Chương 110: Ngã xuống sông
Quả Vô
24/03/2015
Edit: Tuyentuyen
Beta: Tuyết Y
Bất kể như thế nào, Loan Loan cũng không thể nào quen được người muội muội trước giờ không hề thân thiết lại đột nhiên đi theo nàng mỗi ngày thế này, nàng bèn nói: “Sau này muội đừng đến nữa, mỗi lần đến đây phí nhiều thời gian lắm, khi về nhà trời cũng tối rồi.”
Vương Tiểu Thảo sang đây cắt rau cho lợn quả thực về nhà hơi muộn hơn bình thường một chút, cũng không biết là mẹ nàng càu nhàu hay thế nào mà liên tiếp mấy ngày sau Vương Tiểu Thảo cũng không thấy tới nữa.
Thời tiết dần dần nóng lên, mùa đông thì còn có thể đốt than, mùa hè thời tiết nóng đến mức không chịu nổi nhưng cũng không còn cách nào khác. Thế là Loan Loan bèn nghĩ đến bột đá* ở hiện đại hay ăn, mặc dù không phải là thêm đá vào, nhưng vẫn thoải mái hơn nước lạnh uống thường ngày.
* bột đá: là cây tầm bóp họ cà hoa màu tím, khi sấy khô cà bột hạt ra loại phấn trắng pha nước được 1 loại thạch như rau câu có màu hồng nhạt… giống cây sương sáo và cây sương sâm của mình. (hình ảnh thạch bột đá sau khi nấu xong : http://images.meishij.net/p/20110707/130755238e485bcbe6216cccf34079cf.jpg)
Nguồn gốc của bột đá là một loại thực vật họ cà, toàn bộ cây này đều có thể dùng làm thuốc, trong ghi chép của y học hiện đại nói rằng trong cây có chứa thành phần giúp con người có thể an thần, long đờm, thanh nhiệt, giải độc, có công dụng trị ho, trị bệnh tâm thần, bệnh dại, cảm mạo, phong thấp đau nhức, ghẻ nấm; hạt dùng làm thuốc gọi là giả toan tương tử, có thể thanh nhiệt giải nóng, lợi tiểu, trị trúng gió, có công dụng tiêu viêm, hạ sốt, trị bệnh viêm khớp mãn tính, trị các loại triệu chứng viêm sưng lở loét mưng mủ, mụn nhọt. Hoa cũng có thể dùng làm thuốc gọi là hoa giả toan tương, trị trúng gió, tiêu viêm, trị viêm xoang mũi.
Cho nên, có thể tìm thấy tầm bóp ở một số tiệm thuốc. Mà bộ phận dùng để làm nước uống bột đá chính là hạt của nó, cũng chính là giả toan tương.
Nếu như có thể tìm được hạt cây tầm bóp, có lẽ ngày hè không những bản thân mình uống, mà còn có thể pha chút đồ uống mang đi bán, đặc biệt vào ngày mùa, trong lúc nóng bức có thể uống một ngụm đồ uống mát mẻ như thế, đây đúng là điều cực kỳ tuyệt vời.
Buổi sáng Bách Thủ đã đi săn thú, nên sáng sớm hôm sau, hai người liền đi chợ bán thú săn được, Loan Loan đi tới tiệm thuốc tìm, quả nhiên tìm được hạt Phở lạnh, trước tiên chỉ mua chút ít về làm thử thôi.
Sau đó hai người mua một ít hạt giống rau rồi trở về. Kể từ sau khi có xe trâu, đi chợ thuận tiện và nhanh hơn rất nhiều.
Vừa về tới cửa thôn, hai người đã nghe người ta nói Lai Sinh bị ngã xuống sông. Bách Thủ và Loan Loan bị dọa nhảy dựng, hai người vội vàng trở về nhà. Thấy Vương Tiểu Thảo và Lai Sinh đang đứng ngoài cửa. Quần áo trên người Lai Sinh có chút ẩm ướt, vũng nước đọng từ quần áo của hắn nhỏ xuống mặt đất lúc này đã khô một nửa, cũng không biết đã đứng bao lâu ở cửa rồi.
“Lai Sinh, sao đệ lại ngã xuống sông chứ?”
Loan Loan cẩn thận nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn tốt, trán cũng không nóng, có lẽ không bị bệnh, cũng may bây giờ không phải là mùa đông. Bách Thủ mở cửa, vội vàng bảo hắn vào nhà thay quần áo.
Loan Loan dắt trâu vào chuồng. Lúc này mới hỏi Vương Tiểu Thảo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ?
“Muội đang làm việc ngoài đồng, thì nghe mọi người nói là có người ngã xuống sông rồi, sau đó kiểm tra thì phát hiện đó là Lai Sinh, nên đưa hắn về đây…”
Buổi sáng Lai Sinh vốn chơi ở trong thôn, mấy đứa trẻ con đều đến bờ sông bắt cá, nên hắn cũng cầm xiên đi tham gia náo nhiệt. Mấy đứa trẻ con đều cởi giày lội xuống sông chơi đùa khiến mấy con cá hoảng sợ bơi tán loạn, làm sao còn có thể bắt được cá nữa.
Lai Sinh tức giận, cầm lấy xiên cá đi. Con sông này ở Dương gia thôn vẫn chảy dài xuống dưới, rồi chảy qua ngoài Vương gia thôn. Lai Sinh cứ đi dọc theo bờ sông, sau đó đi đến Vương gia thôn.
Sau này Bách Thủ lại hỏi hắn, Lai Sinh nói là hắn dẫm lên một tảng đá ở sông nên bị ngã xuống sông. Có lẽ là hắn dẫm trúng tảng đá có rêu, cho nên mới bị trượt chân.
Từ lúc vào hạ đến nay trời cũng không mưa, cho nên nước sông lúc này cũng cạn. Thật ra lúc hắn ngã xuống sông cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đúng lúc ấy lại có người ở trong thôn đi ra, không rõ đầu đuôi thế nào, mà người đó lại biết đầu óc Lai Sinh không tốt, cho nên mới vội vàng kéo hắn lên, cuối cùng đương nhiên ồn ào cả thôn đều biết. Nếu không chuyện nhỏ này làm sao Vương Tiểu Thảo có thể biết được.
Bản thân Lai Sinh thì tuyệt nhiên không sợ, còn ủy khuất nói xiên cá mình còn chưa lấy về, nhưng Loan Loan cùng Bách Thủ lúc ở cửa thôn nghe được chuyện liền sợ hết hồn, lập tức cấm hắn không được một mình đi ra bờ sông nữa, nhất định phải có người đi chung, đặc biệt là lúc nước lớn.
Từ nhỏ Lai Sinh đã ra sông chơi, kỹ năng bơi lội cũng giỏi, thế là hắn bất mãn trề môi: “… đệ có thể ra chỗ nước cạn, đệ còn có thể bơi lội…”
Loan Loan mới mặc kệ hắn, thật ra thì Lai Sinh cũng rất nghe lời, chỉ cần nghiêm khắc nói chuyện với hắn thì trên căn bản hắn đều nghe theo.
Nếu Vương Tiểu Thảo đã tới, hơn nữa người ta còn giúp đưa Lai Sinh trở về. Loan Loan liền nghĩ để cho nàng ăn cơm trưa ở đây. Sau đó Loan Loan lại nhìn thấy cái gùi ở trong sân, dù sao gùi nhà mình thì Loan Loan vẫn nhìn ra được.
“Gùi này là của muội?”
Vương Tiểu Thảo cười gật đầu, nói : “Đúng vậy a, Nhị tỷ, muội định đưa Lai Sinh về xong thuận tiện ở nhà tỷ ăn cơm, sau đó đến chiều chúng ta sẽ cũng đi cắt rau cho lợn.”
Hóa ra nàng ta đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ ăn cơm ở nhà mình rồi, một chút hảo cảm mới sinh ra ở trong lòng Loan Loan lập tức đã biến mất.
Nhà nàng rất lâu rồi chưa ăn bánh cho nên bữa trưa nàng chiên bánh, rồi làm hai món ăn đơn giản. Cơm nước xong, Loan Loan cùng Vương Tiểu Thảo liền đeo gùi đi ra ngoài, để Bách Thủ cùng Lai Sinh ở nhà trông nhà.
Hai người đi một vòng quanh chân núi, không thấy có rau cho lợn nên lại đi lên núi, nàng nghĩ hôm nay ngoại trừ cắt chút ít rau cho lợn như bình thường, nếu có thể nàng sẽ nhặt ít trái cây mang về thì tốt hơn.
Phía sau núi, trái cây dại rất nhiều, nhưng Loan Loan không muốn đi quá xa. Vì đến tận bây giờ nàng vẫn chưa tơi bờ sông xem qua, nên nàng muốn đến bờ soog xem có đồ gì cho lợn ăn hay không. Hai người cắt gần một gùi rau, rồi sau đó đi ra bờ sông.
Tìm một đoạn đường dọc theo bờ sông, ngược lại có không ít cỏ nước, còn các loại cây có quả dại thì không có. Các loại cỏ nước, cá cỏ cũng nhiều nhưng không biết có thể cho lợn ăn được không. Loan Loan liền bỏ gùi xuống, vén tay áo lên, cầm lấy nhánh cây tìm kiếm trong sông một chút. Vương Tiểu Thảo ngại những loại cỏ này dính nước quá nặng, nên nói với Loan Loan một tiếng rồi hướng đi về phía hạ du.
Kéo lên được một bó cỏ lớn, Loan Loan vẩy vẩy bớt nước, dùng cỏ bó chặt bỏ vào gùi, nếu những loại cỏ này cũng có thể cho lợn ăn thì sau này bọn họ liền trộn lẫn những loại rau cỏ này lại rồi cho lợn ăn, lợn ăn được thức ăn càng nhiều, càng hỗn tap thì đươg nhiên nuôi càng béo. Thời đại này lại không có thức ăn gia súc, nên chỉ có thể làm vậy thôi.
Cõng gùi lên lưng, Loan Loan đứng ở ven đường nhìn trái phải mà không thấy Vương Tiểu Thảo, liền gọi to lên : “Tiểu Thảo!”
“A!”
Ngay sau đó là “Bõm!” một tiếng.
Trong lòng Loan Loan nhảy dựng, giọng kia rõ ràng là của Vương Tiểu Thảo, nên nàng lập tức đi về phía phát ra âm thanh, ở chỗ cách đó ba mươi mét có một bờ đê, bình thường mọi người cũng sẽ đến chỗ thượng du này để giặt quần áo.
Bị nhành cây che khuất, Loan Loan hình như thấy bóng lưng một nam nhân, nhưng cũng không thấy Vương Tiểu Thảo, lúc trong đầu nàng đang thấy khó hiểu, thì tầm mắt trước mặt đã bắt đầu được mở rộng, vừa nhìn đã thấy một nam nhân mặc quần áo vải thô, phần quần áo từ eo nam nhân trở xuống toàn bộ đều ướt nhem, đầu tóc vốn chỉnh tề cũng có chút rối, mà trước ngực hắn có một cái đầu đang vùi vào.
Đột nhiên cái đầu kia ngẩng lên, dùng sức đẩy hắn ra, khuôn mặt rõ ràng của Vương Tiểu Thảo hiện ra trước mặt nàng, mà những giọt nước đang nhỏ xuống từ trên người nàng. Lúc này, nam nhân kia cũng xoay người lại.
Loan Loan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lý Đại Trí.
Đầu nàng có chút ong ong, nàng cảm giác hẳn là mình không có nhìn thấy, mới vừa rồi, quả thật tay của Lý Đại Trí đã nắm tay Vương Tiểu Thảo. Nhưng bình thường hắn là người rất thẳng thắn, đứng đắn khiến nàng không quá tin tưởng rằng đâu là chuyện hắn đã làm.
Vương Tiểu Thảo thấy Loan Loan đi tới, mắt lập tức đỏ lên, hai tay bất an đan vào nhau.
Vào hạ, mọi người mặc quần áo đều rất đơn bạc, quần áo trên người Vương Tiểu Thảo dính sát vào thân thể, có thể thấy rõ ràng những đường cong lung linh. Nếu ôm nhau như vừa rồi thì hẳn là có thể cảm nhận được thân nhiệt trên người nàng ta.
Mặc dù nàng khôngthích Vương Tiểu Thảo, nhưng đây là Dương gia thôn, nếu chuyện vừa rồi bị người khác biết được thì nàng sẽ trở thành tiêu điểm ở Dương gia thôn! Trên mặt Loan Loan hiện lên chút tức giận!
Nhìn thấy thế, khuôn mặt Lý Đại Trí tỏ ra lo lắng, hắn bước lên trước một bước nói: “Ngươi nghe ta giải thích…”
“Im ngay!” Mặt Loan Loan khó coi nhìn hắn, nói: “Muội muội của ta mới vừa rồi trượt chân ngã xuống sông, cảm ơn ngươi đã kéo con bé lên…” Lại quét mắt nhìn sang đống quần áo đã giặt được một nửa bên cạnh: “Ngươi đi giặt quần áo thì nên đến hạ du đi a, chỗ đó nước cạn, tránh để ướt quần áo của mình.”
Thái độ của Loan Loan ở trong dự đoán của Lý Đại Trí nhưng dường như cũng ngoài ý liệu của hắn, nhưng nghe những lời nói vừa rồi của Loan Loan chẳng biết thế nào mà hắn lại cảm thấy lo lắng hơn: “Không phải vậy, ngươi hãy nghe ta nói, vừa rồi là hiểu nhầm…”
Đôi mắt Loan Loan hơi nhíu lại, rồi giọng nói chợt đề cao lên: “Hiểm lầm cái gì? Ta vừa rồi đã nói, tỷ muội chúng ta đi cắt rau cho lợn, đi ngang qua chỗ này mà thôi, không quấy rầy ngươi nữa!” Nói xong lôi kéo Vương Tiểu Thảo đang đứng ở một bên lo lắng bất an đi lên bờ, đi được hai bước, nàng dừng lại quay đầu về phía Lý Đại Trí: “ Lời ta đã nói rất rõ rồi, ngươi là người đọc sách thánh hiền thì nên biết nên làm gì!”
Lý Đại Trí nhìn Loan Loan gấp gáp vội vàng lôi kéo Vương Tiêu Thảo đi mất dạng thì nhíu mày thật chặt, mắt lại nhìn đến quần áo đã bị ướt hơn phân nửa trên người, thì ném quần áo đang giặt vào trong chậu, vì hắn không còn hứng thú để giặt quần áo nữa.
Hai người Loan Loan đi từ bờ sông không đi thẳng xuống núi, mà lại đi thẳng lên núi, đi được nửa đường, tí nữa thì gặp nhóm người bà mối Vương, nàng vội vàng kéo Vương Tiểu Thảo vòng qua một đường khác, sau đó mới tở về căn nhà trên núi trước kia.
Bà mối Vương đeo gùi vừa nói chuyện với mấy thôn phụ trong thôn, vừa kỳ quái nhìn hai người Loan Loan đi phía xa, hành động vừa rồi của hai người có chút ký quái, bình thường Loan Loan không như thế, bà còn hỏi người bên cạnh: “Mọi người nhìn xem, đó có phải là vợ Bách Thủ và muội muội của nàng không?”
“Ừ, hình như đúng là họ đấy!” có người đáp.
“Cô nương kia, lần trước bọn họ ừng tân gia ta đã gặp mặt, lớn lên nhìn rất được…”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía bờ sông, vừa đúng lúc lại gặp Lý Đại Trí, thấy hắn ướt hết cả nửa người, mấy người kinh ngạc hỏi: “Đại Trí, ngươi làm gì mà cả người ướt thế thế này? Không phải là nhảy xuống sông mò cá chứ?”
Lý Đại Trí xấu hổ cười cười nói: “Mới vừa rồi ở bờ sông giặt quần áo không cẩn thận trượt chân….” Rồi chỉ vào chậu quần áo vẫn chưa giặt xong, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, nói: “Ngay cả quần áo cũng chưa có giặt xong.”
“A, Đại Trí xấu hổ này, ở bờ sông có chỗ rêu cỏ mọc dài sẽ rất dễ trượt chân, ngươi xem quần áo đều ướt hết rồi, nhanh trở về thay đồ đi?”
Mấy phụ nhân mỗi người ngươi một câu ta một câu cười nói, mà bà mối Vương đứng ở một bên vẫn không mở miệng.
Loan Loan đưa Vương Tiểu Thảo thẳng lên ngôi nhà trên núi, may mà không có gặp ai. Đưa nàng ta vào phòng, Loan Loan bỏ gùi xuống, lại xuống núi, đi về nhà lấy bao bọc quần áo lại, Bách Thủ thấy bộ dáng gấp gáp vội vã của nàng, thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ có nói một câu: “Đợi lát nữa nói sau đi.” Rồi cầm lấy bao quần áo đi lên núi.
Lên đến nơi, Loan Loan bảo Vương Tiểu Thảo thay bộ quần áo mình thường mặc vào, bởi vì dáng người Loan Loan cao hơn một chút, nên Vương Tiểu Thảo mặc thì hơi dài, nhưng hai người đều gầy nên nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được điều gì.
Sau đó, hai người đeo gùi đi về nhà trong thôn, vừa vào nhà, trước Loan Loan đóng cửa sân lại, đưa gùi cho Bách Thủ, lại lấy cỏ vớt được ở sông ra: “……Ta nhìn thấy chúng phát triển tốt nên vớt một ít đem về, cũng không biết có cho lợn ăn hay không, chàng xem thử một chút đi.” Rồi xoay người gọi Vương Tiểu Thảo vào trong phòng.
Bách Thủ nghi hoặc nhìn quần áo trên người Vương Tiểu Thảo, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Loan Loan, trong lòng nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!
Beta: Tuyết Y
Bất kể như thế nào, Loan Loan cũng không thể nào quen được người muội muội trước giờ không hề thân thiết lại đột nhiên đi theo nàng mỗi ngày thế này, nàng bèn nói: “Sau này muội đừng đến nữa, mỗi lần đến đây phí nhiều thời gian lắm, khi về nhà trời cũng tối rồi.”
Vương Tiểu Thảo sang đây cắt rau cho lợn quả thực về nhà hơi muộn hơn bình thường một chút, cũng không biết là mẹ nàng càu nhàu hay thế nào mà liên tiếp mấy ngày sau Vương Tiểu Thảo cũng không thấy tới nữa.
Thời tiết dần dần nóng lên, mùa đông thì còn có thể đốt than, mùa hè thời tiết nóng đến mức không chịu nổi nhưng cũng không còn cách nào khác. Thế là Loan Loan bèn nghĩ đến bột đá* ở hiện đại hay ăn, mặc dù không phải là thêm đá vào, nhưng vẫn thoải mái hơn nước lạnh uống thường ngày.
* bột đá: là cây tầm bóp họ cà hoa màu tím, khi sấy khô cà bột hạt ra loại phấn trắng pha nước được 1 loại thạch như rau câu có màu hồng nhạt… giống cây sương sáo và cây sương sâm của mình. (hình ảnh thạch bột đá sau khi nấu xong : http://images.meishij.net/p/20110707/130755238e485bcbe6216cccf34079cf.jpg)
Nguồn gốc của bột đá là một loại thực vật họ cà, toàn bộ cây này đều có thể dùng làm thuốc, trong ghi chép của y học hiện đại nói rằng trong cây có chứa thành phần giúp con người có thể an thần, long đờm, thanh nhiệt, giải độc, có công dụng trị ho, trị bệnh tâm thần, bệnh dại, cảm mạo, phong thấp đau nhức, ghẻ nấm; hạt dùng làm thuốc gọi là giả toan tương tử, có thể thanh nhiệt giải nóng, lợi tiểu, trị trúng gió, có công dụng tiêu viêm, hạ sốt, trị bệnh viêm khớp mãn tính, trị các loại triệu chứng viêm sưng lở loét mưng mủ, mụn nhọt. Hoa cũng có thể dùng làm thuốc gọi là hoa giả toan tương, trị trúng gió, tiêu viêm, trị viêm xoang mũi.
Cho nên, có thể tìm thấy tầm bóp ở một số tiệm thuốc. Mà bộ phận dùng để làm nước uống bột đá chính là hạt của nó, cũng chính là giả toan tương.
Nếu như có thể tìm được hạt cây tầm bóp, có lẽ ngày hè không những bản thân mình uống, mà còn có thể pha chút đồ uống mang đi bán, đặc biệt vào ngày mùa, trong lúc nóng bức có thể uống một ngụm đồ uống mát mẻ như thế, đây đúng là điều cực kỳ tuyệt vời.
Buổi sáng Bách Thủ đã đi săn thú, nên sáng sớm hôm sau, hai người liền đi chợ bán thú săn được, Loan Loan đi tới tiệm thuốc tìm, quả nhiên tìm được hạt Phở lạnh, trước tiên chỉ mua chút ít về làm thử thôi.
Sau đó hai người mua một ít hạt giống rau rồi trở về. Kể từ sau khi có xe trâu, đi chợ thuận tiện và nhanh hơn rất nhiều.
Vừa về tới cửa thôn, hai người đã nghe người ta nói Lai Sinh bị ngã xuống sông. Bách Thủ và Loan Loan bị dọa nhảy dựng, hai người vội vàng trở về nhà. Thấy Vương Tiểu Thảo và Lai Sinh đang đứng ngoài cửa. Quần áo trên người Lai Sinh có chút ẩm ướt, vũng nước đọng từ quần áo của hắn nhỏ xuống mặt đất lúc này đã khô một nửa, cũng không biết đã đứng bao lâu ở cửa rồi.
“Lai Sinh, sao đệ lại ngã xuống sông chứ?”
Loan Loan cẩn thận nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn tốt, trán cũng không nóng, có lẽ không bị bệnh, cũng may bây giờ không phải là mùa đông. Bách Thủ mở cửa, vội vàng bảo hắn vào nhà thay quần áo.
Loan Loan dắt trâu vào chuồng. Lúc này mới hỏi Vương Tiểu Thảo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hơn nữa sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ?
“Muội đang làm việc ngoài đồng, thì nghe mọi người nói là có người ngã xuống sông rồi, sau đó kiểm tra thì phát hiện đó là Lai Sinh, nên đưa hắn về đây…”
Buổi sáng Lai Sinh vốn chơi ở trong thôn, mấy đứa trẻ con đều đến bờ sông bắt cá, nên hắn cũng cầm xiên đi tham gia náo nhiệt. Mấy đứa trẻ con đều cởi giày lội xuống sông chơi đùa khiến mấy con cá hoảng sợ bơi tán loạn, làm sao còn có thể bắt được cá nữa.
Lai Sinh tức giận, cầm lấy xiên cá đi. Con sông này ở Dương gia thôn vẫn chảy dài xuống dưới, rồi chảy qua ngoài Vương gia thôn. Lai Sinh cứ đi dọc theo bờ sông, sau đó đi đến Vương gia thôn.
Sau này Bách Thủ lại hỏi hắn, Lai Sinh nói là hắn dẫm lên một tảng đá ở sông nên bị ngã xuống sông. Có lẽ là hắn dẫm trúng tảng đá có rêu, cho nên mới bị trượt chân.
Từ lúc vào hạ đến nay trời cũng không mưa, cho nên nước sông lúc này cũng cạn. Thật ra lúc hắn ngã xuống sông cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đúng lúc ấy lại có người ở trong thôn đi ra, không rõ đầu đuôi thế nào, mà người đó lại biết đầu óc Lai Sinh không tốt, cho nên mới vội vàng kéo hắn lên, cuối cùng đương nhiên ồn ào cả thôn đều biết. Nếu không chuyện nhỏ này làm sao Vương Tiểu Thảo có thể biết được.
Bản thân Lai Sinh thì tuyệt nhiên không sợ, còn ủy khuất nói xiên cá mình còn chưa lấy về, nhưng Loan Loan cùng Bách Thủ lúc ở cửa thôn nghe được chuyện liền sợ hết hồn, lập tức cấm hắn không được một mình đi ra bờ sông nữa, nhất định phải có người đi chung, đặc biệt là lúc nước lớn.
Từ nhỏ Lai Sinh đã ra sông chơi, kỹ năng bơi lội cũng giỏi, thế là hắn bất mãn trề môi: “… đệ có thể ra chỗ nước cạn, đệ còn có thể bơi lội…”
Loan Loan mới mặc kệ hắn, thật ra thì Lai Sinh cũng rất nghe lời, chỉ cần nghiêm khắc nói chuyện với hắn thì trên căn bản hắn đều nghe theo.
Nếu Vương Tiểu Thảo đã tới, hơn nữa người ta còn giúp đưa Lai Sinh trở về. Loan Loan liền nghĩ để cho nàng ăn cơm trưa ở đây. Sau đó Loan Loan lại nhìn thấy cái gùi ở trong sân, dù sao gùi nhà mình thì Loan Loan vẫn nhìn ra được.
“Gùi này là của muội?”
Vương Tiểu Thảo cười gật đầu, nói : “Đúng vậy a, Nhị tỷ, muội định đưa Lai Sinh về xong thuận tiện ở nhà tỷ ăn cơm, sau đó đến chiều chúng ta sẽ cũng đi cắt rau cho lợn.”
Hóa ra nàng ta đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ ăn cơm ở nhà mình rồi, một chút hảo cảm mới sinh ra ở trong lòng Loan Loan lập tức đã biến mất.
Nhà nàng rất lâu rồi chưa ăn bánh cho nên bữa trưa nàng chiên bánh, rồi làm hai món ăn đơn giản. Cơm nước xong, Loan Loan cùng Vương Tiểu Thảo liền đeo gùi đi ra ngoài, để Bách Thủ cùng Lai Sinh ở nhà trông nhà.
Hai người đi một vòng quanh chân núi, không thấy có rau cho lợn nên lại đi lên núi, nàng nghĩ hôm nay ngoại trừ cắt chút ít rau cho lợn như bình thường, nếu có thể nàng sẽ nhặt ít trái cây mang về thì tốt hơn.
Phía sau núi, trái cây dại rất nhiều, nhưng Loan Loan không muốn đi quá xa. Vì đến tận bây giờ nàng vẫn chưa tơi bờ sông xem qua, nên nàng muốn đến bờ soog xem có đồ gì cho lợn ăn hay không. Hai người cắt gần một gùi rau, rồi sau đó đi ra bờ sông.
Tìm một đoạn đường dọc theo bờ sông, ngược lại có không ít cỏ nước, còn các loại cây có quả dại thì không có. Các loại cỏ nước, cá cỏ cũng nhiều nhưng không biết có thể cho lợn ăn được không. Loan Loan liền bỏ gùi xuống, vén tay áo lên, cầm lấy nhánh cây tìm kiếm trong sông một chút. Vương Tiểu Thảo ngại những loại cỏ này dính nước quá nặng, nên nói với Loan Loan một tiếng rồi hướng đi về phía hạ du.
Kéo lên được một bó cỏ lớn, Loan Loan vẩy vẩy bớt nước, dùng cỏ bó chặt bỏ vào gùi, nếu những loại cỏ này cũng có thể cho lợn ăn thì sau này bọn họ liền trộn lẫn những loại rau cỏ này lại rồi cho lợn ăn, lợn ăn được thức ăn càng nhiều, càng hỗn tap thì đươg nhiên nuôi càng béo. Thời đại này lại không có thức ăn gia súc, nên chỉ có thể làm vậy thôi.
Cõng gùi lên lưng, Loan Loan đứng ở ven đường nhìn trái phải mà không thấy Vương Tiểu Thảo, liền gọi to lên : “Tiểu Thảo!”
“A!”
Ngay sau đó là “Bõm!” một tiếng.
Trong lòng Loan Loan nhảy dựng, giọng kia rõ ràng là của Vương Tiểu Thảo, nên nàng lập tức đi về phía phát ra âm thanh, ở chỗ cách đó ba mươi mét có một bờ đê, bình thường mọi người cũng sẽ đến chỗ thượng du này để giặt quần áo.
Bị nhành cây che khuất, Loan Loan hình như thấy bóng lưng một nam nhân, nhưng cũng không thấy Vương Tiểu Thảo, lúc trong đầu nàng đang thấy khó hiểu, thì tầm mắt trước mặt đã bắt đầu được mở rộng, vừa nhìn đã thấy một nam nhân mặc quần áo vải thô, phần quần áo từ eo nam nhân trở xuống toàn bộ đều ướt nhem, đầu tóc vốn chỉnh tề cũng có chút rối, mà trước ngực hắn có một cái đầu đang vùi vào.
Đột nhiên cái đầu kia ngẩng lên, dùng sức đẩy hắn ra, khuôn mặt rõ ràng của Vương Tiểu Thảo hiện ra trước mặt nàng, mà những giọt nước đang nhỏ xuống từ trên người nàng. Lúc này, nam nhân kia cũng xoay người lại.
Loan Loan kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lý Đại Trí.
Đầu nàng có chút ong ong, nàng cảm giác hẳn là mình không có nhìn thấy, mới vừa rồi, quả thật tay của Lý Đại Trí đã nắm tay Vương Tiểu Thảo. Nhưng bình thường hắn là người rất thẳng thắn, đứng đắn khiến nàng không quá tin tưởng rằng đâu là chuyện hắn đã làm.
Vương Tiểu Thảo thấy Loan Loan đi tới, mắt lập tức đỏ lên, hai tay bất an đan vào nhau.
Vào hạ, mọi người mặc quần áo đều rất đơn bạc, quần áo trên người Vương Tiểu Thảo dính sát vào thân thể, có thể thấy rõ ràng những đường cong lung linh. Nếu ôm nhau như vừa rồi thì hẳn là có thể cảm nhận được thân nhiệt trên người nàng ta.
Mặc dù nàng khôngthích Vương Tiểu Thảo, nhưng đây là Dương gia thôn, nếu chuyện vừa rồi bị người khác biết được thì nàng sẽ trở thành tiêu điểm ở Dương gia thôn! Trên mặt Loan Loan hiện lên chút tức giận!
Nhìn thấy thế, khuôn mặt Lý Đại Trí tỏ ra lo lắng, hắn bước lên trước một bước nói: “Ngươi nghe ta giải thích…”
“Im ngay!” Mặt Loan Loan khó coi nhìn hắn, nói: “Muội muội của ta mới vừa rồi trượt chân ngã xuống sông, cảm ơn ngươi đã kéo con bé lên…” Lại quét mắt nhìn sang đống quần áo đã giặt được một nửa bên cạnh: “Ngươi đi giặt quần áo thì nên đến hạ du đi a, chỗ đó nước cạn, tránh để ướt quần áo của mình.”
Thái độ của Loan Loan ở trong dự đoán của Lý Đại Trí nhưng dường như cũng ngoài ý liệu của hắn, nhưng nghe những lời nói vừa rồi của Loan Loan chẳng biết thế nào mà hắn lại cảm thấy lo lắng hơn: “Không phải vậy, ngươi hãy nghe ta nói, vừa rồi là hiểu nhầm…”
Đôi mắt Loan Loan hơi nhíu lại, rồi giọng nói chợt đề cao lên: “Hiểm lầm cái gì? Ta vừa rồi đã nói, tỷ muội chúng ta đi cắt rau cho lợn, đi ngang qua chỗ này mà thôi, không quấy rầy ngươi nữa!” Nói xong lôi kéo Vương Tiểu Thảo đang đứng ở một bên lo lắng bất an đi lên bờ, đi được hai bước, nàng dừng lại quay đầu về phía Lý Đại Trí: “ Lời ta đã nói rất rõ rồi, ngươi là người đọc sách thánh hiền thì nên biết nên làm gì!”
Lý Đại Trí nhìn Loan Loan gấp gáp vội vàng lôi kéo Vương Tiêu Thảo đi mất dạng thì nhíu mày thật chặt, mắt lại nhìn đến quần áo đã bị ướt hơn phân nửa trên người, thì ném quần áo đang giặt vào trong chậu, vì hắn không còn hứng thú để giặt quần áo nữa.
Hai người Loan Loan đi từ bờ sông không đi thẳng xuống núi, mà lại đi thẳng lên núi, đi được nửa đường, tí nữa thì gặp nhóm người bà mối Vương, nàng vội vàng kéo Vương Tiểu Thảo vòng qua một đường khác, sau đó mới tở về căn nhà trên núi trước kia.
Bà mối Vương đeo gùi vừa nói chuyện với mấy thôn phụ trong thôn, vừa kỳ quái nhìn hai người Loan Loan đi phía xa, hành động vừa rồi của hai người có chút ký quái, bình thường Loan Loan không như thế, bà còn hỏi người bên cạnh: “Mọi người nhìn xem, đó có phải là vợ Bách Thủ và muội muội của nàng không?”
“Ừ, hình như đúng là họ đấy!” có người đáp.
“Cô nương kia, lần trước bọn họ ừng tân gia ta đã gặp mặt, lớn lên nhìn rất được…”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía bờ sông, vừa đúng lúc lại gặp Lý Đại Trí, thấy hắn ướt hết cả nửa người, mấy người kinh ngạc hỏi: “Đại Trí, ngươi làm gì mà cả người ướt thế thế này? Không phải là nhảy xuống sông mò cá chứ?”
Lý Đại Trí xấu hổ cười cười nói: “Mới vừa rồi ở bờ sông giặt quần áo không cẩn thận trượt chân….” Rồi chỉ vào chậu quần áo vẫn chưa giặt xong, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, nói: “Ngay cả quần áo cũng chưa có giặt xong.”
“A, Đại Trí xấu hổ này, ở bờ sông có chỗ rêu cỏ mọc dài sẽ rất dễ trượt chân, ngươi xem quần áo đều ướt hết rồi, nhanh trở về thay đồ đi?”
Mấy phụ nhân mỗi người ngươi một câu ta một câu cười nói, mà bà mối Vương đứng ở một bên vẫn không mở miệng.
Loan Loan đưa Vương Tiểu Thảo thẳng lên ngôi nhà trên núi, may mà không có gặp ai. Đưa nàng ta vào phòng, Loan Loan bỏ gùi xuống, lại xuống núi, đi về nhà lấy bao bọc quần áo lại, Bách Thủ thấy bộ dáng gấp gáp vội vã của nàng, thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng chỉ có nói một câu: “Đợi lát nữa nói sau đi.” Rồi cầm lấy bao quần áo đi lên núi.
Lên đến nơi, Loan Loan bảo Vương Tiểu Thảo thay bộ quần áo mình thường mặc vào, bởi vì dáng người Loan Loan cao hơn một chút, nên Vương Tiểu Thảo mặc thì hơi dài, nhưng hai người đều gầy nên nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được điều gì.
Sau đó, hai người đeo gùi đi về nhà trong thôn, vừa vào nhà, trước Loan Loan đóng cửa sân lại, đưa gùi cho Bách Thủ, lại lấy cỏ vớt được ở sông ra: “……Ta nhìn thấy chúng phát triển tốt nên vớt một ít đem về, cũng không biết có cho lợn ăn hay không, chàng xem thử một chút đi.” Rồi xoay người gọi Vương Tiểu Thảo vào trong phòng.
Bách Thủ nghi hoặc nhìn quần áo trên người Vương Tiểu Thảo, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Loan Loan, trong lòng nghĩ không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.