Chương 23: Ăn chực (hai)
Quả Vô
22/01/2015
Chân mày Loan Loan khẽ cong, bưng một bát thức ăn ở trên bàn lên nói với cha Nguyên Bảo: “Dương đại ca, đây là măng chúng ta nấu hôm nay, có muốn nếm thử không? Ta đã luộc qua một nước, không còn đắng lắm đâu, mùi vị rất không tệ.”
Cha Nguyên Bảo liền ngẩn ra.
Măng này nấu ra có thể thơm như vậy sao? Nhưng ngoài miệng nói: “Không cần, người trong nhà không quen ăn đắng…” Dừng một chút lại nói: “Cám ơn.”
Bất kể bị cự tuyệt vì nguyên nhân gì, mình đã bày tỏ ý tốt, Loan Loan cười thả bát lại trên bàn. Cha Nguyên Bảo đứng phía ngoài nói chuyện với Bách Thủ, Loan Loan đi tới, lại nói: “Xế chiều chúng ta muốn lên núi đào măng, không biết Dương đại ca và Dương đại tẩu có muốn đi hay không, măng này có thể bán được giá cao.”
“Đúng, hôm qua ta đã bán rồi.” Bách Thủ lập tức ở bên cạnh đế thêm.
Trên mặt cha Nguyên Bảo hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường, suy nghĩ một chút nói: “Cám ơn nhiều, các ngươi đi đi, xế chiều trong nhà còn chút chuyện phải làm.”
Măng ở đó đào về liền thành bạc trắng, nhưng Loan Loan nghĩ đồ hoang dã ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chẳng bằng tự mình nói ra trước, có lẽ còn có thể giành được chút ấn tượng tốt từ người khác. Mặc dù cha Nguyên Bảo cự tuyệt, nhưng ít nhất hắn đã đứng bên ngoài viện nói chuyện với hai người được một lúc lâu rồi, không phải sao?
Loan Loan trở lại phòng bếp. Chờ cha Nguyên Bảo đi, Bách Thủ đem đồ cất kỹ. Loan Loan lấy nước rửa tay sạch sẽ.
Đối với lời Loan Loan nói, cha Nguyên Bảo vẫn hơi do dự. Ai không muốn kiếm bạc chứ, chỉ là không biết măng này có phải sẽ thật sự bán được giá cao không? Thêm nữa, gia cảnh nhà Bách Thủ mình cũng hiểu. Sâu trong nội tâm, không như những người khác trong thôn, hắn cảm thấy Bách Thủ là một người tài giỏi. Mà tiếp xúc với Loan Loan mấy lần cũng phá vỡ ấn tượng lúc đầu. Hiện tìm được phương pháp kiếm bạc còn chủ động nói cho nhà hắn biết. Tổng kết lại mà nói, hai người này không tệ lắm, nhưng lời đồn một hai chục năm trong thôn… mang theo tâm tình phức tạp, cha Nguyên Bảo xuống núi.
Hắn vừa mới đi tới chân núi thì gặp Lai Sinh hấp tấp chạy lên. Hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, cha Nguyên Bảo đưa một tay bắt hắn lại, giáo huấn: “Lai Sinh, đi đường phải nhìn chứ…” Nhìn thấy trên tay hắn có bát đũa, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ăn cơm.” Lai Sinh tránh thoát khỏi tay hắn.
Sao những người này phiền quá vậy, lúc có đồ ăn ngon, cả đám đều đến tìm hắn phá rối là sao?! Không thèm quan tâm đến cha Nguyên Bảo ở phía sau ồn ào hỏi han, Lai Sinh chạy hai ba bước đã không còn thân ảnh.
Cha Nguyên Bảo ngờ ngợ nhìn chỗ Lai Sinh biến mất, lắc đầu. Lai Sinh này suốt ngày điên điên khùng khùng. Sau đó cha Nguyên Bảo ngớ ra, tên tiểu tử này cầm bát ăn cơm, phía trên kia ngoại trừ nhà Bách Thủ thì không còn nhà nào khác, lập tức cha Nguyên Bảo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn đôi mắt.
Loan Loan dọn thức ăn xong, bảo Lai Sinh đến bên cạnh bàn ngồi, hắn không chịu. Sau, nàng không thể làm gì khác hơn, cầm bát xới cơm vào cho hắn, lại lấy bát gắp thức ăn, đặt ở tảng đá ngoài sân. Lúc này nàng mới trở lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm.
Vốn Bách Thủ đang rất vui vẻ, nhưng có người luôn quấn vợ hắn, tâm tình rầu rĩ không vui. Lát sau Loan Loan không ngừng gắp thức ăn cho hắn, tâm tình Bách Thủ mới dần bay bổng lên.
Lai Sinh bưng bát ngồi chồm hổm trên tảng đá ăn cơm, mặt mày tươi rói. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cả tóp mỡ này nữa, sao ngươi có thể thơm như vậy a? Ăn liền hai bát cơm, đồng dạng, món ăn cũng gấp đôi. Mặt Bách Thủ xám như tro, mắt thấy chỉ còn nửa bát thức ăn, giờ lại phải chia một nửa cho Lai Sinh, hắn chỉ có thể hung hăng trừng Lai Sinh một cái.
Vợ ta làm đồ ăn, ta còn chưa được ăn hai phần đây này!
Lai Sinh cười hì hì nhận lấy bát ăn, gió cuốn mây tan một phen không còn chút dư thừa nào, hài lòng vuốt vuốt cái bụng tròn vo, sau đó cầm bát nghênh ngang xuống núi.
Loan Loan ở phía sau nhìn, cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu.
Xế chiều, hai người đeo gùi lên núi, Loan Loan đào măng, Bách Thủ săn thú, đào xong măng, lại hái được một chút quả ớt. Về đến nhà, Loan Loan mang ớt ra phơi. Hai người bận bịu một lúc, Lai Sinh lại tới nữa.
Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đã đến giờ ăn cơm. Nhìn lại thấy Lai Sinh cầm bát đũa, tên này quả thật như đồng hồ báo thức sống, đúng lúc đúng giờ mà!
Nhưng việc trên tay còn chưa làm xong, cho nên liền để Lai Sinh chơi một lát, đợi xong việc rồi sẽ chiên cá. Lai Sinh cũng không đi, tò mò ngồi chồm hổm bên ngoài vườn rau nhìn hai người bận rộn, còn cầm quả ớt lên không ngừng soi qua soi lại.
Chờ vườn rau được dọn dẹp sạch sẽ, Loan Loan trở lại phòng bếp rửa tay, lấy chậu múc nước sạch vào, lúc này mới bắt đầu rửa cá, xoay người lại phát hiện Lai Sinh đi theo mình vào phòng bếp.
Hắn đứng ở phía sau tò mò nhìn Loan Loan giết cá.
Loan Loan bỏ nội tạng cá ra ngoài, lại cạo sạch vảy, sau đó rửa qua với nước, chỉ vào chậu nước nói với Lai Sinh đứng ở sau: “Mang nước này đi đổ.” Sợ hắn không hiểu, lại lần nữa cường điệu: “Đổ ra ngoài, hiểu không?”
Lai Sinh ngớ người, lập tức gật đầu, thuần thục bưng chậu ra khỏi phòng bếp, không quá hai giây, Loan Loan đã nghe tiếng Bách Thủ quát to ngoài sân: “A, ngươi làm gì vậy hả?”
Vừa ra khỏi phòng bếp nhìn, khóe miệng Loan Loan không khỏi giật giật.
Lai Sinh bưng chậu đứng bên cạnh vườn rau của nàng đang nơm nớp lo sợ nhìn mặt Bách Thủ đen thui.
May Bách Thủ ở ngoài sân, nếu không những cây non của nàng đã bị chậu nước giội cho chết rồi! Nhưng người ta là nhân sĩ đặc thù, cho nên không thể trách hắn toàn bộ. Loan Loan chỉ có thể trách mình nói không rõ ràng.
“Những cây này mới trồng, ngươi giội một chậu lớn như vậy thì chúng sẽ chết, ừm, đi sang bên kia kìa.” Loan Loan chỉ vào hàng rào nơi có một loạt hoa cỏ dại đang sinh trưởng cực kì tươi tốt nói.
Lai Sinh ngó Bách Thủ, cẩn thận đổ nước vào chỗ hàng rào, sau đó lui về phía sau Loan Loan, cảnh giác nhìn nhìn Bách Thủ.
Loan Loan hết nói nổi.
Trở lại phòng bếp bắt đầu chiên cá.
Nàng không nghĩ tới Lai Sinh cũng biết nội trợ, nhóm lửa lưu loát. Lai Sinh ngồi chồm hổm nhóm lửa bên bếp lò, bảo hắn thêm củi hắn sẽ thêm củi, bảo hắn chỉnh lửa nhỏ, hắn sẽ chỉnh lửa nhỏ, khống chế độ lửa rất chính xác.
“Ở nhà ngươi thường làm việc sao?” Loan Loan cười hỏi.
Lai Sinh liếc nàng, sau đó rất chân thành gật đầu, cầm nhánh cây ném vào bếp, một thân trường sam xám trắng quét tới quét lui trên mặt đất, trên người đã có vài vết bẩn, màu sắc đã sậm hơn khi ở bờ sông, chẳng lẽ ngày đó ở bờ sông làm ướt quần áo hắn cũng không thay?
Liền hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều mặc bộ quần áo này?”
Lai Sinh gật đầu.
“Đồ bẩn rồi, tại sao không thay đi?”
“Ta là người trí thức.” Lai Sinh mô phỏng bộ dáng đáp: “Ngươi không thấy người trong thành đều mặc trường bào sao?”
“Mặc trường bào thì là người trí thức?” Loan Loan nói.
“Đúng vậy. Ta còn biết ngâm thơ đấy!” Lai Sinh rất đắc ý nói.
Khóe miệng Loan Loan mở to, trong đầu nhớ tới một giọng đọc: nghĩ về nàng, nhớ đến nàng!
Chiên cá xong rồi, Loan Loan đưa toàn bộ cá cho Lai Sinh, nhưng hắn không lấy, chỉ cầm một con, để hai con còn lại vào trong bát, sau đó nghênh ngang xuống núi.
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, mặt Bách Thủ lại đen như than, tiểu tử thúi này lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi vợ hắn tựa như bóng ma, vô luận hắn đuổi thế nào cũng không đi.
Loan Loan liền nói: “Lai Sinh thật đáng thương. Không phải chàng cũng nói hắn chỉ có một mình ông nội sao? Một lão nhân gia vừa phải chăm lo chuyện gia đình, vừa phải làm ruộng kiếm sống, còn chăm sóc Lai Sinh. Chúng ta có ăn chia cho hắn một chút cũng không sao cả. Nhìn hắn điên điên thế kia, nhưng rất dễ sai bảo. Bất kể những người khác nghĩ thế nào, ít nhất ta cảm thấy bản tính hắn không xấu, chúng ta không thể học theo những người đó…”
Bách Thủ nghe vậy thì tràn đầy cảm xúc, hắn cũng là người không được người khác tiếp nhận. Sắc mặt từ từ hòa hoãn xuống. Hồi lâu, mới lớn tiếng nói: “Tên đó tới nhà chúng ta ăn cơm thì có thể, nhưng không cho đi theo vợ ta.”
Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn Lai Sinh phồng má tức giận, phì cười!
Cha Nguyên Bảo liền ngẩn ra.
Măng này nấu ra có thể thơm như vậy sao? Nhưng ngoài miệng nói: “Không cần, người trong nhà không quen ăn đắng…” Dừng một chút lại nói: “Cám ơn.”
Bất kể bị cự tuyệt vì nguyên nhân gì, mình đã bày tỏ ý tốt, Loan Loan cười thả bát lại trên bàn. Cha Nguyên Bảo đứng phía ngoài nói chuyện với Bách Thủ, Loan Loan đi tới, lại nói: “Xế chiều chúng ta muốn lên núi đào măng, không biết Dương đại ca và Dương đại tẩu có muốn đi hay không, măng này có thể bán được giá cao.”
“Đúng, hôm qua ta đã bán rồi.” Bách Thủ lập tức ở bên cạnh đế thêm.
Trên mặt cha Nguyên Bảo hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường, suy nghĩ một chút nói: “Cám ơn nhiều, các ngươi đi đi, xế chiều trong nhà còn chút chuyện phải làm.”
Măng ở đó đào về liền thành bạc trắng, nhưng Loan Loan nghĩ đồ hoang dã ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chẳng bằng tự mình nói ra trước, có lẽ còn có thể giành được chút ấn tượng tốt từ người khác. Mặc dù cha Nguyên Bảo cự tuyệt, nhưng ít nhất hắn đã đứng bên ngoài viện nói chuyện với hai người được một lúc lâu rồi, không phải sao?
Loan Loan trở lại phòng bếp. Chờ cha Nguyên Bảo đi, Bách Thủ đem đồ cất kỹ. Loan Loan lấy nước rửa tay sạch sẽ.
Đối với lời Loan Loan nói, cha Nguyên Bảo vẫn hơi do dự. Ai không muốn kiếm bạc chứ, chỉ là không biết măng này có phải sẽ thật sự bán được giá cao không? Thêm nữa, gia cảnh nhà Bách Thủ mình cũng hiểu. Sâu trong nội tâm, không như những người khác trong thôn, hắn cảm thấy Bách Thủ là một người tài giỏi. Mà tiếp xúc với Loan Loan mấy lần cũng phá vỡ ấn tượng lúc đầu. Hiện tìm được phương pháp kiếm bạc còn chủ động nói cho nhà hắn biết. Tổng kết lại mà nói, hai người này không tệ lắm, nhưng lời đồn một hai chục năm trong thôn… mang theo tâm tình phức tạp, cha Nguyên Bảo xuống núi.
Hắn vừa mới đi tới chân núi thì gặp Lai Sinh hấp tấp chạy lên. Hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, cha Nguyên Bảo đưa một tay bắt hắn lại, giáo huấn: “Lai Sinh, đi đường phải nhìn chứ…” Nhìn thấy trên tay hắn có bát đũa, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ăn cơm.” Lai Sinh tránh thoát khỏi tay hắn.
Sao những người này phiền quá vậy, lúc có đồ ăn ngon, cả đám đều đến tìm hắn phá rối là sao?! Không thèm quan tâm đến cha Nguyên Bảo ở phía sau ồn ào hỏi han, Lai Sinh chạy hai ba bước đã không còn thân ảnh.
Cha Nguyên Bảo ngờ ngợ nhìn chỗ Lai Sinh biến mất, lắc đầu. Lai Sinh này suốt ngày điên điên khùng khùng. Sau đó cha Nguyên Bảo ngớ ra, tên tiểu tử này cầm bát ăn cơm, phía trên kia ngoại trừ nhà Bách Thủ thì không còn nhà nào khác, lập tức cha Nguyên Bảo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn đôi mắt.
Loan Loan dọn thức ăn xong, bảo Lai Sinh đến bên cạnh bàn ngồi, hắn không chịu. Sau, nàng không thể làm gì khác hơn, cầm bát xới cơm vào cho hắn, lại lấy bát gắp thức ăn, đặt ở tảng đá ngoài sân. Lúc này nàng mới trở lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm.
Vốn Bách Thủ đang rất vui vẻ, nhưng có người luôn quấn vợ hắn, tâm tình rầu rĩ không vui. Lát sau Loan Loan không ngừng gắp thức ăn cho hắn, tâm tình Bách Thủ mới dần bay bổng lên.
Lai Sinh bưng bát ngồi chồm hổm trên tảng đá ăn cơm, mặt mày tươi rói. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cả tóp mỡ này nữa, sao ngươi có thể thơm như vậy a? Ăn liền hai bát cơm, đồng dạng, món ăn cũng gấp đôi. Mặt Bách Thủ xám như tro, mắt thấy chỉ còn nửa bát thức ăn, giờ lại phải chia một nửa cho Lai Sinh, hắn chỉ có thể hung hăng trừng Lai Sinh một cái.
Vợ ta làm đồ ăn, ta còn chưa được ăn hai phần đây này!
Lai Sinh cười hì hì nhận lấy bát ăn, gió cuốn mây tan một phen không còn chút dư thừa nào, hài lòng vuốt vuốt cái bụng tròn vo, sau đó cầm bát nghênh ngang xuống núi.
Loan Loan ở phía sau nhìn, cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu.
Xế chiều, hai người đeo gùi lên núi, Loan Loan đào măng, Bách Thủ săn thú, đào xong măng, lại hái được một chút quả ớt. Về đến nhà, Loan Loan mang ớt ra phơi. Hai người bận bịu một lúc, Lai Sinh lại tới nữa.
Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đã đến giờ ăn cơm. Nhìn lại thấy Lai Sinh cầm bát đũa, tên này quả thật như đồng hồ báo thức sống, đúng lúc đúng giờ mà!
Nhưng việc trên tay còn chưa làm xong, cho nên liền để Lai Sinh chơi một lát, đợi xong việc rồi sẽ chiên cá. Lai Sinh cũng không đi, tò mò ngồi chồm hổm bên ngoài vườn rau nhìn hai người bận rộn, còn cầm quả ớt lên không ngừng soi qua soi lại.
Chờ vườn rau được dọn dẹp sạch sẽ, Loan Loan trở lại phòng bếp rửa tay, lấy chậu múc nước sạch vào, lúc này mới bắt đầu rửa cá, xoay người lại phát hiện Lai Sinh đi theo mình vào phòng bếp.
Hắn đứng ở phía sau tò mò nhìn Loan Loan giết cá.
Loan Loan bỏ nội tạng cá ra ngoài, lại cạo sạch vảy, sau đó rửa qua với nước, chỉ vào chậu nước nói với Lai Sinh đứng ở sau: “Mang nước này đi đổ.” Sợ hắn không hiểu, lại lần nữa cường điệu: “Đổ ra ngoài, hiểu không?”
Lai Sinh ngớ người, lập tức gật đầu, thuần thục bưng chậu ra khỏi phòng bếp, không quá hai giây, Loan Loan đã nghe tiếng Bách Thủ quát to ngoài sân: “A, ngươi làm gì vậy hả?”
Vừa ra khỏi phòng bếp nhìn, khóe miệng Loan Loan không khỏi giật giật.
Lai Sinh bưng chậu đứng bên cạnh vườn rau của nàng đang nơm nớp lo sợ nhìn mặt Bách Thủ đen thui.
May Bách Thủ ở ngoài sân, nếu không những cây non của nàng đã bị chậu nước giội cho chết rồi! Nhưng người ta là nhân sĩ đặc thù, cho nên không thể trách hắn toàn bộ. Loan Loan chỉ có thể trách mình nói không rõ ràng.
“Những cây này mới trồng, ngươi giội một chậu lớn như vậy thì chúng sẽ chết, ừm, đi sang bên kia kìa.” Loan Loan chỉ vào hàng rào nơi có một loạt hoa cỏ dại đang sinh trưởng cực kì tươi tốt nói.
Lai Sinh ngó Bách Thủ, cẩn thận đổ nước vào chỗ hàng rào, sau đó lui về phía sau Loan Loan, cảnh giác nhìn nhìn Bách Thủ.
Loan Loan hết nói nổi.
Trở lại phòng bếp bắt đầu chiên cá.
Nàng không nghĩ tới Lai Sinh cũng biết nội trợ, nhóm lửa lưu loát. Lai Sinh ngồi chồm hổm nhóm lửa bên bếp lò, bảo hắn thêm củi hắn sẽ thêm củi, bảo hắn chỉnh lửa nhỏ, hắn sẽ chỉnh lửa nhỏ, khống chế độ lửa rất chính xác.
“Ở nhà ngươi thường làm việc sao?” Loan Loan cười hỏi.
Lai Sinh liếc nàng, sau đó rất chân thành gật đầu, cầm nhánh cây ném vào bếp, một thân trường sam xám trắng quét tới quét lui trên mặt đất, trên người đã có vài vết bẩn, màu sắc đã sậm hơn khi ở bờ sông, chẳng lẽ ngày đó ở bờ sông làm ướt quần áo hắn cũng không thay?
Liền hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều mặc bộ quần áo này?”
Lai Sinh gật đầu.
“Đồ bẩn rồi, tại sao không thay đi?”
“Ta là người trí thức.” Lai Sinh mô phỏng bộ dáng đáp: “Ngươi không thấy người trong thành đều mặc trường bào sao?”
“Mặc trường bào thì là người trí thức?” Loan Loan nói.
“Đúng vậy. Ta còn biết ngâm thơ đấy!” Lai Sinh rất đắc ý nói.
Khóe miệng Loan Loan mở to, trong đầu nhớ tới một giọng đọc: nghĩ về nàng, nhớ đến nàng!
Chiên cá xong rồi, Loan Loan đưa toàn bộ cá cho Lai Sinh, nhưng hắn không lấy, chỉ cầm một con, để hai con còn lại vào trong bát, sau đó nghênh ngang xuống núi.
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, mặt Bách Thủ lại đen như than, tiểu tử thúi này lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi vợ hắn tựa như bóng ma, vô luận hắn đuổi thế nào cũng không đi.
Loan Loan liền nói: “Lai Sinh thật đáng thương. Không phải chàng cũng nói hắn chỉ có một mình ông nội sao? Một lão nhân gia vừa phải chăm lo chuyện gia đình, vừa phải làm ruộng kiếm sống, còn chăm sóc Lai Sinh. Chúng ta có ăn chia cho hắn một chút cũng không sao cả. Nhìn hắn điên điên thế kia, nhưng rất dễ sai bảo. Bất kể những người khác nghĩ thế nào, ít nhất ta cảm thấy bản tính hắn không xấu, chúng ta không thể học theo những người đó…”
Bách Thủ nghe vậy thì tràn đầy cảm xúc, hắn cũng là người không được người khác tiếp nhận. Sắc mặt từ từ hòa hoãn xuống. Hồi lâu, mới lớn tiếng nói: “Tên đó tới nhà chúng ta ăn cơm thì có thể, nhưng không cho đi theo vợ ta.”
Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn Lai Sinh phồng má tức giận, phì cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.