Chương 272
Tuyết Nhạn
16/10/2013
Ánh sáng chớp lóe, oánh nhận như nước.
Mấy đường ngân chậm lao thẳng về phía mặt nhưng hắn không có ý né tránh. Cảnh Dạ Lan kinh ngạc, dĩ nhiên nhìn ra hắn có ý chịu bị đả thương; ngay sau đó nàng nâng tay, một viên đá bay trúng con ngựa hắn đang cưỡi. Con ngựa bị chấn kinh, hí vang một tiếng khiến hắn cũng bị chao đảo; cây châm theo đó lướt qua mặt, dừng ngay phía sau.
Nhưng Cảnh Dạ Lan không hề ngừng lại, trong khi Ngô thống lĩnh còn đang sửng sốt thì nàng đã chạy nhanh tới dưới con ngựa, hai tay dùng sức chộp kéo hắn xuống dưới rồi xoay người về phía sau, chế trụ cổ họng hắn.
- Thân thủ của Cảnh công tử thật tuyệt! – hắn tán thưởng.
- Không dám , là Ngô đại ca nương tay. – nàng thấp giọng đáp trả, mày nhíu lại. Vừa rồi hành động của hắn là chịu chết, không thể nghi ngờ.
- Cảnh công tử, mạt tướng có mệnh trên người, không thể không ngăn cản công tử. Công tử cũng biết những người đi theo đều là thân tín của mạt tướng, nếu công tử thật sự muốn đi qua thì chúng ta cũng ngăn không được. – hắn cười khổ. Chính hắn cũng biết năng lực của Bắc An vương phi không kém, lại có thêm tử sĩ của Bắc An vương bên cạnh thì lúc này muốn là đi được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Còn có thể thế nào đây? Hoàng thượng đột nhiên muốn giữ Bắc An vương lại, giao nhiệm vụ trông coi cho vương gia.
- Vì sao Lan Lăng vương muốn giữ Hiên Viên Khanh Trần lại? Lúc ở trên triều đường, không phải đã có quyết định muốn kết minh với Đại Nguyệt, sao giờ lại giam lỏng hắn? Muốn lật lọng?!
- Nghe nói là vì Nhã quý phi mới tới. Nàng hình như rất có ác cảm với Bắc An vương; chuyện kết minh không giả nhưng cũng không có ý để cho Bắc An vương trở về. – Ngô thống lĩnh hạ giọng, thoạt nhìn như Cảnh Dạ Lan đang uy hiếp hắn, thực ra là hắn đang thuật lại tin tức mà Tô Vân Phong nhắn tới.
- Ngay cả công tử đêm nay phải về, dường như cũng liên quan tới chuyện Nhã quý phi đột nhiên nói với hoàng thượng muốn đưa công tử tiến cung trong đêm.
Lại là nàng ta?! Sao không muốn gây chuyện lại không được thế này! Ánh mắt Cảnh Dạ Lan biến lạnh lẽo, đôi khi quá tốt bụng lại bị kẻ khác cắn trộm!
- Cảnh công tử, hôm nay mạt tướng đã nói nhiều quá rồi, mong Cảnh công tử lượng thứ!
Quay sang đối diện với những người hầu đi theo, Cảnh Dạ Lan lạnh giọng nói:
- Các vị, hôm nay chỉ cần thuận lợi trở về, ta không muốn đả thương người khác. – nàng buông Ngô thống lĩnh ra, đi lùi bước một trở về xe.
- Vương phi không thể! – trong đám tử sĩ có người lên tiếng ngăn cản.
- Nghe đây, các ngươi đưa tiểu thư trở về Bắc An.
- Vương phi, Vô Ngân công tử đã chuẩn bị rất tốt mong vương phi theo chúng thần trở về! – khi người này nhìn tới đoàn người Ngô thống lĩnh thì một thứ sát ý vô hình, sắc bén tỏa ra và nhanh chóng tụ lại thành từng đợt sóng.
- Không được, tự ta sẽ quyết định chuyện của mình! – Cảnh Dạ Lan đương nhiên biết nếu muốn giao chiến thì người của Tô Vân Phong không phải là đối thủ của bọn họ.
- Vương phi tỷ tỷ!
Nàng nhìn Thu Thủy:
- Ta nói rồi, nhất định sẽ đưa người trở về bình an. Thế nên ở trên đường ngươi nhất định phải ngoan ngoãn, nếu ngươi tự mình gây ra chuyện gì thì ta sẽ không chịu trách nhiệm với cái mạng của ngươi đâu!
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi muốn ta bảo vệ Thu Thủy, ta chỉ có thể làm như vậy, cái khác tùy ý trời vậy! Nói xong, nàng ra lệnh cho đám tử sĩ:
- Các ngươi nghe cho rõ đây, chuyện ngày hôm nay không cho phép ai báo cáo với vương gia và Vô Ngân. Còn nữa, nhiệm vụ của các ngươi là phải trông chừng tiểu thư cho tốt tới khi trở về tới Bắc An, chuyện khác không cần quan tâm. Nhớ kỹ chưa?! – nàng đưa cằm lên, ánh mắt sắc bén đảo qua bọn họ.
- Vương phi…
- Nếu còn coi ta là Bắc An vương phi, các ngươi đừng có dong dài nữa. Mau đi đi! – nàng thúc giục bọn họ mau lên đường. Trong gió đêm, đôi mắt sáng như ngọc của nàng lóe lên uy nghiêm khiến người khác không thể không tuân. – Tất cả mọi chuyện các ngươi cứ chiếu theo lời Vô Ngân mà làm! – cuối cùng, nàng dặn dò một câu.
Đoàn người Ngô thống lĩnh tách ra một con đường để đám tử sĩ rời đi; chờ tới khi bóng họ khuất hẳn, Cảnh Dạ Lan mới xoay người nói:
- Đa tạ các vị!
- Công tử muốn trở lại? – Ngô thống lĩnh không biết nàng còn có ý đồ gì.
- Phải trở lại, nhưng không phải cùng các ngươi. – nàng nói xong thì xoay người lên ngựa.
- Ý của công tử là gì?
Nụ cười thanh thoát hiện lên, trong đó có hào khí không thua gì nam tử:
- Tối nay là ta muốn một mình cưỡi ngựa giải sầu, sau đó thuận đường vào cung, các ngươi chưa hề gặp qua Bắc An vương phi.
Mọi người cùng Ngô thống lĩnh đồng thời hô lên:
- Đa tạ vương phi!
- Đa tạ làm cái gì, không cần khách khí như người ngoài vậy! – hàng mày tú lệ của nàng khẽ nhướng lên cao, miệng tươi cười. Tuy chuyện bảo vệ tính mạng là quan trọng nhưng an nguy của người kia cũng rất trọng yếu. Nhất là khi hắn còn thiếu nàng quá nhiều, há có thể để cho hắn chết trong tay kẻ khác một cách dễ dàng.
- Giá ~~~ -hai chân nàng thúc hông ngựa, kéo dây cương quay về.
Nếu đi không được thì sao không thử vận khí với tương lai một phen, về phần người khác…. Đôi môi phấn nộn của Cảnh Dạ Lan hé ra một mạt cười lãnh triệt đáy lòng.
Ta không phải Hoa Mị Nô, không nợ bất luận kẻ nào. Dù ngươi có là ai thì chọc tới Cảnh Dạ Lan ta thì đó chính là bất hạnh lớn nhất của ngươi! Gió núi thổi qua mặt nàng, hơi lạnh khiến tinh thần nàng rung lên. Cảnh Dạ Lan hả Cảnh Dạ Lan, phải kiên cường đến mức tận cùng, cho dù thế nào thì cũng phải cố gắng sống sót!
.. ..
Trong hoàng cung Lan Lăng.
Tiếng nước chảy róc rách, thanh thanh vui tai; người ngồi trong hồ nước đang hưởng thụ giờ khắc này.
- Thật ra ngươi rất có hứng tận hưởng! – giọng nữ mềm mại, đáng yêu truyền tới làm cho đôi mắt của người kia từ từ mở ra. Đuôi lông mày không kiên nhẫn giật giật vài cái.
- Là ngươi hả, muộn thế này không phải là lúc ngươi nên bồi bên cạnh phu quân ngươi sao? Nhã quý phi!
- Được rồi, ngươi mau nói cho ta biết ta còn phải chờ ở chỗ này bao lâu nữa? Ta đã làm những chuyện mà ngươi muốn, còn có điều gì chưa hài lòng sao? Hiện tại Hiên Viên Khanh Trần như khốn thú vậy!
Giữa màn hơi nước mịt mùng, nam tử đứng thẳng thân mình, xoay người nhìn lại, ngoắc ngoắc tay với Hoa Thanh Nhã:
- Tới nơi này!
Không thể phản kháng hắn, nàng đành ngoan ngoãn đi qua. Mới tới bên cạnh mà nháy mắt nàng đã bị hắn nắm tóc kéo lại.
- Đương nhiên không hài lòng. Người mà ta muốn chết vẫn còn chưa chết, người mà ta muốn có còn chưa có được, ngươi nói trẫm làm sao hài lòng được?!
Mấy đường ngân chậm lao thẳng về phía mặt nhưng hắn không có ý né tránh. Cảnh Dạ Lan kinh ngạc, dĩ nhiên nhìn ra hắn có ý chịu bị đả thương; ngay sau đó nàng nâng tay, một viên đá bay trúng con ngựa hắn đang cưỡi. Con ngựa bị chấn kinh, hí vang một tiếng khiến hắn cũng bị chao đảo; cây châm theo đó lướt qua mặt, dừng ngay phía sau.
Nhưng Cảnh Dạ Lan không hề ngừng lại, trong khi Ngô thống lĩnh còn đang sửng sốt thì nàng đã chạy nhanh tới dưới con ngựa, hai tay dùng sức chộp kéo hắn xuống dưới rồi xoay người về phía sau, chế trụ cổ họng hắn.
- Thân thủ của Cảnh công tử thật tuyệt! – hắn tán thưởng.
- Không dám , là Ngô đại ca nương tay. – nàng thấp giọng đáp trả, mày nhíu lại. Vừa rồi hành động của hắn là chịu chết, không thể nghi ngờ.
- Cảnh công tử, mạt tướng có mệnh trên người, không thể không ngăn cản công tử. Công tử cũng biết những người đi theo đều là thân tín của mạt tướng, nếu công tử thật sự muốn đi qua thì chúng ta cũng ngăn không được. – hắn cười khổ. Chính hắn cũng biết năng lực của Bắc An vương phi không kém, lại có thêm tử sĩ của Bắc An vương bên cạnh thì lúc này muốn là đi được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Còn có thể thế nào đây? Hoàng thượng đột nhiên muốn giữ Bắc An vương lại, giao nhiệm vụ trông coi cho vương gia.
- Vì sao Lan Lăng vương muốn giữ Hiên Viên Khanh Trần lại? Lúc ở trên triều đường, không phải đã có quyết định muốn kết minh với Đại Nguyệt, sao giờ lại giam lỏng hắn? Muốn lật lọng?!
- Nghe nói là vì Nhã quý phi mới tới. Nàng hình như rất có ác cảm với Bắc An vương; chuyện kết minh không giả nhưng cũng không có ý để cho Bắc An vương trở về. – Ngô thống lĩnh hạ giọng, thoạt nhìn như Cảnh Dạ Lan đang uy hiếp hắn, thực ra là hắn đang thuật lại tin tức mà Tô Vân Phong nhắn tới.
- Ngay cả công tử đêm nay phải về, dường như cũng liên quan tới chuyện Nhã quý phi đột nhiên nói với hoàng thượng muốn đưa công tử tiến cung trong đêm.
Lại là nàng ta?! Sao không muốn gây chuyện lại không được thế này! Ánh mắt Cảnh Dạ Lan biến lạnh lẽo, đôi khi quá tốt bụng lại bị kẻ khác cắn trộm!
- Cảnh công tử, hôm nay mạt tướng đã nói nhiều quá rồi, mong Cảnh công tử lượng thứ!
Quay sang đối diện với những người hầu đi theo, Cảnh Dạ Lan lạnh giọng nói:
- Các vị, hôm nay chỉ cần thuận lợi trở về, ta không muốn đả thương người khác. – nàng buông Ngô thống lĩnh ra, đi lùi bước một trở về xe.
- Vương phi không thể! – trong đám tử sĩ có người lên tiếng ngăn cản.
- Nghe đây, các ngươi đưa tiểu thư trở về Bắc An.
- Vương phi, Vô Ngân công tử đã chuẩn bị rất tốt mong vương phi theo chúng thần trở về! – khi người này nhìn tới đoàn người Ngô thống lĩnh thì một thứ sát ý vô hình, sắc bén tỏa ra và nhanh chóng tụ lại thành từng đợt sóng.
- Không được, tự ta sẽ quyết định chuyện của mình! – Cảnh Dạ Lan đương nhiên biết nếu muốn giao chiến thì người của Tô Vân Phong không phải là đối thủ của bọn họ.
- Vương phi tỷ tỷ!
Nàng nhìn Thu Thủy:
- Ta nói rồi, nhất định sẽ đưa người trở về bình an. Thế nên ở trên đường ngươi nhất định phải ngoan ngoãn, nếu ngươi tự mình gây ra chuyện gì thì ta sẽ không chịu trách nhiệm với cái mạng của ngươi đâu!
Hiên Viên Khanh Trần, ngươi muốn ta bảo vệ Thu Thủy, ta chỉ có thể làm như vậy, cái khác tùy ý trời vậy! Nói xong, nàng ra lệnh cho đám tử sĩ:
- Các ngươi nghe cho rõ đây, chuyện ngày hôm nay không cho phép ai báo cáo với vương gia và Vô Ngân. Còn nữa, nhiệm vụ của các ngươi là phải trông chừng tiểu thư cho tốt tới khi trở về tới Bắc An, chuyện khác không cần quan tâm. Nhớ kỹ chưa?! – nàng đưa cằm lên, ánh mắt sắc bén đảo qua bọn họ.
- Vương phi…
- Nếu còn coi ta là Bắc An vương phi, các ngươi đừng có dong dài nữa. Mau đi đi! – nàng thúc giục bọn họ mau lên đường. Trong gió đêm, đôi mắt sáng như ngọc của nàng lóe lên uy nghiêm khiến người khác không thể không tuân. – Tất cả mọi chuyện các ngươi cứ chiếu theo lời Vô Ngân mà làm! – cuối cùng, nàng dặn dò một câu.
Đoàn người Ngô thống lĩnh tách ra một con đường để đám tử sĩ rời đi; chờ tới khi bóng họ khuất hẳn, Cảnh Dạ Lan mới xoay người nói:
- Đa tạ các vị!
- Công tử muốn trở lại? – Ngô thống lĩnh không biết nàng còn có ý đồ gì.
- Phải trở lại, nhưng không phải cùng các ngươi. – nàng nói xong thì xoay người lên ngựa.
- Ý của công tử là gì?
Nụ cười thanh thoát hiện lên, trong đó có hào khí không thua gì nam tử:
- Tối nay là ta muốn một mình cưỡi ngựa giải sầu, sau đó thuận đường vào cung, các ngươi chưa hề gặp qua Bắc An vương phi.
Mọi người cùng Ngô thống lĩnh đồng thời hô lên:
- Đa tạ vương phi!
- Đa tạ làm cái gì, không cần khách khí như người ngoài vậy! – hàng mày tú lệ của nàng khẽ nhướng lên cao, miệng tươi cười. Tuy chuyện bảo vệ tính mạng là quan trọng nhưng an nguy của người kia cũng rất trọng yếu. Nhất là khi hắn còn thiếu nàng quá nhiều, há có thể để cho hắn chết trong tay kẻ khác một cách dễ dàng.
- Giá ~~~ -hai chân nàng thúc hông ngựa, kéo dây cương quay về.
Nếu đi không được thì sao không thử vận khí với tương lai một phen, về phần người khác…. Đôi môi phấn nộn của Cảnh Dạ Lan hé ra một mạt cười lãnh triệt đáy lòng.
Ta không phải Hoa Mị Nô, không nợ bất luận kẻ nào. Dù ngươi có là ai thì chọc tới Cảnh Dạ Lan ta thì đó chính là bất hạnh lớn nhất của ngươi! Gió núi thổi qua mặt nàng, hơi lạnh khiến tinh thần nàng rung lên. Cảnh Dạ Lan hả Cảnh Dạ Lan, phải kiên cường đến mức tận cùng, cho dù thế nào thì cũng phải cố gắng sống sót!
.. ..
Trong hoàng cung Lan Lăng.
Tiếng nước chảy róc rách, thanh thanh vui tai; người ngồi trong hồ nước đang hưởng thụ giờ khắc này.
- Thật ra ngươi rất có hứng tận hưởng! – giọng nữ mềm mại, đáng yêu truyền tới làm cho đôi mắt của người kia từ từ mở ra. Đuôi lông mày không kiên nhẫn giật giật vài cái.
- Là ngươi hả, muộn thế này không phải là lúc ngươi nên bồi bên cạnh phu quân ngươi sao? Nhã quý phi!
- Được rồi, ngươi mau nói cho ta biết ta còn phải chờ ở chỗ này bao lâu nữa? Ta đã làm những chuyện mà ngươi muốn, còn có điều gì chưa hài lòng sao? Hiện tại Hiên Viên Khanh Trần như khốn thú vậy!
Giữa màn hơi nước mịt mùng, nam tử đứng thẳng thân mình, xoay người nhìn lại, ngoắc ngoắc tay với Hoa Thanh Nhã:
- Tới nơi này!
Không thể phản kháng hắn, nàng đành ngoan ngoãn đi qua. Mới tới bên cạnh mà nháy mắt nàng đã bị hắn nắm tóc kéo lại.
- Đương nhiên không hài lòng. Người mà ta muốn chết vẫn còn chưa chết, người mà ta muốn có còn chưa có được, ngươi nói trẫm làm sao hài lòng được?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.