng hiện giờ nàng rất cần một cái gì đó để làm cho mình bình tĩnh lại.
- Ca ca bị thương là vì ngươi.
- Ừm, đúng vậy. Ở trong sơn cốc hắn ăn không ít đau đớn. – nước trà lạnh như băng bao phủ đầu lưỡi nàng, toàn bộ khoang miệng cũng nhanh chóng biến lạnh.
- Ngươi đã nói .. ngươ sẽ không liên quan tới ca ca nữa, ta tin nhưng ca ca lại không chịu buông tay. – giọng nói của nàng rất trong, ngay cả một tia ủy khuất nho nhỏ cũng có thể nghe thấy. – Chuyện ca ca và ngươi trước kia.. ca ca không nói gì cho ta biết; thực ra huynh ấy không muốn ta quản tới. Sau khi trở về, huynh ấy cũng không nói cho ta biết vì sao lại bị thương, nhưng ta biết nguyên nhân là vì ngươi! – nói xong, nàng nhỏ giọng nức nở. Trong phòng ngủ vốn yên tĩnh, Cảnh Dạ Lan ngồi đối diện với nàng.
Cho dù đã trải qua khoang miệng ấm áp nhưng hàn ý vẫn tràn vào thực quản, đổ xuống dạ dày sinh ra một cỗ mát lạnh, tựa hồ thấm vào xương thịt.
- Đó là chuyện của hắn, nếu ngươi muốn biết điều gì thì nên đi hỏi hắn. – Cảnh Dạ Lan cũng không rõ, hắn rất quan tâm tói Thu Thủy sao có chuyện vào thời điểm mấu chốt lại bỏ quên nàng?
Thu Thủy lắc đầu, dùng sức hít hít mũi, ngừng tiếng nức nở:
- Ca ca chưa bao giờ đối xử như vậy với ta, trước kia huynh ấy lúc nào cũng quan tâm ta.. Sau khi có Mị Nô tỷ tỷ, hiện giờ là ngươi thì dần dần tâm tư của huynh ấy đều đặt trên người ngươi. Nếu ngươi thực sự là ngươi giống như trước kia thì sẽ không ở bên cạnh huynh ấy, ngươi không thể…
- Thực xin lỗi, Thu Thủy. Ta nghĩ ta cần phải nói rõ ràng vài chuyện. – Cảnh Dạ Lan ngắt ngang lời nói của Thu Thủy, nàng biết ý đồ của Thu Thủy tới tìm nàng đêm nay là gì.
Người khác nhìn không ra sự vui buồn, giận hờn của y song Hiên Viên Khanh Trần thì lại quá rõ.
Một lát sau, tâm hắn dường như không yên nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
- Ta biết đôi khi ta đã cầu ngươi nhiều chuyện khó khăn nhưng nàng đối với ta mà nói đã quan trọng tới mức khắc vào cốt nhục. Ta không bao giờ muốn tình trạng lại giống như trước kia và phải đứng một bên nhìn nàng chịu tội. Vậy nên, Vô Ngân, xin ngươi hãy giúp ta.
Hiên Viên Khanh Trần đi từ trên bậc thềm xuống, đứng trước mắt Vô Ngân, cánh tay chấp lại chuẩn bị hạ thấp người xuống.
Ngay sau đó Vô Ngân liền nâng tay hắn lên:
- Khanh Trần, làm gì phải khách sáo như vậy? Nếu ngay cả ngươi cũng làm vậy với ta thì giao tình nhiều năm nay giữa chúng ta tính là cái gì?
- Không, ngươi xứng đáng. Bao năm qua nhờ sự giúp đỡ của ngươi nên Hiên Viên Khanh Trần ta mới có được thành quả như ngày hôm nay. Cho dù là yêu cầu gì của ta thì ngươi đều dốc sức làm cho bằng được, tỷ như chuyện Thu Thủy… – hắn và Vô Ngân đã phải trả giá không biết bao tâm lực, cuối cùng cũng biến mình thành kẻ bị thương sâu sắc nhất.
- Chuyện của Thu Thủy, ngươi không cần cảm tạ ta; dù sao tình cảm với nhau từ nhỏ tới lớn là không thể thay thế. Lúc ấy cùng vì ngươi đối với Thu Thủy quá chấp nhất nên ta mới có thể kiên định đứng bên ngươi.
Y cũng là người sinh ra trong hoàng tộc; Hiên Viên Khanh Trần lúc nhỏ còn được biết tới mùi vị được cưng chiều nhưng y thì ngay lúc sinh ra đã là một hoàng tử bị vứt bỏ ở lãnh cung. Không ai chú ý với y, còn y thì sống và lớn lên như một thứ cỏ dại.
Không được bất kỳ kẻ nào yêu, cũng chưa bao giờ yêu bất kỳ ai, y không hiểu và cũng không cần cảm giác ấm áp và yêu thương. Về phần sống chết thì đối với y chẳng còn quan trọng chút nào.
- Có điều ta khuyên ngươi không cần quá xem nặng chuyện sinh tử của kẻ khác. Ta chỉ có thể nói là ta sẽ làm hết sức mình. – Vô Ngân lạnh nhạt đáp. Nhiều lần nàng dùng đủ mọi cách để đào thoát nhưng kết quả đều không thành.
- Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần? – Hiên Viên Khanh Trần biết, chỉ cần là chuyện Vô Ngân hứa hẹn thì còn có một tia hy vọng.
Tạm dừng một lát Vô Ngân mới nói:
- Miễn cưỡng thì được một phần. – y không lừa Hiên Viên Khanh Trần, theo những gì y đã chuẩn bị từ trước thì nếu muốn trị khỏi độc trong thân thể của nàng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
- Không sao, so với việc ngươi nói với ta không có một tia hy vọng nào còn tốt hơn nhiều. – hắn gật đầu, trong lòng thầm hiểu tất cả. Nếu không đưa nàng rời khỏi Lan Lăng trở về Bắc An thì chỉ e ngay cả một phần cơ hội này cũng sẽ biến mất.
- Chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau khi cuộc quyết đấu của ta kết thúc, ta muốn đưa nàng về Bắc An. – trong mắt Hiên Viên Khanh Trần khôi phục lại sự tự tin vốn có.
Cảnh Lan, ta sẽ thắng, nàng nhất định phải theo ta trở về!
Vô Ngân cũng ăn ý gật đầu:
- Ngươi đó, lắm lúc khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng. Nếu không phải ta biết ngươi trước thì có lẽ sẽ bị ngươi làm cho giận chết bất đắc kỳ tử. Cũng khó trách một người thông minh, cơ trí như nàng cũng bị ngươi nắm trong lòng bàn tay.
- Ai bảo ta yêu thương nàng!
- Không biết được ngươi yêu là may mắn hay là bất hạnh nữa. Vô Ngân thở dài. – Nhưng mà ta dám nói, nữ tử nào yêu thương ngươi nhất định sẽ rất bất hạnh. – Tĩnh Uyển, Thu Thủy, còn có Tử Đại…
- Cũng giống người uống nước, nóng lạnh tư biết.
.. ..
Chuyện tối nay, Cảnh Dạ Lan không biết là mình làm đúng hay sai nhưng bây giờ nàng cũng lười phải suy nghĩ. Lâm vào tình cảnh này, nàng như bước nhầm vào một đầm lầy, càng giãy dụa lại càng chìm xuống, không giãy dụa thì cũng vẫn từ từ bị cắn nuốt.
Cuối cùng nàng đành mang tâm trạng hoảng hốt trở lại phòng ngủ. Đẩy cánh cửa khép hờ ra, nàng không chút để ý, nhẹ giọng lên tiếng:
- Đã muộn thế này nếu biết ngươi tới đây thì hắn nhất định sẽ không vui đâu.
Trong bóng đêm, thân hình gầy yếu khẽ giật mình; sau vài giây suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Huynh ấy sẽ không biết, còn tưởng… còn tưởng là ta đang ngủ.
Mắt Cảnh Dạ Lan dần thích ứng với bóng tối, dựa theo thói quen đi tới bên cạnh bàn:
- Vừa rồi ngươi còn có chuyện muốn nói với ta, bây giờ nếu đã tới đây thì cũng nên nói ra đi. – trốn không được chuyện gì, tốt nhất là đối diện.
Trong đôi mắt trong veo như nước dần dần tích tụ dũng khí:
- Ừm, đúng là vừa rồi ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Nói đi, ta nghe. – Cảnh Dạ Lan tùy tay rót một ly trà lạnh. Bình thường nàng không thích đồ lạnh, tình trạng của thân thể này không cho phép. Nhưng hiện giờ nàng rất cần một cái gì đó để làm cho mình bình tĩnh lại.
- Ca ca bị thương là vì ngươi.
- Ừm, đúng vậy. Ở trong sơn cốc hắn ăn không ít đau đớn. – nước trà lạnh như băng bao phủ đầu lưỡi nàng, toàn bộ khoang miệng cũng nhanh chóng biến lạnh.
- Ngươi đã nói .. ngươ sẽ không liên quan tới ca ca nữa, ta tin nhưng ca ca lại không chịu buông tay. – giọng nói của nàng rất trong, ngay cả một tia ủy khuất nho nhỏ cũng có thể nghe thấy. – Chuyện ca ca và ngươi trước kia.. ca ca không nói gì cho ta biết; thực ra huynh ấy không muốn ta quản tới. Sau khi trở về, huynh ấy cũng không nói cho ta biết vì sao lại bị thương, nhưng ta biết nguyên nhân là vì ngươi! – nói xong, nàng nhỏ giọng nức nở. Trong phòng ngủ vốn yên tĩnh, Cảnh Dạ Lan ngồi đối diện với nàng.
Cho dù đã trải qua khoang miệng ấm áp nhưng hàn ý vẫn tràn vào thực quản, đổ xuống dạ dày sinh ra một cỗ mát lạnh, tựa hồ thấm vào xương thịt.
- Đó là chuyện của hắn, nếu ngươi muốn biết điều gì thì nên đi hỏi hắn. – Cảnh Dạ Lan cũng không rõ, hắn rất quan tâm tói Thu Thủy sao có chuyện vào thời điểm mấu chốt lại bỏ quên nàng?
Thu Thủy lắc đầu, dùng sức hít hít mũi, ngừng tiếng nức nở:
- Ca ca chưa bao giờ đối xử như vậy với ta, trước kia huynh ấy lúc nào cũng quan tâm ta.. Sau khi có Mị Nô tỷ tỷ, hiện giờ là ngươi thì dần dần tâm tư của huynh ấy đều đặt trên người ngươi. Nếu ngươi thực sự là ngươi giống như trước kia thì sẽ không ở bên cạnh huynh ấy, ngươi không thể…
- Thực xin lỗi, Thu Thủy. Ta nghĩ ta cần phải nói rõ ràng vài chuyện. – Cảnh Dạ Lan ngắt ngang lời nói của Thu Thủy, nàng biết ý đồ của Thu Thủy tới tìm nàng đêm nay là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.