Chương 17: Hồi 17
Tư Mã Tử Yên
21/05/2013
Lúc này chỉ mới qua canh ba, đang mơ màng bỗng nghe một tiếng động khô khan rất khẽ vang lên ngoài cửa miếu, đó là tiếng bước chân báo cho mọi người biết lại có người đến. Nhưng khác với lão nhân mặt vàng kia, vừa vào đến miếu thấy trong đại điện có ánh đèn bèn cao giọng ngâm :
- Đèn canh ba như gà canh năm, chính lúc nam nhi lập tráng chí. Tóc xanh không lo chuyên cần học, tóc bạc muốn học đã muộn màng.
Ngâm xong sải bước đi vào đại điện phát hiện có người liền cười to lẩm bẩm :
- Ôi! Khách nhiều quá!
Sau đó đưa mắt nhìn lão nhân mặt vàng đang ngủ trên hương án trước đoạn lại quay sang nhìn mọi người hồi lâu, cuối cùng hướng về phía Trí Viên đại sư hỏi :
- Hòa thượng trụ trì ngôi miếu này ư?
Trí Viên đại sư hé mở mắt lắc đầu đáp :
- Lão nạp cũng chỉ là người qua đường thôi!
Chỉ thấy người ấy là một thanh niên dáng người trung bình, mặt mày lem luốc, chiếc áo dài lam trên mình đã cũ rách tơi tả, tay phải cầm một quyển sách cũ ngoài ra không có gì khác. Mục Đoan Dương thầm nhủ :
- Người này ngông cuồng phóng đãng, đang đêm đến đây thật không đơn giản, nếu đúng là người đọc sách sa sút đến mức này cũng rất là đáng tội nghiệp...
Thanh niên áo lam ấy trầm ngâm một đoạn rồi quay người ra khỏi đại điện.
chừng một khắc sau quay trở vào, thì đã ôm thêm một bó cỏ khô và hai viên gạch. Vào đến đại điện đi thẳng đến vách phía đông, trải cỏ khô ra nằm xuống gối đầu trên gạch, hai mắt nhìn lên trần điện, hai chân vắt chéo, miệng không ngớt ngân nga khe khẽ như chung quanh không có người.
Lúc này trong đại điện ngoài ánh đèn và tiếng ngáy ngủ của lão nhân mặt vàng, lại có thêm tiếng ngâm nga của thanh niên áo lam. Như thế kéo dài chừng nửa giờ bỗng nghe từ xa vọng đến tiếng động mới, tuy vẫn là tiếng bước chân, nhưng lần này không chỉ một hai người mà còn có cả tiếng chuyện trò với nhau. Lão nhân mặt vàng vẫn ngủ ngon lành, thanh niên áo lam vẫn tiếp tục ngâm nga, chỉ nhóm người Mục Đoan Dương là hết sức kinh ngạc lẫn hoang mang. Bỗng bên ngoài vang lên một giọng khản đục nói :
- Bên trong còn ánh đèn sao các người lại nói là miếu hoang?
Tiếp theo là tiếng hai người lần lượt trả lời nhưng quá khẽ nên không nghe rõ. Lúc này những người kia đã nối tiếp nhau đi vào đại điện, thật không ngờ hai người đi vào đầu tiên lại chính là gã say rượu và đại hán chột mắt có vết thẹo trên mặt đã gặp trên đường. Nhưng lúc này gã say đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút vẻ say sưa, trên vai mỗi người đều có một hũ rượu chừng năm sáu mươi cân, trong tay xách một gói vật, vào đến trong điện bèn đặt hũ rượu và gói vật xuống bên cửa.
Mục Đoan Dương dùng khủyu tay thúc nhẹ Trí Viên đại sư, còn nhóm Trì Thông bảy người rất lấy làm thắc mắc rõ ràng lúc chiều hai người này đã đi ngược lại hướng với mình sao bây giờ lại có mặt ở đây thế này?
Theo sau lại hai người bước vào, đi đầu là một lão nhân cao to khỏe mạnh, đầu to như chiếc đấu, mặt mày đỏ au, hai mắt sáng quắc, tướng mạo thật uy mãnh, mình mặc một chiếc áo dài ô vuông hai màu vàng đỏ rộng thình, không tăng không tục hết sức chói mắt. Đi sau là một hán tử cao gầy, tuổi chừng ngoài bốn mươi, mặt trắng nhợt không chút sắc máu.
Sau khi vào trong điện, ngoài gã say với đại hán chột mắt lưu ý đến cảnh tượng xung quanh, lão nhân cao to khỏe mạnh chỉ thoáng đưa mắt nhìn lão nhân mặt vàng ngủ trên hương án, hán tử mặt trắng giọng cao ngạo nói :
- Có chiếc bàn kia thật là tiện lợi!
Vừa dứt lời tay phải đã đặt lên chiếc bàn song nhấn mạnh hai cái, chiếc bàn không chút động đậy. lúc này trừ thanh niên áo lam vẫn nằm ngâm nga, nhóm Mục Đoan Dương chín người thảy đều chằm chặp nhìn vào cánh tay phải người mặt trắng, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Lão nhân cao to đứng bên bỗng buông tiếng cười vang, giọng sang sảng nói :
- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Lúc này người mặt trắng đã dồn toàn sức nhấc cái thứ ba, lần này thì lại chẳng tốn chút sức lực, chiếc bàn đã cất lên bởi dùng sức quá mạnh, khiến ngọn đèn dầu bằng chén vỡ bay thẳng ra ngoài điện. bỗng thấy lão nhân cao to quơ nhẹ tay áo, ngọn đèn dầu bèn lượn vòng trên không sau đó dừng lại ở cách cửa miếu chừng hơn thước.
Lúc này người mặt trắng đã mang chiếc bàn to đặt ở giữa đại điện, lão nhân cao to thu tay áo về một chút, ngọn đèn lơ lửng trên không liền tức bay trở vào điện, vững vàng hạ trở xuống trên bàn, chẳng những dầu trong đèn không sánh ra ngoài một giọt, hạ xuống cũng không có lấy một tiếng động khẽ, mà ngay cả ngọn lửa đèn cũng không chút dao động.
Công lực Hư Không Thủ Vật ấy chẳng những khiến nhóm Mục Đoan Dương chín người trong lòng cả kinh, ngay cả thanh niên áo lam cũng trố to mắt ra nhìn ngưng tiếng ngâm nga. Sau đó gã đại hán chột mắt mở hai gói to ra, bên trong đầy thịt nai nướng đã xắt sẵn với cá và thịt mặn, cùng lúc gã say từ bên lưng lấy ra bốn cái chén to và bốn đôi đũa tre, sau đó quay lại bưng hũ rượu rót cho mỗi người một chén.
Gã đại hán chột mắt lại đi sang hai bên điện, tới lui hai lần cắp lấy bốn pho tượng la hán ngồi đặt bốn phía quanh bàn, sau đó bốn người ngồi xuống trên vai tượng.
Người mặt trắng lần đầu tiên mỉm cười nói :
- Lấy nguyên liệu tại chỗ tận dụng phế vật, đủ thấy trên cõi đời chẳng vật gì là không dùng được.
Trí Viên đại sư cau mày thầm nhủ :
- Thật là tội lỗi!
Bốn người nâng chén uống cạn rượu, đoạn lại rót đầy cầm đũa gắp thịt ăn uống ngon lành. Lúc này mùi rượu thơm lan tỏa, vô cùng khêu gợi, bỗng nghe thanh niên áo lam lớn tiếng ngâm :
- Gió đưa hoa liễu khắp điện thơm, không ai nhịn rượu mời khách uống...
Lão nhân thoáng nghiêng mắt nhìn cười rổn rảng nói :
- Thi nhân xưa nay khó mà không uống rượu, chàng trai trẻ cũng muốn uống một chén chứ gì?
Thanh niên áo lam đứng phắt dậy nói :
- Xin sẵn sàng, xin sẵn sàng...
Vừa nói dứt lời vừa cười sởi lở đi tới, người ngồi phía ấy chính là gã say, thanh niên áo lam đến gần nói :
- Chúng ta hai người ngồi chung nhé!
Đoạn liền đặt đít xuống bên vai phải tượng la hán sóng vai với gã say. Hắn nhích người qua một chút, người mặt trắng và đại hán chột mắt thái độ đều lạnh nhạt không nói một lời. Thanh niên áo lam không màng đến họ, đưa tay cầm lấy cái chén trước mặt gã say đưa lên cười nói :
- Tại hạ xin kính chư vị một chén trước!
Dứt lời liền đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, lập tức lại cầm hũ rượu lên rót đầy, sau đó dùng tay bốc thịt ăn lia lịa. Lão nhân cao to như rất cảm hứng thú đối với thanh niên áo lam, ha hả cười nói :
- Người đọc sách rất ít ai hào phóng thế này, tiểu huynh đệ có từng học võ không?
Thanh niên áo lam thầm giật mình liền cười nói :
- Tiểu sinh học văn trước, học võ sau, nhưng trước nay chưa được minh sư chỉ dạy, rốt cục văn không thành mà võ cũng chẳng ra gì, hiện nay hoàn cảnh rất túng quẫn, trôi dạt khắp nơi, không có nhà ở.
Lão nhân cao to lại hỏi :
- Tiểu huynh đệ đã theo ai học võ vậy?
Thanh niên áo lam cười bẽn lẽn :
- Tiểu sinh chỉ theo học võ sư thôn quê học được vài miếng xoàng xĩnh không đáng nói đến.
Đoạn buông tiếng thở dài lại nâng chén lên uống cạn. Lão nhân cao to gật đầu mỉm cười :
- Tiểu huynh đệ tửu lượng cũng khá đấy, nghe nói người đọc sách có rượu trí óc mới sáng suốt, thi nhân có rượu mới dồi dào cảm hứng phải không?
Thanh niên áo lam ngúc ngắc đầu ngâm :
- Lý bạch đấu rượu thơ trăm thiên. Tửu lầu Trường An ngủ liên miên. Thiên tử cho gọi chẳng màng đến. Tự xưng thần là tửu trung tiên. Người ta chẳng những là tửu tiên mà còn là thi tiên, tiểu sinh thật không có tài cán ấy, đến hôm nay chỉ học được câu “Hôm nay có rượu hôm nay say” thôi!
Ba người kia vẫn lặng lẽ ăn uống không nói lấy một lời. lão nhân cao to cười lớn :
- Lão phu chẳng cần biết tiểu huynh đệ đấu thơ trăm thiên hay là có rượu hôm nay say, rượu này của lão phu có được chẳng phải dễ, hôm nay tiểu huynh đệ đã uống rượu của lão phu, lão phu phải khảo thử võ nghệ của tiểu huynh đệ mới được.
Vừa dứt lời tay trái đã chớp nhoáng chộp vào ngực thanh niên áo lam. Khoảng cách quá gần, lại xuất thủ nhanh và bất ngờ, nếu bị chộp trúng nơi ngực chắc chắn sẽ bị thủng một lỗ to. Ngay khi năm ngón tay của lão nhân sắp chạm vào ngực thanh niên áo lam ngả người vọt thẳng ra sau.
Cũng chính trong lúc ấy, bỗng một vật tròn kèm theo một luồng kình phong mạnh mẽ từ ngoài bay vào, đồng thời một giọng nói rắn rỏi vang lên :
- Hãy khảo lão nhân gia này trước đã!
Lúc này người ngồi quay lưng ra cửa là gã đại hán chột mắt, y vừa nghe tiếng gió ập đến, liền vội cúi gập người sát đất, vật tròn xẹt qua vai bay thẳng vào lão nhân cao to trừng mắt giận dữ hữu chưởng lẹ làng với mười thành công lực tung ra, bùng, bùng hai tiếng vang dội, mảnh vỡ sành vung tung tóe, mùi rượu thơm lan tỏa khắp đại điện.
Lão nhân cao to trong cơn thịnh nộ buông tiếng quát vang phi thân ra ngoài, lại nghe tiếng rắn rỏi vừa rồi vang lên :
- Hãy tiếp cái này nữa thử xem!
Lại một tiếng vang rền rĩ, kèm theo tiếng binh khí va chạm, tiếp theo là một tiếng cười to và một tiếng gầm giận dữ, hai âm thanh ấy chỉ thoáng chốc đã ra xa mấy dặm nhanh chóng khôn tả. Lúc này thảm não hơn hết là đại hán chột mắt, toàn thân ướt sượt từ dưới đất lồm cồm bò dậy, gã say mặt đỏ bừng trân trối nhìn người mặt trắng ngồi đối diện.
Người mặt trắng thì quắc mắt giận dữ nhìn ra phía sau và dưới đất của đại hán chột mắt. còn nhóm Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư thì bàng hoàng nhìn khắp đại điện, chỉ thấy thanh niên áo lam đang tủm tỉm cười đứng ung dung nơi góc vách xem náo nhiệt. lúc này trong đại điện nực nồng mùi rượu, thì ra vật tròn vừa rồi chính là hũ rượu chưa khui để bên cửa điện, đã bị người dùng làm ám khí ném vào, bị lão nhân cao to một chưởng đánh vỡ.
Đại hán chột mắt nhờ phản ứng nhanh nhạy không thọ thương nhưng pho tượng La Hán y đang ngồi cũng bị chưởng lực lão nhân cao to đánh vỡ nát, bị rượu rưới vào liền trở nên nhầy nhụa, cả nửa đại điện cơ hồ không đứng chân được nữa. Mọi người đều nhận thấy lão nhân cao to là người võ công cao tuyệt, vậy mà lại có kẻ dám vuốt râu hùm, thật là điều ngoài sức tưởng tượng.
Song điều càng kinh dị hơn nữa là khi lão nhân cao to xuất chưởng, kình lực của hũ rượu quá mạnh đã khiến lão nhân cao to bị bật lùi một bước bởi chỗ quá hẹp, khi lão nhân bật lùi đã va vào chiếc hương án dày năm tấc khiến hương án bị gãy đôi.
Lúc này mọi người mới nhớ tới lão nhân mặt vàng ngủ trên hương án, chẳng rõ lão nhân đã biến mất từ bao giờ, mọi người đều kinh ngạc đến đứng thừ ra tại chỗ. Từ lúc lão nhân cao to rời khỏi đại điện, bầu không khí trong điện tạm trở nên yên lặng.
Lúc này ánh mắt người mặt trắng đang dừng lại trên mình thanh niên áo lam, bỗng cười khẩy nói :
- Bằng hữu thật ra là ai? Chúng ta phải kết thân với nhau mới được.
Thanh niên áo lam thản nhiên cười :
- Lưu lạc tha phương gặp tri kỷ, đó thật là một điều qúy hóa, nếu các hạ không khinh thường kẻ đọc sách nghèo hèn này, sách có câu “Dĩ hòa vi quý” tại hạ rất hân hạnh được kết giao với các hạ.
Người mặt trắng chưa kịp nói tiếp, gã đại hán chột mắt tức tối tự nãy giờ không không nơi phát tiết, thanh niên áo lam vừa dứt lời, liền một mắt trợn trừng quát :
- Tiểu tử có lẽ chính ngươi đã giở trò phá bĩnh.
Dứt lời, với người mặt trắng cùng lúc xuất thủ, mỗi người đều liên tiếp tung ra tám chiêu. Thanh niên áo lam buông tiếng cười to, nhanh nhẹn lướt sang bên năm thước, tránh khỏi thế công đối phương, nhìn gã chột mắt nói :
- Này vị bằng hữu một mắt hãy mở to mắt một chút, chớ vu khống người một cách bừa bãi như vậy.
Gã chột mắt tối kỵ kẻ khác gọi mình một mắt liền giận dữ gầm to :
- Một mắt của lão tử cũng đủ thấy xương tủy của ngươi rồi!
Dứt lời lại cùng người mặt trắng liên thủ công ra hơn hai mươi chiêu. Thanh niên áo lam nhanh nhẹn lựa lách ứng phó, trước sau vẫn không rời xa góc vách. Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương thấy y kinh nghiệm dày dạn chiêu thức lão luyện, hết sức nhanh chuẩn. tuy chỉ là chiêu thức quyền pháp thông thường nhưng thi triển hết sức ảo diệu, biến hóa khôn lường.
Ngay khi thanh niên áo lam vừa đặt chân vào đại điện, mọi người đã đoán ra y chắc hẳn không phải kẻ tầm thường, nhưng chẳng ngờ y còn trẻ mà võ công lại cao thâm trác tuyệt thế này. Mục Đoan Dương trong thời gian gần đây đã gặp rất nhiều thanh niên nam nữ võ công cao tuyệt, càng nghĩ càng thấy mình già nua vô dụng, đang lúc suy đoán lai lịch của y, bỗng thấy gã say đứng bên cũng tung mình lao vào thanh niên áo lam và quát :
- Tiểu tử, đại gia mời ngươi một chén nữa đây!
Đồng thời một chiêu Tá Hoa Hiến Phật trong Túy quyền cũng đã tung ra. thanh niên áo lam vừa mới tránh khỏi năm chưởng bảy cước của hai người kia thế công của gã say cũng đã ập đến trước ngực. Thanh niên áo lam buông tiếng cười khẽ, nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi, chớp nhoáng tung ra ba chưởng lướt đến một vị trí có lợi nhất cao giọng nói :
- Vậy càng tốt, giải quyết một thể đỡ tốn công hơn!
Người mặt trắng đầy vẻ tức giận nhưng không nói gì, quay sang gã chột mắt và gã say nói nhanh :
- Hãy lo bên trái!
Rồi liền buông tiếng quát vang tung mình lao tới. Thanh niên áo lam chân phải thoái nhanh một bước, liên tiếp tung ra ba chưởng, vừa chặn đứng thế công của người mặt trắng, bỗng nghe hai tiếng quát vang, hai người kia đã công tới bên trái.
Gã chột mắt tay phải chộp vào vai trái, gã say khủyu tay thúc vào huyệt Tiếu Yêu, thanh niên áo lam vội thụp người hai tay vung lên, từ chiêu Đồng Tử Bái Phật chuyển sang Bá Vương Thoát Khôi (Mũ sắt) chân phải đạp mạnh vọt chéo ra sau.
Thế là, thế công của đối phương thảy đều giáng xuống những bức tượng la hán, bùng một tiếng vang rền, cát bụi tung bay, cả đại điện mờ mịt không còn nhìn thấy gì nữa ngoài ánh đèn lờ mờ trên bàn. Lúc này, thanh niên áo lam đã lướt ra giữa đại điện, một tay vịn vào mép bàn, bỗng nghe Trí Viên đại sư trầm giọng tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Thần minh vô tội, xin chư vị thí chủ hãy tích nhiều công đức.
Thanh niên áo lam liền cao giọng nói :
- Có nghe đại hòa thượng nói không? Để tội ác các vị không làm hoen ố đến thần minh chúng ta hãy ra ngoài phân thắng bại.
Dứt lời liền tung mình lướt ra ngoài. Ngay khi thanh niên áo lam vừa dứt lời, người mới vọt lên bỗng thấy phía đông cát bụi cuồn cuộn, một bóng người từ trong bụi mù lướt đến, hạ xuống ngay trước cửa đại điện, nhìn kỹ thì ra người mặt trắng. Lúc này y mặt mày tái xanh, khắp người đầy bụi, chân chưa chạm đất đã giận dữ quát :
- Tiểu tử khoan đi đã!
Ngay khi y vừa định tung mình ra ngoài, bỗng cảm thấy một luồng kình lực mạnh khôn tả ập đến trước ngực, đồng thời một tiếng nói trong sáng vang lên :
- Tại hạ đã chờ các vị từ lâu sao lại bỏ đi kia chứ?
Rồi thì bùng một tiếng người mặt trắng bật lùi hai bước. người mặt trắng càng thêm kỳ khôi, chỉ thấy y thụp người song chưởng hộ ngực, buông tiếng gầm vang lao nhanh ra ngoài. Liền sau đó, tiếng quát tháo và tiếng cười giòn vang lên liên hồi, ngoài sân vẫn tối mịt, song qua tiếng chưởng phong ào ào, hiển nhiên hai người đã giao chiến ác liệt.
Lúc này trong đại điện cát bụi đã dần tan lắng, ánh đèn trên bàn lại sáng như trước, bốn pho tượng La Hán phía đông đã nát vụn, gã chột mắt và gã say đều toàn thân đầy cát bụi trông thật thảm não khôi hài.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn nhóm người Trí Viên đại sư, gã say hậm hực nói :
- Mẹ kiếp, thật là quái đản, Túy Chung Ly này quyết chẳng tin tà.
Đoạn thân hình nhấp nhoáng, đã ra đến cửa điện, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa định tung mình bỗng nghe một tiếng quát vang, Trì Thông đã từ sau lưng Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương lao ra liên tiếp tung ra ba chiêu Song Thôi Thủ, Phách Quải Chưởng và Thông Bôi Chủ Y uy lực hung mãnh khôn cùng.
Trì Thông được chân truyền của phụ thân Hỗn Nguyên Chưởng Trì Phương Lượng, nguyên sở trường về chưởng lực, xuất thủ trong cơn thịnh nộ và bất ngờ. Túy Chung Ly vội lách tránh và cùng lúc tung ra hai chiêu Thoát Nhi Ẩm (lui mà uống) và Ấp Nhượng Nhi Thăng mới thoát ra khỏi được phạm vi chưởng lực của đối phương, song vẫn loạng choạng lùi sau bốn bước, va vào gã chột mắt theo sau phóng ra, hai người suýt nữa ngã nhào.
Trì Thông tuy chỉ tung ra ba chiêu, song trên thực tế kể như đã đẩy lùi hai kẻ địch khiến nhóm trẻ như Vương Nhuệ, Tôn Toàn hết sức khoái trá. Trong khi ấy Mục Đoan Dương với Trí Viên đại sư vẫn bình thản như trước, chỉ Túy Chung Ly và gã chột mắt là tức giận vô cùng. Túy Chung Ly trừng mắt tức giận nói :
- Bằng hữu, tôn giá tự muốn chuốc khổ vào thân, hay là đồng bọn của tên tiểu tử kia?
Trì Thông cười lạnh lùng :
- Chúng ta đây là lần gặp gỡ thứ nhì, hôm qua tôn giá giả điên giả khùng, Trì mỗ nghĩ tôn giá say nên không trách, nếu sớm biết tôn giá mượn rượu càn quấy, dù Trì mỗ có lòng lượng thứ, hai vị lão tiền bối kia cũng chẳng để cho tôn giá lộng hành như vậy.
Vừa nói vừa đưa tay chỉ Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư, lại nói tiếp :
- Nếu tôn giá biết mà còn hỏi, thì cứ kể như Trì mỗ muốn chuốc khổ vào thân vậy.
Vừa dứt lời, song chưởng đã cùng lúc tung ra, chia nhau công vào Túy Chung Ly và gã chột mắt. Túy Chung Ly buông tiếng quát vang với gã chột mắt cùng lúc tung ra bốn chưởng, cuộc chiến liền diễn ra ác liệt. Thế là cát bụi lại tung lên phủ trùm cả đại điện, mọi người lại chỉ còn trông thấy lờ mờ, chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, tiếng kình phong ào ào.
Ngọn đèn dầu trái bàn lại trở nên một đốm sáng yếu ớt và lay động không ngừng.
Ba bóng người nhấp nhoáng chuyển động và tiếng quát mắng vang lên liên hồi. Chừng sau bảy mươi chiêu, chiêu thức ba người chậm dần song kình lực phát ra lại càng uy mãnh hơn.
Trì Thông mới xuất thủ bởi đối phương chưa đề phòng nên đã chiếm được ưu thế, nhưng đối phương hai người đều là cao thủ võ lâm, do đó thời gian kéo dài, y đã bắt đầu ứng phó khá vất vả. lúc này Trì Thông tuy chưa có hiện tượng thua bại, nhưng hai bên mang tai đã toát mồ hôi. Vương Nhuệ không nén được tiến tới một bước. Trí Viên đại sư liền đưa tay ngăn lại ra hiệu cho y không nên vọng động.
Bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng rền rĩ như là chưởng lực đôi bên va chạm nhau, tiếng cười trong giòn vang lên, tiếng thanh niên áo lam nói :
- Hai vị bằng hữu của các hạ sao lâu quá chưa thấy ra thế này?
Tiếp theo người mặt trắng lạnh lùng nói :
- Sao? Một mình Liêu đại gia chưa đủ khiến ngươi hài lòng ư?
Tiếng thanh niên áo lam như nói một mình :
- Bởi vì Liêu đại gia xưa nay đánh nhau đều lấy ba chọi một, nhưng phen này hai người kia lại lâm nạn lẩn trốn, nửa ngày trời chưa thấy chường mặt ra, bạn bè rượu thịt quả là thậm tệ, hết sức thậm tệ...
Chỉ nghe người mặt trắng buông tiếng cười gằn, tiếp theo chưởng phong lại nổi lên dồn dập và liên tiếng mấy tiếng nổ vang. Lúc này Túy Chung Ly với gã chột mắt cũng hơi thở hào hển, mặt co giật liên hồi. lại thêm cuộc chiến ác liệt ngoài sân, càng khiến hai người bồn chồn sốt ruột, họ rất rõ võ công của đồng bọn, lâu thế này mà chưa hạ được đối phương, đủ chứng tỏ tiếng thanh niên áo lam chẳng phải kẻ tầm thường.
Túy Chung Ly một tiếng quát vang, loạng choạng tiến tới hai bước, với chiêu Tam Tinh Cao Chiếu nhằm ngực phải Trì Thông chớp nhoáng bổ ra ba chưởng. gã chột mắt bên phải tự nãy phối hợp rất chặt chẽ với Túy Chung Ly, vừa thấy Túy Chung Ly tấn công bên phải, y liền toàn lực vung song chưởng công vào bên trái Trì Thông.
Dưới sự hợp kích của hai cao thủ, Trì Thông cầm cự được hàng trăm chiêu đã là khá lắm rồi, giờ đây hai người toàn lực từ hai phía công tới Trì Thông tuy cũng toàn lực với chiêu Lực Cự Thiên Quân tung ra hai chưởng, chỉ nghe bùng bùng hai tiếng, song bởi chân lực đã bị tiêu hao quá nhiều, liền bị bật lùi liên tiếp suýt nữa ngã người ra may nhờ Trí Viên đại sư kịp thời phất nhẹ tay áo, phát ra một luồng tiềm lực nhu hòa đỡ lấy y lại.
Trì Thông mặt mày tái ngắt lòng đầy lửa giận, khẽ gầm một tiếng, lại định xông tới, Túy Chung Ly và gã chột mắt đã thừa cơ phi thân ra ngoài đại điện. Vương Nhuệ từ sau lưng Trí Viên đại sư tung mình đuổi theo quát to :
- Hai vị khoan đi đã Vương Nhuệ này còn có điều cần nói!
Đồng thời tay phải như năm ngón như móc câu, ngay khi đối phương đang trên không sắp thoát khỏi cửa điện, một chiêu Không Trung Thái Liên (Hái sen trên không) đã chộp tới, soạt một tiếng, ống quần phải của gã chột mắt đã bị chộp rách hơn một thước, khi y hạ xuống đất thì đã ở xa hơn một trượng.
Lúc này người mặt trắng đang đứng trên bờ tường phía tây, đối mặt với thanh niên áo lam đang đứng giữa sân lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, hôm nay chúng ta hãy nhớ lấy món nợ này, dù ngươi giả trang che giấu đến mấy, đại gia cũng sẽ tìm ra được lai lịch của ngươi. Nếu Liêu Xung Thường này mà không lấy mạng ngươi được thì Vi Hồ sơn trang cũng không bao giờ buông tha cho ngươi.
Dứt lời không chờ thanh niên áo lam lên tiếng đã tung mình phóng xuống bên ngoài bờ tường. thanh niên áo lam cũng chẳng chịu kém, buông tiếng cười giòn cao giọng nói với theo :
- Bổn thiếu gia một ngày nào đó sẽ đích thân đến Vi Hồ gặp gỡ Nam Thiên nhị hạc.
Lúc này Túy Chung Ly với gã chột mắt đã ra đến ngoài sân, thấy vậy biết ngay đồng bọn đã không giành được phần thắng. Túy Chung Ly không nói một lời phi thân vượt bờ tường ra ngoài. Gã chột mắt bị vương nhuệ chộp rách ống quần lòng hết sức tức giận nhưng thấy đồng bọn đã bỏ đi hết, một mình ở lại không địch nổi đối phương, đành quắc mắt căm thù nhìn Vương Nhuệ, rồi liền theo sau hai người vượt tường bỏ đi.
Lúc này nhóm người Mục Đoan Dương đã kéo ra đứng ngoài cửa điện, trời đã hửng sáng, chỉ thấy khắp sân vườn bừa bộn dấu chân, ngôi miếu hoang này trông càng thêm điêu tàn thê lương. Mọi người ngoại trừ Mục Đoan Dương vẫn nằm trong điện tây do Tôn Toàn hộ vệ, tất cả đều hướng ánh mắt vào thanh niên áo lam mặt mày lem luốc kia, nghe y nói sẽ đích thân gặp gỡ Nam Thiên nhị hạc, đã xác định chắc chắn y không phải là kẻ địch, nhưng y còn trẻ mà võ công trác tuyệt thế này, thật ra y là ai?
Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư với ánh mắt thắc mắc nhìn thanh niên áo lam một hồi lâu chừng nhẹ gật đầu vừa định cất tiếng, bỗng thấy thanh niên áo lam từ bên lưng lấy ra một chiếc khăn tay, liên tiếp lau lên mặt mấy cái, một gương mặt anh tuấn liền tức hiện ra. Mọi người đang kinh ngạc, người thanh niên áo lam đã hướng về Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương vòng tay cung kính thi lễ nói :
- Vãn bối Chu Hàn, đệ tử Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát lão sư phụ, xin thỉnh an Đại sư và Mục lão tiền bối.
Chu Hàn là một nhân vật kiệt xuất trong giới thanh niên sớm đã vang danh võ lâm, sau khi Ngô Sương đại phá Mông Âm trại và độc chiến Thi Diện Cô Lâu Tiết Đông, hiệp danh lại càng lừng lẫy chốn giang hồ, nên vừa báo ra danh tính, Trí Viên đại sư liền tuyên Phật hiệu nói :
- Thiện tai! Thiện tai! Chu thí chủ là trang tuấn kiệt võ lâm, quả danh bất hư truyền. Chư Cát lão thí chủ có được một truyền nhân thế này thật đáng vui mừng hãnh diện.
Ngay khi Trí Viên đại sư nói, Mục Đoan Dương à lên một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Hàn một hồi, đoạn quay sang Trí Viên đại sư nói :
- Đại sư, đúng là sông dài sóng sau xô sóng trước, chúng ta không nhìn nhận ra mình già nua không xong rồi.
Giọng điệu vô vàn cảm khái, đoạn quay sang Chu Hàn gật đầu chào nói :
- Chu lão đệ, võ công và trí tuệ đều khiến lão phu hết sức khâm phục, nhưng chẳng rõ sự có mặt của lão đệ ở đây là ngẫu nhiên hay cố ý vậy?
Chu Hàn mỉm cười vòng tay xá dài nói :
- Bẩm lão tiền bối vãn bối phụng mệnh gia sư đến vùng Sơn Đông và Hà Bắc dò la động tĩnh của bọn phỉ đồ Vi Hồ sơn trang, nhờ sự giúp đỡ của huynh đệ Hà Tố Tam Khoái Thủ, qua các huynh đệ khắp nơi mới biết lệnh tôn nhi bị chúng bắt giữ và chư vị đã kéo đến Sơn Dương phong để Ngũ tà tan rã, Trường Diện Nhân Ma bại tẩu. mấy hôm trước thấy Lữ Bằng và Hạt Trương Phi Hàn Đồng, bèn bám theo để xem họ có mưu đồ gì và rồi đã gặp chư vị tại đây. Nhưng về lão nhân mặc áo ô vuông vàng đỏ thì vãn bối chỉ mới gặp khi nãy mà thôi.
Mục Đoan Dương gật đầu :
- Lệnh sư Chư Cát huynh uy vọng một đời, lão đệ xem lại có phần xuất sắc hơn... người mặc áo ô vuông vàng đỏ thì lão phu biết, y là Hoa Báo Đỗ Ngũ, sư huynh của Quá Thiên Tinh Trữ Mạnh Long trong Lũng Đông bát đồ khi xưa, võ công của y rất cao cường, đã nhiều năm không lộ diện trên giang hồ, chẳng hiểu sao hôm nay lại xuất hiện tại đây.
Ngẫm nghĩ một hồi lại nói tiếp :
- Theo lão phu nhận thấy, lạ lùng hơn hết là người mặt vàng có vẻ bệnh hoạn kia, chẳng rõ y đã biến mất từ lúc nào?
Đoạn đưa mắt nhìn Trí Viên đại sư hỏi :
- Đại sư có đoán ra dược người ấy là ai không?
Trí Viên đại sư muốn nói lại thôi, sau cùng lắc đầu nói :
- Bần tăng không dám đoán bừa!
Lúc này Mục Đoan Dương bèn giới thiệu Chu Hàn với mọi người, thiếu niên anh hùng đều giàu tình cảm, sau khi giới thiệu liền hết sức thân mật nhau.
- Đèn canh ba như gà canh năm, chính lúc nam nhi lập tráng chí. Tóc xanh không lo chuyên cần học, tóc bạc muốn học đã muộn màng.
Ngâm xong sải bước đi vào đại điện phát hiện có người liền cười to lẩm bẩm :
- Ôi! Khách nhiều quá!
Sau đó đưa mắt nhìn lão nhân mặt vàng đang ngủ trên hương án trước đoạn lại quay sang nhìn mọi người hồi lâu, cuối cùng hướng về phía Trí Viên đại sư hỏi :
- Hòa thượng trụ trì ngôi miếu này ư?
Trí Viên đại sư hé mở mắt lắc đầu đáp :
- Lão nạp cũng chỉ là người qua đường thôi!
Chỉ thấy người ấy là một thanh niên dáng người trung bình, mặt mày lem luốc, chiếc áo dài lam trên mình đã cũ rách tơi tả, tay phải cầm một quyển sách cũ ngoài ra không có gì khác. Mục Đoan Dương thầm nhủ :
- Người này ngông cuồng phóng đãng, đang đêm đến đây thật không đơn giản, nếu đúng là người đọc sách sa sút đến mức này cũng rất là đáng tội nghiệp...
Thanh niên áo lam ấy trầm ngâm một đoạn rồi quay người ra khỏi đại điện.
chừng một khắc sau quay trở vào, thì đã ôm thêm một bó cỏ khô và hai viên gạch. Vào đến đại điện đi thẳng đến vách phía đông, trải cỏ khô ra nằm xuống gối đầu trên gạch, hai mắt nhìn lên trần điện, hai chân vắt chéo, miệng không ngớt ngân nga khe khẽ như chung quanh không có người.
Lúc này trong đại điện ngoài ánh đèn và tiếng ngáy ngủ của lão nhân mặt vàng, lại có thêm tiếng ngâm nga của thanh niên áo lam. Như thế kéo dài chừng nửa giờ bỗng nghe từ xa vọng đến tiếng động mới, tuy vẫn là tiếng bước chân, nhưng lần này không chỉ một hai người mà còn có cả tiếng chuyện trò với nhau. Lão nhân mặt vàng vẫn ngủ ngon lành, thanh niên áo lam vẫn tiếp tục ngâm nga, chỉ nhóm người Mục Đoan Dương là hết sức kinh ngạc lẫn hoang mang. Bỗng bên ngoài vang lên một giọng khản đục nói :
- Bên trong còn ánh đèn sao các người lại nói là miếu hoang?
Tiếp theo là tiếng hai người lần lượt trả lời nhưng quá khẽ nên không nghe rõ. Lúc này những người kia đã nối tiếp nhau đi vào đại điện, thật không ngờ hai người đi vào đầu tiên lại chính là gã say rượu và đại hán chột mắt có vết thẹo trên mặt đã gặp trên đường. Nhưng lúc này gã say đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút vẻ say sưa, trên vai mỗi người đều có một hũ rượu chừng năm sáu mươi cân, trong tay xách một gói vật, vào đến trong điện bèn đặt hũ rượu và gói vật xuống bên cửa.
Mục Đoan Dương dùng khủyu tay thúc nhẹ Trí Viên đại sư, còn nhóm Trì Thông bảy người rất lấy làm thắc mắc rõ ràng lúc chiều hai người này đã đi ngược lại hướng với mình sao bây giờ lại có mặt ở đây thế này?
Theo sau lại hai người bước vào, đi đầu là một lão nhân cao to khỏe mạnh, đầu to như chiếc đấu, mặt mày đỏ au, hai mắt sáng quắc, tướng mạo thật uy mãnh, mình mặc một chiếc áo dài ô vuông hai màu vàng đỏ rộng thình, không tăng không tục hết sức chói mắt. Đi sau là một hán tử cao gầy, tuổi chừng ngoài bốn mươi, mặt trắng nhợt không chút sắc máu.
Sau khi vào trong điện, ngoài gã say với đại hán chột mắt lưu ý đến cảnh tượng xung quanh, lão nhân cao to khỏe mạnh chỉ thoáng đưa mắt nhìn lão nhân mặt vàng ngủ trên hương án, hán tử mặt trắng giọng cao ngạo nói :
- Có chiếc bàn kia thật là tiện lợi!
Vừa dứt lời tay phải đã đặt lên chiếc bàn song nhấn mạnh hai cái, chiếc bàn không chút động đậy. lúc này trừ thanh niên áo lam vẫn nằm ngâm nga, nhóm Mục Đoan Dương chín người thảy đều chằm chặp nhìn vào cánh tay phải người mặt trắng, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Lão nhân cao to đứng bên bỗng buông tiếng cười vang, giọng sang sảng nói :
- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!
Lúc này người mặt trắng đã dồn toàn sức nhấc cái thứ ba, lần này thì lại chẳng tốn chút sức lực, chiếc bàn đã cất lên bởi dùng sức quá mạnh, khiến ngọn đèn dầu bằng chén vỡ bay thẳng ra ngoài điện. bỗng thấy lão nhân cao to quơ nhẹ tay áo, ngọn đèn dầu bèn lượn vòng trên không sau đó dừng lại ở cách cửa miếu chừng hơn thước.
Lúc này người mặt trắng đã mang chiếc bàn to đặt ở giữa đại điện, lão nhân cao to thu tay áo về một chút, ngọn đèn lơ lửng trên không liền tức bay trở vào điện, vững vàng hạ trở xuống trên bàn, chẳng những dầu trong đèn không sánh ra ngoài một giọt, hạ xuống cũng không có lấy một tiếng động khẽ, mà ngay cả ngọn lửa đèn cũng không chút dao động.
Công lực Hư Không Thủ Vật ấy chẳng những khiến nhóm Mục Đoan Dương chín người trong lòng cả kinh, ngay cả thanh niên áo lam cũng trố to mắt ra nhìn ngưng tiếng ngâm nga. Sau đó gã đại hán chột mắt mở hai gói to ra, bên trong đầy thịt nai nướng đã xắt sẵn với cá và thịt mặn, cùng lúc gã say từ bên lưng lấy ra bốn cái chén to và bốn đôi đũa tre, sau đó quay lại bưng hũ rượu rót cho mỗi người một chén.
Gã đại hán chột mắt lại đi sang hai bên điện, tới lui hai lần cắp lấy bốn pho tượng la hán ngồi đặt bốn phía quanh bàn, sau đó bốn người ngồi xuống trên vai tượng.
Người mặt trắng lần đầu tiên mỉm cười nói :
- Lấy nguyên liệu tại chỗ tận dụng phế vật, đủ thấy trên cõi đời chẳng vật gì là không dùng được.
Trí Viên đại sư cau mày thầm nhủ :
- Thật là tội lỗi!
Bốn người nâng chén uống cạn rượu, đoạn lại rót đầy cầm đũa gắp thịt ăn uống ngon lành. Lúc này mùi rượu thơm lan tỏa, vô cùng khêu gợi, bỗng nghe thanh niên áo lam lớn tiếng ngâm :
- Gió đưa hoa liễu khắp điện thơm, không ai nhịn rượu mời khách uống...
Lão nhân thoáng nghiêng mắt nhìn cười rổn rảng nói :
- Thi nhân xưa nay khó mà không uống rượu, chàng trai trẻ cũng muốn uống một chén chứ gì?
Thanh niên áo lam đứng phắt dậy nói :
- Xin sẵn sàng, xin sẵn sàng...
Vừa nói dứt lời vừa cười sởi lở đi tới, người ngồi phía ấy chính là gã say, thanh niên áo lam đến gần nói :
- Chúng ta hai người ngồi chung nhé!
Đoạn liền đặt đít xuống bên vai phải tượng la hán sóng vai với gã say. Hắn nhích người qua một chút, người mặt trắng và đại hán chột mắt thái độ đều lạnh nhạt không nói một lời. Thanh niên áo lam không màng đến họ, đưa tay cầm lấy cái chén trước mặt gã say đưa lên cười nói :
- Tại hạ xin kính chư vị một chén trước!
Dứt lời liền đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, lập tức lại cầm hũ rượu lên rót đầy, sau đó dùng tay bốc thịt ăn lia lịa. Lão nhân cao to như rất cảm hứng thú đối với thanh niên áo lam, ha hả cười nói :
- Người đọc sách rất ít ai hào phóng thế này, tiểu huynh đệ có từng học võ không?
Thanh niên áo lam thầm giật mình liền cười nói :
- Tiểu sinh học văn trước, học võ sau, nhưng trước nay chưa được minh sư chỉ dạy, rốt cục văn không thành mà võ cũng chẳng ra gì, hiện nay hoàn cảnh rất túng quẫn, trôi dạt khắp nơi, không có nhà ở.
Lão nhân cao to lại hỏi :
- Tiểu huynh đệ đã theo ai học võ vậy?
Thanh niên áo lam cười bẽn lẽn :
- Tiểu sinh chỉ theo học võ sư thôn quê học được vài miếng xoàng xĩnh không đáng nói đến.
Đoạn buông tiếng thở dài lại nâng chén lên uống cạn. Lão nhân cao to gật đầu mỉm cười :
- Tiểu huynh đệ tửu lượng cũng khá đấy, nghe nói người đọc sách có rượu trí óc mới sáng suốt, thi nhân có rượu mới dồi dào cảm hứng phải không?
Thanh niên áo lam ngúc ngắc đầu ngâm :
- Lý bạch đấu rượu thơ trăm thiên. Tửu lầu Trường An ngủ liên miên. Thiên tử cho gọi chẳng màng đến. Tự xưng thần là tửu trung tiên. Người ta chẳng những là tửu tiên mà còn là thi tiên, tiểu sinh thật không có tài cán ấy, đến hôm nay chỉ học được câu “Hôm nay có rượu hôm nay say” thôi!
Ba người kia vẫn lặng lẽ ăn uống không nói lấy một lời. lão nhân cao to cười lớn :
- Lão phu chẳng cần biết tiểu huynh đệ đấu thơ trăm thiên hay là có rượu hôm nay say, rượu này của lão phu có được chẳng phải dễ, hôm nay tiểu huynh đệ đã uống rượu của lão phu, lão phu phải khảo thử võ nghệ của tiểu huynh đệ mới được.
Vừa dứt lời tay trái đã chớp nhoáng chộp vào ngực thanh niên áo lam. Khoảng cách quá gần, lại xuất thủ nhanh và bất ngờ, nếu bị chộp trúng nơi ngực chắc chắn sẽ bị thủng một lỗ to. Ngay khi năm ngón tay của lão nhân sắp chạm vào ngực thanh niên áo lam ngả người vọt thẳng ra sau.
Cũng chính trong lúc ấy, bỗng một vật tròn kèm theo một luồng kình phong mạnh mẽ từ ngoài bay vào, đồng thời một giọng nói rắn rỏi vang lên :
- Hãy khảo lão nhân gia này trước đã!
Lúc này người ngồi quay lưng ra cửa là gã đại hán chột mắt, y vừa nghe tiếng gió ập đến, liền vội cúi gập người sát đất, vật tròn xẹt qua vai bay thẳng vào lão nhân cao to trừng mắt giận dữ hữu chưởng lẹ làng với mười thành công lực tung ra, bùng, bùng hai tiếng vang dội, mảnh vỡ sành vung tung tóe, mùi rượu thơm lan tỏa khắp đại điện.
Lão nhân cao to trong cơn thịnh nộ buông tiếng quát vang phi thân ra ngoài, lại nghe tiếng rắn rỏi vừa rồi vang lên :
- Hãy tiếp cái này nữa thử xem!
Lại một tiếng vang rền rĩ, kèm theo tiếng binh khí va chạm, tiếp theo là một tiếng cười to và một tiếng gầm giận dữ, hai âm thanh ấy chỉ thoáng chốc đã ra xa mấy dặm nhanh chóng khôn tả. Lúc này thảm não hơn hết là đại hán chột mắt, toàn thân ướt sượt từ dưới đất lồm cồm bò dậy, gã say mặt đỏ bừng trân trối nhìn người mặt trắng ngồi đối diện.
Người mặt trắng thì quắc mắt giận dữ nhìn ra phía sau và dưới đất của đại hán chột mắt. còn nhóm Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư thì bàng hoàng nhìn khắp đại điện, chỉ thấy thanh niên áo lam đang tủm tỉm cười đứng ung dung nơi góc vách xem náo nhiệt. lúc này trong đại điện nực nồng mùi rượu, thì ra vật tròn vừa rồi chính là hũ rượu chưa khui để bên cửa điện, đã bị người dùng làm ám khí ném vào, bị lão nhân cao to một chưởng đánh vỡ.
Đại hán chột mắt nhờ phản ứng nhanh nhạy không thọ thương nhưng pho tượng La Hán y đang ngồi cũng bị chưởng lực lão nhân cao to đánh vỡ nát, bị rượu rưới vào liền trở nên nhầy nhụa, cả nửa đại điện cơ hồ không đứng chân được nữa. Mọi người đều nhận thấy lão nhân cao to là người võ công cao tuyệt, vậy mà lại có kẻ dám vuốt râu hùm, thật là điều ngoài sức tưởng tượng.
Song điều càng kinh dị hơn nữa là khi lão nhân cao to xuất chưởng, kình lực của hũ rượu quá mạnh đã khiến lão nhân cao to bị bật lùi một bước bởi chỗ quá hẹp, khi lão nhân bật lùi đã va vào chiếc hương án dày năm tấc khiến hương án bị gãy đôi.
Lúc này mọi người mới nhớ tới lão nhân mặt vàng ngủ trên hương án, chẳng rõ lão nhân đã biến mất từ bao giờ, mọi người đều kinh ngạc đến đứng thừ ra tại chỗ. Từ lúc lão nhân cao to rời khỏi đại điện, bầu không khí trong điện tạm trở nên yên lặng.
Lúc này ánh mắt người mặt trắng đang dừng lại trên mình thanh niên áo lam, bỗng cười khẩy nói :
- Bằng hữu thật ra là ai? Chúng ta phải kết thân với nhau mới được.
Thanh niên áo lam thản nhiên cười :
- Lưu lạc tha phương gặp tri kỷ, đó thật là một điều qúy hóa, nếu các hạ không khinh thường kẻ đọc sách nghèo hèn này, sách có câu “Dĩ hòa vi quý” tại hạ rất hân hạnh được kết giao với các hạ.
Người mặt trắng chưa kịp nói tiếp, gã đại hán chột mắt tức tối tự nãy giờ không không nơi phát tiết, thanh niên áo lam vừa dứt lời, liền một mắt trợn trừng quát :
- Tiểu tử có lẽ chính ngươi đã giở trò phá bĩnh.
Dứt lời, với người mặt trắng cùng lúc xuất thủ, mỗi người đều liên tiếp tung ra tám chiêu. Thanh niên áo lam buông tiếng cười to, nhanh nhẹn lướt sang bên năm thước, tránh khỏi thế công đối phương, nhìn gã chột mắt nói :
- Này vị bằng hữu một mắt hãy mở to mắt một chút, chớ vu khống người một cách bừa bãi như vậy.
Gã chột mắt tối kỵ kẻ khác gọi mình một mắt liền giận dữ gầm to :
- Một mắt của lão tử cũng đủ thấy xương tủy của ngươi rồi!
Dứt lời lại cùng người mặt trắng liên thủ công ra hơn hai mươi chiêu. Thanh niên áo lam nhanh nhẹn lựa lách ứng phó, trước sau vẫn không rời xa góc vách. Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương thấy y kinh nghiệm dày dạn chiêu thức lão luyện, hết sức nhanh chuẩn. tuy chỉ là chiêu thức quyền pháp thông thường nhưng thi triển hết sức ảo diệu, biến hóa khôn lường.
Ngay khi thanh niên áo lam vừa đặt chân vào đại điện, mọi người đã đoán ra y chắc hẳn không phải kẻ tầm thường, nhưng chẳng ngờ y còn trẻ mà võ công lại cao thâm trác tuyệt thế này. Mục Đoan Dương trong thời gian gần đây đã gặp rất nhiều thanh niên nam nữ võ công cao tuyệt, càng nghĩ càng thấy mình già nua vô dụng, đang lúc suy đoán lai lịch của y, bỗng thấy gã say đứng bên cũng tung mình lao vào thanh niên áo lam và quát :
- Tiểu tử, đại gia mời ngươi một chén nữa đây!
Đồng thời một chiêu Tá Hoa Hiến Phật trong Túy quyền cũng đã tung ra. thanh niên áo lam vừa mới tránh khỏi năm chưởng bảy cước của hai người kia thế công của gã say cũng đã ập đến trước ngực. Thanh niên áo lam buông tiếng cười khẽ, nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi, chớp nhoáng tung ra ba chưởng lướt đến một vị trí có lợi nhất cao giọng nói :
- Vậy càng tốt, giải quyết một thể đỡ tốn công hơn!
Người mặt trắng đầy vẻ tức giận nhưng không nói gì, quay sang gã chột mắt và gã say nói nhanh :
- Hãy lo bên trái!
Rồi liền buông tiếng quát vang tung mình lao tới. Thanh niên áo lam chân phải thoái nhanh một bước, liên tiếp tung ra ba chưởng, vừa chặn đứng thế công của người mặt trắng, bỗng nghe hai tiếng quát vang, hai người kia đã công tới bên trái.
Gã chột mắt tay phải chộp vào vai trái, gã say khủyu tay thúc vào huyệt Tiếu Yêu, thanh niên áo lam vội thụp người hai tay vung lên, từ chiêu Đồng Tử Bái Phật chuyển sang Bá Vương Thoát Khôi (Mũ sắt) chân phải đạp mạnh vọt chéo ra sau.
Thế là, thế công của đối phương thảy đều giáng xuống những bức tượng la hán, bùng một tiếng vang rền, cát bụi tung bay, cả đại điện mờ mịt không còn nhìn thấy gì nữa ngoài ánh đèn lờ mờ trên bàn. Lúc này, thanh niên áo lam đã lướt ra giữa đại điện, một tay vịn vào mép bàn, bỗng nghe Trí Viên đại sư trầm giọng tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Thần minh vô tội, xin chư vị thí chủ hãy tích nhiều công đức.
Thanh niên áo lam liền cao giọng nói :
- Có nghe đại hòa thượng nói không? Để tội ác các vị không làm hoen ố đến thần minh chúng ta hãy ra ngoài phân thắng bại.
Dứt lời liền tung mình lướt ra ngoài. Ngay khi thanh niên áo lam vừa dứt lời, người mới vọt lên bỗng thấy phía đông cát bụi cuồn cuộn, một bóng người từ trong bụi mù lướt đến, hạ xuống ngay trước cửa đại điện, nhìn kỹ thì ra người mặt trắng. Lúc này y mặt mày tái xanh, khắp người đầy bụi, chân chưa chạm đất đã giận dữ quát :
- Tiểu tử khoan đi đã!
Ngay khi y vừa định tung mình ra ngoài, bỗng cảm thấy một luồng kình lực mạnh khôn tả ập đến trước ngực, đồng thời một tiếng nói trong sáng vang lên :
- Tại hạ đã chờ các vị từ lâu sao lại bỏ đi kia chứ?
Rồi thì bùng một tiếng người mặt trắng bật lùi hai bước. người mặt trắng càng thêm kỳ khôi, chỉ thấy y thụp người song chưởng hộ ngực, buông tiếng gầm vang lao nhanh ra ngoài. Liền sau đó, tiếng quát tháo và tiếng cười giòn vang lên liên hồi, ngoài sân vẫn tối mịt, song qua tiếng chưởng phong ào ào, hiển nhiên hai người đã giao chiến ác liệt.
Lúc này trong đại điện cát bụi đã dần tan lắng, ánh đèn trên bàn lại sáng như trước, bốn pho tượng La Hán phía đông đã nát vụn, gã chột mắt và gã say đều toàn thân đầy cát bụi trông thật thảm não khôi hài.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn nhóm người Trí Viên đại sư, gã say hậm hực nói :
- Mẹ kiếp, thật là quái đản, Túy Chung Ly này quyết chẳng tin tà.
Đoạn thân hình nhấp nhoáng, đã ra đến cửa điện, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa định tung mình bỗng nghe một tiếng quát vang, Trì Thông đã từ sau lưng Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương lao ra liên tiếp tung ra ba chiêu Song Thôi Thủ, Phách Quải Chưởng và Thông Bôi Chủ Y uy lực hung mãnh khôn cùng.
Trì Thông được chân truyền của phụ thân Hỗn Nguyên Chưởng Trì Phương Lượng, nguyên sở trường về chưởng lực, xuất thủ trong cơn thịnh nộ và bất ngờ. Túy Chung Ly vội lách tránh và cùng lúc tung ra hai chiêu Thoát Nhi Ẩm (lui mà uống) và Ấp Nhượng Nhi Thăng mới thoát ra khỏi được phạm vi chưởng lực của đối phương, song vẫn loạng choạng lùi sau bốn bước, va vào gã chột mắt theo sau phóng ra, hai người suýt nữa ngã nhào.
Trì Thông tuy chỉ tung ra ba chiêu, song trên thực tế kể như đã đẩy lùi hai kẻ địch khiến nhóm trẻ như Vương Nhuệ, Tôn Toàn hết sức khoái trá. Trong khi ấy Mục Đoan Dương với Trí Viên đại sư vẫn bình thản như trước, chỉ Túy Chung Ly và gã chột mắt là tức giận vô cùng. Túy Chung Ly trừng mắt tức giận nói :
- Bằng hữu, tôn giá tự muốn chuốc khổ vào thân, hay là đồng bọn của tên tiểu tử kia?
Trì Thông cười lạnh lùng :
- Chúng ta đây là lần gặp gỡ thứ nhì, hôm qua tôn giá giả điên giả khùng, Trì mỗ nghĩ tôn giá say nên không trách, nếu sớm biết tôn giá mượn rượu càn quấy, dù Trì mỗ có lòng lượng thứ, hai vị lão tiền bối kia cũng chẳng để cho tôn giá lộng hành như vậy.
Vừa nói vừa đưa tay chỉ Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư, lại nói tiếp :
- Nếu tôn giá biết mà còn hỏi, thì cứ kể như Trì mỗ muốn chuốc khổ vào thân vậy.
Vừa dứt lời, song chưởng đã cùng lúc tung ra, chia nhau công vào Túy Chung Ly và gã chột mắt. Túy Chung Ly buông tiếng quát vang với gã chột mắt cùng lúc tung ra bốn chưởng, cuộc chiến liền diễn ra ác liệt. Thế là cát bụi lại tung lên phủ trùm cả đại điện, mọi người lại chỉ còn trông thấy lờ mờ, chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, tiếng kình phong ào ào.
Ngọn đèn dầu trái bàn lại trở nên một đốm sáng yếu ớt và lay động không ngừng.
Ba bóng người nhấp nhoáng chuyển động và tiếng quát mắng vang lên liên hồi. Chừng sau bảy mươi chiêu, chiêu thức ba người chậm dần song kình lực phát ra lại càng uy mãnh hơn.
Trì Thông mới xuất thủ bởi đối phương chưa đề phòng nên đã chiếm được ưu thế, nhưng đối phương hai người đều là cao thủ võ lâm, do đó thời gian kéo dài, y đã bắt đầu ứng phó khá vất vả. lúc này Trì Thông tuy chưa có hiện tượng thua bại, nhưng hai bên mang tai đã toát mồ hôi. Vương Nhuệ không nén được tiến tới một bước. Trí Viên đại sư liền đưa tay ngăn lại ra hiệu cho y không nên vọng động.
Bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng rền rĩ như là chưởng lực đôi bên va chạm nhau, tiếng cười trong giòn vang lên, tiếng thanh niên áo lam nói :
- Hai vị bằng hữu của các hạ sao lâu quá chưa thấy ra thế này?
Tiếp theo người mặt trắng lạnh lùng nói :
- Sao? Một mình Liêu đại gia chưa đủ khiến ngươi hài lòng ư?
Tiếng thanh niên áo lam như nói một mình :
- Bởi vì Liêu đại gia xưa nay đánh nhau đều lấy ba chọi một, nhưng phen này hai người kia lại lâm nạn lẩn trốn, nửa ngày trời chưa thấy chường mặt ra, bạn bè rượu thịt quả là thậm tệ, hết sức thậm tệ...
Chỉ nghe người mặt trắng buông tiếng cười gằn, tiếp theo chưởng phong lại nổi lên dồn dập và liên tiếng mấy tiếng nổ vang. Lúc này Túy Chung Ly với gã chột mắt cũng hơi thở hào hển, mặt co giật liên hồi. lại thêm cuộc chiến ác liệt ngoài sân, càng khiến hai người bồn chồn sốt ruột, họ rất rõ võ công của đồng bọn, lâu thế này mà chưa hạ được đối phương, đủ chứng tỏ tiếng thanh niên áo lam chẳng phải kẻ tầm thường.
Túy Chung Ly một tiếng quát vang, loạng choạng tiến tới hai bước, với chiêu Tam Tinh Cao Chiếu nhằm ngực phải Trì Thông chớp nhoáng bổ ra ba chưởng. gã chột mắt bên phải tự nãy phối hợp rất chặt chẽ với Túy Chung Ly, vừa thấy Túy Chung Ly tấn công bên phải, y liền toàn lực vung song chưởng công vào bên trái Trì Thông.
Dưới sự hợp kích của hai cao thủ, Trì Thông cầm cự được hàng trăm chiêu đã là khá lắm rồi, giờ đây hai người toàn lực từ hai phía công tới Trì Thông tuy cũng toàn lực với chiêu Lực Cự Thiên Quân tung ra hai chưởng, chỉ nghe bùng bùng hai tiếng, song bởi chân lực đã bị tiêu hao quá nhiều, liền bị bật lùi liên tiếp suýt nữa ngã người ra may nhờ Trí Viên đại sư kịp thời phất nhẹ tay áo, phát ra một luồng tiềm lực nhu hòa đỡ lấy y lại.
Trì Thông mặt mày tái ngắt lòng đầy lửa giận, khẽ gầm một tiếng, lại định xông tới, Túy Chung Ly và gã chột mắt đã thừa cơ phi thân ra ngoài đại điện. Vương Nhuệ từ sau lưng Trí Viên đại sư tung mình đuổi theo quát to :
- Hai vị khoan đi đã Vương Nhuệ này còn có điều cần nói!
Đồng thời tay phải như năm ngón như móc câu, ngay khi đối phương đang trên không sắp thoát khỏi cửa điện, một chiêu Không Trung Thái Liên (Hái sen trên không) đã chộp tới, soạt một tiếng, ống quần phải của gã chột mắt đã bị chộp rách hơn một thước, khi y hạ xuống đất thì đã ở xa hơn một trượng.
Lúc này người mặt trắng đang đứng trên bờ tường phía tây, đối mặt với thanh niên áo lam đang đứng giữa sân lạnh lùng nói :
- Tiểu tử, hôm nay chúng ta hãy nhớ lấy món nợ này, dù ngươi giả trang che giấu đến mấy, đại gia cũng sẽ tìm ra được lai lịch của ngươi. Nếu Liêu Xung Thường này mà không lấy mạng ngươi được thì Vi Hồ sơn trang cũng không bao giờ buông tha cho ngươi.
Dứt lời không chờ thanh niên áo lam lên tiếng đã tung mình phóng xuống bên ngoài bờ tường. thanh niên áo lam cũng chẳng chịu kém, buông tiếng cười giòn cao giọng nói với theo :
- Bổn thiếu gia một ngày nào đó sẽ đích thân đến Vi Hồ gặp gỡ Nam Thiên nhị hạc.
Lúc này Túy Chung Ly với gã chột mắt đã ra đến ngoài sân, thấy vậy biết ngay đồng bọn đã không giành được phần thắng. Túy Chung Ly không nói một lời phi thân vượt bờ tường ra ngoài. Gã chột mắt bị vương nhuệ chộp rách ống quần lòng hết sức tức giận nhưng thấy đồng bọn đã bỏ đi hết, một mình ở lại không địch nổi đối phương, đành quắc mắt căm thù nhìn Vương Nhuệ, rồi liền theo sau hai người vượt tường bỏ đi.
Lúc này nhóm người Mục Đoan Dương đã kéo ra đứng ngoài cửa điện, trời đã hửng sáng, chỉ thấy khắp sân vườn bừa bộn dấu chân, ngôi miếu hoang này trông càng thêm điêu tàn thê lương. Mọi người ngoại trừ Mục Đoan Dương vẫn nằm trong điện tây do Tôn Toàn hộ vệ, tất cả đều hướng ánh mắt vào thanh niên áo lam mặt mày lem luốc kia, nghe y nói sẽ đích thân gặp gỡ Nam Thiên nhị hạc, đã xác định chắc chắn y không phải là kẻ địch, nhưng y còn trẻ mà võ công trác tuyệt thế này, thật ra y là ai?
Mục Đoan Dương và Trí Viên đại sư với ánh mắt thắc mắc nhìn thanh niên áo lam một hồi lâu chừng nhẹ gật đầu vừa định cất tiếng, bỗng thấy thanh niên áo lam từ bên lưng lấy ra một chiếc khăn tay, liên tiếp lau lên mặt mấy cái, một gương mặt anh tuấn liền tức hiện ra. Mọi người đang kinh ngạc, người thanh niên áo lam đã hướng về Trí Viên đại sư và Mục Đoan Dương vòng tay cung kính thi lễ nói :
- Vãn bối Chu Hàn, đệ tử Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát lão sư phụ, xin thỉnh an Đại sư và Mục lão tiền bối.
Chu Hàn là một nhân vật kiệt xuất trong giới thanh niên sớm đã vang danh võ lâm, sau khi Ngô Sương đại phá Mông Âm trại và độc chiến Thi Diện Cô Lâu Tiết Đông, hiệp danh lại càng lừng lẫy chốn giang hồ, nên vừa báo ra danh tính, Trí Viên đại sư liền tuyên Phật hiệu nói :
- Thiện tai! Thiện tai! Chu thí chủ là trang tuấn kiệt võ lâm, quả danh bất hư truyền. Chư Cát lão thí chủ có được một truyền nhân thế này thật đáng vui mừng hãnh diện.
Ngay khi Trí Viên đại sư nói, Mục Đoan Dương à lên một tiếng, đưa mắt nhìn Chu Hàn một hồi, đoạn quay sang Trí Viên đại sư nói :
- Đại sư, đúng là sông dài sóng sau xô sóng trước, chúng ta không nhìn nhận ra mình già nua không xong rồi.
Giọng điệu vô vàn cảm khái, đoạn quay sang Chu Hàn gật đầu chào nói :
- Chu lão đệ, võ công và trí tuệ đều khiến lão phu hết sức khâm phục, nhưng chẳng rõ sự có mặt của lão đệ ở đây là ngẫu nhiên hay cố ý vậy?
Chu Hàn mỉm cười vòng tay xá dài nói :
- Bẩm lão tiền bối vãn bối phụng mệnh gia sư đến vùng Sơn Đông và Hà Bắc dò la động tĩnh của bọn phỉ đồ Vi Hồ sơn trang, nhờ sự giúp đỡ của huynh đệ Hà Tố Tam Khoái Thủ, qua các huynh đệ khắp nơi mới biết lệnh tôn nhi bị chúng bắt giữ và chư vị đã kéo đến Sơn Dương phong để Ngũ tà tan rã, Trường Diện Nhân Ma bại tẩu. mấy hôm trước thấy Lữ Bằng và Hạt Trương Phi Hàn Đồng, bèn bám theo để xem họ có mưu đồ gì và rồi đã gặp chư vị tại đây. Nhưng về lão nhân mặc áo ô vuông vàng đỏ thì vãn bối chỉ mới gặp khi nãy mà thôi.
Mục Đoan Dương gật đầu :
- Lệnh sư Chư Cát huynh uy vọng một đời, lão đệ xem lại có phần xuất sắc hơn... người mặc áo ô vuông vàng đỏ thì lão phu biết, y là Hoa Báo Đỗ Ngũ, sư huynh của Quá Thiên Tinh Trữ Mạnh Long trong Lũng Đông bát đồ khi xưa, võ công của y rất cao cường, đã nhiều năm không lộ diện trên giang hồ, chẳng hiểu sao hôm nay lại xuất hiện tại đây.
Ngẫm nghĩ một hồi lại nói tiếp :
- Theo lão phu nhận thấy, lạ lùng hơn hết là người mặt vàng có vẻ bệnh hoạn kia, chẳng rõ y đã biến mất từ lúc nào?
Đoạn đưa mắt nhìn Trí Viên đại sư hỏi :
- Đại sư có đoán ra dược người ấy là ai không?
Trí Viên đại sư muốn nói lại thôi, sau cùng lắc đầu nói :
- Bần tăng không dám đoán bừa!
Lúc này Mục Đoan Dương bèn giới thiệu Chu Hàn với mọi người, thiếu niên anh hùng đều giàu tình cảm, sau khi giới thiệu liền hết sức thân mật nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.