Chương 286
Tuyết Nhạn
06/06/2018
Sau nhiều ngày bố trí, Vô Ngân đã lo chu tất đoạn đường dọc biên giới Lan Lăng. bên ngoài cửa thành Lan Lăng thì vẫn có người mai phục nơi đó; chỉ cần y hạ lệnh thì mấy chục mạng người nơi đó nháy mắt sẽ đi gặp diêm vương.
– Không phải người Lan Lăng? – Hiên Viên Khanh Trần xem xét thi thể.
– Kẻ nóng vội muốn ta và ngươi chết như vậy đương nhiên không phải người Lan Lăng. – Vô Ngân thản nhiên nói xong, xuất ra lọ thuốc bột rắc lên thi thể. Một thứ mùi khó ngửi tán ra, không bao lâu, thi thể đã bị hóa đi sạch sẽ. Xong xuôi, y lấy chiếc khăn tay màu trắng mềm nhuyễn chà lau ngón tay thon dài.
– Vô Ngân công tử vẫn lợi hại như vậy! – Hiên Viên Khanh Trần đôi khi cũng sợ hãi than thở Vô Ngân khi giết người bình tĩnh, thong dong tới lạnh người. Trong mắt y không có khái niệm sinh tử; nếu gây trở ngại tới thì đều có chung một kết cục, mặc kệ là ai!
– Ta nghĩ Lâm Tông Càng muốn ra oai phủ đầu với chúng ta. – lạnh lùng khoanh tay trước ngực, trước mặt Hiên Viên Khanh Trần hiện lên khuôn mặt một người: đôi mắt nhuốm máu, vết thương sâu dài trông thật dữ tợn, đáng sợ.
– Những gì Lâm Tông Càng làm đều khiến ta chướng mắt, hắn sử dụng toàn thủ đoạn bàng môn tà đạo; nhưng lúc này hắn rất có thực lực. Chắc là muốn nhất kích đả bại chúng ta.
– Ta biết hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Một công tử vọng tộc Tây Sở cam tâm tình nguyện ở lại Bắc An chịu đựng đau khổ liên miên; cái hắn muốn chính là có một ngày Hiên Viên Triệt hạ lệnh diệt trừ ta để tẩy sạch hết mọi nhục nhã! – Hiên Viên Khanh Trần vòng tay đè vào ngực, cười lạnh.
Lâm Tông Càng, lúc này là ngươi chết hay là cô vương chết vẫn chưa biết chắc được; nhưng có một chuyện nhất định phải làm, đó là tính cho xong món nợ cũ trước kia.
Hiện giờ hắn đã không còn là Lâm Tông Càng trước kia nữa. Một người bị ngọn lửa báo thù nuốt trọn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy một cách đáng sợ. Cừu hận sẽ làm một người vốn bình thường hoàn toàn thay đổi và tàn nhẫn; kẻ đó nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để làm thương tổn đối phương! Nhưng… Khóe miệng Vô Ngân giơ lên một độ cong nho nhỏ. Y sẽ không để cho người như vậy còn sống mà uy hiếp chính mình. Trước kia và cho tới bây giờ cũng sẽ không!
…
Biên giới
Một đường đi nhanh, Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân chịu cảnh màn trời chiếu đất mà thúc ngựa chạy sau mấy tháng vắng mặt, cuối cùng cũng đã tới được đây.
– Cung nghênh Vương gia và Vô Ngân công tử! – nơi giao nhau giữa ba nước chính là nơi đại quân của Bắc An chiếm đóng. Cho dù rất mệt mỏi nhưng chỉ cần đạp chân lên mảnh đất này thì ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần lập tức khôi phục lại vẻ tự tin, ngạo nghễ của mình, tầm mắt phóng ra xa xa nhìn không sót thứ gì.
– Hiện tại tình huống thế nào?
– Bẩm vương gia, Vân vương của Lan Lăng đã muốn tới đây; còn có đại quân Đại Nguyệt bất ngờ sáng sớm nay liền hạ trại ở nơi này. Nhưng nguyên soái của bọn họ vẫn không có hành động gì
– Khanh Trần, ngươi muốn xử lý thế nào?
– Mục tiêu của Lâm Tông Càng là ta, nhưng Hiên Viên Triệt suy nghĩ không được xa như thế. Có điều, ta luôn không muốn hòa đàm với Tô Vân Phong, dĩ nhiên sẽ không đi nói gì với hắn. Đó là chuyện nhà của Lan Lăng, không liên quan đến ta. Về phần hắn có chết hay không thì với ta không có vấn đề gì.
Người mà Hiên Vìên Triệt muốn loại bỏ trước tiên chính là Tô Vân Phong. Có Hoa Thanh Nhã bên cạnh Lan Lăng Vương nên có được rất nhiều cơ hội phá hư địa vị của Tô Vân Phong trong long quân vương. Đầu tiên phải giết được người mà mình không thể khống chế, từ đó về sau sẽ nhậnđược sự giúp đỡ từ Lan Lăng. Khi ấy, Hiên Viên Triệt có cơ hội liên thủ đến đối phó với Hiên Viên Khanh Trần hắn. Trước phải binh ổn được nội bộ sau đó là giết những kẻ làm vướng đường, Hiên Viên Triệt nghĩ vậy không sai. Đáng tiếc, hắn ta lại không biết một chuyện. Lâm Tông Càng mà hắn ta xem trọng lại có oán hận rất lớn với bọn hắn.
– Nghĩ xem, nếu Hiên Viên Triệt biết mục đích của Lâm Tông Càng thì không biết như thế nào? – vẻ mặt Vô Ngân thực chờ mong.– Chuẩn bị một chút, đảm bảo nếu Đại Nguyệt có bất kỳ một hành động nào thì Bắc An nhất định sẽ không yếu thế. – Hiên Viên Khanh Trần nói xong, lệnh cho thuộc hạ đem giấy bút đến, tự tay viết một bức thư đưa gửi cho Lâm Tông Càng.
– Ngươi muốn chủ động? – Vô Ngân nhìn nội dung bức thư, chậm rãi hỏi.
– Vô Ngân, chúng ta mới trở về, không ngại cùng hắn chơi đùa. Vấn đề là, Cảnh Lan còn đang trong tay Hiên Viên Triệt, một khi chưa xác định nàng được an toàn thì ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được. – nói tới đây, hắn không khỏi lo lắng cho Cảnh Dạ Lan đang ở Lan Lăng. Người phái đi chắc cũng thuận lợi đón được nàng, giờ chỉ cần chờ tin tức báo về.
Vô Ngân nghĩ nghĩ chút rồi cười khẽ, song y vẫn không chịu đem những lời nói đang đè nặng trong lòng nói ra. Khi chưa xác nhận được tin tức thì y không thể nói với Hiên Viên Khanh Trần chuyện này.
Thời gian ước định đã sớm trôi qua, Hiên Viên Khanh Trần đoán biết được Cành Dạ Lan không chịu nghe theo sự an bài của hắn. Nàng tự mình chạy ra khỏi hoàng cung, sau đó không có thêm chút tin tức gì về nàng. Hắn bất an đứng trước quân trướng, đi đi lại lại chóng mặt, mày gắt gao nhăn lại, vẻ mặt thâm trầm, cả người căng cứng.
– Vương gia…
– Thế nào rồi?! – không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn hỏi câu này; mỗi một câu trả lời đều khiến hắn không ngừng thất vọng. Cảnh Dạ Lan cứ như tiêu thất vào không khí vậy!
– Vẫn không có tin tức về vương phi từ Lan Lăng.
Rầm…
Ném tất cả những thử có thể ném , Hiên Viên Khanh Trần đấm mạnh xuống mặt bàn, im lặng một hồi mới khàn giọng nói:
– Đi xuống!
Cảnh Lan, vì sao lần nào nàng cũng không chịu ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của ta. Hắn thở dài, người con gái này chưa một lần dịu ngoan nghe lời, ngoài việc làm cho hắn nổi giận thì nàng còn không ngừng muốn rời khỏi hắn.
Nhưng chính hắn lại cứ hãm sâu vào trong đó, không thể nào kiềm chế lại được! Mấy ngón tay siết chặt lại có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc, mu bàn tay trắng xanh vì dùng quá nhiều sức để nắm nhưng Hiên Viên Khanh Trần vẫn không có chút cảm giác.
Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Cảnh Lan, nàng đang ở đâu hả? Thân thể hắn xụi lơ gục xuống tháp thượng, vô lực tới cực điểm!
– Vương gia… Vương gia… – đột nhiên có người không kịp thông báo đã xông vào quân trướng, biểu tình kinh hoảng chỉ ra bên ngoài.
– Làm sao vậy?
– Hồi bầm vương gia… có người liều lĩnh từ Lan Lăng xông vào nơi này. Vô Ngân công tử không cho mọi người ngăn cản nhưng người đó thế tới rào rạt.. thuộc hạ sợ là… – thuộc hạ nói cũng chưa xong mà Hiên Viên Khanh Trần như cơn gió xoáy xông thẳng ra ngoài.
Nàng chạy tới Bắc An! Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, có phải là nàng hay không?
– Không phải người Lan Lăng? – Hiên Viên Khanh Trần xem xét thi thể.
– Kẻ nóng vội muốn ta và ngươi chết như vậy đương nhiên không phải người Lan Lăng. – Vô Ngân thản nhiên nói xong, xuất ra lọ thuốc bột rắc lên thi thể. Một thứ mùi khó ngửi tán ra, không bao lâu, thi thể đã bị hóa đi sạch sẽ. Xong xuôi, y lấy chiếc khăn tay màu trắng mềm nhuyễn chà lau ngón tay thon dài.
– Vô Ngân công tử vẫn lợi hại như vậy! – Hiên Viên Khanh Trần đôi khi cũng sợ hãi than thở Vô Ngân khi giết người bình tĩnh, thong dong tới lạnh người. Trong mắt y không có khái niệm sinh tử; nếu gây trở ngại tới thì đều có chung một kết cục, mặc kệ là ai!
– Ta nghĩ Lâm Tông Càng muốn ra oai phủ đầu với chúng ta. – lạnh lùng khoanh tay trước ngực, trước mặt Hiên Viên Khanh Trần hiện lên khuôn mặt một người: đôi mắt nhuốm máu, vết thương sâu dài trông thật dữ tợn, đáng sợ.
– Những gì Lâm Tông Càng làm đều khiến ta chướng mắt, hắn sử dụng toàn thủ đoạn bàng môn tà đạo; nhưng lúc này hắn rất có thực lực. Chắc là muốn nhất kích đả bại chúng ta.
– Ta biết hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Một công tử vọng tộc Tây Sở cam tâm tình nguyện ở lại Bắc An chịu đựng đau khổ liên miên; cái hắn muốn chính là có một ngày Hiên Viên Triệt hạ lệnh diệt trừ ta để tẩy sạch hết mọi nhục nhã! – Hiên Viên Khanh Trần vòng tay đè vào ngực, cười lạnh.
Lâm Tông Càng, lúc này là ngươi chết hay là cô vương chết vẫn chưa biết chắc được; nhưng có một chuyện nhất định phải làm, đó là tính cho xong món nợ cũ trước kia.
Hiện giờ hắn đã không còn là Lâm Tông Càng trước kia nữa. Một người bị ngọn lửa báo thù nuốt trọn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bật dậy một cách đáng sợ. Cừu hận sẽ làm một người vốn bình thường hoàn toàn thay đổi và tàn nhẫn; kẻ đó nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để làm thương tổn đối phương! Nhưng… Khóe miệng Vô Ngân giơ lên một độ cong nho nhỏ. Y sẽ không để cho người như vậy còn sống mà uy hiếp chính mình. Trước kia và cho tới bây giờ cũng sẽ không!
…
Biên giới
Một đường đi nhanh, Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân chịu cảnh màn trời chiếu đất mà thúc ngựa chạy sau mấy tháng vắng mặt, cuối cùng cũng đã tới được đây.
– Cung nghênh Vương gia và Vô Ngân công tử! – nơi giao nhau giữa ba nước chính là nơi đại quân của Bắc An chiếm đóng. Cho dù rất mệt mỏi nhưng chỉ cần đạp chân lên mảnh đất này thì ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần lập tức khôi phục lại vẻ tự tin, ngạo nghễ của mình, tầm mắt phóng ra xa xa nhìn không sót thứ gì.
– Hiện tại tình huống thế nào?
– Bẩm vương gia, Vân vương của Lan Lăng đã muốn tới đây; còn có đại quân Đại Nguyệt bất ngờ sáng sớm nay liền hạ trại ở nơi này. Nhưng nguyên soái của bọn họ vẫn không có hành động gì
– Khanh Trần, ngươi muốn xử lý thế nào?
– Mục tiêu của Lâm Tông Càng là ta, nhưng Hiên Viên Triệt suy nghĩ không được xa như thế. Có điều, ta luôn không muốn hòa đàm với Tô Vân Phong, dĩ nhiên sẽ không đi nói gì với hắn. Đó là chuyện nhà của Lan Lăng, không liên quan đến ta. Về phần hắn có chết hay không thì với ta không có vấn đề gì.
Người mà Hiên Vìên Triệt muốn loại bỏ trước tiên chính là Tô Vân Phong. Có Hoa Thanh Nhã bên cạnh Lan Lăng Vương nên có được rất nhiều cơ hội phá hư địa vị của Tô Vân Phong trong long quân vương. Đầu tiên phải giết được người mà mình không thể khống chế, từ đó về sau sẽ nhậnđược sự giúp đỡ từ Lan Lăng. Khi ấy, Hiên Viên Triệt có cơ hội liên thủ đến đối phó với Hiên Viên Khanh Trần hắn. Trước phải binh ổn được nội bộ sau đó là giết những kẻ làm vướng đường, Hiên Viên Triệt nghĩ vậy không sai. Đáng tiếc, hắn ta lại không biết một chuyện. Lâm Tông Càng mà hắn ta xem trọng lại có oán hận rất lớn với bọn hắn.
– Nghĩ xem, nếu Hiên Viên Triệt biết mục đích của Lâm Tông Càng thì không biết như thế nào? – vẻ mặt Vô Ngân thực chờ mong.– Chuẩn bị một chút, đảm bảo nếu Đại Nguyệt có bất kỳ một hành động nào thì Bắc An nhất định sẽ không yếu thế. – Hiên Viên Khanh Trần nói xong, lệnh cho thuộc hạ đem giấy bút đến, tự tay viết một bức thư đưa gửi cho Lâm Tông Càng.
– Ngươi muốn chủ động? – Vô Ngân nhìn nội dung bức thư, chậm rãi hỏi.
– Vô Ngân, chúng ta mới trở về, không ngại cùng hắn chơi đùa. Vấn đề là, Cảnh Lan còn đang trong tay Hiên Viên Triệt, một khi chưa xác định nàng được an toàn thì ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được. – nói tới đây, hắn không khỏi lo lắng cho Cảnh Dạ Lan đang ở Lan Lăng. Người phái đi chắc cũng thuận lợi đón được nàng, giờ chỉ cần chờ tin tức báo về.
Vô Ngân nghĩ nghĩ chút rồi cười khẽ, song y vẫn không chịu đem những lời nói đang đè nặng trong lòng nói ra. Khi chưa xác nhận được tin tức thì y không thể nói với Hiên Viên Khanh Trần chuyện này.
Thời gian ước định đã sớm trôi qua, Hiên Viên Khanh Trần đoán biết được Cành Dạ Lan không chịu nghe theo sự an bài của hắn. Nàng tự mình chạy ra khỏi hoàng cung, sau đó không có thêm chút tin tức gì về nàng. Hắn bất an đứng trước quân trướng, đi đi lại lại chóng mặt, mày gắt gao nhăn lại, vẻ mặt thâm trầm, cả người căng cứng.
– Vương gia…
– Thế nào rồi?! – không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn hỏi câu này; mỗi một câu trả lời đều khiến hắn không ngừng thất vọng. Cảnh Dạ Lan cứ như tiêu thất vào không khí vậy!
– Vẫn không có tin tức về vương phi từ Lan Lăng.
Rầm…
Ném tất cả những thử có thể ném , Hiên Viên Khanh Trần đấm mạnh xuống mặt bàn, im lặng một hồi mới khàn giọng nói:
– Đi xuống!
Cảnh Lan, vì sao lần nào nàng cũng không chịu ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của ta. Hắn thở dài, người con gái này chưa một lần dịu ngoan nghe lời, ngoài việc làm cho hắn nổi giận thì nàng còn không ngừng muốn rời khỏi hắn.
Nhưng chính hắn lại cứ hãm sâu vào trong đó, không thể nào kiềm chế lại được! Mấy ngón tay siết chặt lại có thể nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc, mu bàn tay trắng xanh vì dùng quá nhiều sức để nắm nhưng Hiên Viên Khanh Trần vẫn không có chút cảm giác.
Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Cảnh Lan, nàng đang ở đâu hả? Thân thể hắn xụi lơ gục xuống tháp thượng, vô lực tới cực điểm!
– Vương gia… Vương gia… – đột nhiên có người không kịp thông báo đã xông vào quân trướng, biểu tình kinh hoảng chỉ ra bên ngoài.
– Làm sao vậy?
– Hồi bầm vương gia… có người liều lĩnh từ Lan Lăng xông vào nơi này. Vô Ngân công tử không cho mọi người ngăn cản nhưng người đó thế tới rào rạt.. thuộc hạ sợ là… – thuộc hạ nói cũng chưa xong mà Hiên Viên Khanh Trần như cơn gió xoáy xông thẳng ra ngoài.
Nàng chạy tới Bắc An! Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, có phải là nàng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.