Chương 174: Mau quên
Quả Vô
22/06/2015
Đảo mắt đã gần đến cửa ải cuối năm (*), nghĩa là đến lúc làm thịt khô. Loan Loan đã pha xong nguyên liệu cần để làm thịt muối từ lâu, trên nguyên tắc thái độ có trách nhiệm, mấy ngày đầu ướp thịt khô lạp xưởng, thì nàng vẫn đi cùng, nhưng vì Hán Nhi còn bú mẹ, nên Bách Thủ không thể không gác việc của mình lại cùng theo Loan Loan đến thôn trang. Hai người đi chỉ còn Lai Sinh ở nhà một mình thì không yên lòng, vốn có thể bảo hắn đến nhà trưởng thôn ăn cơm, nhưng tiểu tử nghịch ngợm này chỉ có Loan Loan và Bách Thủ quản được. Vì thế sau đó đành phải dẫn cả hắn theo.
(*) cửa ải cuối năm: cuối năm phải trang trải nợ nần
Lần này lợn lại nhiều hơn năm ngoái hai mươi con, xem ra kinh thành và các nơi khác đều bán rất tốt. Giá tiền Loan Loan nhận thầu hiện tại là ba lượng bạc một con lợn, tiền công tất nhiên là năm trăm đồng tiền, quan trọng là nếu làm ra thành phẩm tỉ mỉ kỹ càng thì sẽ có thưởng thêm. Hơn nữa lạp xưởng lần này Loan Loan tăng thêm một loại mùi vị, dùng cách nói hiện đại của chúng ta chính là vị quảng, bên trong ngoại trừ có ẩn vị ớt, thì còn có thêm đậu phộng, ăn vào sẽ có mùi vị riêng biệt, tương đối thích hợp với người phương bắc.
Hơn nữa, lần này nàng đã sớm thương lượng xong xuôi với Dư chưởng quỹ, chuẩn bị vài chục con gà, vịt sống làm thành thịt gà khô, vịt khô.
Thịt khô cũng có thêm một cách làm, tức là ướp bằng nguyên liệu đã được xào. Nguyên liệu rất đơn giản, muối, thêm gừng và các loại gia vị khác, sau khi ướp vào thịt, không cần hun khói mà trực tiếp phơi dưới ánh mặt trời. Hương vị rất khác biệt với thịt khô hun khói.
Vì tăng thêm vài loại thịt, nhưng lại không thêm người làm, nên lần này làm chậm hơn, tốn hết bốn ngày mới làm xong tất cả thịt khô. Trong thời gian đó, Lai Sinh vẫn luôn ở bên cạnh hai người, may mà hắn rất nghe lời, thỉnh thoảng lai bảo hắn giúp làm chút việc đơn giản, nếu không thì để hắn trông Hán Nhi. Một đám người bận rộn làm việc, người trên ở thôn trang cũng không có ai đặc biệt chú ý đến hắn.
Trong lúc đó, Dư chưởng quỹ tới kiểm tra một lần, Loan Loan lại tỉ mỉ giải thích những chỗ khác nhau của các loại thịt khô với ông ấy. Dư chưởng quỹ tấm tắc khen ngợi không ngừng: “Chuyện đơn giản như vậy sao không có ai phát hiện chứ?” Sau đó lại khen Loan Loan: “Ngươi có tay nghề thế này thì tốt hơn những tiểu thương bán rong ở chợ nhiều, không cần mỗi ngày xuất đầu lộ diện mà vẫn có cuộc sống sung túc.”
Loan Loan cười khổ: “Dư chưởng quỹ à, ông quá đề cao ta rồi. Ông không biết chứ từ sau khi có con, hơn phân nửa tinh lực của cả nhà đều dồn hết lên thằng bé, trong ngoài nhà còn một đống công việc lớn. Bách Thủ căn bản không có thời gian đi làm việc khác, nếu không phải chỗ này có ông chiếu cố nên có chút thu nhập, thì cuộc sống cả nhà chúng ta sẽ phải gay go mất.”
Dư chưởng quỹ cười cười, Loan Loan không có mẹ chồng, Bách Thủ lại là người thương vợ, vì không muốn vợ mệt nên thật đúng là sẽ có khả năng Bách Thủ thật sự không ra ngoài. Ông nghĩ một chút rồi bèn nói: “Ngươi và Bách Thủ đều là người biết làm ăn sinh kế, sao không tìm việc buôn bán gì mà làm đi?”
Thật ra Loan Loan đã sớm có ý này, vừa nghe Dư chưởng quỹ nói vậy thì nàng lập tức nói: “Chúng ta cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng ta và Bách Thủ đều không có kinh nghiệm, cũng không biết ở chợ buôn bán gì tốt. Nếu thật sự muốn làm ăn thì phải thuê cửa hàng ở chợ. Nhưng lúc rảnh ta và Bách Thủ có tới xem qua rồi, tiền thuê cao quá, mà mua cửa hàng mặt tiền thì chúng ta lại không có nhiều bạc như vậy. Hơn nữa mở cửa hàng ở chợ thì mỗi ngày đều phải có người gác đêm. Trong nhà chỉ có ta và Bách Thủ, có chút việc khó tránh phải để Bách Thủ làm, cho nên đây cũng là một vấn đề khó khăn.”
Dư chưởng quỹ nghe vậy gật đầu.
“Dư chưởng quỹ, ông có kiến thức rộng rãi, ông có đề nghị nào hay không?” Loan Loan nói.
Dư chưởng quỹ trầm tư chốc lát: “Hiện tại làm vận chuyển mua bán cũng không tệ, có rất nhiều người đến vùng Giang Chiết mua tơ lụa hoặc buôn muối ở nơi khác. Nếu không thì mua vài món đồ mới lạ chuyển đến kinh thành bán, ở đó phần lớn là người giàu có. Chỉ cần đồ của ngươi tốt thì không lo về giá cả. Nhưng mà muối coi như không được rồi, tơ lụa thì cần tiền vốn quá lớn, vậy các ngươi có thể suy nghĩ đến việc mua chút đồ chơi mới lạ mang đi kinh thành bán.”
Nghe thì dường như có chút khả thi, nhưng mà: “Nhưng chúng ta căn bản chưa từng đến kinh thành, cũng không có mối quan hệ. Hơn nữa nguồn hàng cũng là vấn đề.”
“Chuyện này không khó, ta biết vài người kinh doanh mặt hàng này, hơn nữa thiếu gia nhà ta rất thạo những thứ này, nếu như các ngươi đồng ý, lần sau khi thiếu gia đến ta hỏi cậu ấy một chút giúp các ngươi, hoặc là trực tiếp giới thiệu một vài người trong nghề cho các ngươi.” Dư chưởng quỹ cười nói, đây chỉ là tiện tay mà thôi.
“Ôi, vậy thì phải thật cám ơn ông. Nhưng mà chuyện này ta phải về thương lượng với Bách Thủ một chút.” Buôn bán cũng không phải chuyện nhỏ.
“Không sao, không vội không vội, khi nào các ngươi muốn làm thì cứ nói một tiếng là được.”
Đây chính là chỗ tốt của việc có quen biết. Sau khi về đến nhà, Loan Loan thương lượng với Bách Thủ cả một đêm nhưng vẫn chưa quyết định được rốt cuộc có muốn làm hay không. Nếu như làm thì phải lấy hết chút bạc còn lại trong nhà ra. Mà cho dù làm thì nhất định phải dựa vào thiếu gia Tạ gia, dù sao cũng sắp sang năm mới, đoán chừng Tạ thiếu gia này tạm thời sẽ không đến, nên hai người gác chuyện này lại.
Làm xong tất cả thịt khô, Loan Loan ở nhà trông con, Bách Thủ dẫn người đến thôn trang làm nốt việc còn lại, ước lượng thời gian đã đến lúc xong, nàng lại đi kiểm tra kết quả.
Lần này, ngoài tiền công được nhận, Loan Loan phát thêm cho mỗi người một trăm đồng coi như tiền thưởng, riêng người có biểu hiện đặc biệt tốt, đương nhiên nàng lại ban thưởng thêm. Tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Đến ngày tẩy trần – hai mươi lăm tháng mười hai, nhà nhà đều quét dọn nhà cửa sạch sẽ, bận rộn liên tiếp mấy ngày nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy vui mừng trong lúc bận rộn này. Đảo mắt đã đến hai mươi chín tháng chạp, ngày mai chính là ngày họp chợ – ba mươi tháng chạp. Trong lòng Loan Loan vẫn luôn do dự có nên dẫn Lai Sinh đi cùng không.
Âu Dương gia đã làm hậu sự cho Lai Sinh, nhưng hiện tại Lai Sinh lại ở Dương gia thôn, hạ táng không thấy thi thể thì chắc chắn Âu Dương gia sẽ phái người tìm kiếm khắp nơi, đây cũng là chỗ mà nàng và Bách Thủ thấy khó hiểu. Lai Sinh trở về đã vài ngày nhưng không thấy có người đến tìm hiểu. Ngày ba mươi tết sẽ có rất nhiều người đi chợ, chắc hẳn Âu Dương gia có lẽ sẽ không tiếp tục phái người tới dò xét, nhưng nàng vẫn không yên lòng, Bách Thủ cũng cảm thấy nên để Lai Sinh ở nhà.
Không đợi hai người quyết định, Lai Sinh chủ động nói ra ý nghĩ của mình.
“Ngày mai chị dâu đi chợ cũng dẫn đệ theo đi, lúc đó đệ sẽ đội mũ rộng vành, mai tẩu nhớ nhắc đệ mua chút hoa quả nữa.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lai Sinh chủ động đưa ra yêu cầu kể từ khi trở về, đội mũ rộng vành cũng là một biện pháp tốt. Nhưng về việc hắn muốn mua hoa quả hai người cảm thấy khó hiểu.
“Đệ mua hoa quả làm gì?”
“Không phải sẽ tế bái tổ tiên vào đêm ba mươi sao? Đệ muốn mua hoa quả cúng ông nội, đời này ông cũng chưa được ăn thứ gì ngon cả.”
Loan Loan nghe vậy trong lòng có chút cảm động, ông nội Lai Sinh đời này không chỉ không chưa được ăn thứ gì ngon, mà chỉ sợ ngay cả một ngày hạnh phúc cũng chưa từng được sống qua. Nhưng không hiểu sao nàng thấy lời nói của Lai Sinh có chút là lạ, nghĩ lại thì thấy dường như lời nói cũng không sai.
Thấy Loan Loan đồng ý, Lai Sinh lại nói: “Chị dâu, có thể mua thêm chút thịt để cúng cho ông nội được không ?”
Loan Loan sửng sốt: “Được chứ! ….. Nhưng mà trước kia chúng ta chẳng phải chúng ta mua rượu sao?” Trước kia nàng cũng đề cập tới việc bày thịt làm đồ cúng, nhưng Lai Sinh không cho, hắn nói là ông nội thích rượu.
“Nếu như tối mai ca muốn uống rượu thì đệ sẽ chuẩn bị, đến lúc đó cúng thêm vào là được, vì cũng không nhất thiết năm nào cũng đều cúng rượu.”
“Ừ.” Dường như nói vậy cũng đúng, Loan Loan bất an đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới việc nếu như không cúng rượu, vậy đến lúc đó làm sao nàng dỗ Lai Sinh nói ông nội đã ăn rồi? Rượu để một đêm có thể bay hơi, nhưng thịt và hoa quả phải xử lý thế nào đây?
Nhưng tiểu tử này luôn luôn nghĩ một là một, đành theo ý hắn vậy.
Hôm sau người trong thôn túm năm tụm ba bắt đầu đi về phía chợ, trên bầu trời xinh đẹp, những đám mây nặng nề trôi trên đỉnh đầu, trời âm u như muốn mưa, đúng dịp bảo Lai Sinh đội mũ rộng vành. Bọn họ đóng cửa, ngồi lên xe trâu, một nhà bốn người chậm rì rì ra khỏi thôn. Loan Loan ôm con ngồi trên xe trâu, thằng nhỏ nghịch ngợm này đã được bảy tháng, nằm trong ngực Loan Loan đưa mắt nhìn khắp nơi, còn y y nha nha nói chuyện rất đáng yêu.
Họ gặp rất nhiều người trong thôn ở chợ, trên tay mọi người đều xách đầy đồ tết. Bách Thủ cố ý cho Lai Sinh hai mươi văn tiền, bảo hắn mua chút đồ mình thích ăn, không ngờ tiểu tử này còn tri kỷ cầm bạc mua hai cái bánh bao nhân thịt trước, sau đó xé một miếng nhỏ muốn đút cho Hán Nhi ăn, bị Loan Loan ngăn lại: “Nó còn quá nhỏ, chỉ có thể bú sữa thôi chứ chưa ăn được cái này đâu. Đệ cứ ăn đi!”
Lai Sinh bĩu môi đáng tiếc rụt tay về.
Mấy người vui vui vẻ vẻ mua đủ đồ. Loan Loan nghĩ đến chuyện đêm qua nên bèn dẫn Lai Sinh đến quầy bán hoa quả, hỏi giá rồi để Lai Sinh tự chọn. Nhưng Lai Sinh lại lắc đầu, tung tung mứt quả trong tay nói: “Đệ có cái này rồi, thật ra đệ không thích ăn hoa quả lắm.”
Loan Loan nhìn hắn một cái: “Cũng chẳng phải mua riêng cho đệ. Cái này là đồ cúng để tối nay cúng cho ông nội đệ.”
“Hả? Chúng ta không mua rượu sao?” Lai Sinh mở to hai mắt hỏi.
Giờ thì đến phiên Loan Loan kinh ngạc: “Không phải đêm qua tự đệ nói năm nay không muốn cúng rượu sao?”
Bộ dáng Lai Sinh có chút lơ mơ, chớp chớp mắt, sau đó “Hả?” một tiếng.
Loan Loan và Bách Thủ đều kì quái nhìn hắn, Loan Loan còn đưa tay sờ trán hắn. Đâu có bệnh?! Trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Đệ quên rồi à?”
Lai Sinh gãi gãi đầu cúi đầu ngượng ngùng nói: “Hình như đệ quên rồi.”
Loan Loan và Bách Thủ nhìn nhau một cái, sao lời này nghe lạ vậy? Chẳng nhẽ tiểu tử này bị bệnh mất trí nhớ?
Mua xong đồ về, dọc đường hai người vẫn quan sát hắn, nhưng hắn vẫn ồn ào đùa giỡn như trước đây, nên không thể không bỏ đi sự nghi hoặc trong lòng.
Lúc Lai Sinh không ở đây bọn họ còn lo lắng không biết liệu hắn có thể ăn tết vui vẻ hay không? Bây giờ hắn trở về rồi, mặc dù chịu khổ một chút, nhưng hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng rất vui vẻ, trong nhà lại náo nhiệt lên rất nhiều.
Buổi sáng ở chợ, lúc đi qua quán rượu Phúc Sinh, Loan Loan bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, vì sao cơm tất niên phải y theo truyền thống, làm một chút đồ đặc biệt chẳng phải rất thú vị sao? Hơn nữa, nàng đột nhiên nghĩ nếu đã có mối quan hệ làm thuê cho Tạ gia thì sao không sử dụng cho triệt để. Đồ ăn ngon ở hiện đại nhiều như vậy, có thể làm thịt khô thì cũng có thể làm những cái khác nha! Chẳng hạn như đồ nướng.
Dung hợp quán thịt nướng vào thời đại này, nhưng không biết có vài thứ gia vị ở thời đại này có hay không, vì vậy nàng dùng các gia vị hiện có thử mùi vị trước. Vừa nghĩ ra cách này đã lập tức được Bách Thủ tán thành, đặc biệt là Lai Sinh, vừa nghe có đồ ăn mà còn là món mình chưa từng nghe thì lập tức ồn ào chuẩn bị đồ đạc. Rau và thịt đã mua được ở chợ, về đến nhà, Bách Thủ theo như Loan Loan phân phó, vót một bó trúc nhọn thật to, sau đó xắt thịt thành miếng, rau rồi xâu từng cái vào xiên trúc. Vì mới thu vào một khoản, nên Bách Thủ mua chút than sưởi ấm chuyên dụng, so ra có kém than ngân sương của nhà giàu, nhưng đã tốt hơn than bọn họ tự dự trữ rồi. Lúc này họ lấy than của mình dự trữ ra để nướng đồ.
Sắc trời dần tối, Loan Loan theo thường lệ vẫn nấu chút cơm, lại xào chút rau, sau đó luộc miếng thịt nhỏ cố ý giữ lại để buổi tối cúng ông nội Lai Sinh.
Hán Nhi ngồi trên xe gỗ nhỏ, xe nhỏ được buộc ở ngoài cửa nhà chính, Bách Thủ đang cầm chổi quét chuồng gà. Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, phải qua vài ngày mới được quét rác. Mà Lai Sinh thì ngồi bên cạnh ngẩng đầu ngẩn ra nhìn trời, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Không chuẩn bị vỉ nướng, nên đành phải tìm hai khúc gỗ hai bên chậu than, đến lúc sẽ gác xiên thịt và rau lên đó nướng, Bách Thủ dọn dẹp xong những thứ cần dọn là có thể ăn cơm.
(*) cửa ải cuối năm: cuối năm phải trang trải nợ nần
Lần này lợn lại nhiều hơn năm ngoái hai mươi con, xem ra kinh thành và các nơi khác đều bán rất tốt. Giá tiền Loan Loan nhận thầu hiện tại là ba lượng bạc một con lợn, tiền công tất nhiên là năm trăm đồng tiền, quan trọng là nếu làm ra thành phẩm tỉ mỉ kỹ càng thì sẽ có thưởng thêm. Hơn nữa lạp xưởng lần này Loan Loan tăng thêm một loại mùi vị, dùng cách nói hiện đại của chúng ta chính là vị quảng, bên trong ngoại trừ có ẩn vị ớt, thì còn có thêm đậu phộng, ăn vào sẽ có mùi vị riêng biệt, tương đối thích hợp với người phương bắc.
Hơn nữa, lần này nàng đã sớm thương lượng xong xuôi với Dư chưởng quỹ, chuẩn bị vài chục con gà, vịt sống làm thành thịt gà khô, vịt khô.
Thịt khô cũng có thêm một cách làm, tức là ướp bằng nguyên liệu đã được xào. Nguyên liệu rất đơn giản, muối, thêm gừng và các loại gia vị khác, sau khi ướp vào thịt, không cần hun khói mà trực tiếp phơi dưới ánh mặt trời. Hương vị rất khác biệt với thịt khô hun khói.
Vì tăng thêm vài loại thịt, nhưng lại không thêm người làm, nên lần này làm chậm hơn, tốn hết bốn ngày mới làm xong tất cả thịt khô. Trong thời gian đó, Lai Sinh vẫn luôn ở bên cạnh hai người, may mà hắn rất nghe lời, thỉnh thoảng lai bảo hắn giúp làm chút việc đơn giản, nếu không thì để hắn trông Hán Nhi. Một đám người bận rộn làm việc, người trên ở thôn trang cũng không có ai đặc biệt chú ý đến hắn.
Trong lúc đó, Dư chưởng quỹ tới kiểm tra một lần, Loan Loan lại tỉ mỉ giải thích những chỗ khác nhau của các loại thịt khô với ông ấy. Dư chưởng quỹ tấm tắc khen ngợi không ngừng: “Chuyện đơn giản như vậy sao không có ai phát hiện chứ?” Sau đó lại khen Loan Loan: “Ngươi có tay nghề thế này thì tốt hơn những tiểu thương bán rong ở chợ nhiều, không cần mỗi ngày xuất đầu lộ diện mà vẫn có cuộc sống sung túc.”
Loan Loan cười khổ: “Dư chưởng quỹ à, ông quá đề cao ta rồi. Ông không biết chứ từ sau khi có con, hơn phân nửa tinh lực của cả nhà đều dồn hết lên thằng bé, trong ngoài nhà còn một đống công việc lớn. Bách Thủ căn bản không có thời gian đi làm việc khác, nếu không phải chỗ này có ông chiếu cố nên có chút thu nhập, thì cuộc sống cả nhà chúng ta sẽ phải gay go mất.”
Dư chưởng quỹ cười cười, Loan Loan không có mẹ chồng, Bách Thủ lại là người thương vợ, vì không muốn vợ mệt nên thật đúng là sẽ có khả năng Bách Thủ thật sự không ra ngoài. Ông nghĩ một chút rồi bèn nói: “Ngươi và Bách Thủ đều là người biết làm ăn sinh kế, sao không tìm việc buôn bán gì mà làm đi?”
Thật ra Loan Loan đã sớm có ý này, vừa nghe Dư chưởng quỹ nói vậy thì nàng lập tức nói: “Chúng ta cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng ta và Bách Thủ đều không có kinh nghiệm, cũng không biết ở chợ buôn bán gì tốt. Nếu thật sự muốn làm ăn thì phải thuê cửa hàng ở chợ. Nhưng lúc rảnh ta và Bách Thủ có tới xem qua rồi, tiền thuê cao quá, mà mua cửa hàng mặt tiền thì chúng ta lại không có nhiều bạc như vậy. Hơn nữa mở cửa hàng ở chợ thì mỗi ngày đều phải có người gác đêm. Trong nhà chỉ có ta và Bách Thủ, có chút việc khó tránh phải để Bách Thủ làm, cho nên đây cũng là một vấn đề khó khăn.”
Dư chưởng quỹ nghe vậy gật đầu.
“Dư chưởng quỹ, ông có kiến thức rộng rãi, ông có đề nghị nào hay không?” Loan Loan nói.
Dư chưởng quỹ trầm tư chốc lát: “Hiện tại làm vận chuyển mua bán cũng không tệ, có rất nhiều người đến vùng Giang Chiết mua tơ lụa hoặc buôn muối ở nơi khác. Nếu không thì mua vài món đồ mới lạ chuyển đến kinh thành bán, ở đó phần lớn là người giàu có. Chỉ cần đồ của ngươi tốt thì không lo về giá cả. Nhưng mà muối coi như không được rồi, tơ lụa thì cần tiền vốn quá lớn, vậy các ngươi có thể suy nghĩ đến việc mua chút đồ chơi mới lạ mang đi kinh thành bán.”
Nghe thì dường như có chút khả thi, nhưng mà: “Nhưng chúng ta căn bản chưa từng đến kinh thành, cũng không có mối quan hệ. Hơn nữa nguồn hàng cũng là vấn đề.”
“Chuyện này không khó, ta biết vài người kinh doanh mặt hàng này, hơn nữa thiếu gia nhà ta rất thạo những thứ này, nếu như các ngươi đồng ý, lần sau khi thiếu gia đến ta hỏi cậu ấy một chút giúp các ngươi, hoặc là trực tiếp giới thiệu một vài người trong nghề cho các ngươi.” Dư chưởng quỹ cười nói, đây chỉ là tiện tay mà thôi.
“Ôi, vậy thì phải thật cám ơn ông. Nhưng mà chuyện này ta phải về thương lượng với Bách Thủ một chút.” Buôn bán cũng không phải chuyện nhỏ.
“Không sao, không vội không vội, khi nào các ngươi muốn làm thì cứ nói một tiếng là được.”
Đây chính là chỗ tốt của việc có quen biết. Sau khi về đến nhà, Loan Loan thương lượng với Bách Thủ cả một đêm nhưng vẫn chưa quyết định được rốt cuộc có muốn làm hay không. Nếu như làm thì phải lấy hết chút bạc còn lại trong nhà ra. Mà cho dù làm thì nhất định phải dựa vào thiếu gia Tạ gia, dù sao cũng sắp sang năm mới, đoán chừng Tạ thiếu gia này tạm thời sẽ không đến, nên hai người gác chuyện này lại.
Làm xong tất cả thịt khô, Loan Loan ở nhà trông con, Bách Thủ dẫn người đến thôn trang làm nốt việc còn lại, ước lượng thời gian đã đến lúc xong, nàng lại đi kiểm tra kết quả.
Lần này, ngoài tiền công được nhận, Loan Loan phát thêm cho mỗi người một trăm đồng coi như tiền thưởng, riêng người có biểu hiện đặc biệt tốt, đương nhiên nàng lại ban thưởng thêm. Tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Đến ngày tẩy trần – hai mươi lăm tháng mười hai, nhà nhà đều quét dọn nhà cửa sạch sẽ, bận rộn liên tiếp mấy ngày nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy vui mừng trong lúc bận rộn này. Đảo mắt đã đến hai mươi chín tháng chạp, ngày mai chính là ngày họp chợ – ba mươi tháng chạp. Trong lòng Loan Loan vẫn luôn do dự có nên dẫn Lai Sinh đi cùng không.
Âu Dương gia đã làm hậu sự cho Lai Sinh, nhưng hiện tại Lai Sinh lại ở Dương gia thôn, hạ táng không thấy thi thể thì chắc chắn Âu Dương gia sẽ phái người tìm kiếm khắp nơi, đây cũng là chỗ mà nàng và Bách Thủ thấy khó hiểu. Lai Sinh trở về đã vài ngày nhưng không thấy có người đến tìm hiểu. Ngày ba mươi tết sẽ có rất nhiều người đi chợ, chắc hẳn Âu Dương gia có lẽ sẽ không tiếp tục phái người tới dò xét, nhưng nàng vẫn không yên lòng, Bách Thủ cũng cảm thấy nên để Lai Sinh ở nhà.
Không đợi hai người quyết định, Lai Sinh chủ động nói ra ý nghĩ của mình.
“Ngày mai chị dâu đi chợ cũng dẫn đệ theo đi, lúc đó đệ sẽ đội mũ rộng vành, mai tẩu nhớ nhắc đệ mua chút hoa quả nữa.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lai Sinh chủ động đưa ra yêu cầu kể từ khi trở về, đội mũ rộng vành cũng là một biện pháp tốt. Nhưng về việc hắn muốn mua hoa quả hai người cảm thấy khó hiểu.
“Đệ mua hoa quả làm gì?”
“Không phải sẽ tế bái tổ tiên vào đêm ba mươi sao? Đệ muốn mua hoa quả cúng ông nội, đời này ông cũng chưa được ăn thứ gì ngon cả.”
Loan Loan nghe vậy trong lòng có chút cảm động, ông nội Lai Sinh đời này không chỉ không chưa được ăn thứ gì ngon, mà chỉ sợ ngay cả một ngày hạnh phúc cũng chưa từng được sống qua. Nhưng không hiểu sao nàng thấy lời nói của Lai Sinh có chút là lạ, nghĩ lại thì thấy dường như lời nói cũng không sai.
Thấy Loan Loan đồng ý, Lai Sinh lại nói: “Chị dâu, có thể mua thêm chút thịt để cúng cho ông nội được không ?”
Loan Loan sửng sốt: “Được chứ! ….. Nhưng mà trước kia chúng ta chẳng phải chúng ta mua rượu sao?” Trước kia nàng cũng đề cập tới việc bày thịt làm đồ cúng, nhưng Lai Sinh không cho, hắn nói là ông nội thích rượu.
“Nếu như tối mai ca muốn uống rượu thì đệ sẽ chuẩn bị, đến lúc đó cúng thêm vào là được, vì cũng không nhất thiết năm nào cũng đều cúng rượu.”
“Ừ.” Dường như nói vậy cũng đúng, Loan Loan bất an đáp lại, trong đầu lại nghĩ tới việc nếu như không cúng rượu, vậy đến lúc đó làm sao nàng dỗ Lai Sinh nói ông nội đã ăn rồi? Rượu để một đêm có thể bay hơi, nhưng thịt và hoa quả phải xử lý thế nào đây?
Nhưng tiểu tử này luôn luôn nghĩ một là một, đành theo ý hắn vậy.
Hôm sau người trong thôn túm năm tụm ba bắt đầu đi về phía chợ, trên bầu trời xinh đẹp, những đám mây nặng nề trôi trên đỉnh đầu, trời âm u như muốn mưa, đúng dịp bảo Lai Sinh đội mũ rộng vành. Bọn họ đóng cửa, ngồi lên xe trâu, một nhà bốn người chậm rì rì ra khỏi thôn. Loan Loan ôm con ngồi trên xe trâu, thằng nhỏ nghịch ngợm này đã được bảy tháng, nằm trong ngực Loan Loan đưa mắt nhìn khắp nơi, còn y y nha nha nói chuyện rất đáng yêu.
Họ gặp rất nhiều người trong thôn ở chợ, trên tay mọi người đều xách đầy đồ tết. Bách Thủ cố ý cho Lai Sinh hai mươi văn tiền, bảo hắn mua chút đồ mình thích ăn, không ngờ tiểu tử này còn tri kỷ cầm bạc mua hai cái bánh bao nhân thịt trước, sau đó xé một miếng nhỏ muốn đút cho Hán Nhi ăn, bị Loan Loan ngăn lại: “Nó còn quá nhỏ, chỉ có thể bú sữa thôi chứ chưa ăn được cái này đâu. Đệ cứ ăn đi!”
Lai Sinh bĩu môi đáng tiếc rụt tay về.
Mấy người vui vui vẻ vẻ mua đủ đồ. Loan Loan nghĩ đến chuyện đêm qua nên bèn dẫn Lai Sinh đến quầy bán hoa quả, hỏi giá rồi để Lai Sinh tự chọn. Nhưng Lai Sinh lại lắc đầu, tung tung mứt quả trong tay nói: “Đệ có cái này rồi, thật ra đệ không thích ăn hoa quả lắm.”
Loan Loan nhìn hắn một cái: “Cũng chẳng phải mua riêng cho đệ. Cái này là đồ cúng để tối nay cúng cho ông nội đệ.”
“Hả? Chúng ta không mua rượu sao?” Lai Sinh mở to hai mắt hỏi.
Giờ thì đến phiên Loan Loan kinh ngạc: “Không phải đêm qua tự đệ nói năm nay không muốn cúng rượu sao?”
Bộ dáng Lai Sinh có chút lơ mơ, chớp chớp mắt, sau đó “Hả?” một tiếng.
Loan Loan và Bách Thủ đều kì quái nhìn hắn, Loan Loan còn đưa tay sờ trán hắn. Đâu có bệnh?! Trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Đệ quên rồi à?”
Lai Sinh gãi gãi đầu cúi đầu ngượng ngùng nói: “Hình như đệ quên rồi.”
Loan Loan và Bách Thủ nhìn nhau một cái, sao lời này nghe lạ vậy? Chẳng nhẽ tiểu tử này bị bệnh mất trí nhớ?
Mua xong đồ về, dọc đường hai người vẫn quan sát hắn, nhưng hắn vẫn ồn ào đùa giỡn như trước đây, nên không thể không bỏ đi sự nghi hoặc trong lòng.
Lúc Lai Sinh không ở đây bọn họ còn lo lắng không biết liệu hắn có thể ăn tết vui vẻ hay không? Bây giờ hắn trở về rồi, mặc dù chịu khổ một chút, nhưng hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cũng rất vui vẻ, trong nhà lại náo nhiệt lên rất nhiều.
Buổi sáng ở chợ, lúc đi qua quán rượu Phúc Sinh, Loan Loan bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, vì sao cơm tất niên phải y theo truyền thống, làm một chút đồ đặc biệt chẳng phải rất thú vị sao? Hơn nữa, nàng đột nhiên nghĩ nếu đã có mối quan hệ làm thuê cho Tạ gia thì sao không sử dụng cho triệt để. Đồ ăn ngon ở hiện đại nhiều như vậy, có thể làm thịt khô thì cũng có thể làm những cái khác nha! Chẳng hạn như đồ nướng.
Dung hợp quán thịt nướng vào thời đại này, nhưng không biết có vài thứ gia vị ở thời đại này có hay không, vì vậy nàng dùng các gia vị hiện có thử mùi vị trước. Vừa nghĩ ra cách này đã lập tức được Bách Thủ tán thành, đặc biệt là Lai Sinh, vừa nghe có đồ ăn mà còn là món mình chưa từng nghe thì lập tức ồn ào chuẩn bị đồ đạc. Rau và thịt đã mua được ở chợ, về đến nhà, Bách Thủ theo như Loan Loan phân phó, vót một bó trúc nhọn thật to, sau đó xắt thịt thành miếng, rau rồi xâu từng cái vào xiên trúc. Vì mới thu vào một khoản, nên Bách Thủ mua chút than sưởi ấm chuyên dụng, so ra có kém than ngân sương của nhà giàu, nhưng đã tốt hơn than bọn họ tự dự trữ rồi. Lúc này họ lấy than của mình dự trữ ra để nướng đồ.
Sắc trời dần tối, Loan Loan theo thường lệ vẫn nấu chút cơm, lại xào chút rau, sau đó luộc miếng thịt nhỏ cố ý giữ lại để buổi tối cúng ông nội Lai Sinh.
Hán Nhi ngồi trên xe gỗ nhỏ, xe nhỏ được buộc ở ngoài cửa nhà chính, Bách Thủ đang cầm chổi quét chuồng gà. Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, phải qua vài ngày mới được quét rác. Mà Lai Sinh thì ngồi bên cạnh ngẩng đầu ngẩn ra nhìn trời, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Không chuẩn bị vỉ nướng, nên đành phải tìm hai khúc gỗ hai bên chậu than, đến lúc sẽ gác xiên thịt và rau lên đó nướng, Bách Thủ dọn dẹp xong những thứ cần dọn là có thể ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.