Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 68: Trong chùa Nhạc Vân

Nhất Cá Tiểu Bình Cái , Nắp Ấm Nhỏ

09/06/2019

Edit: Mạc Thiên Y

“Ssss…” Mộc Hương đau hít một ngụm khí lạnh, chảy nước mắt nói: “Tỷ nhẹ chút a.”

“Rồi, rồi, rồi.” Hoắc Hương vội thả nhẹ lực trên tay: “Muội rốt cuộc phạm lỗi gì mà khiến tiểu thư phạt quỳ một đêm vậy?”

Mộc Hương nghe vậy, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt, không để ý tới đầu gối sưng như cái bánh bao, nằm vật trên giường khóc rống: “Cũng là muội nói sai, chọc tiểu thư giận, Hoắc Hương tỷ nói từ giờ tiểu thư liệu có ghét muội, bán muội đi không.”

“Muội muội ngoan, không đâu mà.” Hoắc Hương vội khuyên nhủ: “Tiểu thư nhà chúng ta hiền lành như thế sẽ không bán muội đâu, nếu thật sự không xong, thật sự không xong… tỷ, tỷ liền đi cầu xin lão phu nhân, nhất định không để tiểu thư bán muội đâu.”

Hai người họ đều là con nhà nghèo, bị cha mẹ bán cho kẻ môi giới, trôi giạt qua tay rất nhiều địa phương, từng sống qua những ngày tháng chịu lạnh chịu đói ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng từ lúc vào Tô gia, chẳng những mỗi ngày được ăn cơm ngon, trong phủ còn phát quần áo bốn mùa, hàng tháng còn được hai lượng bạc hơn nữa chủ tử đối với họ cũng hòa hòa khí khí, chưa từng đánh mắng.” So sánh với cuộc sống trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần, cho nên hai người họ sợ nhất chính là bị chủ bán đi, quay lại cuộc sống khốn khổ kia, nói vậy còn không bằng chết đi cho xong!

Mộc Hương trong lòng sợ hãi, càng nghĩ càng sợ, cô bất quá cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi thôi, lúc này đã hoang mang lo sợ, chỉ biết khóc như mưa, Hoắc Hương là người thành thật lại luôn cùng cô giao hảo, thấy thế, trong lòng cũng buồn, ngồi bên giường cũng rơm rớm nước mắt theo. Đứng tại cửa đã được một lúc, Tô Tuệ Nương không khỏi lắc lắc đầu, giơ tay lên gõ cửa phòng.

Hoắc Hương lau nước mắt, đứng dậy đi mở cửa, thấy người tới là Tô Tuệ Nương, không khỏi chấn động, kêu một tiếng: “Tiểu thư, sao ngài lại tới đây?”

Tô Tuệ Nương không nói gì, bước chân chậm rãi đi vào, Mộc Hương bên trong nghe thấy là chủ tử nhà mình tới, cuống quít toan đứng dậy, lại bị Tô Tuệ Nương đè xuống: “Được rồi, nằm đi, không cần dậy.”

“Tiểu thư…” Mộc Hương lúng ta lúng túng hai tiếng, hai mắt sưng đỏ cũng không dám nhìn nàng.

Tô Tuệ Nương nhìn thấy cặp đầu gối bên dưới, đã xanh tím một mảnh.

“Đây là một bình cao tan bầm thượng hạng em cứ theo hạn mà thoa, không bao lâu, chân rồi sẽ tốt lên thôi.”

Mộc Hương thấy tiểu thư còn đưa thuốc cho mình, trong lòng không khỏi nổi cơn vui sướng, liên tục nói: “Cảm ơn tiểu thư, lần này đều là lỗi của nô tỳ, về sau nô tỳ không dám nữa.”

Tô Tuệ Nương nghe vậy liền hỏi: “Em nói là lỗi của em, nhưng mà biết sai ở đâu chưa?”

Mộc Hương thần sắc cứng đờ, một hồi lâu cũng không nói được nguyên do.

Tô Tuệ Nương nhìn cô ta một cái, sau đó chầm chậm nói: “Ta biết em là đứa tính tình tốt, cũng đang ở độ tuổi hoạt bát, nhưng cái “hoạt bát” này của em cũng cần phải phân trường hợp, ở nhà tùy tiện chút tất nhiên không sao, nhưng mà ở bên ngoài, nên kiềm giữ tánh tình, không thể gây phiền phức cho chủ tử. Hôm qua ở trong hậu viện phủ Bá tước, chúng ta vô tình bắt gặp người khác trò chuyện riêng, ta nháy mắt cho em, muốn âm thầm rời đi. Nhưng em thì ngược lại, chẳng những không đi, còn ở lại đó gióng tai mà nghe, rốt cuộc em là chủ tử hay là ta chủ tử đây?”

Mộc Hương trên mặt toát ra tầng tầng đổ mồ hôi, khóc thút thít nói: “Là nô tỳ sai rồi ạ, nô tỳ lần sau cũng không dám nữa.”



Nên trừng phạt Tô Tuệ Nương đã cho, cho nên lúc này cũng không định trách mắng cô ta, chỉ cần nói mấy lời thấu đáo, lần tới không phạm lỗi nữa là được.

“Được rồi, nín đi…” Tô Tuệ Nương hòa hoãn sắc mặt, nhẹ giọng an ủi mấy câu, cuối cùng còn nói thêm: “Cho em nghỉ ba ngày, cẩn thận dưỡng thương đi.”

Ban đêm lúc sắp ngủ, Hoắc Hương bôi thuốc cho Mộc Hương, sau đó thở dài nói: “Sau này không được tự ý làm theo ý mình nữa, phải nghe chủ tử đó.”

Nằm ngửa mặt trên giường, Mộc Hương ra sức gật đầu.

Như thế, lại qua hơn nửa tháng, Mộc Hương đi đứng cũng đã là hoàn toàn thuận tiện, vẫn theo thường lệ hầu hạ bên cạnh Tô Tuệ Nương, ước chừng là trải qua lần phạt đó, cô ta vậy mà thu hồi mấy phần tính tình bộp chộp, trở nên hiểu chuyện nhiều hơn, ở bên cạnh Tô Tuệ Nương cũng phục vụ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Một ngày nọ, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, Tô Tuệ Nương mặc áo vạt ngắn màu hoa ngọc lan, váy màu xanh da trời, trên cánh tay giắt sợi lụa dài màu trắng, ăn bận vừa thanh lịch vừa xinh đẹp.

Ăn mặc trịnh trọng như vậy, là vì nàng muốn đi đến một cuộc hẹn.

Uy vũ bá, Trần phu nhân hẹn.

Địa điểm Trần phu nhân hẹn nàng cũng không ở trong phủ, mà là trong một ngôi chùa, ngoại ô phía bắc Thượng Kinh, chùa Vân Nhạc.

Chùa Vân Nhạc được xây dựng vào tiền triều, tuy kinh qua khói lửa chiến tranh song tồi mà không hủy, từ sau khi Đại Thụy lập triều, Cao Tổ lễ Phật kính Pháp, xu thế Phật đạo dần hưng thịnh, cho nên chùa Vân Nhạc cách gần kinh thành nhất này dĩ nhiên hương khói cường thịnh, quang cảnh phồn thịnh một vùng.

“Tiểu thư, thật đông người a!” Mộc Hương tròn mắt, rất là ngạc nhiên cảm thán nói.

Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, nhắc đến cũng rất thú vị, bởi vì thần phật trên trời thật sự quá nhiều, hôm nay là thánh đản của vị bồ tát này, mai là sinh thần của vị la hán kia, ngày mốt lại là ngày đắc chánh quả của vị Phật tổ nọ, thành thử trong một năm, quả nhiên không được rỗi rãnh lấy một ngày, mỗi ngày đều có Pháp hội, lúc nào cũng có người giảng đạo.

Hôm nay cũng giống vậy, chỉ thấy trước những bậc thang đá dài dài rộng rộng, cao cao dày dày, từng tầng lại từng tầng kia đã người người nhốn nháo, qua lại như mắc cửi.

Tô Tuệ Nương đến sớm hơn hai tiếng so với giờ hẹn, cho nên lúc này cũng không gấp gáp, chỉ theo dòng người đi lên trước, sau khi vào trong chùa, Tô Tuệ Nương bảo Mộc Hương đi mua mấy cây nhang lớn, rồi thả tờ ngân phiếu một trăm lượng vào hòm công đức. Khách hành hương ra tay hào phóng như nàng, đến cả người trong Phật môn cũng không kiềm được sinh lòng yêu thích, chẳng phải sao, tiểu sa di bên cạnh hòm công đức kia liền cười tít cả mắt, liên tiếp nói: “A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Thí chủ lễ kính đối với Phật, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ ngài.”

Tô Tuệ Nương nghe không khỏi cười một tiếng.

Tiểu sa di kia lại nói: “Chẳng hay thí chủ có muốn thắp đèn trường minh* cho người nhà hay không, đèn chong của bổn tự rất linh nghiệm, có hiệu quả cầu phúc trừ tà, trong Thượng Kinh rất nhiều quý nhân đều ở bổn tự cung phụng một chiếc… Một chiếc chỉ cần tám trăm lượng bạc.”

* trường minh đăng: loại đèn được thắp suốt ngày đêm trước Phật



“Tám trăm lượng?” Mộc Hương kinh hô một tiếng nhỏ, ôi mẹ ơi, một chiếc đèn mà những tám trăm lượng, thế chẳng phải là đèn bằng bạc, không, bằng vàng sao!

Tô Tuệ Nương nghe vậy trầm ngâm một chút, một lát sau, ngoài ý liệu nói: “Cũng được!”

Tiểu sa di kia tức khắc mặt mày hớn hở, chập choạng bưng lên một cái khay gỗ lim, trên khay là giấy bút nghiên mực, cùng với một dải lụa vàng. Tấm vải này được xưng là Phật đái (thắt lưng Phật), người muốn cầu phúc cần viết lên đó tên của người được cầu phúc cùng với nguyện vọng mong muốn thực hiện, đến lúc đó tự có hòa thượng đem nó thắt ở dưới đèn, rồi đặt trước người Phật tổ.

Sau khi đề bút viết xong Phật đái, Tô Tuệ Nương lập tức thanh toán ngân phiếu tám trăm lượng, sau khi làm xong, ở trong ánh mắt cung kính của tiểu sa di đi tới đại điện khác. Bởi nguyên do bản thân là người tái thế, đâm ra Tô Tuệ Nương đối với thuyết quỷ thần có thể nói là rất tin không hề nghi ngờ, đối với thần minh cũng đặc biệt kính trọng. Liên tục quỳ lạy mười mấy pho tượng phật, bồ tát. Mắt thấy gần tới giờ hẹn, Tô Tuệ Nương mới ra khỏi bảo điện, đi tới sương phòng bên kia hậu viện.

Sương phòng hậu viện của chùa Vân Nhạc là nơi chuyên dùng để khách nữ nghỉ ngơi, dĩ nhiên, đây là chỉ những vị khách nữ nhà quyền quý, có thân phận, những phụ nhân bình dân khác đâu được hưởng thụ đãi ngộ này. Sương phòng ở hậu viện được xây thành dãy, mà khác với tiền điện, nơi này vô cùng yên tĩnh, xuyên qua một mảnh rừng trúc, đập vào mắt là một cái cổng vòm, ngay lúc này, một loạt tiếng bước chân xông tới, Tô Tuệ Nương giương mắt nhìn lên, chỉ thấy vài vị nữ tử quần áo xinh đẹp, đang như chúng sao vây quanh trăng bu lấy vị thiếu nữ kia rảo bước đến.

Nữ tử kia tuổi chừng mười một mười hai, mặc kiện váy xòe màu hoa hồng thêu lăng hoa, trên cánh tay khoác khăn quàng vân thủy sa màu lục nhạt, trên búi tóc mây cao cao cài một bộ diêu hồ điệp, trên cần cổ trắng nõn còn lúc lắc cái vòng cổ vàng cẩn mã não, lại nhìn tướng mạo kia, thật có thể nói là mặt như trăng rằm, mày như tinh tú, tuy vẫn còn non nớt, nhưng nghĩ không đến mấy năm nữa, khẳng định có thể trở thành là một vị đại mỹ nhân danh chấn kinh thành.

Đây là con cái nhà ai? Thật xinh đẹp.

Tô Tuệ Nương thầm khen một tiếng, hai mắt ánh lên vẻ ca ngợi.

Thiếu nữ kia tuy đẹp, nhưng lúc này lại dáng vẻ thở phì phò, hệt như một con nghé con giận dữ, bất kể người bên cạnh khuyên lơn thế nào, cũng nửa cúi đầu, xông một mạch về trước, không biết tại sao, xông tới trước người Tô Tuệ Nương. Tô Tuệ Nương cũng không ngờ cô ta sẽ xông về phía mình, muốn tránh cũng không còn kịp nữa, hai người lập tức đâm vào nhau.

Tô Tuệ Nương dầu sao cũng là người lớn, chao đảo vài cái là đứng vững. Thiếu nữ kia ấy nhưng thân thể bất ổn, cái mông ngã ngồi ra đất. Bấy giờ thế là hoàn toàn chọc giận cô nàng, bèn trực tiếp hướng về người kia thét: “Ngươi bị mù à, thấy bổn tiểu thư đi tới, không biết tránh sao!”

Tô Tuệ Nương nhíu mày, rõ ràng là cô ta chẳng ngó đường đụng vào, giờ muốn bới ngược lại, đúng là thứ không biết đạo lý, đánh giá trong lòng về vị thiếu nữ này cấp tốc giảm thấp. Tô Tuệ Nương hơi thu lại thần sắc, nhàn nhạt nói: “Là tự cô xông tới đụng phải tôi, giờ té đau có thể trách được ai?”

“Ngươi ————” thiếu nữ kia tức đến đỏ cả mặt mày, đôi mắt vốn rất đẹp cũng trừng rộng ra, trông có chút tức cười.

“Tiểu thư, ngài không sao chứ!” Phía sau chúng tỳ nữ hối hả chạy tới, vẻ mặt lo lắng đỡ cô ta dậy, miệng nói: “Tiểu thư, ngài đi chậm chút, nhỡ mà té bị thương, phu nhân sẽ đau lòng a!”

Cũng không biết là câu nào chạm phải chuyện thương tâm của cô thiếu nữ này, chỉ thấy cô ta nhanh chóng đỏ vành mắt, nhanh đứng lên, có chút cắn răng nhe răng nói: “Bà ấy bây giờ đã có tên nhóc hoang dã kia rồi, sao còn thương ta nữa!”

Nói đoạn cũng không để ý Tô Tuệ Nương nữa, hung hăng giẫm chân, như một cơn gió mà quét đến trước. Đám tỳ nữ biến sắc, lập tức hô to gọi nhỏ đuổi theo.

“Tính khí thật nóng nảy!” Mộc Hương vẫn có chút khó chịu lầm bầm hai tiếng.

Tô Tuệ Nương lắc lắc đầu, hờ hững nói: “Chúng ta đi thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook