Chương 338
Tuyết Nhạn
06/05/2018
- Chờ một chút! - đột nhiên Lâm Tông Càng lên tiếng gọi bọn hắn. - Thứ các ngươi muốn tìm có phải cái này không?
Gã ngồi trên mã xa xoay sở dịch nửa người, vươn mở bàn tay, thứ trong lòng tay gã lập tức ánh vào trong mắt ba người kia. Khi nhìn thấy ánh mắt Vô Ngân sáng ngời lên, Lâm Tông Càng cuồng tiếu không ngừng. Gã đoán đúng, thứ bọn họ muôn nhất định là đây.
- Sinh tử thảo! - Hiên Viên Khanh Trần Và Vô Ngân đồng thời nói.
Thứ cần để cứu nữ nhân này có lẽ là nó! - Vừa rồi Lâm Tông Càng cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Gã sực nhớ lúc trước Hiên Viên Triệt có ban cho gã bảo vật, quả thực thứ đó cũng gọi là sinh tử thảo. Thứ này nhìn rất bình thường, không biết dùng để làm gì; nhưng cũng vì thế mà gã luôn mang theo bên người.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chớp động rồi bước tới trước mặt gã:
- Lâm Tông Càng, đưa sinh tử thảo cho ta, ngươi muốn cái gì cũng được!
- Ngươi có thể cho ta thứ gì?! - gã chợt nheo mắt, tà nghễ đắc ý nhìn Hiên Viên Khanh Trần. - Rốt cuộc cũng có một ngày nam nhân này phải mở miệng cầu gã. - Hiên Viên Khanh Trần, nếu ta nói muốn cái mạng của Vô Ngân thì ngươi có giao được không?
- Mạng của Vô Ngân là của chính y, ta không thể cho ngươi. Nếu ngươi muốn mạng của ta thì ta không hề keo kiệt. Ngươi cũng biết ta không bao giờ nuốt lời; Chờ sau khi có giải dược cứu thê tử của ta thì ngươi có thể tùy thời tới lấy mạng ta! - trong mắt hắn chỉ có sinh tử thảo trong tay Lâm Tông Càng.
- Không đưực! - Cảnh Dạ Lan nhất thời cũng hiểu được, thứ thuốc dẫn mà Vô Ngân và Hiên Viên Khanh Trần cần chính là thứ nằm trong tay Lâm Tông Càng. - Khanh Trần, không được, không được đồng ý với gã! - nàng liều mạng lắc đầu. Nghĩ hắn vẫn chấp nhất như trước, nàng vội vã chạy qua.
- Vô Ngân! - Hiên Viên Khanh Trần chợt lên tiếng.
Cảnh Dạ Lan vừa mới động, cổ tay lập tức bị Vô Ngân chế trụ.
- Khanh Trần một lòng vì người, vương phi tốt nhất không cần... - mày y chợt nhíu lại. – Vương phi, người...
Cảnh Dạ Lan khó khăn gật đầu, rồi quay qua nhìn Hiên Viên Khanh Trần đứng đó không xa, vội nhỏ giọng thì thào:
- Ta không thể để chàng mạo hiểm, ta không thể!
Vô Ngân mặt không đổi sắc nhìn nàng và Hiên Viên Khanh Trần song tay vẫn không có buông.
- Ngươi muốn tạm thời giữ lại mạng của mình, nhưng ngươi muốn ta làm sao tin tưởng rằng ngươi sẽ không nuốt lời?! - Lâm Tông Càng hứng thú nắm tay lại. Chỉ cần bóp nát thứ này thì Hiên Viên Khanh Trần sẽ mất đi nữ tử mà hắn yêu thương nhất.
Gã nhớ lại, nhiều năm trước có đi ngang qua một bộ lạc. Nơi đó sự hận thù và tình yêu như nước với lửa; đáng sợ là thủ đoạn của bọn họ đối xử với địch nhân vô cùng tàn nhẫn. Chính là giết chết người thân duy nhất bên cạnh gã, duy độc không cho gã chết; hơn nữa bọn chúng còn muốn gã phải sống, chính mắt nhìn từng người thân chết trước mặt mình. Sự thống khổ này chỉ có bản thân người gánh chịu nó mới có thể cảm nhận được!
Gã biết mùi vị của nó như thế nào cho nên gã luôn luôn dùng thủ đoạn này đế xử phạt địch nhân!
Hiên Viên Khanh Trần nghe xong, không hề suy nghĩ liền rút bội kiếm bên người:
- Ngươi thiếu một cánh tay chỉ e là không cam lòng. Hôm nay ta trả lại cho ngươi, đây cũng tính như lời hứa của ta!
- Chàng dám! - Cảnh Dạ Lan không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Vô Ngân, giọng nói cũng nghẹn ngào. - Ta không cho chàng làm như vậy! - hắn thậm chí còn không có quay người lại khiến nàng phải hạ thấp giọng năn nỉ. - Khanh Trần, đừng làm như vậy, con của chúng ta cũng sẽ không đồng ý đâu!
Đứa nhỏ?!
Hiên Viên Khanh Trần ngẩn người, chậm rãi quay lại nhìn người phía sau. Bởi vì giãy dụa mà chiếc áo choàng trên người trượt xuống để lộ ra phần bụng hơi nhô lên của nàng. Hắn chợt bật cười. Đứa nhỏ của hắn và Cảnh Lan! Tốt quá, rốt cuộc thì hắn cũng có được đứa nhỏ của mình và nàng! Nước mắt nóng bỏng ức chế không được chảy ra từ khóe mắt.
Lúc này hắn cảm thấy vừa vui sướng,vừa lo lắng, vừa tự trách vừa áy náy!
Thực sự, hắn thiếu Cảnh Lan nhiều lắm. Mấy ngày nay nàng vất vả một đường, dù đang có thai nhưng nàng vẫn phải trốn tránh truy binh cố gắng trở về bên cạnh hắn. Thời điểm độc phát không có giải dược để dùng, đau đớn, thống khổ biết bao thế mà nàng đều chống đỡ tới cùng… Tất cả vì đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ của nàng và hắn!
Bốn mắt giao hòa nhau, đôi con ngươi rưng rưng của nàng khiến hắn rơi lệ. Cuối cùng thì hắn cũng cầu được sự tha thứ của nàng, cả con người và trái tim cùa nàng giờ đây đều thuộc về Hiên Viên Khanh Trần hắn!
- Không có việc gì, nhắm mắt lại, chờ một chút ta sẽ đưa nàng về nhà. - Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi nói, cầm trường kiếm vung lên.
- Khanh Trần ~~~ - Cảnh Dạ Lan la lên một tiếng tê tâm liệt phế, hai mắt lập tức bị bàn tay Vô Ngân che khuất. Trước mắt nàng nhất thời là một mảnh tối đen.
Mơ mơ màng màng, cả người nàng đều đau đớn, có phải là độc lại phát hay không? Theo bản năng, Cảnh Dạ Lan đưa tay lên vuốt bụng, thật tốt, hài tử vẫn còn đây! Nhưng sao cảm giác không còn rét lạnh như trước, thậm chí còn rất ấm áp.
- Khanh Trần. - nàng vô lực mở mắt, dù ý thức hỗn loạn nhưng vẫn không ngừng gọi tên hắn.
Chàng không thể làm như vậy.. không được...
- Cảnh Lan, Cảnh Lan.. tỉnh lại, mau tỉnh lại! - bên tai có người đang gọi nàng. Là Khanh Trần!
Rốt cuộc sợi dây căng cứng trong tim Cảnh Dạ Lan cũng buông lỏng, mệt mỏi kéo tới khiến nàng nặng nề ngủ.
- Nàng sao rồi? - Hiên Viên Khanh Trần nhìn người trong lòng, lo lắng hỏi. Từ lúc trở về sơn cốc đã mấy ngày rồi mà nàng vẫn cứ mơ mơ màng màng. May là sau khi ăn giải dược của Vô Ngân thì đau đớn khi độc phát đã được đẩy lùi đi.
- Ngươi yên tâm. Chỉ vì trong sơn cốc nàng đã quá lo lắng; thêm nữa thân thể nàng suy yế lại đang mang thai đứa nhỏ cho nên mới mê man tới giờ chưa tỉnh. Qua vài canh giờ nữa tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Coi như để cho nàng ngủ nhiều thêm chút. - Vô Ngân nhìn lo lắng hiện rõ trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì không khỏi buồn cười.
Hiện tại hắn ôn nhu như nước, nhìn sao cũng không còn thấy một Bắc An vương tàn bạo ban đầu. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất Khanh Trần có người có thể khiến cõi lòng mình ấm áp, làm cho hắn phải vướng bận; chứ không còn là một nam tử cứng rắn, lãnh huyết như trước!
- Vậy nàng và đứa nhỏ? - Híên Viên Khanh Trần vẫn lo lắng không thôi.
- Có lẽ đã bắt đầu chuyển biến tốt. Dùng thêm mấy thang thuốc thì độc tố trong người nàng sẽ dần giảm đi; vào thới điểm sinh cần chú ý nhiều hơn. Ta đã xem mạch cho nàng, đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Chúc mừng! - Vô Ngân không biết vì sao mình lại nói ra hai chữ này nghĩ ra chắc bị Hiên Viên Khanh Trần ảnh hưởng. - Khanh Trần, ta phải nói cho ngươi biết, vương phi muốn hoàn toàn khang phục thì cần có một quá trình khá dài!
- Không sao, ta có rất nhiều thời gian bên cạnh nàng, còn có đứa nhỏ nữa. - nụ cười dịu ấm của hắn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Dạ Lan. Lẳng lặng nhìn dung nhan nàng khi ngủ, khóe miệng hắn dần nở rộ lên.
Vô Ngân im lặng rời đi, xem ra nơi này tạm thời không còn việc gì cần tới y nữa!
Gã ngồi trên mã xa xoay sở dịch nửa người, vươn mở bàn tay, thứ trong lòng tay gã lập tức ánh vào trong mắt ba người kia. Khi nhìn thấy ánh mắt Vô Ngân sáng ngời lên, Lâm Tông Càng cuồng tiếu không ngừng. Gã đoán đúng, thứ bọn họ muôn nhất định là đây.
- Sinh tử thảo! - Hiên Viên Khanh Trần Và Vô Ngân đồng thời nói.
Thứ cần để cứu nữ nhân này có lẽ là nó! - Vừa rồi Lâm Tông Càng cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. Gã sực nhớ lúc trước Hiên Viên Triệt có ban cho gã bảo vật, quả thực thứ đó cũng gọi là sinh tử thảo. Thứ này nhìn rất bình thường, không biết dùng để làm gì; nhưng cũng vì thế mà gã luôn mang theo bên người.
Ánh mắt Hiên Viên Khanh Trần chớp động rồi bước tới trước mặt gã:
- Lâm Tông Càng, đưa sinh tử thảo cho ta, ngươi muốn cái gì cũng được!
- Ngươi có thể cho ta thứ gì?! - gã chợt nheo mắt, tà nghễ đắc ý nhìn Hiên Viên Khanh Trần. - Rốt cuộc cũng có một ngày nam nhân này phải mở miệng cầu gã. - Hiên Viên Khanh Trần, nếu ta nói muốn cái mạng của Vô Ngân thì ngươi có giao được không?
- Mạng của Vô Ngân là của chính y, ta không thể cho ngươi. Nếu ngươi muốn mạng của ta thì ta không hề keo kiệt. Ngươi cũng biết ta không bao giờ nuốt lời; Chờ sau khi có giải dược cứu thê tử của ta thì ngươi có thể tùy thời tới lấy mạng ta! - trong mắt hắn chỉ có sinh tử thảo trong tay Lâm Tông Càng.
- Không đưực! - Cảnh Dạ Lan nhất thời cũng hiểu được, thứ thuốc dẫn mà Vô Ngân và Hiên Viên Khanh Trần cần chính là thứ nằm trong tay Lâm Tông Càng. - Khanh Trần, không được, không được đồng ý với gã! - nàng liều mạng lắc đầu. Nghĩ hắn vẫn chấp nhất như trước, nàng vội vã chạy qua.
- Vô Ngân! - Hiên Viên Khanh Trần chợt lên tiếng.
Cảnh Dạ Lan vừa mới động, cổ tay lập tức bị Vô Ngân chế trụ.
- Khanh Trần một lòng vì người, vương phi tốt nhất không cần... - mày y chợt nhíu lại. – Vương phi, người...
Cảnh Dạ Lan khó khăn gật đầu, rồi quay qua nhìn Hiên Viên Khanh Trần đứng đó không xa, vội nhỏ giọng thì thào:
- Ta không thể để chàng mạo hiểm, ta không thể!
Vô Ngân mặt không đổi sắc nhìn nàng và Hiên Viên Khanh Trần song tay vẫn không có buông.
- Ngươi muốn tạm thời giữ lại mạng của mình, nhưng ngươi muốn ta làm sao tin tưởng rằng ngươi sẽ không nuốt lời?! - Lâm Tông Càng hứng thú nắm tay lại. Chỉ cần bóp nát thứ này thì Hiên Viên Khanh Trần sẽ mất đi nữ tử mà hắn yêu thương nhất.
Gã nhớ lại, nhiều năm trước có đi ngang qua một bộ lạc. Nơi đó sự hận thù và tình yêu như nước với lửa; đáng sợ là thủ đoạn của bọn họ đối xử với địch nhân vô cùng tàn nhẫn. Chính là giết chết người thân duy nhất bên cạnh gã, duy độc không cho gã chết; hơn nữa bọn chúng còn muốn gã phải sống, chính mắt nhìn từng người thân chết trước mặt mình. Sự thống khổ này chỉ có bản thân người gánh chịu nó mới có thể cảm nhận được!
Gã biết mùi vị của nó như thế nào cho nên gã luôn luôn dùng thủ đoạn này đế xử phạt địch nhân!
Hiên Viên Khanh Trần nghe xong, không hề suy nghĩ liền rút bội kiếm bên người:
- Ngươi thiếu một cánh tay chỉ e là không cam lòng. Hôm nay ta trả lại cho ngươi, đây cũng tính như lời hứa của ta!
- Chàng dám! - Cảnh Dạ Lan không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Vô Ngân, giọng nói cũng nghẹn ngào. - Ta không cho chàng làm như vậy! - hắn thậm chí còn không có quay người lại khiến nàng phải hạ thấp giọng năn nỉ. - Khanh Trần, đừng làm như vậy, con của chúng ta cũng sẽ không đồng ý đâu!
Đứa nhỏ?!
Hiên Viên Khanh Trần ngẩn người, chậm rãi quay lại nhìn người phía sau. Bởi vì giãy dụa mà chiếc áo choàng trên người trượt xuống để lộ ra phần bụng hơi nhô lên của nàng. Hắn chợt bật cười. Đứa nhỏ của hắn và Cảnh Lan! Tốt quá, rốt cuộc thì hắn cũng có được đứa nhỏ của mình và nàng! Nước mắt nóng bỏng ức chế không được chảy ra từ khóe mắt.
Lúc này hắn cảm thấy vừa vui sướng,vừa lo lắng, vừa tự trách vừa áy náy!
Thực sự, hắn thiếu Cảnh Lan nhiều lắm. Mấy ngày nay nàng vất vả một đường, dù đang có thai nhưng nàng vẫn phải trốn tránh truy binh cố gắng trở về bên cạnh hắn. Thời điểm độc phát không có giải dược để dùng, đau đớn, thống khổ biết bao thế mà nàng đều chống đỡ tới cùng… Tất cả vì đứa nhỏ trong bụng, đứa nhỏ của nàng và hắn!
Bốn mắt giao hòa nhau, đôi con ngươi rưng rưng của nàng khiến hắn rơi lệ. Cuối cùng thì hắn cũng cầu được sự tha thứ của nàng, cả con người và trái tim cùa nàng giờ đây đều thuộc về Hiên Viên Khanh Trần hắn!
- Không có việc gì, nhắm mắt lại, chờ một chút ta sẽ đưa nàng về nhà. - Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi nói, cầm trường kiếm vung lên.
- Khanh Trần ~~~ - Cảnh Dạ Lan la lên một tiếng tê tâm liệt phế, hai mắt lập tức bị bàn tay Vô Ngân che khuất. Trước mắt nàng nhất thời là một mảnh tối đen.
Mơ mơ màng màng, cả người nàng đều đau đớn, có phải là độc lại phát hay không? Theo bản năng, Cảnh Dạ Lan đưa tay lên vuốt bụng, thật tốt, hài tử vẫn còn đây! Nhưng sao cảm giác không còn rét lạnh như trước, thậm chí còn rất ấm áp.
- Khanh Trần. - nàng vô lực mở mắt, dù ý thức hỗn loạn nhưng vẫn không ngừng gọi tên hắn.
Chàng không thể làm như vậy.. không được...
- Cảnh Lan, Cảnh Lan.. tỉnh lại, mau tỉnh lại! - bên tai có người đang gọi nàng. Là Khanh Trần!
Rốt cuộc sợi dây căng cứng trong tim Cảnh Dạ Lan cũng buông lỏng, mệt mỏi kéo tới khiến nàng nặng nề ngủ.
- Nàng sao rồi? - Hiên Viên Khanh Trần nhìn người trong lòng, lo lắng hỏi. Từ lúc trở về sơn cốc đã mấy ngày rồi mà nàng vẫn cứ mơ mơ màng màng. May là sau khi ăn giải dược của Vô Ngân thì đau đớn khi độc phát đã được đẩy lùi đi.
- Ngươi yên tâm. Chỉ vì trong sơn cốc nàng đã quá lo lắng; thêm nữa thân thể nàng suy yế lại đang mang thai đứa nhỏ cho nên mới mê man tới giờ chưa tỉnh. Qua vài canh giờ nữa tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Coi như để cho nàng ngủ nhiều thêm chút. - Vô Ngân nhìn lo lắng hiện rõ trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì không khỏi buồn cười.
Hiện tại hắn ôn nhu như nước, nhìn sao cũng không còn thấy một Bắc An vương tàn bạo ban đầu. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất Khanh Trần có người có thể khiến cõi lòng mình ấm áp, làm cho hắn phải vướng bận; chứ không còn là một nam tử cứng rắn, lãnh huyết như trước!
- Vậy nàng và đứa nhỏ? - Híên Viên Khanh Trần vẫn lo lắng không thôi.
- Có lẽ đã bắt đầu chuyển biến tốt. Dùng thêm mấy thang thuốc thì độc tố trong người nàng sẽ dần giảm đi; vào thới điểm sinh cần chú ý nhiều hơn. Ta đã xem mạch cho nàng, đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Chúc mừng! - Vô Ngân không biết vì sao mình lại nói ra hai chữ này nghĩ ra chắc bị Hiên Viên Khanh Trần ảnh hưởng. - Khanh Trần, ta phải nói cho ngươi biết, vương phi muốn hoàn toàn khang phục thì cần có một quá trình khá dài!
- Không sao, ta có rất nhiều thời gian bên cạnh nàng, còn có đứa nhỏ nữa. - nụ cười dịu ấm của hắn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Dạ Lan. Lẳng lặng nhìn dung nhan nàng khi ngủ, khóe miệng hắn dần nở rộ lên.
Vô Ngân im lặng rời đi, xem ra nơi này tạm thời không còn việc gì cần tới y nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.