Chương 122: Tiến cung
Nhất Cá Tiểu Bình Cái , Nắp Ấm Nhỏ
17/06/2019
Edit: Mạc Thiên Y
Khi Tô Tuệ Nương nghe lại hai chữ Tạ Phong, đã là lúc thi hương kết thúc hơn hai tháng.
“Trông con có tinh thần hơn rồi đó!” Tô Tuệ Nương nhìn Tề Mai Mai trước mắt, cười nói.
Quả nhiên, so với hơn ba tháng trước, Tề Mai Mai rõ ràng hồng hào khỏe mạnh trông thấy, mà trên mặt cũng lần nữa khôi phục tinh thần phấn chấn! Không chỉ có như thế, bé gái trong lòng cô lấy tên Thục Nhi cũng lớn hơn chút, trông trắng trắng mềm mềm.
“Cũng may là nhờ dì!” Tề Mai Mai chân thành nói: “Lần này thật sự khiến dì lao tâm khổ trí vì con rồi.”
Tô Tuệ Nương cười lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay cô: “Nói những thứ này làm gì, đúng rồi, Tạ Phong kia thế nào? Còn dám tới làm phiền con không?”
Tề Mai Mai lắc lắc đầu, trong giọng nói có chút phiền muộn vừa như có chút hả dạ: “Viết thư hòa ly cho con xong không bao lâu liền dắt mẫu tỷ của y, và cả Hồ thị kia về quê, đời này cũng sẽ không bước vào Thượng Kinh nửa bước.”
Thì ra sau khi bị lục soát ra vật chứng gian lận tại trường thi, Tạ Phong kia không phục, đương trường tức giận phản kháng, song một thư sinh như y sao có thể chống lại những quân sĩ có công phu trong người kia, đương trường bị chụp gông xiềng lên, ném vào trong lao. Sau khi mẫu tỷ y nghe được tin này, giống như tin dữ kinh thiên, tức khắc cứng đờ ra đó, cuối cùng vẫn là Hồ thị kia ra chủ ý, nhờ người đến tiệm hương tìm Tề Mai Mai, cô có tiền lại quen biết quý nhân trong kinh thành, nhất định có thể giải quyết chuyện này. Tề Mai Mai ngay tại chỗ đề xuất: muốn đưa Tạ Phong ra, được! Trước tiên giao thư hòa ly ra, bằng không, một người phụ nữ như nàng sợ là cũng lực bất tòng tâm a!
Người nhà họ Tạ ban đầu còn khóc lóc la lối rất nhiều ngày, song, Tạ Phong trong lao là người không chịu nổi trước nhất, một thư sinh văn nhược như y, ấy mà lại bị nhốt chung phòng với một bọn cướp sông cướp biển, trong đó y được “chăm sóc” đã không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, mỗi phút mỗi giây đối với y mà nói đều như hình phạt lăng trì, cho nên trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng y đồng ý ngay tắp lự không hề nghĩ ngợi, viết thư hòa ly ngay tại chỗ, để mẫu thân mang cho Tề Mai Mai.
Tạ Phong gian lận tại trường thi, danh tiếng đã xem như hỏng rốt ráo, về sau ngay cả tư cách tiếp tục đi thi cũng không có, Tề Mai Mai cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Bất kể thế nào, con và y xem như cũng từng là vợ chồng.” Tề Mai Mai hít sâu một hơi nói: “Về sau cả hai đường ai nấy đi, đời này cứ như vậy đi!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy thở dài một tiếng, chuyện Tạ Phong gian lận, rõ ràng là bút tích Yến Hoằng Chân ở phía sau sai khiến, nhưng nàng cũng không thấy Tạ Phong kia đáng thương chỗ nào, hạng người vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa như y đáng bị trừng phạt.
Thế là, chuyện Tề Mai Mai hòa ly xem như hoàn toàn chấm dứt tại đây, gã Tạ Phong kia cũng là lần cuối cùng xuất hiện trong câu chuyện của hai người. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Nhiều năm sau, Tề Mai Mai vừa làm ăn buôn bán phát đạt, vừa tận tâm nuôi dưỡng con gái, cuộc sống trôi qua cũng dạt dào vui vẻ, hơn nữa tại Thục tỷ nhi ** ** tuổi, Tề Mai Mai gặp một vị nam tử tính cách trung hậu thành thật, cô liền tái giá, lần hôn nhân này cực kỳ mỹ mãn hạnh phúc, không lâu sau còn cho Thục tỷ nhi thêm một đệ đệ, Tề Mai Mai cũng có thể nói là khổ tận cam lai.
Editor: Mạc Thiên Y
Thu đi đông đến, trong thoáng chốc lại là một năm, cữu cữu Hoắc Cương của Yến Hoằng Chân quyết ý “chậu vàng rửa tay” không đem tâm tư đặt vào đoàn ngựa thồ nữa, dù sao tuổi tác sờ sờ ra đó, không vẫy vùng nổi nữa. Tô Tuệ Nương đề xuất đón ông đến sống chung, nhưng Hoắc Cương lại nói cái gì cũng không làm, không chỉ có thế, ông không chịu ngồi yên mà luôn mãi suy tính, đón hai bé trai 4-5 tuổi trong thiện đường của kinh thành, nhận làm nghĩa tử, để tại bên người nuôi dạy. Tô Tuệ Nương nghĩ đến đây, trong lòng có chút áy náy, nàng còn nhớ rõ mấy lời Hoắc Cương nói lúc trước: “Sinh nhiều con, kế thừa hương khói”, nhưng chớp mắt đã nhiều năm như vậy, ngoài Duyên Duyên ra, nàng chưa từng mang thai thêm lần nào, trong bụng không khỏi sốt ruột, Duyên tỷ nhi tuy ngoan, nhưng nói sao cũng là con gái, trong nhà không có đàn ông chống đỡ, chẳng đến mấy năm, khẳng định sẽ xuống dốc, hơn nữa từ tư tâm mà nói, nàng cũng muốn lưu lại huyết mạch cho Yến Hoằng Chân, nhưng khổ nỗi là trời không chiều lòng người.
Vài ngày trước 30 tết, Tô Tuệ Nương nhận được thư nhà của Tô Văn từ Quý Châu xa xôi, trong thư nói, Lâm thị và bọn trẻ đều khỏe, hơn nữa lệnh điều chức của Tô Văn đã ban xuống, đợt Miêu loạn trước đó, bởi vì cậu tổ chức nha dịch trấn áp loạn lạc, duy trì được ổn định cả huyện, do đó đã ghi công. Tại ba năm sau, từ huyện lệnh huyện Hoài Viễn – Quý Châu, thăng lên Đạo học Hoài Viễn đạo, ba năm sau, ở vị trí Đạo học làm được cũng bình bình ổn ổn, lần này quan tích khảo hạch trong Hộ bộ đánh giá là hạng ưu, vì thế sẽ quay lại kinh thành vào tháng ba năm sau, chờ Hộ bộ điều lệnh.
Tô Tuệ Nương hay tin dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi, trong lòng cũng càng kỳ vọng thời gian trôi nhanh chút, để mấy người Tô Văn sớm trở lại. Điều này khiến Duyên tỷ nhi bên cạnh rất không thoải mái, chu mỏ lầu bầu: “Mẹ cũng có con rồi, sao còn nhớ tới người khác.” hại Tô Tuệ Nương cốc đầu con bé, cười lớn một hồi.
Kỳ thật mỗi tiết xuân, chẳng qua lập lại một vòng trình tự của một năm, thế nhưng cuộc sống là vậy, mọi người thân ở trong đó cũng thường làm không biết mệt, qua hết mùa xuân, mùng một đầu năm, trong nội cung thiết yến, một nhà ba người tiến cung tạ ơn. Yến Hoằng Chân đi tiền điện gặp vua, Tô Tuệ Nương cùng Duyên tỷ nhi thì đến chỗ Diên hi cung của Lệ quý phi nương nương, hoàng hậu mất sớm, bây giờ là Lệ quý phi tạm giữ Phượng ấn, thống lĩnh hậu cung.
Tô Tuệ Nương dựa theo cấp bậc ở ngoài Diên Hi cung chờ triệu kiến, nay không giống xưa, theo địa vị Yến Hoằng Chân dần vững vàng, thân phận của Tô Tuệ Nương cũng tăng lên, cho nên chỉ cần đứng đó, thì những phu nhân hầu gia bá tước đều đến bắt chuyện, nàng đã không phải lần đầu gặp chuyện này, tất nhiên là ứng phó thành thạo, đối với bất kỳ ai cũng đều nho nhã lễ độ. Phụ nữ tụ lại, trong câu chuyện phần lớn đều bất tri bất giác nói đến con cái, trong chốc lát là vị phu nhân này khen Duyên tỷ nhi thiên sinh lệ chất thật giống như tiên nữ hạ phàm, trong chốc lát là vị phu nhân kia nói Duyên tỷ nhi nhìn thật thông minh huệ chất lan tâm, trong lời nói rất có ý tứ hỏi thăm hôn sự. Trong lòng Tô Tuệ Nương thầm rủa, Duyên tỷ nhi qua năm cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi, giờ nói chuyện cưới gả thực sự đúng là quá sớm.
Không bao lâu, Lệ quý phi nương nương tuyên nàng cùng với vài mệnh phụ khác vào điện.
Thời gian luôn bất công ưu đãi một vài nữ nhân, thí dụ như Tô Tuệ Nương lại thí dụ như nói Lệ quý phi nương nương trước mắt. Chỉ thấy ngồi trên kim tọa Loan Phượng, người phụ nữ kia một thân cát phục ngũ phượng đính kim, mái tóc dài đen nhánh vấn thành búi tóc linh xà, trên búi tóc đội bộ diêu Song loan điểm thúy khảm hồng ngọc rũ tơ, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có một loại khí độ phong lưu, giữa lúc nhìn quanh đều hiển lộ ra ý nhị tao nhã, dựa vào mỹ mạo thế kia, cũng khó trách cô ta giữa một đám tần phi trẻ tuổi, vẫn thánh sủng không giảm.
Sau khi thỉnh an Lệ quý phi, mấy vị mệnh phụ bèn chia ra thỉnh an mấy vị hoàng phi khác, theo thứ tự là Lữ phi sinh Hoài An vương, Vu phi sinh hạ Vĩnh Dương công chúa, Sầm phi sinh hạ Vĩnh Cảnh công chúa cùng với Tề phi sinh hạ Vĩnh Trữ công chúa. Lệ quý phi nương nương dường như đặc biệt thích Tô Tuệ Nương, mỗi lần thấy các nàng là dáng vẻ cười khanh khách, nhiệt tình hơn hẳn so với mấy vị mệnh phụ khác. Đang trò chuyện, một loạt tiếng bước chân vang lên bình bịch, trong nháy mắt, mấy đứa nhỏ ồn ào chạy vội vào, dẫn đầu là một bé trai mày rậm mắt to, lanh lợi khả ái, chỉ thấy cậu bé thân diện áo bông màu vàng sáng, ngang hông đeo đai bích nguyệt, chân mang ủng đen, một đường bước nhanh tới thẳng trước mặt Lệ quý phi, ngoài miệng như làm nũng hô: “Mẫu phi, mẫu phi, hài nhi đến rồi!” Nghe tiếng gọi từ trong miệng đứa bé này, trong lòng Tô Tuệ Nương chợt động, hiểu ra bé trai này hẳn là cốt nhục của Lệ phi, Ngũ hoàng tử Tề Ngạc vương – Chu Thông.
“Thằng bé này, thật chẳng có quy củ gì cả, sao lại xông vào như thế? Không thấy mẫu hậu đang bận ư?” Lệ phi ngoài miệng trách cứ, nhưng trên mặt lại hoàn toàn là yêu chiều. Lữ thị bên cạnh thấy thế lại đột nhiên chen lời: “Ngũ hoàng tử là nhớ mẫu phi mà, cho nên mới vội vã chạy tới có đúng không?”
Chu Thông là đứa bé lanh trí, nghe vậy lập tức gật gật đầu nhỏ.
Lệ phi nghe xong, vẻ mặt càng thêm sủng nịch, cười gần như thành một đóa hoa.
“Hài nhi bái kiến Lệ mẫu phi, bái kiến Lữ mẫu phi, bái kiến…” Đứng sau là một bé trai lớn hơn một chút, đoán tầm chín mười tuổi, đồng dạng là y phục hoàng tử, nhưng so với Chu Thông lanh lợi đáng yêu, vị hoàng tử này trông không được như vậy, cậu dáng dấp rất béo, trắng trắng mềm mềm, gây cho người khác một cảm giác khù khờ ục ịch, nhưng cử chỉ lại ra hình ra dạng, lúc này đang quy củ thỉnh an mấy vị hoàng phi.
“Bình Nhi đến à!” Lệ quý phi lập tức cười lên tiếng, thương yêu vẫy tay với Hoài An vương Chu Bình: “Nhanh đến chỗ mẫu phi nào.”
Lúc bọn nhỏ chạy vào, Tô Tuệ Nương cũng đã đứng lên, những đứa trẻ có thể chạy trong cung như vậy, khẳng định là hoàng tử công chúa không lẫn vào đâu được, mà lúc này nương cơ hội đứng lên, nàng cũng có thể nhìn kỹ hơn, người sau này sẽ tiếp nhận đại nghiệp, ừm, nói thế nào nhỉ, Tô Tuệ Nương nghĩ —— hình như chỉ là một đứa bé rất bình thường a.
“… Yến Như Duyên, vậy là bổn điện hạ tìm thấy ngươi rồi!” Đương lúc Tô Tuệ Nương hãy còn “trầm tư”, ánh mắt Ngũ hoàng tử Chu Thông nhìn thẳng vào nữ nhi đứng sau lưng nàng, dương dương đắc ý nói: “Phụ hoàng mới cho ta một con ngựa nhỏ, là thiên lý mã bên Tây Vực tiến cống đó nha, đi, ta dẫn ngươi đi xem!”
Duyên tỷ nhi nghe xong hai mắt bỗng chốc sáng rực, trông rất là động tâm.
Khi Tô Tuệ Nương nghe lại hai chữ Tạ Phong, đã là lúc thi hương kết thúc hơn hai tháng.
“Trông con có tinh thần hơn rồi đó!” Tô Tuệ Nương nhìn Tề Mai Mai trước mắt, cười nói.
Quả nhiên, so với hơn ba tháng trước, Tề Mai Mai rõ ràng hồng hào khỏe mạnh trông thấy, mà trên mặt cũng lần nữa khôi phục tinh thần phấn chấn! Không chỉ có như thế, bé gái trong lòng cô lấy tên Thục Nhi cũng lớn hơn chút, trông trắng trắng mềm mềm.
“Cũng may là nhờ dì!” Tề Mai Mai chân thành nói: “Lần này thật sự khiến dì lao tâm khổ trí vì con rồi.”
Tô Tuệ Nương cười lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay cô: “Nói những thứ này làm gì, đúng rồi, Tạ Phong kia thế nào? Còn dám tới làm phiền con không?”
Tề Mai Mai lắc lắc đầu, trong giọng nói có chút phiền muộn vừa như có chút hả dạ: “Viết thư hòa ly cho con xong không bao lâu liền dắt mẫu tỷ của y, và cả Hồ thị kia về quê, đời này cũng sẽ không bước vào Thượng Kinh nửa bước.”
Thì ra sau khi bị lục soát ra vật chứng gian lận tại trường thi, Tạ Phong kia không phục, đương trường tức giận phản kháng, song một thư sinh như y sao có thể chống lại những quân sĩ có công phu trong người kia, đương trường bị chụp gông xiềng lên, ném vào trong lao. Sau khi mẫu tỷ y nghe được tin này, giống như tin dữ kinh thiên, tức khắc cứng đờ ra đó, cuối cùng vẫn là Hồ thị kia ra chủ ý, nhờ người đến tiệm hương tìm Tề Mai Mai, cô có tiền lại quen biết quý nhân trong kinh thành, nhất định có thể giải quyết chuyện này. Tề Mai Mai ngay tại chỗ đề xuất: muốn đưa Tạ Phong ra, được! Trước tiên giao thư hòa ly ra, bằng không, một người phụ nữ như nàng sợ là cũng lực bất tòng tâm a!
Người nhà họ Tạ ban đầu còn khóc lóc la lối rất nhiều ngày, song, Tạ Phong trong lao là người không chịu nổi trước nhất, một thư sinh văn nhược như y, ấy mà lại bị nhốt chung phòng với một bọn cướp sông cướp biển, trong đó y được “chăm sóc” đã không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, mỗi phút mỗi giây đối với y mà nói đều như hình phạt lăng trì, cho nên trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng y đồng ý ngay tắp lự không hề nghĩ ngợi, viết thư hòa ly ngay tại chỗ, để mẫu thân mang cho Tề Mai Mai.
Tạ Phong gian lận tại trường thi, danh tiếng đã xem như hỏng rốt ráo, về sau ngay cả tư cách tiếp tục đi thi cũng không có, Tề Mai Mai cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Bất kể thế nào, con và y xem như cũng từng là vợ chồng.” Tề Mai Mai hít sâu một hơi nói: “Về sau cả hai đường ai nấy đi, đời này cứ như vậy đi!”
Tô Tuệ Nương nghe vậy thở dài một tiếng, chuyện Tạ Phong gian lận, rõ ràng là bút tích Yến Hoằng Chân ở phía sau sai khiến, nhưng nàng cũng không thấy Tạ Phong kia đáng thương chỗ nào, hạng người vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa như y đáng bị trừng phạt.
Thế là, chuyện Tề Mai Mai hòa ly xem như hoàn toàn chấm dứt tại đây, gã Tạ Phong kia cũng là lần cuối cùng xuất hiện trong câu chuyện của hai người. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Nhiều năm sau, Tề Mai Mai vừa làm ăn buôn bán phát đạt, vừa tận tâm nuôi dưỡng con gái, cuộc sống trôi qua cũng dạt dào vui vẻ, hơn nữa tại Thục tỷ nhi ** ** tuổi, Tề Mai Mai gặp một vị nam tử tính cách trung hậu thành thật, cô liền tái giá, lần hôn nhân này cực kỳ mỹ mãn hạnh phúc, không lâu sau còn cho Thục tỷ nhi thêm một đệ đệ, Tề Mai Mai cũng có thể nói là khổ tận cam lai.
Editor: Mạc Thiên Y
Thu đi đông đến, trong thoáng chốc lại là một năm, cữu cữu Hoắc Cương của Yến Hoằng Chân quyết ý “chậu vàng rửa tay” không đem tâm tư đặt vào đoàn ngựa thồ nữa, dù sao tuổi tác sờ sờ ra đó, không vẫy vùng nổi nữa. Tô Tuệ Nương đề xuất đón ông đến sống chung, nhưng Hoắc Cương lại nói cái gì cũng không làm, không chỉ có thế, ông không chịu ngồi yên mà luôn mãi suy tính, đón hai bé trai 4-5 tuổi trong thiện đường của kinh thành, nhận làm nghĩa tử, để tại bên người nuôi dạy. Tô Tuệ Nương nghĩ đến đây, trong lòng có chút áy náy, nàng còn nhớ rõ mấy lời Hoắc Cương nói lúc trước: “Sinh nhiều con, kế thừa hương khói”, nhưng chớp mắt đã nhiều năm như vậy, ngoài Duyên Duyên ra, nàng chưa từng mang thai thêm lần nào, trong bụng không khỏi sốt ruột, Duyên tỷ nhi tuy ngoan, nhưng nói sao cũng là con gái, trong nhà không có đàn ông chống đỡ, chẳng đến mấy năm, khẳng định sẽ xuống dốc, hơn nữa từ tư tâm mà nói, nàng cũng muốn lưu lại huyết mạch cho Yến Hoằng Chân, nhưng khổ nỗi là trời không chiều lòng người.
Vài ngày trước 30 tết, Tô Tuệ Nương nhận được thư nhà của Tô Văn từ Quý Châu xa xôi, trong thư nói, Lâm thị và bọn trẻ đều khỏe, hơn nữa lệnh điều chức của Tô Văn đã ban xuống, đợt Miêu loạn trước đó, bởi vì cậu tổ chức nha dịch trấn áp loạn lạc, duy trì được ổn định cả huyện, do đó đã ghi công. Tại ba năm sau, từ huyện lệnh huyện Hoài Viễn – Quý Châu, thăng lên Đạo học Hoài Viễn đạo, ba năm sau, ở vị trí Đạo học làm được cũng bình bình ổn ổn, lần này quan tích khảo hạch trong Hộ bộ đánh giá là hạng ưu, vì thế sẽ quay lại kinh thành vào tháng ba năm sau, chờ Hộ bộ điều lệnh.
Tô Tuệ Nương hay tin dĩ nhiên là vui mừng quá đỗi, trong lòng cũng càng kỳ vọng thời gian trôi nhanh chút, để mấy người Tô Văn sớm trở lại. Điều này khiến Duyên tỷ nhi bên cạnh rất không thoải mái, chu mỏ lầu bầu: “Mẹ cũng có con rồi, sao còn nhớ tới người khác.” hại Tô Tuệ Nương cốc đầu con bé, cười lớn một hồi.
Kỳ thật mỗi tiết xuân, chẳng qua lập lại một vòng trình tự của một năm, thế nhưng cuộc sống là vậy, mọi người thân ở trong đó cũng thường làm không biết mệt, qua hết mùa xuân, mùng một đầu năm, trong nội cung thiết yến, một nhà ba người tiến cung tạ ơn. Yến Hoằng Chân đi tiền điện gặp vua, Tô Tuệ Nương cùng Duyên tỷ nhi thì đến chỗ Diên hi cung của Lệ quý phi nương nương, hoàng hậu mất sớm, bây giờ là Lệ quý phi tạm giữ Phượng ấn, thống lĩnh hậu cung.
Tô Tuệ Nương dựa theo cấp bậc ở ngoài Diên Hi cung chờ triệu kiến, nay không giống xưa, theo địa vị Yến Hoằng Chân dần vững vàng, thân phận của Tô Tuệ Nương cũng tăng lên, cho nên chỉ cần đứng đó, thì những phu nhân hầu gia bá tước đều đến bắt chuyện, nàng đã không phải lần đầu gặp chuyện này, tất nhiên là ứng phó thành thạo, đối với bất kỳ ai cũng đều nho nhã lễ độ. Phụ nữ tụ lại, trong câu chuyện phần lớn đều bất tri bất giác nói đến con cái, trong chốc lát là vị phu nhân này khen Duyên tỷ nhi thiên sinh lệ chất thật giống như tiên nữ hạ phàm, trong chốc lát là vị phu nhân kia nói Duyên tỷ nhi nhìn thật thông minh huệ chất lan tâm, trong lời nói rất có ý tứ hỏi thăm hôn sự. Trong lòng Tô Tuệ Nương thầm rủa, Duyên tỷ nhi qua năm cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi, giờ nói chuyện cưới gả thực sự đúng là quá sớm.
Không bao lâu, Lệ quý phi nương nương tuyên nàng cùng với vài mệnh phụ khác vào điện.
Thời gian luôn bất công ưu đãi một vài nữ nhân, thí dụ như Tô Tuệ Nương lại thí dụ như nói Lệ quý phi nương nương trước mắt. Chỉ thấy ngồi trên kim tọa Loan Phượng, người phụ nữ kia một thân cát phục ngũ phượng đính kim, mái tóc dài đen nhánh vấn thành búi tóc linh xà, trên búi tóc đội bộ diêu Song loan điểm thúy khảm hồng ngọc rũ tơ, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lại có một loại khí độ phong lưu, giữa lúc nhìn quanh đều hiển lộ ra ý nhị tao nhã, dựa vào mỹ mạo thế kia, cũng khó trách cô ta giữa một đám tần phi trẻ tuổi, vẫn thánh sủng không giảm.
Sau khi thỉnh an Lệ quý phi, mấy vị mệnh phụ bèn chia ra thỉnh an mấy vị hoàng phi khác, theo thứ tự là Lữ phi sinh Hoài An vương, Vu phi sinh hạ Vĩnh Dương công chúa, Sầm phi sinh hạ Vĩnh Cảnh công chúa cùng với Tề phi sinh hạ Vĩnh Trữ công chúa. Lệ quý phi nương nương dường như đặc biệt thích Tô Tuệ Nương, mỗi lần thấy các nàng là dáng vẻ cười khanh khách, nhiệt tình hơn hẳn so với mấy vị mệnh phụ khác. Đang trò chuyện, một loạt tiếng bước chân vang lên bình bịch, trong nháy mắt, mấy đứa nhỏ ồn ào chạy vội vào, dẫn đầu là một bé trai mày rậm mắt to, lanh lợi khả ái, chỉ thấy cậu bé thân diện áo bông màu vàng sáng, ngang hông đeo đai bích nguyệt, chân mang ủng đen, một đường bước nhanh tới thẳng trước mặt Lệ quý phi, ngoài miệng như làm nũng hô: “Mẫu phi, mẫu phi, hài nhi đến rồi!” Nghe tiếng gọi từ trong miệng đứa bé này, trong lòng Tô Tuệ Nương chợt động, hiểu ra bé trai này hẳn là cốt nhục của Lệ phi, Ngũ hoàng tử Tề Ngạc vương – Chu Thông.
“Thằng bé này, thật chẳng có quy củ gì cả, sao lại xông vào như thế? Không thấy mẫu hậu đang bận ư?” Lệ phi ngoài miệng trách cứ, nhưng trên mặt lại hoàn toàn là yêu chiều. Lữ thị bên cạnh thấy thế lại đột nhiên chen lời: “Ngũ hoàng tử là nhớ mẫu phi mà, cho nên mới vội vã chạy tới có đúng không?”
Chu Thông là đứa bé lanh trí, nghe vậy lập tức gật gật đầu nhỏ.
Lệ phi nghe xong, vẻ mặt càng thêm sủng nịch, cười gần như thành một đóa hoa.
“Hài nhi bái kiến Lệ mẫu phi, bái kiến Lữ mẫu phi, bái kiến…” Đứng sau là một bé trai lớn hơn một chút, đoán tầm chín mười tuổi, đồng dạng là y phục hoàng tử, nhưng so với Chu Thông lanh lợi đáng yêu, vị hoàng tử này trông không được như vậy, cậu dáng dấp rất béo, trắng trắng mềm mềm, gây cho người khác một cảm giác khù khờ ục ịch, nhưng cử chỉ lại ra hình ra dạng, lúc này đang quy củ thỉnh an mấy vị hoàng phi.
“Bình Nhi đến à!” Lệ quý phi lập tức cười lên tiếng, thương yêu vẫy tay với Hoài An vương Chu Bình: “Nhanh đến chỗ mẫu phi nào.”
Lúc bọn nhỏ chạy vào, Tô Tuệ Nương cũng đã đứng lên, những đứa trẻ có thể chạy trong cung như vậy, khẳng định là hoàng tử công chúa không lẫn vào đâu được, mà lúc này nương cơ hội đứng lên, nàng cũng có thể nhìn kỹ hơn, người sau này sẽ tiếp nhận đại nghiệp, ừm, nói thế nào nhỉ, Tô Tuệ Nương nghĩ —— hình như chỉ là một đứa bé rất bình thường a.
“… Yến Như Duyên, vậy là bổn điện hạ tìm thấy ngươi rồi!” Đương lúc Tô Tuệ Nương hãy còn “trầm tư”, ánh mắt Ngũ hoàng tử Chu Thông nhìn thẳng vào nữ nhi đứng sau lưng nàng, dương dương đắc ý nói: “Phụ hoàng mới cho ta một con ngựa nhỏ, là thiên lý mã bên Tây Vực tiến cống đó nha, đi, ta dẫn ngươi đi xem!”
Duyên tỷ nhi nghe xong hai mắt bỗng chốc sáng rực, trông rất là động tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.