Chương 1: Tại nhà Vĩnh Thọ nghe danh Hoàng Trấn Thiên
Trấn Thiên
31/10/2013
Long Trang nằm tại trung tâm kinh thành, là khu chợ lớn nhất cả nước và cũng là nơi giao thoa văn hoá với những quốc gia lân cận. Nơi đây cư dân đông đúc, hàng quán san sát, tiếng rao vang lên không ngớt. Nhưng có một vấn đề khiến triều đình đau đầu chính là việc Long Trang bị hai bang hội xâu xé, lũng đoạn, một bên đòi thu tiền bảo kê, một bên quyết ra mặt bảo vệ, khiến cho kinh thành nhiều phen gà bay chó sủa. Nhưng rốt cuộc, triều đình cũng không làm được gì.
Ai ai cũng biết ở Đại Nam có bốn đại môn phái, bao gồm Thanh Trúc giáo, Hồng Y giáo, Cổ Trùng giáo và Thiên Sơn giáo phân chia khu vực hoạt động tại bốn hướng mà người đời gọi là Tứ trấn giang hồ, phục vụ Hoàng đế; Ngoài ra còn có hơn hai mươi giáo phái khác - tuy sức ảnh hưởng không lớn nhưng cũng gọi là có chút máu mặt - chuyên hoạt động ở khu vực biển đảo, cùng với Tứ trấn giang hồ tạo nên thế cân bằng của chốn võ lâm. Nhưng không rõ vì lí do gì mà trong vài năm gần đây, các phái nhỏ này đột nhiên hợp nhất thành một đại phái mang tên Huyết Hải xây dựng bang hội tại đảo Hạ Hùng. Hơn nữa nghe đâu bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt thích đàn ông, hiện đang theo đuổi giáo chủ Hồng Y giáo Hoàng Trấn Thiên. Quả là thói đời ngày sau. Aizzz...!
E hèm, quay trở lại vấn đề, lại nói bang Huyết Hải vốn đang an phận sống trên đảo Hạ Hùng, đào giếng tìm nước ngọt, ngày ngày ăn đồ biển, thi thoảng giong buồm ra khơi "thu thập" chút của cải, không rõ tại sao nay lại di dời địa bàn đến kinh thành. Mỗi tháng một lần đều đi đòi tiền bảo kê của các thương nhân tại Long Trang, cũng đồng nghĩa mỗi tháng một lần tại đây đều xảy ra một trận hỗn chiến.
Tại sao lại như vậy? Nguyên nhân chính là do giáo chủ Hồng Y giáo đã ra mặt, hạ lệnh cho các môn đồ phải bảo hộ các thương nhân ở Long Trang, đặc biệt là ba thương hội Nam Hải, Bảo Kim và Tàng Ngân cùng năm tiền trang lớn nhất kinh thành. Vậy là lại có thêm một bằng chứng cho mối tình đơn phương của Hứa bang chủ, quần chúng nhân dân lại truyền tai nhau giả thuyết rằng bang chủ bang* Huyết Hải đuổi theo Hoàng giáo chủ tới kinh thành để có thể gặp mặt nhau hàng ngày. Điều này khiến Hoàng Trấn Thiên tức đến thổ huyết.
Ấy chết, ta lại nói đi đâu thế này? Lại lan man rồi.
Tóm lại, hiện nay tại Long Trang tình hình rất hỗn loạn, giới trộm cướp cũng hoành hành ngang ngược hơn. Nhưng tại sao nạn nhân lại không đi báo quan phủ? câu trả lời chính là họ cho rằng lũ cướp là người của bang Huyết Hải.Cho nên các bộ khoái đành phải cay cay đắng đắng thay nhau canh gác ngày đêm tại đây nhằm tiêu trừ hắc đạo, bận rộn vô cùng. Lý Miêu nàng lại càng bận rộn hơn nữa, chậc chậc, ai bảo nàng là thuộc hạ của người ta chứ!
Trút bỏ bộ y phục nữ tì, thay vào đó là bộ đồ gọn gàng của nam nhi, mái tóc đen buộc cao, Lý Miêu hoà lẫn vào dòng người qua lại. Dạo gần đây, hành động của lũ trộm cướp ngày một táo bạo với vô số tiểu sảo tinh vi, nàng phải tóm gọn cho bằng hết, nếu không đừng mong nhận được đồng nào từ vị lãnh đạo mà cả thành Dương Long xưng tụng là trong như nước, sáng như gương - Ngự tiền hộ vệ Trịnh Y Kiệt.
Long Trang ban ngày đã rất tấp nập, về đêm, chốn này lên đèn sáng rực một vùng, người người qua lại chật như nêm cối. Lý Miêu điều hoà khí tức, giữ cho tâm hồn yên tĩnh như nước hồ thu, hai tai chú ý nghe ngóng, đôi mắt ngưng thần quan sát xung quanh nhằm tìm ra bọn trộm cướp, nhưng đột nhiên có một dải âm thanh rầm rì vang lên bên tai Lý Miêu khiến nàng không thể không để tâm.
- A, Hoàng tiểu huynh đệ, cuối cùng thì cậu đã đến! - Chất giọng hào sảng này đích thị là của ông chủ thương hội Ninh Ba, Trương Vĩnh Thọ. Do sở hữu một khuôn mặt khá phúc hậu, tính hình lại khoan hoà nên mọi người đều gọi ông ta là lão Thọ.
Thương hội Ninh Ba mới được thành lập cách đây hai tháng, nhằm mục đích liên kết các thương nhân thuộc trấn Ninh Ba lại với nhau, hợp tác cùng phát triển. Chiếu theo lí mà nói, những thương hội mới thường phải mời những người có máu mặt như chủ các thương hội lớn hay quan lại trong triều đến, mở tiệc ra mắt tuyên bố rằng một tân thương hội vừa được ra đời, sau đó nói đôi lời có cánh, bỏ chút của cải tạo quan hệ nhằm tránh kết thù trong công cuộc làm ăn. Nhưng thương hội Ninh Ba từ khi ra đời đến nay vẫn chưa tiến hành ra mắt, cũng không sợ mình trở thành mục tiêu tấn công là vì sao? Hơn nữa "Hoàng tiểu huynh đệ" này là ai? Lý Miêu nàng chưa từng nghe qua.
Thoáng chau mày vẻ khó hiểu, Lý Miêu lần theo dấu âm thanh mà tìm tới chỗ lão Thọ. Chỉ thấy trước mắt nàng hiện ra một toà nhà khá lớn, toàn bộ lợp ngói lưu li, cổng chính đỏ tươi, trên tấm biển có ghi hai chữ "Trương gia". Lại thấy phía trước cửa có ba người đang đứng, một người tầm bốn mươi tuổi mặc áo gấm đen, bụng to như trống, trên khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười tươi như đoá cúc Ba Tư; người đứng sau ông ta vận một bộ y phục tím, trạc ba mươi tuổi, tay cầm thanh kiếm vỏ đỏ thẫm như máu; người còn lại là một thiếu niên còn rất trẻ, nom chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mình vận áo đen, áo trong màu trắng, dáng người gầy nhỏ, mặt tròn mày rậm, mắt nhỏ toả ánh sáng xanh.
Đến gần thêm một chút, toàn bộ câu chuyện của họ đã lọt vào tai Lý Miêu.
- Aiza, ông chủ Trương, không rõ lần này ông mời tại hạ đến là có chuyện gì? - Thiếu niên mắt nhỏ cười hỏi.
Trương Vĩnh Thọ cười híp mắt:
- Chúng ta vào trong rồi nói.
Thiếu niên mắt nhỏ xua xua tay:
- Không cần đâu, chúng ta nói ở đây cũng được. Ngài mau nói đi.
- Hoàng tiểu huynh đệ, tôi mời cậu đến đây tất nhiên là có chuyện cần cậu giúp rồi.
- Chuyện cần tôi giúp? - Cậu thiếu niên kia nheo mắt.
Trương Vĩnh Thọ xoa xoa cằm rồi khuôn mặt biến đổi ra chiều ủy khuất:
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu cũng biết đó, thương hội Ninh Ba thành lập chưa lâu, hội viên chỉ là những tiểu thương, vì không có nhiều tiền nên không tạo được quan hệ, do đó tình hình làm ăn trong hội cũng không có khởi sắc. Tôi lại nghe nói cậu đang nắm trong tay bí quyết chế tạo một loại đan dược có tác dụng dưỡng nhan rất có tiềm năng, tôi muốn bỏ vốn ra mua bí quyết này, cậu thấy thế nào?
Thiếu niên kia nheo mắt nhìn Trương Vĩnh Thọ, khoé môi khẽ nhếch:
- Ông chủ Trương, ngài không biết đó thôi, những thương hội khác cũng đang thương lượng với tôi về chuyện này, giá cả cũng rất được.
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu ra giá đi.
- Tôi không ra giá. - Thiếu niên mắt nhỏ lắc đầu.
- Vậy...
- Nói thực với ngài, tôi sẽ không bán đơn thuốc này. Nhưng vì hiểu hoàn cảnh của ngài hiện tại tôi có một cách khác.
- Cách khác? - Trương Vĩnh Thọ ngạc nhiên.
Chỉ thấy thiếu niên mắt nhỏ kia dựng thẳng ngón trỏ lên, khẽ cười:
- Tôi sẽ giao cho ngài một tập tranh chữ.
- Tranh chữ? - Hai mắt của Trương Vĩnh Thọ trợn tròn, dán sát vào lông mày - Hoàng tiểu huynh đệ, cậu đang đùa sao?
- Ngài nghĩ Hoàng Trấn Thiên tôi biết đùa sao? - Cậu thiếu niên nhướng mày.
Chạm phải giọng nói này Lý Miêu bỗng thấy sống lưng lạnh toát, hít thở liên hồi cho đến khi trong lòng thôi run rẩy mới dám quan sát tiếp.
Trương Vĩnh Thọ vừa thấy biểu tình của Trấn Thiên liền rùng mình một cái, ú ớ cả nửa ngày trời mới nói được một câu:
- Đâu, đâu có. Cậu xem, tôi lại lẩm cẩm rồi.
Trấn Thiên liếc Trương Vĩnh Thọ, tặc lưỡi nói:
- Ông chủ Trương, tôi hiểu ông đang lo sợ điều gì. Hiện trong thành có rất nhiều nơi bán tranh chữ, nhưng loại tranh chữ mà tôi muốn ông bán không phải loại bình thường.
- Tôi xin nghe cao kiến của cậu. - Trương Vĩnh Thọ lập tức cười híp mí, vuốt mông ngựa. Ông ta thừa biết làm ăn với Hoàng Trấn Thiên thì không thiệt bao giờ.
Trấn Thiên hắng giọng, ưỡn ngực cao giọng nói:
- Tập tranh chữ tôi sắp giao cho ông không phải loại tranh chữ bày bán nhan nhản khắp nơi kia mà là tranh chữ mang bút tích của Trương công tử Trương Lục Nghị, con trai độc nhất của Thượng thư bộ Hình Trương Quốc Lâm, là cháu của Chúa phi. Đồng thời cũng là chàng trai anh tuấn vô song, văn võ song toàn, ôn hoà nho nhã, là người mà các vị cô nương, đại thẩm, lão bá tánh từ nam đến nữ, từ già tới trẻ đều ngưỡng mộ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở!
Lời vừa nói ra, Trương Vĩnh Thọ, Lý Miêu cùng người hộ vệ áo tím đều sững sờ. Khoé mắt Lý Miêu giật giật: Không cần khoa trương như vậy chứ! Ta không tin trên đời này có người như vậy đâu, nếu nói anh tuấn vô song thì phải kể đến Trịnh đại nhân nhà mình. Trương Vĩnh Thọ lăn lộn trên thương trường đã lâu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Nhưng sự thật hoàn toàn khác với những gì Lý Miêu nghĩ, Trương Vĩnh Thọ sau khi hoàn hồn đã cười lớn rồi đồng ý:
- Hoàng tiểu huynh đệ, Trương Vĩnh Thọ ta nhận mối làm ăn này.
- Được! Ông chủ Trương quả là nhìn xa trông rộng. - Trấn Thiên hào sảng nói.
Hả?? - Lý Miêu há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ: Có nhầm không vậy?
Lại thấy Trấn Thiên tiếp lời:
- Vậy ngày mai tôi mang hàng đến cho ngài, chúng ta chia năm mươi năm mươi, được chứ?
- Hoàn toàn được! Haha! - Lão Thọ cười tít mắt.
Trấn Thiên nghe vậy cũng cười, ôm quyền nói:
- Vậy tại hạ cáo từ!
Dứt lời, thân hình Trấn Thiên loé lên, trong chốc lát đã đi xa. Giọng nói cơ hồ thoảng lại:
- Hahaha! Thương hội Nam Hải bán thắt lưng, thương hội Tàng Ngân bán Ngọc Cơ Cao, thương hội Bảo Kim phân phối trâm cài tóc, nay thương hội Ninh Ba bán tranh chữ. Phải đến tiền trang thông báo chuẩn bị chỗ gửi tiền thôi!
- Hoàng tiểu huynh đệ đi thong thả! - Trương Vĩnh Thọ gọi với theo.
Lý Miêu kinh dị nhìn bóng Trấn Thiên, khinh công của hắn quả nhiên trác tuyệt. Nhưng nàng không nén nổi tò mò, dựa theo thái độ của Trương Vĩnh Thọ thì có vẻ cậu ta là người rất có máu mặt tại kinh thành, hiềm nỗi Lý Miêu nàng chủ yếu chỉ hoạt động tại hoàng cung và phủ nha Dương Lâm cho nên chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Lý Miêu bèn tiến tới chỗ Trương Vĩnh Thọ, lên tiếng gọi:
- Ông chủ Trương.
Trương Vĩnh Thọ nghe thấy có người gọi liền ngoảnh lại, chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một thiếu niên mặt mày khá thanh tú, sau lưng đeo theo một thanh kiếm nhỏ, có vẻ là nhân sĩ võ lâm.
- Cậu là...
Lý Miêu đáp:
- Tại hạ tên Lý Miêu.
- Ồ, hoá ra là Lý huynh đệ. - Lão Thọ lại tít mắt cười vẻ như lâu ngày gặp lại bạn thân, nhưng thực chất chỉ là thói quen của giới thương nhân mà thôi.
Chân mày của Lý Miêu thoáng co giật: Này, hình như ta và ông chưa từng gặp nhau thì phải à nha!
- Khụ... - Lý Miêu ho hắng một lúc rồi nói - Ta có chuyện muốn hỏi.
- Cậu muốn hỏi chuyện gì? - Lão Thọ lấy lại vẻ mặt bình thường, ngạc nhiên hỏi.
Lý Miêu hất đầu về hướng Trấn Thiên vừa rời đi:
- Người vừa rồi nói chuyện với ông là ai vậy?
Trương Vĩnh Thọ cùng người hộ vệ áo tím đột nhiên tròn mắt nhìn Lý Miêu như gặp người trên trời rơi xuống, đồng thanh thốt lên:
- Cậu chưa từng gặp Hoàng tiểu huynh đệ sao????
Lý Miêu nhíu mày, gật đầu:
- Đúng là chưa từng gặp qua, nhưng như vậy thì có vấn đề gì sao?
- Ai da. - Trương Vĩnh Thọ khẽ than một tiếng - Cậu là người mới đến đúng không?
- Sao ông chủ Trương lại nói như vậy? - Lý Miêu khẽ cười - Nếu là người mới đến thì làm sao ta có thể biết tên ông chứ.
- Nhưng cậu không biết Hoàng tiểu huynh đệ thì có vẻ rất lạ. - Trương Vĩnh Thọ xoa cằm.
- Phải nói là kỳ quái! - Hộ vệ áo tím bổ sung.
Mà nét cười xen lẫn nghi hoặc trên khuôn mặt của Lý Miêu ngày một rõ:
- Điều này phải giải thích thế nào?
Trương Vĩnh Thọ vừa nghe thấy câu hỏi của Lý Miêu lập tức khua bàn tay trái trước mặt, khí thế nói:
- Hoàng tiểu huynh đệ chính là Hoàng Trấn Thiên, là Nho sinh ưu tú của Thái Học viện, là giáo chủ Hồng Y đồng thời cũng là một nhân vật rất có tiếng nói trong giới làm ăn buôn bán, thương hội nào cũng hy vọng được cậu ấy chiếu cố.
- Hả??? - Lý Miêu há hốc mồm, thực sự choáng váng. - Ông, ông chủ Trương, không thể nào! Ta thấy cậu ta mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, râu tóc còn chưa mọc đủ, không thể nào có bản lĩnh đó.
- Thế mới gọi là "anh hùng xuất thiếu niên". - Trương Vĩnh Thọ tâm đắc nói, đoạn, ngoảnh sang người nhìn người hộ vệ áo tím. - Ám Dạ, ngươi nói có đúng không?
- Đúng, đúng, lão gia nói rất đúng. - Ám Dạ gật gù - Lần này thương hội Ninh Ba được cứu rồi.
Nói rồi, dường như quên mất Lý Miêu, hai người một chủ một tớ mang tâm tình rất tốt sải bước vào nhà. Lý Miêu cũng không lấy làm khó chịu, nàng chăm chú nhìn về hướng của Thái Học Viện, khoé môi khẽ cong lên:
- Hoàng Trấn Thiên à? Rất thú vị! Mình phải về báo cho Trịnh đại nhân một tiếng. Xem chừng có thể sử dụng được người này. Hoàng Trấn Thiên...
Giày tú hoa án
Hồi I: Giày thêu hoa xuất hiện.
Đêm đến, Tử Cấm Thành trở nên yên tĩnh lạ thường, trăng tròn trên cao tụ máu nhuốm xuống đình đài lầu các. Thảng hoặc có tiếng bước chân của đám Cẩm Y vệ đều đều vang lên khiến người ta có cảm giác như Ma Vương đang điểm quân.
Từ Ngự thư phòng, ánh nến hắt ra sáng rực một vùng in rõ một bóng người đang trầm tư suy nghĩ. Cách đó không xa, tại một căn phòng khác, nữ quan giám trà đang đốc thúc các cung nữ canh nước, pha trà.
Trà trong cung thường được tiến cống từ vùng Dương Châu phía bắc Đại Nam, nơi đây thổ nhưỡng thích hợp, khí hậu ôn hoà nên trồng ra được loại trà thượng phẩm. Nghe đồn năm xưa chính Chúa phi Trương Thụy Quân đi khảo sát vùng Dương Châu, phát hiện ra tác dụng an thần của loại trà này nên đã hạ lệnh cho Tri phủ Dương Châu mỗi tháng một lần phải cho người mang trà vào cung tiến cống. Từ đó trở đi trà Dương Châu trở nên nổi tiếng, cuộc sống của dân trồng trà cũng trở nên sung túc, bọn họ hết lòng kính ngưỡng Chúa phi. Sau này sử quan Vũ Hiên ghi lại cuộc đời của bà có đánh giá như sau: "Trong lòng sợ dân nên cố lấy lòng dân, đi khảo sát Dương Châu lại lệnh cho dân Dương Châu tiến trà vào cung cũng vì lí do đó."
Càng về khuya không khí lại càng trở nên se lạnh, sau khi pha trà, nữ quan giám trà nhanh chóng dâng đến chỗ Hoàng thượng. Từ phòng trà đến Ngự thư phòng cần phải đi qua hoa viên, nơi về đêm không có một ánh đèn. Nương vào ánh trăng đỏ lòm, nữ quan bước từng bước dứt khoát, không hiểu sao hôm nay nàng ta cảm thấy vô cùng bất an, sau lưng rờn rợn.
Vài tán thông khẽ đung đưa, in bóng lên nền đất tựa hình dáng của ma qủy, hòn giả sơn đứng sừng sững câm lặng nhìn người đang lướt qua.
"Vù..." - Tiếng gió hốt nhiên rít lên bên tai nữ quan giám trà, theo sau là tiếng y phục loạt xoạt. Dưới ánh trăng, hiện rõ mồn một một bóng đỏ lướt qua.
- Ai!? - Nữ quan giám trà cả kinh quát.
- Hì hì... - Tiếng cười u tịch tựa như vọng về từ âm ti địa phủ vang lên sau lưng nữ quan.
Nữ quan giám trà kinh hoảng quay lại - không có ai.
Gió đêm lạnh buốt thổi tới, ánh trăng trên cao sũng máu, đỏ hơn bao giờ hết.
- Hì hì... - Tiếng cười đó lại vang lên nhưng tuyệt nhiên không thấy ai khác xuất hiện.
Nữ quan giám trà hoảng loạn nhìn quanh quất, tiếng cười đó cứ vang sát bên tai, như hư như thực. Đột nhiên nàng ta cảm thấy bụng mình trống rỗng, nhìn xuống thì thấy từ đó có một bàn tay xuyên qua, những ngón tay với móng tay dài ngoằng động đậy làm chảy ra một thứ dịch thể long lỏng dinh dính lại tanh nồng...
Hít lấy một ngụm khí lạnh, khay trà trên tay rơi xuống đất đánh "choang", hai mắt của nữ quan giám trà trợn trắng, hơi thở gấp gáp phảng phất sự kinh hoàng tột độ.
- Ahahahha.. - Tiếng cười ma qủy vang vọng khắp chốn, bàn tay xuyên qua bụng nữ quan rút nhanh khiến máu tuôn xối xả.
Cái xác nữ đổ ập xuống như một xúc gỗ khô, đè lên đám mảnh sứ vỡ. Một bóng đen lướt qua, mái tóc đen dài xoã tung bay lất phất trong gió. Ánh trăng lạnh lẽo soi tỏ, chiếu lên một ma nữ thân vận hỷ phục ngày cưới.
______
Đậy mảnh vải trắng lên thi thể của nữ quan giám trà, Lý Miêu phủi phủi hai tay, chống tay vào đùi, đứng dậy.
- Thế nào rồi? - Ngự tiền hộ vệ Trịnh Y Kiệt đứng bên cạnh hỏi.
Lý Miêu vuốt lại tay áo, khẽ lắc đầu:
- Ngoài vết thương ở bụng ra thì không hề xuất hiện dấu vết của sự xô xát.
- Là tử thương. - Trịnh Y Kiệt lẩm bẩm.
Lý Miêu khẽ gật:
- Đúng, nhưng có điều gì đó rất kỳ quái.
- Kỳ quái? - Trịnh Y Kiệt chau mày.
Lý Miêu nhìn thi thể, khẽ thở dài:
- Vết thương trên bụng nàng ta là do bị một bàn tay xuyên qua, nó bóp nát nội tạng, dấu vết để lại rất rõ.
- Tay? - Trịnh Y Kiệt chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
- Là tay... - Chân mày của Lý Miêu dần nhíu lại. - Có vẻ là của kẻ có võ công không tầm thường.
Đoạn, Lý Miêu ngoảnh sang hỏi tiểu cung nữ phụng trà đang đứng khóc nức nở bên cạnh xác chết:
- Đêm qua khi Hạ Tâm Nhi rời khỏi phòng trà có điều gì bất thường xảy ra không?
Tiểu cung nữ kia đang sụt sịt, nghe thấy có người hỏi liền ngẩng lên, đưa tay áo lau hai hốc mắt ầng ậc nước, đáp:
- Thưa, không hề có điều gì bất thường xảy ra. Cũng như mọi tối, Tâm Nhi tỷ đến phòng trà, đích thân pha trà rồi mang đến Ngự thư phòng, lại nói khi đi còn rất khoẻ mạnh, ai ngờ chỉ sau vài khắc...
Vừa nói đến đây, tiểu cung nữ lại khẽ nấc, dường như muốn khóc.
- Có nghĩa là trước đây, Hạ Tâm Nhi cũng thường xuyên dâng trà cho bệ hạ vào nửa đêm? - Trịnh Y Kiệt nhướng mày hỏi, thầm nghĩ: Phụng trà thì chỉ cần cho cung nữ làm là được, đường đường là một nữ quan giám trà đâu nhất thiết cần phải đụng tay.
- Đúng vậy thưa đại nhân. - Tiểu cung nữ trả lời.
Trịnh Y Kiệt nhíu mày nhìn Lý Miêu, lại thấy nàng liếc sang Hà công công Hà Bình Di đang nhìn chằm chằm xác chết, khuôn mặt rúm ró lại.
- Cô ta nói có đúng không? - Lý Miêu nhàn nhạt hỏi Hà công công.
Hà Bình Di nghe gọi thì toàn thân giật bắn, liền gật đầu như bổ củi, vội giải thích:
- Quả thực là vậy. Do bệ hạ hay thức khuya phê duyệt tấu chương, lại thường bị cảm nên mỗi đêm Hạ nữ quan thường đích thân dâng trà gừng tới cho người.
- Sao nàng ta không cho cung nữ làm? - Trịnh Y Kiệt khẽ nhếch môi.
Hà Bình Di ở trong cung đã lâu, hẳn nhiên hiểu rõ ý của Trịnh Y Kiệt, hắn nói:
- Kỳ thực, Hạ nữ quan vào cung từ khi mới mười lăm tuổi, được sắp xếp làm cung nữ phụng trà cạnh bệ hạ. Do nàng ta thông minh, biết an phận và ngoan ngoãn nên bệ hạ sớm đã coi nàng như con gái. Tính đến nay cũng đã hơn mười năm, Hạ nữ quan vẫn ngày ngày quan tâm chăm sóc hoàng thượng với tấm lòng của một đứa con gái dành cho cha mình. Haizzz... Dòng đời biến ảo khôn lường... Khi bệ hạ biết tin dữ cũng rất đau lòng nên đã ngã bệnh, không thể lên triều...
Trịnh Y Kiệt và Lý Miêu nhất thời trầm mặc. Lát sau, Lý Miêu bước lên vài bước quan sát kĩ càng con đường từ phòng trà tới Ngự thư phòng rồi tỉ mỉ đánh giá hoa viên một lượt. Nếu nói tới điểm đáng nghi thì tuyệt nhiên không có.
Kỳ quái nhất chính là vết thương trên thi thể Hạ Tâm Nhi, vết thương đó dường như không phải do con người gây nên, nhưng chắc chắn cũng không phải do yêu ma qủy quái mà thành. Lý Miêu nàng không tin trên đời này có ma quỷ, chỉ có lòng người mới là đáng sợ nhất.
Đương lúc đó, Trịnh Y Kiệt phẩy tay ra hiệu cho đám bổ khoái mang thi thể của Hạ Tâm Nhi đến phòng xác, chuẩn bị cho người liệm thi giám định. Cáng khiêng được nâng lên, nặng tựa đá tảng. Đoàn người lướt qua Lý Miêu cùng Trịnh Y Kiệt, chợt một trận gió thổi qua làm bay một mảnh vải phủ đôi chân của Hạ Tâm Nhi.
- Khoan đã! - Trịnh Y Kiệt khoát tay, ra lệnh.
Đoàn người khiêng cáng dừng lại, Trịnh Y Kiệt tiến đến phía đằng chân của tử thi, chỉ thấy trên đôi chân của Hạ Tâm Nhi có mang một đôi giày màu đỏ thêu hoạ tiết hoa mẫu đơn cách điệu.
Lý Miêu cũng bước lại gần, nàng chăm chú nhìn đôi giày đỏ, trong lòng cả kinh:
- Đại nhân!
- Đây không phải là giày mà các nữ quan thường mang, là giày cưới. - Trịnh Y Kiệt thở hắt ra, giọng nói pha lẫn sự hỗn độn, phức tạp không thể cắt nghĩa.
Ai ai cũng biết ở Đại Nam có bốn đại môn phái, bao gồm Thanh Trúc giáo, Hồng Y giáo, Cổ Trùng giáo và Thiên Sơn giáo phân chia khu vực hoạt động tại bốn hướng mà người đời gọi là Tứ trấn giang hồ, phục vụ Hoàng đế; Ngoài ra còn có hơn hai mươi giáo phái khác - tuy sức ảnh hưởng không lớn nhưng cũng gọi là có chút máu mặt - chuyên hoạt động ở khu vực biển đảo, cùng với Tứ trấn giang hồ tạo nên thế cân bằng của chốn võ lâm. Nhưng không rõ vì lí do gì mà trong vài năm gần đây, các phái nhỏ này đột nhiên hợp nhất thành một đại phái mang tên Huyết Hải xây dựng bang hội tại đảo Hạ Hùng. Hơn nữa nghe đâu bang chủ bang Huyết Hải Hứa La Nguyệt thích đàn ông, hiện đang theo đuổi giáo chủ Hồng Y giáo Hoàng Trấn Thiên. Quả là thói đời ngày sau. Aizzz...!
E hèm, quay trở lại vấn đề, lại nói bang Huyết Hải vốn đang an phận sống trên đảo Hạ Hùng, đào giếng tìm nước ngọt, ngày ngày ăn đồ biển, thi thoảng giong buồm ra khơi "thu thập" chút của cải, không rõ tại sao nay lại di dời địa bàn đến kinh thành. Mỗi tháng một lần đều đi đòi tiền bảo kê của các thương nhân tại Long Trang, cũng đồng nghĩa mỗi tháng một lần tại đây đều xảy ra một trận hỗn chiến.
Tại sao lại như vậy? Nguyên nhân chính là do giáo chủ Hồng Y giáo đã ra mặt, hạ lệnh cho các môn đồ phải bảo hộ các thương nhân ở Long Trang, đặc biệt là ba thương hội Nam Hải, Bảo Kim và Tàng Ngân cùng năm tiền trang lớn nhất kinh thành. Vậy là lại có thêm một bằng chứng cho mối tình đơn phương của Hứa bang chủ, quần chúng nhân dân lại truyền tai nhau giả thuyết rằng bang chủ bang* Huyết Hải đuổi theo Hoàng giáo chủ tới kinh thành để có thể gặp mặt nhau hàng ngày. Điều này khiến Hoàng Trấn Thiên tức đến thổ huyết.
Ấy chết, ta lại nói đi đâu thế này? Lại lan man rồi.
Tóm lại, hiện nay tại Long Trang tình hình rất hỗn loạn, giới trộm cướp cũng hoành hành ngang ngược hơn. Nhưng tại sao nạn nhân lại không đi báo quan phủ? câu trả lời chính là họ cho rằng lũ cướp là người của bang Huyết Hải.Cho nên các bộ khoái đành phải cay cay đắng đắng thay nhau canh gác ngày đêm tại đây nhằm tiêu trừ hắc đạo, bận rộn vô cùng. Lý Miêu nàng lại càng bận rộn hơn nữa, chậc chậc, ai bảo nàng là thuộc hạ của người ta chứ!
Trút bỏ bộ y phục nữ tì, thay vào đó là bộ đồ gọn gàng của nam nhi, mái tóc đen buộc cao, Lý Miêu hoà lẫn vào dòng người qua lại. Dạo gần đây, hành động của lũ trộm cướp ngày một táo bạo với vô số tiểu sảo tinh vi, nàng phải tóm gọn cho bằng hết, nếu không đừng mong nhận được đồng nào từ vị lãnh đạo mà cả thành Dương Long xưng tụng là trong như nước, sáng như gương - Ngự tiền hộ vệ Trịnh Y Kiệt.
Long Trang ban ngày đã rất tấp nập, về đêm, chốn này lên đèn sáng rực một vùng, người người qua lại chật như nêm cối. Lý Miêu điều hoà khí tức, giữ cho tâm hồn yên tĩnh như nước hồ thu, hai tai chú ý nghe ngóng, đôi mắt ngưng thần quan sát xung quanh nhằm tìm ra bọn trộm cướp, nhưng đột nhiên có một dải âm thanh rầm rì vang lên bên tai Lý Miêu khiến nàng không thể không để tâm.
- A, Hoàng tiểu huynh đệ, cuối cùng thì cậu đã đến! - Chất giọng hào sảng này đích thị là của ông chủ thương hội Ninh Ba, Trương Vĩnh Thọ. Do sở hữu một khuôn mặt khá phúc hậu, tính hình lại khoan hoà nên mọi người đều gọi ông ta là lão Thọ.
Thương hội Ninh Ba mới được thành lập cách đây hai tháng, nhằm mục đích liên kết các thương nhân thuộc trấn Ninh Ba lại với nhau, hợp tác cùng phát triển. Chiếu theo lí mà nói, những thương hội mới thường phải mời những người có máu mặt như chủ các thương hội lớn hay quan lại trong triều đến, mở tiệc ra mắt tuyên bố rằng một tân thương hội vừa được ra đời, sau đó nói đôi lời có cánh, bỏ chút của cải tạo quan hệ nhằm tránh kết thù trong công cuộc làm ăn. Nhưng thương hội Ninh Ba từ khi ra đời đến nay vẫn chưa tiến hành ra mắt, cũng không sợ mình trở thành mục tiêu tấn công là vì sao? Hơn nữa "Hoàng tiểu huynh đệ" này là ai? Lý Miêu nàng chưa từng nghe qua.
Thoáng chau mày vẻ khó hiểu, Lý Miêu lần theo dấu âm thanh mà tìm tới chỗ lão Thọ. Chỉ thấy trước mắt nàng hiện ra một toà nhà khá lớn, toàn bộ lợp ngói lưu li, cổng chính đỏ tươi, trên tấm biển có ghi hai chữ "Trương gia". Lại thấy phía trước cửa có ba người đang đứng, một người tầm bốn mươi tuổi mặc áo gấm đen, bụng to như trống, trên khuôn mặt phúc hậu nở nụ cười tươi như đoá cúc Ba Tư; người đứng sau ông ta vận một bộ y phục tím, trạc ba mươi tuổi, tay cầm thanh kiếm vỏ đỏ thẫm như máu; người còn lại là một thiếu niên còn rất trẻ, nom chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mình vận áo đen, áo trong màu trắng, dáng người gầy nhỏ, mặt tròn mày rậm, mắt nhỏ toả ánh sáng xanh.
Đến gần thêm một chút, toàn bộ câu chuyện của họ đã lọt vào tai Lý Miêu.
- Aiza, ông chủ Trương, không rõ lần này ông mời tại hạ đến là có chuyện gì? - Thiếu niên mắt nhỏ cười hỏi.
Trương Vĩnh Thọ cười híp mắt:
- Chúng ta vào trong rồi nói.
Thiếu niên mắt nhỏ xua xua tay:
- Không cần đâu, chúng ta nói ở đây cũng được. Ngài mau nói đi.
- Hoàng tiểu huynh đệ, tôi mời cậu đến đây tất nhiên là có chuyện cần cậu giúp rồi.
- Chuyện cần tôi giúp? - Cậu thiếu niên kia nheo mắt.
Trương Vĩnh Thọ xoa xoa cằm rồi khuôn mặt biến đổi ra chiều ủy khuất:
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu cũng biết đó, thương hội Ninh Ba thành lập chưa lâu, hội viên chỉ là những tiểu thương, vì không có nhiều tiền nên không tạo được quan hệ, do đó tình hình làm ăn trong hội cũng không có khởi sắc. Tôi lại nghe nói cậu đang nắm trong tay bí quyết chế tạo một loại đan dược có tác dụng dưỡng nhan rất có tiềm năng, tôi muốn bỏ vốn ra mua bí quyết này, cậu thấy thế nào?
Thiếu niên kia nheo mắt nhìn Trương Vĩnh Thọ, khoé môi khẽ nhếch:
- Ông chủ Trương, ngài không biết đó thôi, những thương hội khác cũng đang thương lượng với tôi về chuyện này, giá cả cũng rất được.
- Hoàng tiểu huynh đệ, cậu ra giá đi.
- Tôi không ra giá. - Thiếu niên mắt nhỏ lắc đầu.
- Vậy...
- Nói thực với ngài, tôi sẽ không bán đơn thuốc này. Nhưng vì hiểu hoàn cảnh của ngài hiện tại tôi có một cách khác.
- Cách khác? - Trương Vĩnh Thọ ngạc nhiên.
Chỉ thấy thiếu niên mắt nhỏ kia dựng thẳng ngón trỏ lên, khẽ cười:
- Tôi sẽ giao cho ngài một tập tranh chữ.
- Tranh chữ? - Hai mắt của Trương Vĩnh Thọ trợn tròn, dán sát vào lông mày - Hoàng tiểu huynh đệ, cậu đang đùa sao?
- Ngài nghĩ Hoàng Trấn Thiên tôi biết đùa sao? - Cậu thiếu niên nhướng mày.
Chạm phải giọng nói này Lý Miêu bỗng thấy sống lưng lạnh toát, hít thở liên hồi cho đến khi trong lòng thôi run rẩy mới dám quan sát tiếp.
Trương Vĩnh Thọ vừa thấy biểu tình của Trấn Thiên liền rùng mình một cái, ú ớ cả nửa ngày trời mới nói được một câu:
- Đâu, đâu có. Cậu xem, tôi lại lẩm cẩm rồi.
Trấn Thiên liếc Trương Vĩnh Thọ, tặc lưỡi nói:
- Ông chủ Trương, tôi hiểu ông đang lo sợ điều gì. Hiện trong thành có rất nhiều nơi bán tranh chữ, nhưng loại tranh chữ mà tôi muốn ông bán không phải loại bình thường.
- Tôi xin nghe cao kiến của cậu. - Trương Vĩnh Thọ lập tức cười híp mí, vuốt mông ngựa. Ông ta thừa biết làm ăn với Hoàng Trấn Thiên thì không thiệt bao giờ.
Trấn Thiên hắng giọng, ưỡn ngực cao giọng nói:
- Tập tranh chữ tôi sắp giao cho ông không phải loại tranh chữ bày bán nhan nhản khắp nơi kia mà là tranh chữ mang bút tích của Trương công tử Trương Lục Nghị, con trai độc nhất của Thượng thư bộ Hình Trương Quốc Lâm, là cháu của Chúa phi. Đồng thời cũng là chàng trai anh tuấn vô song, văn võ song toàn, ôn hoà nho nhã, là người mà các vị cô nương, đại thẩm, lão bá tánh từ nam đến nữ, từ già tới trẻ đều ngưỡng mộ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở!
Lời vừa nói ra, Trương Vĩnh Thọ, Lý Miêu cùng người hộ vệ áo tím đều sững sờ. Khoé mắt Lý Miêu giật giật: Không cần khoa trương như vậy chứ! Ta không tin trên đời này có người như vậy đâu, nếu nói anh tuấn vô song thì phải kể đến Trịnh đại nhân nhà mình. Trương Vĩnh Thọ lăn lộn trên thương trường đã lâu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Nhưng sự thật hoàn toàn khác với những gì Lý Miêu nghĩ, Trương Vĩnh Thọ sau khi hoàn hồn đã cười lớn rồi đồng ý:
- Hoàng tiểu huynh đệ, Trương Vĩnh Thọ ta nhận mối làm ăn này.
- Được! Ông chủ Trương quả là nhìn xa trông rộng. - Trấn Thiên hào sảng nói.
Hả?? - Lý Miêu há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ: Có nhầm không vậy?
Lại thấy Trấn Thiên tiếp lời:
- Vậy ngày mai tôi mang hàng đến cho ngài, chúng ta chia năm mươi năm mươi, được chứ?
- Hoàn toàn được! Haha! - Lão Thọ cười tít mắt.
Trấn Thiên nghe vậy cũng cười, ôm quyền nói:
- Vậy tại hạ cáo từ!
Dứt lời, thân hình Trấn Thiên loé lên, trong chốc lát đã đi xa. Giọng nói cơ hồ thoảng lại:
- Hahaha! Thương hội Nam Hải bán thắt lưng, thương hội Tàng Ngân bán Ngọc Cơ Cao, thương hội Bảo Kim phân phối trâm cài tóc, nay thương hội Ninh Ba bán tranh chữ. Phải đến tiền trang thông báo chuẩn bị chỗ gửi tiền thôi!
- Hoàng tiểu huynh đệ đi thong thả! - Trương Vĩnh Thọ gọi với theo.
Lý Miêu kinh dị nhìn bóng Trấn Thiên, khinh công của hắn quả nhiên trác tuyệt. Nhưng nàng không nén nổi tò mò, dựa theo thái độ của Trương Vĩnh Thọ thì có vẻ cậu ta là người rất có máu mặt tại kinh thành, hiềm nỗi Lý Miêu nàng chủ yếu chỉ hoạt động tại hoàng cung và phủ nha Dương Lâm cho nên chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Lý Miêu bèn tiến tới chỗ Trương Vĩnh Thọ, lên tiếng gọi:
- Ông chủ Trương.
Trương Vĩnh Thọ nghe thấy có người gọi liền ngoảnh lại, chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một thiếu niên mặt mày khá thanh tú, sau lưng đeo theo một thanh kiếm nhỏ, có vẻ là nhân sĩ võ lâm.
- Cậu là...
Lý Miêu đáp:
- Tại hạ tên Lý Miêu.
- Ồ, hoá ra là Lý huynh đệ. - Lão Thọ lại tít mắt cười vẻ như lâu ngày gặp lại bạn thân, nhưng thực chất chỉ là thói quen của giới thương nhân mà thôi.
Chân mày của Lý Miêu thoáng co giật: Này, hình như ta và ông chưa từng gặp nhau thì phải à nha!
- Khụ... - Lý Miêu ho hắng một lúc rồi nói - Ta có chuyện muốn hỏi.
- Cậu muốn hỏi chuyện gì? - Lão Thọ lấy lại vẻ mặt bình thường, ngạc nhiên hỏi.
Lý Miêu hất đầu về hướng Trấn Thiên vừa rời đi:
- Người vừa rồi nói chuyện với ông là ai vậy?
Trương Vĩnh Thọ cùng người hộ vệ áo tím đột nhiên tròn mắt nhìn Lý Miêu như gặp người trên trời rơi xuống, đồng thanh thốt lên:
- Cậu chưa từng gặp Hoàng tiểu huynh đệ sao????
Lý Miêu nhíu mày, gật đầu:
- Đúng là chưa từng gặp qua, nhưng như vậy thì có vấn đề gì sao?
- Ai da. - Trương Vĩnh Thọ khẽ than một tiếng - Cậu là người mới đến đúng không?
- Sao ông chủ Trương lại nói như vậy? - Lý Miêu khẽ cười - Nếu là người mới đến thì làm sao ta có thể biết tên ông chứ.
- Nhưng cậu không biết Hoàng tiểu huynh đệ thì có vẻ rất lạ. - Trương Vĩnh Thọ xoa cằm.
- Phải nói là kỳ quái! - Hộ vệ áo tím bổ sung.
Mà nét cười xen lẫn nghi hoặc trên khuôn mặt của Lý Miêu ngày một rõ:
- Điều này phải giải thích thế nào?
Trương Vĩnh Thọ vừa nghe thấy câu hỏi của Lý Miêu lập tức khua bàn tay trái trước mặt, khí thế nói:
- Hoàng tiểu huynh đệ chính là Hoàng Trấn Thiên, là Nho sinh ưu tú của Thái Học viện, là giáo chủ Hồng Y đồng thời cũng là một nhân vật rất có tiếng nói trong giới làm ăn buôn bán, thương hội nào cũng hy vọng được cậu ấy chiếu cố.
- Hả??? - Lý Miêu há hốc mồm, thực sự choáng váng. - Ông, ông chủ Trương, không thể nào! Ta thấy cậu ta mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, râu tóc còn chưa mọc đủ, không thể nào có bản lĩnh đó.
- Thế mới gọi là "anh hùng xuất thiếu niên". - Trương Vĩnh Thọ tâm đắc nói, đoạn, ngoảnh sang người nhìn người hộ vệ áo tím. - Ám Dạ, ngươi nói có đúng không?
- Đúng, đúng, lão gia nói rất đúng. - Ám Dạ gật gù - Lần này thương hội Ninh Ba được cứu rồi.
Nói rồi, dường như quên mất Lý Miêu, hai người một chủ một tớ mang tâm tình rất tốt sải bước vào nhà. Lý Miêu cũng không lấy làm khó chịu, nàng chăm chú nhìn về hướng của Thái Học Viện, khoé môi khẽ cong lên:
- Hoàng Trấn Thiên à? Rất thú vị! Mình phải về báo cho Trịnh đại nhân một tiếng. Xem chừng có thể sử dụng được người này. Hoàng Trấn Thiên...
Giày tú hoa án
Hồi I: Giày thêu hoa xuất hiện.
Đêm đến, Tử Cấm Thành trở nên yên tĩnh lạ thường, trăng tròn trên cao tụ máu nhuốm xuống đình đài lầu các. Thảng hoặc có tiếng bước chân của đám Cẩm Y vệ đều đều vang lên khiến người ta có cảm giác như Ma Vương đang điểm quân.
Từ Ngự thư phòng, ánh nến hắt ra sáng rực một vùng in rõ một bóng người đang trầm tư suy nghĩ. Cách đó không xa, tại một căn phòng khác, nữ quan giám trà đang đốc thúc các cung nữ canh nước, pha trà.
Trà trong cung thường được tiến cống từ vùng Dương Châu phía bắc Đại Nam, nơi đây thổ nhưỡng thích hợp, khí hậu ôn hoà nên trồng ra được loại trà thượng phẩm. Nghe đồn năm xưa chính Chúa phi Trương Thụy Quân đi khảo sát vùng Dương Châu, phát hiện ra tác dụng an thần của loại trà này nên đã hạ lệnh cho Tri phủ Dương Châu mỗi tháng một lần phải cho người mang trà vào cung tiến cống. Từ đó trở đi trà Dương Châu trở nên nổi tiếng, cuộc sống của dân trồng trà cũng trở nên sung túc, bọn họ hết lòng kính ngưỡng Chúa phi. Sau này sử quan Vũ Hiên ghi lại cuộc đời của bà có đánh giá như sau: "Trong lòng sợ dân nên cố lấy lòng dân, đi khảo sát Dương Châu lại lệnh cho dân Dương Châu tiến trà vào cung cũng vì lí do đó."
Càng về khuya không khí lại càng trở nên se lạnh, sau khi pha trà, nữ quan giám trà nhanh chóng dâng đến chỗ Hoàng thượng. Từ phòng trà đến Ngự thư phòng cần phải đi qua hoa viên, nơi về đêm không có một ánh đèn. Nương vào ánh trăng đỏ lòm, nữ quan bước từng bước dứt khoát, không hiểu sao hôm nay nàng ta cảm thấy vô cùng bất an, sau lưng rờn rợn.
Vài tán thông khẽ đung đưa, in bóng lên nền đất tựa hình dáng của ma qủy, hòn giả sơn đứng sừng sững câm lặng nhìn người đang lướt qua.
"Vù..." - Tiếng gió hốt nhiên rít lên bên tai nữ quan giám trà, theo sau là tiếng y phục loạt xoạt. Dưới ánh trăng, hiện rõ mồn một một bóng đỏ lướt qua.
- Ai!? - Nữ quan giám trà cả kinh quát.
- Hì hì... - Tiếng cười u tịch tựa như vọng về từ âm ti địa phủ vang lên sau lưng nữ quan.
Nữ quan giám trà kinh hoảng quay lại - không có ai.
Gió đêm lạnh buốt thổi tới, ánh trăng trên cao sũng máu, đỏ hơn bao giờ hết.
- Hì hì... - Tiếng cười đó lại vang lên nhưng tuyệt nhiên không thấy ai khác xuất hiện.
Nữ quan giám trà hoảng loạn nhìn quanh quất, tiếng cười đó cứ vang sát bên tai, như hư như thực. Đột nhiên nàng ta cảm thấy bụng mình trống rỗng, nhìn xuống thì thấy từ đó có một bàn tay xuyên qua, những ngón tay với móng tay dài ngoằng động đậy làm chảy ra một thứ dịch thể long lỏng dinh dính lại tanh nồng...
Hít lấy một ngụm khí lạnh, khay trà trên tay rơi xuống đất đánh "choang", hai mắt của nữ quan giám trà trợn trắng, hơi thở gấp gáp phảng phất sự kinh hoàng tột độ.
- Ahahahha.. - Tiếng cười ma qủy vang vọng khắp chốn, bàn tay xuyên qua bụng nữ quan rút nhanh khiến máu tuôn xối xả.
Cái xác nữ đổ ập xuống như một xúc gỗ khô, đè lên đám mảnh sứ vỡ. Một bóng đen lướt qua, mái tóc đen dài xoã tung bay lất phất trong gió. Ánh trăng lạnh lẽo soi tỏ, chiếu lên một ma nữ thân vận hỷ phục ngày cưới.
______
Đậy mảnh vải trắng lên thi thể của nữ quan giám trà, Lý Miêu phủi phủi hai tay, chống tay vào đùi, đứng dậy.
- Thế nào rồi? - Ngự tiền hộ vệ Trịnh Y Kiệt đứng bên cạnh hỏi.
Lý Miêu vuốt lại tay áo, khẽ lắc đầu:
- Ngoài vết thương ở bụng ra thì không hề xuất hiện dấu vết của sự xô xát.
- Là tử thương. - Trịnh Y Kiệt lẩm bẩm.
Lý Miêu khẽ gật:
- Đúng, nhưng có điều gì đó rất kỳ quái.
- Kỳ quái? - Trịnh Y Kiệt chau mày.
Lý Miêu nhìn thi thể, khẽ thở dài:
- Vết thương trên bụng nàng ta là do bị một bàn tay xuyên qua, nó bóp nát nội tạng, dấu vết để lại rất rõ.
- Tay? - Trịnh Y Kiệt chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
- Là tay... - Chân mày của Lý Miêu dần nhíu lại. - Có vẻ là của kẻ có võ công không tầm thường.
Đoạn, Lý Miêu ngoảnh sang hỏi tiểu cung nữ phụng trà đang đứng khóc nức nở bên cạnh xác chết:
- Đêm qua khi Hạ Tâm Nhi rời khỏi phòng trà có điều gì bất thường xảy ra không?
Tiểu cung nữ kia đang sụt sịt, nghe thấy có người hỏi liền ngẩng lên, đưa tay áo lau hai hốc mắt ầng ậc nước, đáp:
- Thưa, không hề có điều gì bất thường xảy ra. Cũng như mọi tối, Tâm Nhi tỷ đến phòng trà, đích thân pha trà rồi mang đến Ngự thư phòng, lại nói khi đi còn rất khoẻ mạnh, ai ngờ chỉ sau vài khắc...
Vừa nói đến đây, tiểu cung nữ lại khẽ nấc, dường như muốn khóc.
- Có nghĩa là trước đây, Hạ Tâm Nhi cũng thường xuyên dâng trà cho bệ hạ vào nửa đêm? - Trịnh Y Kiệt nhướng mày hỏi, thầm nghĩ: Phụng trà thì chỉ cần cho cung nữ làm là được, đường đường là một nữ quan giám trà đâu nhất thiết cần phải đụng tay.
- Đúng vậy thưa đại nhân. - Tiểu cung nữ trả lời.
Trịnh Y Kiệt nhíu mày nhìn Lý Miêu, lại thấy nàng liếc sang Hà công công Hà Bình Di đang nhìn chằm chằm xác chết, khuôn mặt rúm ró lại.
- Cô ta nói có đúng không? - Lý Miêu nhàn nhạt hỏi Hà công công.
Hà Bình Di nghe gọi thì toàn thân giật bắn, liền gật đầu như bổ củi, vội giải thích:
- Quả thực là vậy. Do bệ hạ hay thức khuya phê duyệt tấu chương, lại thường bị cảm nên mỗi đêm Hạ nữ quan thường đích thân dâng trà gừng tới cho người.
- Sao nàng ta không cho cung nữ làm? - Trịnh Y Kiệt khẽ nhếch môi.
Hà Bình Di ở trong cung đã lâu, hẳn nhiên hiểu rõ ý của Trịnh Y Kiệt, hắn nói:
- Kỳ thực, Hạ nữ quan vào cung từ khi mới mười lăm tuổi, được sắp xếp làm cung nữ phụng trà cạnh bệ hạ. Do nàng ta thông minh, biết an phận và ngoan ngoãn nên bệ hạ sớm đã coi nàng như con gái. Tính đến nay cũng đã hơn mười năm, Hạ nữ quan vẫn ngày ngày quan tâm chăm sóc hoàng thượng với tấm lòng của một đứa con gái dành cho cha mình. Haizzz... Dòng đời biến ảo khôn lường... Khi bệ hạ biết tin dữ cũng rất đau lòng nên đã ngã bệnh, không thể lên triều...
Trịnh Y Kiệt và Lý Miêu nhất thời trầm mặc. Lát sau, Lý Miêu bước lên vài bước quan sát kĩ càng con đường từ phòng trà tới Ngự thư phòng rồi tỉ mỉ đánh giá hoa viên một lượt. Nếu nói tới điểm đáng nghi thì tuyệt nhiên không có.
Kỳ quái nhất chính là vết thương trên thi thể Hạ Tâm Nhi, vết thương đó dường như không phải do con người gây nên, nhưng chắc chắn cũng không phải do yêu ma qủy quái mà thành. Lý Miêu nàng không tin trên đời này có ma quỷ, chỉ có lòng người mới là đáng sợ nhất.
Đương lúc đó, Trịnh Y Kiệt phẩy tay ra hiệu cho đám bổ khoái mang thi thể của Hạ Tâm Nhi đến phòng xác, chuẩn bị cho người liệm thi giám định. Cáng khiêng được nâng lên, nặng tựa đá tảng. Đoàn người lướt qua Lý Miêu cùng Trịnh Y Kiệt, chợt một trận gió thổi qua làm bay một mảnh vải phủ đôi chân của Hạ Tâm Nhi.
- Khoan đã! - Trịnh Y Kiệt khoát tay, ra lệnh.
Đoàn người khiêng cáng dừng lại, Trịnh Y Kiệt tiến đến phía đằng chân của tử thi, chỉ thấy trên đôi chân của Hạ Tâm Nhi có mang một đôi giày màu đỏ thêu hoạ tiết hoa mẫu đơn cách điệu.
Lý Miêu cũng bước lại gần, nàng chăm chú nhìn đôi giày đỏ, trong lòng cả kinh:
- Đại nhân!
- Đây không phải là giày mà các nữ quan thường mang, là giày cưới. - Trịnh Y Kiệt thở hắt ra, giọng nói pha lẫn sự hỗn độn, phức tạp không thể cắt nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.