Chương 251: Báo (1)
Quả Vô
28/05/2016
Chuyện này mọi người không thể chấp nhận được, nếu tiền công của một người bị sai sót thì còn có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng đây là tiền công của tất cả mọi người, sao có thể là nhầm lẫn được. Mọi người tức giận, kéo nhau đến trước trướng phòng: “Trướng phòng tiên sinh, ông xem đi, mỏ tính tiền công sai cho bọn tôi, đây là muốn ăn chẹt tiền công của bọn tôi sao?”
Trướng phòng nhíu mày, nhìn tờ giấy trên tay mấy người, không lắc cũng không gật đầu: “Chuyện này mọi người phải đi tìm quản sự mới đúng, ta chỉ là trướng phòng, không phải quyền hạn của ta.”
Tìm quản sự? Tam thiếu gia hay Nhị thiếu gia? Nhưng hai người này giờ đều không có mặt ở đây, ai biết được có phải là bọn họ thấy chột dạ nên hôm nay mới không đến mỏ. Trong đám có người bắt đầu oán trách.
Lập tức lại có người nói trước tiên phải đi tìm Lưu quản sự hoặc Dương đốc công đã.
Một câu như thức tỉnh người trong mộng, mọi người lập tức trở về tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc nhìn thấy Bách Thủ đang đứng dưới một gốc cây cách mỏ than không xa.
Thật ra từ lúc bắt đầu phát tiền công, Bách Thủ vẫn đứng ở đó nhìn, nhìn mọi người bàn tán xôn xao, rồi kéo nhau đi tìm trướng phòng. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chính là chờ những người thợ mỏ này đến tìm mình.
Đoàn người tức giận cầm tiền công và mảnh giấy vây xung quanh Bách Thủ.
“Dương đốc công, có phải tiền công này có vấn đề không?”
“Đúng vậy, Dương đốc công, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của bọn tôi, một người bị sai thì có thể là trùng hợp, nhưng sao tất cả mọi người đều sai được. Dương đốc công, cậu phải ra mặt giúp chúng tôi!”
Mọi người tranh nhau mỗi người một câu, phải một lúc lâu sau, Bách Thủ mới giơ tay lên ý bảo mọi người bình tĩnh. Tất cả mọi người nhìn hắn. Lưu quản sự không biết đã đi đâu, giờ không có mặt tại mỏ. Bách Thủ nghĩ thầm, Tạ Dật đoán không sai, hôm nay phát tiền công, nhất định Lưu quản sự sẽ không đến mỏ, quả đúng là như vậy.
Hắn nhìn mọi người nghiêm túc nói: “Không biết mọi người còn nhớ số công của mình không?”
Vừa hỏi, bên dưới có rất nhiều người giơ tay.
Bách Thủ mỉm cười, đếm số người, sau đó nghiêm túc nói: “Tháng này mỗi người được bao nhiêu công, phải nhớ thật rõ ràng. Chuyện này ta sẽ lập tức báo lên Nhị thiếu gia, chỉ cần những gì mọi người báo là thật, tin rằng Nhị thiếu gia sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng.”
Có lời này của Bách Thủ, đám người đang nhao nhao lập tức im lặng. Mọi người đều biết Dương Bách Thủ là một người luôn giữ lời, và cũng sẽ không bắt chẹt thợ mỏ. Sau đó từng người cất kỹ tờ giấy vào trong ngực rồi quay lại mỏ tiếp tục làm việc.
Trướng phòng tiên sinh ở một bên nhìn không khỏi gật đầu, lời này của Bách Thủ xem ra còn có tác dụng hơn Lưu quản sự!
Mà Lưu quản sự trốn ở một chỗ khác, sau khi nhận được tin đám thợ mỏ bởi vì tiền công không đúng mà làm ầm ĩ, đầu tiên là đi đến chỗ Tạ Nhàn bẩm báo. Sau lại có người chạy tới báo rằng đám thợ mỏ đã đi tìm Bách Thủ, nhờ hắn làm chủ, lúc này Lưu quản sự mới vội vàng chạy tới mỏ. Đợi đến khi lão đến mỏ, đám người công nhân đã sớm tản đi ăn cơm.
Tạ Nhàn đã chuẩn bị xong những gì cần nói, nhưng lạ là Tạ Dật vẫn chưa đến tìm hắn.
Trong lòng Lưu quản sự cũng đang thấp thỏm không yên, càng không có ai đến tìm lão, lão lại càng cảm thấy bất an. Đang lúc mà lão cho rằng Tạ Dật không giải quyết được chuyện này, đột nhiên có một ngày Dư chưởng quỹ tới tìm lão.
“… Hắn trộm đồ trong phòng Nhị thiếu gia, giờ đang bị giam giữ, chỉ chờ Nhị thiếu gia trở về xử trí, ngươi đã là thủ hạ của Nhị thiếu gia nhiều năm, lại là cha hắn, chuyện này dù sao cũng phải báo trước với ngươi một tiếng.”
Sắc mặt Lưu quản sự trắng bệch.
Người Dư chưởng quỹ nói chính là con trai út của lão. Lão đại và lão nhị của lão đều làm người hầu của Tạ gia, nhưng chỉ là loại nhị đẳng, tam đẳng. Sau đó Tạ gia xây dựng mỏ ở Dương gia thôn, lão được Tạ Dật điều đến đó. Nhờ có chút tình cảm, lão đã nhờ Dư chưởng quỹ nói giúp vài câu trước mặt Tạ Dật, đưa thằng con út lão đến hầu hạ bên cạnh Tạ Dật. Lúc đó đã nói là nếu hắn biểu hiện tốt thì sẽ cất nhắc lên làm nô tài thân tín của Tạ Dật.
Nhưng đến năm mới, con trai út lão về nhà oán trách rất nhiều. Nói Tạ Dật quanh năm suốt tháng đi ra ngoài, thời gian ở bên ngoài còn nhiều hơn thời gian ở nhà, lại còn không cho hắn đi theo, gần đến năm mới mà vẫn không thấy có dấu hiệu Tạ Dật sẽ chọn hắn.
Ở trong phủ hắn chỉ là một tên sai vặt tầm thường, như vậy làm sao có thể được Tạ Dật cất nhắc lên làm nô tài thân tín. Ngược lại Tạ Nhàn lúc năm mới về nhà, gặp tiểu tử kia mới một hai lần, còn từng khen hắn biết làm việc.
Năm nay, một tên tùy tùng thân cận của Tạ Nhàn đã giật dây con trai út Lưu quản sự đến hầu hạ bên cạnh Tạ Nhàn, nói là làm bên đây tốt hơn, đảm bảo có tiền đồ hơn so với bên chỗ Tạ Dật, cũng không biết đã dùng biện pháp gì mê hoặc hắn, tiểu tử kia liền mừng rỡ viết cho Lưu quản sự một phong thư.
Rồi sau đó Lưu quản sự cùng Tạ Nhàn buôn bán than đá lậu, còn dưới lời ngon tiếng ngọt của Tạ Nhàn, nửa bất đắc dĩ nửa nguyện ý về phe Tạ Nhàn.
Giờ con trai út lão đã bị bắt, trong lòng Lưu quản sự lập tức cảm thấy tuyệt vọng, nhất định là Tạ Dật biết lão đã phản bội, nên mới gài bẫy con trai lão, nếu Tạ Dật muốn xử trí con lão thì chẳng cần đến một lời nói.
Nhưng đây là đứa con mà Lưu quản sự yêu thương nhất! Vẻ mặt lão trắng bệch nhìn Dư chưởng quỹ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Dư chưởng quỹ, cầu khẩn: “Dư chưởng quỹ, xin ông hãy giúp ta nói đỡ mấy câu với Nhị thiếu gia.”
Dư chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Ta không giúp được ngươi, tính tình của Nhị thiếu gia thế nào ngươi cũng rõ rồi đấy.”
Sắc mặt Lưu quản sự tái nhợt: “Nếu ta giúp Nhị thiếu gia, cậu ấy có thể tha cho tiểu tử kia của ta một mạng không?”
Dư chưởng quỹ hừ lạnh: “Lưu quản sự, ta thấy ngươi từ lúc đến làm quản sự trên mỏ lại càng trở nên hồ đồ rồi, dám lấy chuyện đó ra uy hiếp Nhị thiếu gia.”
Lưu quản sự run rẩy nói: “Ta nào dám uy hiếp Nhị thiếu gia.”
“Nhưng mà…” Dư chưởng quỹ dừng một chút: “Nhưng mà Nhị thiếu gia là người dễ mềm lòng, ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho cậu ấy, cậu ấy đương nhiên sẽ cho ngươi vài phần tình cảm. Còn nếu cho ngươi chút mặt mũi mà ngươi không muốn, thì chẳng thể trách ai được.”
Lưu quản sự cầm ống tay áo lau khóe mắt, ra chiều dứt khoát: “Chỉ cần Nhị thiếu gia có thể tha cho tiểu tử kia của ta, cậu ấy muốn xử trí ta thế nào cũng được. Còn nữa, kính xin Dư chưởng quỹ chuyển lời với Nhị thiếu gia, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
*****
Ngày hôm sau, Tạ Dật đến tìm Tạ Nhàn.
“Chuyện trên mỏ ta đã giải quyết thỏa đáng, Tam đệ nếu không có việc gì thì cứ quay về Tạ gia trước đi.”
Tin tức tới đột ngột như vậy, Tạ Nhàn sững sờ ngay tại trận, phải một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Đệ đúng là đang rảnh rỗi, Nhị ca có việc cứ sai bảo. Đệ tuy không buôn khéo được như ca, nhưng nửa năm nay đệ đã quen thuộc công việc ở mỏ, chút việc nhỏ ở mỏ không làm khó được đệ. Có thể san sẻ giúp Nhị ca là niềm vinh hạnh của đệ. Hơn nữa, đệ cũng hy vọng có thể học tập thêm nhiều thứ từ Nhị ca.”
Tạ Dật cười một tiếng, vẻ mặt u tối khó lường: “Chuyện này, năng lực của Tam đệ thế nào, Nhị ca đã thấy rồi. Trước kia đúng là ta đã coi thường đệ. Phụ thân mà biết đệ có khả năng như vậy, chắc hẳn sẽ rất vui mừng. Nhưng mà chuyện ở mỏ ta đã có sắp xếp khác, đệ không cần lo lắng. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người quản lý.”
Tạ Nhàn nghi ngờ nhìn Tạ Dật, trong lòng cũng không để ý tới mấy lời của Tạ Dật, cười nói: “So với Nhị ca, tiểu đệ còn phải học tập nhiều.” Tiếp theo vẻ mặt có chút thận trọng, nói: “Nếu tiểu đệ có chỗ nào làm không tốt, Nhị ca cứ nói thẳng ra, tiểu đệ nhất định sẽ sửa đổi.”
Nghe vậy, Tạ Dật lộ ra vẻ mặt nửa cười nửa không, khoát tay với hắn: “Không cần, đại tài này của Tam đệ, để dùng vào mấy việc nhỏ thì quá lãng phí. Đến ca ca là ta đây cũng không dùng nổi. Ta chỉ có một cái đầu thôi.”
Tạ Nhàn khẽ giật mình, vẻ mặt nghiêm lại, đã hơi bực bội: “Không biết Nhị ca nói vậy có ý gì? Phụ thân để cho đệ đi theo ca học làm ăn. Huynh ở trước mặt phụ thân chỉ rõ ra cũng không phải là không tốt, hà cớ gì để đệ không rõ ràng mà trở về Tạ gia.”
Tạ Dật thu lại vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Được, đệ không muốn trở về Tạ gia cũng được, cứ chờ phụ thân tự mình gọi đệ về. Ta càng đỡ phiền!”
Vẻ mặt Tạ Nhàn lập tức lạnh đi: “Nhị ca. Tuy huynh là trưởng, ta là thứ, ta mới kính huynh là ca ca, nhưng huynh cũng đừng khinh người quá đáng.”
Tạ Dật cười ha ha, lời nói châm chọc: “Đệ đừng kính ta mới tốt. Những chuyện mà đệ đã làm, cả Tạ gia cũng bị đệ liên lụy. Cho đệ chút mặt mũi mà đệ không muốn, vậy đừng trách ta không nể tình huynh đệ… Lừa trên gạt dưới, nối giáo cho giặc, vậy còn chưa tính, đệ còn dám buôn lậu than đá… Bên Vương phủ đã biết chuyện rồi, ta nghĩ đến lúc đó phụ thân sẽ đích thân đưa đứa con trai yêu quý này của ông cho người ta xử trí…”
Lời nói của Tạ Dật khiến Tạ Nhàn hoảng sợ. Hắn cũng biết là Vương phủ không dễ chọc. Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, chuyện đó hắn đã che giấu rất kỹ, sao lại bị Tạ Dật phát hiện ra? Hơn nữa ngay cả Vương phủ cũng nghe được phong thanh. Nghĩ đến Tạ lão gia luôn nguyên tắc trước sau như một, mồ hôi lạnh của Tạ Nhàn lại túa ra. Nghĩ ngợi một lát, Tạ Nhàn rà soát lại mọi chuyện một lượt, nhưng xác định ngoại trừ Tạ Dật có thể phát hiện một vài vấn đề trên sổ sách, những chuyện khác chắc chắn hắn không phát hiện được một chút dấu vết nào, bèn lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta không biết Nhị ca nói thế có ý gì.”
Tạ Dật xoa xoa đôi chân mày đã cau lại. Hắn đã từng nhiều lần cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, không muốn cho Tạ Nhàn đi theo, bởi vì quá rõ tính tình của hắn. Cứ tưởng rằng cầu xin mãi mới được đi theo như vậy, hắn nhất định sẽ biết kiềm chế tính tình, nghiêm túc học tập làm ăn, ngờ đâu…
Nghĩ tới đây, Tạ Dật lấy một quyền sổ ghi chép công việc trên mỏ quăng đến trước mặt Tạ Nhàn, lạnh lùng nói: “Được, hôm nay ta sẽ cho đệ rõ. Mấy quyển sổ này đều có vấn đề, tính cả tháng trước, tất cả đều qua tay đệ, đệ giải thích thế nào?”
Tạ Nhàn ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên, nói: “Lời này của Nhị ca vô lý thật, việc ghi sổ sách là do trướng phòng tiên sinh của huynh làm, ta chỉ theo lệ xem một chút thôi, mà ta lại chưa làm buôn bán bao giờ, cho dù hắn có làm giả sổ sách, ta không nhìn ra được cũng là bình thường. Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, huynh tìm nhầm người rồi.”
Tạ Nhàn thế nhưng trơ tráo trơn tuột đẩy trách nhiệm lên trên người trướng phòng của hắn.
Tạ Dật lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Trướng phòng của ta đương nhiên ta sẽ tra hỏi. Ngược lại, đệ ấy, nên giấu cái người giúp đệ làm việc kỹ kỹ một chút. Hơn nữa, Tam đệ, đệ không thấy hôm nay ở mỏ thiếu người nào sao? Tỷ như Lưu quản sự?”
Tạ Nhàn ngớ ra, lúc này mới để ý tới, hôm nay từ lúc hắn đến mỏ tới giờ, vẫn không nhìn thấy Lưu quản sự. Trong lòng vốn còn chút kiên định, lúc này không khỏi hoảng loạn, ngổn ngang trăm thứ.
Lưu quản sự biết rõ chuyện hắn buôn lậu than đá, lẽ nào lão ta đã bị bắt? Tạ Nhàn đâu biết rằng, chính Lưu quản sự đã chủ động khai báo cho Tạ Dật.
Nhưng chuyện quản sự này, Tạ Nhàn rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì Lưu quản sự mặc dù biết chuyện hắn buôn lậu than đá, nhưng số lượng bao nhiêu thì lão không biết, mà sổ sách cũng không do lão ghi chép. Hơn nữa, Lưu quản sự không tận mắt nhìn thấy hắn chở than đá, tất cả chuyện vận chuyển than đều do thân tín của hắn làm. Nói đi nói lại, Tạ Dật không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì.
Tạ Nhàn ngẩng đầu nhìn Tạ Dật, cười một tiếng: “Nhị ca nói đệ mới để ý, đúng là hôm nay không nhìn thấy Lưu quản sự thật. Ầy, có khi là lão làm sai chuyện gì, biết rõ hôm nay Nhị ca sẽ đến mỏ, nên không dám tới. Từ trước đệ đã thấy Lưu quản sự này không dùng được rồi, nhưng lại được Nhị ca coi trọng, lại còn điều đến làm việc tại mỏ nữa. Nếu ở mỏ xảy ra chuyện gì, Nhị ca phải giải thích với phụ thân thế nào đây?”
Tạ Dật giận quá hóa cười, không ngờ lúc này Tạ Nhàn vẫn còn tâm tư vu oan cho hắn, thản nhiên nói: “Con trai Lưu quản sự làm sai chuyện, đã bị ta giam giữ…” Ánh mắt liếc về phía Tạ Nhàn đã mặt cắt không còn giọt máu, tiếp tục nói: “Mặc dù sổ sách tháng trước không nhìn ra đầu mối, nhưng trong số công nhân có rất nhiều người còn nhớ mỗi ngày chuyển được bao nhiêu than. Còn sổ sách ghi chép chuyện lên xuống núi mấy tháng trước này, mặc dù là thống nhất, nhưng muốn tra lại một chút, vẫn rất đơn giản. Trướng phòng kia của ta mặc dù tuổi già, nhưng làm việc vẫn cực kỳ cẩn thận. Ông ấy có một thói quen rất tốt, bất kể là làm sổ sách gì, đều thích làm dư ra một quyển.”
Trướng phòng nhíu mày, nhìn tờ giấy trên tay mấy người, không lắc cũng không gật đầu: “Chuyện này mọi người phải đi tìm quản sự mới đúng, ta chỉ là trướng phòng, không phải quyền hạn của ta.”
Tìm quản sự? Tam thiếu gia hay Nhị thiếu gia? Nhưng hai người này giờ đều không có mặt ở đây, ai biết được có phải là bọn họ thấy chột dạ nên hôm nay mới không đến mỏ. Trong đám có người bắt đầu oán trách.
Lập tức lại có người nói trước tiên phải đi tìm Lưu quản sự hoặc Dương đốc công đã.
Một câu như thức tỉnh người trong mộng, mọi người lập tức trở về tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc nhìn thấy Bách Thủ đang đứng dưới một gốc cây cách mỏ than không xa.
Thật ra từ lúc bắt đầu phát tiền công, Bách Thủ vẫn đứng ở đó nhìn, nhìn mọi người bàn tán xôn xao, rồi kéo nhau đi tìm trướng phòng. Nhiệm vụ ngày hôm nay của hắn chính là chờ những người thợ mỏ này đến tìm mình.
Đoàn người tức giận cầm tiền công và mảnh giấy vây xung quanh Bách Thủ.
“Dương đốc công, có phải tiền công này có vấn đề không?”
“Đúng vậy, Dương đốc công, đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của bọn tôi, một người bị sai thì có thể là trùng hợp, nhưng sao tất cả mọi người đều sai được. Dương đốc công, cậu phải ra mặt giúp chúng tôi!”
Mọi người tranh nhau mỗi người một câu, phải một lúc lâu sau, Bách Thủ mới giơ tay lên ý bảo mọi người bình tĩnh. Tất cả mọi người nhìn hắn. Lưu quản sự không biết đã đi đâu, giờ không có mặt tại mỏ. Bách Thủ nghĩ thầm, Tạ Dật đoán không sai, hôm nay phát tiền công, nhất định Lưu quản sự sẽ không đến mỏ, quả đúng là như vậy.
Hắn nhìn mọi người nghiêm túc nói: “Không biết mọi người còn nhớ số công của mình không?”
Vừa hỏi, bên dưới có rất nhiều người giơ tay.
Bách Thủ mỉm cười, đếm số người, sau đó nghiêm túc nói: “Tháng này mỗi người được bao nhiêu công, phải nhớ thật rõ ràng. Chuyện này ta sẽ lập tức báo lên Nhị thiếu gia, chỉ cần những gì mọi người báo là thật, tin rằng Nhị thiếu gia sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng.”
Có lời này của Bách Thủ, đám người đang nhao nhao lập tức im lặng. Mọi người đều biết Dương Bách Thủ là một người luôn giữ lời, và cũng sẽ không bắt chẹt thợ mỏ. Sau đó từng người cất kỹ tờ giấy vào trong ngực rồi quay lại mỏ tiếp tục làm việc.
Trướng phòng tiên sinh ở một bên nhìn không khỏi gật đầu, lời này của Bách Thủ xem ra còn có tác dụng hơn Lưu quản sự!
Mà Lưu quản sự trốn ở một chỗ khác, sau khi nhận được tin đám thợ mỏ bởi vì tiền công không đúng mà làm ầm ĩ, đầu tiên là đi đến chỗ Tạ Nhàn bẩm báo. Sau lại có người chạy tới báo rằng đám thợ mỏ đã đi tìm Bách Thủ, nhờ hắn làm chủ, lúc này Lưu quản sự mới vội vàng chạy tới mỏ. Đợi đến khi lão đến mỏ, đám người công nhân đã sớm tản đi ăn cơm.
Tạ Nhàn đã chuẩn bị xong những gì cần nói, nhưng lạ là Tạ Dật vẫn chưa đến tìm hắn.
Trong lòng Lưu quản sự cũng đang thấp thỏm không yên, càng không có ai đến tìm lão, lão lại càng cảm thấy bất an. Đang lúc mà lão cho rằng Tạ Dật không giải quyết được chuyện này, đột nhiên có một ngày Dư chưởng quỹ tới tìm lão.
“… Hắn trộm đồ trong phòng Nhị thiếu gia, giờ đang bị giam giữ, chỉ chờ Nhị thiếu gia trở về xử trí, ngươi đã là thủ hạ của Nhị thiếu gia nhiều năm, lại là cha hắn, chuyện này dù sao cũng phải báo trước với ngươi một tiếng.”
Sắc mặt Lưu quản sự trắng bệch.
Người Dư chưởng quỹ nói chính là con trai út của lão. Lão đại và lão nhị của lão đều làm người hầu của Tạ gia, nhưng chỉ là loại nhị đẳng, tam đẳng. Sau đó Tạ gia xây dựng mỏ ở Dương gia thôn, lão được Tạ Dật điều đến đó. Nhờ có chút tình cảm, lão đã nhờ Dư chưởng quỹ nói giúp vài câu trước mặt Tạ Dật, đưa thằng con út lão đến hầu hạ bên cạnh Tạ Dật. Lúc đó đã nói là nếu hắn biểu hiện tốt thì sẽ cất nhắc lên làm nô tài thân tín của Tạ Dật.
Nhưng đến năm mới, con trai út lão về nhà oán trách rất nhiều. Nói Tạ Dật quanh năm suốt tháng đi ra ngoài, thời gian ở bên ngoài còn nhiều hơn thời gian ở nhà, lại còn không cho hắn đi theo, gần đến năm mới mà vẫn không thấy có dấu hiệu Tạ Dật sẽ chọn hắn.
Ở trong phủ hắn chỉ là một tên sai vặt tầm thường, như vậy làm sao có thể được Tạ Dật cất nhắc lên làm nô tài thân tín. Ngược lại Tạ Nhàn lúc năm mới về nhà, gặp tiểu tử kia mới một hai lần, còn từng khen hắn biết làm việc.
Năm nay, một tên tùy tùng thân cận của Tạ Nhàn đã giật dây con trai út Lưu quản sự đến hầu hạ bên cạnh Tạ Nhàn, nói là làm bên đây tốt hơn, đảm bảo có tiền đồ hơn so với bên chỗ Tạ Dật, cũng không biết đã dùng biện pháp gì mê hoặc hắn, tiểu tử kia liền mừng rỡ viết cho Lưu quản sự một phong thư.
Rồi sau đó Lưu quản sự cùng Tạ Nhàn buôn bán than đá lậu, còn dưới lời ngon tiếng ngọt của Tạ Nhàn, nửa bất đắc dĩ nửa nguyện ý về phe Tạ Nhàn.
Giờ con trai út lão đã bị bắt, trong lòng Lưu quản sự lập tức cảm thấy tuyệt vọng, nhất định là Tạ Dật biết lão đã phản bội, nên mới gài bẫy con trai lão, nếu Tạ Dật muốn xử trí con lão thì chẳng cần đến một lời nói.
Nhưng đây là đứa con mà Lưu quản sự yêu thương nhất! Vẻ mặt lão trắng bệch nhìn Dư chưởng quỹ, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Dư chưởng quỹ, cầu khẩn: “Dư chưởng quỹ, xin ông hãy giúp ta nói đỡ mấy câu với Nhị thiếu gia.”
Dư chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Ta không giúp được ngươi, tính tình của Nhị thiếu gia thế nào ngươi cũng rõ rồi đấy.”
Sắc mặt Lưu quản sự tái nhợt: “Nếu ta giúp Nhị thiếu gia, cậu ấy có thể tha cho tiểu tử kia của ta một mạng không?”
Dư chưởng quỹ hừ lạnh: “Lưu quản sự, ta thấy ngươi từ lúc đến làm quản sự trên mỏ lại càng trở nên hồ đồ rồi, dám lấy chuyện đó ra uy hiếp Nhị thiếu gia.”
Lưu quản sự run rẩy nói: “Ta nào dám uy hiếp Nhị thiếu gia.”
“Nhưng mà…” Dư chưởng quỹ dừng một chút: “Nhưng mà Nhị thiếu gia là người dễ mềm lòng, ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho cậu ấy, cậu ấy đương nhiên sẽ cho ngươi vài phần tình cảm. Còn nếu cho ngươi chút mặt mũi mà ngươi không muốn, thì chẳng thể trách ai được.”
Lưu quản sự cầm ống tay áo lau khóe mắt, ra chiều dứt khoát: “Chỉ cần Nhị thiếu gia có thể tha cho tiểu tử kia của ta, cậu ấy muốn xử trí ta thế nào cũng được. Còn nữa, kính xin Dư chưởng quỹ chuyển lời với Nhị thiếu gia, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
*****
Ngày hôm sau, Tạ Dật đến tìm Tạ Nhàn.
“Chuyện trên mỏ ta đã giải quyết thỏa đáng, Tam đệ nếu không có việc gì thì cứ quay về Tạ gia trước đi.”
Tin tức tới đột ngột như vậy, Tạ Nhàn sững sờ ngay tại trận, phải một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Đệ đúng là đang rảnh rỗi, Nhị ca có việc cứ sai bảo. Đệ tuy không buôn khéo được như ca, nhưng nửa năm nay đệ đã quen thuộc công việc ở mỏ, chút việc nhỏ ở mỏ không làm khó được đệ. Có thể san sẻ giúp Nhị ca là niềm vinh hạnh của đệ. Hơn nữa, đệ cũng hy vọng có thể học tập thêm nhiều thứ từ Nhị ca.”
Tạ Dật cười một tiếng, vẻ mặt u tối khó lường: “Chuyện này, năng lực của Tam đệ thế nào, Nhị ca đã thấy rồi. Trước kia đúng là ta đã coi thường đệ. Phụ thân mà biết đệ có khả năng như vậy, chắc hẳn sẽ rất vui mừng. Nhưng mà chuyện ở mỏ ta đã có sắp xếp khác, đệ không cần lo lắng. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người quản lý.”
Tạ Nhàn nghi ngờ nhìn Tạ Dật, trong lòng cũng không để ý tới mấy lời của Tạ Dật, cười nói: “So với Nhị ca, tiểu đệ còn phải học tập nhiều.” Tiếp theo vẻ mặt có chút thận trọng, nói: “Nếu tiểu đệ có chỗ nào làm không tốt, Nhị ca cứ nói thẳng ra, tiểu đệ nhất định sẽ sửa đổi.”
Nghe vậy, Tạ Dật lộ ra vẻ mặt nửa cười nửa không, khoát tay với hắn: “Không cần, đại tài này của Tam đệ, để dùng vào mấy việc nhỏ thì quá lãng phí. Đến ca ca là ta đây cũng không dùng nổi. Ta chỉ có một cái đầu thôi.”
Tạ Nhàn khẽ giật mình, vẻ mặt nghiêm lại, đã hơi bực bội: “Không biết Nhị ca nói vậy có ý gì? Phụ thân để cho đệ đi theo ca học làm ăn. Huynh ở trước mặt phụ thân chỉ rõ ra cũng không phải là không tốt, hà cớ gì để đệ không rõ ràng mà trở về Tạ gia.”
Tạ Dật thu lại vẻ tươi cười, thản nhiên nói: “Được, đệ không muốn trở về Tạ gia cũng được, cứ chờ phụ thân tự mình gọi đệ về. Ta càng đỡ phiền!”
Vẻ mặt Tạ Nhàn lập tức lạnh đi: “Nhị ca. Tuy huynh là trưởng, ta là thứ, ta mới kính huynh là ca ca, nhưng huynh cũng đừng khinh người quá đáng.”
Tạ Dật cười ha ha, lời nói châm chọc: “Đệ đừng kính ta mới tốt. Những chuyện mà đệ đã làm, cả Tạ gia cũng bị đệ liên lụy. Cho đệ chút mặt mũi mà đệ không muốn, vậy đừng trách ta không nể tình huynh đệ… Lừa trên gạt dưới, nối giáo cho giặc, vậy còn chưa tính, đệ còn dám buôn lậu than đá… Bên Vương phủ đã biết chuyện rồi, ta nghĩ đến lúc đó phụ thân sẽ đích thân đưa đứa con trai yêu quý này của ông cho người ta xử trí…”
Lời nói của Tạ Dật khiến Tạ Nhàn hoảng sợ. Hắn cũng biết là Vương phủ không dễ chọc. Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, chuyện đó hắn đã che giấu rất kỹ, sao lại bị Tạ Dật phát hiện ra? Hơn nữa ngay cả Vương phủ cũng nghe được phong thanh. Nghĩ đến Tạ lão gia luôn nguyên tắc trước sau như một, mồ hôi lạnh của Tạ Nhàn lại túa ra. Nghĩ ngợi một lát, Tạ Nhàn rà soát lại mọi chuyện một lượt, nhưng xác định ngoại trừ Tạ Dật có thể phát hiện một vài vấn đề trên sổ sách, những chuyện khác chắc chắn hắn không phát hiện được một chút dấu vết nào, bèn lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta không biết Nhị ca nói thế có ý gì.”
Tạ Dật xoa xoa đôi chân mày đã cau lại. Hắn đã từng nhiều lần cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, không muốn cho Tạ Nhàn đi theo, bởi vì quá rõ tính tình của hắn. Cứ tưởng rằng cầu xin mãi mới được đi theo như vậy, hắn nhất định sẽ biết kiềm chế tính tình, nghiêm túc học tập làm ăn, ngờ đâu…
Nghĩ tới đây, Tạ Dật lấy một quyền sổ ghi chép công việc trên mỏ quăng đến trước mặt Tạ Nhàn, lạnh lùng nói: “Được, hôm nay ta sẽ cho đệ rõ. Mấy quyển sổ này đều có vấn đề, tính cả tháng trước, tất cả đều qua tay đệ, đệ giải thích thế nào?”
Tạ Nhàn ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên, nói: “Lời này của Nhị ca vô lý thật, việc ghi sổ sách là do trướng phòng tiên sinh của huynh làm, ta chỉ theo lệ xem một chút thôi, mà ta lại chưa làm buôn bán bao giờ, cho dù hắn có làm giả sổ sách, ta không nhìn ra được cũng là bình thường. Nếu muốn truy cứu trách nhiệm, huynh tìm nhầm người rồi.”
Tạ Nhàn thế nhưng trơ tráo trơn tuột đẩy trách nhiệm lên trên người trướng phòng của hắn.
Tạ Dật lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Trướng phòng của ta đương nhiên ta sẽ tra hỏi. Ngược lại, đệ ấy, nên giấu cái người giúp đệ làm việc kỹ kỹ một chút. Hơn nữa, Tam đệ, đệ không thấy hôm nay ở mỏ thiếu người nào sao? Tỷ như Lưu quản sự?”
Tạ Nhàn ngớ ra, lúc này mới để ý tới, hôm nay từ lúc hắn đến mỏ tới giờ, vẫn không nhìn thấy Lưu quản sự. Trong lòng vốn còn chút kiên định, lúc này không khỏi hoảng loạn, ngổn ngang trăm thứ.
Lưu quản sự biết rõ chuyện hắn buôn lậu than đá, lẽ nào lão ta đã bị bắt? Tạ Nhàn đâu biết rằng, chính Lưu quản sự đã chủ động khai báo cho Tạ Dật.
Nhưng chuyện quản sự này, Tạ Nhàn rất nhanh bình tĩnh lại, bởi vì Lưu quản sự mặc dù biết chuyện hắn buôn lậu than đá, nhưng số lượng bao nhiêu thì lão không biết, mà sổ sách cũng không do lão ghi chép. Hơn nữa, Lưu quản sự không tận mắt nhìn thấy hắn chở than đá, tất cả chuyện vận chuyển than đều do thân tín của hắn làm. Nói đi nói lại, Tạ Dật không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì.
Tạ Nhàn ngẩng đầu nhìn Tạ Dật, cười một tiếng: “Nhị ca nói đệ mới để ý, đúng là hôm nay không nhìn thấy Lưu quản sự thật. Ầy, có khi là lão làm sai chuyện gì, biết rõ hôm nay Nhị ca sẽ đến mỏ, nên không dám tới. Từ trước đệ đã thấy Lưu quản sự này không dùng được rồi, nhưng lại được Nhị ca coi trọng, lại còn điều đến làm việc tại mỏ nữa. Nếu ở mỏ xảy ra chuyện gì, Nhị ca phải giải thích với phụ thân thế nào đây?”
Tạ Dật giận quá hóa cười, không ngờ lúc này Tạ Nhàn vẫn còn tâm tư vu oan cho hắn, thản nhiên nói: “Con trai Lưu quản sự làm sai chuyện, đã bị ta giam giữ…” Ánh mắt liếc về phía Tạ Nhàn đã mặt cắt không còn giọt máu, tiếp tục nói: “Mặc dù sổ sách tháng trước không nhìn ra đầu mối, nhưng trong số công nhân có rất nhiều người còn nhớ mỗi ngày chuyển được bao nhiêu than. Còn sổ sách ghi chép chuyện lên xuống núi mấy tháng trước này, mặc dù là thống nhất, nhưng muốn tra lại một chút, vẫn rất đơn giản. Trướng phòng kia của ta mặc dù tuổi già, nhưng làm việc vẫn cực kỳ cẩn thận. Ông ấy có một thói quen rất tốt, bất kể là làm sổ sách gì, đều thích làm dư ra một quyển.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.