Chương 268
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Gió đêm phần phật nổi lên, thổi tung mái tóc đen huyền của nàng. Cảnh Dạ Lan tựa vào lòng Hiên Viên Khanh Trần, tâm tình cuồn cuộn không yên
mấy ngày hôm nay giờ đã bình lặng như nước.
Hai người đang cưỡi Mặc Câu quay về, hai tay nàng quấn quanh hông hắn, dùng sức ôm lấy, không muốn tách rời.
Từ sau khi sống lại ở thời đại này, cho dù nàng là Cảnh Dạ Lan hay Hoa Mị Nô thì luôn đơn độc một mình cố gắng được sống sót. Ngay cả Quỷ Túc – người mà nàng luôn ỷ lại cũng bỏ nàng ra đi. Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, thực ra Hiên Viên Khanh Trần luôn luôn bên cạnh nàng. Đi quanh một hồi thì cuối cùng vẫn là hắn!
- Xem ra hôm nay nàng rất mệt mỏi. – Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve sợi tóc dài mượt như tơ của nàng; lúc này nàng như chú mèo con lười biếng nằm trong lòng hắn. Hắn không hỏi nàng đã đi đâu, vì dù thế nào thì nàng vẫn lựa chọn quay về bên hắn.
- Ừm, mệt muốn chết nhưng may có ngươi ở đây. – giọng nói uể oải của nàng trong bóng đêm nghe ra khiến lòng ngươi sinh vài phần thương tiếc. Giờ phút này Cảnh Dạ Lan rất muốn được nghỉ ngơi, nàng không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa, cứ thể dựa dẫm, ỷ lại.
- Được rồi, ta sẽ nhanh trở về, nàng cứ nghỉ ngơi đi! – nói xong, hắn cúi người, trìu mến hôn tóc nàng.
- Khanh Trần, vừa rồi ta đi gặp một người.
- Ừm! – hắn chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Ngươi không muốn biết người ta gặp là ai à? – đổi lại là trước kia thì chắc Hiên Viên Khanh Trần không cho nàng tới gần bất kỳ kẻ nào; hơn nữa vừa rồi hắn còn dặn nàng không nên tới gần Hoa Thanh Nhã.
- Mặc kệ nàng gặp ai, cuối cùng vẫn trở về bên ta là được rồi. Nhưng mà Cảnh Lan, sau này nàng càng phải cẩn trọng hơn. An nguy của nàng còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì. – đương nhiên là hắn có thể đoán ra là nàng đã gặp ai; mà cũng không sao, điều hắn lo lắng nhất chính là an nguy của người trong lòng đây.
Từ trong ngực hắn nâng mặt lên, đáy mắt trong suốt như thu thủy của Cảnh Dạ Lan chất chứa toàn bộ khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần.
Gương mặt quen thuộc, bắt đầu từ lần bị hắn bắt về trong rừng cây, dần dần trong đôi mắt đó không còn nhìn nàng với hận ý cùng khinh thường, chậm chọc nữa, ngược lại đượm nùng tình mật ý không nói nên lời.
Quỷ Túc… Đã lâu rồi, cái tên bị nàng chôn cất tận đáy lòng lại một lần bị lôi lên. Giật mình, khuôn mặt na ná nhau của hai người ghép trùng lên nhau. Trước mặt đột nhiên hiện lên một lớp sương mù khiến tầm nhìn của nàng bị che khuất.
- Cảnh Lan… – bên tai là tiếng ai nỉ non, thì thầm; đột nhiên lớp sương mù bị tia sáng xua tan. Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, tay vươn lên áp vào khuôn mặt của ngươi trước mắt; hơi ấm chân thật đang ngập tràn lòng bàn tay nàng.
- Làm sao vậy? – Hiên Viên Khanh Trần thấy mắt nàng chớp động lệ quang, đau lòng hỏi.
Cảnh Dạ Lan không trả lời, chỉ rút một bên tay ra, từ từ che đi đôi mắt yêu dị của hắn. Hiên Viên Khanh Trần cũng không hỏi thêm, lẳng lặng nhìn nàng.
Một hồi lâu, Cảnh Dạ Lan từ từ buông bàn tay xuống, hình ảnh đầu tiên là ánh mắt cười thân thiết của hắn, trong đó mang theo vài phần khó hiểu, vài phần căng thẳng; đồng thời còn có vẻ mặt nén nhịn không dám hỏi nhiều.
Trong lòng nàng như có tiếng nhạc ngân lên, thầm thở dài mấy tiếng thật nhẹ, nàng nâng tay choàng qua cổ hắn:
- Còn chưa tới sao? Hiện tại ta cảm thấy mệt lắm rồi. – đầu ngón tay như vô tình hữu ý lướt qua sau gáy Hiên Viên Khanh Trần, hơi lạnh như giọt sương đọng lúc ban mai.
- Ngồi yên nhé! – cơ thể hắn khẽ run rồi lập tức ôm chặt người trong lòng, giục ngựa phi nhanh.
.. ..
Trong Vân vương phủ, Vô Ngân ngồi im lặng dựa bàn đọc sách, vừa rồi y đã nghe Hiên Viên Khanh Trần kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Hiên Viên Khanh Trần dùng tay thử độ nóng của ấm trà, thấy đã âm ấm mới rót một ly đưa cho Cảnh Dạ Lan rồi quay sang nói với Vô Ngân:
- Tất cả coi như đều ổn thỏa. Nhưng ngươi đoán xem, mỹ nhân mà Đại Nguyệt đưa đến là ai?
Sóng mắt Vô Ngân khẽ nhúc nhích, mày hơi nhíu lại suy nghĩ:
- Hoa Thanh Nhã?!
- Đúng vậy! – Hiên Viên Khanh Trần nghe xong thì khóe miệng gợi lên nụ cười tà nịnh. Chuyện đã xảy ra khá lâu rồi mà nữ nhân này vẫn sống rất tốt, lại còn ngang nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Vô Ngân nghe xong bất giác nhìn sang Cảnh Dạ Lan.
- Ta đi ra ngoài trước, các ngươi cứ nói chuyện với nhau đi. – nàng cũng hiểu, tuy hiện giờ Hiên Viên Khanh Trần không ngại việc nàng là cháu gái Hoa Thanh Nhã nhưng đó là hung thủ trước kia hại chết mẫu phi hắn. Nay nếu không giải quyết ổn thỏa thì không thể tận tay báo thù; với tính cách của Hiên Viên Khanh Trần thì thống khổ như vậy chẳng khác nào tra tấn.
Sau khi Cảnh Dạ Lan rời đi thì Vô Ngân mới mở miệng hỏi:
- Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?
Tính?! Hiên Viên Khanh Trần nhìn Vô Ngân:
- Nếu được thì ta thật sự rất muốn mạng nàng ta. – sau đó hắn lại lắc đầu phủ định quyết định này. – Đáng tiếc, ta không còn là Hiên Viên Khanh Trần trước kia nữa. Trước mắt chỉ có thể buông ân oán cá nhân thì mới có thể mưu đồ đại sự. – Hiên Viên Triệt, ta không có ngu như vậy. Ngươi đưa Hoa Thanh Nhã tới, thứ nhất vì muốn trấn an Lan Lăng vương, thứ hai chỉ sợ là muốn khiến Hiên Viên Khanh Trần hắn nhất thời phân tán tư tưởng. Thường thì chỉ cần một kích động nho nhỏ cũng đủ làm phán đoán sai lầm, theo đó cục diện tất sẽ đảo điên, biến hóa.
- Khanh Trần, có lẽ Lan Lăng vương sẽ vì hành động hôm nay của ngươi mà thay đổi không ít suy nghĩ về ngươi. Hơn nữa, liên minh giữa hai nước luôn mặt mục đích lợi ích lên đầu, hiện tại Tây Sở đã sớm không còn là nỗi lo lắng của hắn ta, bước tiếp theo e là muốn kết liên minh với Đại Nguyệt. Có Hoa Thanh Nhã ở trong làm ngươi hòa giải, việc đó chắc không khó. Có điều, vì vậy mà Bắc An bị dồn vào thế bí, có thêm vật cản mới. – Vô Ngân phân tích cục diện trước mắt.
- Hắn muốn gì ta đều đoán biết được. – đôi mắt thâm thúy, sắc bén ánh lên những mưu tính trong lòng. – Vô Ngân, ở Bắc An đã chuẩn bị thế nào rồi?
- Tất cả đã sớm an bài tốt, ngươi yên tâm. Vấn đề ở chỗ, hiện giờ chúng ta nên làm sao để rời khỏi Lan Lăng.
Ánh nến nhuộm một màu nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ, bất phàm của Hiên Viên Khanh Trần, giữa cái tối và cái sáng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên cứ như ma chú:
- Trước tiên phải để Cảnh Dạ Lan rời đi, còn ta thì cuối cùng! –Hiên Viên Triệt đã trăm phương nghìn kế an bài, nếu không chơi với hắn ta thì chẳng phải sẽ làm cho hoàng huynh hắn không công lãng phí một cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi.
- Được, ta đi sắp xếp! Ngươi cũng phải cẩn thận. – Vô Ngân biết rõ hắn đã quyết thì không thể khuyên can nổi.
Hai người đang cưỡi Mặc Câu quay về, hai tay nàng quấn quanh hông hắn, dùng sức ôm lấy, không muốn tách rời.
Từ sau khi sống lại ở thời đại này, cho dù nàng là Cảnh Dạ Lan hay Hoa Mị Nô thì luôn đơn độc một mình cố gắng được sống sót. Ngay cả Quỷ Túc – người mà nàng luôn ỷ lại cũng bỏ nàng ra đi. Cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, thực ra Hiên Viên Khanh Trần luôn luôn bên cạnh nàng. Đi quanh một hồi thì cuối cùng vẫn là hắn!
- Xem ra hôm nay nàng rất mệt mỏi. – Hiên Viên Khanh Trần vuốt ve sợi tóc dài mượt như tơ của nàng; lúc này nàng như chú mèo con lười biếng nằm trong lòng hắn. Hắn không hỏi nàng đã đi đâu, vì dù thế nào thì nàng vẫn lựa chọn quay về bên hắn.
- Ừm, mệt muốn chết nhưng may có ngươi ở đây. – giọng nói uể oải của nàng trong bóng đêm nghe ra khiến lòng ngươi sinh vài phần thương tiếc. Giờ phút này Cảnh Dạ Lan rất muốn được nghỉ ngơi, nàng không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa, cứ thể dựa dẫm, ỷ lại.
- Được rồi, ta sẽ nhanh trở về, nàng cứ nghỉ ngơi đi! – nói xong, hắn cúi người, trìu mến hôn tóc nàng.
- Khanh Trần, vừa rồi ta đi gặp một người.
- Ừm! – hắn chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Ngươi không muốn biết người ta gặp là ai à? – đổi lại là trước kia thì chắc Hiên Viên Khanh Trần không cho nàng tới gần bất kỳ kẻ nào; hơn nữa vừa rồi hắn còn dặn nàng không nên tới gần Hoa Thanh Nhã.
- Mặc kệ nàng gặp ai, cuối cùng vẫn trở về bên ta là được rồi. Nhưng mà Cảnh Lan, sau này nàng càng phải cẩn trọng hơn. An nguy của nàng còn quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì. – đương nhiên là hắn có thể đoán ra là nàng đã gặp ai; mà cũng không sao, điều hắn lo lắng nhất chính là an nguy của người trong lòng đây.
Từ trong ngực hắn nâng mặt lên, đáy mắt trong suốt như thu thủy của Cảnh Dạ Lan chất chứa toàn bộ khuôn mặt Hiên Viên Khanh Trần.
Gương mặt quen thuộc, bắt đầu từ lần bị hắn bắt về trong rừng cây, dần dần trong đôi mắt đó không còn nhìn nàng với hận ý cùng khinh thường, chậm chọc nữa, ngược lại đượm nùng tình mật ý không nói nên lời.
Quỷ Túc… Đã lâu rồi, cái tên bị nàng chôn cất tận đáy lòng lại một lần bị lôi lên. Giật mình, khuôn mặt na ná nhau của hai người ghép trùng lên nhau. Trước mặt đột nhiên hiện lên một lớp sương mù khiến tầm nhìn của nàng bị che khuất.
- Cảnh Lan… – bên tai là tiếng ai nỉ non, thì thầm; đột nhiên lớp sương mù bị tia sáng xua tan. Nàng dùng sức nháy mắt mấy cái, tay vươn lên áp vào khuôn mặt của ngươi trước mắt; hơi ấm chân thật đang ngập tràn lòng bàn tay nàng.
- Làm sao vậy? – Hiên Viên Khanh Trần thấy mắt nàng chớp động lệ quang, đau lòng hỏi.
Cảnh Dạ Lan không trả lời, chỉ rút một bên tay ra, từ từ che đi đôi mắt yêu dị của hắn. Hiên Viên Khanh Trần cũng không hỏi thêm, lẳng lặng nhìn nàng.
Một hồi lâu, Cảnh Dạ Lan từ từ buông bàn tay xuống, hình ảnh đầu tiên là ánh mắt cười thân thiết của hắn, trong đó mang theo vài phần khó hiểu, vài phần căng thẳng; đồng thời còn có vẻ mặt nén nhịn không dám hỏi nhiều.
Trong lòng nàng như có tiếng nhạc ngân lên, thầm thở dài mấy tiếng thật nhẹ, nàng nâng tay choàng qua cổ hắn:
- Còn chưa tới sao? Hiện tại ta cảm thấy mệt lắm rồi. – đầu ngón tay như vô tình hữu ý lướt qua sau gáy Hiên Viên Khanh Trần, hơi lạnh như giọt sương đọng lúc ban mai.
- Ngồi yên nhé! – cơ thể hắn khẽ run rồi lập tức ôm chặt người trong lòng, giục ngựa phi nhanh.
.. ..
Trong Vân vương phủ, Vô Ngân ngồi im lặng dựa bàn đọc sách, vừa rồi y đã nghe Hiên Viên Khanh Trần kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Hiên Viên Khanh Trần dùng tay thử độ nóng của ấm trà, thấy đã âm ấm mới rót một ly đưa cho Cảnh Dạ Lan rồi quay sang nói với Vô Ngân:
- Tất cả coi như đều ổn thỏa. Nhưng ngươi đoán xem, mỹ nhân mà Đại Nguyệt đưa đến là ai?
Sóng mắt Vô Ngân khẽ nhúc nhích, mày hơi nhíu lại suy nghĩ:
- Hoa Thanh Nhã?!
- Đúng vậy! – Hiên Viên Khanh Trần nghe xong thì khóe miệng gợi lên nụ cười tà nịnh. Chuyện đã xảy ra khá lâu rồi mà nữ nhân này vẫn sống rất tốt, lại còn ngang nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Vô Ngân nghe xong bất giác nhìn sang Cảnh Dạ Lan.
- Ta đi ra ngoài trước, các ngươi cứ nói chuyện với nhau đi. – nàng cũng hiểu, tuy hiện giờ Hiên Viên Khanh Trần không ngại việc nàng là cháu gái Hoa Thanh Nhã nhưng đó là hung thủ trước kia hại chết mẫu phi hắn. Nay nếu không giải quyết ổn thỏa thì không thể tận tay báo thù; với tính cách của Hiên Viên Khanh Trần thì thống khổ như vậy chẳng khác nào tra tấn.
Sau khi Cảnh Dạ Lan rời đi thì Vô Ngân mới mở miệng hỏi:
- Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?
Tính?! Hiên Viên Khanh Trần nhìn Vô Ngân:
- Nếu được thì ta thật sự rất muốn mạng nàng ta. – sau đó hắn lại lắc đầu phủ định quyết định này. – Đáng tiếc, ta không còn là Hiên Viên Khanh Trần trước kia nữa. Trước mắt chỉ có thể buông ân oán cá nhân thì mới có thể mưu đồ đại sự. – Hiên Viên Triệt, ta không có ngu như vậy. Ngươi đưa Hoa Thanh Nhã tới, thứ nhất vì muốn trấn an Lan Lăng vương, thứ hai chỉ sợ là muốn khiến Hiên Viên Khanh Trần hắn nhất thời phân tán tư tưởng. Thường thì chỉ cần một kích động nho nhỏ cũng đủ làm phán đoán sai lầm, theo đó cục diện tất sẽ đảo điên, biến hóa.
- Khanh Trần, có lẽ Lan Lăng vương sẽ vì hành động hôm nay của ngươi mà thay đổi không ít suy nghĩ về ngươi. Hơn nữa, liên minh giữa hai nước luôn mặt mục đích lợi ích lên đầu, hiện tại Tây Sở đã sớm không còn là nỗi lo lắng của hắn ta, bước tiếp theo e là muốn kết liên minh với Đại Nguyệt. Có Hoa Thanh Nhã ở trong làm ngươi hòa giải, việc đó chắc không khó. Có điều, vì vậy mà Bắc An bị dồn vào thế bí, có thêm vật cản mới. – Vô Ngân phân tích cục diện trước mắt.
- Hắn muốn gì ta đều đoán biết được. – đôi mắt thâm thúy, sắc bén ánh lên những mưu tính trong lòng. – Vô Ngân, ở Bắc An đã chuẩn bị thế nào rồi?
- Tất cả đã sớm an bài tốt, ngươi yên tâm. Vấn đề ở chỗ, hiện giờ chúng ta nên làm sao để rời khỏi Lan Lăng.
Ánh nến nhuộm một màu nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ, bất phàm của Hiên Viên Khanh Trần, giữa cái tối và cái sáng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên cứ như ma chú:
- Trước tiên phải để Cảnh Dạ Lan rời đi, còn ta thì cuối cùng! –Hiên Viên Triệt đã trăm phương nghìn kế an bài, nếu không chơi với hắn ta thì chẳng phải sẽ làm cho hoàng huynh hắn không công lãng phí một cơ hội bồi dưỡng tình cảm rồi.
- Được, ta đi sắp xếp! Ngươi cũng phải cẩn thận. – Vô Ngân biết rõ hắn đã quyết thì không thể khuyên can nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.