Chương 86: Mẫu thân kiếp trước
Nhất Cá Tiểu Bình Cái , Nắp Ấm Nhỏ
09/06/2019
Edit: Mạc Thiên Y
Chốn nhà cao cửa rộng, trạch đấu trong hậu viện so với đao quang kiếm ảnh trên triều đình đôi khi cũng không kém là bao, Lâm Tú Châu rốt cuộc có phải cố tình hại Xuân Yến sảy thai hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô đã bị lộ âm mưu, khiến người ta bắt được nhược điểm.
Thế là hơn nửa tháng sau, Tô Tuệ Nương hay tin, Lâm Tú Châu “tự xin” vào Tiểu Phật đường thanh tu một năm, Trần thái phu nhân đang tích cực tìm lương thiếp cho Trần Ngọc, nghe nói đã chọn trúng một người nhà họ Ôn.
Bất quá, những thứ này nói cho cùng cũng là chuyện nhà người khác, Tô Tuệ Nương ngoài thở dài một tiếng, cũng không có suy nghĩ gì.
Truyện được edit bởi Macthieny
Một ngày nọ, một phong thiếp mời được đưa đến Tô gia, Tô Tuệ Nương mở ra đọc, không khỏi ngạc nhiên khẽ thốt, quay sang Yến Hoằng Chân đang nhàn nhã uống trà bên cạnh nói: “Không ngờ là phủ Vĩnh Bình Hầu mời? Chẳng phải trước tết năm ngoái đã sớm ấn định Yến Hoằng Bác rồi ư, sao đến hôm nay mới nhớ tới mở tiệc ăn mừng?”
Yến Hoằng Chân nghe vậy đảo mắt một phen, khúc khích cười nói: “Còn không phải bà cô Thích thị kia, kể từ khi thánh chỉ lập người kế thừa ban xuống, thị liền bị bệnh, nghe nói đến cả giường cũng không xuống được kìa, khiến cho chuyện lập con thừa tự bị lần lữa mãi.”
Bất kể thế nào Thích thị là mẹ cả, Yến Hoằng Bác muốn thuận lợi thừa kế tước vị, về mặt lễ pháp phải đến làm con thừa tự của Thích thị, thị mặc dù không thể kháng chỉ, nhưng là muốn ngáng chân, dùng cái này mò được chỗ lợi, vẫn là có thể làm được.
“Đệ có đi không?” Tô Tuệ Nương ngoẹo đầu hỏi, phong thiếp này thay vì nói mời nàng, không bằng nói là mời Yến Hoằng Chân, nếu hắn không đi dĩ nhiên mình cũng không cần phải đi.
“Đi, sao không đi chớ?” Yến Hoằng Chân cũng không biết nghĩ tới gì đó, ánh mắt đảo nhanh như chớp.
Vậy là, đến hôm dự tiệc, hai người cùng đến phủ Vĩnh Bình Hầu, Yến Hoằng Chân tất nhiên đến tiền viện, Tô Tuệ Nương thì đến phía bên nữ khách.
Lúc này, trong phòng đã tụ tập không ít người, Tô Tuệ Nương không phải là cáo mệnh phu nhân lại không phải là công hầu phu nhân gì, dĩ nhiên không khiến người ta chú ý, song điều này cũng hợp ý nàng. Phân phó Mộc Hương đưa quà lễ cho ma ma chủ sự, Tô Tuệ Nương bèn tự tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Trong khách sảnh này, khách nữ có tầm ba bốn chục người, cộng thêm đám nha hoàn tới tới lui lui, quả nhiên là ồn ào khủng khiếp, mà trong những người này lại mơ hồ chia làm hai nhóm. Một nhóm lấy Vu thị của đại phòng cầm đầu, một là lấy Thích thị cầm đầu. Nói tới cũng lạ, theo lý mà nói, Vu thị đã giành được tâm nguyện, lúc này hẳn là đường làm quan rộng mở mới phải, song trên thực tế, sắc mặt thị ta chỉ có thể dùng “gượng cười” để hình dung. Trái lại, thần sắc Thích thị ấy mà chẳng nhìn ra đến nửa phần có bệnh, trông tinh thần toả sáng đến lạ, ai không biết còn tưởng thị mới là mẹ đẻ Yến Hoằng Bác ấy chứ!
Đương lúc Tô Tuệ Nương âm thầm kỳ quái, một tiểu nha hoàn áo hồng bưng khay trà đi tới, đoán là đi quá vội, chân vấp một cái, mà lại ngã về phía này. Tô Tuệ Nương theo bản năng giúp cô ta một phen, nhưng không ngăn được nước trà bị sánh ra, một tiếng: “A ————” vang lên, bị bỏng đến người khác.
Tô Tuệ Nương theo tiếng kêu nhìn lại, một cái nhìn này, không khỏi như bị sét đánh, cả người cứng đờ ra đó.
Chỉ thấy một vị thiếu nữ váy vàng mười sáu mười bảy tuổi, đang hít hà kéo váy mình.
“Song Ảnh ngươi không sao chứ… có bị bỏng không…”
Vô luận phụ cận có bao nhiêu tiếng ồn, giờ phút này, Tô Tuệ Nương đều không nghe được, trong mắt trong lòng của nàng, chỉ có cô gái trước mắt này. Gương mặt đó tuy còn trẻ, nhưng Tô Tuệ Nương lại chưa hề có một khắc quên được.
Lục Song Ảnh, chính là mẫu thân kiếp trước của nàng.
Hít sâu một hơi, đè nén con sóng trong lòng, Tô Tuệ Nương hai chân như nhũn ra đi tới, hướng về đám người rối thành một đoàn, run giọng nói: “Hậu viện có sương phòng, hay là Lục tiểu thư đi thay lại xiêm y trước cái đã.”
Lục Song Ảnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật đầu nói tiếng cám ơn, bấy giờ mới cùng nha hoàn bên người vội vã đi ra ngoài.
“Tiểu thư, cô đang run nè, xảy ra chuyện gì thế?” Mộc Hương lo lắng hỏi.
Tô Tuệ Nương ngồi trở lại trên ghế, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Tuy nói chuyện kiếp trước ví như mây khói sớm mai, lẽ nên quên đi, nhưng có một số chuyện, có một vài người, tựa như khắc vào trong xương thịt mình vậy, đó là những điều mà bạn muốn quên cũng không quên được. Từ sau khi trở thành Tô Tuệ Nương, Lâm thị đối với nàng cũng rất tốt, nhưng tận đáy lòng nàng cũng hiểu, từ đầu đến cuối nàng đều xem đối phương là “ân nhân”, người dưỡng dục nàng, che chở nàng, toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, mới là mẫu thân duy nhất trong lòng nàng.
Lúc Lục Song Ảnh thay đồ xong trở lại, phát hiện mặt mình luôn bị ngó chừng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cô gái ngồi đối diện đang khó nén kích động nhìn nàng.
Lục Song Ảnh nhíu mày một cái, có loại cảm giác bị mạo phạm.
Tô Tuệ Nương rõ ràng cảm giác được, ở trong lòng bố trí xong đủ loại phòng tuyến, nàng đứng dậy đi tới.
“Lục, Lục cô nương xin chớ trách, ta tên là Tô Tuệ Nương, bởi vì cô trông rất giống với một vị cố nhân của ta, cho nên nhất thời thất thố, còn mong thứ lỗi.” Dứt lời, nghiêm túc thi lễ với đối phương.
Lục Song Ảnh thấy thế, chút khó chịu trong lòng vơi đi: “Tô cô nương đa lễ.”
Rõ ràng mẫu thân đang ở trước mắt, mình lại không thể tới nhận, trong lòng Tô Tuệ Nương không khỏi dâng lên nỗi khổ, đại để là vẻ mặt nàng quá sức chân thành tha thiết Lục Song Ảnh thấy vậy cũng không khỏi động lòng, chỉ tưởng là đã chạm vào chuyện thương tâm gì đó, nàng vốn là nữ tử rất thiện lương, bấy giờ bèn nói: “Tô cô nương có thể qua đây ngồi cùng không?”
Tô Tuệ Nương dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Phụ thân Lục Song Ảnh là Tả tham nghị của Thông Chính Ty, chính ngũ phẩm, hôm nay là đi theo tẩu tẩu đến đây, nàng từ bé không ở kinh thành, do đó ở đây cũng không có bao nhiêu bạn bè. Mẫu thân tính tình thế nào, hiển nhiên Tô Tuệ Nương hiểu rõ mồn một, hai người tán gẫu chưa đến nửa khắc, hảo cảm của Lục Song Ảnh đối với Tô Tuệ Nương đã tăng mạnh.
“Cô nói thật ư, hoa mơ màu xanh thật sao?” cả đời Lục Song Ảnh yêu thích nhất là “trồng hoa”, ở kiếp trước, trong không gian của Tô Tuệ Nương sở dĩ có nhiều chủng hoa quý như vậy toàn bộ là bởi lý do này.
“Thật có mà, hoa đó có tên là lục ngạc, được trồng trong chậu, cao tầm nửa thước, nở lúc hàn đông, cánh hoa có màu xanh, hương thơm lừng, thực sự rất đẹp.”
“Aizz! Nghe Tô tỷ tỷ nói vậy, thật khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn được mà, giá mà có thể tận mắt nhìn thì tốt rồi!” Lục Song Ảnh nhẹ giọng thở dài nói.
Đè nén cảm giác quái dị khi bị gọi “tỷ tỷ”, Tô Tuệ Nương dịu dàng nói: “Hoa đó nở lúc hàn đông, bây giờ đang là mùa xuân. Muội chưa được thấy, cơ mà nhà ta còn một bồn “Tiên điệp lan”, nếu thích có thể đưa cho muội, muội muội.”
Chậu “Tiên điệp lan” cũng là một loài hoa quý, Lục Song Ảnh nghe thế hiển nhiên cực kỳ hứng thú. Chỉ là nàng và Tô Tuệ Nương chẳng qua mới quen, nào tiện đòi những thứ danh quý của nhà người ta chứ.
Tô Tuệ Nương thấy nàng từ chối, ngẫm nghĩ bèn đề nghị: “Vậy chi bằng hôm nào nhà ta bày bữa tiệc thưởng hoa, đến lúc đó mời muội tới ngắm nhé.”
Lục Song Ảnh hăm hở gật gật đầu.
Đương lúc hai người họ trò chuyện vui vẻ, nơi khách sãnh bỗng truyền đến trận xôn xao, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thiếu nữ giữa vòng vây bốn năm nha hoàn chậm rãi đi tới. Nàng ta tuổi chừng mười bốn mười lăm, trong bộ váy lan gấm thải điệp, dáng người xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, càng nhìn kỹ ngũ quan, càng có loại cảm giác đoạt mất hồn người, quả là giai nhân khuynh quốc.
Trong lòng Tô Tuệ Nương chợt động, đoạn vỡ lẽ, người này tám phần chính là con gái ruột của Thích thị, muội muội cùng cha khác mẹ của Tiểu Thất – Yến Như Lan đây mà.
Quả đúng là thế, thiếu nữ này đi tới trước người Thích thị, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng nói: “Nữ nhi đến chậm, xin mẫu thân thứ tội.”
Nụ cười trên mặt Thích thị càng sâu, đích thân đứng dậy đỡ nàng, nói: “Con ngoan, mau đứng lên, mẹ bây giờ ấy mà không nhận nỗi một lạy của con đâu.”
“Mẹ…” gương mặt nhỏ xinh của Yến Như Lan thoáng chốc phủ đầy ráng đỏ, song trong ánh mắt lại toát tia đắc ý, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Vu thị, trong lòng không khỏi càng thêm thống khoái.
Tô Tuệ Nương lại khó hiểu, cảm thấy phương diện này nhất định có chuyện mình không biết rồi.
Mà rất nhanh, Lục Song Ảnh bên cạnh đã mở ra đáp án.
Thì ra là Yến Như Lan này đã được gả cho Hoàng thái tôn làm Trắc Phi. (Hoàng thái tôn: con trưởng của thái tử)
Nhắc tới Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, thì không khỏi không nhắc đến đương kim thái tử điện hạ, đó là một người tương đối xúi quẩy. Lúc y vừa ra đời phụ thân chỉ là một hán tử nông thôn, sau đó y lớn lên, phụ thân lại đi giành thiên hạ, hai cha con gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, tình cảm song phương dĩ nhiên cũng khá đạm bạc. Nhưng Chu Trọng Quốc từ đủ loại nguyên nhân, vẫn lập y làm thái tử, đây vốn nên xem như là chuyện tốt, nhưng mà những huynh đệ khác của y không chịu. Ngươi nói ngươi vừa không có đóng góp lớn gì trong đại nghiệp của phụ hoàng, tự thân cũng chả có tài cán gì, cũng chỉ vì ra đời sớm hơn chúng ta mấy năm, là chiếm được vị trí Thái tử. Ai mà phục được chứ, chẳng những chúng hoàng tử không phục, mà những công thần khi ấy cũng không mấy nguyện ý, Thái tử gì mà trông như gã nhà quê, cái loại người này sau làm hoàng đế, lãnh đạo bọn họ, trong lòng không phục cũng là nhẽ phải.
Dưới tầng tầng áp lực nặng nề này, thái tử điện hạ đáng thương không chịu nổi, thế là, y bắt đầu ngã bệnh, sau đó y liền về chầu ông vải. Đoán chừng là cảm thấy có lỗi với đứa con trai này, Chu Trọng Quốc liền rất thương đứa con trai duy nhất mà Thái tử để lại, mà Hoàng thái tôn hoàn toàn khác xa với người cha hiền như khúc gỗ của mình, không chỉ dáng dấp tốt, mà trời sanh lanh lợi, rất được Hoàng thượng yêu thích, được xem là nhân tuyển kế vị có lợi nhất.
Bấm đốt ngón tay nhẩm tính, Hoàng thái tôn năm nay cũng đã mười sáu tuổi, đúng là thời điểm nên tuyển phi rồi, lại không ngờ rằng sẽ là —— Yến Như Lan.
Quan hệ lợi hại trong đó, trong lòng mọi người cũng rõ ràng, do đó trong lúc nhất thời vuốt mông nịnh bợ mẹ con Thích thị như nước thủy triều, tâng bốc không ngừng, như thể hôm nay bọn họ không phải tới ăn mừng Yến Hoằng Bác thừa kế tước vị, mà là chúc mừng Yến Như Lan xuất giá vậy.
Khóe mắt Tô Tuệ Nương quét qua Vu thị mặt mày đen thui, chịu không nổi nữa phất tay áo rời đi, song trong lòng chỉ cảm thấy hoang đường.
Phủ Vĩnh Bình Hầu này, ấy thế mà một kẻ đầu nhập vào Nhị hoàng tử. Một kẻ dựa vào Hoàng thái tôn.
Tô Tuệ Nương lẩm bẩm: “Đây là ngại mình chết chậm a!”
Chốn nhà cao cửa rộng, trạch đấu trong hậu viện so với đao quang kiếm ảnh trên triều đình đôi khi cũng không kém là bao, Lâm Tú Châu rốt cuộc có phải cố tình hại Xuân Yến sảy thai hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô đã bị lộ âm mưu, khiến người ta bắt được nhược điểm.
Thế là hơn nửa tháng sau, Tô Tuệ Nương hay tin, Lâm Tú Châu “tự xin” vào Tiểu Phật đường thanh tu một năm, Trần thái phu nhân đang tích cực tìm lương thiếp cho Trần Ngọc, nghe nói đã chọn trúng một người nhà họ Ôn.
Bất quá, những thứ này nói cho cùng cũng là chuyện nhà người khác, Tô Tuệ Nương ngoài thở dài một tiếng, cũng không có suy nghĩ gì.
Truyện được edit bởi Macthieny
Một ngày nọ, một phong thiếp mời được đưa đến Tô gia, Tô Tuệ Nương mở ra đọc, không khỏi ngạc nhiên khẽ thốt, quay sang Yến Hoằng Chân đang nhàn nhã uống trà bên cạnh nói: “Không ngờ là phủ Vĩnh Bình Hầu mời? Chẳng phải trước tết năm ngoái đã sớm ấn định Yến Hoằng Bác rồi ư, sao đến hôm nay mới nhớ tới mở tiệc ăn mừng?”
Yến Hoằng Chân nghe vậy đảo mắt một phen, khúc khích cười nói: “Còn không phải bà cô Thích thị kia, kể từ khi thánh chỉ lập người kế thừa ban xuống, thị liền bị bệnh, nghe nói đến cả giường cũng không xuống được kìa, khiến cho chuyện lập con thừa tự bị lần lữa mãi.”
Bất kể thế nào Thích thị là mẹ cả, Yến Hoằng Bác muốn thuận lợi thừa kế tước vị, về mặt lễ pháp phải đến làm con thừa tự của Thích thị, thị mặc dù không thể kháng chỉ, nhưng là muốn ngáng chân, dùng cái này mò được chỗ lợi, vẫn là có thể làm được.
“Đệ có đi không?” Tô Tuệ Nương ngoẹo đầu hỏi, phong thiếp này thay vì nói mời nàng, không bằng nói là mời Yến Hoằng Chân, nếu hắn không đi dĩ nhiên mình cũng không cần phải đi.
“Đi, sao không đi chớ?” Yến Hoằng Chân cũng không biết nghĩ tới gì đó, ánh mắt đảo nhanh như chớp.
Vậy là, đến hôm dự tiệc, hai người cùng đến phủ Vĩnh Bình Hầu, Yến Hoằng Chân tất nhiên đến tiền viện, Tô Tuệ Nương thì đến phía bên nữ khách.
Lúc này, trong phòng đã tụ tập không ít người, Tô Tuệ Nương không phải là cáo mệnh phu nhân lại không phải là công hầu phu nhân gì, dĩ nhiên không khiến người ta chú ý, song điều này cũng hợp ý nàng. Phân phó Mộc Hương đưa quà lễ cho ma ma chủ sự, Tô Tuệ Nương bèn tự tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Trong khách sảnh này, khách nữ có tầm ba bốn chục người, cộng thêm đám nha hoàn tới tới lui lui, quả nhiên là ồn ào khủng khiếp, mà trong những người này lại mơ hồ chia làm hai nhóm. Một nhóm lấy Vu thị của đại phòng cầm đầu, một là lấy Thích thị cầm đầu. Nói tới cũng lạ, theo lý mà nói, Vu thị đã giành được tâm nguyện, lúc này hẳn là đường làm quan rộng mở mới phải, song trên thực tế, sắc mặt thị ta chỉ có thể dùng “gượng cười” để hình dung. Trái lại, thần sắc Thích thị ấy mà chẳng nhìn ra đến nửa phần có bệnh, trông tinh thần toả sáng đến lạ, ai không biết còn tưởng thị mới là mẹ đẻ Yến Hoằng Bác ấy chứ!
Đương lúc Tô Tuệ Nương âm thầm kỳ quái, một tiểu nha hoàn áo hồng bưng khay trà đi tới, đoán là đi quá vội, chân vấp một cái, mà lại ngã về phía này. Tô Tuệ Nương theo bản năng giúp cô ta một phen, nhưng không ngăn được nước trà bị sánh ra, một tiếng: “A ————” vang lên, bị bỏng đến người khác.
Tô Tuệ Nương theo tiếng kêu nhìn lại, một cái nhìn này, không khỏi như bị sét đánh, cả người cứng đờ ra đó.
Chỉ thấy một vị thiếu nữ váy vàng mười sáu mười bảy tuổi, đang hít hà kéo váy mình.
“Song Ảnh ngươi không sao chứ… có bị bỏng không…”
Vô luận phụ cận có bao nhiêu tiếng ồn, giờ phút này, Tô Tuệ Nương đều không nghe được, trong mắt trong lòng của nàng, chỉ có cô gái trước mắt này. Gương mặt đó tuy còn trẻ, nhưng Tô Tuệ Nương lại chưa hề có một khắc quên được.
Lục Song Ảnh, chính là mẫu thân kiếp trước của nàng.
Hít sâu một hơi, đè nén con sóng trong lòng, Tô Tuệ Nương hai chân như nhũn ra đi tới, hướng về đám người rối thành một đoàn, run giọng nói: “Hậu viện có sương phòng, hay là Lục tiểu thư đi thay lại xiêm y trước cái đã.”
Lục Song Ảnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật đầu nói tiếng cám ơn, bấy giờ mới cùng nha hoàn bên người vội vã đi ra ngoài.
“Tiểu thư, cô đang run nè, xảy ra chuyện gì thế?” Mộc Hương lo lắng hỏi.
Tô Tuệ Nương ngồi trở lại trên ghế, bộ dạng thất hồn lạc phách.
Tuy nói chuyện kiếp trước ví như mây khói sớm mai, lẽ nên quên đi, nhưng có một số chuyện, có một vài người, tựa như khắc vào trong xương thịt mình vậy, đó là những điều mà bạn muốn quên cũng không quên được. Từ sau khi trở thành Tô Tuệ Nương, Lâm thị đối với nàng cũng rất tốt, nhưng tận đáy lòng nàng cũng hiểu, từ đầu đến cuối nàng đều xem đối phương là “ân nhân”, người dưỡng dục nàng, che chở nàng, toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, mới là mẫu thân duy nhất trong lòng nàng.
Lúc Lục Song Ảnh thay đồ xong trở lại, phát hiện mặt mình luôn bị ngó chừng, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cô gái ngồi đối diện đang khó nén kích động nhìn nàng.
Lục Song Ảnh nhíu mày một cái, có loại cảm giác bị mạo phạm.
Tô Tuệ Nương rõ ràng cảm giác được, ở trong lòng bố trí xong đủ loại phòng tuyến, nàng đứng dậy đi tới.
“Lục, Lục cô nương xin chớ trách, ta tên là Tô Tuệ Nương, bởi vì cô trông rất giống với một vị cố nhân của ta, cho nên nhất thời thất thố, còn mong thứ lỗi.” Dứt lời, nghiêm túc thi lễ với đối phương.
Lục Song Ảnh thấy thế, chút khó chịu trong lòng vơi đi: “Tô cô nương đa lễ.”
Rõ ràng mẫu thân đang ở trước mắt, mình lại không thể tới nhận, trong lòng Tô Tuệ Nương không khỏi dâng lên nỗi khổ, đại để là vẻ mặt nàng quá sức chân thành tha thiết Lục Song Ảnh thấy vậy cũng không khỏi động lòng, chỉ tưởng là đã chạm vào chuyện thương tâm gì đó, nàng vốn là nữ tử rất thiện lương, bấy giờ bèn nói: “Tô cô nương có thể qua đây ngồi cùng không?”
Tô Tuệ Nương dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Phụ thân Lục Song Ảnh là Tả tham nghị của Thông Chính Ty, chính ngũ phẩm, hôm nay là đi theo tẩu tẩu đến đây, nàng từ bé không ở kinh thành, do đó ở đây cũng không có bao nhiêu bạn bè. Mẫu thân tính tình thế nào, hiển nhiên Tô Tuệ Nương hiểu rõ mồn một, hai người tán gẫu chưa đến nửa khắc, hảo cảm của Lục Song Ảnh đối với Tô Tuệ Nương đã tăng mạnh.
“Cô nói thật ư, hoa mơ màu xanh thật sao?” cả đời Lục Song Ảnh yêu thích nhất là “trồng hoa”, ở kiếp trước, trong không gian của Tô Tuệ Nương sở dĩ có nhiều chủng hoa quý như vậy toàn bộ là bởi lý do này.
“Thật có mà, hoa đó có tên là lục ngạc, được trồng trong chậu, cao tầm nửa thước, nở lúc hàn đông, cánh hoa có màu xanh, hương thơm lừng, thực sự rất đẹp.”
“Aizz! Nghe Tô tỷ tỷ nói vậy, thật khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn được mà, giá mà có thể tận mắt nhìn thì tốt rồi!” Lục Song Ảnh nhẹ giọng thở dài nói.
Đè nén cảm giác quái dị khi bị gọi “tỷ tỷ”, Tô Tuệ Nương dịu dàng nói: “Hoa đó nở lúc hàn đông, bây giờ đang là mùa xuân. Muội chưa được thấy, cơ mà nhà ta còn một bồn “Tiên điệp lan”, nếu thích có thể đưa cho muội, muội muội.”
Chậu “Tiên điệp lan” cũng là một loài hoa quý, Lục Song Ảnh nghe thế hiển nhiên cực kỳ hứng thú. Chỉ là nàng và Tô Tuệ Nương chẳng qua mới quen, nào tiện đòi những thứ danh quý của nhà người ta chứ.
Tô Tuệ Nương thấy nàng từ chối, ngẫm nghĩ bèn đề nghị: “Vậy chi bằng hôm nào nhà ta bày bữa tiệc thưởng hoa, đến lúc đó mời muội tới ngắm nhé.”
Lục Song Ảnh hăm hở gật gật đầu.
Đương lúc hai người họ trò chuyện vui vẻ, nơi khách sãnh bỗng truyền đến trận xôn xao, Tô Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thiếu nữ giữa vòng vây bốn năm nha hoàn chậm rãi đi tới. Nàng ta tuổi chừng mười bốn mười lăm, trong bộ váy lan gấm thải điệp, dáng người xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, càng nhìn kỹ ngũ quan, càng có loại cảm giác đoạt mất hồn người, quả là giai nhân khuynh quốc.
Trong lòng Tô Tuệ Nương chợt động, đoạn vỡ lẽ, người này tám phần chính là con gái ruột của Thích thị, muội muội cùng cha khác mẹ của Tiểu Thất – Yến Như Lan đây mà.
Quả đúng là thế, thiếu nữ này đi tới trước người Thích thị, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng nói: “Nữ nhi đến chậm, xin mẫu thân thứ tội.”
Nụ cười trên mặt Thích thị càng sâu, đích thân đứng dậy đỡ nàng, nói: “Con ngoan, mau đứng lên, mẹ bây giờ ấy mà không nhận nỗi một lạy của con đâu.”
“Mẹ…” gương mặt nhỏ xinh của Yến Như Lan thoáng chốc phủ đầy ráng đỏ, song trong ánh mắt lại toát tia đắc ý, đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Vu thị, trong lòng không khỏi càng thêm thống khoái.
Tô Tuệ Nương lại khó hiểu, cảm thấy phương diện này nhất định có chuyện mình không biết rồi.
Mà rất nhanh, Lục Song Ảnh bên cạnh đã mở ra đáp án.
Thì ra là Yến Như Lan này đã được gả cho Hoàng thái tôn làm Trắc Phi. (Hoàng thái tôn: con trưởng của thái tử)
Nhắc tới Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, thì không khỏi không nhắc đến đương kim thái tử điện hạ, đó là một người tương đối xúi quẩy. Lúc y vừa ra đời phụ thân chỉ là một hán tử nông thôn, sau đó y lớn lên, phụ thân lại đi giành thiên hạ, hai cha con gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, tình cảm song phương dĩ nhiên cũng khá đạm bạc. Nhưng Chu Trọng Quốc từ đủ loại nguyên nhân, vẫn lập y làm thái tử, đây vốn nên xem như là chuyện tốt, nhưng mà những huynh đệ khác của y không chịu. Ngươi nói ngươi vừa không có đóng góp lớn gì trong đại nghiệp của phụ hoàng, tự thân cũng chả có tài cán gì, cũng chỉ vì ra đời sớm hơn chúng ta mấy năm, là chiếm được vị trí Thái tử. Ai mà phục được chứ, chẳng những chúng hoàng tử không phục, mà những công thần khi ấy cũng không mấy nguyện ý, Thái tử gì mà trông như gã nhà quê, cái loại người này sau làm hoàng đế, lãnh đạo bọn họ, trong lòng không phục cũng là nhẽ phải.
Dưới tầng tầng áp lực nặng nề này, thái tử điện hạ đáng thương không chịu nổi, thế là, y bắt đầu ngã bệnh, sau đó y liền về chầu ông vải. Đoán chừng là cảm thấy có lỗi với đứa con trai này, Chu Trọng Quốc liền rất thương đứa con trai duy nhất mà Thái tử để lại, mà Hoàng thái tôn hoàn toàn khác xa với người cha hiền như khúc gỗ của mình, không chỉ dáng dấp tốt, mà trời sanh lanh lợi, rất được Hoàng thượng yêu thích, được xem là nhân tuyển kế vị có lợi nhất.
Bấm đốt ngón tay nhẩm tính, Hoàng thái tôn năm nay cũng đã mười sáu tuổi, đúng là thời điểm nên tuyển phi rồi, lại không ngờ rằng sẽ là —— Yến Như Lan.
Quan hệ lợi hại trong đó, trong lòng mọi người cũng rõ ràng, do đó trong lúc nhất thời vuốt mông nịnh bợ mẹ con Thích thị như nước thủy triều, tâng bốc không ngừng, như thể hôm nay bọn họ không phải tới ăn mừng Yến Hoằng Bác thừa kế tước vị, mà là chúc mừng Yến Như Lan xuất giá vậy.
Khóe mắt Tô Tuệ Nương quét qua Vu thị mặt mày đen thui, chịu không nổi nữa phất tay áo rời đi, song trong lòng chỉ cảm thấy hoang đường.
Phủ Vĩnh Bình Hầu này, ấy thế mà một kẻ đầu nhập vào Nhị hoàng tử. Một kẻ dựa vào Hoàng thái tôn.
Tô Tuệ Nương lẩm bẩm: “Đây là ngại mình chết chậm a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.